Hậu Cung Nghi Tu Truyện
-
Chương 47-3
Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Phùng Nhược Chiêu thấy Chu Nghi Tu mãi chưa nhả ra, không khỏi có chút thất vọng, nhưng nếu đã lấy được lời hứa hẹn của nàng thì cũng không tính là tay không trở về. Nàng ta nói: “Nương nương, nếu người có thể thành toàn cho tần thiếp, tần thiếp vô cùng cảm kích, mai này nhất định sẽ tận tâm tận lực báo đáp sự ưu ái của nương nương.”
"Gió đêm mỗi lúc một lạnh rồi. Tiễn Thu, mau lấy áo choàng cho Phùng Quý nhân mặc rồi đưa muội ấy về.” Chu Nghi Tu quay đầu, nói với Phùng Nhược Chiêu: “Canh giờ không còn sớm, muội về trước đi.”
Phùng Nhược Chiêu khom người cáo từ.
"Nương nương, theo nô tỳ thấy, Phùng Quý nhân này dám đứng sau lưng để bán đứng Hoa Tần, nương nương không thể tin tưởng nàng ta được đâu.” Tiễn Thu đưa người ta về đến nơi đến chốn, trở lại rồi mới nói.
Chu Nghi Tu đưa tay vuốt ve mấy sợi tóc rời rạc phủ xuống hai bên thái dương: “Trong lòng bản cung hiểu rõ, dù gì cũng chỉ là Quý nhân, một mình nàng ta không thể xoay chuyển khỏi lòng bàn tay của bản cung. Bản cung mệt mỏi, có việc gì thì sáng mai gặp Hoàng thượng rồi nói.”
Chu Nghi Tu dặn phòng bếp nhỏ nấu một chén canh lá sen, sau đó đi đến tẩm điện của Huyền Lăng.
"Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng.”
Huyền Lăng nói: "Tiểu Nghi không cần đa lễ, mau đứng dậy.” Hắn đưa tay, ý bảo nàng lại đây.
Nàng đứng dậy rồi bước tới bên cạnh hắn, nói: “Hoàng thượng bận rộn chính sự, thần thiếp vốn không nên quấy rầy, chỉ là hôm nay phòng bếp nấu món canh lá sen tươi mới, thần thiếp nghĩ trong ngày hè, hơn nửa số món ăn do Ngự thiện phòng dâng lên Hoàng thượng đều béo ngậy và không hợp khẩu vị nên thần thiếp mới tự ý đưa canh đến đây.”
Huyền Lăng cười nói: "Trẫm ngửi thấy mùi hương thơm ngát của lá sen, trước kia ngửi thấy mùi vị này cũng không thèm ăn nhiều như vậy. Dư Phong và Nguyên đều có phần cả chứ?”
"Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp đã cho bọn nó ăn trước, bây giờ hai đứa đang chơi đùa với Khánh Thành quận chúa, hơn nữa còn có Dư Bạc.” Chu Nghi Tu cười nói.
"Khánh Thành và Dư Bạc...” Huyền Lăng trầm ngâm: “Hai hài tử của Nhữ Nam vương thân thiết với Hoàng tử và Công chúa của trẫm...”
"Phải đấy, bọn nó vốn là đường tỷ đường đệ của nhau, sao lại không thân thiết chứ? Thần thiếp biết Hoàng thượng coi trọng tình huynh đệ với Nhữ Nam vương, Dư Phong và Nguyên An lại là phận con cái, đương nhiên phải giống phụ hoàng của chúng rồi.”
Huyền Lăng nói: "Nàng có lòng, dạy dỗ bọn nhỏ rất tốt, giúp trẫm giảm đi không ít phiền toái.”
"Hoàng thượng vất vả vì quốc sự, thần thiếp chỉ có thể ra sức ở những việc nhỏ ấy thôi.” Chu Nghi Tu đáp lại rất khiêm tốn.
"Quốc sự, nói đến quốc sự lại khiến mùa hè của trẫm càng thêm phiền chán.” Vẻ mặt Huyền Lăng trở nên giận dữ: “Mới dẹp yên loạn thổ ty ở Tây Nam, mấy tháng gần đây, tro tàn lại cháy, dấu hiệu rục rịch cho thấy quả nhiên man di ở phiên bang không thật lòng quy phục trẫm.”
Chu Nghi Tu nghe ra hàm ý trong lời của hắn, nàng biết hắn muốn bỏ qua việc của Lữ Doanh Phong nên mới dám cất lời: “Nếu bọn họ không chịu thần phục Đại Chu, Hoàng thượng cứ sai người tiêu diệt sạch sẽ là được.”
"Nói dễ hơn làm, tuy rằng trong triều có nhiều người tài, nhưng bất chợt cũng không tìm người nào giỏi nhất.” Giọng điệu Huyền Lăng trở nên buồn rầu.
"Trong triều, lương tướng như mây (tướng tốt nhiều như mây trên trời), Hoàng thượng chỉ để ý chọn người nào thích hợp nhất là được.” Chu Nghi Tu cho hắn một nấc thang leo xuống.
Huyền Lăng mượn nước đẩy thuyền để nói: "Trẫm nghĩ đến một chuyện không cần phải phiền hai người phụ trách. Trước đó, Mộ Dung Thế Tùng từng dẫn binh dẹp loạn, quen thuộc với tình hình ở nơi đó, vẫn nên cử hắn đi là tốt nhất.”
"Hoàng thượng anh minh, trước đó Mộ Dung Tướng quân đã dưỡng thương ở kinh thành, có lẽ vết thương đã khỏi hẳn, đây là lúc nên tận trung* vì nước.”
*Hy sinh tỏ lòng trung thành
Huyền Lăng vừa lòng và nói: "Quả nhiên vẫn là Tiểu Nghi hiểu tâm tư của trẫm nhất.”
"Thần thiếp chỉ là hạng nữ lưu*, nào có hiểu được chuyện triều chính? Hoàng thượng quá khen rồi.” Chu Nghi Tu đáp lại.
*Hạng nữ lưu – hạng đàn bà con gái, một cách nói khiêm tốn.
"Đúng rồi, thai của Lữ thị vẫn khỏe chứ?”
Chu Nghi Tu nói: "Hoàng thượng yên tâm, tất cả đều mạnh khỏe."
"Tuy rằng tỳ nữ của nàng ấy phạm sai, nhưng trẫm cũng không trách tội nàng ấy, nàng bảo nàng ấy an tâm nhé.” Huyền Lăng nói rất rộng lượng.
"Hoàng thượng khoan dung, nhưng hôm qua sự việc có hơi thay đổi, thần thiếp không thể không lắm miệng một câu, có người nói rằng Cẩm Tú bị kẻ khác mua chuộc để vu oan Lữ Quý nhân.” Chu Nghi Tu nói.
Huyền Lăng giật mình, giọng điệu giống như bị vạch trần vậy: “Đã tra ra ai là người đứng sau màn để sai khiến rồi à?”
Chu Nghi Tu nhìn hắn và nói: “Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, thần thiếp tin rằng người cũng biết là ai làm rồi.”
"Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nhắc tới thì hẳn cũng do tỳ nữ của bọn họ có tính tình trẻ con mà thôi. Trẫm còn có chuyện lớn phải làm, không muốn so đo với các nàng.” Ý tứ của Huyền Lăng rất rõ ràng.
"Nhưng trong lòng Lữ Quý nhân bất an, cảm thấy bị bẽ mặt...” Chu Nghi Tu thử nói xem sao.
"Trẫm hiểu tính tình của Lữ thị, cùng lắm dăm ba ngày là nàng ấy sẽ nghĩ thông suốt. Nàng ấy lại đang có thai, càng không thể lo lắng mấy chuyện đó được. Hay vậy đi, trẫm ra ý chỉ, tấn phong nàng ấy lên Tần, ban phong hiệu “Hân”, coi như cũng an lòng nàng ấy.” Huyền Lăng không cho là đúng.
*Chữ “Hân” trong phong hiệu này tức là “Vui vẻ, mừng rỡ”
"Thần thiếp thay Hân Tần cảm tạ long ân của Hoàng thượng.” Chu Nghi Tu nói: “Lát nữa, thần thiếp sẽ đi báo tin tốt này cho Hân Tần biết.”
"Ừ, Tiểu Nghi phải nhọc lòng rồi. Hậu cung nhiều người, khó tránh khỏi việc ngày càng có nhiều thị phi hơn. Hoa Tần xuất thân ở thế gia, khó tránh được nuông chiều hơn một chút. Chỉ cần nàng ấy không vượt quá mức, nàng coi như nhắm một mắt mở một mắt đi.” Huyền Lăng nói với Chu Nghi Tu.
"Thần thiếp hiểu rồi.”
Xem ra vận mệnh và ý trời vẫn cứ quay lại con đường cũ mà nàng từng phải chịu đựng, cho dù đã dùng hết sức để sửa mà cũng chẳng làm nên chuyện gì, thôi trước mắt coi như để Mộ Dung Thế Lan đắc ý một hồi vậy. Chu Nghi Tu đã âm thầm tính toán như thế.
Hết chương 47
Phùng Nhược Chiêu thấy Chu Nghi Tu mãi chưa nhả ra, không khỏi có chút thất vọng, nhưng nếu đã lấy được lời hứa hẹn của nàng thì cũng không tính là tay không trở về. Nàng ta nói: “Nương nương, nếu người có thể thành toàn cho tần thiếp, tần thiếp vô cùng cảm kích, mai này nhất định sẽ tận tâm tận lực báo đáp sự ưu ái của nương nương.”
"Gió đêm mỗi lúc một lạnh rồi. Tiễn Thu, mau lấy áo choàng cho Phùng Quý nhân mặc rồi đưa muội ấy về.” Chu Nghi Tu quay đầu, nói với Phùng Nhược Chiêu: “Canh giờ không còn sớm, muội về trước đi.”
Phùng Nhược Chiêu khom người cáo từ.
"Nương nương, theo nô tỳ thấy, Phùng Quý nhân này dám đứng sau lưng để bán đứng Hoa Tần, nương nương không thể tin tưởng nàng ta được đâu.” Tiễn Thu đưa người ta về đến nơi đến chốn, trở lại rồi mới nói.
Chu Nghi Tu đưa tay vuốt ve mấy sợi tóc rời rạc phủ xuống hai bên thái dương: “Trong lòng bản cung hiểu rõ, dù gì cũng chỉ là Quý nhân, một mình nàng ta không thể xoay chuyển khỏi lòng bàn tay của bản cung. Bản cung mệt mỏi, có việc gì thì sáng mai gặp Hoàng thượng rồi nói.”
Chu Nghi Tu dặn phòng bếp nhỏ nấu một chén canh lá sen, sau đó đi đến tẩm điện của Huyền Lăng.
"Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng.”
Huyền Lăng nói: "Tiểu Nghi không cần đa lễ, mau đứng dậy.” Hắn đưa tay, ý bảo nàng lại đây.
Nàng đứng dậy rồi bước tới bên cạnh hắn, nói: “Hoàng thượng bận rộn chính sự, thần thiếp vốn không nên quấy rầy, chỉ là hôm nay phòng bếp nấu món canh lá sen tươi mới, thần thiếp nghĩ trong ngày hè, hơn nửa số món ăn do Ngự thiện phòng dâng lên Hoàng thượng đều béo ngậy và không hợp khẩu vị nên thần thiếp mới tự ý đưa canh đến đây.”
Huyền Lăng cười nói: "Trẫm ngửi thấy mùi hương thơm ngát của lá sen, trước kia ngửi thấy mùi vị này cũng không thèm ăn nhiều như vậy. Dư Phong và Nguyên đều có phần cả chứ?”
"Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp đã cho bọn nó ăn trước, bây giờ hai đứa đang chơi đùa với Khánh Thành quận chúa, hơn nữa còn có Dư Bạc.” Chu Nghi Tu cười nói.
"Khánh Thành và Dư Bạc...” Huyền Lăng trầm ngâm: “Hai hài tử của Nhữ Nam vương thân thiết với Hoàng tử và Công chúa của trẫm...”
"Phải đấy, bọn nó vốn là đường tỷ đường đệ của nhau, sao lại không thân thiết chứ? Thần thiếp biết Hoàng thượng coi trọng tình huynh đệ với Nhữ Nam vương, Dư Phong và Nguyên An lại là phận con cái, đương nhiên phải giống phụ hoàng của chúng rồi.”
Huyền Lăng nói: "Nàng có lòng, dạy dỗ bọn nhỏ rất tốt, giúp trẫm giảm đi không ít phiền toái.”
"Hoàng thượng vất vả vì quốc sự, thần thiếp chỉ có thể ra sức ở những việc nhỏ ấy thôi.” Chu Nghi Tu đáp lại rất khiêm tốn.
"Quốc sự, nói đến quốc sự lại khiến mùa hè của trẫm càng thêm phiền chán.” Vẻ mặt Huyền Lăng trở nên giận dữ: “Mới dẹp yên loạn thổ ty ở Tây Nam, mấy tháng gần đây, tro tàn lại cháy, dấu hiệu rục rịch cho thấy quả nhiên man di ở phiên bang không thật lòng quy phục trẫm.”
Chu Nghi Tu nghe ra hàm ý trong lời của hắn, nàng biết hắn muốn bỏ qua việc của Lữ Doanh Phong nên mới dám cất lời: “Nếu bọn họ không chịu thần phục Đại Chu, Hoàng thượng cứ sai người tiêu diệt sạch sẽ là được.”
"Nói dễ hơn làm, tuy rằng trong triều có nhiều người tài, nhưng bất chợt cũng không tìm người nào giỏi nhất.” Giọng điệu Huyền Lăng trở nên buồn rầu.
"Trong triều, lương tướng như mây (tướng tốt nhiều như mây trên trời), Hoàng thượng chỉ để ý chọn người nào thích hợp nhất là được.” Chu Nghi Tu cho hắn một nấc thang leo xuống.
Huyền Lăng mượn nước đẩy thuyền để nói: "Trẫm nghĩ đến một chuyện không cần phải phiền hai người phụ trách. Trước đó, Mộ Dung Thế Tùng từng dẫn binh dẹp loạn, quen thuộc với tình hình ở nơi đó, vẫn nên cử hắn đi là tốt nhất.”
"Hoàng thượng anh minh, trước đó Mộ Dung Tướng quân đã dưỡng thương ở kinh thành, có lẽ vết thương đã khỏi hẳn, đây là lúc nên tận trung* vì nước.”
*Hy sinh tỏ lòng trung thành
Huyền Lăng vừa lòng và nói: "Quả nhiên vẫn là Tiểu Nghi hiểu tâm tư của trẫm nhất.”
"Thần thiếp chỉ là hạng nữ lưu*, nào có hiểu được chuyện triều chính? Hoàng thượng quá khen rồi.” Chu Nghi Tu đáp lại.
*Hạng nữ lưu – hạng đàn bà con gái, một cách nói khiêm tốn.
"Đúng rồi, thai của Lữ thị vẫn khỏe chứ?”
Chu Nghi Tu nói: "Hoàng thượng yên tâm, tất cả đều mạnh khỏe."
"Tuy rằng tỳ nữ của nàng ấy phạm sai, nhưng trẫm cũng không trách tội nàng ấy, nàng bảo nàng ấy an tâm nhé.” Huyền Lăng nói rất rộng lượng.
"Hoàng thượng khoan dung, nhưng hôm qua sự việc có hơi thay đổi, thần thiếp không thể không lắm miệng một câu, có người nói rằng Cẩm Tú bị kẻ khác mua chuộc để vu oan Lữ Quý nhân.” Chu Nghi Tu nói.
Huyền Lăng giật mình, giọng điệu giống như bị vạch trần vậy: “Đã tra ra ai là người đứng sau màn để sai khiến rồi à?”
Chu Nghi Tu nhìn hắn và nói: “Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, thần thiếp tin rằng người cũng biết là ai làm rồi.”
"Chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, nhắc tới thì hẳn cũng do tỳ nữ của bọn họ có tính tình trẻ con mà thôi. Trẫm còn có chuyện lớn phải làm, không muốn so đo với các nàng.” Ý tứ của Huyền Lăng rất rõ ràng.
"Nhưng trong lòng Lữ Quý nhân bất an, cảm thấy bị bẽ mặt...” Chu Nghi Tu thử nói xem sao.
"Trẫm hiểu tính tình của Lữ thị, cùng lắm dăm ba ngày là nàng ấy sẽ nghĩ thông suốt. Nàng ấy lại đang có thai, càng không thể lo lắng mấy chuyện đó được. Hay vậy đi, trẫm ra ý chỉ, tấn phong nàng ấy lên Tần, ban phong hiệu “Hân”, coi như cũng an lòng nàng ấy.” Huyền Lăng không cho là đúng.
*Chữ “Hân” trong phong hiệu này tức là “Vui vẻ, mừng rỡ”
"Thần thiếp thay Hân Tần cảm tạ long ân của Hoàng thượng.” Chu Nghi Tu nói: “Lát nữa, thần thiếp sẽ đi báo tin tốt này cho Hân Tần biết.”
"Ừ, Tiểu Nghi phải nhọc lòng rồi. Hậu cung nhiều người, khó tránh khỏi việc ngày càng có nhiều thị phi hơn. Hoa Tần xuất thân ở thế gia, khó tránh được nuông chiều hơn một chút. Chỉ cần nàng ấy không vượt quá mức, nàng coi như nhắm một mắt mở một mắt đi.” Huyền Lăng nói với Chu Nghi Tu.
"Thần thiếp hiểu rồi.”
Xem ra vận mệnh và ý trời vẫn cứ quay lại con đường cũ mà nàng từng phải chịu đựng, cho dù đã dùng hết sức để sửa mà cũng chẳng làm nên chuyện gì, thôi trước mắt coi như để Mộ Dung Thế Lan đắc ý một hồi vậy. Chu Nghi Tu đã âm thầm tính toán như thế.
Hết chương 47
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook