Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi
-
C139: Em lại gọi tới có ý đồ xấu gì đây
Thẩm Nịnh Nhược không lên tiếng, lão Vu không nói gì nữa, cuộc gọi này cứ như vậy kết thúc, cô nhìn màn hình di động đen đi, lúc này mới nặng nề mà thở dài.
Cô lại mở khóa di động, nhấn mở danh bạ, nhìn thấy chữ "Bố" trên đó, đầu ngón tay cô do dự nhưng cuối cùng vẫn không bấm, và khóa điện thoại lại.
Thôi.
Tạm thời liền cứ hiểu làm như vậy đi.
Thẩm Nguyên Khải có bị tra tấn như hiện lại đều là do chính ông làm, Thẩm Nịnh Nhược không quên trước đó Thẩm Nguyên Khải đã nói những lời đó.
Con người dù sao cũng phải gánh chịu hậu quả từ lời nói của mình.
Khâu Dạng đang tắm, không biết Thẩm Nịnh Nhược nhận cuộc gọi này, Thẩm Nịnh Nhược chờ nàng tắm xong cũng không nói cho nàng, hơn nữa còn tươi cười, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Đây không có gì đáng nói cả.
Nhưng Khâu Dạng cũng không chú ý tới điều đó, thời gian đi làm ngày càng gần, nàng liền càng có chút phát ngốc.
Thông báo nhân sự được đưa ra vào thứ sáu tuần trước cũng đồng nghĩa với việc chờ ngày mai thứ hai vừa đến, nàng liền chính thức dùng cái chức vị "Bộ trưởng" này đi làm, hơn nữa nàng còn muốn đối mặt một vị giám đốc chưa từng tiếp xúc qua.
Cả hai đều khiến nàng thoáng lo lắng một chút.
Nàng biết lo lắng cũng vô dụng, còn không bằng nghỉ ngơi cho tốt, suy nghĩ xong rồi chuẩn bị tinh thần đối mặt với mọi chuyện.
Thẩm Nịnh Nhược biết nàng suy nghĩ cái đó, buổi tối trước khi ngủ còn mở một lớp học nhỏ tại chức trường, chia sẻ những điều cô cảm thấy quan trọng với Khâu Dạng, tuy nhiên, đây có chút giống một lớp học nhỏ thôi miên, Khâu Dạng nghe nghe liền buồn ngủ.
Thẩm Nịnh Nhược bật cười, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, rồi cũng đi ngủ.
Bởi vì hôm nay phải gặp lãnh đạo mới, Khâu Dạng thậm chí còn trang điểm cho mình và tô son sau khi thức dậy để khiến bản thân trông tràn đầy năng lượng hơn.
Lần đầu tiên gặp mặt tốt nhất vẫn là để lại ấn tượng tốt một chút, nếu không thoạt nhìn liền rất mỏi mệt không có trạng thái gì, năng lực làm việc có lẽ cũng sẽ bị nghi ngờ.
Nàng đến sớm hơn ngày thường mười phút, tuy rằng được thăng chức, nhưng vị trí làm việc của nàng vẫn ở chỗ cũ, vẫn là liếc mắt một cái là có thể thấy văn phòng giám đốc.
Hôm nay Tề Dung cũng tới tương đối sớm, cô ấy cũng trang điểm nhẹ cho chính mình, nhìn thấy Khâu Dạng cô ấy lộ ra một nụ cười tươi: "Dạng Dạng, chúc mừng a."
Khâu Dạng cười mắt cong cong: "Cảm ơn chị Tề."
Tề Dung vỗ vai nàng, lúc này mới lấy ghế ngồi cạnh nàng, một bên khởi động máy một bên nhỏ giọng nói: "Hôm nay giám đốc Đoạn sẽ phải tới công ty, chị lại có tin tức mới, có muốn nghe không?"
Khâu Dạng kinh ngạc đến không được: "Lại có sao?"
"Đúng vậy, mọi người trong group thần thông quảng đại lắm, cái gì cũng biết." Tề Dung nói thò đầu qua tới một chút, hếch cằm tới văn phòng giám đốc, âm lượng như cũ ép tới rất thấp, "Nghe nói giám đốc Đoạn năm nay cũng mới 28 tuổi, lúc trước làm việc ở tổng bộ tập đoàn Văn thị."
"A......"
"Cái này em cho rằng mọi người đều có thể đoán được?"
Khâu Dạng sửng sốt.
Tề Dung cứng họng, sau đó lại nói: "Không giống, giám đốc Đoạn là mẹ của Văn tổng một tay đề lên đó."
"Hiểu rồi." Khâu Dạng nghe hiểu, "Nói cách khác giám đốc Đoạn là người của mẹ Văn tổng, cũng không dễ chọc."
"Đúng!"
Đồng sự khác trong văn phòng trên cơ bản cũng đều đã đến, không có ai đến trễ.
Hôm nay nói như thế nào cũng là ngày đầu tiên tổng giám đốc mới nhậm chức.
Tề Dung cũng không cùng Khâu Dạng nói những chuyện này nữa, sau khi mở máy tính liền bắt đầu hạch toán số liệu, còn Khâu Dạng thì nhìn nhìn đồng hồ.
Còn ba phút nữa là đến giờ làm, giám đốc Đoạn vẫn chưa tới.
Nàng vừa thu hồi ánh mắt, liền nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót thanh thúy, nàng vừa nhìn vào máy tính đã thấy một người phụ nữ mặc chính trang đi đến, trên cổ người phụ nữ đeo thẻ công tác có chức vị và tên của cô ấy.
Đoạn Thanh Trúc diện mạo thanh tú, nhưng ánh mắt cũng không có bao nhiêu ấm áp, cô ấy lướt qua mọi người trong văn phòng, hơi hơi gật đầu, tự giới thiệu nói câu: "Tôi là Đoạn Thanh Trúc."
Không dư thừa một chữ, cô ấy liền vào văn phòng của mình, hơn nữa còn kéo rèm cửa chớp.
Khâu Dạng bưng ly nước trên bàn uống một ngụm.
Giám đốc Đoạn này vừa thấy là kiểu người không nói nhiều, về mặt trực giác rất khác biệt với những người ôn hòa như Cù Ngôn.
Như vậy cũng tốt, ngầm liền sẽ không có lui tới bao nhiêu, Khâu Dạng cũng yên tâm.
Nhưng không thể không nói là Đoạn Thanh Trúc năng lực xuất chúng, lúc này mới chưa bao lâu thời gian, cô ấy liền đem công việc của Cù Ngôn đều tiếp nhận hết, bởi vậy cuộc họp buổi sáng vô cùng trơn tru, hơn nữa có thể chuẩn xác mà gọi tên mọi người ở đây.
Được.
Không cần giới thiệu bản thân.
Khâu Dạng không biết đồng sự khác nghĩ như thế nào, nhưng nàng đối với Đoạn Thanh Trúc có ấn tượng rất tốt, điều này làm cho nàng nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược.
Bình bình đạm đạm như vậy cũng khá tốt.
Sau khi tan họp, Khâu Dạng lại đến văn phòng báo cáo công việc, Đoạn Thanh Trúc toàn bộ quá trình đều bình một khuôn mặt, thỉnh thoảng đáp một tiếng nói cách nhìn và ý kiến của bản thân, không một chữ vô nghĩa, hiệu suất làm việc vô cùng cao.
Khâu Dạng thích kiểu làm việc như vậy, điều này làm cho nàng cũng vô cùng nhiệt tình, nhưng không nghĩ tới chính là ngày hôm sau liền nhận được thông báo, muốn nàng đến Liễu Thành công tác để bàn chuyện làm ăn.
Buổi chiều bay, chiều thứ tư trở về.
Thẩm Nịnh Nhược nhận được tin nhắn của Khâu Dạng khi mới bước ra từ phòng họp, cô cũng vừa mới cùng một công ty khác nói chuyện hợp tác, nhìn thấy tin nhắn Khâu Dạng gửi tới, liền nhịn không được ngẩn người.
Đây có ý nghĩa sau khi Khâu Dạng làm việc buổi sáng xong, liền phải về nhà sắp xếp đồ đạc đến sân bay, buổi tối ngày mai các nàng mới có thể gặp nhau.
Thẩm Nịnh Nhược ninh mày lên, ý thức được một chuyện ——
Các nàng từ lúc ở bên nhau tới nay, còn chưa từng xa nhau.
Lần này phải hơn một ngày không được gặp Khâu Dạng, cô khẳng định sẽ không quen, vì thế giờ nghỉ giữa trưa Thẩm Nịnh Nhược trở về nhà, cô nhìn thấy mặt Khâu Dạng, bên này cách sân bay có chút xa, nhưng hôm nay không phải cuối tuần, trên đường cũng không kẹt xe mấy, cô đưa Khâu Dạng đến sân bay vẫn là không thành vấn đề.
Khâu Dạng không phải đi công tác một mình, mà còn đi cùng hai đồng sự khác nữa.
Mọi người nhận được thông báo cũng đều có chút sửng sốt, hơn nữa thời gian có chút gấp, cũng may làm việc nhiều năm như vậy, tình huống đột phát cũng không phải không có, bởi vậy cũng thành quen, ba người hẹn gặp ở quầy làm thủ tục ở sân bay.
"Tiểu Dương."
"Đêm nay chị phải ôm thú bông ngủ."
Trên đường đưa Khâu Dạng ra sân bay, Thẩm Nịnh Nhược cảm khái một câu.
Cô và Khâu Dạng còn đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, đối mặt với chia xa khẳng định sẽ cảm thấy không tha, nhưng mọi người cũng không phải trẻ con, nặng nhẹ vẫn là biết, có điều đây cùng với việc cô luyến tiếc Khâu Dạng không có xung đột.
Khâu Dạng nhìn sườn mặt Thẩm Nịnh Nhược, khóe môi tươi cười: "Ai mà không vậy chứ?"
"Em còn mang riêng Tiểu Nịnh theo đây nè."
Lúc trước nàng mua cái gối ôm hình quả chanh, chiếm diện tích không lớn, nàng đơn giản liền mang theo, trên đó còn xịt chút nước hoa trên người Thẩm Nịnh Nhược nữa.
Nàng rất thích.
Thẩm Nịnh Nhược tràn ra một tiếng thở dài, không nói gì nữa.
Lần từ biệt đầu tiên sau khi hai người quen nhau là như thế này, cô vẫn còn chút chưa quen.
Mười mấy phút sau, Khâu Dạng xuống xe, nàng nhìn nhìn thời gian, lo lắng Thẩm Nịnh Nhược trở về sẽ bị trễ, cũng liền không cho Thẩm Nịnh Nhược đưa chính mình đến sân bay nữa.
Thẩm Nịnh Nhược:......
Thẩm Nịnh Nhược: "Em thật đúng là bạn gái tốt của chị."
"Thẩm tổng giám, em là fan sự nghiệp của chị." Khâu Dạng nỗ lực đánh vỡ bầu không khí bi thương, nàng hôn xuống gương mặt của Nịnh Nhược, mới lại ôn nhu nói, "Được rồi, nghe lời, ngày mai gặp."
Khâu Dạng đều tỏ vẻ như vậy rồi, Thẩm Nịnh Nhược còn bướng cái gì đây?
Cô đành phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngày mai gặp."
Thẩm Nịnh Nhược đuổi xe, lái xe khỏi phạm vi tầm mắt của Khâu Dạng, chờ kính chiếu hậu nhìn không thấy Khâu Dạng, cô mới phiến hạ lông mi chính mình.
Khâu Dạng còn chưa đi đến đại sảnh, liền nhận được điện thoại của Thẩm Nịnh Nhược, khóe miệng nàng cong lên, một tay kéo vali hành lý một tay cầm di động: "Làm sao vậy?"
"Nhớ em." Giọng Thẩm Nịnh Nhược có chút rầu rĩ.
Khâu Dạng rũ rũ mắt: "Chị lái xe cho đàng hoàng đi."
"Em không nhớ chị hả?" Thẩm Nịnh Nhược hỏi lại.
"Em đang rất nhớ chị." Khâu Dạng nói y đúc lần trước.
Hai người đều hồi ức một chút trước kia, tâm tình Thẩm Nịnh Nhược cuối cùng nhẹ nhàng một chút: "Đi làm thủ tục đi, vậy chị liền trở về công ty nghiêm túc làm việc."
"Được."
"Chờ em trở về."
Điện thoại kết thúc, Thẩm Nịnh Nhược có chút buồn bã, cô có chút kinh ngạc với sự yêu thích của bản thân đối với Khâu Dạng, hoá ra đã khắc sâu như vậy.
Ngày thường khi đi làm cũng không thấy mặt nhau, lúc này đây cũng liền cả đêm không nhìn thấy mà thôi, cô lại khoa trương như vậy.
Thẩm Nịnh Nhược trở về công ty, đem suy nghĩ đó đều đè ép xuống, có điều cô nghĩ tới chuyện về mẹ của Khâu Dạng, cô thừa dịp Tần Duật nghỉ ngơi, đến văn phòng tổng giám đốc hỏi tình hình.
Cũng có thể nói là sáo rỗng.
Tần Duật đối với Thẩm Nịnh Nhược đến lập tức liền cảnh giác: "Em lại gọi tới có ý đồ xấu gì đây?"
Thẩm Nịnh Nhược trên đầu tựa như mạo hắc tuyến: "Hợp lại em chỉ cần một tìm anh chính là đang có ý đồ xấu?"
"Không phải sao?"
"Phải không?"
Tần Duật thanh hạ giọng nói: "Nói đi, vậy em muốn biết gì từ chỗ anh."
"Chuyện Văn tổng nhận lại chị gái của anh ấy, hiện tại có tiến triển gì không a?" Thẩm Nịnh Nhược làm bộ lơ đãng nhắc tới.
Tần Duật nghe vậy, mày nháy mắt liền ninh lên: "Anh cũng không rõ lắm, để anh hỏi Tiểu Nguyên, cậu ấy nói cậu ấy cảm thấy chị của cậu ấy khả năng đoán được một chút gì đó, đang cố ý lảng tránh tiếp xúc với cậu ấy."
"Vậy sao?" Thẩm Nịnh Nhược đầu ngón tay ở bàn làm việc thượng gõ gõ, cô không nghe Khâu Dạng nói cái này, nhưng cô biết Khâu Dạng sẽ làm được chuyện này.
Đặc biệt là thứ sáu tuần trước Khâu Dạng còn hỏi đồng sự tên Tề Dung kia chuyện liên quan trước mặt cô.
Khâu Dạng rất thông minh, khi nghĩ đến sự việc thì đầu óc hoạt động rất nhanh, không có gì ngạc nhiên khi nàng có thể đoán được những điều này.
"Em xem em đi, anh nói cái này, em còn hỏi anh vậy sao, vậy em hỏi anh làm cái gì?" Tần Duật giả vờ tức giận.
Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng dắt hạ: "Xin lỗi nha, quen rồi."
"Đúng rồi, sao em lại quan tâm chuyện này như vậy a?" Tần Duật có chút không thể lý giải, "Ở trong ấn tượng của anh, Thẩm Nịnh Nhược cũng không phải là người như vậy, nếu là em quan tâm đến tiến độ tình cảm của anh, nhưng trước kia cũng không gặp em tới hỏi qua anh."
Thẩm Nịnh Nhược trầm ngâm hai ba giây: "Vậy có thể là vì tương lai em có khả năng là chị dâu của anh đó."
Cô cũng không biết này xưng hô như thế nào, liền tạm thời dùng "chị dâu" tới thay thế.
"Em nói cái gì cơ......" Tần Duật có chút không rõ, nhưng anh ấy vừa nói dứt lời, người lui về sau một chút, anh ấy hoảng sợ mà nhìn Thẩm Nịnh Nhược, "Bộ trưởng Khâu chính là chị gái của Tiểu Nguyên sao?"
"Đúng vậy."
Tần Duật: "Ôi mẹ ơi......"
Mặt Tần Duật biến sắc, lại "he he" cười một tiếng: "Không nhất định, Tiểu Nguyên rất có khả năng không thích anh."
Thẩm Nịnh Nhược trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, có đôi khi cô cảm thấy con người Tần Duật này có chút khờ.
Về vấn đề này, Tần Duật này rốt cuộc tính là lạc quan hay là bi quan a?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook