Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi
-
C142: Là tôi
Trước đó Khâu Dạng không nghĩ tới như vậy, chiều hôm qua nàng đến ngân hàng làm thẻ mới này, khi chuyển tiền vào đó, nàng ngẩn ra không ít lần.
Nàng suy nghĩ cẩn thận.
Trước kia nàng nhớ mong mẹ như vậy bây giờ cùng bà mặt đối mặt giao lưu, đây là trường hợp nàng đã từng ảo tưởng mơ thấy qua, nhưng hiện thực lại làm nàng vô cùng thanh tỉnh cùng rõ ràng.
Thanh tỉnh chính mình có được ngày hôm nay đều vì chính mình.
Rõ ràng Khâu Nghiên cũng không có muốn nhìn thấy chính mình đến vậy.
Vậy thì......
Còn cần dây dưa gì nữa chứ?
Nhạc thiếu nhi vẫn luôn hát "Con có mẹ giống như kho báu", trước kia các bạn học còn bổ sung nói "Con không mẹ giống như cây cỏ".
Khâu Dạng khi đó cũng cảm thấy như vậy.
Nàng từ nhỏ liền không cảm nhận qua ấm áp của tình thân, nàng biết bản thân rất khát vọng rất muốn có được, nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy, nàng đã sớm đã thành thói quen sinh hoạt và ngày thường như vậy.
Bởi vậy sau này cũng không có Khâu Nghiên mà nói, nàng cũng sẽ không cảm thấy có bao nhiêu không thích hợp.
Nhưng không thể không nói, trước khi bữa cơm bắt đầu, Khâu Dạng không nghĩ tới sẽ nói khó nghe như vậy, nàng còn ôm có một chút hy vọng mỏng manh.
Nàng cảm thấy có lẽ tồn tại hiểu lầm, không chỉ là chính mình bị phái đi công tác chuyện này, còn có nhiều năm như vậy Khâu Nghiên không có đi tìm chính mình cái này càng vì chuyện quan trọng.
Hiện tại nhìn thấy Khâu Nghiên, những hy vọng mỏng manh đó của Khâu Dạng, hóa thành vô số bọt khí, vỡ vụng trước mặt nàng.
Không có hiểu lầm.
Gần là Khâu Nghiên không muốn thấy chính mình.
Chỉ đơn giản như vậy.
Hơn nữa thái độ Khâu Nghiên, càng có thể chứng minh tất cả, đặc biệt là ba chữ "Ta cho rằng", càng là chọc trúng điểm đau của Khâu Dạng.
Con người luôn muốn biện minh cho chính mình khi mắc phạm sai lầm, cho nên đưa ra những lý do nghe có vẻ đường hoàng.
"Ta cho rằng" là một lý lẽ được nhiều người sử dụng để bào chữa cho lỗi lầm của mình.
Chính là, chính là.
Bản thân cho rằng chính là chân thật sao?
"Dạng Dạng."
"Mấy năm nay ta vì bận sự nghiệp, vẫn luôn chưa kịp chú ý đến con, mỗi lần ta gọi điện thoại cho A Tranh, hắn đều nói con sống rất khá."
A Tranh là cậu Khâu Dạng, người tên Khâu Tranh.
"Vậy bà lại gọi qua bao nhiêu lần điện thoại hả? Có một lần nào nghĩ tới cùng tôi nói một câu, hay chỉ là một chữ hay không?" Khâu Dạng từng câu từng chữ, hiện tại liền kính ngữ cũng không dùng, "Bà không có, bà chỉ là làm ra vẻ trang dạng hỏi một phen, sau khi biết đáp án về sau thật yên tâm thoải mái mà tiếp tục không thấy tôi, làm bộ không có tôi tồn tại."
"Chị, không phải như thế, mẹ thật sự rất bận." Văn Nguyên nhìn trường hợp này càng nôn nóng, cậu không nghĩ tới sẽ phát triển theo hướng như vậy.
"Được, bận." Khâu Dạng cười cười, "Vậy đúng lúc, về sau phiền toái Khâu tổng tiếp tục bận, vẫn là câu nói kia, trả tôi một thân phận không có mẹ được không? Bà không muốn nhận tôi, tôi cũng không muốn gặp bà, chúng ta đều buông tha lẫn nhau."
"Khâu Dạng!"
"Ta là mẹ con!"
Khâu Nghiên khẽ quát một tiếng.
Khâu Dạng đứng lên, cầm lấy túi chính mình, đôi mắt cong: "Sống 25 năm, không nghĩ tới tôi có thể nhìn thấy kỳ tích thế giới, hoá ra có một ngày tôi có thể nghe thấy có người nói là mẹ của tôi."
"Vậy bà 25 năm trước đó, là miệng bị khâu hay là người câm sao?"
"Tôi dứt khoát kéo một người dì qua đường nhận mẹ cũng tốt hơn bà nhiều."
Khâu Dạng tăng thêm âm điệu: "Khâu tổng."
Khâu Dạng chưa từng tức giận như vậy, mặc dù trước đó Đào Tư Nhàn không biết xấu hổ tìm tới cửa, nàng cũng rất bình tĩnh.
Nàng cũng không nghĩ tới bản thân tức giận như vậy quan trọng nguyên nhân là đến từ chính mẹ của mình.
Văn Nguyên nghe không nổi nữa, cậu cùng Khâu Dạng chung quy là còn chưa tới nông nỗi thân nhân, vì thế mày ninh lên: "Chị, chị vừa nói hơi nặng lời rồi đó."
"Cậu thử thay thân phận của tôi nghĩ một chút xem, cậu cảm thấy cậu có thể nói ra lời thật dễ nghe sao?" Khâu Dạng nhấc chân liền hướng tới cửa đi đến, chờ cửa lớn kéo ra, nàng lại xoay người nhắc nhở một câu, "Đúng rồi, thẻ ngân hàng mật mã là sáu số 0, rất dễ nhớ, so với đứa con gái này còn dễ nhớ hơn."
Khâu Dạng nói xong liền không hề do dự, tiến lên một bước rồi bước ra ngoài.
Cửa này "Ầm" một tiếng đóng lại, như là cũng đem cửa lớn tình thân của nàng đóng lại.
Đôi tay buông thõng bên hông của Khâu Dạng nắm chặt thành nắm đấm, nàng hốc mắt nổi lên chua xót, nhưng nàng không có ý định rớt nước mắt.
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Đại khái thời điểm nàng chín tuổi hoặc là mười tuổi, có một ngày cậu nhận được điện thoại từ mẹ.
Cậu không đáng sợ như mợ, ông rất hèn nhát, tất cả đều nghe lời vợ.
Sau khi ông nghe cuộc điện thoại kia, gọi Khâu Dạng vào tới bên cạnh, hỏi nàng: "Có muốn nói chuyện điện thoại với mẹ con không?"
Khâu Dạng mới vừa hồi xong một chữ "Muốn", vẻ mặt cậu liền tiếc nuối lại nói: "Mẹ con cúp điện thoại rồi."
Khi còn nhỏ Khâu Dạng không hiểu vì sao mẹ muốn cúp điện thoại, lớn lên về sau nàng suy nghĩ cẩn thận.
Đại khái là bởi vì không muốn tiếp thu còn có mình tồn tại.
Vậy được rồi.
Khâu Dạng không thích miễn cưỡng người khác, cũng không thích miễn cưỡng chính mình, nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi, cả đời này cùng Thẩm Nịnh Nhược sống tốt là được.
Hôm nay Thẩm Nịnh Nhược cũng xin nghỉ, bởi vì cô thật sự là không an tâm, Tần Duật cũng có thể lý giải, hơn nữa cũng tùy thời chú ý hướng đi chuyện này.
Khâu Dạng là ngồi xe Thẩm Nịnh Nhược tới, nhưng từ khi đi vào đến lúc ra, thời gian này cũng chỉ mới qua mười phút.
Có chút ngoài dự liệu của Thẩm Nịnh Nhược.
Cô vội vàng xuống xe, đi đến bên cạnh Khâu Dạng, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị Khâu Dạng ôm chặt.
Khâu Dạng hô hấp có chút nặng nề, Thẩm Nịnh Nhược không tính lên tiếng nữa, mà nhẹ nhàng vỗ về lưng Khâu Dạng.
Cô biết Khâu Dạng khẳng định đi con đường đại đa số người khác không chọn.
Khâu Dạng ôm Thẩm Nịnh Nhược hoãn một lát, hai người mới lên xe.
"Chiều hôm qua em đi làm thẻ ngân hàng, bên trong chuyển 25 vạn, hôm nay đem thẻ cho mẹ...... Khâu tổng." Khâu Dạng thiếu chút nữa liền nói hai chữ "mẹ em" này, nàng dừng xe lại.
Thẩm Nịnh Nhược hiểu Khâu Dạng, cũng liền hiểu hành động của nàng là có ý gì, cô sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, gật gật đầu: "Được."
"Làm sao bây giờ." Khâu Dạng không còn buồn bã nữa, nở nụ cười, "Nhưng mà tiền em tiết kiệm để mua nhà, cũng là cho vợ của em, em còn chưa bao giờ có hào khí như vậy."
Thẩm Nịnh Nhược nhéo nhéo mặt nàng: "Không sao, chị có tiền, chị cho em cái thẻ khác."
"Thế thì không được."
"Lần trước chị mua máy ảnh cho em em còn không có dùng qua."
Thẩm Nịnh Nhược thuận thế xuống nói: "Vậy hôm nay có muốn đi chụp ảnh không?"
Cả hai đều hiểu điều này nhưng là vì phương thức có thể làm Khâu Dạng thả lỏng, cho dù không phải chụp ảnh, cũng sẽ là chuyện khác.
Khâu Dạng chịu đựng hốc mắt chua xót, gật đầu một chút: "Được."
"Vừa lúc nghe nói hoa của Vi Phấn Chi Cảnh vừa nở một đợt, hôm nay chúng ta liền đến đó đi."
"Được." Thẩm Nịnh Nhược cầm tay lái, "Vậy chúng ta về nhà lấy máy ảnhtrước, liền đến Vi Phấn Chi Cảnh."
Vi Phấn Chi Cảnh là điểm tham quan ngắm hoa ở Vân Thành mấy năm nay.
Trước giờ Khâu Dạng vẫn chưa có đi qua, Thẩm Nịnh Nhược bận rộn công việc cũng không đi qua, cái đề nghịnày tới thật trùng hợp.
Hiện tại là đầu tháng Sáu, trong công viên nở không ít hoa, nhưng không phải cuối tuần, lưu lượng khách không tính là lớn, như vậy cũng đúng lúc, đủ không gian cho Khâu Dạng quay chụp.
Sau khi nàng bật chế độ chụp ảnh lên, liền không rảnh suy nghĩ chuyện khác, nàng chỉ muốn chụp tốt cảnh trước mắt.
Có du khách khác thấy Khâu Dạng nghiêm túc như vậy, sẽ có hai ba người thích nhiếp ảnh như vậy lại đây hỏi, bởi vậy Thẩm Nịnh Nhược cũng không nhàn rỗi, nổi lên làm trợ lý nhiếp ảnh gia, nào là đưa nước nào là lấy giấy, vô cùng chuyên nghiệp.
Hai người vừa bước vào vườn đã bắt tay vào công việc, cho đến khi tham quan hết hoa điền bên này, mới trở về xe hơi.
Khâu Dạng ngồi ở ghế phụ, nhìn ảnh mình vừa chụp, một tấm lại một tấm, không hài lòng nàng liền trực tiếp xóa đi.
Thẩm Nịnh Nhược lại nổi lên vai trò làm tài xế, cô nhìn Khâu Dạng đắm chìm trong thế giới nhiếp ảnh, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không bao lâu, Tần Duật gọi điện thoại tới, Thẩm Nịnh Nhược mang tai nghe Bluetooth nghe máy.
"Alo? Tần tổng."
Tần Duật thở dài hai tiếng: "Anh thất bại rồi."
"A? Gì cơ?"
Tần Duật nói thẳng: "Hôm nay giữa Tiểu Nguyên và bộ trưởng Khâu nháo đến không vui vẻ, cậu ấy cũng nhân tiện tâm sự với anh."
"Được rồi, cậu ấy kỳ thật là trai thẳng."
Thẩm Nịnh Nhược: "......"
Thẩm Nịnh Nhược: "Không sao đâu, anh, người tiếp theo sẽ càng tốt."
"Bộ trưởng Khâu thì sao?" Tần Duật nói thay đổi xưng hô, "Không đúng, em dâu của anh thì sao?"
Thẩm Nịnh Nhược nheo mắt, quay đầu nhìn mắt ở một bên nhắm mắt lại nghỉ ngơi Khâu Dạng, nhỏ tiếng nói: "Đang ngủ."
"Cô ấy có ổn không?"
"Vẫn ổn." Thẩm Nịnh Nhược nói rồi dừng lại, "Có lẽ vẫn ổn."
Tần Duật nặng nề thở dài: "Chuyện nhà của người khác, chúng ta thật sự một chút vội đều không thể giúp."
Thẩm Nịnh Nhược nhìn đại lộ rộng lớn phía trước, không nói cái gì nữa.
Khâu Dạng tối hôm qua ngủ không ngon, hôm nay lại đã trải qua cảm xúc dao động, hơn nữa buổi chiều lại tập trung tinh lực bận nhiếp ảnh, sau khi nàng lên xe không bao lâu liền buồn ngủ.
Thẩm Nịnh Nhược giảm tốc độ xe, đầu ngón tay câu được câu không chỗ tay lái, thẳng thắn mà nói, cô rất bội phục Khâu Dạng.
Đối mặt với khả năng nối lại tình thân, lại có thể làm được điều đó một cách dứt khoát và xuất sắc.
Bởi vì không phải ai cũng có dũng khí và nghị lực đi cự tuyệt phần dụ hoặc này.
Không chỉ có là trên tình thân, còn có trên vật chất nữa.
Khâu Nghiên dựa vào Văn gia đua ra một phen sự nghiệp, hiện tại ở Kinh thành với mấy cái thành phố lớn khác đều có sản nghiệp, nếu là con gái của bà, ở phương diện đãi ngộ khẳng định là sẽ không kém.
Khâu Dạng cự tuyệt.
Đổi lại là chính mình, Thẩm Nịnh Nhược đều không thể bảo đảm chính mình sẽ làm được trình độ như vậy, đặc biệt là Khâu Dạng còn khổ nhiều năm như vậy.
Ai không muốn có được cuộc sống tốt hơn chứ?
Khâu Dạng đến trước chung cư liền tỉnh, nàng nhìn chân trời ánh nắng chiều, trong nháy mắt mờ mịt.
Nàng quay đầu lại, nhìn Thẩm Nịnh Nhược: "Lúc trước em có theo Weibo của blogger nói, cô ấy cảm thấy thời khắc cô độc nhất chính là lúc này, nhưng tiền đề là cô ấy ngủ trưa."
"Một giấc ngủ dậy, sắc trời tiệm vãn, nhưng cô ấy vẫn một mình, điều này sẽ đẩy ngưỡng cô đơn của cô ấy lên đến mức tối đa."
"Em có chị mà."
"Em không phải một mình."
Khâu Dạng cười nhe răng: "Em biết, bắt đầu từ lúc em gặp chị, em đã không phải một mình rồi."
Hai người xuống xe, vào thang máy, chờ cửa vừa mở ra, điện thoại Khâu Dạng liền vang lên.
Là một dãy số lạ.
Nghĩ đến lúc trước Khâu Vấn Vân và Đào Tư Nhàn quấy rầy, Khâu Dạng bắt đầu do dự nên nghe hay không.
Hiện tại xã hội này đổi sim điện thoại là việc rất dễ dàng.
Thẩm Nịnh Nhược bế Bình Tử lên, nhìn Khâu Dạng chậm chạp không nhúc nhích, liền hỏi: "Không nghe sao?"
"Không biết là ai."
"Không muốn nghe."
Khâu Dạng mím môi, dứt khoát ấn từ chối.
Không sao.
Một hồi điện thoại mà thôi.
Nàng thay giày, di động lại vang lên, vẫn là dãy số đó.
Mày nàng hơi hơi nhăn lại, càng thêm khó hiểu, cuối cùng vẫn là lựa chọn nghe máy.
"Alo." Nàng thanh âm có chút thấp.
"Là tôi, Cù Ngôn."
"Chúng ta...... còn có thể nói chuyện không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook