Hậu Cung Hi Phi Truyện
-
Chương 154: Năm Khang Hy thứ bốn mươi bảy
Edit: Ớt Hiểm
Thấy huynh đệ Mao thị cũng được lì xì, Vinh Tường bỗng kéo kéo tay áo Lăng Nhã nói nhỏ: “Tỷ tỷ, A mã và Ngạch nương cũng tới đây, mong gặp được tỷ, tỷ xem có thể nói hai người họ châm chước một chút không, cho A mã và Ngạch nương vào cùng đón năm mới?”
Lúc Lăng Nhã đề nghị việc này với huynh đệ Mao thị, bọn hắn hơi khó xử, Lăng Nhã cũng hiểu, rốt cuộc bọn hắn cũng không phải là Lý Vệ hay Mặc Ngọc, có thể liều mạng vì nàng, bọn hắn chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích, sao dám mạo hiểm để phu phụ Lăng Trụ tự do vào trong biệt viện chứ, chẳng ai biết được người của Ung Quận vương phủ có ẩn nấp quanh đây hay không.
Có điều huynh đệ Mao thị cũng chưa hoàn toàn cự tuyệt, sau khi trầm ngâm, Mao Đại nghĩ ra một cách, liền nói với Lăng Nhã: “Tuy nô tài không dám cho lão gia phu nhân vào trong, nhưng có thể để chủ tử nhìn họ qua khe cửa.”
Theo lời của Mao Đại, Lăng Nhã đứng sau cổng lớn, phu phụ Lăng Trụ giả vờ đi ngang qua, vô tình nhìn nhau, Phú Sát thị thấy Lăng Nhã qua khe cửa mà ứa lệ, mấy lần muốn bước tới đều bị Lăng Trụ kéo lại, nhắc bà phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không được hại tới nữ nhi, nói thì nói vậy chứ thật ra bản thân ông cũng kích động vạn phần.
Phu phụ Lăng Trụ cứ vậy mà chậm rãi đi qua cổng biệt viện, mỗi bước chân đều lưu luyến không rời, đến tận khi xa khuất dạng, mới gạt lệ dìu nhau rời đi. Bên trong biệt viện, gương mặt Lăng Nhã đã ướt đẫm, nhỏ giọng khóc: “A mã... Ngạch nương... nữ nhi bất hiếu, khiến hai người phải lo lắng cho con, nữ nhi thật lòng xin lỗi A mã Ngạch nương.” Dù chỉ lướt qua nhau, nhưng nàng thấy rõ ràng A mã Ngạch nương già hơn trước nhiều, tất cả cũng là vì buồn lo chuyện của nàng.
“Chủ tử đừng đau lòng quá, nô tài tin người và lão gia phu nhân nhất định sẽ có ngày đoàn viên, với lại chẳng phải bây giờ nhị thiếu gia đang ở cạnh người sao?” Lý Vệ nhẹ nhàng an ủi Lăng Nhã, đợi nàng ổn định tâm trạng hơn mới dìu nàng ngồi xuống, pha một ly trà ấm đặt vào tay nàng: “Hôm nay là mùng một đầu năm, có gì không vui cũng phải gác qua một bên, vui vui vẻ vẻ đón mừng năm mới.”
Lăng Nhã gật gật đầu, lau nước mắt xong, nàng quay qua hỏi Vinh Tường: “Y Lan đâu, sao không thấy muội ấy?” Nàng không hỏi tới Vinh Lộc vì biết đại ca nhậm chức ở vùng khác, núi cao đường xa, qua lại vô cùng bất tiện, lẽ ra nhậm chức một năm là có thể hồi kinh, nhưng triều đình giữ hắn lại thêm một năm nữa, hết năm nay mới có thể trở về.
“Đừng nhắc tới nữa.” Vừa nói, Vinh Tường vừa thở dài: “Hôm đó tỷ ấy khóc lóc trở về, nói là tỷ đánh tỷ ấy, còn hại tỷ ấy bị người của Ung Quận vương phủ đuổi ra ngoài, mất hết mặt mũi, tỷ ấy còn nói không bao giờ muốn gặp lại tỷ nữa, A mã Ngạch nương khuyên cỡ nào cũng không được, sáng sớm nay tỷ ấy cứ ở lì trong phòng, nhất quyết không chịu tới đây.”
Lăng Nhã luôn cảm thấy áy náy đối với vị muội muội này, liền nói: “Thôi, đợi muội ấy lớn lên chút nữa sẽ tự khắc hiểu nỗi khổ của tỷ.” Ngừng lại một lát, nàng chợt nhíu mày nhìn xa xăm: “Lúc nãy ngoài A mã và Ngạch nương ra hình như tỷ thấy xa xa có ai đó cũng đang nhìn tỷ, có điều xa quá nên không nhận ra là ai, Vinh Tường, đệ có biết không?”
Vinh Tường chớp chớp mắt, nhìn xuống cây tiểu chủy thủ bọc sứ do Lý Vệ tặng, giọng hơi mất tự nhiên: “Làm gì có ai đâu, mà nếu có chắc cũng chỉ là người qua đường thôi, không liên quan tới chúng ta.”
“Thật không?” Lăng Nhã nghi ngờ nhìn Vinh Tường, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần nói dối một chút Vinh Tường cũng sẽ không dám nhìn thẳng vào mặt mình, rõ ràng là đang gạt mình, người đó chắc chắn có quen biết với mình, nhưng rốt cuộc là ai? Ngoài A mã Ngạch nương ra, còn ai muốn tới đây thăm mình nữa? Nhất định không phải là đại ca, nếu không Vinh Tường đã sớm nói cho mình biết rồi, hay là... lòng nàng hơi động, thử thăm dò: “Là Dung Viễn sao?”
“Sao tỷ biết?” Vinh Tường dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, tâm tư đơn thuần nên đã buột miệng thốt ra, dù phát hiện mình lỡ lời bịt miệng lại ngay, nhưng cũng muộn rồi.
“Nếu đã tới rồi sao lại tránh đi, cũng giấu không cho tỷ biết?”
Vinh Tường buông tay ra, nhìn nàng ấp úng: “Thật ra lần nào Dung Viễn ca ca cũng đi theo mọi người tới đây hết, có điều huynh ấy không cho đệ nói với tỷ, sợ tỷ thấy khó chịu trong lòng; với lại... chẳng phải ở đây còn có người ngoài sao?” Câu cuối Vinh Tường nói rất nhỏ, liếc mắt nhìn qua huynh đệ Mao thị đang ở cách đó không xa.
Tình yêu sâu đậm sẽ trở thành sợi dây ràng buộc cả một đời; Dung Viễn hiểu rõ đạo lý này, càng hiểu thân phận của hắn và Lăng Nhã khác xa nhau, dù bây giờ Lăng Nhã đã bị phế làm thứ dân, nhưng thân phận từng là người Hoàng gia vẫn không thể nào thay đổi được; mặc kệ là hiện tại hay tương lai, đều không thể gặp mặt nhau, nếu không chỉ tạo cơ hội cho người hãm hại.
Đương kim Hoàng đế Khang Hi anh minh thần võ, lại khoan dung độ lượng, có thể không truy cứu tới mối quan hệ của hắn và Lăng Nhã; nhưng Dận Chân thì khác, hắn là một A ca đầy đa nghi, nếu có người phát hiện mình từng gặp Lăng Nhã, rồi viết thư báo với Dận Chân, chắc chắn sẽ khơi dậy lòng nghi ngờ trong hắn, hóa thành lửa hận thiêu đốt hết tất cả mọi thứ.
Huynh đệ Mao thị, trước sau gì cũng không phải là người đáng để tin tưởng.
Dung Viễn biết Lăng Nhã vẫn luôn cảm thấy có lỗi với mình, gặp nhau nhiều chỉ khiến cảm giác đó nặng nề thêm thôi, cho nên hắn chọn cách lặng lẽ quan tâm nàng dù khoảng cách rất xa.
Không cầu hồi báo, mặc kệ được mất, chỉ mong nàng bình yên cả một đời...
Lăng Nhã nghe Vinh Tường nói xong thì lẳng lặng lấy một cái tua như ý ra đưa cho hắn: “Giúp tỷ gửi cho huynh ấy, mong huynh ấy được như ý bình an.”
“Tỷ tỷ.” Vinh Tường nhận lấy tua như ý xong thì ôm chầm lấy Lăng Nhã, khó khăn nói: “Nếu trước đây tỷ gả cho Dung Viễn ca ca thì tốt rồi, huynh ấy nhất định sẽ rất yêu thương tỷ, không giống như vị Tứ A ca kia, tin lời dèm pha mà phế truất tỷ tỷ, lại còn đày tỷ tới nơi đáng ghét như thế này, đệ hận hắn muốn chết đi được.”
Lăng Nhã xoa đầu Vinh Tường, mắt nhìn xa xăm về ánh sáng cuối chân trời: “Đây là số phận của tỷ, vận mệnh đã định tỷ phải đi con đường này...”
Năm tháng lặng im cứ vô thanh vô thức trôi đi, con người được sinh ra trên cõi đời ai rồi cũng sẽ già đi, cuối cùng là nhắm mắt xuôi tay, trong vài chục năm ngắn ngủi tồn tại trên đời đó, là lận đận hay vinh quang, vốn chẳng ai biết được.
Năm Khang Hi thứ bốn mươi bảy, Lăng Nhã đón cái Tết thứ hai tại biệt viện, cũng trong năm này, triều đình có nhiều biến động, thay đổi rất lớn.
Tháng Giêng, trùng tu Nam Nhạc miếu thành, ngự chế bi văn;
Tháng Tư, bắt được hậu duệ của Đế hậu Minh Sùng Trinh là Chu Thái tử cùng gia quyến, chém đầu thị chúng. Trùng tu Bắc Trấn miếu thành, ngự chế bi văn;
Tháng Sáu, dừng chân ở Nhiệt Hà, đích thân viết bài tựa.
Tháng Bảy, bình định Sóc Mạc phương lược, đích thân viết bài tựa;
Tháng Chín, Khang Hi triệu tập triều thần tại hành cung, tuyên bố tội trạng của Thái tử Dận Nhưng, miễn chết, đưa về kinh đô giam giữ. Sau khi hồi kinh, phế Thái tử, bố cáo thiên hạ.
Tháng Mười, không người kế vị, chúng thần thượng tấu đề nghị phong Bát A ca Dận Tự làm Thái tử. Khang Hi triệu tập đại thần nghị chính, kết luận Bát A ca Dận Tự tội mưu vị Thái tử, tước bỏ tước vị Liêm Quận vương, đồng lõa với hắn còn có Dận Tường và vài vị A ca khác.
Tháng Mười một, Tam A ca Dận Chỉ tố cáo Đại A ca Dận Thì dùng tà thuật hãm hại phế Thái tử để đoạt vị, tước bỏ tước vị Trực Quận vương, giam lỏng tại phủ đệ. Sau đó Phó đô Ngự sử Lao Biện dâng tấu yêu cầu lập Thái tử. Cùng tháng, Khang Hi triệu tập đại thần nghị chính, A Linh A, Ngạc Luân Đại, Vương Hồng Tự cùng các vị đại thần ủng hộ Bát A ca Dận Tự, Khang Hi không tán thành với lí do Ngạch nương của Dận Tự có xuất thân từ Tân Giả khố, nên không thể lập làm Thái tử. Kết quả là phế Thái tử Dận Nhưng được phóng thích, khôi phục tước vị Liêm Quận vương cho Dận Tự.
Lời editor: dịch khúc này muốn khùng luôn mọi người , tra lịch sử muốn lè lưỡi hu hu
Thấy huynh đệ Mao thị cũng được lì xì, Vinh Tường bỗng kéo kéo tay áo Lăng Nhã nói nhỏ: “Tỷ tỷ, A mã và Ngạch nương cũng tới đây, mong gặp được tỷ, tỷ xem có thể nói hai người họ châm chước một chút không, cho A mã và Ngạch nương vào cùng đón năm mới?”
Lúc Lăng Nhã đề nghị việc này với huynh đệ Mao thị, bọn hắn hơi khó xử, Lăng Nhã cũng hiểu, rốt cuộc bọn hắn cũng không phải là Lý Vệ hay Mặc Ngọc, có thể liều mạng vì nàng, bọn hắn chẳng qua cũng chỉ vì lợi ích, sao dám mạo hiểm để phu phụ Lăng Trụ tự do vào trong biệt viện chứ, chẳng ai biết được người của Ung Quận vương phủ có ẩn nấp quanh đây hay không.
Có điều huynh đệ Mao thị cũng chưa hoàn toàn cự tuyệt, sau khi trầm ngâm, Mao Đại nghĩ ra một cách, liền nói với Lăng Nhã: “Tuy nô tài không dám cho lão gia phu nhân vào trong, nhưng có thể để chủ tử nhìn họ qua khe cửa.”
Theo lời của Mao Đại, Lăng Nhã đứng sau cổng lớn, phu phụ Lăng Trụ giả vờ đi ngang qua, vô tình nhìn nhau, Phú Sát thị thấy Lăng Nhã qua khe cửa mà ứa lệ, mấy lần muốn bước tới đều bị Lăng Trụ kéo lại, nhắc bà phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không được hại tới nữ nhi, nói thì nói vậy chứ thật ra bản thân ông cũng kích động vạn phần.
Phu phụ Lăng Trụ cứ vậy mà chậm rãi đi qua cổng biệt viện, mỗi bước chân đều lưu luyến không rời, đến tận khi xa khuất dạng, mới gạt lệ dìu nhau rời đi. Bên trong biệt viện, gương mặt Lăng Nhã đã ướt đẫm, nhỏ giọng khóc: “A mã... Ngạch nương... nữ nhi bất hiếu, khiến hai người phải lo lắng cho con, nữ nhi thật lòng xin lỗi A mã Ngạch nương.” Dù chỉ lướt qua nhau, nhưng nàng thấy rõ ràng A mã Ngạch nương già hơn trước nhiều, tất cả cũng là vì buồn lo chuyện của nàng.
“Chủ tử đừng đau lòng quá, nô tài tin người và lão gia phu nhân nhất định sẽ có ngày đoàn viên, với lại chẳng phải bây giờ nhị thiếu gia đang ở cạnh người sao?” Lý Vệ nhẹ nhàng an ủi Lăng Nhã, đợi nàng ổn định tâm trạng hơn mới dìu nàng ngồi xuống, pha một ly trà ấm đặt vào tay nàng: “Hôm nay là mùng một đầu năm, có gì không vui cũng phải gác qua một bên, vui vui vẻ vẻ đón mừng năm mới.”
Lăng Nhã gật gật đầu, lau nước mắt xong, nàng quay qua hỏi Vinh Tường: “Y Lan đâu, sao không thấy muội ấy?” Nàng không hỏi tới Vinh Lộc vì biết đại ca nhậm chức ở vùng khác, núi cao đường xa, qua lại vô cùng bất tiện, lẽ ra nhậm chức một năm là có thể hồi kinh, nhưng triều đình giữ hắn lại thêm một năm nữa, hết năm nay mới có thể trở về.
“Đừng nhắc tới nữa.” Vừa nói, Vinh Tường vừa thở dài: “Hôm đó tỷ ấy khóc lóc trở về, nói là tỷ đánh tỷ ấy, còn hại tỷ ấy bị người của Ung Quận vương phủ đuổi ra ngoài, mất hết mặt mũi, tỷ ấy còn nói không bao giờ muốn gặp lại tỷ nữa, A mã Ngạch nương khuyên cỡ nào cũng không được, sáng sớm nay tỷ ấy cứ ở lì trong phòng, nhất quyết không chịu tới đây.”
Lăng Nhã luôn cảm thấy áy náy đối với vị muội muội này, liền nói: “Thôi, đợi muội ấy lớn lên chút nữa sẽ tự khắc hiểu nỗi khổ của tỷ.” Ngừng lại một lát, nàng chợt nhíu mày nhìn xa xăm: “Lúc nãy ngoài A mã và Ngạch nương ra hình như tỷ thấy xa xa có ai đó cũng đang nhìn tỷ, có điều xa quá nên không nhận ra là ai, Vinh Tường, đệ có biết không?”
Vinh Tường chớp chớp mắt, nhìn xuống cây tiểu chủy thủ bọc sứ do Lý Vệ tặng, giọng hơi mất tự nhiên: “Làm gì có ai đâu, mà nếu có chắc cũng chỉ là người qua đường thôi, không liên quan tới chúng ta.”
“Thật không?” Lăng Nhã nghi ngờ nhìn Vinh Tường, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần nói dối một chút Vinh Tường cũng sẽ không dám nhìn thẳng vào mặt mình, rõ ràng là đang gạt mình, người đó chắc chắn có quen biết với mình, nhưng rốt cuộc là ai? Ngoài A mã Ngạch nương ra, còn ai muốn tới đây thăm mình nữa? Nhất định không phải là đại ca, nếu không Vinh Tường đã sớm nói cho mình biết rồi, hay là... lòng nàng hơi động, thử thăm dò: “Là Dung Viễn sao?”
“Sao tỷ biết?” Vinh Tường dù sao cũng chỉ là một tiểu hài tử, tâm tư đơn thuần nên đã buột miệng thốt ra, dù phát hiện mình lỡ lời bịt miệng lại ngay, nhưng cũng muộn rồi.
“Nếu đã tới rồi sao lại tránh đi, cũng giấu không cho tỷ biết?”
Vinh Tường buông tay ra, nhìn nàng ấp úng: “Thật ra lần nào Dung Viễn ca ca cũng đi theo mọi người tới đây hết, có điều huynh ấy không cho đệ nói với tỷ, sợ tỷ thấy khó chịu trong lòng; với lại... chẳng phải ở đây còn có người ngoài sao?” Câu cuối Vinh Tường nói rất nhỏ, liếc mắt nhìn qua huynh đệ Mao thị đang ở cách đó không xa.
Tình yêu sâu đậm sẽ trở thành sợi dây ràng buộc cả một đời; Dung Viễn hiểu rõ đạo lý này, càng hiểu thân phận của hắn và Lăng Nhã khác xa nhau, dù bây giờ Lăng Nhã đã bị phế làm thứ dân, nhưng thân phận từng là người Hoàng gia vẫn không thể nào thay đổi được; mặc kệ là hiện tại hay tương lai, đều không thể gặp mặt nhau, nếu không chỉ tạo cơ hội cho người hãm hại.
Đương kim Hoàng đế Khang Hi anh minh thần võ, lại khoan dung độ lượng, có thể không truy cứu tới mối quan hệ của hắn và Lăng Nhã; nhưng Dận Chân thì khác, hắn là một A ca đầy đa nghi, nếu có người phát hiện mình từng gặp Lăng Nhã, rồi viết thư báo với Dận Chân, chắc chắn sẽ khơi dậy lòng nghi ngờ trong hắn, hóa thành lửa hận thiêu đốt hết tất cả mọi thứ.
Huynh đệ Mao thị, trước sau gì cũng không phải là người đáng để tin tưởng.
Dung Viễn biết Lăng Nhã vẫn luôn cảm thấy có lỗi với mình, gặp nhau nhiều chỉ khiến cảm giác đó nặng nề thêm thôi, cho nên hắn chọn cách lặng lẽ quan tâm nàng dù khoảng cách rất xa.
Không cầu hồi báo, mặc kệ được mất, chỉ mong nàng bình yên cả một đời...
Lăng Nhã nghe Vinh Tường nói xong thì lẳng lặng lấy một cái tua như ý ra đưa cho hắn: “Giúp tỷ gửi cho huynh ấy, mong huynh ấy được như ý bình an.”
“Tỷ tỷ.” Vinh Tường nhận lấy tua như ý xong thì ôm chầm lấy Lăng Nhã, khó khăn nói: “Nếu trước đây tỷ gả cho Dung Viễn ca ca thì tốt rồi, huynh ấy nhất định sẽ rất yêu thương tỷ, không giống như vị Tứ A ca kia, tin lời dèm pha mà phế truất tỷ tỷ, lại còn đày tỷ tới nơi đáng ghét như thế này, đệ hận hắn muốn chết đi được.”
Lăng Nhã xoa đầu Vinh Tường, mắt nhìn xa xăm về ánh sáng cuối chân trời: “Đây là số phận của tỷ, vận mệnh đã định tỷ phải đi con đường này...”
Năm tháng lặng im cứ vô thanh vô thức trôi đi, con người được sinh ra trên cõi đời ai rồi cũng sẽ già đi, cuối cùng là nhắm mắt xuôi tay, trong vài chục năm ngắn ngủi tồn tại trên đời đó, là lận đận hay vinh quang, vốn chẳng ai biết được.
Năm Khang Hi thứ bốn mươi bảy, Lăng Nhã đón cái Tết thứ hai tại biệt viện, cũng trong năm này, triều đình có nhiều biến động, thay đổi rất lớn.
Tháng Giêng, trùng tu Nam Nhạc miếu thành, ngự chế bi văn;
Tháng Tư, bắt được hậu duệ của Đế hậu Minh Sùng Trinh là Chu Thái tử cùng gia quyến, chém đầu thị chúng. Trùng tu Bắc Trấn miếu thành, ngự chế bi văn;
Tháng Sáu, dừng chân ở Nhiệt Hà, đích thân viết bài tựa.
Tháng Bảy, bình định Sóc Mạc phương lược, đích thân viết bài tựa;
Tháng Chín, Khang Hi triệu tập triều thần tại hành cung, tuyên bố tội trạng của Thái tử Dận Nhưng, miễn chết, đưa về kinh đô giam giữ. Sau khi hồi kinh, phế Thái tử, bố cáo thiên hạ.
Tháng Mười, không người kế vị, chúng thần thượng tấu đề nghị phong Bát A ca Dận Tự làm Thái tử. Khang Hi triệu tập đại thần nghị chính, kết luận Bát A ca Dận Tự tội mưu vị Thái tử, tước bỏ tước vị Liêm Quận vương, đồng lõa với hắn còn có Dận Tường và vài vị A ca khác.
Tháng Mười một, Tam A ca Dận Chỉ tố cáo Đại A ca Dận Thì dùng tà thuật hãm hại phế Thái tử để đoạt vị, tước bỏ tước vị Trực Quận vương, giam lỏng tại phủ đệ. Sau đó Phó đô Ngự sử Lao Biện dâng tấu yêu cầu lập Thái tử. Cùng tháng, Khang Hi triệu tập đại thần nghị chính, A Linh A, Ngạc Luân Đại, Vương Hồng Tự cùng các vị đại thần ủng hộ Bát A ca Dận Tự, Khang Hi không tán thành với lí do Ngạch nương của Dận Tự có xuất thân từ Tân Giả khố, nên không thể lập làm Thái tử. Kết quả là phế Thái tử Dận Nhưng được phóng thích, khôi phục tước vị Liêm Quận vương cho Dận Tự.
Lời editor: dịch khúc này muốn khùng luôn mọi người , tra lịch sử muốn lè lưỡi hu hu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook