Hầu Gái Quái Dị
Chapter 4: Tà ý

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Link raw: https://ncode.syosetu.com/n8839dt/4/

Link eng: https://oniichanyamete.moe/2019/10/19/4-malice/


 

Chap 4: Tà ý

 

Hai tên đàn ông tiến tới, luồn lách qua đám đông và tiếp cận mục tiêu.

 

- Xin thứ lỗi thưa quý cô, chúng ta nói chuyện chút được chứ?

 

Trong một con hẻm tối đen không có bóng người, một tên cất tiếng gọi. Không thể đáng nghi hơn được, hắn cười khổ tự nói. Nhưng cô bé, từng là cư dân của một thế giới hòa bình, không hề cho thấy chút cẩn trọng hay ngạc nhiên nào khi quay về phía hắn.

 

- Tôi giúp gì được cho ngài đây? Cô nói, nghiêng đầu thắc mắc, mặt vô cảm.

 

Đám đàn ông không tự chủ nuốt ực một cái.

Chúng được được bảo cô bé nhỏ hơn một tuổi so với đám học sinh thực hiện lễ triệu hồi, nghĩa là gần mười bốn tuổi. Nhưng cô bé trước mặt chúng có một vẻ quyến rũ kỳ lạ không hề hợp với tuổi, có lẽ đến từ dòng máu lai của cô.

 

...không trách được cậu chủ lại bị cô ta ám ảnh như vậy, hai thằng nghĩ.

 

Chúng nhận được yêu cầu từ một bá tước có con là một trong đám học sinh thực hiện nghi lễ. Chúng được thuê để thuyết phục cô bé trở thành Công sự của con trai ngài bá tước.

 

Kết quả lần triệu hồi này hơi bất thường; những đứa trẻ loài người. Hơn nữa, chúng đều trạc tuổi đám học sinh của học viện, và tất cả đều khá đẹp mã.

Mặc dù mức đô hứng thú tùy từng đứa, nhưng cả nam và nữ đều rất hồ hởi với những kẻ mới tới. Nhưng vẻ ngọt-ngào-nhưng-vẫn-hơi-trẻ-con của các cô bé khác không thu hút  được sự chú ý của cậu chủ nhỏ nhà bá tước; cậu lại mê tít vẻ đẹp của cô bé đặc biệt này, và thay vì tự mình đạt được sự chấp thuận của cô bé, cậu ta quyết định gọi bố :v

 

- Tên tôi là Christo, và tôi làm việc cho một gia đình quý tộc. Chủ nhân của tôi cực kỳ ấn tượng với vẻ đẹp của quý cô, và vì thế tôi ở đây thay mặt ngài gửi tới quý cô lời mời tới dùng bữa tối thân mật tại dinh thự.

- Ara, ra là vậy…

 

Cô bé mặc đồng phục hầu gái để lộ ý cười nhẹ trong đôi mắt đỏ thẫm.

 

- Nhưng tôi là hầu gái của cô chủ, nghĩa vụ của tôi là phải chăm sóc cô chủ. Cho nên tôi xin phép được từ chối…

- Khoan x3,14, xin hãy chờ một chút. Hai người vẫn chưa phải Cộng sự chính thức đúng không? Chắc chắn là chưa. Tại sao không cho chủ nhân một cơ hội?

- Xin thứ lỗi

Cô bé tiếp tục từ chối không cần suy nghĩ. Christo bắt đầu bối rối.

 

Theo hắn biết, cô bé đã trở thành ứng cử viên cộng sự cho con gái một hầu tước. Tuy nhiên, đứa con gái này lại là con của người vợ đã quá cố và thuộc tầng lớp hạ lưu, cho nên đứa con bị chính gia đình ghẻ lạnh. Vì thế cô ta không nhận được sự giáo dục đầy đủ từ khi còn bé, kết quả là thiếu kỹ năng ma thuật và kết quả học tập thấp kém.

Ngài bá tước đã chắc chắn rằng sau khi nghe xong buổi định hướng hôm nay, cô hầu gái nhỏ sẽ biết được rằng những học sinh khác là lựa chọn tốt hơn nhiều, và sẽ xiêu lòng với lời mời ăn tối.

 

Từ lúc triệu hồi đến giờ chưa được bao lâu, chuyện gì đã xảy ra giữa cô bé và con gái hầu tước vậy? 

Tại sao cô bé lại trung thành với đứa con gái kia như vậy?

 

- ...Thôi đành vậy, nhỉ.

- Rất cảm ơn vì sự thấu hiểu của ngài.

- Nhưng cô biết đấy, tôi không định ra về tay không đâu.

 

Christo là con thứ ba của một gia đình chuẩn nam tước chẳng giàu có gì. Sau khi trưởng thành, hắn bị đá ra khỏi nhà mà không một đồng trợ cấp.

Cho tới nay, vẫn nghèo như gia đình hắn, Christo tiếp tục sống như một quý tộc. Hắn không chịu được việc phải làm việc cho thường dân. Không mất nhiều thời gian để hắn rơi vào con đường phạm tội. Thế mà, kể cả ở thế giới ngầm, hắn vẫn chẳng làm được gì ra hồn.

 

Và rồi, qua một mối quan hệ của hắn trong tầng lớp quý tộc, một công việc béo bở rơi xuống đầu. Công việc cần lợi dụng cái mác từng là học sinh của học viện để lẻn vào trong đó.

 

Hắn không được phép thất bại. Ngài bá tước đã bảo phải nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng hắn đã sống ngoài vòng pháp luật quá lâu. Ngay lập tức hắn chuyển sang phương án B khi đàm phán thất bại.

 

- Đứa con gái hầu tước đó phải không? Tôi nghe nói cô ta tự mình xuống khu buôn bán để mua đồ dùng cho cô đấy.

- Cô chủ…

- Phải nói là, cô ta quá là bất cẩn. Những cửa hàng dành riêng cho quý tộc sẽ an toàn hơn nhiều, cơ mà với danh tiếng của cô ta thì chắc phương án đó bất khả thi nhỉ. Không, cô ta cho chỉ có thể đến khu chợ dành cho thường dân… và như thế, nghĩa là-

 

Đương xạo quần, Christo đột ngột dừng lại.

Cô bé trước mặt vẫn đang cười như lúc nãy. Nhưng Christo cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, hắn vô thức lùi lại một bước.

 

-...Lên. Christo ra hiệu cho đồng bọn.

 

Có gì đó sai sai, hắn cảm thấy thế, cho dù hắn không rõ sai ở đâu. Theo như kế hoạch hắn sẽ tóm gọn cả hai đứa, rồi tùy ngài bá tước làm gì thì làm. Hắn chỉ cần biết thế thôi.

Tên kia tiến thẳng tới, không hề do dự, cho thấy kinh nghiệm đầy mình.

 

Nhưng hắn khựng lại, những tiếng rên rỉ vô nghĩa phát ra.

- Chuyện gì vậy?

Christo hỏi, nhưng không có tiếng trả lời. Tên đồng bọn đứng chết trân như bị tê liệt hoàn toàn. Cô bé ló đầu ra từ phía sau hắn, vẫn nụ cười đó, nhưng ánh mắt u ám nhìn về phía Christo.

 

Hắn nuốt cái ực, lùi lại theo bản năng từ nỗi sợ. Nhưng lưng hắn chạm vào một bức tường

đáng ra không thể ở đó.

 

- C-cái gì?

 

Bức tường sau lưng hắn nhìn như được xây lên từ bóng tối thuần túy vậy. Hắn húc vào, không ích gì. Và bức tường bóng tối dần dần vươn ra và bao vây hắn hoàn toàn.

 

- Ngài định đi đâu thế…?

 

Giọng nói vang lên từ phía sau. Hắn ré lên.

 

Hắn thấy cô bé đứng đó vẫn với nụ cười không đổi, cạnh đó là tên đồng bọn...nhưng chân tay bị vặn vẹo theo mọi hướng như thể một con rối bị điều khiển nhảy một vũ điệu kỳ lạ.

Hắn lại hét lên lần nữa, chân mềm nhũn.

Cô bé từ từ tiến lại gần, gần hơn, tay quét nhẹ về phía hắn. Ánh mắt hắn nhìn về phía đôi môi quyến rũ, từ từ hé ra, để lộ một màn đen sâu thẳm. Trong đó, hắn thấy vô vàn những thứ gì đó bò lổm ngổm, phát ra những âm thanh ghê tởm.

 

Hắn điên cuồng hét lên trong kinh hoàng.


 

——————————-Tuyện của tác giả Haru no hi————————————-

————————-—-Dịch tiếng anh bởi Oniichanyamete——————————-

—————————--Dịch tiếng việt bởi Sơn Lác—————————————--


 

Vẫn đang mặc đồng phục, Sharon tới phố mua sắm vốn chỉ dành cho thường dân.

 

- Xin lỗi, tôi muốn lấy chiếc cốc với chiếc bàn chải đó…

- Tới ngay! Cám ơn em gái đã mua hàng!

 

Những người xung quanh chỉ nghĩ cô là con của một gia đình có điều kiện khi thấy cô mặc đồng phục của học viện ma thuật, chứ không thể ngờ được cô là một quý tộc bậc cao. Cơ bản thì nhìn cô quá nhút nhát :v

 

Bất kỳ một ngày nào khác, và Sharon sẽ kiêu ngạo hơn - có lẽ là ngạo mạn - khi cô thể hiện là mình là thuộc dòng dõi quý tộc kiêu hãnh. Nhưng với tình trạng hưng phấn hiện tại, địa vị là cái cô ít cần quan tâm nhất.

 

Cô bé tên là Fleurety được triệu hồi từ thế giới khác đã quyết định làm Cộng sự của cô, mặc dù vẫn chưa chính thức.

Cô ấy đã chọn Sharron.

Cha cô thì quá hiền lành. Bà mẹ kế thì không muốn cô tồn tại. Thằng em trai thì cãi còn nhanh hơn chém chả. Đám hầu gái và quản gia thì coi thường cô. Kể từ khi mẹ mất, cô không hề nhớ bất kỳ bữa ăn nào với gia đình.

 

Đó là tại sao Sharon phải bám víu lấy địa vị con gái của một hầu tước, là lí do cô bắt đầu hành xử một cách kiêu hãnh nhất có thể.

Quyết định đó đã có kết quả, cô đã trở thành ứng cử viên hôn thê thứ ba của nhị hoàng tử. Tuy nhiên kết quả cho việc đó là cô trở thành mục tiêu ganh tỵ của đám con gái quý tộc khác, và không có ai cô có thể gọi là bạn.

 

Rồi Fleurety xuất hiện.

Phải thú nhận, nhiều khi Sharon cảm thấy cô bé...rất khó đoán, nhưng mặt khác, đám hầu gái ở nhả chả coi cô ra gì cả. Hơn cả hầu gái, khá năng Fleurety sẽ là người bạn đầu tiên làm tim cô đập thình thịch vì hồi hộp.

 

- Mua đồ dùng cho Cộng sự cũng là nghĩa vụ của quý tộc nhỉ? Mmm, đúng vậy

 

Cô chủ nhỏ tiếp tục mua sắm với tâm trạng vui vẻ. Rồi cô nhận ra mình chưa mua quần áo cho Fleurety, và nhìn vào ví tiền đang vơi dần của mình.

Chuyển ra khỏi nhà và sang ở ký túc đã giải tỏa căng thẳng rất nhiều, nhưng cũng vì mẹ kế, tiền trợ cấp của cô đã bị cắt xuống tối thiểu. Ký túc có sảnh ăn chung, nhưng chế độ ăn giống với phần ăn của thường dân hơn. Quý tộc xuống sảnh ăn thường là để nói chuyện với học sinh thường dân là chính - không một quý tộc nào xuống đó để ăn khi tất cả đều có người hầu để chuẩn bị bữa ăn cho mình.

 

Xem xét lại những thứ cần chi tiêu, Sharon quyết định để lại đủ tiền mua thức ăn. Cô sẽ cần cúi đầu trước thằng em trai cùng cha khác mẹ, Yohanne, để xin nó cho cô mượn tiền. Mặc dù chả dễ chịu tí nào, nhưng cô không còn cách nào khác.

 

Yohanne muốn bao nhiêu tiền ở nhà sẽ gửi nó bấy nhiêu, và nó còn có hầu gái riêng nữa.

 

Yohanne thường sẽ cho cô mượn tiền nếu cô cúi đầu, nhưng chắc chắn nó và hầu gái riêng sẽ cà khịa cô rất rất lâu sau đó. Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy chán rồi.

 

- Này, cô gái, chúng tôi mới mở một cửa hàng quần áo mới, muốn nghía một cái không?

- Ế...tôi á?

 

Sharon quay về phía tiếng gọi. Cô thấy một người phụ nữ gần ba mươi, mặc một bộ đồ cực kỳ hở hang.

 

- Ừ ừ tôi đang nói với cô đấy. Mặc dù cửa hàng có đủ thứ hàng tốt nhưng vị trí lại ở hơi xa mặt đường chính, cho nên tôi phải đứng đây mời khác. Giúp tôi một chút được không, chỉ qua nghía một cái thôi.

- Ờ thì…

 

Nhìn một lượt thôi chắc là không sao, Sharon nghĩ vậy, mặc dù chắc chắn cô sẽ vô cùng xấu hổ nếu mặc mấy thứ hở hang như người phụ nữ đang mặc.

 

- Ààà, tôi hiểu...Đừng lo, chúng tôi bán cả quần áo chỉnh tề mà. Với lại…

 

Người phụ nữ ghé sát vào tai Sharon thì thầm những lời đường mật

- ...chúng tôi cũng bán những mặt hàng cao cấp làm các quý ông nhìn là mê mệt, nếu cô hiểu tôi đang nói gì. Dễ thương như cô đây, thì chắc chắn phải đang nhắm đến một hay hai anh chàng nào đó chứ, phải không?

 

Lời cô ta làm Sharon nhớ tới mặt mấy cậu trai ở buổi lẽ triệu hồi, và mặt cô nóng lên.

 

- Và dù không tính tới chuyện đó, thì hàng của chúng tôi cũng rất rẻ. Cho nên, chỉ nhìn một cái thôi, được không?

- ...Chỉ xem qua thôi chắc không sao.

 

Bỏ đồ mặc đi hẹn hò qua một bên, chắc họ sẽ có thứ gì đó rẻ rẻ hợp với Fleurety, Sharon nghĩ, không hề suy nghĩ kỹ hơn. Và người phụ nữ dẫn cô vào một con hẻm tối tăm.

 

Thứ mùi thối rữa của của khu ổ chuột xộc vào mũi Sharon. Cô nuốt xuống cơn buồn nôn, tay ngay lập tức che miệng.

 

- Xin lỗi nhé. “Người phụ nữ khúc khích”, đáng nhẽ tôi nên chọn lối khác. Dù sao thì, cửa hàng ở ngay kia thôi, qua nhanh nào.

- V-Vâng.

 

Người phụ nữ tiếp tục đẩy Sharon vào sâu hơn. Càng đi, họ càng vào sâu những con hẻm u ám, không một bóng người chứ đừng nói tới cửa hàng. Sự lo sợ của Sharon tăng dần lên sau mỗi bước đi.

Đi thêm một lúc nữa, Sharon đã không còn nghe thấy tiếng ồn ào của khu chợ. Và lại thêm một lúc nữa, khi cô đi qua vài hẻm tối nhìn y như nhau, năm tên đàn ông xuất hiện và bám theo sau cô.

 

- Đó là con bé quý tộc hả?

- Thế nào, mọng nước đáy chứ...tau thèm một miếng quá.

- Thôi mài, nó là để bán cho các quý tộc khác. Hàng mất zin không bán được nhiều tiền đâu.

- Làm gì căng, bắt nó múa thoát y tí thôi chắc là được đúng không? 

Tên thứ bốn nói, quay ra hỏi gã đằng sau.

Nhưng gã thứ năm không còn ở đó.

 

- N-này, nó đâu rồi?

- Chuyện gì thế?

- Có thằng nào chuồn à, ai thế?

 

Gã thứ 3 quay sang đồng bọn vừa đi cạnh mình. Nhưng cũng không còn ai ở đó.

 

- C-cái quái gì?! Nó đâu rồi?!

- Biến mất rồi!

- Putang ina mo? Cái con m* gì đang diễn ra vậy!?

 

Đồng bọn đang biến mất từng thằng một, và không gã nào biết chuyện gì đang xảy ra. Con hẻm ngày càng tối đen như thể chúng đang bước vào một không gian hoàn toàn khác. Những gã còn lại túm lấy nhau trong sợ hãi.

 

- N-Này, nhìn kìa…

 

Một gã lên tiếng, giọng hắn run rẩy. Những gã còn lại nhìn về hướng đó, sâu trong con hẻm giờ đã biến thành một màn đen đặc sệt. Chúng thấy hình bóng của bốn người đang từ từ hướng về phía chúng, với những bước chân lảo đảo, co giật, y như những con rối bị giật dây.

 

-...C-Christo…?

 

Ai đó thở ra tiếng thì thầm khi chúng nhận ra những đồng bọn đã biến mất, cũng như những gương mặt quen thuộc khác. Christo là kẻ đã thuê bọn chúng làm việc này, và lúc này hắn đang ra phải đang thuyết phục mục tiêu chính.

Nhưng đó có thực sự là Christo? Đó có thật là đồng bọn của chúng?

Da của chúng chuyển sang màu người chết, ánh mắt không còn chút sự sống nào, y như những thây ma vậy.

 Thây ma là những con quái vật sinh ra khi một ác linh cấp thấp nhập vào những xác chết đã hấp thụ đủ mana từ đất. Nhưng loại ác linh cấp thấp đó chắc chắn đã bị diệt tận gốc trong khu vực thành phố rồi, hơn nữa, thây ma không thể có đủ trí thông minh để nói như kia được. Vậy mà lúc này, những gã còn lại lại đang nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn từ phía Christo và đám đồng bọn đang lết tới.

 

- ...cứu…

- đ...au…

- giết...tao...đi…

Nhìn thấy khung cảnh chắc chắn chỉ có trong những cơn ác mộng kinh khủng nhất, ba gã đông cứng trong kinh hoàng. Và rồi, từ phía sau bốn con rối đó, một cô bé xuất hiện, như một đóa hoa tuyệt đẹp xé tan đêm tối.

 

- ...cô...là…

 

Mặc một bộ đồng phục hầu gái cao cấp, cô bé nắm mép váy và cúi người chào tao nhã như bất kỳ quý tộc nào, miệng mìm cười nhẹ. Và cô đâm mạnh vào lưng Christo, luồn lách qua mớ nội tạng, nắm lấy hàm Christo từ bên trong, cử động và nói như mấy nghệ sĩ rối tiếng bụng. Từ miệng hắn vọng ra tiếng một cô bé.

 

- Xin chào, tôi là Fleurety.

 

Một chất lỏng nóng hổi chảy ra từ đũng quần ba gã còn lại, chúng ngã ngồi ra đất, nét mặt chỉ còn lại tuyệt vọng.

 

Chúng đã nghĩ cảnh đám đồng bọn lê lết đã là thứ kinh khủng nhất trong đời, nhưng không, chúng sai rồi.

 

- ...ác...quỷ…

 

Nghe thấy lời thì thầm, cô bé nở nụ cười, khóe môi từ từ toét đến tận mang tai.

rưa rứa như vầy :v https://imgur.com/a/Z6azEmU

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương