Hãy Để Anh Yêu Em
-
Chương 5
Nhận được tin Hoa Lưu Ly bị tai nạn, Lãnh Hàn Mặc lập tức lái xe đến bệnh viện. Trước phòng cấp cứu, cha mẹ anh và Hoa gia đều có mặt đông đủ. Hoa phu nhân dựa vào lòng chồng khóc nức nở.
Mà Hoa Phong Lâm vừa nhìn thấy Lãnh Hàn Mặc liền không nói không rằng giáng cho anh một cú đấm.
"Mày xem chuyện tốt mà mày đã làm."
Sau đó, một phong thư ném xuống, ảnh bên trong rơi ra, vươn vãi trên sàn. Lãnh Hàn Mặc ngồi xổm xuống nhặt chúng lên, nhìn từng bức ảnh, tất cả đều là ảnh nóng trong xe của anh ngày hôm đó.
"Mày xem tình cảm của Lưu Ly là cái gì? Con bé thích mày, luôn quan tâm mày, những điều nhỏ nhặt nhất của mày cũng không bỏ qua. Con bé đã phải từ bỏ ước mơ duy nhất của nó để kết hôn với mày, làm một người vợ hiền dâu thảo. Vậy còn mày thì sao? Mày không xứng với tình cảm của nó.”
Lúc này, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, sắc mặt có chút nghiêm trọng “Ai là người nhà của bệnh nhân Hoa Lưu Ly?”
“Là chúng tôi.”
“Con gái tôi thế nào rồi bác sĩ? Nó có bị sao không?”
Bác sĩ khẽ lắc đầu, " Không cứu được đứa bé trong bụng, chúng tôi cũng không thể đảm bảo được mạng sống của cô ấy. Mọi người nên chuẩn bị sẵn tinh thần.”
Đứa bé?
Mọi người đều sững sờ. Hoa Lưu Ly có thai? Đứa bé ấy, không cứu được?
“Mẹ...Mẹ tỉnh lại đi.”
Hoa phu nhân không chịu được cú sốc quá lớn liền ngất đi. Hoa lão gia thì trầm mặc, khuôn mặt chất chứa nỗi bi thương không nói nên lời.
Cha mẹ Lãnh Hàn Mặc chỉ im lặng cúi đầu, bản thân họ cũng không biết phải nói gì vào lúc này.
“Ở đây ai là chồng của cô ấy, cô ấy nói muốn gặp chồng mình lần cuối.”
“...Tôi là chồng cô ấy.”
Trong phòng cấp cứu, Hoa Lưu Ly lặng lẽ nằm đó, trên người cô quấn đầy băng gạc.
“Lưu Ly...”
Lãnh Hàn Mặc khẽ gọi tên cô, Hoa Lưu Ly yếu ớt mở mắt nhìn anh, trong mắt cô đầy sự dịu dàng.
Nhận thấy mình sắp không chịu nổi nữa, Hoa Lưu Ly mở miệng thì thào “Hàn Mặc...Em không hề hối hận vì đã yêu anh...nhưng em hận chính em, đã chọn sai thời điểm để yêu anh...”
Giọng cô rất yếu, anh vội vàng cầm lấy tay cô, đôi tay đã từng rất ấm áp nhưng bây giờ lại lạnh buốt. Hoa Lưu Ly từ từ nhắm mắt lại, một giọt lệ trào ra, lăn xuống gò má trắng bệt. Cô đã ra đi....
Từ nãy đến giờ, mọi người vẫn luôn quan sát mọi chuyện trong phòng qua cửa kính, ai cũng muốn gặp cô lần cuối, nhưng vì tôn trọng mong muốn của cô nên vẫn luôn ở bên ngoài. Nhưng đến lúc này thì mọi người liền chạy vào ngay. Lãnh Hàn Mặc ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Hoa Lưu Ly, đôi mắt nhìn như không nhìn, không có tiêu cự.
Lãnh phu nhân ngồi bệt xuống đất, đứa con dâu bà vẫn luôn thương yêu bây giờ đã ra đi. Nếu như bà để ý đến hai đứa, ngăn con trai mình ra ngoài gây họa, thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Người con dâu luôn làm bà hài lòng và đứa cháu nội vẫn chưa kịp hình thành của bà cũng không mất đi.
“Con ơi....”
Người trụ cột của Hoa gia đến bây giờ cũng khụy xuống, đứa con gái của ông...sao lại ra nông nổi này. Nó đã từng nói sẽ sống thật hạnh phúc, còn hứa sinh cho vợ chồng ông một đứa cháu ngoại thật đáng yêu. Tại sao...Tại sao bây giờ con gái ông lại nằm đây...
“Ba..Ba sao vậy?”
Hoa Phong Lâm đỡ lấy ba mình, mẹ ngất, ba cũng không trụ nổi, em gái của anh... đứa em gái cùng anh lớn lên từ nhỏ thì..... Anh sai rồi, anh không nên đồng ý cuộc hôn nhân này, nếu anh ngăn cản kịp thời thì đứa em gái đáng thương của anh sẽ không rơi vào hoàn cảnh này....
....
Lãnh Hàn Mặc thất thần quay về nhà, nhà vợ không cho anh ở lại cạnh cô. Là anh, chính anh là người gây nên mọi chuyện, anh không nên bên cô, anh cũng không xứng với cô.
Mở cửa bước vào nhà, anh bỗng thấy khác lạ. Mọi hôm khi về nhà, anh đều thấy phiền phức, cô gái ấy luôn ngồi chờ anh, khi thì ở phòng khách, khi thì ở vườn hoa, khi thì trong phòng bếp.. Cô thấy anh về sẽ ríu rít chạy lại hỏi thăm, hỏi có mệt không, có đói không, muốn ăn gì... Hôm nay thì khác, một căn nhà lạnh lẽo chào đón anh, không có tiếng bước chân, không có câu hỏi, không có ánh mắt vui mừng kia, anh bỗng nhiên lại thèm được cảm nhận sự phiền phức mà anh luôn bài xích trước đó..
Đột nhiên anh lại muốn uống rượu, anh ghét sự tỉnh táo này, anh bắt mình phải say. Lững thững đi vào bếp, anh lại sững người ra đó. Trên bàn ăn là nến, hoa lưu ly, rượu vang và cả những món ăn anh thích nhất....
Bất giác anh nhớ lại cuộc điện thoại lúc chiều, cô bảo sẽ làm một bữa ăn kỉ niệm ngày cưới của hai bọn họ.
Lãnh Hàn Mặc ôm chai rượu trở về phòng ngủ, trên tường,ảnh cưới của anh và cô được treo ở chính giữa. Trong hình, cô cười hạnh phúc còn anh thì lạnh lùng. Cô từng bảo muốn treo bức ảnh này trong phòng vì đây là bức ảnh chứa kỉ niệm đẹp nhất của cô. Mùi hương của Hoa Lưu Ly còn vương khắp căn phòng. Anh tưởng tượng ra bóng dáng cô đi lại, nói chuyện trong phòng...
Anh chạm tay vào chiếc gối của cô, cái chăn cô từng đắp, hít hà mùi hương trên cái áo khoác cô vội vàng treo trên ghế, lưu luyến nhìn bàn trang điểm của cô, từng hộp mỹ phẩm, từng cây son,.. Tất cả mọi thứ của cô đều ở đây, nhưng cô đi đâu rồi?..
Mở từng ngăn kéo tủ, bỗng một cuốn sổ đã sờn, khá dày thu hút toàn bộ sự chú ý của anh. Lãnh Hàn Mặc mở ra trang đầu tiên, đập vào mắt anh là tấm hình cưới của hai người họ.
Mà Hoa Phong Lâm vừa nhìn thấy Lãnh Hàn Mặc liền không nói không rằng giáng cho anh một cú đấm.
"Mày xem chuyện tốt mà mày đã làm."
Sau đó, một phong thư ném xuống, ảnh bên trong rơi ra, vươn vãi trên sàn. Lãnh Hàn Mặc ngồi xổm xuống nhặt chúng lên, nhìn từng bức ảnh, tất cả đều là ảnh nóng trong xe của anh ngày hôm đó.
"Mày xem tình cảm của Lưu Ly là cái gì? Con bé thích mày, luôn quan tâm mày, những điều nhỏ nhặt nhất của mày cũng không bỏ qua. Con bé đã phải từ bỏ ước mơ duy nhất của nó để kết hôn với mày, làm một người vợ hiền dâu thảo. Vậy còn mày thì sao? Mày không xứng với tình cảm của nó.”
Lúc này, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, sắc mặt có chút nghiêm trọng “Ai là người nhà của bệnh nhân Hoa Lưu Ly?”
“Là chúng tôi.”
“Con gái tôi thế nào rồi bác sĩ? Nó có bị sao không?”
Bác sĩ khẽ lắc đầu, " Không cứu được đứa bé trong bụng, chúng tôi cũng không thể đảm bảo được mạng sống của cô ấy. Mọi người nên chuẩn bị sẵn tinh thần.”
Đứa bé?
Mọi người đều sững sờ. Hoa Lưu Ly có thai? Đứa bé ấy, không cứu được?
“Mẹ...Mẹ tỉnh lại đi.”
Hoa phu nhân không chịu được cú sốc quá lớn liền ngất đi. Hoa lão gia thì trầm mặc, khuôn mặt chất chứa nỗi bi thương không nói nên lời.
Cha mẹ Lãnh Hàn Mặc chỉ im lặng cúi đầu, bản thân họ cũng không biết phải nói gì vào lúc này.
“Ở đây ai là chồng của cô ấy, cô ấy nói muốn gặp chồng mình lần cuối.”
“...Tôi là chồng cô ấy.”
Trong phòng cấp cứu, Hoa Lưu Ly lặng lẽ nằm đó, trên người cô quấn đầy băng gạc.
“Lưu Ly...”
Lãnh Hàn Mặc khẽ gọi tên cô, Hoa Lưu Ly yếu ớt mở mắt nhìn anh, trong mắt cô đầy sự dịu dàng.
Nhận thấy mình sắp không chịu nổi nữa, Hoa Lưu Ly mở miệng thì thào “Hàn Mặc...Em không hề hối hận vì đã yêu anh...nhưng em hận chính em, đã chọn sai thời điểm để yêu anh...”
Giọng cô rất yếu, anh vội vàng cầm lấy tay cô, đôi tay đã từng rất ấm áp nhưng bây giờ lại lạnh buốt. Hoa Lưu Ly từ từ nhắm mắt lại, một giọt lệ trào ra, lăn xuống gò má trắng bệt. Cô đã ra đi....
Từ nãy đến giờ, mọi người vẫn luôn quan sát mọi chuyện trong phòng qua cửa kính, ai cũng muốn gặp cô lần cuối, nhưng vì tôn trọng mong muốn của cô nên vẫn luôn ở bên ngoài. Nhưng đến lúc này thì mọi người liền chạy vào ngay. Lãnh Hàn Mặc ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Hoa Lưu Ly, đôi mắt nhìn như không nhìn, không có tiêu cự.
Lãnh phu nhân ngồi bệt xuống đất, đứa con dâu bà vẫn luôn thương yêu bây giờ đã ra đi. Nếu như bà để ý đến hai đứa, ngăn con trai mình ra ngoài gây họa, thì mọi chuyện sẽ không như bây giờ. Người con dâu luôn làm bà hài lòng và đứa cháu nội vẫn chưa kịp hình thành của bà cũng không mất đi.
“Con ơi....”
Người trụ cột của Hoa gia đến bây giờ cũng khụy xuống, đứa con gái của ông...sao lại ra nông nổi này. Nó đã từng nói sẽ sống thật hạnh phúc, còn hứa sinh cho vợ chồng ông một đứa cháu ngoại thật đáng yêu. Tại sao...Tại sao bây giờ con gái ông lại nằm đây...
“Ba..Ba sao vậy?”
Hoa Phong Lâm đỡ lấy ba mình, mẹ ngất, ba cũng không trụ nổi, em gái của anh... đứa em gái cùng anh lớn lên từ nhỏ thì..... Anh sai rồi, anh không nên đồng ý cuộc hôn nhân này, nếu anh ngăn cản kịp thời thì đứa em gái đáng thương của anh sẽ không rơi vào hoàn cảnh này....
....
Lãnh Hàn Mặc thất thần quay về nhà, nhà vợ không cho anh ở lại cạnh cô. Là anh, chính anh là người gây nên mọi chuyện, anh không nên bên cô, anh cũng không xứng với cô.
Mở cửa bước vào nhà, anh bỗng thấy khác lạ. Mọi hôm khi về nhà, anh đều thấy phiền phức, cô gái ấy luôn ngồi chờ anh, khi thì ở phòng khách, khi thì ở vườn hoa, khi thì trong phòng bếp.. Cô thấy anh về sẽ ríu rít chạy lại hỏi thăm, hỏi có mệt không, có đói không, muốn ăn gì... Hôm nay thì khác, một căn nhà lạnh lẽo chào đón anh, không có tiếng bước chân, không có câu hỏi, không có ánh mắt vui mừng kia, anh bỗng nhiên lại thèm được cảm nhận sự phiền phức mà anh luôn bài xích trước đó..
Đột nhiên anh lại muốn uống rượu, anh ghét sự tỉnh táo này, anh bắt mình phải say. Lững thững đi vào bếp, anh lại sững người ra đó. Trên bàn ăn là nến, hoa lưu ly, rượu vang và cả những món ăn anh thích nhất....
Bất giác anh nhớ lại cuộc điện thoại lúc chiều, cô bảo sẽ làm một bữa ăn kỉ niệm ngày cưới của hai bọn họ.
Lãnh Hàn Mặc ôm chai rượu trở về phòng ngủ, trên tường,ảnh cưới của anh và cô được treo ở chính giữa. Trong hình, cô cười hạnh phúc còn anh thì lạnh lùng. Cô từng bảo muốn treo bức ảnh này trong phòng vì đây là bức ảnh chứa kỉ niệm đẹp nhất của cô. Mùi hương của Hoa Lưu Ly còn vương khắp căn phòng. Anh tưởng tượng ra bóng dáng cô đi lại, nói chuyện trong phòng...
Anh chạm tay vào chiếc gối của cô, cái chăn cô từng đắp, hít hà mùi hương trên cái áo khoác cô vội vàng treo trên ghế, lưu luyến nhìn bàn trang điểm của cô, từng hộp mỹ phẩm, từng cây son,.. Tất cả mọi thứ của cô đều ở đây, nhưng cô đi đâu rồi?..
Mở từng ngăn kéo tủ, bỗng một cuốn sổ đã sờn, khá dày thu hút toàn bộ sự chú ý của anh. Lãnh Hàn Mặc mở ra trang đầu tiên, đập vào mắt anh là tấm hình cưới của hai người họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook