Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên
-
Chương 50: Thụy Phương, đừng giết đứa nhỏ !
Tròn cả một đêm, Thụy Phương thức trắng...
Lật tung cả thành phố? Đúng, có thể nói là như thế. Duy chỉ có người là chẳng thấy đâu.
- Sắp đủ 24 giờ, thiếu gia, tôi nghĩ chúng ta nên báo cho cảnh sát!
Anh im lặng không nói, Mark lấy điện thoại ra gọi ngay, vì đây là chuyện nên làm mà. Chí ít thì bên họ cũng có chiến thuật, biết đâu sẽ giúp được trong việc tìm kiếm Diễm Thuần.
Vừa lúc này, điện thoại Thụy Phương cũng vừa vặn nhận được tin nhắn.
Là một tệp video, số điện thoại từ người gửi thì chưa thấy qua bao giờ.
Linh cảm được điều gì đó, anh lập tức ấn vào xem ngay.
Đập vào mắt Thụy Phương là hình ảnh của một căn nhà bỏ hoang, không khó để nhận ra đây là một nơi khuất sâu trên núi.
- Thuần? - Thụy Phương hét lớn, Mark giật mình bèn chạy đến xem.
Đúng là Diễm Thuần, cô gái đang bị trói và nằm chơi vơi dưới đất. Im lặng và không có bất cứ cử động gì.
Cả hai hoảng hốt cực độ, đúng thật là cô gái đã bị bắt cóc thật rồi.
- Thuần! Trả lời anh đi chứ! Em có sao không? - Thụy Phương như vô thức hét lớn, tại sao chuyện này lại xảy ra với Thuần của anh cơ chứ?
Thật vậy, sau đó video đã chuyển hẳn cảnh quay. Hình ảnh Diễm Thuần không còn hiện trên màn hình nữa.
- Thụy Phương, chào anh! - Từ trong phần tối tăm ấy bỗng hiện lên một giọng nói phụ nữ.
- Alice! - Cả hai đồng loạt gọi lớn - Là cô?
- Đã thấy rồi chứ Thụy Phương? Cô gái của anh đang nằm trong tay tôi đấy! - Alice cười ngạo mạn. Màn hình vẫn là một loại màu sắc tối tăm.
- Cô muốn gì cứ nói trực tiếp với tôi. Tại sao lại ra tay bắt người?
- Ha ha - Tiếng Alice tiếp tục cười vang - Tôi muốn hành hạ cô ấy một chút, để Thuần của anh biết được thế nào là nỗi đau suốt đời mang trên thể xác khi bị vứt bỏ không một chút tiếc thương.
Tôi đã xin một con đường sống. Nếu mọi người không cho thì cứ lập tức giết chết tôi. Vì cớ gì để tôi đi rồi sau đó âm thầm cho người rạch mặt?
- Cô... cô bị rạch mặt? Sao chứ? - Mark giật mình, vì sao chuyện này anh không nghe nói đến?
- Tôi đã biết được cậu không thể xuống tay. Nên đã giải quyết sau đó. - Thụy Phương lãnh đạm nói, rồi anh quay sang phía Alice kia - Đúng! Là do tôi làm! Cô muốn thì cứ gặp tôi, đừng động đến Thuần!
Trên màn hình bỗng dưng sáng lên, đập vào mắt hai người là gương mặt của một cô gái với vết rạch chạy dài trên má. Máu vẫn còn đọng, chưa lành.
Mark có chút sốc, anh lùi lại và ngồi thụp xuống sô pha. Khuôn mặt của Alice, vì sao lại ra nông nỗi này?
- Trông đẹp đấy! - Thụy Phương cười lớn - Bây giờ cô muốn thế nào?
Tôi chỉ cần Thuần thôi. Thứ khác đều có thể bỏ mặc.
Alice chỉ chờ có mỗi câu nói này của Thụy Phương bèn nhẹ nhàng ngỏ giá:
- Nghe hay lắm! Thế thì anh hãy chuẩn bị ngay 10 tỷ tiền mặt. Địa chỉ tôi sẽ gửi sau.
- Hóa ra cô chỉ cần tiền? - Thụy Phương nhếch mép khinh bỉ.
- Tôi cần tiền liên quan gì đến các người? Có tiền rồi tôi mới có thể sửa lại vết nhơ mà các người đã gây ra cho tôi. Thử hỏi có gì là quá đáng?
- Tôi không quan tâm đến những vấn đề của cô! Tốt nhất là đừng để tôi biết Thuần có việc gì! - Thụy Phương chỉ thiên cảnh cáo.
- Được thôi, tôi chỉ muốn tiền. Mọi thứ đều có thể thương lượng khi có tiền vào túi mà, nhỉ?
Nói rồi, màn hình trò chuyện vụt tắt. Thụy Phương nhanh chóng chuẩn bị số tiền mà Alice cần.
Sau đó, anh lại nhận được tin nhắn. Là địa chỉ để đi đến nơi cần tìm.
Đang lúc đi ra xe, Thụy Phương nghe thấy tiếng của Mark ở phía sau truyền đến.
- Thiếu gia đi một mình?
- Uhm. Cậu ở nhà đi, không cần thiết phải theo tôi! - Biết tâm trạng của Mark không ổn, anh cũng không muốn Mark đi theo làm gì.
Nói rồi, Thụy Phương lái xe rời đi.
Một lúc sau, xe Mark cũng khởi hành, theo sát phía sau.
*
- Mau dậy đi chứ! - Alice nắm tóc Diễm Thuần giật mạnh làm cho cô gái đau đớn mở mắt ra.
Đã là sáng hôm sau rồi? Còn nhớ hôm qua khi cô bị bắt mang đến đây, trời đã xâm xẩm tối.
Tay chân cô đau quá. Cổ tay bị trói, kéo gập lại phía sau, ê ẩm. Miệng thì bị băng keo dán chặt. Đúng là dư thừa, cô có nói được đâu, dán hay không dán cơ bản làm gì có khác biệt?
- Đã biết được mùi vị đau khổ? - Alice nhìn thẳng vào mặt cô cười lớn - Sống trong không gian ẩm thấp, bẩn thỉu này suốt cả đêm, cảm giác tốt chứ?
Diễm Thuần thấy cũng chẳng có gì hay ho. Loại không gian này đâu phải lúc trước cô chưa từng trải qua, nó cũng tương tự như khu nhà ổ chuột cô đã từng sống thôi mà.
Không có gì đặc biệt cả.
À, mà có nha...
Trên gương mặt của Alice có một vết rạch dài. Không lẽ là do Thụy Phương đã âm thầm xử lý?
Vậy thì cô đã đoán được lý do tại sao mình bị bắt đến đây rồi.
*
Chiếc xe mang số hiệu quen thuộc đang tiến gần tới nơi này. Alice đã lập ra kế hoạch từ trước, một chút nữa đây, khi nhận tiền xong cô sẽ băng đường rừng bỏ trốn.
Nhưng không lẽ cô cứ trơ ra nhìn họ sống vui vẻ đến hết đời hay sao? Cam tâm không nhỉ?
Trong đầu Alice đến bây giờ chợt lóe lên một loại ý tưởng mới, tuyệt vời.
Cô muốn Thụy Phương đau khổ, muốn anh cả đời phải sống trong dằn vặt, đớn đau.
Thế là đợi cho xe anh đến gần, từ trong bụi rậm, Alice đẩy Diễm Thuần ra trước đầu xe.
Cô gái giật mình, ngơ ngác. Tròn mắt nhìn chiếc xe đang lao vào mình với một tốc độ chóng mặt. Mà người ngồi lái kia, không ai khác là Huy.
Huy, không! Nơi này có đứa nhỏ, vạn lần đừng làm tổn thương nó nha...
- Thuần! - Thụy Phương chỉ kịp nhận ra cô gái đang đứng trước mặt mình là Diễm Thuần trong tích tắc.
Rồi "Rầm!" một tiếng, xe cùng người tông vào nhau, tiếng phanh xe vang lên trong muộn màng, đau đớn, xé nát cả một vùng không gian tĩnh mịch.
Ai kia vội vàng ôm phần tiền chạy biến. Để lại đây một cảnh tượng đau lòng.
- Thiếu gia! - Mark đã đến, vội phá cửa xe, kéo Thụy Phương ra ngoài.
- Thuần... - Còn một chút tỉnh táo, anh cố gắng bước đến bên cô gái nhỏ - Mau, gọi xe cấp cứu...
Ánh mắt Diễm Thuần mờ nhạt dần, cơn đau ở bụng truyền đến sớm đã không còn cảm giác rõ ràng như lúc nãy nữa. Cô thấy Thụy Phương ôm lấy mình, rồi nói: "Rồi sẽ ổn! Ngoan nào..."
Ánh mắt khép lại, đứa nhỏ, con, mau đến đây với mẹ, sẽ an toàn hơn...
Cả thế giới dù tất cả có quay lưng lại, con vẫn còn có mẹ ở đây.
Ngoan ngoãn và cố gắng lên con nhé.
Mẹ con mình đồng tâm, cùng ở bên nhau nào...
Lật tung cả thành phố? Đúng, có thể nói là như thế. Duy chỉ có người là chẳng thấy đâu.
- Sắp đủ 24 giờ, thiếu gia, tôi nghĩ chúng ta nên báo cho cảnh sát!
Anh im lặng không nói, Mark lấy điện thoại ra gọi ngay, vì đây là chuyện nên làm mà. Chí ít thì bên họ cũng có chiến thuật, biết đâu sẽ giúp được trong việc tìm kiếm Diễm Thuần.
Vừa lúc này, điện thoại Thụy Phương cũng vừa vặn nhận được tin nhắn.
Là một tệp video, số điện thoại từ người gửi thì chưa thấy qua bao giờ.
Linh cảm được điều gì đó, anh lập tức ấn vào xem ngay.
Đập vào mắt Thụy Phương là hình ảnh của một căn nhà bỏ hoang, không khó để nhận ra đây là một nơi khuất sâu trên núi.
- Thuần? - Thụy Phương hét lớn, Mark giật mình bèn chạy đến xem.
Đúng là Diễm Thuần, cô gái đang bị trói và nằm chơi vơi dưới đất. Im lặng và không có bất cứ cử động gì.
Cả hai hoảng hốt cực độ, đúng thật là cô gái đã bị bắt cóc thật rồi.
- Thuần! Trả lời anh đi chứ! Em có sao không? - Thụy Phương như vô thức hét lớn, tại sao chuyện này lại xảy ra với Thuần của anh cơ chứ?
Thật vậy, sau đó video đã chuyển hẳn cảnh quay. Hình ảnh Diễm Thuần không còn hiện trên màn hình nữa.
- Thụy Phương, chào anh! - Từ trong phần tối tăm ấy bỗng hiện lên một giọng nói phụ nữ.
- Alice! - Cả hai đồng loạt gọi lớn - Là cô?
- Đã thấy rồi chứ Thụy Phương? Cô gái của anh đang nằm trong tay tôi đấy! - Alice cười ngạo mạn. Màn hình vẫn là một loại màu sắc tối tăm.
- Cô muốn gì cứ nói trực tiếp với tôi. Tại sao lại ra tay bắt người?
- Ha ha - Tiếng Alice tiếp tục cười vang - Tôi muốn hành hạ cô ấy một chút, để Thuần của anh biết được thế nào là nỗi đau suốt đời mang trên thể xác khi bị vứt bỏ không một chút tiếc thương.
Tôi đã xin một con đường sống. Nếu mọi người không cho thì cứ lập tức giết chết tôi. Vì cớ gì để tôi đi rồi sau đó âm thầm cho người rạch mặt?
- Cô... cô bị rạch mặt? Sao chứ? - Mark giật mình, vì sao chuyện này anh không nghe nói đến?
- Tôi đã biết được cậu không thể xuống tay. Nên đã giải quyết sau đó. - Thụy Phương lãnh đạm nói, rồi anh quay sang phía Alice kia - Đúng! Là do tôi làm! Cô muốn thì cứ gặp tôi, đừng động đến Thuần!
Trên màn hình bỗng dưng sáng lên, đập vào mắt hai người là gương mặt của một cô gái với vết rạch chạy dài trên má. Máu vẫn còn đọng, chưa lành.
Mark có chút sốc, anh lùi lại và ngồi thụp xuống sô pha. Khuôn mặt của Alice, vì sao lại ra nông nỗi này?
- Trông đẹp đấy! - Thụy Phương cười lớn - Bây giờ cô muốn thế nào?
Tôi chỉ cần Thuần thôi. Thứ khác đều có thể bỏ mặc.
Alice chỉ chờ có mỗi câu nói này của Thụy Phương bèn nhẹ nhàng ngỏ giá:
- Nghe hay lắm! Thế thì anh hãy chuẩn bị ngay 10 tỷ tiền mặt. Địa chỉ tôi sẽ gửi sau.
- Hóa ra cô chỉ cần tiền? - Thụy Phương nhếch mép khinh bỉ.
- Tôi cần tiền liên quan gì đến các người? Có tiền rồi tôi mới có thể sửa lại vết nhơ mà các người đã gây ra cho tôi. Thử hỏi có gì là quá đáng?
- Tôi không quan tâm đến những vấn đề của cô! Tốt nhất là đừng để tôi biết Thuần có việc gì! - Thụy Phương chỉ thiên cảnh cáo.
- Được thôi, tôi chỉ muốn tiền. Mọi thứ đều có thể thương lượng khi có tiền vào túi mà, nhỉ?
Nói rồi, màn hình trò chuyện vụt tắt. Thụy Phương nhanh chóng chuẩn bị số tiền mà Alice cần.
Sau đó, anh lại nhận được tin nhắn. Là địa chỉ để đi đến nơi cần tìm.
Đang lúc đi ra xe, Thụy Phương nghe thấy tiếng của Mark ở phía sau truyền đến.
- Thiếu gia đi một mình?
- Uhm. Cậu ở nhà đi, không cần thiết phải theo tôi! - Biết tâm trạng của Mark không ổn, anh cũng không muốn Mark đi theo làm gì.
Nói rồi, Thụy Phương lái xe rời đi.
Một lúc sau, xe Mark cũng khởi hành, theo sát phía sau.
*
- Mau dậy đi chứ! - Alice nắm tóc Diễm Thuần giật mạnh làm cho cô gái đau đớn mở mắt ra.
Đã là sáng hôm sau rồi? Còn nhớ hôm qua khi cô bị bắt mang đến đây, trời đã xâm xẩm tối.
Tay chân cô đau quá. Cổ tay bị trói, kéo gập lại phía sau, ê ẩm. Miệng thì bị băng keo dán chặt. Đúng là dư thừa, cô có nói được đâu, dán hay không dán cơ bản làm gì có khác biệt?
- Đã biết được mùi vị đau khổ? - Alice nhìn thẳng vào mặt cô cười lớn - Sống trong không gian ẩm thấp, bẩn thỉu này suốt cả đêm, cảm giác tốt chứ?
Diễm Thuần thấy cũng chẳng có gì hay ho. Loại không gian này đâu phải lúc trước cô chưa từng trải qua, nó cũng tương tự như khu nhà ổ chuột cô đã từng sống thôi mà.
Không có gì đặc biệt cả.
À, mà có nha...
Trên gương mặt của Alice có một vết rạch dài. Không lẽ là do Thụy Phương đã âm thầm xử lý?
Vậy thì cô đã đoán được lý do tại sao mình bị bắt đến đây rồi.
*
Chiếc xe mang số hiệu quen thuộc đang tiến gần tới nơi này. Alice đã lập ra kế hoạch từ trước, một chút nữa đây, khi nhận tiền xong cô sẽ băng đường rừng bỏ trốn.
Nhưng không lẽ cô cứ trơ ra nhìn họ sống vui vẻ đến hết đời hay sao? Cam tâm không nhỉ?
Trong đầu Alice đến bây giờ chợt lóe lên một loại ý tưởng mới, tuyệt vời.
Cô muốn Thụy Phương đau khổ, muốn anh cả đời phải sống trong dằn vặt, đớn đau.
Thế là đợi cho xe anh đến gần, từ trong bụi rậm, Alice đẩy Diễm Thuần ra trước đầu xe.
Cô gái giật mình, ngơ ngác. Tròn mắt nhìn chiếc xe đang lao vào mình với một tốc độ chóng mặt. Mà người ngồi lái kia, không ai khác là Huy.
Huy, không! Nơi này có đứa nhỏ, vạn lần đừng làm tổn thương nó nha...
- Thuần! - Thụy Phương chỉ kịp nhận ra cô gái đang đứng trước mặt mình là Diễm Thuần trong tích tắc.
Rồi "Rầm!" một tiếng, xe cùng người tông vào nhau, tiếng phanh xe vang lên trong muộn màng, đau đớn, xé nát cả một vùng không gian tĩnh mịch.
Ai kia vội vàng ôm phần tiền chạy biến. Để lại đây một cảnh tượng đau lòng.
- Thiếu gia! - Mark đã đến, vội phá cửa xe, kéo Thụy Phương ra ngoài.
- Thuần... - Còn một chút tỉnh táo, anh cố gắng bước đến bên cô gái nhỏ - Mau, gọi xe cấp cứu...
Ánh mắt Diễm Thuần mờ nhạt dần, cơn đau ở bụng truyền đến sớm đã không còn cảm giác rõ ràng như lúc nãy nữa. Cô thấy Thụy Phương ôm lấy mình, rồi nói: "Rồi sẽ ổn! Ngoan nào..."
Ánh mắt khép lại, đứa nhỏ, con, mau đến đây với mẹ, sẽ an toàn hơn...
Cả thế giới dù tất cả có quay lưng lại, con vẫn còn có mẹ ở đây.
Ngoan ngoãn và cố gắng lên con nhé.
Mẹ con mình đồng tâm, cùng ở bên nhau nào...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook