Đồn điền của dòng họ Fontaine mang tên các bụi hoa Mimosa bao quanh ngôi nhà trát chất giả đá hoa vàng nay đã ngả màu. Những đoá hoa màu nhung đều rụng vào cuối hạ, nhưng những chùm lá răng cưa vẫn còn xanh trên cành. Lá đung đưa trước gió như những vũ nữ, soi bóng lung linh trên những bức tường lấm tấm của ngôi nhà màu bơ. Thật là một ảo ảnh mời chào nồng nhiệt và thân tình trong buổi hoàng hôn.

Scarlett bồn chồn thầm nghĩ: ôi, mình mong Tony không quá thay đổi. Bảy năm rồi còn gì, khá lâu đấy.

Nàng không tỏ ra hấp tấp khi Will đỡ nàng bước xuống xe. Và giả như Tony già đi, mỏi mệt và… như người thua cuộc, giống Ashley thì sao nhỉ? Điều ấy vượt quá sức chịu dựng của nàng. Nàng bước thong thả giữa hai hàng cây để vào nhà, Will và Suellen đi trước dẫn đường.

Nhưng, khi cánh cửa vụt mở toang đập vào tường thì mọi ước đoán của nàng tan biến.

- Ai đến đấy mà kéo lê chân như đi lễ nhà thờ thế kia? Các vị không nhanh chân đến chào người anh hùng đã trở về nhà được sao?

Giọng Tony đầy ắp tiếng cười, vẫn như ngày nào, đôi nắt và mái tóc đen nhánh và nụ cười rạng rỡ vẫn đầy vẻ ranh mãlth như xưa.

- Tony? Anh không thay đổi gì cả! Scarlett reo lên.

- Scarlett đấy ư? Đến đây hôn anh đi! Cả Suellen nữa. Xưa kia thì cô không hào phóng ban phát các nụ hôn như Scarlett đâu, nhưng Will chắc đã dạy cô vài điều nho nhỏ từ sau đám cưới chứ? Tôi những muốn ôm hôn tất cả mọi người phụ nữ trên sáu mươi tuổi ở khắp bang Georigie khi mà giờ đây tôi trở về.

Suellen cười khúc khích và nhìn Will. Nụ cười hé trên gương mặt bình thản của chồng như cho phép cô, nhưng Tony không đợi được. Anh vòng tay ôm lấy thân hình đầy đặn của Suellen và hôn đánh chụt vào môi. Cô đỏ mặt vì bối rối và sung sướng khi anh buông cô ra. Trước chiến tranh, những chàng trai hoạt bát của dòng họ Fontaine ít chú ý nhiều đến Suellen trong những năm tháng gọi là "năm tháng của những chàng trai và cô gái tuyệt vời" Will ôm lấy vai vợ trong cánh tay chắc nịch của mình.

- Scarlett yêu dấu? Tony giang tay, reo.

Scarlett lao đến vòng tay ôm cổ anh:

- Ở Texas, anh đã trưởng thành nhanh chóng. Nàng reo lên.

Tony cười và hôn lên môi nàng. Rồi anh kéo ống quần lên để chỉ cho mọi người đôi giầy bốt cao ống.

- Ở Texas mọi người đều lớn lên, anh giải thích, và tôi sẽ không ngạc nhiên nếu như điều đó là một đạo luật của bang.

Alex Fontaine đứng sau Tony cười, nói đùa:

- Các vị sắp được nghe nói chuyện về Texas nhiều hơn bất cứ ai cần biết về xứ sở ấy. Có điều là Tony phải để cho mọi người vào nhà đã. Anh ấy đã quên những chuyện đại loại như thế. Vì ở Texas, họ đều sống ngoài trời, quanh lửa trại, thay vì xây tường và dựng một mái nhà.

Alex rạng rỡ vì sung sướng. Anh những muốn xiết chặt Tony vào lòng và ôm hôn anh, Scarlett thầm nghĩ.

Mà sao lại không nhỉ? Suốt thời thơ ấu họ đã từng như hai ngón tay trong một bàn tay, Alex đã đau khổ kinh khủng khi họ xa nhau. Đột nhiên nước mắt tràn dâng lên đôi mi nàng. Sự trở về đột ngột của Tony là sự kiện vui mừng đầu tiên của vùng quê nàng kể từ ngày quân Sherman tàn phá miền đất này và cướp đi bao sinh mạng của cư dân trong vùng. Nàng chưa biết phải làm gì trước nguồn hạnh phúc tràn ngập như thế.

Vợ Alex, Sally, cầm tay nàng dẫn vào phòng khách nhỏ bé, giản dị.

- Em hiểu rõ những gì làm chị xúc động. Scarlett ạ, chị thì thầm, rưng rưng nước mắt. Chúng ta hầu như đã quên hẳn việc vui đùa. Người ta không còn nghe tiếng cười ở ngôi nhà này đã từ mười năm nay. Chiều nay, phải làm cho cả sườn nhà rung chuyển lên mới được.

Cả sườn nhà đã bắt đầu rung chuyển bởi dòng họ Tarleton đã đến.

- Lạy chúa! Thằng bé đã trở về nguyên vẹn - Béatrice Tarleton nói với Tony - Ba đứa con gái của tao đó, cứ chọn một đứa đi! Tao chỉ làm bà ngoại có một lần thôi, tao không trẻ lại được đâu.

- Má này! - Cả ba cô Hetty, Camilla và Miranda Tarleton cùng cười phá lên phản đối.

Dẫu là nói về ngụa hay về lớp trai trẻ, mẹ các cô đã nổi tiếng trong toàn vùng về chuyện làm mai mối, và các cô chẳng hề tỏ một chút gì lúng túng. Nhưng Tony thì mặt đỏ nhừ.

Scarlett và Sally cười ồ lên.

Béatrice Tarleton cứ đòi xem trước khi trời tối những con ngựa mà Tony đưa từ Texas về, những tranh luận so sánh ưu điểm của giống ngựa thuần chủng phương Đông với ngựa phương Tây cứ dắt dây mãi cho đến lúc mọi người yêu cầu tạm dừng lại.

- Xin mời các vị nâng cốc, Alex nói. Tôi đã tìm được một chai Whisky chính cống để ăn mừng đây.

- Bà còn có thể tranh cãi với Tony suốt ba tháng về ngựa, Béatrice ạ, thậm chí nhíều năm cũng được, Jim Tarleton vừa nói vừa đập đập vào tay vợ.

Bà Terleton phản đối, nhưng đành nhún vai chấp nhận thua cuộc. Đối với bà, không có gì quan trọng hơn ngựa, nhưng vì cánh đàn ông đã quyết định, vả lại đây là buổi tối của Tony. Hơn nữa, ông Tarleton đã đứng dậy theo Alex sang bàn ăn, ở đó cốc và chai rượu chính hiệu đang đợi họ.

Scarlett mong muốn và đây không phải là lần đầu uống rượu khai vị không phải là một thú vui mà giới nữ đương nhiên bị loại ra. Nàng cũng muốn uống một ly.

Hơn nữa, nàng rất muốn chuyện trò với cánh đàn ông thay vì lùi xa vào góc phòng để nói chuyện với các bà về con cái, bếp núc. Nàng không thể hiểu và không thể chấp nhận sự phân biệt cổ truyền về nam nữ ấy. Nhưng chuyện đó đã có một thời xa xưa nàng phải cam chịu. Ít ra thì nàng cũng có thể vui chuyện khi các cô gái nhà Terleton nói họ không đồng ý với mẹ mình. Chỉ cần Tony liếc nhìn về hướng các cô gái thay vì cứ mải mê chuyện trò với cánh đàn ông.

- Cậu nhóc Joe chắc là phải sướng mê vì chú nó trở về, Betsy Tarleton nói với Sally-Betsy có thể tự thấy không cần chú ý đến cánh đàn ông. Ông chồng lực lưỡng của chị bị cụt tay, nhưng là một ông chồng thực sự; chị là cô gái duy nhất của nhà Terleton đã kiếm được một tấm chồng.

Đáp lại Sally lại nói lê thê về cậu con trai của mình khiến Scarlett chán chết lên được. Nàng tự hỏi không biết đến bao giờ người ta mới dọn bữa tối. Chắc là không lâu: Tất cả cánh đàn ông đều phải ra đồng từ lúc bình minh. Điều đó có nghĩa là bữa tiệc sẽ sớm kết thúc.

Nàng đã đoán đúng về giờ ăn buổi tối. Chỉ sau một ly rượu, cánh dàn ông đều tuyên bố đã sẵn sàng ngồi vào bàn.

Nhưng nàng đã nghĩ sai về các hội hè. Ai cũng đều thấy ở đấy quá nhiều thú vui để không muốn chấm dứt.

Tony thu hút mọi người bằng những câu chuyện phiêu lưu của mình.

Anh cười ròn rã và kể:

- Tôi vừa rời khỏi, cách đây một tuần, nơi tôi đánh bạn với những người Texas Rangers, Texas bị đặt dưới sự đô hộ của bọn Yankee, cũng như cả miền Nam, nhưng mẹ kiếp - xin lỗi các bà, bọn xanh chẳng biết phải làm gì với người da đỏ. Người Rangers đang chiến đấu với chúng từ nhiều mùa trăng, và những trại chủ trong nông trại của họ còn trông cậy vào sự bảo vệ của người Rangers. Thế là họ tiếp tục bảo vệ những trại chủ. Tôi hiểu ngay là tôi đã tìm được những người tôi cần đến, và tôi đã đến với họ. Thật là vĩ đại: chẳng cần đồng phục, chẳng cần đến bước theo lệnh chỉ huy, cũng chẳng cần tập tành, chẳug cần cái quái gì cả: Họ nhảy lên lưng ngựa và đồng loạt xuất quân ra trận.

Đôi mắt đen của Tony chớp chớp vì bị kích động. Mắt Alex cũng vậy. Dòng họ Fontaine bao giờ cũng thích chuyện ẩu đả và ghét chuyện trật tự.

- Người da đỏ giống cái gì? - Một cô gái nhà Terleton hỏi - Có đúng là họ tra tấn dân chúng không?

- Anh tin là cô em không hề muốn anh kể lại chuyện đó rồi, Tony nói, đôi mắt tươi vui của anh chợt mờ đi.

Rồi anh cười và nói tiếp, trong chiến đấu, họ khôn ngoan, nhanh nhẹn như khỉ. Người Rangers đã sớm hiểu ra rằng nếu muốn chiến thắng bọn quỷ đỏ đó thì phải học cách nhìn nhận sự vật của họ. Bằng cách đó, chúng ta có thể theo dấu của một người hay một con thú trên núi đá trơ trọi hay thậm chí dưới nước, giỏi hơn bất cứ con chó săn nào. Và phải biết sống bằng nước bọt và xương trắng của chính mình nếu không còn có cái gì khác. Không có gì có thể ngăn cản nổi một người Texas Rangers, và cũng không có gì thoát khỏi tay họ.

- Nào Tony, cho anh xem những cây súng lục của em đi Alex hỏi.

- Ồ bây giờ thì không được. Có thể mai, hay bữa khác, Sally không muốn tôi làm thủng tường nhà đâu.

- Anh có nói em lấy súng ra bắn đâu, anh chỉ đề nghị em cho xem thôi, Alex vừa nói vừa cười với các bạn.

Súng đó có báng bằng ngà chạm trổ. Và các bạn sẽ thấy khi em tôi đến thăm các bạn trên chiếc yên ngựa to và cũ kỹ của miền Tây. Cái yên nạm bạc sáng chói đến mức chỉ nhìn nó thôi cũng bị loà mắt.

Scarlett cười. Nàng tất phải nghi ngờ điều đó. Tony và Alex luôn từng là những công tử bột tệ nhất khắp vùng Bắc Georgie, rõ ràng Tony không chút thay đổi, dù chỉ một sợi lông. Giày bốt cao cổ lộng lẫy và yên ngựa nạm bạc. Nàng dám chắc rằng anh đã trở về với cái túi rỗng tuếch như kẻ vừa trốn khỏi giá treo cổ. Điên hay sao mới có một yên ngựa nạm bạc trong khi ngôi nhà Mimosa rất cần có một cái mái mới. Nhưng Tony không thấy điều phi lý đó. Anh vẫn như xưa, và Alex thì tự hào về anh như một thể là anh đã trở về với một xe chở đầy vàng. Nàng yêu họ biết bao, cả hai người. Họ chỉ còn lại một trang trại mà họ phải nai lưng ra tự lực cày cấy. Nhưng bọn Yankee đã không đánh bại được họ, kể cả làm họ bị thương.

- Lạy Chúa! Những đứa bé của tao đã từng khao khát được đi những đôi bốt ấy như đi cà kheo và mài đít trên yên ngựa nạm bạc, Béatrice Tarleton nói: Tao nghĩ đến những đứa con sinh đôi của tao.

Scarlett nín thở tại sao bà Tarleton lại làm hỏng cuộc vui của chúng? Tại sao bà nhắc lại hầu hết bạn cũ đều đã chết của chúng?

Không, chăng có gì bị hỏng cả.

- Chúng nó sẽ chẳng bao giờ được cái yên đó một tuần lễ đâu bà Béatrice ạ, bà biết rõ điều đó mà! - Alex cười phá lên. - Chúng nó sẽ thua bạc hoặc sẽ đổi lấy rượu sâm banh để mua vui cho một lễ hội quá buồn. Bà có nhớ là đã có lần Brent bán bàn ghế trong phòng nó cho một trường đại học để mua những điếu xì gà ngon tuyệt cho tất cả những chàng trai trẻ chưa hề biết hút thuốc rồi à?

- Và cả chuyện Stuart thua bạc bị lột hết quần áo, phải chạy trốn khỏi vũ hội với một tấm thảm quấn quanh người nữa chứ? Tony hỏi thêm.

Điều tốt nhất, là khi chúng nó biết vứt bỏ những thứ sách luật của Boyd ngay trước lúc ra tranh biện trong phiên toà đầu tiên của chúng? Jim Tarleton nói.

- Tôi đã tưởng có lúc bà muốn lột da chúng nó đấy. Béatrice ạ.

- Chúng nó luôn thay da đổi thịt thôi, bà Tarleton mỉm cười đáp. Tôi đã thử chặt chân chúng lúc chúng châm lửa đốt nhà máy nước đá, nhưng bọn chúng chạy nhanh quá, tôi đuổi không kịp.

- Chính lần ấy chúng nó đã lên Lovejoy và trốn trong kho lúa của chúng tôi, Sally nói. Lũ bò cái mất sữa cả tuần lễ sau khi các cậu song sinh ấy tự vắt sữa bò để được uống sữa tươi.

Mỗi người đều có một giai thoại để kể về anh em sinh đôi nhà Tarleton, và những mẩu chuyện ấy dắt dây đến những chuyện khác về bạn bè và anh em của chúng.

Lafe Munroe, Cade và Raiford Calvert, Tom và Boyd Tarleton, Joe Fontaine - tất cả những chàng trai không bao giờ trở về nữa. Những câu chuyện đó là gia tài chung trong ký ức và tình yêu, và khi họ kể lại thì trong góc tối của căn phòng như thấp thoáng bóng hình những chàng trai trẻ tươi cười, rạng rỡ, những chàng trai đã chết nhưng giờ đây không phải đã mất hẳn vì kỷ niệm về họ đã khơi lên những tiếng cười âu yếm thay vì gợi lại niềm thất vọng đắng cay.

Thế hệ cũ cũng không bị bỏ quên. Tất cả những người có mặt còn giữ nhiều kỷ niệm về bà nội của Tony và Alex, cụ bà Fontaine với lời nói châm chọc nhưng tấm lòng dịu hiền, và về mẹ của họ mà người ta thường gọi là bà trẻ cho đến lúc bà mất vào năm bà sáu mươi tuổi.

Scarlett ngạc nhiên thấy mình vẫn tươi cười khi có người nói đến thói quen của cha nàng thường bắt giọng cho những bài ca cách mạng Ireland như khi ông nói, "đã nhấm nháp một hai giọt", và cả khi nghe kể về lòng tốt của mẹ nàng mà không thấy quặn lòng vì gợi lên cái tên Ellen O Hara.

Suốt nhiều giờ đồng hồ, rất trễ sau khi các đĩa ăn đã hết nhẵn từ lâu và lửa đã tàn trong lò sưởi, họ vẫn còn tiếp tục nói chuyện và hơn chục người còn sống sót đã lôi những người thân về đây. Họ đã không còn nữa để đón Tony trở về. Đó là một đêm hạnh phúc, một đêm an lành. ánh đèn dầu lung linh đặt giữa bàn không soi nổi một dấu vết nào còn để lại của quân Sherman trong căn phòng ám khói với những bàn ghế đã được chữa lại.

Những gương mặt không nếp nhăn, những quần áo lành lặn. Trong những giờ phút hư ảo êm dịu ấy, tưởng chừng như ngôi nhà Mimosa đã biến thành một nơi mà thời gian như ngừng lại, nơi mà con người không còn đau khổ, nơi không hề có chiến tranh bao giờ.

Trước đây nhiều năm, Scarlett đã thề không quay trở lại với quá khứ của nàng. Hồi tưởng những ngày tuyệt vời trước chiến tranh, nuối tiếc, khóc lóc, chỉ có thể làm nàng thêm tổn thương và mềm yếu, mà nàng lại cần dồn hết sức lực và quyết tâm để sống và bảo vệ gia đình của nàng. Nhưng những kỷ niệm được chia xẻ trong phòng ăn của ngôi nhà Mimosa hôm nay không phải không khiến nàng mềm lòng. Nó đem lại cho nàng lòng dũng cảm, nó cho thấy những con người có phẩm chất có thể chịu đựng được mọi tổn thất mà vẫn giữ được cho mình tình yêu và nụ cười. Nàng tự hào được gia nhập vào tập thể này, tự hào vì có được những bạn thân thiết như vậy, tự hào vì họ là những con người như thế đấy.

Trên đường về, Will đi trước xe, cầm đuốc dắt đường cho ngựa. Trời đã khuya lắm, tối đen như mực. Trên vòm trời không mây, sao đang lấp lánh, sáng đến nỗi vầng trăng khuyết như mờ nhạt, trong suốt. Người ta chỉ còn nghe tiếng chân ngựa lộp cộp trên đường.

Suellen thiu thiu ngủ, nhưng Scarlett có cưỡng lại cơn buồn ngủ. Nàng không muốn buổi tối này kết thúc, nàng muốn rằng hơi ấm và hạnh phúc của nó còn lại mãi mãi. Tony có vẻ khỏe mạnh và tràn đầy sức sống nữa? Anh hài lòng biết bao với đôi bốt kỳ cục, với chính mình, với tất cả. Những cô gái nhà Tarleton gợi ]ên hình ảnh một lứa mèo con màu hung đang thèm một chén kem. Nàng thầm nghĩ, không biết rồi đây cô nào sẽ đặt được bàn tay mình vào lòng anh ấy. Béatrice Tarleton chắc sẽ mong muốn một trong ba cô gái của bà sẽ làm được việc ấy. Trong cánh rừng bên đường, một con cú đột ngột rúc lên một tiếng hỏi han như tiếng hồi âm cho nàng, và Scarlett chột dạ mỉm cười.

Họ đã đi được nửa đường về Tara khi nàng chợt nhận ra nàng đã không nghĩ về Rhett trong nhiều giờ qua.

Nỗi buồn và sự ngang trái lại đè nặng như một khối chì, và lúc ấy nàng mới cảm thấy rằng gió đêm làm nàng ớn lạnh. Nàng quấn chặt chiếc khăn san quanh vai và giục Will đi nhanh hơn.

Đêm hôm nay, mình không muốn nghĩ gì cả. Mình không muốn làm hỏng những khoảnh khắc êm dịu này. Nhanh lên, Will,trời lạnh và tối quá.

***

Sáng hôm sau, Scarlett và Suellen đưa lũ trẻ đến Mimosa bằng xe ngựa. Tony cho chúng xem mấy khẩu súng lục và mắt Wade sáng lên vì thán phục. Cả Scarlett cũng há hốc miệng vì thích thú khi Tony quay khẩu súng trong ngón tay, tung lên không rồi chụp lấy, đút gọn vào bao súng treo lưng lửng bên đùi, bằng một sợi dây nịt nạm bạc.

- Súng này bắn được chứ? Wade hỏi.

- Ừ, cậu bé ạ, bắn được. Và khi cháu lớn lên chút nữa, chú sẽ dạy cháu sử dụng súng.

- Và quay súng quanh ngón tay như chú nữa chứ?

- Tất nhiên. Nhưng điều đó không có nghĩa lý gì so với việc bắn liền sáu phát một lúc và cũng đừng bắt khẩu súng làm mọi điều nó biết làm. -

Tony vừa xác nhận, vừa vuốt mái tóc Wade với bàn tay chai sạn khỏe mạnh của mình. - Và chú cũng sẽ dạy cháu cưỡi ngựa như ở miền Tây, Wade Hampton ạ. Chú tin rằng cháu sẽ là cậu bé duy nhất của vùng này biết một cái yên ngựa thực sự là thế nào. Nhưng hôm nay thì chưa thể bắt đầu bài học được. Chính chú cũng sẽ phải học một bài học. Hôm nay, anh chú sẽ dạy chú cày ruộng. Như vậy đó phải học hỏi không ngừng những việc mới mẻ!

Tony hôn nhanh lên má Suellen và Scarlett, còn những cô gái nhỏ nhận cái hôn lên mái tóc.

- Alex đợi tôi ở gần suối, - anh vừa nói vừa chào từ biệt. - Sao các bạn không đi thăm Sally? Tôi chắc chị ấy đang giặt giũ ở sau nhà.

Sally rất vui lòng gặp họ, nhưng Suellen từ chối lời chị mời ở lại uống một tách cà phê.

- Em phải về nhà làm cái việc chị đang làm đấy, Sally ạ Chúng em phải đi thôi? Chúng em không muốn đã đến Mimosa mà lại không đến chào chị.

Suellen kéo Scarlett về phía xe ngựa.

- Chị không hiểu tại sao em lại làm ra vẻ khó chịu với chị Sally như vậy, Suellen. Quần áo giặt có thể gượm lại để chờ uống tách cà phê và nói chuyện về buổi tối hôm qua chứ.

- Chị không biết tí gì về cách điều hành một trang trại cả, chị Scarlett ạ. Nếu Sally chậm giặt giũ, chị ấy có thể bị trễ cả ngày này. Không thể kiếm người giúp việc đưa đến tận đây, giữa đồng không mông quạnh thế này, như chị ở Atlanta đâu. Người ta phải tự làm lấy mọi việc.

Scarlett cự lại, vì cái giọng trách móc của cô em:

- Tốt nhất là tao trở về Atlanta bằng chuyến tàu chiều nay, nàng đáp cộc ỉốc.

- Như vậy thì cuộc sống sẽ đơn giản cho chúng tôi hơn, Suellen vặn lại. Chị chỉ thêm việc cho chúng tôi thôi! Tôi cũng cần cái phòng của chị cho Susie và Ella.

Scarlett định phản đối, nhưng lại thôi. Dù sao nàng cũng thích Atlanta Đáng lẽ nàng đã quay về đó nếu như không có chuyện Tony trở về. Ở đó, có nhiều người mong gặp lại nàng. Ở Atlanta, nàng có nhiều bạn thân rảnh rỗi ngồi uống cà phê, chơi bài Whist hoặc dự những buổi tối vui thoải mái. Quay lưng lại Suellen, nàng cố mỉm cười với các con.

- Wade Hampton, Ella, mẹ phải trở về Atlanta sau bữa ăn trưa. Mẹ muốn các con hứa với mẹ là sẽ ngoan và không làm cho dì Suellen phải buồn nhé?

Scarlett chờ đợi sự phản đối và những giọt nước mắt của con. Nhưng lũ trẻ bận bàn tán về những khẩu súng lục không để ý. Về đến Tara, Scarlett nói với Pansy chuẩn bị hành lý. Đến lúc đó Ella mới thét lên, nức nở:

- Pansy đi rồi, không ai ở đây kết tóc cho con.

Scarlett cố kiềm chế để không tát vào mặt con gái.

Nàng không thể kéo dài thời gian ở Tara nữa, bây giờ nàng đã quyết định đi. Không có việc gì để làm, không có ai để nói chuyện, nàng sẽ điên lên mất? Nhưng nàng không thể ra đi mà không có Pansy cùng theo: Không một phu nhân nào lại đi xa một mình. Làm sao bây giờ?

Nàng muốn Pansy ở với nàng. Chắc nàng còn phải có thời gian cho đứa con gái nhỏ quen với Lutie, mẹ của Susie. Và nếu Ella cứ làm nũng suốt ngày đêm, Suellen có thể đổi ý không nhận giữ con của nàng ở Tara nữa.

- Thôi được, Scarlett nói. Ella, con đừng gào lên nữa? Mẹ để Pansy ở lại Tara đến cuối tuần. Chị ấy có thời gian dạy cho Lutie cách kết tóc cho con.

- Mình chỉ cần gặp được một bà đàng hoàng nào đó ở ga Jonesboro. Nhất định là sẽ có một người đáng kính nào đó cũng đi Atlanta để mình có thể ngồi với họ cùng một băng ghế.

Mình sẽ đi chuyến xe lửa chiều, không gì có thể giữ được mình ở lại nữa. Will có thể tiễn mình ra ga để còn kịp về vắt sữa mấy con bò già bẩn thỉu của chú ấy.

Nửa đường đến Jonesboro, Scarlett không huyên thuyên về chuyện Tony Fontaine trở về nữa. Nàng im lặng một lúc, rồi trở lại chuyện đang làm nàng bận tâm:

- Will này… về chuyện của Rhett… về chuyện anh ấy bỏ đi một cách vội vã, tôi muốn nói…Tôi mong là Suellen không đem chuyện đó đi nói khắp vùng.

- Scarlett, Will hướng cắp mắt xanh nhạt về phía nàng: chị thừa biết là Suellen sẽ không làm thế bao giờ

"Chẳng ai vạch áo cho người xem lưng"(1). Đã lâu tôi vẫn thường tự nhủ: thật là đáng buồn nếu chị không thấy được mặt tốt của Suellen. Từ khi chị về đây, ai cũng nói là hầu như Suellen dấu đi những mặt tốt của mình. Chị phải tin lời tôi. Dù Suellen có gây cho chị ấn tượng thế nào đi nữa, Suellen cũng không bao giờ đem chuyện riêng của chị nói xấu dòng họ O Hara.

Scarlett cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Nàng tin tuyệt đối vào Will. Lời nói của chú ấy còn quý hiếm hơn tiền bạc gửi ở nhà băng. Đích thực là một con người hiền lành. Chú ấy luôn nắm được lẽ phải, nhưng có lẽ trừ những gì liên quan đến Suellen.

- Chú cũng nghĩ như tôi là anh ấy sẽ trở lại chứ, Will?

Will không cần hỏi lại nàng muốn nói về ai. Anh cảm thấy nỗi lo âu sau lời nói của nàng, và trong lúc lặng lẽ nhai cọng rơm ở khóe miệng, anh suy nghĩ về điều anh sẽ nói:

- Scarlett ạ, tôi không thể nói chắc được, - cuối cùng anh dịu dàng đáp, - nhưng chị không nên hỏi tôi điều đó. Tôi chỉ mới được gặp anh ấy bốn, năm lần gì đó thôi.

Câu trả lời như một đòn đau giáng xuống nàng.

Nhưng cơn giận vượt trên nỗi đau.

- Chú chẳng hiểu gì hết, Will Benteen ạ? Rhett lúc đó giận dữ, nhưng rồi anh ấy sẽ dịu lại. Anh ấy không thể làm điều đáng khinh bỉ là bỏ đi để mặc vợ mình ở lại.

Will lắc đầu. Scarlett có thể xem đấy là dấu hiệu của sự đồng tình, nếu nàng muốn. Nhưng anh không hề quên cái dáng dấp cay độc mà Rhett tự khoác cho mình.

- Rhett là một thằng đểu. Người ta nói hắn luôn như thế, và hắn có đủ cơ may để vẫn luôn như thế.

Scarlett nhìn thẳng trước mặt nàng, con đường đất đỏ nàng đã quá quen thuộc. Nàng nghiến chặt hàm răng, tâm trí quay cuồng. Rhett sẽ trở về. Anh ấy phải trở về vì nàng muốn thế, và nàng luôn đạt được điều nàng muốn. Chỉ cần nàng quyết tâm mà thôi.

Chú thích:

(1) Nguyên văn: On lave son linge sale en famille.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương