Hậu Cung Tranh Sủng Truyện
-
Chương 66
Nghe thấy tiếng động, Diệp Phương Nhã quay người lại, khuôn mặt vốn hờ hững câu lên một nụ cười ngọt ngào. Nàng xoay hẳn người lại, nhẹ nhàng khụy gối hành lễ:
- Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng.
- Trong này không có ai, nàng không cần đa lễ. - Mạc Kỳ Thiên hướng tới nàng vươn tay ra, ngay lập tức, thân ảnh mềm mại dựa hẳn vào lòng hắn.
- Hoàng thượng dạo này chuyện công bận rộn hay sao? Thiếp rất nhớ người. - Nàng khẽ cọ cọ trong lòng hắn - Ngoài này thật lạnh.
- Sắp Tết rồi, ngoài trời trở gió, nàng ngoan ngoãn ở trong điện, đừng đi lung tung, để cảm mạo trẫm sẽ lo lắng. - Hắn vô cùng ôn nhu cầm lấy bàn tay nàng - Xem đi, đã lạnh như vậy.
Hai người vào trong tẩm phòng, không khí cũng đã ấm áp hơn vài phần. Mạc Kỳ Thiên để nàng ngồi lên đùi mình, vòng tay qua eo nàng siết nhẹ, đầu gác nhẹ lên vai nàng. Diệp Phương Nhã cũng thức thời không lên tiếng. Được một lúc, hắn mới cất lời:
- Nàng vào cung đã được nửa năm rồi?
- Dạ phải, thiếp vào cung là giữa tháng sáu, tính đến giờ hơn nửa năm rồi.
- Phong Quốc hậu cung từ lâu đã có lệ, các vị từ Tam phẩm trở lên, mồng ba Tết được trở về gia một ngày, nàng có định về hay không? - Hắn hỏi, dù đáp án đã rõ rành rành.
- Thiếp lần đầu xa phụ mẫu như vậy, cũng có chút nhớ... - Nàng nhẹ đáp, hạ giọng như đang thủ thỉ - Mẫu thân mấy năm nay sức khỏe không tốt, mùa đông năm nay lại lạnh như vậy, tần thiếp không khỏi lo lắng cho người.
Hắn không đáp, cũng không biết đang nghĩ gì. Nàng cũng không tiện hỏi, chỉ đặt tay lên bàn tay đang để ngang eo mình, vỗ nhẹ hai cái, rồi như vô ý mà cất tiếng nỉ non:
- Trời lạnh thật khiến người ta buồn ngủ.
- Cũng không còn sớm, nghỉ thôi. - Hắn nhanh chóng đáp lời, cởi Hoàng bào ra rồi vùi mình vào trong chăn ấm, ôm nàng vào lòng, cũng không nói gì thêm mà nhắm mắt.
Vốn dĩ dạo này buồn chán, buổi trưa nào Diệp Phương Nhã cũng ngủ ngót nghét một canh giờ, cho nên hiện tại đầu óc tỉnh như sáo. Cảm thấy người đằng sau hơi thở đã bình ổn, nàng có chút lo lắng. Lúc nãy hắn hỏi nàng như vậy, nghe câu trả lời lại không đáp, đây là nàng đáp không hợp ý hắn sao? Nhưng nàng cũng không thể làm khác, nàng cũng không phải ái nữ phủ nào ở xa, đến Tết lại không về gia quả thực sẽ khiến người ta dị nghị. Lời này của nàng là hợp tình hợp lý, chẳng lẽ hắn còn có ý khác?
Nghĩ một hồi, nến đầu giường phụt tắt. Cả căn phòng chìm trong bóng tối. Nàng khẽ co người lại, nằm gọn trong lòng hắn hưởng thụ hơi ấm, nhưng đôi mắt vẫn mở to chẳng thể nào ngủ được. Xem ra đêm nay lại là một đêm mất ngủ rồi...
---
Sau ngày hôm đó, Hoàng đế cũng không quay lại Lạc Tiên điện nữa. Nói chính xác hơn, hắn thậm chí còn không bước chân vào hậu cung. Việc tồn đọng cả năm trong mấy ngày cuối cùng nhất định phải giải quyết hết, không thể để sang năm mới, cho nên hắn quả thực vô cùng bận rộn. Nghe vài cung nhân rỉ tai nhau rằng hắn gần như sinh hoạt trong thư phòng, cũng không cho người khác làm phiền. Mai Phi có đến một lần, lại bị Trương Cảnh Đức ngăn ở cửa, đứng đợi suốt một canh giờ cũng không được diện kiến thánh nhan, đành phải bỏ về, trở thành trò cười trong mắt kẻ khác. Hoàng hậu thì may mắn hơn vậy. Nàng ta đến liền trực tiếp vào thư phòng, không biết là khuyên nhủ Hoàng đế kiểu gì, chỉ biết tối hôm đó hắn cuối cùng cũng chịu rời khỏi thư phòng, còn về Cảnh Phượng cung nghỉ qua đêm. Thế mới nói, sự khác biệt giữa chính thất và thứ thiếp rõ ràng như thế nào.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến đêm giao thừa. Đế Hậu và ba vị Phi ra tiền điện đón giao thừa cùng bá quan và nhân dân, cho nên hậu cung cũng không có mấy náo nhiệt. Diệp Phương Nhã quen biết không nhiều, cũng không thể mời người ta đến cùng mình trải qua năm mới được, liền đưa chút tiền nói Tiểu Bảo Tử nhờ mấy người có quen biết mua một ít pháo, lại tìm trong kho xem có bình rượu nào, rồi cùng cung nhân trong điện ngồi ngoài sân trước, cùng nhau chờ đợi giao thừa. Trống báo vừa điểm, trên bầu trời vốn tối đen như mực bừng sáng, rồi tiếng quần thần vang lên, tuy là ở trong hậu cung nhưng cũng không khó nghe thấy:
- Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Cứ thế mà đã qua một năm rồi. Lần đầu tiên nàng đón giao thừa không cùng phụ mẫu, bản thân có chút lạ lẫm. Cuối cùng, vẫn là Trúc Mai nhanh nhẹn đứng lên trước, hướng về phía nàng vái một lạy rồi lên tiếng, thanh âm trong trẻo:
- Trúc Mai cung chúc nương nương năm mới an khang mạnh khỏe, nhan sắc ngày càng mặn mà, nhận được nhiều ân sủng.
Ngay sau đó, Quỳnh Như, Tiểu Bảo Tử, rồi các nô tì trong điện đồng loạt đứng dậy chúc phúc. Diệp Phương Nhã ban đầu có chút cô tịch, bây giờ nhận được mấy lời như vậy, trong lòng cũng vui vẻ hơn nhiều, liền cười nhẹ một cái rồi đáp:
- Các ngươi năm vừa rồi đã hết lòng vì bổn cung, bổn cung thực sự vô cùng cảm kích. Bổn cung cũng không có gì nhiều, chỉ có chút quà nhỏ này, mong các ngươi không chê.
Nói đoạn, nàng phát ngân lượng cho bọn họ. Trúc Mai và Quỳnh Như được nhiều hơn một chút, còn lại chia đều, tuy không nhiều nhưng cũng được coi là hào phóng với cung nhân, cho nên mọi người đều vui vẻ, ngồi xuống trò chuyện rôm rả chào đón năm mới.
Đón năm mới trong cung xong, đến mồng ba là các vị tam phẩm trở lên được xuất cung. Hoàng hậu được về phủ Thừa tướng năm ngày, Nhị phẩm ba ngày, tam phẩm một ngày, đây chính là cái đặc biệt trong hậu cung Phong Quốc. Diệp Phương Nhã cũng không nằm ngoài số đó, sửa soạn vài món đồ đơn giản, trước khi đi không quên dặn dò Trúc Mai:
- Bổn cung đi, đến sáng mai sẽ hồi cung. Trong điện có chuyện gì có thể đến báo với Y Hòa, nàng ấy sẽ giúp ngươi. Nếu có gì khả nghi, cứ bình tĩnh đợi ta về, đừng đánh rắn động cỏ.
Trúc Mai đương nhiên biết nàng đang ám chỉ điều gì, nhanh nhẹn "Dạ" một tiếng. Nàng cũng coi như có chút an tâm, lên kiệu rời cung, cũng không mang theo nô tì tùy thân. Dọc đường có lén vén màn lên một chút, nhìn phố xá treo đèn lộng lẫy, nhà nhà đi chơi xuân vui vẻ, chợt có chút hoài niệm. Khi nàng còn bé, mẫu thân sẽ dẫn nàng cùng ca ca ra phiên chợ đầu xuân chơi, còn mua không ít kẹo hồ lô, nàng ăn đến trong miệng ngập tràn vị ngọt. Chỉ là sau năm đó, mẫu thân cũng không rời phủ nữa, huynh trưởng đi giữ biên cương, nhị huynh thì tập trung ôn luyện để thi cử, cũng không còn ai cùng nàng đi nữa. Năm đó...
Mong là khi trở về, cũng không phải ngồi cùng mâm với người đó nữa...
Chỉ là, nàng quên mất một việc, người đó dã tâm vốn rất lớn, việc nàng vào cung còn được thăng phẩm cao như vậy trong thời gian ngắn thực khiến bà ta ngứa mắt. Cho nên, kẻ không muốn gặp nhất, cư nhiên sẽ lại không tìm mà tự đến!
- Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng.
- Trong này không có ai, nàng không cần đa lễ. - Mạc Kỳ Thiên hướng tới nàng vươn tay ra, ngay lập tức, thân ảnh mềm mại dựa hẳn vào lòng hắn.
- Hoàng thượng dạo này chuyện công bận rộn hay sao? Thiếp rất nhớ người. - Nàng khẽ cọ cọ trong lòng hắn - Ngoài này thật lạnh.
- Sắp Tết rồi, ngoài trời trở gió, nàng ngoan ngoãn ở trong điện, đừng đi lung tung, để cảm mạo trẫm sẽ lo lắng. - Hắn vô cùng ôn nhu cầm lấy bàn tay nàng - Xem đi, đã lạnh như vậy.
Hai người vào trong tẩm phòng, không khí cũng đã ấm áp hơn vài phần. Mạc Kỳ Thiên để nàng ngồi lên đùi mình, vòng tay qua eo nàng siết nhẹ, đầu gác nhẹ lên vai nàng. Diệp Phương Nhã cũng thức thời không lên tiếng. Được một lúc, hắn mới cất lời:
- Nàng vào cung đã được nửa năm rồi?
- Dạ phải, thiếp vào cung là giữa tháng sáu, tính đến giờ hơn nửa năm rồi.
- Phong Quốc hậu cung từ lâu đã có lệ, các vị từ Tam phẩm trở lên, mồng ba Tết được trở về gia một ngày, nàng có định về hay không? - Hắn hỏi, dù đáp án đã rõ rành rành.
- Thiếp lần đầu xa phụ mẫu như vậy, cũng có chút nhớ... - Nàng nhẹ đáp, hạ giọng như đang thủ thỉ - Mẫu thân mấy năm nay sức khỏe không tốt, mùa đông năm nay lại lạnh như vậy, tần thiếp không khỏi lo lắng cho người.
Hắn không đáp, cũng không biết đang nghĩ gì. Nàng cũng không tiện hỏi, chỉ đặt tay lên bàn tay đang để ngang eo mình, vỗ nhẹ hai cái, rồi như vô ý mà cất tiếng nỉ non:
- Trời lạnh thật khiến người ta buồn ngủ.
- Cũng không còn sớm, nghỉ thôi. - Hắn nhanh chóng đáp lời, cởi Hoàng bào ra rồi vùi mình vào trong chăn ấm, ôm nàng vào lòng, cũng không nói gì thêm mà nhắm mắt.
Vốn dĩ dạo này buồn chán, buổi trưa nào Diệp Phương Nhã cũng ngủ ngót nghét một canh giờ, cho nên hiện tại đầu óc tỉnh như sáo. Cảm thấy người đằng sau hơi thở đã bình ổn, nàng có chút lo lắng. Lúc nãy hắn hỏi nàng như vậy, nghe câu trả lời lại không đáp, đây là nàng đáp không hợp ý hắn sao? Nhưng nàng cũng không thể làm khác, nàng cũng không phải ái nữ phủ nào ở xa, đến Tết lại không về gia quả thực sẽ khiến người ta dị nghị. Lời này của nàng là hợp tình hợp lý, chẳng lẽ hắn còn có ý khác?
Nghĩ một hồi, nến đầu giường phụt tắt. Cả căn phòng chìm trong bóng tối. Nàng khẽ co người lại, nằm gọn trong lòng hắn hưởng thụ hơi ấm, nhưng đôi mắt vẫn mở to chẳng thể nào ngủ được. Xem ra đêm nay lại là một đêm mất ngủ rồi...
---
Sau ngày hôm đó, Hoàng đế cũng không quay lại Lạc Tiên điện nữa. Nói chính xác hơn, hắn thậm chí còn không bước chân vào hậu cung. Việc tồn đọng cả năm trong mấy ngày cuối cùng nhất định phải giải quyết hết, không thể để sang năm mới, cho nên hắn quả thực vô cùng bận rộn. Nghe vài cung nhân rỉ tai nhau rằng hắn gần như sinh hoạt trong thư phòng, cũng không cho người khác làm phiền. Mai Phi có đến một lần, lại bị Trương Cảnh Đức ngăn ở cửa, đứng đợi suốt một canh giờ cũng không được diện kiến thánh nhan, đành phải bỏ về, trở thành trò cười trong mắt kẻ khác. Hoàng hậu thì may mắn hơn vậy. Nàng ta đến liền trực tiếp vào thư phòng, không biết là khuyên nhủ Hoàng đế kiểu gì, chỉ biết tối hôm đó hắn cuối cùng cũng chịu rời khỏi thư phòng, còn về Cảnh Phượng cung nghỉ qua đêm. Thế mới nói, sự khác biệt giữa chính thất và thứ thiếp rõ ràng như thế nào.
Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến đêm giao thừa. Đế Hậu và ba vị Phi ra tiền điện đón giao thừa cùng bá quan và nhân dân, cho nên hậu cung cũng không có mấy náo nhiệt. Diệp Phương Nhã quen biết không nhiều, cũng không thể mời người ta đến cùng mình trải qua năm mới được, liền đưa chút tiền nói Tiểu Bảo Tử nhờ mấy người có quen biết mua một ít pháo, lại tìm trong kho xem có bình rượu nào, rồi cùng cung nhân trong điện ngồi ngoài sân trước, cùng nhau chờ đợi giao thừa. Trống báo vừa điểm, trên bầu trời vốn tối đen như mực bừng sáng, rồi tiếng quần thần vang lên, tuy là ở trong hậu cung nhưng cũng không khó nghe thấy:
- Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Cứ thế mà đã qua một năm rồi. Lần đầu tiên nàng đón giao thừa không cùng phụ mẫu, bản thân có chút lạ lẫm. Cuối cùng, vẫn là Trúc Mai nhanh nhẹn đứng lên trước, hướng về phía nàng vái một lạy rồi lên tiếng, thanh âm trong trẻo:
- Trúc Mai cung chúc nương nương năm mới an khang mạnh khỏe, nhan sắc ngày càng mặn mà, nhận được nhiều ân sủng.
Ngay sau đó, Quỳnh Như, Tiểu Bảo Tử, rồi các nô tì trong điện đồng loạt đứng dậy chúc phúc. Diệp Phương Nhã ban đầu có chút cô tịch, bây giờ nhận được mấy lời như vậy, trong lòng cũng vui vẻ hơn nhiều, liền cười nhẹ một cái rồi đáp:
- Các ngươi năm vừa rồi đã hết lòng vì bổn cung, bổn cung thực sự vô cùng cảm kích. Bổn cung cũng không có gì nhiều, chỉ có chút quà nhỏ này, mong các ngươi không chê.
Nói đoạn, nàng phát ngân lượng cho bọn họ. Trúc Mai và Quỳnh Như được nhiều hơn một chút, còn lại chia đều, tuy không nhiều nhưng cũng được coi là hào phóng với cung nhân, cho nên mọi người đều vui vẻ, ngồi xuống trò chuyện rôm rả chào đón năm mới.
Đón năm mới trong cung xong, đến mồng ba là các vị tam phẩm trở lên được xuất cung. Hoàng hậu được về phủ Thừa tướng năm ngày, Nhị phẩm ba ngày, tam phẩm một ngày, đây chính là cái đặc biệt trong hậu cung Phong Quốc. Diệp Phương Nhã cũng không nằm ngoài số đó, sửa soạn vài món đồ đơn giản, trước khi đi không quên dặn dò Trúc Mai:
- Bổn cung đi, đến sáng mai sẽ hồi cung. Trong điện có chuyện gì có thể đến báo với Y Hòa, nàng ấy sẽ giúp ngươi. Nếu có gì khả nghi, cứ bình tĩnh đợi ta về, đừng đánh rắn động cỏ.
Trúc Mai đương nhiên biết nàng đang ám chỉ điều gì, nhanh nhẹn "Dạ" một tiếng. Nàng cũng coi như có chút an tâm, lên kiệu rời cung, cũng không mang theo nô tì tùy thân. Dọc đường có lén vén màn lên một chút, nhìn phố xá treo đèn lộng lẫy, nhà nhà đi chơi xuân vui vẻ, chợt có chút hoài niệm. Khi nàng còn bé, mẫu thân sẽ dẫn nàng cùng ca ca ra phiên chợ đầu xuân chơi, còn mua không ít kẹo hồ lô, nàng ăn đến trong miệng ngập tràn vị ngọt. Chỉ là sau năm đó, mẫu thân cũng không rời phủ nữa, huynh trưởng đi giữ biên cương, nhị huynh thì tập trung ôn luyện để thi cử, cũng không còn ai cùng nàng đi nữa. Năm đó...
Mong là khi trở về, cũng không phải ngồi cùng mâm với người đó nữa...
Chỉ là, nàng quên mất một việc, người đó dã tâm vốn rất lớn, việc nàng vào cung còn được thăng phẩm cao như vậy trong thời gian ngắn thực khiến bà ta ngứa mắt. Cho nên, kẻ không muốn gặp nhất, cư nhiên sẽ lại không tìm mà tự đến!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook