Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi
C136: Mặt mày đều dính ý cười

Trung tâm mua sắm gần đó gì cũng đều có bán, sau khi Thẩm Nịnh Nhược suy xét kĩ càng vào một cửa hàng trang phục tình thú, mua một cái váy ngủ như vậy.

Chỉ là cô mua tới không phải cho Khâu Dạng ngủ với chính mình, mặc dù cô còn hỏi lên chuyện lúc trước nợ lên giường.

Ý định ban đầu cảu Thẩm Nịnh Nhược là muốn cho Khâu Dạng nhìn cô mặc thành ra như vậy ngủ với chính mình.

Thôi bỏ đi, "bà dì" Khâu Dạng sắp tới rồi, nếu cô không ngủ mấy ngày này liền sẽ chờ đến vài ngày.

Nhưng diễn biến cuối cùng đương nhiên vẫn là chiếc váy ngủ này bị Khâu Dạng bỏ đi, chỉ là khi đó Khâu Dạng đã khôi phục thể lực.

Một đêm này không tính có bao nhiêu phóng túng, nhưng hai người cũng háo so với phía trước trễ hơn chút, Khâu Dạng cũng ngủ một giấc ngon lành.

Chuyện về Cù Ngôn cũng coi như đã giải quyết, rốt cuộc nàng có thể nhẹ nhàng thở ra rồi, so với Đào Tư Nhàn ác nhân bên ngoài như vậy, Cù Ngôn sau lưng tiểu nhân như vậy có vẻ càng thêm đáng giận, nàng không cảm thấy Cù Ngôn đáng thương, người đáng thương chỉ có nàng mà thôi.

Thiếu chút nữa cả đời này đều sẽ có bóng ma tâm lý.

Chuyện Cù Ngôn bị công ty sa thải còn đang liên tục lên men, nhưng Khâu Dạng không muốn để ý tới, may mắn thay, những đồng nghiệp có mối quan hệ tốt hơn xung quanh nàng đều ngầm hiểu không nhắc đến cái tên này trước mặt nàng.

Nhưng Cù Ngôn là giám đốc bộ phận, vị trí này của cô ấy không thể để trống, cô ấy bị sa thải đây cũng ý nghĩa sẽ có biến động nhân sự, chỉ là mọi người đều không biết ai sẽ ngồi ở vị trí này.

Chức vị không giống nhau tiền lương cũng liền sẽ không giống nhau đãi ngộ cũng sẽ không giống nhau, không ai không muốn leo lên vị trí này.

Khâu Dạng cũng không quan tâm điều này, nàng mỗi ngày chính là bận rộn công việc của chính mình, nàng hiện tại lại không cảm thấy Văn Nguyên sẽ đuổi việc mình, bởi vì từ thái độ lúc trước của Văn Nguyên mà xem, cậu là một người rất có đầu óc lãnh đạo.

Vậy nàng đã không làm những điều ác như Cù Ngôn, cũng ở trong công việc không xảy ra bất kỳ sai lầm nào, Văn Nguyên liền không có lý do đuổi việc chính mình.

Cho dù nàng biết một lãnh đạo công ty nếu là muốn sa thải một người, tùy ý bịa đặt một cái lý do đều có thể.

Khâu Dạng không cảm thấy Văn Nguyên là cái loại người này.

Được rồi, đây đều là tâm lý an ủi của nàng.

Nàng như cũ là không nghĩ thông suốt vì sao lúc Văn Nguyên họp lại quan sát chính mình.

"Dạng Dạng." Tề Dung lại tới tìm nàng lặng lẽ hóng hớt, "Chị nghe nói vị trí kia sẽ có một người nhảy dù tới."

Khâu Dạng có chút kinh ngạc: "Nhảy dù?"

"Đúng vậy."

"Nghe nói là từ Kinh Thành tới."

Khâu Dạng cảm thấy Tề Dung và Cốc Lam hóng hớt ở trong group thật ngưu, tin tức nhỏ gì cũng có.

"Chỉ cần năng lực tốt, có nhảy dù hay không cũng không sao cả." Thái độ Khâu Dạng rất rõ ràng, nàng càng coi trọng chính là mới có thể, "Chỉ cần không gây chuyện ở sau lưng là được."

Những lời này vừa nói ra, liền kém báo số chứng minh thư của Cù Ngôn.


Tề Dung nghe vậy nở nụ cười: "Cũng phải."

Cô ấy đã sớm xoá Cù Ngôn, lúc trước quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng Cù Ngôn làm người dơ bẩn như vậy, hơn nữa sau này cũng sẽ không gặp lại, vậy dứt khoát liền xóa đi, hiện tại nghe Khâu Dạng nói như vậy, cô ấy liền cảm thấy thú vị.

Rất ít khi thấy Khâu Dạng như vậy.

Bao gồm bên trong đoạn ghi âm cũng vậy, thời điểm Khâu Dạng nói bản thân trẻ tuổi xinh đẹp hơn Cù Ngôn, Tề Dung cảm thấy sảng khoái trong lòng.

Hoá ra thoạt nhìn Khâu Dạng ngoan ngoãn còn có thể đâm người như vậy? Cô ấy thật sự là chưa thấy qua.

Khâu Dạng cũng biết bản thân ở trong đoạn ghi âm và ngày thường ở trong công ty biểu hiện không quá giống nhau, nhưng đây là rất bình thường, công ty chỉ là nơi mọi người làm việc, nhiệm vụ chính yếu chính là hoàn thành tốt công việc, việc khác đều không quan trọng, bởi vậy nàng cũng hiểu sau khi gửi đoạn ghi âm ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều cuộc thảo luận về bản thân nàng.

Nàng đều không thèm để ý.

Không cần lại vừa nâng mắt liền thấy Cù Ngôn, nàng cảm thấy cả người đều rất thoải mái.

Nhưng đúng như mọi người trong công ty nghĩ, sẽ có sự thay đổi lớn về nhân sự.

Thứ sáu họp buổi sáng xong, Khâu Dạng bị Văn Nguyên gọi lại, lần này liền ở phòng họp cùng nàng nói chuyện.

"Bộ trưởng Khâu."

"Chị tới Vạn Danh bốn năm rồi, đúng không?"

Văn Nguyên lại nhéo một cây bút máy, nghiêm túc mà nhìn Khâu Dạng.

Khâu Dạng gật gật đầu: "Đúng vậy."

Bởi vì câu hỏi của Văn Nguyên, nàng giữa mày nhảy hạ, cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy.

Văn Nguyên "Ừm" một chút, cậu mở ra một phần văn kiện trước mặt mình, từ bên trong lấy ra một tờ giấy đặt ở trên cùng.

Cậu ấy đem trang giấy đẩy về phía trước.

Khâu Dạng lấy lại xem, đây là những hạng mục và công việc kinh doanh mà nàng chủ yếu tham gia kể từ khi đến công ty, bốn năm có thể có nhiều như vậy đã thuộc về phạm trù năng lực nghiệp vụ ưu tú, đặc biệt là lần trước còn mang đoàn đội đi Kinh thành, nói về kết quả so với công ty mong muốn còn cao hơn rất nhiều.

"Văn tổng......" Khâu Dạng xem xong liền nhìn về phía Văn Nguyên.

Văn Nguyên nhấp môi dưới, lúc này mới nói: "Sau một hồi công ty thảo luận, quyết định đưa chị từ phó bộ trưởng đề lên chính bộ trưởng, bộ trưởng Khâu sẽ không có ý kiến chứ?"

Khâu Dạng là phó bộ trưởng, nhưng ở bên trong chức trường, cái chữ "Phó" này trên cơ bản đều ẩn tàng, sẽ không xưng hô ra, nhưng là chính phó tiền lương đãi ngộ khẳng định là không giống nhau.

"Văn tổng, tôi cảm thấy tôi tạm thời vẫn chưa thể đảm nhiệm vị trí này." Khâu Dạng nhẹ nhàng nhăn mày lại.

Nàng từ một nhân viên nho nhỏ làm lên, bốn năm liền lên làm phó bộ trưởng đã là việc rất nhiều người đều hâm mộ không tới, hiện tại lại trực tiếp đưa nàng đề lên chính bộ trưởng, nàng cảm thấy có chút nhanh.

Bởi vì nàng ngay cả cái phó bộ trưởng này, cũng chưa làm bao lâu.


Nàng không sợ người khác sẽ nghĩ gì về mình, nàng chỉ nhìn vào khả năng của mình, gần là xuất phát từ phương diện năng lực, lần trước cùng công ty Ưu Phi ở Kinh Thành nói chuyện hợp tác kết cục là làm người ngoài dự đoán không tồi, nhưng đó cũng là lần đầu tiên nàng độc lập mang theo đoàn đội.

Nàng cảm thấy bản thân còn cần lại trải qua mấy lần nữa mới được.

Văn Nguyên không cho rằng như vậy, cậu đặt bút lên bàn, chỉ nói ba chữ: "Chị có thể."

Khâu Dạng nhấp môi.

Trước đó là lo lắng sẽ bị đuổi việc, hiện tại nàng sẽ không bị đuổi việc, nhưng mặt trên sẽ cho nàng thăng chức, nàng lại bắt đầu lo lắng.

Văn Nguyên cũng không cho nàng thời gian do dự, lấy ra một chút tư thế tổng giám đốc: "Công ty đã quyết định như vậy, buổi chiều liền sẽ phát thông báo."

"Được." Ở thời điểm này còn ở đó cự tuyệt liền sẽ có vẻ giả dối.

Khâu Dạng từ phòng họp lui ra ngoài, chỉ là tim nàng đập còn không có thể lập tức khôi phục đến bình thường, nương thời gian nghỉ ngơi nàng đi đến gian nước trà, pha cho chính mình một ly cà phê.

Vừa vặn gặp được Cốc Lam cũng đang từ chỗ của cô ấy đi xuống, thấy cô nàng còn có chút kinh ngạc: "Chị Tiểu Khâu, sao chị lại ở đây a, hiếm thấy thật đó."

Khâu Dạng cười cười: "Buồn ngủ, uống chút cà phê cho tỉnh táo tinh thần."

"Có thể, em cũng buồn ngủ quá, may mắn hôm nay là thứ sáu, lại sắp đến cuối tuần." Cốc Lam một bên rót theo nước một bên lại hỏi tới, "Chị Tiểu Khâu, không bao lâu liền tới Tết Đoan Ngọ, chị nghĩ xong sẽ đón như thế nào chưa?"

"Chưa, thì cứ như vậy đi."

Cốc Lam khuấy cà phê: "Em muốn ra ngoài đi chơi, nhưng mà Tết Đoan Ngọ người cũng rất nhiều, em liền cảm thấy vẫn là thôi đi."

"Được." Khâu Dạng nói chuyện phiếm hứng thú không cao lắm.

Cốc Lam đã nhìn ra, cho rằng Khâu Dạng còn đang suy nghĩ chuyện Cù Ngôn, cũng dứt khoát liền ngậm miệng, hai người đều đang nhìn phong cảnh, cô nàng không biết chính là Khâu Dạng để ý vẫn là chuyện chính mình thăng chức.

Tới giữa trưa, mày Khâu Dạng như cũ không có giãn ra.

Thẩm Nịnh Nhược gửi tin nhắn cho nàng, nàng nghĩ nghĩ, tới tiệm bánh ngọt dưới lầu công ty, gọi điện thoại cho Thẩm Nịnh Nhược.

"Tiểu Dương, khi công ty xác định vị trí cho một người, đó là nhìn vào hiện tại cũng như tương lai, em trước kia liền làm được mọi việc rất ưu tú, chờ sau khi em tới chức vị này rồi, như vậy liền sẽ làm được càng tốt, đây là công ty tín nhiệm em, công ty nguyện ý cho em không gian, đây là một việc rất tốt, chẳng lẽ em sẽ cảm thấy công ty em nhìn lầm sao?" Thẩm Nịnh Nhược không có thường kiên nhẫn.

Khâu Dạng rũ rũ mắt lông mi: "Chị nói đúng."

"Chị trước kia cũng cảm thấy chị làm không tốt vị trí tổng giám này, bởi vì công việc khó khăn sẽ so với trước đó lớn hơn nhiều, nhưng chị vân là làm được rất tốt."

Khâu Dạng múc muỗng bánh ngọt trước mặt, nàng cười một tiếng: "Thẩm đại tổng giám, chị đừng trêu em nữa được không? Chị cư nhiên cảm thấy chính mình sẽ làm không tốt?"

"Em không tin."


"Em không tin chị, vậy em tin tưởng chính mình đi."

"Em xem, có phải có đạo lý này hay không?"

"Tiểu Dương, em dựa vào năng lực và bản lĩnh của bản thân mà đi lên, em không làm chính em thất vọng, nếu cái thông báo này ra tới, có người không phục em trẻ tuổi, không tin em có thể làm tốt, nhưng đó đều là việc của bọn họ, em chỉ cần tin tưởng chính em là được."

Thẩm Nịnh Nhược thanh âm nhẹ nhàng, rồi lại có chứa vô tận sức mạnh, sức mạnh từ lỗ tai tiến vào máu Khâu Dạng, tán tới khắp nơi toàn thân của nàng.

"Nhược Nhược." Khâu Dạng nhìn ngoài cửa sổ, giờ phút này mặt trời gay gắt, trên đường mọi người trên cơ bản đều cầm dù trốn tránh, e sợ chính mình bị cháy nắng nửa phần.

Thẩm Nịnh Nhược lên tiếng: "Hửm? Làm sao vậy?"

"Có đôi khi chị như là một người chị tri tâm, giống như người dẫn chương trình radio trả lời điện thoại." Khâu Dạng hình dung một phen bản thân vừa mới cảm thụ.

"Đó là buổi biểu diễn chuyên đề của Việt Sở." Thẩm Nịnh Nhược cười nhẹ, "Chị cũng không phải là người dẫn chương trình radio, chị chỉ là một người chị tri tâm của em."

Khâu Dạng khóe miệng cong lên: "Đúng vậy."

"Một mình em thôi."

Sau khi cùng Thẩm Nịnh Nhược nói xong, tâm tình Khâu Dạng tốt hơn rất nhiều, nàng cũng không hề thấp thỏm và lo lắng.

Ba giờ chiều, nhân sự liền thông báo xuống.

Các đồng sự trong văn phòng đều mừng cho Khâu Dạng.

Thăng chức tăng lương là một trong nguyện vọng của rất nhiều người làm công.

Ai mà không thích tiền chứ?

Nhưng nếu không đi làm cũng có tiền thì tốt rồi, nhưng trên đời chỉ có một bộ phận cực nhỏ người có cuộc sống như vậy.

Ngoại trừ Khâu Dạng, thông báo bổ nhiệm của giám đốc bộ phận cũng được đưa ra, quả thật là một người tới từ Kinh Thành, tên Đoạn Thanh Trúc, như cũ là nữ giám đốc.

Nhưng mà Đoạn Thanh Trúc này còn ở Kinh Thành bàn giao công việc, phải đợi thứ hai tuần sau mới có thể tới Vạn Danh.

Mọi người đều tò mò về vị giám đốc mà họ chưa gặp, nhưng tò mò cũng vô dụng, người cũng không thể hiện tại liền thấy, còn không bằng lại chúc mừng Khâu Dạng thêm hai lần.

Khâu Dạng có chút chống đỡ không được sự nhiệt tình của các đồng sự, trải qua nhiều thời gian giãy giụa và rối rắm như vậy, nàng hiện tại đối việc chính mình thăng chức này, cũng không hề cảm thấy có gì, vô cùng thản nhiên, nàng còn quyết định mời các đồng sự cùng nhau ăn bữa cơm.

Coi như chúc mừng nàng thăng chức tăng lương, cùng với Cù Ngôn không còn quan hệ nữa.

Thẩm Nịnh Nhược đã biết chuyện này, chỉ dặn dò một việc: "Đừng uống rượu, "bà dì" của em còn chưa đi."

"Biết rồi biết rồi ạ."

Thẩm Nịnh Nhược lại bảo Khâu Dạng gửi địa chỉ lại đây, buổi tối sẽ đi đón nàng.

Khâu Dạng: "Được."

Địa chỉ liên hoan dứt khoát lại đặt ở nhà hàng lần trước cùng Cù Ngôn gặp mặt kia, hơn nữa tính luôn cả Khâu Dạng, tổng cộng có tám người, trong đó còn có Cốc Lam.

Cốc Lam vui mừng đến mức nâng ly lên, điều khiển tiết tấu của mọi người: "Ly đầu tiên chúng ta kính bộ trưởng Khâu, chúc mừng chị ấy thoát khỏi người xấu!"

"Ly thứ hai! Chúc mừng chị ấy thăng chức!"


"Ly thứ ba! Chúc mọi người năm mới vui vẻ! Tuy rằng hiện tại chỉ mới tháng sáu!"

5 giờ rưỡi liền bắt đầu liên hoan, tới 7 giờ mới kết thúc.

Thẩm Nịnh Nhược hỏi trước Khâu Dạng số bàn, cô đã tới đây từ sớm, hơn nữa còn thanh toán cho bàn của Khâu Dạng, nhưng sau khi cô thanh toán xong liền đi, ở ngoài cửa chờ.

Khâu Dạng không uống rượu, nhưng Cốc Lam ỷ vào ngày mai không đi làm nên uống không ít, nàng đi đến quầy thanh toán chuẩn bị tính tiền, nhưng nhân viên nói có người thanh toán rồi.

Nàng có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ giằng co hai giây, thấy Thẩm Nịnh Nhược đứng ở ngoài cửa thì cũng đều hiểu ra.

Có người đang ồn ào: "Ai a? Tính tiền trước cho chúng ta."

Cốc Lam choáng váng mà chỉ vào Thẩm Nịnh Nhược: "Thẩm tổng giám."

"Sao cô lại ở chỗ này?"

Cô nàng hỏi xong lại chính mình trả lời lên: "À đúng đúng đúng, đầu óc tôi đần độn, chị Tiểu Khâu ở chỗ này, cô tới rất bình thường."

Tề Dung ở trong đội nhìn Thẩm Nịnh Nhược có chút tò mò, cô ấy không tham dự hạng mục lần này với Kỳ Diệu, nhưng cũng nghe qua danh tiếng của vị tổng giám.

Hơn nữa trong cuộc đối thoại của Khâu Dạng và Cù Ngôn còn nhắc tới vị tổng giám này......

Khâu Dạng đi đến trước mặt Thẩm Nịnh Nhược, đôi mắt nàng cong cong: "Em không có uống rượu."

"Chị biết mà."

"Thật ngoan."

Thẩm Nịnh Nhược nói nhìn về phía Cốc Lam: "Cần đưa cô ấy về không?"

Tề Dung đỡ Cốc Lam lắc lắc đầu: "Không cần, Thẩm tổng giám, tôi và Tiểu Cốc tiện đường, tôi đưa cô ấy về là được."

Thẩm Nịnh Nhược lộ ra một cái mỉm cười nhợt nhạt: "Vậy tôi với Tiểu Dương cùng đưa hai người về là được."

Nếu có thể đỡ Cốc Lam, vậy chứng minh quan hệ của người trước mặt này với Khâu Dạng cũng rất không tồi, lời đề nghị của Thẩm Nịnh Nhược là phát ra từ nội tâm.

Cô ngước lại không phải giúp Khâu Dạng lung lạc nhân tâm, mà là ở giúp Khâu Dạng nắm lấy.

Có người chỉ cần tiếp xúc ngắn ngủi, là có thể biết phẩm hạnh người đó thế nào.

Tề Dung còn muốn từ chối, Khâu Dạng không cho cô ấy cơ hội này: "Đúng vậy, chị Tề, đúng lúc em cũng muốn giải sầu, tụi em cùng đưa hai người về."

"Vậy được, cảm ơn Thẩm tổng giám."

Còn lại vài vị đồng sự cũng đều sôi nổi chuẩn bị bắt xe đi về, nhưng ở giữa cũng có người không quen biết Thẩm Nịnh Nhược, không khỏi cười hỏi câu: "Dạng Dạng, vị này là ai a? Tại sao cũng không giới thiệu một chút."

Khâu Dạng vỗ trán mình: "Quên mất."

"Vị này chính là người yêu tôi, Thẩm Nịnh Nhược."

Không phải Thẩm tổng giám, mà là "người yêu tôi".

Thẩm Nịnh Nhược quay đầu nhìn Khâu Dạng, mặt mày đều dính ý cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương