Hãy Để Anh Yêu Em
-
Chương 23
Lãnh Hàn Mặc lợi dụng thời cơ, ôm lấy cô vào lòng, đẩy hẳn cô vào trong phòng dùng chân đóng cửa phòng lại.
Lãnh Hàn Mặc bế bỗng Lưu Ly lên, đi đến giường đặt cô xuống, áp sát cô dưới thân mình.
Lưu Ly không kịp phản ứng lại, chỉ biết dùng tay đánh vào bả vai anh.
- Em sẽ như thế nào? Giọng khàn khàn của Lãnh Hàn Mặc vang lên, ánh mắt nhìn Hoa Lưu Ly đầy âu yếm
- Anh bắt nạt em a.. Ngồi dậy nào, kì quá
- Sáng nay còn có người chủ động hôn anh, còn nói là em đã lớn cơ mà!
- Lúc đấy em, à em bị à không không, lúc đấy em..,
Vì ngại ngùng mà Lưu ly càng nói càng rối
- Lưu Ly, anh rất nhớ em. Hôm nay quả thật anh ghen khi thấy thằng đó chạm vào tay em
- Anh là gì của em mà ghen!
- Anh là gì của em? Em không biết sao?
Anh về rồi, gả cho anh đi!
Ánh mắt Lưu Ly thoáng chốc ngưng lại, nhìn sâu vào đáy mắt đang phản chiếu hình ảnh của cô trong đó.
Thời gian lắng đọng, hai gương mặt đang rất sát cứ nhìn nhau như vậy, chỉ nghe tiếng hít thở của nhau, tim kề tim đang run lên từng hồi.
Một lúc sau, Hoa Lưu Ly nghịch ngợm lấy tay nhéo mũi anh
- Có ai cầu hôn như anh không?
- Chứ em muốn như thế nào? Hay sến súa như chàng lãng tử sáng nay? Ấu trĩ, nhạt nhẽo
- Nhưng it nhất người ta còn quỳ xuống rồi còn cả hoa các thứ
- Em thích như vậy à? Còn hoa anh đã cho người trồng một vườn còn gì
Lưu Ly à, từ lúc chúng ta sinh ra, ông thần gì đấy trên trời đã định chúng ta là của nhau, nếu em không gả cho anh thì anh sẽ ế cả đời, như vậy là nghịch thiên.
- Anh chỉ giỏi lý thuyết
- Thật! Anh yêu lúa yêu phân, như cây yêu rừng, cây không có rừng cây vẫn sống nhưng anh không có em anh biết sống sao?
Nghe Lãnh Hàn Mặc nói Lưu Ly bật cười khanh khách, yêu thương dùng ngón tay phát hoạ khuôn mặt anh
- Ở bên đấy anh học cái gì mà dẻo miệng vậy hả? Anh nói lại câu lúc nãy, em chờ đợi muốn nghe nó đã lâu
Lãnh Hàn Mặc không nói gì, vội hôn xuống, không mạnh bạo như lúc sáng mà chỉ nhẹ nhàng liếm mút, từng chút từng chút trên đôi môi anh đào đỏ mọng.
Anh dời môi mình lên chóp mũi, lên tráng, sang hai bên má rồi lại lên môi, hôn mãi hôn mãi không biết bao nhiêu cho đủ. Mãi một lúc sau, anh mới nhìn sâu vào đôi mắt cô, ngón tay mơn trớn gò má cô, cất giọng
- Lưu ly, anh yêu em. Là tình yêu nam nữ, không pha lẫn thứ gì khác.
Anh muốn nói với em từ rất lâu nhưng anh lo em chưa đủ trưởng thành, hôm nay anh muốn em hiểu rõ rằng anh yêu em, nếu em chưa sẵn sàng anh chấp nhận chờ đợi, nếu em còn bỡ ngỡ anh sẽ dìu em đi, đến nơi mà em hiểu được rằng yêu đơn giản chỉ là khi có em thì mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa, là mỏi mệt đến đâu chỉ cần thấy em thì mọi thứ đều bình an không sóng gió.
Một dòng nước mắt chợt trào ra từ khoé mắt Hoa Lưu Ly, một dòng nước ấm khẽ len lỏi vào tim nhen nhóm cho tình yêu trong cô thêm bùng cháy
Lãnh Hàn Mặc nhẹ hôn những giọt nước mắt rồi hôn xuống môi cô.
Nụ hôn lần này mãnh liệt, anh mút mạnh môi cô bá đạo xâm chiếm,Lưu Ly cũng mạnh dạn đáp trả lại anh, cô vòng tay ôm chặt cơ thể anh đang áp sát trên người mình.
Dường như cảm thấy không đủ, Lãnh Hàn Mặc bắt đầu mạnh mẽ hơn đẩy mạnh lưỡi mình vào miệng cô quấn lấy lưỡi cô mút mạnh.
Không kịp phản kháng, Lưu Ly dùng hết sức lật mình một cái, tình thế đảo ngược, Lưu Ly khẽ mở đôi mắt giờ phút này đã phủ một tầng sương mỏng ra nhìn anh, mỉm cười...
Nụ hôn được tiếp tục, Lưu ly chợt cắn mạnh môi Lãnh Hàn Mặc một cái đến rướm máu, cô lại yêu thương hút lấy vệt máu đó.
Cơ thể Lãnh Hàn Mặc bắt đầu phản ứng, nơi nào đó trong cơ thể đã khó chịu đến cực hạn, đôi tay đang vuốt ve vòng eo nhỏ của cô bắt đầu di chuyển lên tấm lưng mịn màng...
Thời gian xung quanh như dừng lại, mọi vật tỉnh lặng chứng kiến tình yêu của đôi trẻ đang bùng cháy
Đang đắm chìm trong nụ hôn, Lãnh Hàn Mặc chợt nghe cô thì thầm
- Hàn mặc, em yêu anh
Ầm, một tiếng nổ vang lên, đánh sập mọi lí trí của anh, không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của anh lúc này là vui sướng là hạnh phúc hay là hơn như vậy nữa.
Lãnh Hàn Mặc lật người, lại áp cô xuống dưới, tình huống của cả hai lúc này đã xốc xếch lắm rồi, Lãnh Hàn Mặc hít sâu một hơi, cố kìm nén ham muốn của bản thân,nhìn cô
- Sau sinh nhật em, chúng ta làm đám cưới, được không? Anh lúc nào cũng muốn cưới em nhưng anh sợ rằng em không yêu anh, bây giờ em nói vậy thúc phải cưới nhanh chứ không thì..
- Chứ không thì thế nào?
- Cưới vợ phải cưới liền tay, ở ngoài kia địch nhiều lắm, sáng nay là một ví dụ. Không phải anh không tin em mà là anh không tin địch, nguy hiểm nguy hiểm.
Hoa Lưu Ly thơm mạnh vào môi anh một cái
-
Nói gì cũng giỏi!
Cơ thể Lãnh Hàn Mặc vì hành động của Lưu Ly mà thoáng chốc căng cứng trở lại, anh lưu luyến buông cô ra, ho vài tiếng nói
- Em đi tắm đi, mọi người chắc sắp đến rồi, anh cũng về phòng tắm
Nói rồi anh phóng như bay về phòng mình,vừa bước vào phòng tắm, nhìn xuống hạ thân nói với Lãnh kiêu ngạo của mình " sao mày nhạy cảm khi ở bên cô ấy vậy hả, chịu khó đi tao cũng khó chịu lắm nhưng không thể dọa sợ cô ấy được "
Trong hai căn phòng đối diện là hai khung cảnh, một bên thì ai đó đang giải quyết nỗi khổ khó nói, một bên thì ai kia vẫn nằm lì trên giường mà cười ngây ngô, chỉ có một điểm chung duy nhất là hai từ " hạnh phúc "
Lãnh Hàn Mặc bế bỗng Lưu Ly lên, đi đến giường đặt cô xuống, áp sát cô dưới thân mình.
Lưu Ly không kịp phản ứng lại, chỉ biết dùng tay đánh vào bả vai anh.
- Em sẽ như thế nào? Giọng khàn khàn của Lãnh Hàn Mặc vang lên, ánh mắt nhìn Hoa Lưu Ly đầy âu yếm
- Anh bắt nạt em a.. Ngồi dậy nào, kì quá
- Sáng nay còn có người chủ động hôn anh, còn nói là em đã lớn cơ mà!
- Lúc đấy em, à em bị à không không, lúc đấy em..,
Vì ngại ngùng mà Lưu ly càng nói càng rối
- Lưu Ly, anh rất nhớ em. Hôm nay quả thật anh ghen khi thấy thằng đó chạm vào tay em
- Anh là gì của em mà ghen!
- Anh là gì của em? Em không biết sao?
Anh về rồi, gả cho anh đi!
Ánh mắt Lưu Ly thoáng chốc ngưng lại, nhìn sâu vào đáy mắt đang phản chiếu hình ảnh của cô trong đó.
Thời gian lắng đọng, hai gương mặt đang rất sát cứ nhìn nhau như vậy, chỉ nghe tiếng hít thở của nhau, tim kề tim đang run lên từng hồi.
Một lúc sau, Hoa Lưu Ly nghịch ngợm lấy tay nhéo mũi anh
- Có ai cầu hôn như anh không?
- Chứ em muốn như thế nào? Hay sến súa như chàng lãng tử sáng nay? Ấu trĩ, nhạt nhẽo
- Nhưng it nhất người ta còn quỳ xuống rồi còn cả hoa các thứ
- Em thích như vậy à? Còn hoa anh đã cho người trồng một vườn còn gì
Lưu Ly à, từ lúc chúng ta sinh ra, ông thần gì đấy trên trời đã định chúng ta là của nhau, nếu em không gả cho anh thì anh sẽ ế cả đời, như vậy là nghịch thiên.
- Anh chỉ giỏi lý thuyết
- Thật! Anh yêu lúa yêu phân, như cây yêu rừng, cây không có rừng cây vẫn sống nhưng anh không có em anh biết sống sao?
Nghe Lãnh Hàn Mặc nói Lưu Ly bật cười khanh khách, yêu thương dùng ngón tay phát hoạ khuôn mặt anh
- Ở bên đấy anh học cái gì mà dẻo miệng vậy hả? Anh nói lại câu lúc nãy, em chờ đợi muốn nghe nó đã lâu
Lãnh Hàn Mặc không nói gì, vội hôn xuống, không mạnh bạo như lúc sáng mà chỉ nhẹ nhàng liếm mút, từng chút từng chút trên đôi môi anh đào đỏ mọng.
Anh dời môi mình lên chóp mũi, lên tráng, sang hai bên má rồi lại lên môi, hôn mãi hôn mãi không biết bao nhiêu cho đủ. Mãi một lúc sau, anh mới nhìn sâu vào đôi mắt cô, ngón tay mơn trớn gò má cô, cất giọng
- Lưu ly, anh yêu em. Là tình yêu nam nữ, không pha lẫn thứ gì khác.
Anh muốn nói với em từ rất lâu nhưng anh lo em chưa đủ trưởng thành, hôm nay anh muốn em hiểu rõ rằng anh yêu em, nếu em chưa sẵn sàng anh chấp nhận chờ đợi, nếu em còn bỡ ngỡ anh sẽ dìu em đi, đến nơi mà em hiểu được rằng yêu đơn giản chỉ là khi có em thì mọi thứ xung quanh đều trở nên vô nghĩa, là mỏi mệt đến đâu chỉ cần thấy em thì mọi thứ đều bình an không sóng gió.
Một dòng nước mắt chợt trào ra từ khoé mắt Hoa Lưu Ly, một dòng nước ấm khẽ len lỏi vào tim nhen nhóm cho tình yêu trong cô thêm bùng cháy
Lãnh Hàn Mặc nhẹ hôn những giọt nước mắt rồi hôn xuống môi cô.
Nụ hôn lần này mãnh liệt, anh mút mạnh môi cô bá đạo xâm chiếm,Lưu Ly cũng mạnh dạn đáp trả lại anh, cô vòng tay ôm chặt cơ thể anh đang áp sát trên người mình.
Dường như cảm thấy không đủ, Lãnh Hàn Mặc bắt đầu mạnh mẽ hơn đẩy mạnh lưỡi mình vào miệng cô quấn lấy lưỡi cô mút mạnh.
Không kịp phản kháng, Lưu Ly dùng hết sức lật mình một cái, tình thế đảo ngược, Lưu Ly khẽ mở đôi mắt giờ phút này đã phủ một tầng sương mỏng ra nhìn anh, mỉm cười...
Nụ hôn được tiếp tục, Lưu ly chợt cắn mạnh môi Lãnh Hàn Mặc một cái đến rướm máu, cô lại yêu thương hút lấy vệt máu đó.
Cơ thể Lãnh Hàn Mặc bắt đầu phản ứng, nơi nào đó trong cơ thể đã khó chịu đến cực hạn, đôi tay đang vuốt ve vòng eo nhỏ của cô bắt đầu di chuyển lên tấm lưng mịn màng...
Thời gian xung quanh như dừng lại, mọi vật tỉnh lặng chứng kiến tình yêu của đôi trẻ đang bùng cháy
Đang đắm chìm trong nụ hôn, Lãnh Hàn Mặc chợt nghe cô thì thầm
- Hàn mặc, em yêu anh
Ầm, một tiếng nổ vang lên, đánh sập mọi lí trí của anh, không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của anh lúc này là vui sướng là hạnh phúc hay là hơn như vậy nữa.
Lãnh Hàn Mặc lật người, lại áp cô xuống dưới, tình huống của cả hai lúc này đã xốc xếch lắm rồi, Lãnh Hàn Mặc hít sâu một hơi, cố kìm nén ham muốn của bản thân,nhìn cô
- Sau sinh nhật em, chúng ta làm đám cưới, được không? Anh lúc nào cũng muốn cưới em nhưng anh sợ rằng em không yêu anh, bây giờ em nói vậy thúc phải cưới nhanh chứ không thì..
- Chứ không thì thế nào?
- Cưới vợ phải cưới liền tay, ở ngoài kia địch nhiều lắm, sáng nay là một ví dụ. Không phải anh không tin em mà là anh không tin địch, nguy hiểm nguy hiểm.
Hoa Lưu Ly thơm mạnh vào môi anh một cái
-
Nói gì cũng giỏi!
Cơ thể Lãnh Hàn Mặc vì hành động của Lưu Ly mà thoáng chốc căng cứng trở lại, anh lưu luyến buông cô ra, ho vài tiếng nói
- Em đi tắm đi, mọi người chắc sắp đến rồi, anh cũng về phòng tắm
Nói rồi anh phóng như bay về phòng mình,vừa bước vào phòng tắm, nhìn xuống hạ thân nói với Lãnh kiêu ngạo của mình " sao mày nhạy cảm khi ở bên cô ấy vậy hả, chịu khó đi tao cũng khó chịu lắm nhưng không thể dọa sợ cô ấy được "
Trong hai căn phòng đối diện là hai khung cảnh, một bên thì ai đó đang giải quyết nỗi khổ khó nói, một bên thì ai kia vẫn nằm lì trên giường mà cười ngây ngô, chỉ có một điểm chung duy nhất là hai từ " hạnh phúc "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook