Hậu Cung Nghi Tu Truyện
-
Chương 7
Đại Chu lập quốc gần trăm năm nay, chủ trương lấy nhân nghĩa trị vì thiên hạ. Vì thế, nữ nhi khuê các càng cần phải giữ tam tòng tứ đức, tuân thủ nữ tắc, nữ huấn. Vậy mà, Ninh An Quận chúa lại chọc vào cái tổ ong vò vẽ ấy. Quận mã bị thê tử giết chết, không lâu sau đó, tin này được truyền đi rất nhanh, người người trong kinh thành được dịp bàn tán xôn xao. Từ quần thần cho tới dân chúng đều hết sức chú ý đến việc này. Đám Ngự sử nhanh chóng hành động, chỉ cần thấy Huyền Lăng tỏ ra chút thiên vị, tấu chương liền dâng tới dồn dập.
Đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Trung Hoằng vương vì bảo vệ nữ nhi mà phái người bảo vệ suốt đêm, còn Trung Hoằng vương phi thì tiến cung, thỉnh Thái hậu vì người nhà xử lý nhẹ tay.
Trước mắt, Trung Hoằng vương phi và Ninh An Quận chúa đang ở trong Di Ninh cung khóc sướt mướt. Thái hậu vốn dĩ bệnh cũng không nặng, nhưng vừa nhìn thấy hai người này thì hoàn toàn ngã xuống, một hồi sau mới bình tĩnh lại được rồi nói, “Trúc Tức, ngươi đưa quận chúa đi rửa mặt chải đầu, lộn xộn như thế còn ra thể thống gì? Dù sao cũng là con nhà hoàng thất.” Nói với người nhỏ thì giọng hiền hòa, nhưng khi đối với người lớn thì giọng nàng đanh lại, “Vương phi, hình luật trên giấy trắng mực đen là do tổ tông quy định, ai gia sợ là không bao che nổi cho nó.”
Trung Hoằng vương phi chỉ kém Thái hậu ba tuổi, mấy ngày nay chịu nhiều đả kích, khuôn mặt trở nên già đi. Nàng ta khóc đến mức sưng đỏ hai mắt, “Thái hậu, thần thiếp biết lần này Ninh An đã gây ra đại họa, chỉ sợ gặp chuyện không lành. Nhưng thần thiếp xin người, dù sao đi nữa, vương gia nhà và tiên đế cũng là huynh đệ. Thần thiếp cầu khẩn người giúp nàng bảo hộ tính mạng!”
Thái hậu thổi qua ly trà, nhấp một ngụm, chuyện không liên quan tới mình mà phải ngồi đây nghe, lão nhân gia nàng cảm thấy phiền chán. Trung Hoằng vương là đệ đệ không cùng mẫu thân với Long Khánh đế. Hắn ta ngày xưa chỉ là một kẻ bình thường, nhưng lần này lại để nữ nhi làm ra chuyện như vậy. Xử lý không tốt, đám lão thần* sẽ bất mãn, tệ hơn nữa là khiến lòng dân không yên, ngôi vị hoàng đế của Huyền Lăng theo đó cũng bị uy hiếp.
*lão thần: đại thần trong triều, thường chỉ những người lớn tuổi
Vì việc này, Thái hậu lại một lần nữa cảm thấy tức giận đối với Chu Nhu Tắc. Nếu không phải nàng ta tự tiện tiếp cạn Huyền Lăng, làm hỏng một mối lương duyên, thì đâu có xảy ra chuyện này.
Trung Hoằng vương phi ghen tỵ, đố kỵ thành tính, lòng dạ hẹp hòi. Bởi vậy, trong vương phủ chỉ có một mình nàng ta sinh hạ hai nữ nhi. Tiểu thiếp nào mà mang thai đều bị vị vương phi này hạ thuốc, hoặc là chết hoặc bị đuổi đi, khiến cho Trung Hoằng vương không có con nối dõi. Ninh An Quận chúa quả thực giống y hệt tính cách của người mẫu thân này, thủ đoạn đầy đầu, trò giỏi hơn thầy mà cũng chẳng hay gì cho cam.
Nàng ta khóc nửa ngày, thấy Thái hậu thờ ơ, liền dùng khăn lau mắt, oán hận nói, “Thái hậu...”
Thái hậu đặt ly trà nhẹ nhàng lên bàn, nụ cười ôn hòa trên mặt, hoàn toàn không để ý đến vị vương phi đang khóc òa kia, “Đều là người làm cha làm mẹ, ai gia dĩ nhiên hiểu được lòng ngươi. Có điều, nếu người chết chỉ là một thường dân hay một quan lại, thưởng bạc nhiều hơn một chút có thể trấn áp việc này. Nhưng mà, đó lại là con trai của Uy Viễn Đại tướng quân! Hắn là nguyên lão hai triều, sự tình xem ra phức tạp rồi.”
“Thái hậu!” Trung Hoằng vương phi luống cuống đứng dậy, nước mắt giàn giụa, “Chẳng lẽ người muốn nữ nhi của ta phải đền mạng? Làm sao có thể như vậy? Ninh An là kim chi ngọc diệp, viên ngọc quý trong lòng Vương gia! Uy Viễn Tướng quân tuy lập công lao, nhưng chỉ là thần tử mà thôi. Hoàng thượng lên tiếng, hắn dám kháng chỉ hay sao?!”
Quả là kẻ không biết điều. Thái hậu càng lúc càng xem thường vị vương phi này, nhưng nàng vẫn tỏ ra vẻ kiên nhẫn, nở nụ cười hòa ái, “Ngươi đừng vội. Chuyện này khó giải quyết, không thể hấp tấp một sớm một chiều. Đều là con cháu hoàng thất, làm sao hoàng đế lại không cứu chứ? Ngươi cứ từ từ đã.”
Lời vừa thốt ra, nói mà như không nói, Thái hậu thực sự là cao thủ trấn áp người. Trung Hoằng vương phi vậy mà vẫn như cũ, không cam lòng, “Ninh An của ta không thể cả đời trốn tránh người ngoài! Bên ngoài kia, một đám nho sinh hủ bại đang muốn bắt nàng vì Quận mã mà dập đầu, còn muốn trị tội nàng, đúng là không để Vương gia vào mắt!”
Bất thình lình, Ninh An Quận chúa từ trong hậu viện chạy ào ra một cái, quỳ mạnh xuống, “Thái hậu, người cứu con với! Con biết sai rồi, lần sau không tái phạm nữa!” Nàng ta khóc đến nỗi hoa lê đẫm mưa, lớp trang điểm vừa dặm xong đã theo nước mắt mà trôi sạch.
Sớm biết có ngày hôm nay, tội gì phải gây ra chuyện ngày trước. Thái hậu thở dài, “Ninh An, ngươi cũng quá to gan. Ngươi gây ra nông nỗi, ai gia cũng không nắm chắc mười phần có thể cứu được ngươi.”
“Nhưng con là Quận chúa!” Ninh An thấy Thái hậu không theo ý mình, bản tính kiêu ngạo phát tác, liền đứng phắt dậy, “Bọn họ dám bắt con sao?!” Lời nói nghe thì khí thế, nhưng đáng tiếc, nàng ta chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu, không giấu nổi sự sợ hãi trong lòng. Nhìn khuôn mặt hiền từ của Thái hậu, nàng ta còn không đắn đo, “Con có nghe nói, hoàng thượng gả con đến Tướng phủ, không phải là thay thế cho nữ nhân mà hắn thích sao?”
“Ninh An! Im miệng!” Trung Hoằng vương phi kích động, quát lớn ngăn lại lời của nữ nhi nhưng không kịp.
“Hoàng thượng ban hôn, cũng không có kêu ngươi đi sát hại phu quân! Ngươi quên chuyện của Khang Hòa Huyện chúa ngày trước rồi sao? Hả?!” Bị nói trúng điểm chí mạng, Thái hậu tức giận, lớn tiếng.
Ninh An bị giáng cho một đòn, nhất thời ngậm họng. Năm xưa, Khang Hòa Huyện chúa được Long Khánh đế chỉ hôn cho con trưởng của phủ Bắc hầu. Nàng ta đố kỵ thành thói, mổ bụng của thị thiếp, moi lấy thai nhi, sau đó đem bào thai đốt thành tro tán, rồi mời trượng phu đến xem. Tiểu Hầu gia giận quá, dùng roi đánh chết nàng ta. Long Khánh đế biết chuyện cũng không trách phạt, thậm chí còn gả tôn nữ cho, coi như đền bù.
Còn bây giờ, quận mã bị quận chúa đánh chết, không biết gia tộc của Uy Viễn tướng quân có dùng gia pháp như ngày trước hay không. Nên biết rằng, quận mã là con trai độc nhất của Tướng phủ, giờ đây Uy Viễn tướng quân coi như tuyệt hậu*.
*tuyệt hậu: không còn con nối dòng
Hai tai của Ninh An Quận chúa ong ong cả lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lúc nãy còn khí thế bức người, bây giờ cả thân thể mềm nhũn ra, ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Trúc Tức, truyền ngự y.” Thái hậu không thèm mở mắt, giọng nói hờ hững.
Trung Hoằng vương phi không dám khóc thêm nữa, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng cùng đám nội thị đưa Ninh An rời khỏi điện.
Huyền Lăng hôm nay ở trên triều nuốt một bụng căm tức. Đám đại thần cứ một người rồi một người tấu trình, chỉ duy nhất một chuyện của Ninh An Quận chúa. Huyền Lăng phải nhẫn nại ngồi nghe, ai bảo hoàng thất sai trước làm chi?
Bãi triều, trở về Nghi Nguyên điện, hắn đạp một phát đổ hết cả bàn. Ngày hôm nay thật là mất mặt!
Đối với đế vương mà nói, thể diện là quan trọng nhất.
Hắn nổi giận, đạp đồ rồi còn giẫm lên cho hả cơn tức. Nếu không phải lỗi của Ninh An thì sao hắn phải mất mặt đến như vậy? Hắn là hoàng đế, là thiên tử của vạn dân! Huyền Lăng hắng giọng rống, “Trung Hoằng vương dạy con không tốt, truyền ý chỉ của trẫm, đưa độc phụ kia đến Tướng phủ, muốn chém muốn giết, tùy ý bọn họ!”
Lý Trường nghe hắn rống mà run cả người, biết là chủ tử đang giận nên liền giả điếc, làm như không nghe.
“Ngươi đứng chết ở đó rồi sao mà không nghe trẫm nói hả?”
Thấy Lý Trường không động đậy, Huyền Lăng đá một cước vào cẳng chân hắn. Đầu gối của hắn ngay lập tức khuỵu xuống, đau muốn chết mà vẫn cắn răng chịu đựng.
Lại rít một hơi, Huyền Lăng đá cho Lý Trường thêm một cái, “Đứng dậy đi, bồi trẫm đi dạo một chút.”
Lý Trường run rẩy, lau mồ hôi. Cuối cùng cũng qua cơn giận rồi.
Huyền Lăng vừa phát tác cơn giận, suýt nữa thì xử lý không thỏa. Hắn thầm nghĩ, chắc chắn là còn biện pháp giải quyết.
Kỳ thực, chuyện của Ninh An Quận chúa nói đơn giản thì đơn giản, nói phiền toái thì phiền toái. Tóm lại cũng chỉ phụ thuộc vào ý của Hoàng thượng mà thôi. Người ngồi bàn tán bình thường thì bảo, phu thê tuổi trẻ khó kiềm chế, trong lúc vô ý ra tay giết người; Người bàn luận nghiêm túc thì đanh giọng, theo luật pháp của triều Chu, thê tử sát hại phu quân, nhất định phải xử trảm.
Ninh An dĩ nhiên không thể chết, nếu không, mặt mũi hoàng thất còn để vào đâu? Vả lại, hôn sự này là do Huyền Lăng ban ra chiếu chỉ, sự tình sau đó hắn nào biết được. Nếu xử nhẹ quá, lão tướng quân Uy Viễn nhất định sẽ sinh oán hận, lạnh tâm với triều đình. Không chỉ có vậy, mai này nữ nhân tôn thất gả ra bên ngoài cũng khiến người ta sợ hãi.
Vì vậy, Huyền Lăng đắn đo, nghĩ hoài không thông.
Hắn cứ như vậy đi trong vô thức, trước mắt đã hiện ra hồ sen, nơi hắn lần đầu gặp gỡ Chu Nhu Tắc. Huyền Lăng âm thầm thở dài, “Uyển Uyển, duyên phận của trẫm và nàng sao cứ cách xa, chỉ mong sao một ngày mặt trời tỏa sáng, nàng đến khi đó vẫn còn đợi trẫm...”
“Hoàng thượng, phía trước là Chiêu Dương điện của Nhàn phi nương nương. Có cần đến không ạ?” Lý Trường thấy hắn ngẩn người hồi lâu, lại mơ hồ nghĩ suy chuyện mông lung, mới vội nhắc nhở.
“Nhàn phi à... Được rồi, trẫm qua thăm nàng ấy một chút.” Huyền Lăng vuốt vuốt cằm, dù sao không gặp Uyển Uyển, nhưng có muội muội Nghi Tu của nàng. Nàng ta biết cách nói chuyện, cũng có thể giúp mình bớt chút tâm tư.
Nghe tiếng xướng lên của nội thị bên ngoài, Chu Nghi Tu đang ngủ liền ngồi dậy, vận áo chỉnh tề rồi nghênh đón Huyền Lăng. Nàng thân mình không tiện, hành lễ khó khăn, hắn liền vội tiến đến đỡ nàng. Nghi Tu thấy như vậy, thực ngoài ý muốn của nàng, liền nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng...”
Huyền Lăng cũng thích Nghi Tu. Nhớ lúc nàng mới vào cung, vừa xinh đẹp vừa cẩn trọng, đối với hắn quan tâm vô cùng. Hơn một tháng, hắn ngủ lại Chiêu Dương điện của nàng. Chỉ tiếc, so với Uyển Uyển phóng khoáng, nàng lại quá quy tắc, khuôn phép. Đôi lúc, Huyền Lăng chế nhạo bản tính của nàng, nhưng nàng cũng chỉ cười cười cho qua, không bằng Uyển Uyển* còn nũng nịu với hắn một hai câu.
*Uyển Uyển: Tên gọi thân mật của Chu Nhu Tắc
Đứng nơi đầu sóng ngọn gió, Trung Hoằng vương vì bảo vệ nữ nhi mà phái người bảo vệ suốt đêm, còn Trung Hoằng vương phi thì tiến cung, thỉnh Thái hậu vì người nhà xử lý nhẹ tay.
Trước mắt, Trung Hoằng vương phi và Ninh An Quận chúa đang ở trong Di Ninh cung khóc sướt mướt. Thái hậu vốn dĩ bệnh cũng không nặng, nhưng vừa nhìn thấy hai người này thì hoàn toàn ngã xuống, một hồi sau mới bình tĩnh lại được rồi nói, “Trúc Tức, ngươi đưa quận chúa đi rửa mặt chải đầu, lộn xộn như thế còn ra thể thống gì? Dù sao cũng là con nhà hoàng thất.” Nói với người nhỏ thì giọng hiền hòa, nhưng khi đối với người lớn thì giọng nàng đanh lại, “Vương phi, hình luật trên giấy trắng mực đen là do tổ tông quy định, ai gia sợ là không bao che nổi cho nó.”
Trung Hoằng vương phi chỉ kém Thái hậu ba tuổi, mấy ngày nay chịu nhiều đả kích, khuôn mặt trở nên già đi. Nàng ta khóc đến mức sưng đỏ hai mắt, “Thái hậu, thần thiếp biết lần này Ninh An đã gây ra đại họa, chỉ sợ gặp chuyện không lành. Nhưng thần thiếp xin người, dù sao đi nữa, vương gia nhà và tiên đế cũng là huynh đệ. Thần thiếp cầu khẩn người giúp nàng bảo hộ tính mạng!”
Thái hậu thổi qua ly trà, nhấp một ngụm, chuyện không liên quan tới mình mà phải ngồi đây nghe, lão nhân gia nàng cảm thấy phiền chán. Trung Hoằng vương là đệ đệ không cùng mẫu thân với Long Khánh đế. Hắn ta ngày xưa chỉ là một kẻ bình thường, nhưng lần này lại để nữ nhi làm ra chuyện như vậy. Xử lý không tốt, đám lão thần* sẽ bất mãn, tệ hơn nữa là khiến lòng dân không yên, ngôi vị hoàng đế của Huyền Lăng theo đó cũng bị uy hiếp.
*lão thần: đại thần trong triều, thường chỉ những người lớn tuổi
Vì việc này, Thái hậu lại một lần nữa cảm thấy tức giận đối với Chu Nhu Tắc. Nếu không phải nàng ta tự tiện tiếp cạn Huyền Lăng, làm hỏng một mối lương duyên, thì đâu có xảy ra chuyện này.
Trung Hoằng vương phi ghen tỵ, đố kỵ thành tính, lòng dạ hẹp hòi. Bởi vậy, trong vương phủ chỉ có một mình nàng ta sinh hạ hai nữ nhi. Tiểu thiếp nào mà mang thai đều bị vị vương phi này hạ thuốc, hoặc là chết hoặc bị đuổi đi, khiến cho Trung Hoằng vương không có con nối dõi. Ninh An Quận chúa quả thực giống y hệt tính cách của người mẫu thân này, thủ đoạn đầy đầu, trò giỏi hơn thầy mà cũng chẳng hay gì cho cam.
Nàng ta khóc nửa ngày, thấy Thái hậu thờ ơ, liền dùng khăn lau mắt, oán hận nói, “Thái hậu...”
Thái hậu đặt ly trà nhẹ nhàng lên bàn, nụ cười ôn hòa trên mặt, hoàn toàn không để ý đến vị vương phi đang khóc òa kia, “Đều là người làm cha làm mẹ, ai gia dĩ nhiên hiểu được lòng ngươi. Có điều, nếu người chết chỉ là một thường dân hay một quan lại, thưởng bạc nhiều hơn một chút có thể trấn áp việc này. Nhưng mà, đó lại là con trai của Uy Viễn Đại tướng quân! Hắn là nguyên lão hai triều, sự tình xem ra phức tạp rồi.”
“Thái hậu!” Trung Hoằng vương phi luống cuống đứng dậy, nước mắt giàn giụa, “Chẳng lẽ người muốn nữ nhi của ta phải đền mạng? Làm sao có thể như vậy? Ninh An là kim chi ngọc diệp, viên ngọc quý trong lòng Vương gia! Uy Viễn Tướng quân tuy lập công lao, nhưng chỉ là thần tử mà thôi. Hoàng thượng lên tiếng, hắn dám kháng chỉ hay sao?!”
Quả là kẻ không biết điều. Thái hậu càng lúc càng xem thường vị vương phi này, nhưng nàng vẫn tỏ ra vẻ kiên nhẫn, nở nụ cười hòa ái, “Ngươi đừng vội. Chuyện này khó giải quyết, không thể hấp tấp một sớm một chiều. Đều là con cháu hoàng thất, làm sao hoàng đế lại không cứu chứ? Ngươi cứ từ từ đã.”
Lời vừa thốt ra, nói mà như không nói, Thái hậu thực sự là cao thủ trấn áp người. Trung Hoằng vương phi vậy mà vẫn như cũ, không cam lòng, “Ninh An của ta không thể cả đời trốn tránh người ngoài! Bên ngoài kia, một đám nho sinh hủ bại đang muốn bắt nàng vì Quận mã mà dập đầu, còn muốn trị tội nàng, đúng là không để Vương gia vào mắt!”
Bất thình lình, Ninh An Quận chúa từ trong hậu viện chạy ào ra một cái, quỳ mạnh xuống, “Thái hậu, người cứu con với! Con biết sai rồi, lần sau không tái phạm nữa!” Nàng ta khóc đến nỗi hoa lê đẫm mưa, lớp trang điểm vừa dặm xong đã theo nước mắt mà trôi sạch.
Sớm biết có ngày hôm nay, tội gì phải gây ra chuyện ngày trước. Thái hậu thở dài, “Ninh An, ngươi cũng quá to gan. Ngươi gây ra nông nỗi, ai gia cũng không nắm chắc mười phần có thể cứu được ngươi.”
“Nhưng con là Quận chúa!” Ninh An thấy Thái hậu không theo ý mình, bản tính kiêu ngạo phát tác, liền đứng phắt dậy, “Bọn họ dám bắt con sao?!” Lời nói nghe thì khí thế, nhưng đáng tiếc, nàng ta chỉ là kẻ ngoài mạnh trong yếu, không giấu nổi sự sợ hãi trong lòng. Nhìn khuôn mặt hiền từ của Thái hậu, nàng ta còn không đắn đo, “Con có nghe nói, hoàng thượng gả con đến Tướng phủ, không phải là thay thế cho nữ nhân mà hắn thích sao?”
“Ninh An! Im miệng!” Trung Hoằng vương phi kích động, quát lớn ngăn lại lời của nữ nhi nhưng không kịp.
“Hoàng thượng ban hôn, cũng không có kêu ngươi đi sát hại phu quân! Ngươi quên chuyện của Khang Hòa Huyện chúa ngày trước rồi sao? Hả?!” Bị nói trúng điểm chí mạng, Thái hậu tức giận, lớn tiếng.
Ninh An bị giáng cho một đòn, nhất thời ngậm họng. Năm xưa, Khang Hòa Huyện chúa được Long Khánh đế chỉ hôn cho con trưởng của phủ Bắc hầu. Nàng ta đố kỵ thành thói, mổ bụng của thị thiếp, moi lấy thai nhi, sau đó đem bào thai đốt thành tro tán, rồi mời trượng phu đến xem. Tiểu Hầu gia giận quá, dùng roi đánh chết nàng ta. Long Khánh đế biết chuyện cũng không trách phạt, thậm chí còn gả tôn nữ cho, coi như đền bù.
Còn bây giờ, quận mã bị quận chúa đánh chết, không biết gia tộc của Uy Viễn tướng quân có dùng gia pháp như ngày trước hay không. Nên biết rằng, quận mã là con trai độc nhất của Tướng phủ, giờ đây Uy Viễn tướng quân coi như tuyệt hậu*.
*tuyệt hậu: không còn con nối dòng
Hai tai của Ninh An Quận chúa ong ong cả lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Lúc nãy còn khí thế bức người, bây giờ cả thân thể mềm nhũn ra, ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Trúc Tức, truyền ngự y.” Thái hậu không thèm mở mắt, giọng nói hờ hững.
Trung Hoằng vương phi không dám khóc thêm nữa, lòng nóng như lửa đốt, vội vàng cùng đám nội thị đưa Ninh An rời khỏi điện.
Huyền Lăng hôm nay ở trên triều nuốt một bụng căm tức. Đám đại thần cứ một người rồi một người tấu trình, chỉ duy nhất một chuyện của Ninh An Quận chúa. Huyền Lăng phải nhẫn nại ngồi nghe, ai bảo hoàng thất sai trước làm chi?
Bãi triều, trở về Nghi Nguyên điện, hắn đạp một phát đổ hết cả bàn. Ngày hôm nay thật là mất mặt!
Đối với đế vương mà nói, thể diện là quan trọng nhất.
Hắn nổi giận, đạp đồ rồi còn giẫm lên cho hả cơn tức. Nếu không phải lỗi của Ninh An thì sao hắn phải mất mặt đến như vậy? Hắn là hoàng đế, là thiên tử của vạn dân! Huyền Lăng hắng giọng rống, “Trung Hoằng vương dạy con không tốt, truyền ý chỉ của trẫm, đưa độc phụ kia đến Tướng phủ, muốn chém muốn giết, tùy ý bọn họ!”
Lý Trường nghe hắn rống mà run cả người, biết là chủ tử đang giận nên liền giả điếc, làm như không nghe.
“Ngươi đứng chết ở đó rồi sao mà không nghe trẫm nói hả?”
Thấy Lý Trường không động đậy, Huyền Lăng đá một cước vào cẳng chân hắn. Đầu gối của hắn ngay lập tức khuỵu xuống, đau muốn chết mà vẫn cắn răng chịu đựng.
Lại rít một hơi, Huyền Lăng đá cho Lý Trường thêm một cái, “Đứng dậy đi, bồi trẫm đi dạo một chút.”
Lý Trường run rẩy, lau mồ hôi. Cuối cùng cũng qua cơn giận rồi.
Huyền Lăng vừa phát tác cơn giận, suýt nữa thì xử lý không thỏa. Hắn thầm nghĩ, chắc chắn là còn biện pháp giải quyết.
Kỳ thực, chuyện của Ninh An Quận chúa nói đơn giản thì đơn giản, nói phiền toái thì phiền toái. Tóm lại cũng chỉ phụ thuộc vào ý của Hoàng thượng mà thôi. Người ngồi bàn tán bình thường thì bảo, phu thê tuổi trẻ khó kiềm chế, trong lúc vô ý ra tay giết người; Người bàn luận nghiêm túc thì đanh giọng, theo luật pháp của triều Chu, thê tử sát hại phu quân, nhất định phải xử trảm.
Ninh An dĩ nhiên không thể chết, nếu không, mặt mũi hoàng thất còn để vào đâu? Vả lại, hôn sự này là do Huyền Lăng ban ra chiếu chỉ, sự tình sau đó hắn nào biết được. Nếu xử nhẹ quá, lão tướng quân Uy Viễn nhất định sẽ sinh oán hận, lạnh tâm với triều đình. Không chỉ có vậy, mai này nữ nhân tôn thất gả ra bên ngoài cũng khiến người ta sợ hãi.
Vì vậy, Huyền Lăng đắn đo, nghĩ hoài không thông.
Hắn cứ như vậy đi trong vô thức, trước mắt đã hiện ra hồ sen, nơi hắn lần đầu gặp gỡ Chu Nhu Tắc. Huyền Lăng âm thầm thở dài, “Uyển Uyển, duyên phận của trẫm và nàng sao cứ cách xa, chỉ mong sao một ngày mặt trời tỏa sáng, nàng đến khi đó vẫn còn đợi trẫm...”
“Hoàng thượng, phía trước là Chiêu Dương điện của Nhàn phi nương nương. Có cần đến không ạ?” Lý Trường thấy hắn ngẩn người hồi lâu, lại mơ hồ nghĩ suy chuyện mông lung, mới vội nhắc nhở.
“Nhàn phi à... Được rồi, trẫm qua thăm nàng ấy một chút.” Huyền Lăng vuốt vuốt cằm, dù sao không gặp Uyển Uyển, nhưng có muội muội Nghi Tu của nàng. Nàng ta biết cách nói chuyện, cũng có thể giúp mình bớt chút tâm tư.
Nghe tiếng xướng lên của nội thị bên ngoài, Chu Nghi Tu đang ngủ liền ngồi dậy, vận áo chỉnh tề rồi nghênh đón Huyền Lăng. Nàng thân mình không tiện, hành lễ khó khăn, hắn liền vội tiến đến đỡ nàng. Nghi Tu thấy như vậy, thực ngoài ý muốn của nàng, liền nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng...”
Huyền Lăng cũng thích Nghi Tu. Nhớ lúc nàng mới vào cung, vừa xinh đẹp vừa cẩn trọng, đối với hắn quan tâm vô cùng. Hơn một tháng, hắn ngủ lại Chiêu Dương điện của nàng. Chỉ tiếc, so với Uyển Uyển phóng khoáng, nàng lại quá quy tắc, khuôn phép. Đôi lúc, Huyền Lăng chế nhạo bản tính của nàng, nhưng nàng cũng chỉ cười cười cho qua, không bằng Uyển Uyển* còn nũng nịu với hắn một hai câu.
*Uyển Uyển: Tên gọi thân mật của Chu Nhu Tắc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook