Đây là một thùng dầu lớn mang theo mùi vị rỉ sét, mùi kia giống như côn trùng nhỏ bay vào lỗ mũi, chỉ có chút ánh sáng nhạt truyền đến từ khe hở trên đỉnh đầu. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn chen vào cùng một chỗ, anh gần như ôm toàn bộ người cô. Gã anh Duyệt tạm thời để cho hai người “uất ức” trong thùng dầu, nói là để tránh né cảnh sát, nhưng hiển nhiên cũng là để phòng bị và khống chế. Hơn nữa như vậy hai người cũng không biết được thuyền đi xuôi và muốn về hướng nào.

Thùng dầu đặt ở trên boong đuôi thuyền, xung quanh không có tiếng động gì. Có lẽ bọn đàn em của gã anh Duyệt cảm thấy không cần quá để ý bọn họ. Giản Dao ngẩng đầu, dựa vào cằm Bạc Cận Ngôn, cuối cùng vẫn thở dài: “Thật sự là người tính không bằng trời tính.”

Bạc tiên sinh của cô hành vi phóng đãng hơn nửa tiếng trước, lúc này hiển nhiên đã trở về khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, rõ ràng ở trong hoàn cảnh bết bát như vậy, anh lại chậm rãi nói: “Không, Giản Dao, đừng chán nản. Cái này chỉ là lệch đi một chút so với toàn bộ kế hoạch ban đầu của anh thôi. Dù sao chuyện xảy ra ngoài ý muốn cũng không ai ngờ được, thậm chí không chừng cơ hội chuẩn bị sẽ càng tốt hơn. Bởi vì chúng ta vốn là người sắp đặt, hiện tại ở trong cuộc rồi.”

Giản Dao hé miệng cười. Thực sự nhà tâm lý học tội phạm im hơi lặng tiếng có lẽ đã lần ra rõ ràng cục diện rồi. Chu Thao cũng nhắc tới Tiếu Diện Xà, thủ lĩnh của một tổ chức tội phạm nhỏ, ẩn nấp mà có thủ đoạn. Mặc dù không biết Tiếu Diện Xà làm sao biết được tin tức liên quan đến phần tài liệu kia, hơn nữa hôm nay còn thiết lập ván cờ đến cướp. Tuy nhiên, mấy hôm trước Tiếu Diện Xà bị Chu Thao tấn công thất bại liên tục, hiện tại dâng phần tài liệu cho tổ chức Phật Thủ có thế lực nhất Tây Nam, cũng là hợp tình hợp lý. Bạc Cận Ngôn nhân cơ hội giả mạo Tiếu Diện Xà bị hai người họ đánh gục, cũng là tương đối miễn cưỡng. Phần tâm lý chiến này, thắng bại chỉ cách chút xíu. Hôm nay cô yên lặng quan sát lời nói và cử chỉ cuả anh, từng chút thăm dò và tấn công, thật sự khiến cho gã anh Duyệt tin tưởng anh là Tiếu Diện Xà không chút nghi ngờ, nhưng đoạn đường này nếu bọn họ thực sự đi vào trong Phật Thủ, cũng coi như là thu hoạch ngoài ý muốn. Chỉ là khi vào trong đó, thân phận này còn có thể tiếp tục lừa gạt không?

Trong lòng Giản Dao vẫn bất ổn, nắm chặt tay anh. Có lẽ anh phát hiện ra sự lo lắng của cô, khẽ cười: “Vợ à, chuyện sau này cứ để cho chồng em lo lắng đi. Hiện tại anh cho rằng em nên ngủ một lúc, bổ sung thể lực. Dù sao em cũng đóng vai trò sức mạnh trong nhóm chúng ta.”

Giản Dao không nhịn được cười, khẽ ừ một tiếng, đầu tựa vào trong ngực anh. Thuyền dập dềnh theo làn nước, mùi nước quẩn quanh. Trong không gian nhỏ, nguy hiểm bốn phía trong lòng sông Kim Giang, Giản Dao đột nhiên cảm thấy yên lặng.

“Cận Ngôn à...” Cô như là sắp ngủ, mơ màng hỏi, “Lúc nào ánh mắt của anh mới thấy lại ánh sáng đây?”

Bạc Cận Ngôn yên tĩnh một lúc lâu, cầm lấy tay cô, đặt lên mắt mình. Giản Dao cảm nhận được anh mở mắt trong bóng tối, lông mi dài khẽ chạm vào ngón tay cô. Từng chút từng chút một, không có bất kì ngôn ngữ nào, nhưng đã hơn cả ngàn lời nói. Nước mắt Giản Dao bừng lên, ôm chặt cơ thể gầy của anh.

Lúc này, gã anh Duyệt ngồi ở mũi thuyền, rút lấy điếu thuốc dài của dân bản địa, tâm trạng vô cùng thoải mái. Trăng sáng chiếu trên mặt sông, ánh nước lăn tăn, khe núi yên tĩnh. Nghĩ đến chuyến này đi ra, gã đã có thu hoạch viên mãn, hơn nữa rất có thể nhận được sự ưu ái của người nọ, lập tức âm thầm đắc ý. Thực ra, gã chỉ được tính là một tên cầm đầu trung đẳng trong tổ chức “Phật Thủ” mà thôi, nhưng bọn họ là tổ chức tội phạm thực sự, tất nhiên là khác biệt so với đám lính mất chỉ huy, lưu manh xã hội đen. Thế lực của Phật Thủ đối với toàn bộ thế lực ngầm Tây Nam kín như bưng cũng là cầu mà không được. Tất nhiên cũng có một số tổ chức gần đây nổi dậy, bon chen vào Phật Thủ.

Ví dụ như Tiếu Diện Xà.

Giản Dao đoán đúng, tổ chức của Tiếu Diện Xà bị Chu Thao đánh thảm hại, thực sự lần lượt cho người đưa tin tức đến Phật Thủ, nói rằng sẽ đưa đến một phần tài liệu liên quan đến sự sống còn cho Phật Thủ. Đương nhiên với cấp bậc của gã anh Duyệt thì không biết được là tài liệu gì. Người kia từ trước đến nay luôn cẩn thận, nhìn người nhìn việc cũng rất chuẩn. Hắn đã hạ lệnh nhất định phải đem Tiếu Diện Xà và phần tình báo kia đến trước mặt. Cho nên gã anh Duyệt cũng không vội làm gì với “Tiếu Diện Xà”, cũng không ép buộc cướp đi phần tài liệu kia. Không chừng sau này mọi người còn là đồng nghiệp đấy, đúng không. Quan trọng nhất chính là gã anh Duyệt không dám làm trái ý người nọ, hành động thiếu suy nghĩ.

Còn Tiếu Diện Xà là một gã mù, thực sự nằm ngoài suy đoán của gã, nhưng người đã lăn lộn trên con đường này ít nhiều đều sẽ bảo vệ mình rất khá, sẽ không dễ dàng để lộ thân phận, nếu không đã sớm bị những cảnh sát như sói kia theo dõi. Giống như gã anh Duyệt ở trong Phật Thủ mấy năm rồi cũng không biết dáng vẻ người nọ như thế nào, nhưng trong giang hồ còn nhiều người kì lạ hơn. Đã thế người nọ cười thực sự âm hiểm, nhìn là biết bụng đầy ý xấu, rất phù hợp với tên gọi “Tiếu Diện Xà” Nếu thực sự có âm mưu gì, ai lại phái một kẻ mù đến đóng giả là Tiếu Diện Xà chứ? Nếu giả vờ mù cũng không thể đóng đạt như vậy. Nghĩ vậy, gã anh Duyệt cảm thấy thân phận Tiếu Diện Xà này càng đáng tin rồi.

Ban đêm yên tĩnh, gã chậm rãi hút thuốc, cảm thấy đời người càng nguy hiểm càng có ý nghĩa. Gã thích trải qua hung hiểm rồi đến sóng êm gió lặng như vậy.

Một chiếc đèn lớn.

Một chiếc đèn chói mắt từ xa chiếu thẳng vào thuyền, ánh đèn lạnh lùng mà chói mắt. Gã sợ tới mức điếu thuốc suýt chút nữa rơi xuống boong thuyền. Shit, có biến! Đám đàn em bên cạnh cũng hoảng sợ nhao nhao. Nhưng đã muộn rồi!

Mấy chiếc thuyền từ xung quanh đi tới, súng vác trên vai đạn đã lên nòng, cảnh sát đứng trên boong thuyền. Lá cờ đỏ đầu thuyền tung bay. Rõ ràng là lực lượng cảnh sát hình sự biên phòng tinh nhuệ bao vây bọn họ. Gã lập tức có cảm giác lật thuyền trong mương. Gã thực sự không nghĩ ra được tại sao mình lại bị cảnh sát theo dõi. Đương nhiên sẽ càng không biết được là tất cả vì gã bắt đi hai người kia tạo thành. Chỉ là gã biết rõ mình và những tên tội phạm này bị cảnh sát bắt nhất định sẽ chết. Vì thế sau khi gã kinh hoảng một lát, ném tàn thuốc trong tay xuống, quát: “Các anh em, sống hay chết thì đều phải lao ra! Cầm súng lên! Tăng tốc! Xông ra khỏi con sông này!”

Chu Thao bị thương nặng, ngực quấn kín băng, sắc mặt lạnh lùng đứng giữa chỉ huy. Nhìn đám tội phạm bị cảnh sát đánh cho tan tác, nhìn thuyền của bọn chúng muốn xuôi dòng, lại bị đánh cho ôm đầu chạy thục mạng, nhưng nhớ tới Giản Dao và Bạc Cận Ngôn mất tích, trên mặt Chu Thao mờ mịt. Không biết bọn họ còn sống hay chết, còn ở trên thuyền không? Nhất định phải tìm được bọn họ!

Thuyền lật, không ngờ thuyền lật!

Gã anh Duyệt rơi xuống nước, gã khó tin nhìn ngực mình trúng đạn, từ từ chìm vào trong nước. Đám đàn em cũng rơi xuống nước, như con kiến ra sức giãy giụa. Thuyền cảnh sát đến gần bọn chúng. Hàng hoá trên thuyền đều rơi hết xuống nước, theo sóng mà đi, kể cả mấy chục thùng dầu. Với tốc độ chảy của nước, cảnh sát không thể chặn kịp đường, chỉ thấy trong bóng đêm, mấy thùng dầu như đạn pháo, nháy mắt không thấy tăm hơi. Nước sông cuồn cuộn, đám đàn em không ngừng cầu cứu, tiếng hét bao phủ tất cả.

Chu Thao nhìn những thùng dầu và hàng hoá trôi xa, chỉ ra lệnh: “Xuống hạ du chặn những thứ kia!” Sau đó lập tức đi thuyền tới gần, chờ đợi trong đám nước đen, bên trong đống thi thể, tìm được bóng dáng hai người kia. Tuy nhiên cảnh đêm mênh mông đâu tìm được gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương