Hậu Tinh Thần Biến
-
Chương 590: Dung hợp
------------------------.
Thời gian qua nhanh nháy mắt đã qua một trăm năm rồi.
Trong thời gian một trăm năm này, Nhâm Thiên Tuyệt cùng Tần Vũ chờ trong tháp hiến tế Thần Thiên, một giờ đều không có rời đi. Dưới sự chỉ đạo của Nhâm Thiên Tuyệt, đối với việc khống chế Hỗn Độn lực Tần Vũ đang phát triển điên cuồng. Ngày hôm nay vừa mới tới giai đoạn quan trọng.
Khí lưu vô hình màu đen xám tràn ngập khắp mỗi ngõ ngách trong phòng. Dưới sự khống chế của Tần Vũ nó đang không ngừng co rút lại, nhưng mà Tần Vũ đã trải qua trăm năm tu luyện nên Hỗn Độn lực có thể diễn hóa phải vượt quá xa khả năng dung lượng chịu đựng của gian phòng này. Hơn nữa hiện giờ Tần Vũ có thể tự nhiên biến hóa trạng thái Hỗn Độn lực gần như đạt tới cảnh giới theo ý mình.
Khống chế Hỗn Độn lực, đây là điều kiện tiên quyết để dung hợp nguyên tố cũng là một quá trình tất yếu mà các đời Thần Thiên cần tu luyện.
Nhâm Thiên Tuyệt nhìn thấy tiến độ hiện giờ của Tần Vũ, cũng vì tư chất thiên phú của hắn mà cảm giác có chút giật mình. Dẫu sao năm đó ông hoàn mỹ khống chế Hỗn Độn lực ước chừng phải mất thời gian một ngàn năm.
Giờ phút này, Tần Vũ nhướng mày, trong khí lưu vô hình màu đen xám bỗng dẫn xuất ra từng tia sáng màu thanh sơn. Nhưng mà trong phút chốc ánh sáng được dẫn ra, toàn bộ tháp hiến tế đều theo đó mà rung lên. Hỗn Độn lực thình lình trở nên bạo ngược một cách khác thường, bắt đầu điên cuồng lay động gần như sẽ thoát ly sự khống chế của Tần Vũ.
Vẻ mặt Tần Vũ có chút trắng bệch, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi lớn, toàn thân có chút lạnh run.
Nhâm Thiên Tuyệt thấy thế, ánh mắt chợt thu lại, trầm giọng nói:
"Lúc đầu Hỗn độn lực dung hợp với nguyên tố pháp tắc thì có chút khó khăn nhưng nếu ngươi cố gắng vượt qua đoạn này, ngày sau thì có vẻ dễ dàng hơn, cũng không cần quá đa nghi, nắm giữ luật động trong Hỗn độn lực mà hoàn toàn khống chế nó!"
Tần Vũ vừa nghe, khuôn mặt tái nhợt co lại, hít vào một hơi thật sâu đem toàn bộ tinh thần lực đều tập trung ở việc tìm kiếm cổ luật động kia. Trải qua hơn trăm năm tu luyện, đối với cổ luật động kia ông cảm giác cực kỳ thuần thục. Chẳng qua là hiện giờ Hỗn Độn lực bạo ngược mãnh liệt, nó quấy nhiễu tiết tấu của Tần Vũ, điều này cũng không cách nào bình ổn tâm tư để tiến hành cảm nhận.
Dưới sự chỉ đạo của Nhâm Thiên Tuyệt, toàn bộ Hỗn Độn lực trong phòng bắt đầu bình ổn lại, nó thật giống như dã thú bị phục tùng. Từng tia sáng màu thanh sơn kia không ngừng lưu động, hơn nữa đang dần dần khuyếch đại.
-Tốt lắm, hiện tại Hỗn độn lực đã hoàn toàn ở nắm trong sự khống chế của ngươi. Ngươi có thể tiếp tục thử nghiệm việc diễn hóa sơn nguyên tố Pháp tắc. Nhâm Thiên Tuyệt nói.
Tần Vũ nhanh chóng nhắm hai mắt lại, hơi gật đầu, tay áo rung lên, từng cổ khí lãng bỗng từ cơ thể của ông mạnh mẽ hiện ra cùng Hỗn Độn lực dung hợp cùng một chỗ. Trong chốc lát, khí lãng màu thanh sơn phân bố đầy cả phòng.
Ánh mắt Nhâm Thiên Tuyệt sáng lên:
-Thật sự là lớn mật, ta không ngờ ngươi lập tức đem toàn bộ Hỗn Độn lực dung hợp. Tuy nhiên ngươi vốn đã có gan lớn, như vậy về tư chất thiên phú e rằng Tiêu Bất Phàm cũng kém so với ngươi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Giờ phút này, khí lãng màu thanh sơn trong cả gian phòng bắt đầu lấy Tần Vũ làm trung tâm chầm chậm co rút lại. Ở bên ngoài Tần Vũ dần dần hình thành một mảnh áo giáp màu thanh sơn. Khí lãng quay cuồng làm cho người ta có một cảm giác không thể phá vở.
Đột nhiên, Tần Vũ mở hai mắt, nhìn vào khí lãng ở chung quanh thân thể, cười nói:
- Cuối cùng cũng hoàn thành.
Nhâm Thiên Tuyệt lạnh nhạt cười nói:
- Tốt lắm, xem ra ta không nhìn lầm ngươi. Tư chất thiên phú của ngươi thật sự cao. Hiện tại ngươi có thể đem sơn nguyên tố pháp tắc dung nhập vào trong Hỗn Độn lực, điều đó có thể đảm bảo dưới một kích của hạ bộ Thần Thiên không thể giết ngươi."
Tần Vũ nhướng mày:
"Chẳng lẽ sẽ có loại trình độ này sao?"
Nhâm Thiên Tuyệt gật đầu nói:
"Theo cảnh giới tăng lên trình độ phòng ngự của nó cũng sẽ tăng mạnh với mức độ lớn. Ngươi cũng đừng xem thường phần phòng ngự ấy. Ở trước mặt Thần Thiên ngươi có thể kéo dài sinh mệnh của mình trong phút chốc vậy cũng đủ để cho đối phương một kích trí mạng!"
Nhâm Thiên Tuyệt tuy rằng không cùng các đời Thần Thiên giao thủ nhưng ông chung quy cũng là thượng bộ Thần Thiên, đối chuyện này ông biết được hiển nhiên phải nhiều hơn so với Tần Vũ.
-Ta hiểu.
Tần Vũ thở phào một hơi chuẩn bị phóng thích ra Hỗn độn lực muốn diễn hóa phong nguyên tố pháp tắc.
Nhâm Thiên Tuyệt khoát tay áo, nói:
- Ngươi làm việc không thể nóng vội được, hiện tại thì đến đây thôi. Ngươi nghỉ ngơi mấy ngày để thả lỏng một chút thì hiệu quả sẽ rất tốt.
Tần Vũ khẽ nhíu mày:
-Theo lời của Nhâm tiền bối có lẽ chúng ta không còn bao nhiêu thời gian. Ta chỉ sợ hiện tại phần lớn Thần Thiên đều đã sáng tạo ra tinh vực của mình.
- Nóng vội sẽ không thành công, đối với việc dung hợp nguyên tố pháp tắc càng nóng vội thì tiến triển lại càng chậm. Ta thừa nhận tư chất thiên phú của ngươi đều vượt rất xa rất nhiều Thần Thiên nhưng nếu làm như vậy sẽ hạn chế tiến độ tu luyện của ngươi.
- Nhâm Thiên Tuyệt trịnh trọng nói.
Tần Vũ thở dài nói:
- Thôi được, chúng ta đi ra xem đi trải qua một trăm năm không biết như thế nào rồi.
Nhâm Thiên Tuyệt lạnh nhạt cười hai người rời khỏi tháp hiến tế Thần Thiên.
Cảm giác được hai người xuất quan, Thần Tôn là người thứ nhất đi ra nghênh đón mà các giới chủ thần còn lại cũng đều chạy tới đây.
Hiện giờ, dưới sự lãnh đạo của đám người Hồng Quân các giới đã xem như đi vào quỹ đạo. Mặc dù sau chúng thần chiến đấu cũng xuất hiện rất nhiều náo động nhưng bọn họ vẫn áp chế được. Trăm năm thời gian, các đại chủ thần giới cũng đều bình ổn lại.
Vì nghênh đón Tần Vũ xuất quan riêng Thần Tôn ở bên ngoài Thần Thiên điện đã chuẩn bị một buổi tiệc tối phong phú tiệc. Tần Vũ cảm giác được cảnh giới hiện giờ của mọi người đều có sự tăng lên rất lớn. Nhất là Huống Thiên Minh cùng Tôn Ngộ Không có lẽ sẽ không qua bao lâu thì họ có thể đạt tới cảnh giới chủ thần. Chỉ duy nhất Hồng Quân dường như còn trì trệ không tiến. Từ sau khi ông trở về thì trên mặt hắn liền mang theo một ít vẻ u sầu. Điều này làm cho tận đáy lòng của Tần Vũ thật sự có chút khó chịu.
Ban đêm, tại rừng trúc cách Thần Thiên điện ngoài trăm dặm. Ánh trăng lờ mờ nhẹ nhàng rơi xuống trên người Hồng Quân. Hắn ngóng nhình một vòng trăng trên bầu trời, dường như có chút ngây ngốc, ánh mắt hắn lóe lên toát ra vẻ đau buồn lờ mờ.
-Sương nhi.
Lúc này, Tần Vũ đã đi tới ngồi xếp bằng ở bên cạnh Hồng Quân, ánh mắt của ông cũng đồng dạng ngóng nhìn nhìn trăng rằm, than thở nói:
- Con làm sao vậy, ta nghe bọn hắn nói trong khoảng thời gian này tâm tình của con rất kém, có chuyện gì sao?
Hồng Quân nhíu mày thấp giọng nói:
- Phụ thân, con nhớ mẫu thân cùng Nghiên nhi bọn họ, con thật sự rất nhớ nhà.
Tần Vũ vừa nghe, không khỏi thở dài thật sâu:
- Chuyện này cũng do ta, kỳ thật ta đã sớm nhìn ra được. Vốn ta chờ sau khi sáng tạo nguyên thủy trục tâm thì ta có thể đem cả nhà chúng ta đều đi vào đại lục Thần Thiên. Chẳng qua là các đời Thần Thiên sống lại, đối chúng ta mà nói thì bất cứ một vị Thần Thiên nào đều giữ nhân tố hủy diệt, có lẽ chúng ta ở lại tinh trần thế giới thì sẽ tương đối an toàn một ít.
-Ta đã từng nghĩ tới việc quay về để nhìn các nàng nhưng ta chợt nghĩ đến không lâu sau khi chúng ta trở về, toàn bộ Tru Thần giới còn cần ta bảo vệ liền bỏ qua ý niệm này trong đầu. Ta muốn đợi sau khi toàn bộ sự việc ở đây đều chấm dứt, chúng ta một nhà vĩnh viễn ở cùng một chỗ không còn xa nhau.
Tần Vũ từ ái vỗ vỗ lên bả vai Hồng Quân:
- Yên tâm đi, thời gian không bao lâu, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Hồng Quân khẽ gật đầu, nhìn Tần Vũ nói:
- Phụ thân, từ một trăm năm nay con luôn luôn khắc khổ tu luyện nhưng con trước sau không thể đột phá trạng thái giải cấm thứ chín. Nó giống như đã đạt tới giới hạn chịu đựng của Hỗn Độn thân thể. Mỗi lần đột phá, đối thân thể cùng linh hồn nó đều tạo thành thương tổn rất lớn."
Tần Vũ nhíu mày nói:
- Ở trong trận chiến chúng thần, ta cũng có chú ý tới chẳng lẽ "Đạo Thiên Kính" không có biện pháp trợ giúp con sao?
Hồng Quân có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- "Đạo Thiên Kính" dường như cũng đạt tới cực hạn. Nó đã không thể áp chế Hỗn độn chất biến nên mới gây ra lực lượng cắn trả. Con thường hay suy nghĩ, có lẽ đến đây đã là cuối cùng chứ?
- Cuối cùng?
- Hiện tại ngươi ngay cả chủ thần lực cũng không có sinh thành, như thế nào có thể cuối cùng?
Đột nhiên, một giọng già nua truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại, Nhâm Thiên Tuyệt mang theo một chút tuơi cười mà chậm rãi đi tới.
Tần Vũ thẳng người mà đứng:
- Nhâm tiền bối.
Ánh mắt Nhâm Thiên Tuyệt nhìn chằm chằm vào Hồng Quân nói:
- Trong ba mươi tám đời Thần Thiên, có vài vị Thần Thiên chỉ tu luyện Hỗn độn chất biến mà bước vào cảnh giới Thần Thiên. Huyền ảo của Đạo Thiên Kính này chủ yếu là giành lấy lực bản nguyên, cũng chỉ có thể áp chế lực lượng cắn trả chất biến một phần nào đó, Hỗn Độn thân thể của ngươi rất hoàn mỹ, gần như là trạng thái bất diệt. Nhưng sở dĩ không cách nào chịu đựng thì nguyên nhân chỉ có một chính là ngươi vẫn chưa có cách nào khống chế nó sau khi chất biến một cách tự nhiên gây nên lực bạo tạc.
- Khống chế?
Đối với Hồng Quân mà nói hai chữ này hết sức xa lạ. Sau mỗi lần Hỗn Độn biến chất gây ra lực lượng đều không hề giữ lại một chút nào mà phóng ra ngoài. Nhưng mà trước đến giờ chưa nghĩ tới phải đem cổ lực lượng bạo tạc này tiến hành khống chế.
Nhâm Thiên Tuyệt gật gật đầu:
- Nó có thể phóng mà không thể thu, cho nên đối Hỗn Độn thân thể lực lượng bạo tạc sau khi biến chất sẽ sinh ra cắn trả. Thậm chí sẽ xé tan linh hồn của ngươi. Nếu ngươi có thể khống chế cổ lực lượng bạo tạc này thì ngươi sẽ có được chủ thần lực cũng là chuyện sớm hay muộn tình thôi. Tuy nhiên điều này còn yêu cầu ngươi bắt đầu luyện lại, dần dần tới khống chế nó.
Hồng Quân bỗng nhiên tĩnh ngộ gật đầu nói:
- Đa tạ Nhâm tiền bối dạy bảo!
Nhâm Thiên Tuyệt cười nhạt nói:
- Chuyện này không có gì, ta tu luyện cũng không phải Hỗn độn chất biến. Chỉ chẳng qua là ta biết được một phần. Trước tiên ngươi có thể thử một chút.
Hồng Quân khẽ gật đầu, vật chất Hỗn Độn trong cơ thể nháy mắt dùng tốc độ kinh người phát sinh chất biế. Bên ngoài thân thể đang lưu động một ít lưu quang màu đỏ sậm.
Đây là giai đoạn thứ ba của bất diệt phách thể, trạng thái giải cấm thứ nhất.
Nhưng mà giờ phút này, Hồng Quân cũng không đem cổ lực lượng này phóng thích ra ngoài cơ thể mà hắn ngưng tụ nó trong cơ thể. Hắn hy vọng phải hoàn toàn khống chế một cổ lực lượng này. Hắn chỉ cảm giác được lực bạo tạc khủng bố ẩn chứa trong cơ thể đang không ngừng lưu động. Trong giây lát, cổ lực lượng chất biến lực lượng gần như sôi trào lên muốn phá cơ thể hắn mà ra.
Sắc mặt Hồng Quân có vẻ có chút tái nhợt thầm nghĩ:
- Chỉ là trạng thái giải cấm thứ nhất liền khó khăn như thế, nếu như là trạng thái giải cấm thứ chín thì thật sự không dám tưởng tượng. Thì ra từ lúc bắt đi thì ta đã sai lầm rồi.
Đích thực, ngay từ đầu Hồng Quân đã xem nhẹ việc khống chế đối với lực bạo tạc nên chỉ có thể phóng mà không thể thu. Loại tai hoạ ngầm này tới hiện tại cuối cùng cũng bộc lộ ra rồi.
Thời gian qua nhanh nháy mắt đã qua một trăm năm rồi.
Trong thời gian một trăm năm này, Nhâm Thiên Tuyệt cùng Tần Vũ chờ trong tháp hiến tế Thần Thiên, một giờ đều không có rời đi. Dưới sự chỉ đạo của Nhâm Thiên Tuyệt, đối với việc khống chế Hỗn Độn lực Tần Vũ đang phát triển điên cuồng. Ngày hôm nay vừa mới tới giai đoạn quan trọng.
Khí lưu vô hình màu đen xám tràn ngập khắp mỗi ngõ ngách trong phòng. Dưới sự khống chế của Tần Vũ nó đang không ngừng co rút lại, nhưng mà Tần Vũ đã trải qua trăm năm tu luyện nên Hỗn Độn lực có thể diễn hóa phải vượt quá xa khả năng dung lượng chịu đựng của gian phòng này. Hơn nữa hiện giờ Tần Vũ có thể tự nhiên biến hóa trạng thái Hỗn Độn lực gần như đạt tới cảnh giới theo ý mình.
Khống chế Hỗn Độn lực, đây là điều kiện tiên quyết để dung hợp nguyên tố cũng là một quá trình tất yếu mà các đời Thần Thiên cần tu luyện.
Nhâm Thiên Tuyệt nhìn thấy tiến độ hiện giờ của Tần Vũ, cũng vì tư chất thiên phú của hắn mà cảm giác có chút giật mình. Dẫu sao năm đó ông hoàn mỹ khống chế Hỗn Độn lực ước chừng phải mất thời gian một ngàn năm.
Giờ phút này, Tần Vũ nhướng mày, trong khí lưu vô hình màu đen xám bỗng dẫn xuất ra từng tia sáng màu thanh sơn. Nhưng mà trong phút chốc ánh sáng được dẫn ra, toàn bộ tháp hiến tế đều theo đó mà rung lên. Hỗn Độn lực thình lình trở nên bạo ngược một cách khác thường, bắt đầu điên cuồng lay động gần như sẽ thoát ly sự khống chế của Tần Vũ.
Vẻ mặt Tần Vũ có chút trắng bệch, trên trán thấm ra từng giọt mồ hôi lớn, toàn thân có chút lạnh run.
Nhâm Thiên Tuyệt thấy thế, ánh mắt chợt thu lại, trầm giọng nói:
"Lúc đầu Hỗn độn lực dung hợp với nguyên tố pháp tắc thì có chút khó khăn nhưng nếu ngươi cố gắng vượt qua đoạn này, ngày sau thì có vẻ dễ dàng hơn, cũng không cần quá đa nghi, nắm giữ luật động trong Hỗn độn lực mà hoàn toàn khống chế nó!"
Tần Vũ vừa nghe, khuôn mặt tái nhợt co lại, hít vào một hơi thật sâu đem toàn bộ tinh thần lực đều tập trung ở việc tìm kiếm cổ luật động kia. Trải qua hơn trăm năm tu luyện, đối với cổ luật động kia ông cảm giác cực kỳ thuần thục. Chẳng qua là hiện giờ Hỗn Độn lực bạo ngược mãnh liệt, nó quấy nhiễu tiết tấu của Tần Vũ, điều này cũng không cách nào bình ổn tâm tư để tiến hành cảm nhận.
Dưới sự chỉ đạo của Nhâm Thiên Tuyệt, toàn bộ Hỗn Độn lực trong phòng bắt đầu bình ổn lại, nó thật giống như dã thú bị phục tùng. Từng tia sáng màu thanh sơn kia không ngừng lưu động, hơn nữa đang dần dần khuyếch đại.
-Tốt lắm, hiện tại Hỗn độn lực đã hoàn toàn ở nắm trong sự khống chế của ngươi. Ngươi có thể tiếp tục thử nghiệm việc diễn hóa sơn nguyên tố Pháp tắc. Nhâm Thiên Tuyệt nói.
Tần Vũ nhanh chóng nhắm hai mắt lại, hơi gật đầu, tay áo rung lên, từng cổ khí lãng bỗng từ cơ thể của ông mạnh mẽ hiện ra cùng Hỗn Độn lực dung hợp cùng một chỗ. Trong chốc lát, khí lãng màu thanh sơn phân bố đầy cả phòng.
Ánh mắt Nhâm Thiên Tuyệt sáng lên:
-Thật sự là lớn mật, ta không ngờ ngươi lập tức đem toàn bộ Hỗn Độn lực dung hợp. Tuy nhiên ngươi vốn đã có gan lớn, như vậy về tư chất thiên phú e rằng Tiêu Bất Phàm cũng kém so với ngươi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Giờ phút này, khí lãng màu thanh sơn trong cả gian phòng bắt đầu lấy Tần Vũ làm trung tâm chầm chậm co rút lại. Ở bên ngoài Tần Vũ dần dần hình thành một mảnh áo giáp màu thanh sơn. Khí lãng quay cuồng làm cho người ta có một cảm giác không thể phá vở.
Đột nhiên, Tần Vũ mở hai mắt, nhìn vào khí lãng ở chung quanh thân thể, cười nói:
- Cuối cùng cũng hoàn thành.
Nhâm Thiên Tuyệt lạnh nhạt cười nói:
- Tốt lắm, xem ra ta không nhìn lầm ngươi. Tư chất thiên phú của ngươi thật sự cao. Hiện tại ngươi có thể đem sơn nguyên tố pháp tắc dung nhập vào trong Hỗn Độn lực, điều đó có thể đảm bảo dưới một kích của hạ bộ Thần Thiên không thể giết ngươi."
Tần Vũ nhướng mày:
"Chẳng lẽ sẽ có loại trình độ này sao?"
Nhâm Thiên Tuyệt gật đầu nói:
"Theo cảnh giới tăng lên trình độ phòng ngự của nó cũng sẽ tăng mạnh với mức độ lớn. Ngươi cũng đừng xem thường phần phòng ngự ấy. Ở trước mặt Thần Thiên ngươi có thể kéo dài sinh mệnh của mình trong phút chốc vậy cũng đủ để cho đối phương một kích trí mạng!"
Nhâm Thiên Tuyệt tuy rằng không cùng các đời Thần Thiên giao thủ nhưng ông chung quy cũng là thượng bộ Thần Thiên, đối chuyện này ông biết được hiển nhiên phải nhiều hơn so với Tần Vũ.
-Ta hiểu.
Tần Vũ thở phào một hơi chuẩn bị phóng thích ra Hỗn độn lực muốn diễn hóa phong nguyên tố pháp tắc.
Nhâm Thiên Tuyệt khoát tay áo, nói:
- Ngươi làm việc không thể nóng vội được, hiện tại thì đến đây thôi. Ngươi nghỉ ngơi mấy ngày để thả lỏng một chút thì hiệu quả sẽ rất tốt.
Tần Vũ khẽ nhíu mày:
-Theo lời của Nhâm tiền bối có lẽ chúng ta không còn bao nhiêu thời gian. Ta chỉ sợ hiện tại phần lớn Thần Thiên đều đã sáng tạo ra tinh vực của mình.
- Nóng vội sẽ không thành công, đối với việc dung hợp nguyên tố pháp tắc càng nóng vội thì tiến triển lại càng chậm. Ta thừa nhận tư chất thiên phú của ngươi đều vượt rất xa rất nhiều Thần Thiên nhưng nếu làm như vậy sẽ hạn chế tiến độ tu luyện của ngươi.
- Nhâm Thiên Tuyệt trịnh trọng nói.
Tần Vũ thở dài nói:
- Thôi được, chúng ta đi ra xem đi trải qua một trăm năm không biết như thế nào rồi.
Nhâm Thiên Tuyệt lạnh nhạt cười hai người rời khỏi tháp hiến tế Thần Thiên.
Cảm giác được hai người xuất quan, Thần Tôn là người thứ nhất đi ra nghênh đón mà các giới chủ thần còn lại cũng đều chạy tới đây.
Hiện giờ, dưới sự lãnh đạo của đám người Hồng Quân các giới đã xem như đi vào quỹ đạo. Mặc dù sau chúng thần chiến đấu cũng xuất hiện rất nhiều náo động nhưng bọn họ vẫn áp chế được. Trăm năm thời gian, các đại chủ thần giới cũng đều bình ổn lại.
Vì nghênh đón Tần Vũ xuất quan riêng Thần Tôn ở bên ngoài Thần Thiên điện đã chuẩn bị một buổi tiệc tối phong phú tiệc. Tần Vũ cảm giác được cảnh giới hiện giờ của mọi người đều có sự tăng lên rất lớn. Nhất là Huống Thiên Minh cùng Tôn Ngộ Không có lẽ sẽ không qua bao lâu thì họ có thể đạt tới cảnh giới chủ thần. Chỉ duy nhất Hồng Quân dường như còn trì trệ không tiến. Từ sau khi ông trở về thì trên mặt hắn liền mang theo một ít vẻ u sầu. Điều này làm cho tận đáy lòng của Tần Vũ thật sự có chút khó chịu.
Ban đêm, tại rừng trúc cách Thần Thiên điện ngoài trăm dặm. Ánh trăng lờ mờ nhẹ nhàng rơi xuống trên người Hồng Quân. Hắn ngóng nhình một vòng trăng trên bầu trời, dường như có chút ngây ngốc, ánh mắt hắn lóe lên toát ra vẻ đau buồn lờ mờ.
-Sương nhi.
Lúc này, Tần Vũ đã đi tới ngồi xếp bằng ở bên cạnh Hồng Quân, ánh mắt của ông cũng đồng dạng ngóng nhìn nhìn trăng rằm, than thở nói:
- Con làm sao vậy, ta nghe bọn hắn nói trong khoảng thời gian này tâm tình của con rất kém, có chuyện gì sao?
Hồng Quân nhíu mày thấp giọng nói:
- Phụ thân, con nhớ mẫu thân cùng Nghiên nhi bọn họ, con thật sự rất nhớ nhà.
Tần Vũ vừa nghe, không khỏi thở dài thật sâu:
- Chuyện này cũng do ta, kỳ thật ta đã sớm nhìn ra được. Vốn ta chờ sau khi sáng tạo nguyên thủy trục tâm thì ta có thể đem cả nhà chúng ta đều đi vào đại lục Thần Thiên. Chẳng qua là các đời Thần Thiên sống lại, đối chúng ta mà nói thì bất cứ một vị Thần Thiên nào đều giữ nhân tố hủy diệt, có lẽ chúng ta ở lại tinh trần thế giới thì sẽ tương đối an toàn một ít.
-Ta đã từng nghĩ tới việc quay về để nhìn các nàng nhưng ta chợt nghĩ đến không lâu sau khi chúng ta trở về, toàn bộ Tru Thần giới còn cần ta bảo vệ liền bỏ qua ý niệm này trong đầu. Ta muốn đợi sau khi toàn bộ sự việc ở đây đều chấm dứt, chúng ta một nhà vĩnh viễn ở cùng một chỗ không còn xa nhau.
Tần Vũ từ ái vỗ vỗ lên bả vai Hồng Quân:
- Yên tâm đi, thời gian không bao lâu, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Hồng Quân khẽ gật đầu, nhìn Tần Vũ nói:
- Phụ thân, từ một trăm năm nay con luôn luôn khắc khổ tu luyện nhưng con trước sau không thể đột phá trạng thái giải cấm thứ chín. Nó giống như đã đạt tới giới hạn chịu đựng của Hỗn Độn thân thể. Mỗi lần đột phá, đối thân thể cùng linh hồn nó đều tạo thành thương tổn rất lớn."
Tần Vũ nhíu mày nói:
- Ở trong trận chiến chúng thần, ta cũng có chú ý tới chẳng lẽ "Đạo Thiên Kính" không có biện pháp trợ giúp con sao?
Hồng Quân có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu:
- "Đạo Thiên Kính" dường như cũng đạt tới cực hạn. Nó đã không thể áp chế Hỗn độn chất biến nên mới gây ra lực lượng cắn trả. Con thường hay suy nghĩ, có lẽ đến đây đã là cuối cùng chứ?
- Cuối cùng?
- Hiện tại ngươi ngay cả chủ thần lực cũng không có sinh thành, như thế nào có thể cuối cùng?
Đột nhiên, một giọng già nua truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại, Nhâm Thiên Tuyệt mang theo một chút tuơi cười mà chậm rãi đi tới.
Tần Vũ thẳng người mà đứng:
- Nhâm tiền bối.
Ánh mắt Nhâm Thiên Tuyệt nhìn chằm chằm vào Hồng Quân nói:
- Trong ba mươi tám đời Thần Thiên, có vài vị Thần Thiên chỉ tu luyện Hỗn độn chất biến mà bước vào cảnh giới Thần Thiên. Huyền ảo của Đạo Thiên Kính này chủ yếu là giành lấy lực bản nguyên, cũng chỉ có thể áp chế lực lượng cắn trả chất biến một phần nào đó, Hỗn Độn thân thể của ngươi rất hoàn mỹ, gần như là trạng thái bất diệt. Nhưng sở dĩ không cách nào chịu đựng thì nguyên nhân chỉ có một chính là ngươi vẫn chưa có cách nào khống chế nó sau khi chất biến một cách tự nhiên gây nên lực bạo tạc.
- Khống chế?
Đối với Hồng Quân mà nói hai chữ này hết sức xa lạ. Sau mỗi lần Hỗn Độn biến chất gây ra lực lượng đều không hề giữ lại một chút nào mà phóng ra ngoài. Nhưng mà trước đến giờ chưa nghĩ tới phải đem cổ lực lượng bạo tạc này tiến hành khống chế.
Nhâm Thiên Tuyệt gật gật đầu:
- Nó có thể phóng mà không thể thu, cho nên đối Hỗn Độn thân thể lực lượng bạo tạc sau khi biến chất sẽ sinh ra cắn trả. Thậm chí sẽ xé tan linh hồn của ngươi. Nếu ngươi có thể khống chế cổ lực lượng bạo tạc này thì ngươi sẽ có được chủ thần lực cũng là chuyện sớm hay muộn tình thôi. Tuy nhiên điều này còn yêu cầu ngươi bắt đầu luyện lại, dần dần tới khống chế nó.
Hồng Quân bỗng nhiên tĩnh ngộ gật đầu nói:
- Đa tạ Nhâm tiền bối dạy bảo!
Nhâm Thiên Tuyệt cười nhạt nói:
- Chuyện này không có gì, ta tu luyện cũng không phải Hỗn độn chất biến. Chỉ chẳng qua là ta biết được một phần. Trước tiên ngươi có thể thử một chút.
Hồng Quân khẽ gật đầu, vật chất Hỗn Độn trong cơ thể nháy mắt dùng tốc độ kinh người phát sinh chất biế. Bên ngoài thân thể đang lưu động một ít lưu quang màu đỏ sậm.
Đây là giai đoạn thứ ba của bất diệt phách thể, trạng thái giải cấm thứ nhất.
Nhưng mà giờ phút này, Hồng Quân cũng không đem cổ lực lượng này phóng thích ra ngoài cơ thể mà hắn ngưng tụ nó trong cơ thể. Hắn hy vọng phải hoàn toàn khống chế một cổ lực lượng này. Hắn chỉ cảm giác được lực bạo tạc khủng bố ẩn chứa trong cơ thể đang không ngừng lưu động. Trong giây lát, cổ lực lượng chất biến lực lượng gần như sôi trào lên muốn phá cơ thể hắn mà ra.
Sắc mặt Hồng Quân có vẻ có chút tái nhợt thầm nghĩ:
- Chỉ là trạng thái giải cấm thứ nhất liền khó khăn như thế, nếu như là trạng thái giải cấm thứ chín thì thật sự không dám tưởng tượng. Thì ra từ lúc bắt đi thì ta đã sai lầm rồi.
Đích thực, ngay từ đầu Hồng Quân đã xem nhẹ việc khống chế đối với lực bạo tạc nên chỉ có thể phóng mà không thể thu. Loại tai hoạ ngầm này tới hiện tại cuối cùng cũng bộc lộ ra rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook