Câu nói này của Viên thái y như ném một hòn đá vào mặt hồ phẳng lặng. Diệp Phương Nhã kinh nhạc đưa tay sờ lên bụng mình, trong lòng không giấu nổi sự vui mừng. Ở đây thật sự có một sinh linh đang dần lớn lên sao? Chín tháng nữa, nàng sẽ có một tiểu hài tử đáng yêu ư?

Dường như bản năng làm mẹ của nàng đang trỗi dậy, cố nén sự run rẩy trong giọng nói, Diệp Phương Nhã hỏi lại:

- Viên thái y, ông chắc chứ? Giả mạo long mạch là tội tru di, ta không mong ông nói dối.

- Vi thần xin lấy tính mạng ra thề, nương nương thực sự có hỉ mạch. - Viên thái y quả quyết đáp. Ông đã làm ngự y trong cung nhiều năm, Hoàng thái hậu năm xưa mang thai Hoàng thượng cũng là ông trực tiếp chăm sóc trông nom, đối với những chuyện này ông rất tự tin vào khả năng của bản thân, tuyệt đối không có sai sót.

Đáp lại ông chỉ là một sự tĩnh lặng khác thường. Trái với Diệp Phương Nhã đang cố giấu sự vui mừng, Hoàng hậu chỉ tỏ ra ngạc nhiên, hoàn toàn không hề mừng rỡ chút nào hết. Nàng nhìn xung quanh, đảm bảo trong phòng chỉ có ba người và cung nữ thân cận, bèn nói với Viên thái y:

- Thật ngại quá, bổn cung muốn nói chuyện riêng với Diệp Hiền dung một lát. Y Hòa đâu, bồi Viên thái y đi dạo trong vườn hoa của Cảnh Phượng cung một lát.

Đã ở trong cung nhiều năm, Viên thái y hiểu rõ Hoàng hậu đây là có ý giam lỏng mình vì chưa muốn tiết lộ chuyện này ra ngoài. Dù sao thì phi tần mang long thai là chuyện lớn, những kẻ làm thái y nếu không biết dùng đầu óc suy nghĩ thì chẳng mấy chốc cũng bị diệt khẩu, vì vậy ông lẳng lặng cáo từ rồi ngoan ngoãn đi theo Y Hòa dạo một vòng trong vườn hoa, miệng vẫn khép chặt không dám nói một lời.

Đợi Viên thái y đi rồi, Hoàng hậu quay sang khẽ cười với Diệp Phương Nhã:

- Không uổng công bổn cung kì vọng ở muội, tốt lắm.

- Đều là nhờ phúc của tỷ tỷ. - Diệp Phương Nhã cười ngọt ngào đáp.

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của nàng, Triệu Thục Nghi chợt không muốn phá hỏng bầu không khí này, nhưng nàng không thể không nói ra điều đang suy tính:

- Phương Nhã, muội định làm thế nào?

- Dạ?

- Muội muốn... công khai chuyện này ngay lập tức, hay tạm thời giấu nhẹm nó đi?

Nét cười trên khuôn mặt Diệp Phương Nhã cứng lại. Phải rồi, phi tần đang được ân sủng lại mang long thai, thù oán của các nữ nhân khác đối với nàng sẽ càng lớn, nếu không cẩn thận sẽ nguy hại đến cả mẫu tử hai người.

Thầm suy nghĩ, nàng nhỏ giọng đáp:

- Muội cho rằng trước hết không nên công khai chuyện này. Hiện tại ý định của Thục phi và Mai phi là gì, đã dây dưa với những phi tần nào chúng ta vẫn chưa nắm được, nếu công khai, chẳng khác nào chúng ta ở ngoài sáng, họ ở trong tối, chỉ có hại mà thôi.

- Bổn cung lại không nghĩ vậy. - Triệu Thục Nghi cười khẽ - Giấy dày đến đâu cũng không gói được lửa, muội cho rằng có thể giấu đến bao giờ? Hơn nữa, nếu hiện tại chuyện này được truyền ra, sau này có chuyện gì còn có thể tìm người bắt tội được, nhưng nếu giữ kín chuyện này mà lại bị Ân Như Nguyệt biết được, nàng ta có làm ra loại chuyện gì chúng ta cũng không có lí do bắt bẻ nàng ta.

Yên lặng ngẫm nghĩ một lúc, Diệp Phương Nhã cắn môi, gật đầu:

- Tỷ tỷ suy nghĩ thật vẹn toàn, muội ngu dốt không thể nghĩ được đến vậy. Chuyện này cứ theo ý tỷ thôi.

Nhận được sự đồng ý của Diệp Phương Nhã, Hoàng hậu vỗ nhẹ lên tay nàng như an ủi rồi bảo nô tài đang túc trực ngoài cửa:

- Cho gọi Viên thái y lại đây.

Đợi Viên thái y đến rồi, nàng nhìn Y Hòa, ra lệnh:

- Hiện tại Hoàng thượng có lẽ cũng hạ triều rồi, ngươi đến Cảnh Long cung mời người đến đây, nói là bổn cung có chuyện muốn cho người biết.

Y Hòa tuân lệnh rời đi. Triệu Thục Nghi sắp xếp cho Diệp Phương Nhã nửa nằm trên nhuyễn ỷ, căn dặn Viên thái y:

- Lát nữa Hoàng thượng đến, hỏi gì ngươi cũng thành thật đáp cho bổn cung, chắc chắn sẽ được trọng thưởng.

Chưa đầy một khắc sau, đã có tiếng công công vang lên:

- Hoàng thượng giá đáo!

Triệu Thục Nghi chỉnh trang lại y phục, bảo Diệp Phương Nhã ngoan ngoãn ngồi yên trong này rồi đi ra đón Hoàng thượng. Nhìn thấy hắn, nàng hành lễ, trên mặt lại nở một nụ cười ngọt ngào:

- Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.

- Hoàng hậu hôm nay có chuyện gì mà mời trẫm tới Cảnh Phượng cung vậy? - Mạc Kỳ Thiên đối với chuyện Triệu Thục Nghi đột nhiên cho người mời mình đến khômg khỏi ngạc nhiên, vừa vươn tay đỡ nàng vừa hỏi.

- Thần thiếp vốn muốn đích thân tới gọi người, nhưng sợ Diệp Hiền dung một mình ở đây không quen nên mới bảo Y Hòa tới. - Hoàng hậu không nặng không nhẹ đáp.

- Diệp Hiền dung? - Nghe đến tên sủng phi của mình, Mạc Kỳ Thiên càng ngạc nhiên hơn nữa - Có chuyện gì?

- Vẫn là để Hoàng thượng tự mình biết thì tốt hơn. - Hoàng hậu cười ý tứ rồi dẫn hắn vào bên trong.

Nhìn thấy Viên thái y đang ngồi bên nhuyễn ỷ bắt mạch cho Diệp Phương Nhã, Hoàng đế khẽ nhíu mày, vẫn có điểm không hiểu mà hỏi thẳng ông:

- Viên thái y, có chuyện gì?

Nghe thấy câu này, Viên thái y vội vàng quay ra, quỳ xuống hành lễ, thanh âm xen chút kích động:

- Vi thần khấu kiến Hoàng thượng.

- Miễn lễ. Rốt cuộc là làm sao? - Sự nhẫn nại của Hoàng đế cũng sắp dùng hết.

- Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Hiền dung nương nương có hỉ mạch ạ. - Viên thái y lần nữa quỳ xuống đáp lời.

Hỉ mạch?

Là... hài tử của ta sao?

Diệp Hiền dung mang long thai rồi?

Đối với tin tức này, Hoàng đế hoàn toàn bất ngờ. Hắn sững người, có chút không tin hỏi lại:

- Ngươi nói sao?

- Hắn nói Diệp Hiền dung mang long thai, Hoàng thượng, người không nghe lầm đâu. - Hoàng hậu cũng là lần đầu tiên chứng kiến vẻ sững sờ của Hoàng đế, phì cười đáp.

- Haha, trẫm thực sự có con! - Mạc Kỳ Thiên đối với chuyện có thêm hài tử vẫn rất luôn để ý, liền vui mừng tiến tới ôm lấy Diệp Phương Nhã, vùi đầu vào sau gáy ngửi mùi hương mà hắn mê luyến - Nhã Nhã, chúng ta có con rồi.

- Hoàng thượng... - Diệp Phương Nhã rất vui khi thấy Hoàng đế tỏ thái độ tích cực như vậy. Điều này chứng tỏ hắn coi trọng đứa trẻ trong bụng nàng, đây cũng có thể coi là một thắng lợi lớn. Một đứa trẻ được mong đợi sinh ra luôn tốt hơn bị chính phụ thân mình ruồng bỏ.

Triệu Thục Nghi chứng kiến cảnh này, trong lòng khẽ nhói lên. Nàng không ghen tị với Diệp Phương Nhã, mà đang chìm trong kí ức của những ngày xưa ấy.

Thục Nghi, chúng ta... có thể không?

Chúng ta có hài tử, thật sự có hài tử!

Thục Nghi tỷ tỷ, bản Thái tử nhất định sẽ bảo vệ đứa bé của tỷ và huynh ấy.

Nếu nó sinh ra là nam hài, ta nhất định sẽ đặt nó làm thế tử. Vì ta mà tỷ trả giá nhiều như vậy, ta cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.

A!

Thái tử phi, người đâu, truyền thái y!

Vi thần vô năng, hài tử... không giữ được.

Hài tử của ta, nếu được ra đời, có lẽ cũng năm tuổi rồi nhỉ?

Sẽ là một nam hài tuấn tú, hoặc một tiểu nữ tử đáng yêu phải không?

Kỳ Thiên, ta đem hi vọng năm ấy đặt lại vào đứa trẻ lần này, đệ sẽ bảo vệ nó chứ?

***

Món quà nho nhỏ tặng các nàng vì sự cổ vũ nhiệt tình ở chương trước đây ♡

Thực ra tính viết để đăng tối qua mà Wattpad chơi xấu làm mất nửa chương của tôi:(

Mấy dòng cuối ý... hmm, nếu mọi người còn nhớ thì ở chương nào đó (tôi cũng không nhớ đâu haha) đợt sinh thần DPN có nhắc tí tẹo về quá khứ của Đế Hậu, sau này sẽ làm phiên ngoại cho hai người để giải thích sau nha.

Yêu thương

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương