Hãy Là Đóa Mây Bên Anh
-
Chương 9
*
Cung Cảnh Hàn sau buổi họp mặt thường kỳ của Cung gia liền lái xe trở lại văn phòng tổng giám đốc N.W, tất nhiên đi cùng hắn còn có cả người đẹp Dương Tĩnh Lan bởi vì cô ta cũng là một nhân viên của N.W, thuộc bộ phận nhân sự. Các nhân viên trong tập đoàn lén quan sát thấy gương mặt sếp không tốt đều tự giác im lặng và tránh xa, sợ bị ‘giận cá chém thớt’.
Bước vào phòng Tổng giám đốc, Cung Cảnh Hàn mệt mỏi ngồi dựa trên ghế, xoa xoa thái dương. Lát sau, tay trái anh chống cằm, suy nghĩa đã bay đến người nào đó. Mùi hương kia, anh tuyệt đối không nhận sai, chính là của người phụ nữ năm đó ‘cường hành’ anh.
Vô ý thức xoa xoa môi, Cung Cảnh Hàn không khỏi nhớ lại cảm giác của đôi môi cô gái kia. Môi của cô, mềm mại như tấm vải nhung được dệt từ sợi cao cấp nhất, hơi lạnh tựa quả vải thấm đượm hương vị ngọt ngào khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Năm đó, sau khi bị "cường bạo’, anh liền rời khỏi đó, mục đích là để tránh cho cô gặp nguy hiểm. Vài giờ sau khi anh trở lại thì người đã biến mất. Muốn cho người truy tìm thì camera có hình cô toàn bộ đều không cánh mà bay. Cho dù anh cố dựa vào trí nhớ vẽ ra hình của cô để tìm cũng không thấy chút tung tích nào.
Một người sống sờ sờ cứ như vậy không tìm ra, chuyện quỷ dị như vậy chỉ có 2 khả năng. Thứ nhất, thân phận của cô gái này không hề bình thường chút nào, tất cả những thông tin về cô đã được bảo mật; thứ hai, trường hợp xấu nhất, đã bị thủ tiêu.
Cung Cảnh Hàn cũng rõ ràng cô gái kia là bị bỏ thuốc, nếu không phải vì bị thương quá nặng dẫn đến mất cảm giác tạm thời, anh đã có thể ngăn cô lại. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, anh đã ăn thì phải rửa bát. Cô chính là người phụ nữ của anh.
Dù anh không rõ cô bị ai thiết kế, tuy nhiên nếu như cô rơi vào trường hợp xấu nhất không bài trừ khả năng bị anh liên lụy. Mấy năm qua anh vẫn luôn cho người đi tìm, nhưng mà đều như muối bỏ bể. Chuyện này giống như cái gai ghim trong tâm Cung Cảnh Hàn khiến anh luôn luôn khó chịu. Đến lúc anh muốn bỏ cuộc thì bất ngờ gặp lại mùi hương năm nào.
Tại sao Cung Cảnh Hàn sau 7 năm vẫn nhớ rõ hương vị cô gái chỉ quen một đêm? Bởi vì hương thơm đó rất quen thuộc, là mùi trà xanh. Thế nhưng, là loại trà độc nhất vô nhị, dù cho hiện tại anh đã hiểu sâu về trà đạo vẫn không thể tìm được vị trà kia.
Đôi mắt Cung Cảnh Hàn chợt trở nên sâu thẳm như đáy hàn đầm, môi khẽ nhếch tạo độ cong nhàn nhạt, nói nhỏ: "Năm đó em thoát khỏi tôi, lần này em đừng hòng trốn nữa."
Ngón tay thon dài của Cung Cảnh Hàn nhấn lên bàn phím, một giọng nói nghiêm túc vang lên: "Boss!"
"Đi tìm ngay người phụ nữ xuất hiện trong tầng hầm nhà hàng Lạc Ly vào lúc 12h trưa nay!" Cung Cảnh Hàn lạnh giọng ra lệnh.
"Rõ, boss"
Cung Cảnh Hàn xoay ghế ra hướng cửa sổ, nhìn dãy nhà san sát phía dưới, mơ hồ có loại chờ mong đã lâu không có – Những ngày tháng tới, chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
Vân Nhàn đang chiến đấu với laptop đột nhiên rùng mình, thầm nghĩ – Thời tiết chuyển lạnh sao?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
6h30p tối.
Vân Nhàn cùng hai bảo bối đang chờ taxi dưới sảnh khu căn hộ.
Hai cậu nhóc hớn hở nắm lấy bàn tay mẹ mình, đây là buổi tối đầu tiên các bé đến thành phố K. nên khó tránh khỏi có chút chờ mong.
Vân Nhàn nhìn hai cậu con trai bảo bối dù tỏ ra nghiêm túc nhưng thỉnh thoảng vẫn ngó đông ngó tây mà lấy làm buồn cười. Qủa nhiên vẫn là trẻ con, dù thông minh thế nào cũng không thể thay đổi được thiên tính trời ban.
Một lúc sau, Thiên Thiên bất chợt nói: “Mẹ”
“Làm sao vậy?” Vân Nhàn đáp.
“Con nghĩ chúng ta nên mua một chiếc xe.” Ngữ khí của bé khi nói câu này y như đang mua một món đồ bình thường vậy.
Vân Nhàn: “…” Hình như con cô có xu hướng nhị thế tổ (ăn chơi trác táng) a. Cả cô và Thủy Thiên Phong đều đã trải qua giai đoạn khó khăn nhất về tài chính nên rất rõ giá trị của đồng tiền nên không thể nào có loại thái độ coi tiền như không thế này được. Rốt cuộc là ai dạy các bé? Hay là… do di truyền? Tất nhiên Vân Nhàn sẽ không bao giờ cho rằng hai bé là di truyền từ cô. Vừa mới nghĩ tới đây, trong đầu cô không tự chủ hiện lên gương mặt nào đó, cô thầm nhủ --- Với phong cách của người nọ thì rất có khả năng lắm!
Thế là Cung Cảnh Hàn vô duyên vô cớ bị gán cho cái danh coi tiền như rác.
Thật sự chuyện này Cung thiếu gia hoàn toàn bị oan. Cái tính này của Thiên Thiên là do sự nuông chiều của ông cố bé mà ra. Ai bảo ông ấy chỉ có các bé là cháu thân thiết nhất, đương nhiên là sẽ cưng chiều vô điều kiện rồi.
Vân Nhàn cảm thấy cô cần phải giáo dục các con một khóa về tiền bạc mới được, nuông chiều các bé quá mức chưa chắc đã là chuyện tốt. Vì thế, cô nghiêm khắc dạy bảo: “Các con không được xem nhẹ đồng tiền như vậy, thật ra tiền bạc cũng không hề dễ kiếm được như các con nghĩ. Cuộc sống của mình chỉ cần những thứ phù hợp với mình là đủ, không được quá tùy hứng.”
Đang nói thì taxi vừa tới, Vân Nhàn đành kết thúc đề tài: “Mẹ nói các con đã hiểu chưa?”
“Dạ hiểu.” Hai anh em đều cúi đầu đáp, vẻ mặt thành khẩn tiếp thu.
Lúc này Vân Nhàn mới hài lòng dẫn hai bé ngồi lên taxi.
Anh em Thiên Thiên liếc nhìn nhau, thầm nghĩ --- Xem ra sau này không thể ở trước mặt mẹ thoải mái muốn mua gì đó thì mua rồi.
Ngay lúc họ vừa ngồi taxi rời đi thì phía sau có một chiếc Lamborghini đen vừa chạy đến. Cung Cảnh Hàn mở cửa xe bước ra, không quên dặn dò tài xế: “Ngày mai không cần đến đón tôi.”
“Dạ, Tổng giám đốc!” Người nọ cung kính trả lời mới cho xe chạy đi.
Cung Cảnh Hàn sau buổi họp mặt thường kỳ của Cung gia liền lái xe trở lại văn phòng tổng giám đốc N.W, tất nhiên đi cùng hắn còn có cả người đẹp Dương Tĩnh Lan bởi vì cô ta cũng là một nhân viên của N.W, thuộc bộ phận nhân sự. Các nhân viên trong tập đoàn lén quan sát thấy gương mặt sếp không tốt đều tự giác im lặng và tránh xa, sợ bị ‘giận cá chém thớt’.
Bước vào phòng Tổng giám đốc, Cung Cảnh Hàn mệt mỏi ngồi dựa trên ghế, xoa xoa thái dương. Lát sau, tay trái anh chống cằm, suy nghĩa đã bay đến người nào đó. Mùi hương kia, anh tuyệt đối không nhận sai, chính là của người phụ nữ năm đó ‘cường hành’ anh.
Vô ý thức xoa xoa môi, Cung Cảnh Hàn không khỏi nhớ lại cảm giác của đôi môi cô gái kia. Môi của cô, mềm mại như tấm vải nhung được dệt từ sợi cao cấp nhất, hơi lạnh tựa quả vải thấm đượm hương vị ngọt ngào khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Năm đó, sau khi bị "cường bạo’, anh liền rời khỏi đó, mục đích là để tránh cho cô gặp nguy hiểm. Vài giờ sau khi anh trở lại thì người đã biến mất. Muốn cho người truy tìm thì camera có hình cô toàn bộ đều không cánh mà bay. Cho dù anh cố dựa vào trí nhớ vẽ ra hình của cô để tìm cũng không thấy chút tung tích nào.
Một người sống sờ sờ cứ như vậy không tìm ra, chuyện quỷ dị như vậy chỉ có 2 khả năng. Thứ nhất, thân phận của cô gái này không hề bình thường chút nào, tất cả những thông tin về cô đã được bảo mật; thứ hai, trường hợp xấu nhất, đã bị thủ tiêu.
Cung Cảnh Hàn cũng rõ ràng cô gái kia là bị bỏ thuốc, nếu không phải vì bị thương quá nặng dẫn đến mất cảm giác tạm thời, anh đã có thể ngăn cô lại. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, anh đã ăn thì phải rửa bát. Cô chính là người phụ nữ của anh.
Dù anh không rõ cô bị ai thiết kế, tuy nhiên nếu như cô rơi vào trường hợp xấu nhất không bài trừ khả năng bị anh liên lụy. Mấy năm qua anh vẫn luôn cho người đi tìm, nhưng mà đều như muối bỏ bể. Chuyện này giống như cái gai ghim trong tâm Cung Cảnh Hàn khiến anh luôn luôn khó chịu. Đến lúc anh muốn bỏ cuộc thì bất ngờ gặp lại mùi hương năm nào.
Tại sao Cung Cảnh Hàn sau 7 năm vẫn nhớ rõ hương vị cô gái chỉ quen một đêm? Bởi vì hương thơm đó rất quen thuộc, là mùi trà xanh. Thế nhưng, là loại trà độc nhất vô nhị, dù cho hiện tại anh đã hiểu sâu về trà đạo vẫn không thể tìm được vị trà kia.
Đôi mắt Cung Cảnh Hàn chợt trở nên sâu thẳm như đáy hàn đầm, môi khẽ nhếch tạo độ cong nhàn nhạt, nói nhỏ: "Năm đó em thoát khỏi tôi, lần này em đừng hòng trốn nữa."
Ngón tay thon dài của Cung Cảnh Hàn nhấn lên bàn phím, một giọng nói nghiêm túc vang lên: "Boss!"
"Đi tìm ngay người phụ nữ xuất hiện trong tầng hầm nhà hàng Lạc Ly vào lúc 12h trưa nay!" Cung Cảnh Hàn lạnh giọng ra lệnh.
"Rõ, boss"
Cung Cảnh Hàn xoay ghế ra hướng cửa sổ, nhìn dãy nhà san sát phía dưới, mơ hồ có loại chờ mong đã lâu không có – Những ngày tháng tới, chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
Vân Nhàn đang chiến đấu với laptop đột nhiên rùng mình, thầm nghĩ – Thời tiết chuyển lạnh sao?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
6h30p tối.
Vân Nhàn cùng hai bảo bối đang chờ taxi dưới sảnh khu căn hộ.
Hai cậu nhóc hớn hở nắm lấy bàn tay mẹ mình, đây là buổi tối đầu tiên các bé đến thành phố K. nên khó tránh khỏi có chút chờ mong.
Vân Nhàn nhìn hai cậu con trai bảo bối dù tỏ ra nghiêm túc nhưng thỉnh thoảng vẫn ngó đông ngó tây mà lấy làm buồn cười. Qủa nhiên vẫn là trẻ con, dù thông minh thế nào cũng không thể thay đổi được thiên tính trời ban.
Một lúc sau, Thiên Thiên bất chợt nói: “Mẹ”
“Làm sao vậy?” Vân Nhàn đáp.
“Con nghĩ chúng ta nên mua một chiếc xe.” Ngữ khí của bé khi nói câu này y như đang mua một món đồ bình thường vậy.
Vân Nhàn: “…” Hình như con cô có xu hướng nhị thế tổ (ăn chơi trác táng) a. Cả cô và Thủy Thiên Phong đều đã trải qua giai đoạn khó khăn nhất về tài chính nên rất rõ giá trị của đồng tiền nên không thể nào có loại thái độ coi tiền như không thế này được. Rốt cuộc là ai dạy các bé? Hay là… do di truyền? Tất nhiên Vân Nhàn sẽ không bao giờ cho rằng hai bé là di truyền từ cô. Vừa mới nghĩ tới đây, trong đầu cô không tự chủ hiện lên gương mặt nào đó, cô thầm nhủ --- Với phong cách của người nọ thì rất có khả năng lắm!
Thế là Cung Cảnh Hàn vô duyên vô cớ bị gán cho cái danh coi tiền như rác.
Thật sự chuyện này Cung thiếu gia hoàn toàn bị oan. Cái tính này của Thiên Thiên là do sự nuông chiều của ông cố bé mà ra. Ai bảo ông ấy chỉ có các bé là cháu thân thiết nhất, đương nhiên là sẽ cưng chiều vô điều kiện rồi.
Vân Nhàn cảm thấy cô cần phải giáo dục các con một khóa về tiền bạc mới được, nuông chiều các bé quá mức chưa chắc đã là chuyện tốt. Vì thế, cô nghiêm khắc dạy bảo: “Các con không được xem nhẹ đồng tiền như vậy, thật ra tiền bạc cũng không hề dễ kiếm được như các con nghĩ. Cuộc sống của mình chỉ cần những thứ phù hợp với mình là đủ, không được quá tùy hứng.”
Đang nói thì taxi vừa tới, Vân Nhàn đành kết thúc đề tài: “Mẹ nói các con đã hiểu chưa?”
“Dạ hiểu.” Hai anh em đều cúi đầu đáp, vẻ mặt thành khẩn tiếp thu.
Lúc này Vân Nhàn mới hài lòng dẫn hai bé ngồi lên taxi.
Anh em Thiên Thiên liếc nhìn nhau, thầm nghĩ --- Xem ra sau này không thể ở trước mặt mẹ thoải mái muốn mua gì đó thì mua rồi.
Ngay lúc họ vừa ngồi taxi rời đi thì phía sau có một chiếc Lamborghini đen vừa chạy đến. Cung Cảnh Hàn mở cửa xe bước ra, không quên dặn dò tài xế: “Ngày mai không cần đến đón tôi.”
“Dạ, Tổng giám đốc!” Người nọ cung kính trả lời mới cho xe chạy đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook