Hãy Là Đóa Mây Bên Anh
-
Chương 6: Tâm tư
Bên này, ông & cháu ngoại mới ra lò vừa ăn vừa trò chuyện sôi nổi. Bầu không khí giữa ba người có vẻ rất hòa hợp, chí ít, từ ngoài nhìn vào là vậy.
Thần Thần cứ như đang tham gia đại hội thi kể chuyện, vô cùng nghiêm túc nói với Vân Trường những sự việc mà bé biết trong suốt thời gian sống tại Canada, từ sống với ai, làm gì, như thế nào một ngụm nói hết khiến ông có ảo giác đang cùng bé điều tra tội phạm nào đó hơn là đang tâm sự cùng nhau.
Thiên Thiên nhìn thấy biểu tình rối rắm trên mặt Vân Trường thì chỉ biết vỗ trán. Đứa em này của bé cái gì cũng được, chỉ là hầu như mọi lúc khuôn mặt cũng chỉ có một biểu cảm– dùng từ trong tiểu thuyết ngôn tình của dì Phong thì chính là tiêu biểu của mặt than, hoa mỹ hơn thì gọi là "mặt lạnh soái ca". Thiên Thiên đối với vấn đề này rất có hứng thú nghiên cứu, tại sao một đứa bé siêu cấp đáng yêu biểu cảm phong phú như bé lại có một cậu em song sinh mặt than? Là do trời sinh như thế hay do di truyền? Nếu là do huyết thống thì Thần Thần thừa hưởng gen của ai? Cha hay mẹ,...v.v. Vì thế, Thiên Thiên từ khi suy nghĩ vấn đề này thì càng đối với người cha chưa biết mặt kia tỏ ra nồng đậm “hứng thú nghiên cứu.”
Khụ, lạc đề rồi.
Thiên Thiên ngồi bên cạnh chăm chú quan sát biểu tình của Vân Trường nên khi bắt gặp ông tỏ ra bất đắc dĩ thì rất kịp thời xen vào hòa loãng bầu không khí nghiêm nghị mà Thần Thần vô ý tạo ra. Bé chủ yếu kể về Vân Nhàn, nói đến thói quen hay công việc của cô ở nơi đất khách quê người. Vào lúc này, Vân Trường càng có vẻ tập trung lắng nghe hơn. Từ việc này, Thiên Thiên cũng nhìn ra ông ngoại hết sức chú ý đến Vân Nhàn nên có lúc sẽ nũng nịu yêu cầu ông kể một ít chuyện của cô trước khi sang nước ngoài. Và tất nhiên, Vân Trường rất vui vẻ đáp ứng.
Vân Trường tuy say sưa nghe Thiên Thiên tường thuật cũng không quên quan sát hai đứa cháu đột ngột "mọc lên". Thiên Thiên vui vẻ hoạt bát hiếu động, còn Thần Thần lại trầm tĩnh điềm đạm. Theo lẽ thường, đa số mọi người sẽ đặt tầm mắt lên Thiên Thiên nhiều hơn, nhưng, với Vân Trường thì sự quan tâm của ông lại nghiêng về phía Thần Thần. Có lẽ bởi tính cách của bé khá giống Vân Nhàn đi.
Vân Trường để ý thấy thỉnh thoảng Thần Thần sẽ hướng mắt ra phía cửa ra vào rồi lại nhìn đồng hồ màu bạc đeo trên tay phải của bé. Trong lòng khẽ động, chợt như vô tình nói: “Nhàn Nhàn vẫn chưa quay lại nhỉ?”
Cùng lúc, hai hàng lông mày nhỏ nhắn của Thần Thần chau lại, thanh âm non nớt ẩn chứa sự lo lắng: “Mẹ đã rời đi hơn 15 phút.”
Thiên Thiên cũng thu hồi vẻ mặt cười cợt, tỏ vẻ trầm ngâm: “Có lẽ mẹ còn bận gì đó. Có thể là đang nói chuyện với dì Phong.”
Đáy mắt Vân Trường xẹt qua tia hài lòng không dễ phát hiện. Giờ phút này ông mới coi như tiếp nhận hai đứa cháu mới toanh này. Đừng nhìn nãy giờ ông cười nói với bọn trẻ mà lầm, thực ra trong lòng mỗi người vẫn tồn tại một vách ngăn mỏng manh. Cũng không thể trách Vân Trường là người lạnh lùng, đây là phản ứng hết sức thông thường mà thôi. Tình cảm cần thời gian để bồi dưỡng, giả sử Vân Trường nghĩ sẽ yêu thương các bé nhiều như thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể trong một hồi thân thiết như ông cháu sống chung từ nhỏ. Hơn nữa, trong thâm tâm ông thì Vân Nhàn mới là đối tượng được ông trọng điểm quan tâm, vì tương lai của cô, ông chẳng ngại làm người xấu, dù hai đứa cháu này vừa nhìn đã khiến người ưa thích như thế nào đi nữa.
Hai cậu nhóc đương nhiên không biết tính toán trong lòng ông ngoại, nếu chuyện này thực xảy ra chắc chắn sẽ nổ tung cả thành phố K.
Thần Thần hơi buông lỏng, gật đầu: “Có thể lắm!”
“Dì Phong mà các cháu nói có phải tên là Thủy Thiên Phong không?” Vân Trường tò mò.
Thiên Thiên hớn hở đáp: “Vâng ạ! Dì Phong là bạn thân nhất của mẹ, hai người tình cảm như chị em..bla...bla...” Kèm theo là một chuỗi hết lời khen ngợi Thủy Thiên Phong y như là bé sợ ông ngoại không để ý đến vị trưởng bối này của bé vậy.
Vân Trường bất đắc dĩ phải hùa theo bé, trong nội tâm thầm nghĩ ––Thực ra mình cũng biết địa vị của cô bé này trong lòng con gái a! Chỉ sợ là chỉ thấp hơn mình một bậc mà thôi.
Trong lúc Vân Trường còn đang xoay sở để cắt ngang màn giới thiệu của Thiên Thiên thì cửa phòng bật mở. Khi nhìn thấy bóng dáng Vân Nhàn, ông bỗng có xúc động như gặp phải cứu tinh. Ông vội hô: “Nhàn Nhàn, con về rồi à?”
Hai cậu nhóc gặp mẹ cũng vui vẻ gọi: “Mẹ!”
Đối lập với sự mừng rỡ của bên này, Vân Nhàn chỉ cười nhạt đáp lại, sau đó lại chìm vào im lặng.
Vân Trường còn muốn nói gì đó với cô, nhưng liếc thấy nét mặt lạnh lẽo của cô cũng bất giác đem chữ đã tới miệng nuốt trở lại.
Vân Nhàn mang vẻ mặt âm u bước trở lại phòng ăn. Tựa như cảm thấy được áp suất của phòng đang đột ngột giảm mạnh, ba ông cháu đều tự giác không ai hỏi cô tại sao đi lâu như vậy. Cả ba liếc nhìn nhau và trao đổi bằng ánh mắt.
Vân Trường: Theo kinh nghiệm từ bà ngoại các cháu và mười mấy năm sống chung với mẹ hai đứa thì ông dám cá 200% mẹ các cháu đã trải qua bão cấp 13 và đang bị ảnh hưởng bởi cơn bão. Đề nghị tàu thuyền nên lánh bão!
Thần Thần: Nhiệt độ đang ngày càng có chiều hướng đi xuống nhanh chóng và có khả năng sẽ giảm đến âm mức. Đề nghị biện pháp tăng nhiệt.
Thiên Thiên: Chúng ta thật đáng thương, vừa tránh bão vừa tránh tuyết, lại không có phương tiện chuyên dụng... Phía trước thật ảm đạm!
Ông cháu nhìn nhau, lén thở dài trong lòng. Vân Nhàn cứ tiếp tục như thế chắc chắn phải có thứ gì đó làm thế thân cho cô trút giận, nếu không hậu quả khi núi lửa phun trào tuỵệt đối khủng khiếp, ba người không muốn làm nạn nhân đầu tiên đâu a. Dung nham đi qua thì ngay cả tro tàn cũng không có.
Cũng trong lúc vô tình, sự ăn ý giữa ba ông cháu đã vô tình tăng tiến thêm một bước mới.
Cùng với tình hình căng thẳng bên này, tại căn phòng kế bên cũng đang tồn tại áp suất thấp.
Chuyện gì đã xảy ra? Cùng lùi thời gian về vài phút trước nào...
***
Vân Nhàn sau khi nhận đồ Thủy Thiên Phong gửi đến thì nhanh chóng quay lại phòng ăn, một là, cô không nỡ để cha và hai con đợi quá lâu; hai là, cô cũng có chút lo lắng về ba người. Tính cách của Vân Trường như thế nào, người làm con như cô sao còn không rõ? Cô biết, mặt ngoài cha làm ra vẻ hòa thuận với các bé có hơn một nửa là để khiến cô vui vẻ; muốn ông thật sự hoàn toàn đón nhận hai bé còn không có dễ như vậy. Bởi vì bản tính của cô là được di truyền từ Vân Trường nên từ suy nghĩ của bản thân cô ít nhiều hiểu được cái nhìn của cha. Cho nên mượn chuyện Thủy Thiên Phong nhờ, cô muốn tránh mặt một chút để lại không khí riêng cho ba người đó, hy vọng là cô đặt cược đúng.
Nghĩ vậy, đại não của Vân Nhàn không tự chủ lựa chọn con đường nhanh nhất để quay về, khi qua tầng hầm, một màn "hương diễm" mới xảy ra không lâu như cuộn phim hiện lên rõ ràng trong trí nhớ cô.
Gương mặt trắng nõn thoáng ửng hồng, nụ hôn đầu của cô cứ vô duyên vô cớ bị cướp đi nha. Phi, cái này cũng không tính là nụ hôn đầu nữa, là lần thứ hai đi, từ bảy năm trước xảy ra vụ việc kia. Kí ức vừa quay lại ngày đó, nét mặt Vân Nhàn không nhịn được u ám hẳn đi. Vì cô vừa nghĩ đến một chuyện cực kỳ đáng sợ, người đàn ông năm đó, cũng chính là cha ruột của hai bảo bảo rất có thể là gã đàn ông vừa rồi, chí ít khả năng này có đến 90%. Hỏi Vân Nhàn tại sao dám chắc như vậy ư? Chỉ cần so sánh ngoại hình giữa cả ba cũng đủ khiến mọi người suy nghĩ rồi.
Vân Nhàn chưa bao giờ có ý nghĩ “mẫu bằng tử quý”, dựa vào con trai để tiến vào thế gia danh môn. Đầu tiên cô không phải loại người đó, thứ hai cô cũng chẳng cần thiết phải làm vậy. Năm đó cô bị người hãm hại, dù thần trí mơ mơ hồ hồ nhưng cô vẫn nhớ rõ người nằm dưới cô có một đôi mắt rất sáng, một đôi mắt ẩn chứa vô vàn tình cảm phức tạp, có tức giận, tiếc nuối, bất đắc dĩ, thỉnh thoảng lại mờ mịt dịu dàng, còn có chấp nhất. Chính là do ánh mắt ấy nên Vân Nhàn mới không thống hận anh ta, xét cho cùng, anh ta có lẽ cũng là "nạn nhân" giống cô. Vì thế sau khi tỉnh dậy cô liền lặng lẽ bỏ đi, từ lúc đó cô đã coi như chưa từng gặp người này. Chẳng ngờ ông trời lại mang đến cho cô hai bảo bảo đáng yêu, lại không thể ngờ được hôm nay gặp lại anh ta. Lẽ nào trời xanh đang trêu chọc cô sao?
Mải mê suy nghĩ, Vân Nhàn không biết rằng phía trước có một tầm mắt đang dõi theo cô, trong ánh mắt mang theo tia sáng chiếm hữu mãnh liệt. Đến khi cô sắp va vào người kia thì đột nhiên cơ thể cứng lại, cấp tốc dừng bước cách người nọ đúng một bước chân, không dừng lại ở đó, Vân Nhàn nhanh chóng lùi lại phía sau thêm ba bước chân nữa mói ngưng lại.
Một loạt động tác trên của Vân Nhàn hoàn toàn là dựa vào bản năng. Những năm ở Canada, cô có theo học một khóa võ học và đạt được thành tựu không nhỏ, ít nhất trong tình huống bình thường cô có khả năng tự vệ. Nhanh chóng ngẩng đầu, Vân Nhàn híp mắt đánh giá người xuất hiện cản đường cô: một người đàn ông trẻ tuổi, cao khoảng 170cm, tóc húi cua, mắt hoa đào, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười khinh khỉnh, hai tay thoải mái đút túi quần; từ quần áo thời thượng có thể đoán gia cảnh người này khá giả trở lên. Khiến Vân Nhàn cau mày là cách hắn ta nhìn cô y như đang nhìn một món đồ mà hắn sở hữu.
Cung Sở Nguyên có lẽ cũng không ngờ Vân Nhàn phản ứng mạnh mẽ như vậy, đợi đến lúc phục hồi tinh thần thì cô đã cách hắn khá xa. Thấy cô tỏ vẻ cảnh giác càng khiến hắn muốn đem cô làm thành vật sở hữu của mình. Nụ cười rộng hơn, Cung Sở Nguyên bắt đầu sự nghiệp “tán gái”: “Hey, người đẹp!”
Vân Nhàn im lặng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Oh người đẹp thực lạnh lùng a~ bất quá, bổn thiếu gia thích!” Vừa nói vừa vô thức liếm môi, hệt như dã thú chuẩn bị săn mồi.
Vân Nhàn trông thấy, sự ghê tởm không cách nào ngăn cản trào lên, sự lành lùng càng lúc càng đậm.
Cung Sở Nguyên không để ý phản ứng của Vân Nhàn, có chăng điều này càng khiến hắn hưng phấn hơn mà thôi. “Người đẹp đi một mình sao? Nơi này là của anh, em muốn đến chỗ nào nói anh một tiếng để anh đưa em đi!”
Vân Nhàn lạnh lẽo phun ra hai chữ: “Không cần!”
Cung Sở Nguyên lắc lắc một ngón tay, tỏ vẻ không đồng ý: “Rất nhanh, em sẽ thấy đi cùng anh là quyết định sáng suốt nhất.” Vừa nói vừa đi đến gần Vân Nhàn.
Vân Nhàn liếc thấy hành động của Cung Sở Nguyên nhưng cô không hề lùi bước bởi cô chỉ có chán ghét chứ không lo sợ. Cô có lòng tin hạ gục được hắn ta. Cái khiến cô không thể chịu nổi chính là ánh mắt càn rỡ của hắn, là loại khiến cô ghét nhất.
Ngay lúc Cung Sở Nguyên chuẩn bị đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Vân Nhàn bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Chú Nguyên, tôi hy vọng chú phân biệt rõ giữa công và tư.”
Một câu nói thành công khiến Cung Sở Nguyên thu hồi sắc tâm, mất hứng quay đầu tặng cho người mới nói– một thanh niên chững chạc đeo kính–cái nhìn bất mãn.
Cung Viễn Hạo chẳng quan tâm Cung Sở Nguyên mất hứng hay không, nhàn nhạt nói: “Ông nội không thích người đến trễ!”
Cung Sở Nguyên nhỏ giọng nói một câu thô tục, sau mới quay sang Vân Nhàn, cười ngả ngớn: “Người đẹp, hẹn gặp lại.” Trước khi đi còn tặng cô một nụ hôn gió nóng bỏng.
Vân Nhàn chả thèm quan tâm đến loại người này, coi như vừa gặp bệnh nhân tâm thần đi, không cần phải chấp với người bệnh làm gì. Đợi bóng dáng hai người kia đi khuất, cô mới bình ổn tâm tình tiếp tục cất bước.
Vân Nhàn không thể ngờ, trong tương lai không lâu, cô sẽ gặp lại hai người này với nhiều nhiều phiền phức kèm theo.
Thần Thần cứ như đang tham gia đại hội thi kể chuyện, vô cùng nghiêm túc nói với Vân Trường những sự việc mà bé biết trong suốt thời gian sống tại Canada, từ sống với ai, làm gì, như thế nào một ngụm nói hết khiến ông có ảo giác đang cùng bé điều tra tội phạm nào đó hơn là đang tâm sự cùng nhau.
Thiên Thiên nhìn thấy biểu tình rối rắm trên mặt Vân Trường thì chỉ biết vỗ trán. Đứa em này của bé cái gì cũng được, chỉ là hầu như mọi lúc khuôn mặt cũng chỉ có một biểu cảm– dùng từ trong tiểu thuyết ngôn tình của dì Phong thì chính là tiêu biểu của mặt than, hoa mỹ hơn thì gọi là "mặt lạnh soái ca". Thiên Thiên đối với vấn đề này rất có hứng thú nghiên cứu, tại sao một đứa bé siêu cấp đáng yêu biểu cảm phong phú như bé lại có một cậu em song sinh mặt than? Là do trời sinh như thế hay do di truyền? Nếu là do huyết thống thì Thần Thần thừa hưởng gen của ai? Cha hay mẹ,...v.v. Vì thế, Thiên Thiên từ khi suy nghĩ vấn đề này thì càng đối với người cha chưa biết mặt kia tỏ ra nồng đậm “hứng thú nghiên cứu.”
Khụ, lạc đề rồi.
Thiên Thiên ngồi bên cạnh chăm chú quan sát biểu tình của Vân Trường nên khi bắt gặp ông tỏ ra bất đắc dĩ thì rất kịp thời xen vào hòa loãng bầu không khí nghiêm nghị mà Thần Thần vô ý tạo ra. Bé chủ yếu kể về Vân Nhàn, nói đến thói quen hay công việc của cô ở nơi đất khách quê người. Vào lúc này, Vân Trường càng có vẻ tập trung lắng nghe hơn. Từ việc này, Thiên Thiên cũng nhìn ra ông ngoại hết sức chú ý đến Vân Nhàn nên có lúc sẽ nũng nịu yêu cầu ông kể một ít chuyện của cô trước khi sang nước ngoài. Và tất nhiên, Vân Trường rất vui vẻ đáp ứng.
Vân Trường tuy say sưa nghe Thiên Thiên tường thuật cũng không quên quan sát hai đứa cháu đột ngột "mọc lên". Thiên Thiên vui vẻ hoạt bát hiếu động, còn Thần Thần lại trầm tĩnh điềm đạm. Theo lẽ thường, đa số mọi người sẽ đặt tầm mắt lên Thiên Thiên nhiều hơn, nhưng, với Vân Trường thì sự quan tâm của ông lại nghiêng về phía Thần Thần. Có lẽ bởi tính cách của bé khá giống Vân Nhàn đi.
Vân Trường để ý thấy thỉnh thoảng Thần Thần sẽ hướng mắt ra phía cửa ra vào rồi lại nhìn đồng hồ màu bạc đeo trên tay phải của bé. Trong lòng khẽ động, chợt như vô tình nói: “Nhàn Nhàn vẫn chưa quay lại nhỉ?”
Cùng lúc, hai hàng lông mày nhỏ nhắn của Thần Thần chau lại, thanh âm non nớt ẩn chứa sự lo lắng: “Mẹ đã rời đi hơn 15 phút.”
Thiên Thiên cũng thu hồi vẻ mặt cười cợt, tỏ vẻ trầm ngâm: “Có lẽ mẹ còn bận gì đó. Có thể là đang nói chuyện với dì Phong.”
Đáy mắt Vân Trường xẹt qua tia hài lòng không dễ phát hiện. Giờ phút này ông mới coi như tiếp nhận hai đứa cháu mới toanh này. Đừng nhìn nãy giờ ông cười nói với bọn trẻ mà lầm, thực ra trong lòng mỗi người vẫn tồn tại một vách ngăn mỏng manh. Cũng không thể trách Vân Trường là người lạnh lùng, đây là phản ứng hết sức thông thường mà thôi. Tình cảm cần thời gian để bồi dưỡng, giả sử Vân Trường nghĩ sẽ yêu thương các bé nhiều như thế nào đi nữa thì cũng chẳng thể trong một hồi thân thiết như ông cháu sống chung từ nhỏ. Hơn nữa, trong thâm tâm ông thì Vân Nhàn mới là đối tượng được ông trọng điểm quan tâm, vì tương lai của cô, ông chẳng ngại làm người xấu, dù hai đứa cháu này vừa nhìn đã khiến người ưa thích như thế nào đi nữa.
Hai cậu nhóc đương nhiên không biết tính toán trong lòng ông ngoại, nếu chuyện này thực xảy ra chắc chắn sẽ nổ tung cả thành phố K.
Thần Thần hơi buông lỏng, gật đầu: “Có thể lắm!”
“Dì Phong mà các cháu nói có phải tên là Thủy Thiên Phong không?” Vân Trường tò mò.
Thiên Thiên hớn hở đáp: “Vâng ạ! Dì Phong là bạn thân nhất của mẹ, hai người tình cảm như chị em..bla...bla...” Kèm theo là một chuỗi hết lời khen ngợi Thủy Thiên Phong y như là bé sợ ông ngoại không để ý đến vị trưởng bối này của bé vậy.
Vân Trường bất đắc dĩ phải hùa theo bé, trong nội tâm thầm nghĩ ––Thực ra mình cũng biết địa vị của cô bé này trong lòng con gái a! Chỉ sợ là chỉ thấp hơn mình một bậc mà thôi.
Trong lúc Vân Trường còn đang xoay sở để cắt ngang màn giới thiệu của Thiên Thiên thì cửa phòng bật mở. Khi nhìn thấy bóng dáng Vân Nhàn, ông bỗng có xúc động như gặp phải cứu tinh. Ông vội hô: “Nhàn Nhàn, con về rồi à?”
Hai cậu nhóc gặp mẹ cũng vui vẻ gọi: “Mẹ!”
Đối lập với sự mừng rỡ của bên này, Vân Nhàn chỉ cười nhạt đáp lại, sau đó lại chìm vào im lặng.
Vân Trường còn muốn nói gì đó với cô, nhưng liếc thấy nét mặt lạnh lẽo của cô cũng bất giác đem chữ đã tới miệng nuốt trở lại.
Vân Nhàn mang vẻ mặt âm u bước trở lại phòng ăn. Tựa như cảm thấy được áp suất của phòng đang đột ngột giảm mạnh, ba ông cháu đều tự giác không ai hỏi cô tại sao đi lâu như vậy. Cả ba liếc nhìn nhau và trao đổi bằng ánh mắt.
Vân Trường: Theo kinh nghiệm từ bà ngoại các cháu và mười mấy năm sống chung với mẹ hai đứa thì ông dám cá 200% mẹ các cháu đã trải qua bão cấp 13 và đang bị ảnh hưởng bởi cơn bão. Đề nghị tàu thuyền nên lánh bão!
Thần Thần: Nhiệt độ đang ngày càng có chiều hướng đi xuống nhanh chóng và có khả năng sẽ giảm đến âm mức. Đề nghị biện pháp tăng nhiệt.
Thiên Thiên: Chúng ta thật đáng thương, vừa tránh bão vừa tránh tuyết, lại không có phương tiện chuyên dụng... Phía trước thật ảm đạm!
Ông cháu nhìn nhau, lén thở dài trong lòng. Vân Nhàn cứ tiếp tục như thế chắc chắn phải có thứ gì đó làm thế thân cho cô trút giận, nếu không hậu quả khi núi lửa phun trào tuỵệt đối khủng khiếp, ba người không muốn làm nạn nhân đầu tiên đâu a. Dung nham đi qua thì ngay cả tro tàn cũng không có.
Cũng trong lúc vô tình, sự ăn ý giữa ba ông cháu đã vô tình tăng tiến thêm một bước mới.
Cùng với tình hình căng thẳng bên này, tại căn phòng kế bên cũng đang tồn tại áp suất thấp.
Chuyện gì đã xảy ra? Cùng lùi thời gian về vài phút trước nào...
***
Vân Nhàn sau khi nhận đồ Thủy Thiên Phong gửi đến thì nhanh chóng quay lại phòng ăn, một là, cô không nỡ để cha và hai con đợi quá lâu; hai là, cô cũng có chút lo lắng về ba người. Tính cách của Vân Trường như thế nào, người làm con như cô sao còn không rõ? Cô biết, mặt ngoài cha làm ra vẻ hòa thuận với các bé có hơn một nửa là để khiến cô vui vẻ; muốn ông thật sự hoàn toàn đón nhận hai bé còn không có dễ như vậy. Bởi vì bản tính của cô là được di truyền từ Vân Trường nên từ suy nghĩ của bản thân cô ít nhiều hiểu được cái nhìn của cha. Cho nên mượn chuyện Thủy Thiên Phong nhờ, cô muốn tránh mặt một chút để lại không khí riêng cho ba người đó, hy vọng là cô đặt cược đúng.
Nghĩ vậy, đại não của Vân Nhàn không tự chủ lựa chọn con đường nhanh nhất để quay về, khi qua tầng hầm, một màn "hương diễm" mới xảy ra không lâu như cuộn phim hiện lên rõ ràng trong trí nhớ cô.
Gương mặt trắng nõn thoáng ửng hồng, nụ hôn đầu của cô cứ vô duyên vô cớ bị cướp đi nha. Phi, cái này cũng không tính là nụ hôn đầu nữa, là lần thứ hai đi, từ bảy năm trước xảy ra vụ việc kia. Kí ức vừa quay lại ngày đó, nét mặt Vân Nhàn không nhịn được u ám hẳn đi. Vì cô vừa nghĩ đến một chuyện cực kỳ đáng sợ, người đàn ông năm đó, cũng chính là cha ruột của hai bảo bảo rất có thể là gã đàn ông vừa rồi, chí ít khả năng này có đến 90%. Hỏi Vân Nhàn tại sao dám chắc như vậy ư? Chỉ cần so sánh ngoại hình giữa cả ba cũng đủ khiến mọi người suy nghĩ rồi.
Vân Nhàn chưa bao giờ có ý nghĩ “mẫu bằng tử quý”, dựa vào con trai để tiến vào thế gia danh môn. Đầu tiên cô không phải loại người đó, thứ hai cô cũng chẳng cần thiết phải làm vậy. Năm đó cô bị người hãm hại, dù thần trí mơ mơ hồ hồ nhưng cô vẫn nhớ rõ người nằm dưới cô có một đôi mắt rất sáng, một đôi mắt ẩn chứa vô vàn tình cảm phức tạp, có tức giận, tiếc nuối, bất đắc dĩ, thỉnh thoảng lại mờ mịt dịu dàng, còn có chấp nhất. Chính là do ánh mắt ấy nên Vân Nhàn mới không thống hận anh ta, xét cho cùng, anh ta có lẽ cũng là "nạn nhân" giống cô. Vì thế sau khi tỉnh dậy cô liền lặng lẽ bỏ đi, từ lúc đó cô đã coi như chưa từng gặp người này. Chẳng ngờ ông trời lại mang đến cho cô hai bảo bảo đáng yêu, lại không thể ngờ được hôm nay gặp lại anh ta. Lẽ nào trời xanh đang trêu chọc cô sao?
Mải mê suy nghĩ, Vân Nhàn không biết rằng phía trước có một tầm mắt đang dõi theo cô, trong ánh mắt mang theo tia sáng chiếm hữu mãnh liệt. Đến khi cô sắp va vào người kia thì đột nhiên cơ thể cứng lại, cấp tốc dừng bước cách người nọ đúng một bước chân, không dừng lại ở đó, Vân Nhàn nhanh chóng lùi lại phía sau thêm ba bước chân nữa mói ngưng lại.
Một loạt động tác trên của Vân Nhàn hoàn toàn là dựa vào bản năng. Những năm ở Canada, cô có theo học một khóa võ học và đạt được thành tựu không nhỏ, ít nhất trong tình huống bình thường cô có khả năng tự vệ. Nhanh chóng ngẩng đầu, Vân Nhàn híp mắt đánh giá người xuất hiện cản đường cô: một người đàn ông trẻ tuổi, cao khoảng 170cm, tóc húi cua, mắt hoa đào, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười khinh khỉnh, hai tay thoải mái đút túi quần; từ quần áo thời thượng có thể đoán gia cảnh người này khá giả trở lên. Khiến Vân Nhàn cau mày là cách hắn ta nhìn cô y như đang nhìn một món đồ mà hắn sở hữu.
Cung Sở Nguyên có lẽ cũng không ngờ Vân Nhàn phản ứng mạnh mẽ như vậy, đợi đến lúc phục hồi tinh thần thì cô đã cách hắn khá xa. Thấy cô tỏ vẻ cảnh giác càng khiến hắn muốn đem cô làm thành vật sở hữu của mình. Nụ cười rộng hơn, Cung Sở Nguyên bắt đầu sự nghiệp “tán gái”: “Hey, người đẹp!”
Vân Nhàn im lặng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
“Oh người đẹp thực lạnh lùng a~ bất quá, bổn thiếu gia thích!” Vừa nói vừa vô thức liếm môi, hệt như dã thú chuẩn bị săn mồi.
Vân Nhàn trông thấy, sự ghê tởm không cách nào ngăn cản trào lên, sự lành lùng càng lúc càng đậm.
Cung Sở Nguyên không để ý phản ứng của Vân Nhàn, có chăng điều này càng khiến hắn hưng phấn hơn mà thôi. “Người đẹp đi một mình sao? Nơi này là của anh, em muốn đến chỗ nào nói anh một tiếng để anh đưa em đi!”
Vân Nhàn lạnh lẽo phun ra hai chữ: “Không cần!”
Cung Sở Nguyên lắc lắc một ngón tay, tỏ vẻ không đồng ý: “Rất nhanh, em sẽ thấy đi cùng anh là quyết định sáng suốt nhất.” Vừa nói vừa đi đến gần Vân Nhàn.
Vân Nhàn liếc thấy hành động của Cung Sở Nguyên nhưng cô không hề lùi bước bởi cô chỉ có chán ghét chứ không lo sợ. Cô có lòng tin hạ gục được hắn ta. Cái khiến cô không thể chịu nổi chính là ánh mắt càn rỡ của hắn, là loại khiến cô ghét nhất.
Ngay lúc Cung Sở Nguyên chuẩn bị đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của Vân Nhàn bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Chú Nguyên, tôi hy vọng chú phân biệt rõ giữa công và tư.”
Một câu nói thành công khiến Cung Sở Nguyên thu hồi sắc tâm, mất hứng quay đầu tặng cho người mới nói– một thanh niên chững chạc đeo kính–cái nhìn bất mãn.
Cung Viễn Hạo chẳng quan tâm Cung Sở Nguyên mất hứng hay không, nhàn nhạt nói: “Ông nội không thích người đến trễ!”
Cung Sở Nguyên nhỏ giọng nói một câu thô tục, sau mới quay sang Vân Nhàn, cười ngả ngớn: “Người đẹp, hẹn gặp lại.” Trước khi đi còn tặng cô một nụ hôn gió nóng bỏng.
Vân Nhàn chả thèm quan tâm đến loại người này, coi như vừa gặp bệnh nhân tâm thần đi, không cần phải chấp với người bệnh làm gì. Đợi bóng dáng hai người kia đi khuất, cô mới bình ổn tâm tình tiếp tục cất bước.
Vân Nhàn không thể ngờ, trong tương lai không lâu, cô sẽ gặp lại hai người này với nhiều nhiều phiền phức kèm theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook