Hầu Môn Độc Phi
Chương 3: Chủ tớ tính kế

Khởi thủy uyển, An Như Yên buông mạnh chén trà, ánh mắt sắc bén đảo qua, "Ngươi nói là thật sự?"

"Thiên chân vạn xác! Tiểu thư, người không tận mắt thấy bộ dạng kiêu ngạo kia của nhị tiểu thư, hoàn toàn không đem ngươi để vào mắt, còn nói..." Mới từ Thính Vũ hiên trở về, Cầm Phương, bị ủy khuất bộ dáng, thật cẩn thận quan sát sắc mặt của An Như Yên, nghĩ đến chuyện mới xảy ra vừa rồi ở Thính Vũ hiên, lòng dạ lại càng thêm ác độc.

"Nàng ta còn nói gì nữa?" An Như Yên thản nhiên liếc Cầm Phương một cái, thúc giục nói.

"Nàng còn nói, nếu là tiểu thư chờ nổi , thì nàng liền đem bức 'Mẫu đơn tranh diễm' vẫn chưa thêu xong đưa trở về, để cho tiểu thư tự mình thêu... Còn nói với trình độ của tiểu thư, sợ là thêu không ra thứ gì tốt!" Cầm Phương mâu quang chuyển động , ở tiểu thư bên người hầu hạ nhiều năm như vậy, tiểu thư tính tình, nàng đương nhiên là có vài phần hiểu biết , nàng cũng không tin,nghe xong những lời vừa rồi, tiểu thư vẫn không tức giận!

Quả nhiên, "ba" một tiếng, An Như Yên một hung hăng đập mạnh xuống trên bàn, ánh mắt trở nên dữ tợn, "Hảo một cái An Ninh!"

Cũng dám như vậy làm càn! Nàng ta là ăn gan hùm mật gấu rồi sao?

"Tiểu thư bớt giận, nô tỳ lúc ấy cũng đã nói với nàng ta, nếu không tay của tiểu thư bị thương, mới sẽ không làm cho nàng đi thêu 'Mẫu đơn tranh diễm' ." Cầm Phương tiếp tục thêm mắm thêm muối, một câu này lại làm cho lử giận trong mắt An Như Yên càng thêm mãnh liệt.

An Như Yên nhìn bàn tay của chính mình, trên mặt hiện lên nét giễu cợt, không có ai so với nàng càng rõ ràng bàn ta này là xảy ra chuyện gì!

Này bất quá là làm cho người khác xem !Lấy chuyện bàn tay bị thương lấy cớ, nàng liền có thể không hề cố kỵ đem bức 'Mẫu đơn tranh diễm' giao cho An Ninh hoàn thành,kỹ thuật thêu thùa của An Ninh nàng cũng biết, nàng tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng An Ninh thêu gì đều thật không giống người thường, ngày mai ở mẫu đơn yến, nếu là nàng có thể mang ra một tác phẩm hoàn mỹ như vậy , càng thêm có thể làm cho mọi người nhìn nàng với cặp mắt khác xưa!

Cố gắng áp chế trong lòng tức giận, An Như Yên một lần nữa nâng chung trà lên, bức 'Mẫu đơn tranh diễm' này còn không có hoàn thành, nàng không thể vào lúc này đối với An Ninh làm thế nào, nàng ngày mai có thể hay không ở mẫu đơn yến tỏa sáng đều dựa vào 'Mẫu đơn tranh diễm' trong tay An Ninh !

Nhưng trong lòng nàng chung quy là nuốt không xuống cơn giận này, mặc dù là đã uống xong mấy ngụm nước trà, cũng không tắt được lửa giận trong lòng!

"Nếu như tiểu thư cũng có kỹ thuật thêu tinh xảo như vậy của nhị tiểu thư... Ai nha... Nô tỳ biết sai, tiểu thư thỉnh tha thứ nô tỳ nói lỡ..." Cầm Phương vội vàng quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu, đáy mắt cũng là lóe lên một tia sáng, nàng đây là thêm một mồi hỏa cuối cùng, tiểu thư ngày thường đều thập phần cao ngạo, trong mắt không chấp nhận bất kì ai vượt qua nàng,tài hoa của nhị tiểu thư không thể nghi ngờ là phạm vào của nàng tối kỵ.

"Hừ!" An Như Yên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt quỷ dị nhìn bàn tay bị băng bó của mình, "Kỹ thuật thêu tinh xảo? Có kỹ thuật thêu tinh xảo lại như thế nào? Nếu như không có đôi tay..."

Khóe miệng An Như Yên gợi lên một chút cười lạnh, Cầm Phương đang quỳ trên mặt đất cũng thế, xem ra tiểu thư trong lòng đã có chủ ý .

Đang đắc ý chính mình thành công khơi mào địch ý của tiểu thư đối với nhị tiểu thư, lại nghe thấy trên đầu bay tới giọng noí thâm trầm của An Như Yên ...

"Đừng tưởng rằng tâm tư của ngươi ta không biết, Cầm Phương, ở An Bình hầu phủ nhiều năm như vậy, ngươi còn không rõ bổn phận của nha hoàn sao? Tội xúi giục chủ tử ngươi gánh chịu được sao?" Thanh âm của An Như Yên chợt biến lãnh, nhìn xuống của thân thể đột nhiên cứng đờ Cầm Phương, trong lòng hừ lạnh, bất quá là một cái nha hoàn, cũng tưởng ở trước mặt nàng động tư tâm, không khỏi quá xem nhẹ An Như Yên nàng rồi !

"Tiểu thư... Nô tỳ đáng chết, nô tỳ sai lầm rồi, nô tỳ không dám nữa ." Cầm Phương quá sợ hãi, nàng một lòng nghĩ thu thập nhị tiểu thư, như thế nào liền đã quên đại tiểu thư cũng không phải là người dễ đối phó, nếu như tiểu thư trừng phạt nàng... Nghĩ đến quy củ trong phủ, Cầm Phương trong lòng hoảng sợ khôn cùng .

An Như Yên ha ha cười ra tiếng , "Quên đi, lần này ngươi phải nhớ kỹ giáo huấn, lần sau bổn tiểu thư sẽ không như vậy dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu."

Dù cho không có sự khích bác của Cầm Phương , nàng sớm cũng đã muốn dạy dỗ cái An Ninh kia, nay lại có sẵn người muốn giúp đỡ, nàng cớ sao không làm? Nhíu mày, một kế sách ở trong đầu thành hình, "Lần này, để cho ngươi lập công chuộc tội đi!"

"Vâng, nô tỳ nhất định nghe theo lời tiểu thư phân phó, nhất định sẽ không làm cho tiểu thư thất vọng." Cầm Phương thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn chính mình tránh được một kiếp.

Trong phòng, một trận trầm mặc, chủ tớ hai người mỗi người một suy nghĩ, đều đang tính toán cho kế hoạch ngày mai...

...

Sáng sớm hôm sau.

An Ninh rất sớm liền rời khỏi giường, bình tĩnh ngồi ở trong phòng, tựa hồ đang chờ đợi ai đến.

Trải qua một đêm , nàng đã hoàn toàn điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đối mặt với trọng sinh, nàng cảm tạ ông trời đã cho nàng cơ hội này, làm cho nàng có thể một hồi trọng sinh.

Những việc của ngày hôm qua, nàng đã xem như việc đã qua của kiếp trước, nhưng trong lòng chôn sâu cừu hận không chút nào giảm bớt!

Mẫu thân bị Lưu thị hại chết, cừu hận của nàng bởi vì mất trí nhớ mà bị chôn vùi, kiếp này, nàng phải sửa lại con đường đã đi sai ở kiếp trước !

Những kẻ phụ nàng hại nàng, nàng chung quy muốn làm cho bọn họ nếm trải tư vị của thống khổ!

Xa xa nghe thấy tiếng bước chân hướng tới phía này mà đến, An Ninh khóe miệng khẽ cong lên, đến rồi, rốt cục cũng đã đến rồi!

Quả nhiên, không bao lâu, một bóng dáng màu tím nhạt liền xuất hiện ở trong tầm mắt của An Ninh, đã cập kê An Như Yên thân thể thướt tha, phong vận nữ tử đầy quyến rũ,trong giới nữ lưu ở Đông Tần quốc, An Như Yên không thể nghi ngờ là vô cùng mỹ mạo , hơn nữa nàng cố ý duy trì hình tượng thục nữ, lại càng khiến người thương tiếc, cũng khó trách hoàng hậu nương nương lại có thế đối với nàng ta yêu thích .

Kiếp trước,An Ninh cũng hâm mộ tỷ tỷ dịu dàng hiền thục, nhưng giờ phút này, khuôn mặt vô hại tười cười hé ra trước mặt nàng cũng là cực kỳ châm chọc.

"Muội muội, tối hôm qua khả vất vả ngươi , kỳ thật ta cũng không muốn làm cho muội mệt nhọc , nhưng đôi bàn tay này thật là ..., lại vào cái thời điểm mấu chốt bị thương, hoàng hậu nương nương thích hoa mẫu đơn, lại cố tình nhằm vào mẫu đơn yến, tỷ tỷ ta nếu không ra hạ lễ thảo hoàng hậu nương nương yêu thích, chúng ta đây An Bình hầu phủ sẽ phải lạc hậu thua sao với các hầu phủ khác ." An Như Yên vẻ mặt ý cười, vô cùng thân thiết lôi kéo cánh tay An Ninh, cố ý đem bàn tay bị thương của nàng bày ra ở trước mặt An Ninh, "Muội muội tốt của ta, ngươi sẽ không trách tỷ tỷ đi!"

An Ninh nhưng cười không nói, An Như Yên dữ tợn trước khi chết cùng giờ phút này ôn nhu ý cười, ở trong đâu nàng thay nhau xuất hiện, đối lập rõ ràng.

Một người, nhưng lại có thể giả nhân giả nghĩa đến mức này! Nếu không phải kiếp trước thấy rõ chân diện mục của nàng, nàng giờ phút này sợ thật sự là sẽ bị bề ngoài của nàng ta mê hoặc đi.

"Tỷ tỷ đều là vì An Bình hầu phủ suy nghĩ, muội muội vất vả một chút, cũng là nên ." An Ninh áp chế trong lòng hận ý, trên mặt chân thành nhìn không ra chút giả dối, An Như Yên không phải rất biết diễn sao? Nàng cùng Lưu thị cũng nhau tạo nên một lời nói dối, ước chừng lừa nàng tám năm, nàng nhưng thật ra muốn nhìn, trong bọn họ diễn xuất của ai tốt hơn!

"Muội muội thật sự là hiểu lòng người , kia 'Mẫu đơn tranh diễm' đâu?Đã thêu xong rồi chứ?" Ánh mắt An Như Yên lộ rõ lo lắng vội vàng, mục đích chủ yếu của nàng vẫn là bức tranh thêu này, đây chính là mấu chốt vô cùng quan trọng của nàng trong mẫu đơn yến hôm nay.

An Ninh đem phản ứng của nàng xem ở trong mắt, phân phó Bích Châu đem bức'Mẫu đơn tranh diễm' đã thêu xong đi ra, An Như Yên lập tức tiến lên, đem thêu đồ mở ra,thời điểm bức 'Mẫu đơn tranh diễm' hiện ra ở trước mặt nàng , trước mắt đột nhiên sáng ngời, nhịn không được phát ra tiếng than sợ hãi, nàng biết An Ninh kỹ thuật thêu thùa xuất sắc, thế nhưng thành phẩm hoàn mỹ ở trước mắt này cũng là ngay cả nàng cũng không thể dự đoán được.

"Thật tốt quá, thật tốt quá!" An Như Yên chậc chậc khen ngợi, có được bức 'Mẫu đơn tranh diễm' này, hôm nay tại mẫu đơn yến, xem ai còn có thể hơn nàng! Lập tức An Như Yên vô cùng vui vẻ, "Nếu là được hoàng hậu nương nương ban thưởng, tỷ tỷ nhất định sẽ cho muội muội một phần đại lễ."

An Ninh từ đầu đến cuối đều thản nhiên cười, mơ hồ mang theo một tia trào phúng,được ban thưởng? Nàng ta nghĩ nàng ta còn có thể giống kiếp trước ở mẫu đơn yến tỏa sáng nổi danh, được hoàng hậu nương nương phong thưởng sao?

An Như Yên suy nghĩ cũng quá ngây thơ rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương