Hậu Cung Hi Phi Truyện
-
Chương 164: Tương kế tựu kế
Edit: Ớt Hiểm
Ngoài trời bông tuyết to như lông vũ, tuyết lớn mấy ngày tạo thành lớp băng dày trên mặt đất, Lăng Nhã cứ để chân trần đứng trên nền tuyết lạnh, y phục mong manh cùng với mái tóc đen dài quyện nhau bay múa trong gió tuyết.
“Chủ tử.” Hai người Lý Vệ thất kinh hồn vía, vội chạy tới khoác áo choàng lên người Lăng Nhã đang ngây ngô cười không ngớt, sợ nàng cảm lạnh.
Lăng Nhã giống như chẳng biết lạnh là gì, đứng thẫn thờ nhìn bông tuyết bay lượn phiêu linh, cúi đầu vỗ về gối ôm trong lồng ngực, dịu dàng nói: “Hài nhi, mát hơn nhiều rồi phải không, ngoan nhé, con phải ngủ cho say, đợi con tỉnh dậy Ngạch nương sẽ đưa con đi tìm A mã.”
Mặc Ngọc ở sau lưng nàng khóc không thành tiếng, Lý Vệ cũng đưa tay lau nước mắt, chủ tớ ba người cứ vậy mà đứng giữa trời tuyết trắng, để mặc bông tuyết tung bay phủ lên người, mờ ảo như ẩn như hiện.
Trong phòng, Mao Đại lấy lòng Tam Phúc: “Tam gia, chẳng phải thuốc rất công hiệu sao, chỉ năm ngày mà đã khiến Nữu Hỗ Lộc thị kia điên tới mức không phân biệt nổi xuân hạ thu đông nữa rồi.”
Tam Phúc gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, lần này các ngươi làm việc không tồi, đợi lát nữa ta sẽ phái người đưa bạc tới. Nhớ, không được để bất cứ ai biết chuyện này, cũng không cho người khác biết các ngươi đã từng gặp ta.”
“Nô tài biết rồi, Tam gia ngài yên tâm đi, huynh đệ nô tài đảm bảo giữ mồm giữ miệng, có chết cũng không hé răng nói nửa lời.” Mao Đại thề thốt.
Chết ư? Ừ, yên tâm đi, đêm nay các ngươi sẽ được đi gặp Diêm Vương. Tam Phúc thầm cười lạnh, nét mặt vẫn ôn hòa: “Dĩ nhiên là ta tin các ngươi, nếu không đã chẳng cho các ngươi thêm cơ hội, được rồi, không còn sớm nữa, ta phải về phục mệnh, các ngươi tiếp tục canh giữ Nữu Hỗ Lộc thị đi, đừng để có sơ suất gì đó; chỉ cần các ngươi tận tâm làm việc, chủ tử sẽ không bạc đãi các ngươi đâu.”
Giữa tiếng vâng dạ không ngừng của huynh đệ Mao thị, Tam Phúc xoay người rời đi, hắn nóng lòng muốn nói cho chủ tử biết tin tốt này ngay, chắc chắn chủ tử sẽ rất vui, từ giờ trở đi, Nữu Hỗ Lộc thị đã không còn khả năng uy hiếp tới chủ tử nữa rồi.
Đêm đó, mấy bóng đen ẩn mình trong gió tuyết bí mật tiến vào biệt viện phía Tây ngoại thành, lúc này, căn phòng sát cổng vẫn sáng đèn, bên trong còn có tiếng người nói chuyện.
Một bóng đen rón rén bước tới bên cửa sổ giấy, đưa tay chọc một lỗ, nhìn thấy bên trong có hai người đang uống rượu trò chuyện, kế bên còn có bếp sưởi ấm.
Bóng đen quay lại gật đầu với những bóng đen khác, bọn chúng là sát thủ chuyên nghiệp, hiện tại đã nhìn thấy mục tiêu nên chẳng cần nói nhiều, bọn chúng rút đao, đạp cửa phòng xông vào. Kế hoạch của bọn chúng là giết người xong sẽ phóng hỏa hủy thi diệt tích, thần không biết quỷ không hay, dù quan phủ có tới cũng không điều tra được gì, chỉ nghĩ do hai người họ uống rượu say, loạng choạng đá trúng bếp lò hoặc làm ngã nến mà gây ra hỏa hoạn.
Đám sát thủ đá cửa xông vào, vung đao tính chém về phía hai người thì chợt thấy dưới chân trống hoắc, chưa kịp định thần thì đã thấy thân mình không trọng lực rồi rơi xuống một cái hố sâu, tên đi sau thấy vậy thì vội dừng lại không bước tiếp, tưởng đâu thoát thân nhưng lại bị đẩy mạnh từ, lảo đảo trong khoảnh khắc rồi cũng rời xuống hố.
Thấy toàn bộ sát thủ đã ở trong hố, huynh đệ Mao thị nãy giờ luôn giả vờ bình tĩnh liền thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi lạnh quay ra nói với Lăng Nhã không biết đã đứng ở cửa tự lúc nào: “Chủ tử liệu việc như thần, người kia vừa biết chủ tử phát điên đã nôn nóng muốn giết người diệt khẩu.”
Lăng Nhã khẽ gật đầu, vịn tay Lý Vệ chầm chậm đi tới cạnh miệng hố sâu tới mấy trượng, lúc này, ngoài sự vô cảm ra, nét mặt của nàng không có gì khác thường, lại càng không giống với cảnh cười khóc điên cuồng lúc sáng.
Nàng cúi xuống nhìn, mấy tên sát thủ dưới hố lúc này đã hoàn hồn, đang cố tìm cách leo lên, nhưng vách hố trơn nhẵn, loay hoay một hồi mà bọn chúng vẫn chẳng tìm được chỗ nào có thể bám tay vào. Đây cũng là cách Lăng Nhã chỉ cho mọi người lúc đào hố, nếu giao đấu trực diện, huynh đệ Mao thị không thể nào chống đỡ nỗi những nhát đao chí mạng của bọn sát thủ chuyên nghiệp này, dù hai người họ biết chút võ công, nhưng cũng như trứng chọi đá mà thôi, chỉ còn cách dùng mưu.
Lăng Nhã hiểu rõ, chỉ cần mình phát điên, huynh đệ Mao thị lập tức trở thành quân cờ vô dụng của Na Lạp thị, với tính cách của nàng ra, tuyệt đối không để huynh đệ Mao thị tồn tại trên đời này, sẽ lập tức giết người diệt khẩu.
Cho nên, nàng bảo bọn hắn ngày đêm đào một cái hố sâu trước cửa phòng, sau đó che đậy ngụy trang như mặt đất bình thường. Phàm ai muốn vào phòng cũng phải đi qua cái hố đó trước, và đương nhiên là sập bẫy.
Hoặc giả đám sát thủ không vào phòng mà phóng hỏa từ bên ngoài, huynh đệ Mao thị cũng có thể nhảy xuống hố để tránh cơn hỏa hoạn.
Còn việc nàng phát điên lúc sáng, chẳng qua cũng chỉ là diễn một màn kịch cho Tam Phúc xem mà thôi...
“Các ngươi là ai? Sao lại biết chúng ta sẽ đến?” Đám sát thủ dưới hố cũng nhìn thấy mấy người Lăng Nhã, một tên có vết sẹo lớn trên mặt, có vẻ như là thủ lĩnh, trầm giọng hỏi, ngay lúc này, tâm trạng của hắn vô cùng bất ổn, hành tẩu đã bao năm, hắn chưa bao giờ thất thủ, không ngờ trong nhiệm vụ đơn giản lần này lại sập bẫy, quá bất ngờ.
Mao Nhị bước tới phun một bãi nước bọt xuống hố, căm hận nói: “Cỡ các ngươi mà cũng xứng hỏi danh tính của chủ tử nhà ta sao, ngoan ngoãn chờ dưới đó đi.”
Dứt lời, Mao Nhị chẳng thèm quan tâm tới vẻ mặt u ám của tên thủ lĩnh, chỉ bước tới trước mặt Lăng Nhã, quỳ sụp xuống đất, dùng thái độ chưa bao giờ thành khẩn đến thế để nói chuyện với Lăng Nhã: “Đại ân đại đức của chủ tử, nô tài ghi nhớ cả đời, từ nay về sau, chỉ cần chủ tử không chê, ngay cả muốn mạng nô tài, nô tài cũng không chút phân vân.”
Nếu Lăng Nhã không đoán trước tình hình rồi vạch sẵn kế hoạch, bảo bọn hắn chuẩn bị chu đáo thì e là giờ này bọn hắn đã thành vong hồn dưới đao của đám sát thủ này rồi; nếu chỉ mình hắn thôi thì không nói, đằng này còn có cả đại ca, ân tình đó đủ để hắn dùng mạng đáp đền.
“Nô tài cũng vậy.” Mao Đại cũng quỳ, suy nghĩ của hắn cũng không khác gì Mao Nhị.
Lăng Nhã biết hiện tại huynh đệ Mao thị đã thành tâm quy phục chứ không phải nửa trái nửa phải như trước đây, nàng gật đầu ra hiệu cho bọn hắn đứng lên: “Chỉ cần trong lòng các ngươi có hai chữ ‘trung thành’, ta tự khắc sẽ không bạc đãi các ngươi, còn chuyện trước đây...” Nàng nhìn huynh đệ Mao thị đang lo lắng, nhàn nhạt nói ra bốn chữ: “Chuyện cũ bỏ qua.”
Huynh đệ Mao thị vui mừng ra mặt, liên tục dập đầu tạ ơn, ngay lúc này, Lý Vệ phát hiện tên thủ lĩnh dưới hố đang dùng ba cây đao cắm vào vách hố tạo thành hình tam giác để leo lên, nếu hắn bò được lên khỏi hố, tất cả những người ở đây chắc chắn không sống nổi.
Có điều Lý Vệ cũng chẳng tỏ ra lo lắng, ngược lại còn nhếch miệng cười, nụ cười này khiến cho tên thủ lĩnh đang cố sức leo lên chột dạ, có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, hắn nghe Lý Vệ lớn tiếng gọi: “Mặc Ngọc, xong chưa?”
“Rồi.” Giọng Mặc Ngọc từ xa vọng tới, rất nhanh sau đó đã có mặt ở cửa, hai tay nàng quấn một lớp vải cực dày, đang cố bê một cái nồi lớn bước vào, hình như trong nồi chứa đầy nước, còn sóng sánh rung rinh.
Lý Vệ cởi áo bên ngoài quấn lên tay, nhận lấy nồi sắt rồi nhìn qua Lăng Nhã, thấy Lăng Nhã gật nhẹ đầu, Lý Vệ cắn răng nhắm mắt hất toàn bộ nước trong nồi xuống hố trước sự kinh hoảng tột độ của đám sát thủ.
Ngoài trời bông tuyết to như lông vũ, tuyết lớn mấy ngày tạo thành lớp băng dày trên mặt đất, Lăng Nhã cứ để chân trần đứng trên nền tuyết lạnh, y phục mong manh cùng với mái tóc đen dài quyện nhau bay múa trong gió tuyết.
“Chủ tử.” Hai người Lý Vệ thất kinh hồn vía, vội chạy tới khoác áo choàng lên người Lăng Nhã đang ngây ngô cười không ngớt, sợ nàng cảm lạnh.
Lăng Nhã giống như chẳng biết lạnh là gì, đứng thẫn thờ nhìn bông tuyết bay lượn phiêu linh, cúi đầu vỗ về gối ôm trong lồng ngực, dịu dàng nói: “Hài nhi, mát hơn nhiều rồi phải không, ngoan nhé, con phải ngủ cho say, đợi con tỉnh dậy Ngạch nương sẽ đưa con đi tìm A mã.”
Mặc Ngọc ở sau lưng nàng khóc không thành tiếng, Lý Vệ cũng đưa tay lau nước mắt, chủ tớ ba người cứ vậy mà đứng giữa trời tuyết trắng, để mặc bông tuyết tung bay phủ lên người, mờ ảo như ẩn như hiện.
Trong phòng, Mao Đại lấy lòng Tam Phúc: “Tam gia, chẳng phải thuốc rất công hiệu sao, chỉ năm ngày mà đã khiến Nữu Hỗ Lộc thị kia điên tới mức không phân biệt nổi xuân hạ thu đông nữa rồi.”
Tam Phúc gật đầu hài lòng: “Tốt lắm, lần này các ngươi làm việc không tồi, đợi lát nữa ta sẽ phái người đưa bạc tới. Nhớ, không được để bất cứ ai biết chuyện này, cũng không cho người khác biết các ngươi đã từng gặp ta.”
“Nô tài biết rồi, Tam gia ngài yên tâm đi, huynh đệ nô tài đảm bảo giữ mồm giữ miệng, có chết cũng không hé răng nói nửa lời.” Mao Đại thề thốt.
Chết ư? Ừ, yên tâm đi, đêm nay các ngươi sẽ được đi gặp Diêm Vương. Tam Phúc thầm cười lạnh, nét mặt vẫn ôn hòa: “Dĩ nhiên là ta tin các ngươi, nếu không đã chẳng cho các ngươi thêm cơ hội, được rồi, không còn sớm nữa, ta phải về phục mệnh, các ngươi tiếp tục canh giữ Nữu Hỗ Lộc thị đi, đừng để có sơ suất gì đó; chỉ cần các ngươi tận tâm làm việc, chủ tử sẽ không bạc đãi các ngươi đâu.”
Giữa tiếng vâng dạ không ngừng của huynh đệ Mao thị, Tam Phúc xoay người rời đi, hắn nóng lòng muốn nói cho chủ tử biết tin tốt này ngay, chắc chắn chủ tử sẽ rất vui, từ giờ trở đi, Nữu Hỗ Lộc thị đã không còn khả năng uy hiếp tới chủ tử nữa rồi.
Đêm đó, mấy bóng đen ẩn mình trong gió tuyết bí mật tiến vào biệt viện phía Tây ngoại thành, lúc này, căn phòng sát cổng vẫn sáng đèn, bên trong còn có tiếng người nói chuyện.
Một bóng đen rón rén bước tới bên cửa sổ giấy, đưa tay chọc một lỗ, nhìn thấy bên trong có hai người đang uống rượu trò chuyện, kế bên còn có bếp sưởi ấm.
Bóng đen quay lại gật đầu với những bóng đen khác, bọn chúng là sát thủ chuyên nghiệp, hiện tại đã nhìn thấy mục tiêu nên chẳng cần nói nhiều, bọn chúng rút đao, đạp cửa phòng xông vào. Kế hoạch của bọn chúng là giết người xong sẽ phóng hỏa hủy thi diệt tích, thần không biết quỷ không hay, dù quan phủ có tới cũng không điều tra được gì, chỉ nghĩ do hai người họ uống rượu say, loạng choạng đá trúng bếp lò hoặc làm ngã nến mà gây ra hỏa hoạn.
Đám sát thủ đá cửa xông vào, vung đao tính chém về phía hai người thì chợt thấy dưới chân trống hoắc, chưa kịp định thần thì đã thấy thân mình không trọng lực rồi rơi xuống một cái hố sâu, tên đi sau thấy vậy thì vội dừng lại không bước tiếp, tưởng đâu thoát thân nhưng lại bị đẩy mạnh từ, lảo đảo trong khoảnh khắc rồi cũng rời xuống hố.
Thấy toàn bộ sát thủ đã ở trong hố, huynh đệ Mao thị nãy giờ luôn giả vờ bình tĩnh liền thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi lạnh quay ra nói với Lăng Nhã không biết đã đứng ở cửa tự lúc nào: “Chủ tử liệu việc như thần, người kia vừa biết chủ tử phát điên đã nôn nóng muốn giết người diệt khẩu.”
Lăng Nhã khẽ gật đầu, vịn tay Lý Vệ chầm chậm đi tới cạnh miệng hố sâu tới mấy trượng, lúc này, ngoài sự vô cảm ra, nét mặt của nàng không có gì khác thường, lại càng không giống với cảnh cười khóc điên cuồng lúc sáng.
Nàng cúi xuống nhìn, mấy tên sát thủ dưới hố lúc này đã hoàn hồn, đang cố tìm cách leo lên, nhưng vách hố trơn nhẵn, loay hoay một hồi mà bọn chúng vẫn chẳng tìm được chỗ nào có thể bám tay vào. Đây cũng là cách Lăng Nhã chỉ cho mọi người lúc đào hố, nếu giao đấu trực diện, huynh đệ Mao thị không thể nào chống đỡ nỗi những nhát đao chí mạng của bọn sát thủ chuyên nghiệp này, dù hai người họ biết chút võ công, nhưng cũng như trứng chọi đá mà thôi, chỉ còn cách dùng mưu.
Lăng Nhã hiểu rõ, chỉ cần mình phát điên, huynh đệ Mao thị lập tức trở thành quân cờ vô dụng của Na Lạp thị, với tính cách của nàng ra, tuyệt đối không để huynh đệ Mao thị tồn tại trên đời này, sẽ lập tức giết người diệt khẩu.
Cho nên, nàng bảo bọn hắn ngày đêm đào một cái hố sâu trước cửa phòng, sau đó che đậy ngụy trang như mặt đất bình thường. Phàm ai muốn vào phòng cũng phải đi qua cái hố đó trước, và đương nhiên là sập bẫy.
Hoặc giả đám sát thủ không vào phòng mà phóng hỏa từ bên ngoài, huynh đệ Mao thị cũng có thể nhảy xuống hố để tránh cơn hỏa hoạn.
Còn việc nàng phát điên lúc sáng, chẳng qua cũng chỉ là diễn một màn kịch cho Tam Phúc xem mà thôi...
“Các ngươi là ai? Sao lại biết chúng ta sẽ đến?” Đám sát thủ dưới hố cũng nhìn thấy mấy người Lăng Nhã, một tên có vết sẹo lớn trên mặt, có vẻ như là thủ lĩnh, trầm giọng hỏi, ngay lúc này, tâm trạng của hắn vô cùng bất ổn, hành tẩu đã bao năm, hắn chưa bao giờ thất thủ, không ngờ trong nhiệm vụ đơn giản lần này lại sập bẫy, quá bất ngờ.
Mao Nhị bước tới phun một bãi nước bọt xuống hố, căm hận nói: “Cỡ các ngươi mà cũng xứng hỏi danh tính của chủ tử nhà ta sao, ngoan ngoãn chờ dưới đó đi.”
Dứt lời, Mao Nhị chẳng thèm quan tâm tới vẻ mặt u ám của tên thủ lĩnh, chỉ bước tới trước mặt Lăng Nhã, quỳ sụp xuống đất, dùng thái độ chưa bao giờ thành khẩn đến thế để nói chuyện với Lăng Nhã: “Đại ân đại đức của chủ tử, nô tài ghi nhớ cả đời, từ nay về sau, chỉ cần chủ tử không chê, ngay cả muốn mạng nô tài, nô tài cũng không chút phân vân.”
Nếu Lăng Nhã không đoán trước tình hình rồi vạch sẵn kế hoạch, bảo bọn hắn chuẩn bị chu đáo thì e là giờ này bọn hắn đã thành vong hồn dưới đao của đám sát thủ này rồi; nếu chỉ mình hắn thôi thì không nói, đằng này còn có cả đại ca, ân tình đó đủ để hắn dùng mạng đáp đền.
“Nô tài cũng vậy.” Mao Đại cũng quỳ, suy nghĩ của hắn cũng không khác gì Mao Nhị.
Lăng Nhã biết hiện tại huynh đệ Mao thị đã thành tâm quy phục chứ không phải nửa trái nửa phải như trước đây, nàng gật đầu ra hiệu cho bọn hắn đứng lên: “Chỉ cần trong lòng các ngươi có hai chữ ‘trung thành’, ta tự khắc sẽ không bạc đãi các ngươi, còn chuyện trước đây...” Nàng nhìn huynh đệ Mao thị đang lo lắng, nhàn nhạt nói ra bốn chữ: “Chuyện cũ bỏ qua.”
Huynh đệ Mao thị vui mừng ra mặt, liên tục dập đầu tạ ơn, ngay lúc này, Lý Vệ phát hiện tên thủ lĩnh dưới hố đang dùng ba cây đao cắm vào vách hố tạo thành hình tam giác để leo lên, nếu hắn bò được lên khỏi hố, tất cả những người ở đây chắc chắn không sống nổi.
Có điều Lý Vệ cũng chẳng tỏ ra lo lắng, ngược lại còn nhếch miệng cười, nụ cười này khiến cho tên thủ lĩnh đang cố sức leo lên chột dạ, có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, hắn nghe Lý Vệ lớn tiếng gọi: “Mặc Ngọc, xong chưa?”
“Rồi.” Giọng Mặc Ngọc từ xa vọng tới, rất nhanh sau đó đã có mặt ở cửa, hai tay nàng quấn một lớp vải cực dày, đang cố bê một cái nồi lớn bước vào, hình như trong nồi chứa đầy nước, còn sóng sánh rung rinh.
Lý Vệ cởi áo bên ngoài quấn lên tay, nhận lấy nồi sắt rồi nhìn qua Lăng Nhã, thấy Lăng Nhã gật nhẹ đầu, Lý Vệ cắn răng nhắm mắt hất toàn bộ nước trong nồi xuống hố trước sự kinh hoảng tột độ của đám sát thủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook