Hậu Cung Chân Huyên Truyện
-
Quyển 4 - Chương 9: My vu[1]
[1] Tên một loại cỏ thơm, hái lá tươi về phơi khô có thể dùng làm hương liệu – ND.
Cận Tịch ôm theo đống quần áo vừa phơi khô bước vào, thấy tôi đang ngồi thẫn thờ thì im lặng, chỉ đứng trước giường, cẩn thận gấp quần áo, động tác thuần thục mà nhanh nhẹn.
Gấp xong, nàng ta thổn thức nói: “Bộ dạng của Ôn đại nhân lúc bước ra ngoài vừa rồi thật khiến người ta cảm thấy buồn bã.”
Tôi đưa tay chống cằm, bình tĩnh hỏi: “Có rất nhiều người nhìn thấy sao?”
Nàng ta khẽ gật đầu. “Ôn đại nhân thương tâm quá độ, trông cứ như người mất hồn, đâu còn biết che giấu sắc mặt, mà lúc này lại là thời gian đi tụng niệm dịp chiều tối, có rất nhiều người qua lại.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng rồi lại tiếp tục trầm tư. Trong căn phòng mờ tối, ánh nến bập bùng khiến mắt người ta cay cay. Tôi đổi sang thắp đèn dầu, ngọn lửa nhỏ sáng lên, tỏa ra những tia sáng mông lung.
Theo lệ thường, tôi mở kinh văn ra xem, bắt đầu tụng niệm. Cận Tịch nghe được một lát, liền dịu dàng cất tiếng: “Tiếng niệm kinh của nương tử hôm nay hình như không còn nhiều tâm sự như hai ngày trước nữa.”
Tôi khẽ cười hờ hững, chỉ nói: “Thuyết phục được y cũng coi như tâm nguyện của ta đã đạt thành, nếu không, sau này gặp mặt sẽ rất khó xử, đây là điều mà ta không muốn thấy.”
Cận Tịch im lặng, lát sau mới nói: “Với tính cách của Ôn đại nhân, nếu nương tử cứng rắn quá, chỉ e sẽ làm trái tim y thương tổn, còn ảnh hưởng đến tình nghĩa nhiều năm, dù sao lâu nay Ôn đại nhân vẫn luôn ôm mối tình si với nương tử, mọi người đều thấy rõ, mà sau này Lung Nguyệt Công chúa và Thẩm Tiệp dư cũng cần có y chăm sóc; nhưng nếu mềm mỏng quá, chỉ sợ y sẽ nghe không lọt tai, luôn ôm một chút hy vọng, như thế thực chẳng tốt cho bất cứ ai. Lần này để khuyên nhủ được Ôn đại nhân, nương tử nhất định đã phải hao tổn rất nhiều tâm sức.”
Tôiấp cuốn kinh thư lại, cười nói: “Ngươi nói đúng lắm, tâm ý của y bao năm nay ta vẫn luôn cảm kích. Để có thể khiến y dễ chấp nhận một chút, ta đã phải vắt óc suy nghĩ, lục tìm trong ký ức tất cả những chuyện thuở xưa.”
Cận Tịch khẽ cười. “Hai ngày trước nhìn nương tử cứ ngồi ngẩn ngơ, Hoán Bích còn tưởng là nương tử sẽ đồng ý với Ôn đại nhân nữa đấy!”
Tôi bật cười, nói: “Sao có thể chứ? Nếu ta đồng ý, trước đây đã không vào cung. Dù thời thế thay đổi nhưng bản tính con người cũng không bao giờ đổi thay.”
Cận Tịch nói: “Quả thực Ôn đại nhân không phải người thích hợp nhất với nương tử. Bởi vì…” Nàng ta khẽ cười, nói tiếp: “Tình ý của y cứ luôn không đúng lúc như thế.”
“Không đúng lúc?” Tôi tỉ mỉ nghĩ lại rồi cũng cười, nói: “Lần thứ nhất là trước khi vào cung, đợi đến khi ta được chọn đi tham dự tuyển tú, y mới tới bảo ta đừng đi, muốn thành thân với ta; hai lần sau thì là ở trong cung, lại càng không có chút khả năng nào; còn một lần nữa chính là lúc này đây…” Nói tới đây, tôi không khỏi thầm chua xót. “Với tâm trạng của ta bây giờ, sao có thể nghĩ tới mấy việc này được?”
Cận Tịch tỏ vẻ thấu hiểu. “Do đó, Ôn đại nhân vốn không nên nói ra, như thế khi hai bên gặp nhau còn dễ nói chuyện. Y không hiểu rằng nếu nương tử thật sự thích y, ngay từ sớm đã có hôn ước với y rồi, chẳng cần phải đi tham dự tuyển tú làm gì.”
Tôi không kìm được tò mò, hỏi: “Vậy tại sao hôm đó ngươi còn nói là tình ý của Ôn Thực Sơ với ta hết sức hiếm có?”
Cận Tịch cụp mắt, khẽ nở nụ cười. “Nô tỳ chẳng qua chỉ nói sự thực mà thôi. Có điều cả nương tử và nô tỳ đều hiểu rõ, cảm động là một nhẽ, còn tình cảm lại là một nhẽ khác, vốn chẳng liên quan đến nhau. Nương tử không thích tức là không thích, sẽ không vì cảm động mà miễn cưỡng bản thân.”
Tôi lại hỏi: “Hoán Bích đâu?”
“Biết buổi chiều Ôn đại nhân sẽ tới, Hoán Bích cô nương cũng giống như nô tỳ, đã tìm cớ ra ngoài rồi.”
Tôi hơi nhướng mày. “Lần này nha đầu đó hình như đã đoán nhầm rồi, có lẽ cô nàng cho rằng ta sẽ đồng ý với Ôn Thực Sơ.”
Cận Tịch nở nụ cười dịu dàng mà điềm tĩnh. “Nô tỳ biết nương tử nhất định sẽ không đồng ý với Ôn đại nhân. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình là thứ nhất, quan trọng hơn là nếu vì né tránh sự vất vả nhất thời mà làm việc trái với lòng mình, đó sẽ không phải là Chân nương tử mà Cận Tịch biết.” Đôi mắt nàng ta trong veo và sáng rực. “Nương tử vô cùng kiên trì và xem trọng chuyện tình cảm, đây chính là chỗ đáng quý nhất của nương tử.”
Tôi khẽ cười, nói: “Cha mẹ sinh ra ta nhưng hiểu ta nhất chính là Cận Tịch ngươi.”
Lời còn chưa dứt, Hoán Bích đã bước từ cửa vào, nhìn thấy tôi và Cận Tịch đều ở đây liền tò mò hỏi: “Ôn đại nhân đi rồi sao? Tiểu thư đã trả lời y thế nào?”
Tôi và Cận Tịch đưa mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười hiểu ý.
Mấy ngày sau, tôi lại đi giặt quần áo, thấy những lời đồn thổi đã giảm đi nhiều. Hôm ấy, nhân dịp thời tiết ấm áp, tôi ôm một sọt quần áo lớn tới bên bờ suối giặt giũ. Sau khi nói rõ ràng mọi việc với Ôn Thực Sơ, tôi bất giác cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, như thể trong lòng có một tảng đá lớn vừa được buông xuống.
Khi đến bên bờ suối, chỉ nghe nước chảy róc rách êm tai, bọt nước bắn đi tung tóe nhưng xung quanh lại chỉ có một mình Mạc Ngôn.
Bà ta thấy tôi một mình đi tới, liếc mắt nhìn qua, hờ hững nói: “Hôm nay hình như tâm trạng cô không tệ.”
Tôi bất giác đưa tay lên vuốt má, cười nói: “Vsao? Thế mà ta chẳng biết gì đấy.”
Bà ta “ừm” một tiếng, cởi giày và tất ra, nhảy luôn xuống dòng suối. Tôi kinh hãi kêu lên: “Có lạnh không? Mau lên đây, chớ nên đứng trong nước lạnh như thế!”
Mạc Ngôn cười sang sảng. “Sợ cái gì! Làm thế này đâu có vi phạm quy định của nhà chùa.” Sau đó lại đưa tay kéo tôi. “Tới đây nào, cô cũng xuống đây đi, mát lắm!”
Tôi cười khúc khích một hồi, cuối cùng vì sức yếu hơn nên bị Mạc Ngôn kéo xuống. Dòng nước suối lạnh băng mơn trớn trên da thịt, tựa như vô số con cá nhỏ há miệng rỉa vào chân tôi, vừa ngứa ngáy vừa thoải mái, dễ chịu. Dù gì bây giờ vẫn là đầu xuân, sau một thoáng ngâm nước, tôi liền không chịu được nữa, liền cùng Mạc Ngôn tươi cười vui vẻ dắt tay nhau leo lên bờ.
Mạc Ngôn phủi nhẹ tà áo, cười tủm tỉm, nói: “Gã thái y trong cung kia đã mấy ngày không tới rồi, cô thành ra lại không còn tâm sự gì nữa thì phải.”
Tôi mỉm cười, bình thản đáp: “Tâm sự của ta vốn không phải vì y.”
Bà ta chẳng buồn ngẩng lên, chỉ buông một câu: “Ta thấy tâm sự của cô nằm ở chỗ phải ứng phó với y thế nào. Bây giờ y không tới nữa, cô không cần phải ứng phó với y, tất nhiên không còn tâm sự nữa.”
Tôi thấy bà ta mau mồm mau miệng như vậy, không kìm được bật cười, coi như thừa nhận. Rồi tôi tiện tay lấy quần áo ra, rắc lên một nắm bột bồ kết, bắt đầu chuyên tâm giặt giũ.
Mạc Ngôn xưa nay vẫn luôn độc lai độc vãng, không qua lại với các ni cô trong chùa, khuôn mặt lại có vẻ lạnh lùng, hung dữ, thành ra các ni cô không dám gây khó dễ với bà ta, lại càng không dám bắt bà ta đi làm những việc nặng, do đó Mạc Ngôn chỉ cần lo cho bản thân là được.
Mạc Ngôn rất nhanh đã giặt xong chỗ quần áo của mình, thế nhưng lại không đi ngay mà tiện tay cầm lấy quần áo trong sọt của tôi, đặt lên tảng á lớn trước mặt, giơ chày đập từng nhát. Động tác của bà ta hết sức thuần thục, lực đập vừa phải, không mạnh không nhẹ, cũng không hề làm nước bắn lên, dường như đã rất quen với công việc này.
Tôi không để ý đến, nhìn xuống dòng suối trong veo, cảm thấy giống như một dải lụa mềm uốn lượn đung đưa, nhẹ nhàng chảy qua bờ cỏ xanh biếc, tâm trạng bỗng thư thái hơn nhiều.
Cứ ngồi lặng im như vậy được một lát, Mạc Ngôn đột nhiên cúi đầu, thấp giọng nói: “Cô rất tốt!”
Tôi nhất thời không hiểu ý bà ta, buột miệng hỏi: “Gì cơ?”
Bà ta dừng động tác, liếc nhìn tôi, nói: “Cô không thích gã thái y kia, rất tốt.”
Tôi không kìm được, bật cười. “Tại sao lại nói vậy?”
Mạc Ngôn thoáng ngẩn ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng mà hung dữ, từ trong kẽ răng bật ra mấy từ đầy vẻ hằn học, tựa như một bãi đờm nhầy nhụa khiến người ta buồn nôn, chỉ muốn nhổ đi thật xa. “Lũ nam nhân thối tha đều chẳng tốt đẹp gì!”
Tôi “a” lên một tiếng nhưng lại không dám cười, càng không biết nên trả lời thế nào.
Mạc Ngôn nói thẳng: “Giống như gã thái y kia vậy, hắn tới thăm cô không phải là tới thăm một vị chủ nhân đã thất sủng, điều này tự cô hiểu rõ. Nam nhân ấy mà, khi chưa có được cô thì sẽ tìm trăm phương ngàn kế mong chiếm được trái tim cô, nhưng một khi chiếm được rồi thì sẽ sinh lòng chán ghét, vứt bỏ cô như một đôi giày rách, chẳng quan tâm xem trước đây đã vì cô mà phải hao tâm tổn sức thế nào.” Bà ta nói liền một hơi, sau khi nói xong liền thở hồng hộc một hồi.
Tôi không nói gì, ngón tay vạch nhẹ xuống nước, cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua da thịt truyền vào tận trái tim. Tôi ngơ ngẩn nhìn Mạc Ngôn, cất giọng nghi hoặc: “Bà…”
Bà ta khẽ vỗ tay một cái, ngẩng đầu nhìn ánh dương rạng rỡ màu vàng kim, những tia nắng chói chang khiến bà ta hơi nheo mắt, giọng nói yếu ớt như ngưng kết thành một cây kim nhỏ, lập lòe phát ra những tia sáng lạnh ngắt khiến người ta phải rùng mình. “Không ngại nói thật với cô, ta là người nửa đường xuất gia đấy!”
Tôi khẽ gật đầu. “Ta biết chứ, nếu là người xuất gia từ nhỏ, ắt sẽ không bất hòa với các ni cô trong chùa, tính cách cũng không nóng nảy, bộp chộp như bà.”
Mạc Ngôn nhướng mày, lớn tiếng nói: “Không sai, ta đã từng lấy chồng, đã từng sinh con, rồi sau đó mới tới chùa Cam Lộ này tu hành.” Nhìn dòng nước suối đến ngẩn ngơ, Mạc Ngôn thỉnh thoảng lại móc một nắm rêu xanh trong khe đá lên, thứ màu xanh sẫm âm trầm ấy giống hệt như tâm cảnh của bà ta lúc này. “Tính tình ta đúng là thô lỗ, nóng nảy nhưng hồi trẻ chưa gả chồng, có ai không phải là một cô gái tốt, tính tình ngoan ngoãn, hiền lành. Chỉ có điều, sau khi lấy chồng, chưa xét tới tinh thần hao tổn, chẳng may gặp phải một người chồng không tốt, mẹ chồng lại cay nghiệt, e rằng dù có là hòn ngọc tốt đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ trở nên sứt mẻ tả tơi.”
Kỳ thực, nhìn kĩ thì dung mạo Mạc Ngôn cũng không tính là khó coi, xấu xí, dù những nếp hằn của thời gian cùng vẻ hung dữ nơi khóe mắt đã không thể che giấu được, nhưng những đường cong mềm mại trên khuôn mặt kia vẫn toát ra một sức hút riêng. Có thể tưởng tượng nếu thời gian lui về hai mươi năm trước, dung mạo của bà ta nhất định là thanh tú, đáng yêu vô cùng, chắc hẳn cũng từng được rất nhiều nam tử ái mộ.
“Vậy tại sao bà lại xuất gia?”
Mạc Ngôn không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Vì lấy nhầm người thôi! Ta và y vốn môn đăng hộ đối, đều xuất thân từ gia đình làm nông bình thường, lại ở hai thôn gần nhau, từ nhỏ đã quen biết. Khi ta chưa được gả cho y, y đối xử với ta rất tốt, ta lại giỏi kéo sợi dệt vải, có thể giúp đỡ lo liệu việc nhà, thế là y bèn mừng rỡ cưới ta về. Sau này ta ngày một già đi, lại sinh liền hai đứa con gái, gã nam nhân thối tha đó liền chê ta, nói ta không thể sinh cho y đứa con trai nối dõi, lại không nuôi nổi hai cô con gái, thế là đứa nhỏ vừa mới ra đời đã bị y dìm nước đến chết. Ta giận quá, lại thêm thương tâm, bèn tranh cãi với y mấy câu, y liền đuổi ta ra khỏi cửa. Mẹ chồng với em chồng không những không khuyên, còn thêm dầu vào lửa, nói là sẽ tìm cho y một người vợ mới vừa trẻ trung vừa biết sinh đẻ. Trong cơn giận dữ, ta liền mang theo đứa con gái lớn bỏ đi, ngay đến giấy bỏ cũng chẳng cần. Một nữ nhân không thể sinh được con trai đã là cái cớ lớn nhất để người ta chê cười, giễu cợt rồi, ta lại không có bản lĩnh gì, đành mang con gái vào chùa xin miếng cơm ăn thôi.”
Bà ta nói xong, nơi khóe mắt đã thấp thoáng ánh lệ, thế nhưng giọng nói lại toát ra vẻ hờ hững và xa cách, ngay đến sự phẫn nộ và không cam tâm của bản thân cũng đã rất nhạt nhòa. Bà ta bình tĩnh đến vậy, chắc hẳn là đã thương tâm tới tột độ rồi. Tôi nghe mà tim đập chân run, đó là một nam nhân như thế nào mà lại có thể tự tay giết chết đứa con gái vừa mới ra đời của mình, thật tàn nhẫn biết bao! Tôi thầm buồn bã, nhưng cũng chỉ cất tiếng khuyên nhủ: “Bà đừng thương tâm…”
Mạc Ngôn đột ngột ngẩng lên, lau vội giọt nước mắt, cắt ngang lời tôi, phỉ phui một tiếng bằng giọng khinh miệt: “Phì! Gã nam nhân thối tha đó mà xứng để ta thương tâm sao! Y cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!”
Lòng tôi thầm thương cảm, đồng thời cũng có chút vui mừng. Mạc Ngôn sinh liền hai người con gái, bị nhà chồng ruồng bỏ, đuổi ra khỏi cửa, còn tôi lại cảm thấy may mắn vì Lung Nguyệt của mình là thân con gái, nhờ thế mới có thể sống yên ổn trong cung, không phải đối mặt với sự ám hại của bao người. Nhưng nếu tôi còn ở trong cung, còn là Hoàn Quý tần và đang hưởng phúc một cách yên ổn, chỉ e tôi cũng sẽ thầm tiếc nuối vì Lung Nguyệt của mình là con gái.
Tôi cố kìm nén những tâm sự trong lòng, chợt nghĩ tới một việc, hỏi: “Bà nói là con gái bà cũng đi theo bà sao?”
Mạc Ngôn khẽ “ừm” một tiếng, cười lạnh, nói: “Cô nghĩ chùa Cam Lộ là nơi tốt đẹp lắm sao, đám ni cô đó đều xem thường ta xuất thân bần hàn, có thể thu nhận ta đã là một việc không dễ dàng gì rồi, ta liền tìm mọi cách sắp xếp cho con gái ta một công việc ở dưới núi, hai bên cũng coi như có thể giúp đỡ lẫn nhau. Khi ta mới tới, tính khí còn khá tốt, bọn họ thường ngày dù có chê bai, giễu cợt, gây khó dễ thế nào ta cũng nhịn, nhưng có một ngày ta rốt cuộc không nhịn được nữa, liền đập vỡ một vại nước nặng chừng trăm cân trong chùa, từ đó không còn ai dám ức hiếp ta nữa, quả đúng như câu hồng mềm dễ nắn, người hiền dễ bị bắt nẮ” Bà ta khẽ thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi. “Tính khí cô cũng tốt quá đấy, do đó mới hay bị bọn họ ức hiếp.”
Tôi khẽ cười, nói: “Bà còn có một người con gái đã trưởng thành để mà nương tựa, lại chỉ có một thân một mình trong chùa, chẳng phải sợ ai. Nhưng còn ta, ta là người từ trong cung ra, chùa Cam Lộ này là chốn dung thân cuối cùng của ta, nếu rời khỏi đây, ta thực sự không còn nơi nào để đi. Huống chi còn có hai người Hoán Bích và Cận Tịch, ta thực không muốn làm liên lụy đến họ thêm nữa.”
Mạc Ngôn suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, nói: “Cũng có lý, cô đúng là đã phải chịu nhiều ấm ức rồi!”
Tôi cười gượng, nói: “Chẳng qua là sống tạm qua ngày mà thôi, nếu nói tới ấm ức, sống ở đâu mà không phải chịu ấm ức cơ chứ?”
Mạc Ngôn nói: “Kể ra cũng phải, cô cứ nhìn cái đám ni cô trong chùa Cam Lộ này thì biết, thường ngày chỉ vì chút chuyện cỏn con mà không ngừng đấu đá nhau, giở đủ trò đủ kiểu. Trước đây, cô là quý nhân trong cung, nữ nhân ở đó nhiều hơn chùa Cam Lộ này nhiều, mà phàm là việc gì dính dáng đến nam nhân, dính dáng đến tiền tài và quyền lực, có nữ nhân nào không trở nên hung ác, điên cuồng, giở đầy thủ đoạn, trước đây cô nhất định đã phải chịu không ít ấm ức.”
Bà ta vốn là người thô lỗ, có thể nói ra những lời quan tâm chu đáo thế này thực không dễ dàng gì, tôi bất giác có chút cảm động. Đưa mắt nhìn khắp chùa Cam Lộ, ngoài Hoán Bích và Cận Tịch ra, có ai chịu nói với tôi những lời như vậy nữa chứ?
Vành mắt tôi hoe đỏ nhưng rốt cuộc vẫn cố kìm nén, không để Mạc Ngôn thấy mình rơi nước mắt, sau đó lại cúi đầu mân mê mép áo, khẽ nói: “Bà quả đã có cái nhìn thấu triệt.”
Mạc Ngôn khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Có gì mà không thấu triệt chứ, đưa mắt nhìn khắp thế gian này, kẻ hưởng phúc luôn là nam nhân. Còn nữ nhân chúng ta, bất kể là con nhà giàu hay con nhà nghèo, ai cũng phải chịu khổ như nhau.” Bà ta thở dài than: “Giống như cô với ta vậy, nếu không vì bị ép tới đường cùng, có ai lại muốn bỏ nhà bỏ con nửa đường xuất gia chứ?”
Lời này như một nhát búa nặng nề đánh vào trái tim tôi, làm tôi thầm chấn động. Nhưng dù chấn động đến thế nào đi nữa, bề ngoài tôi vẫn chỉ mỉm cười, không nói năng gì.
Mạc Ngôn thấy tôi ngây người, biết là tôi đang buồn, liền khẽ cười, nói: “Ta có câu chuyện cười kể cho cô nghe này.”
Tôi miễn cưỡng phấn chấn lên một chút, cười hỏi: “Câu chuyện gì vậy?”
Mạc Ngôn nở một nụ cười thần bí, thản nhiên nói: “Tháng trước gã nam nhân kia vừa mới tới tìm ta.”
Tôi “a” lên một tiếng, hỏi: “Vậy bà có theo y quay về không?”
Bà ta đưa mắt lườm tôi một cái, nói: “Y muốn ta quay về, nhưng nếu ta chịu theo y quay về, bây giờ đã không còn ở đây nữa rồi.” Sau đó bà ta lại cười, nói tiếp: “Cô vợ mà gã nam nhân thối tha đó mới cưới cũng sinh được con gái, hơn nữa y còn nói với ta, cô vợ mới của y trẻ thì trẻ thật, nhưng tướng mạo lại không bằng ta hồi trẻ. Hơn nữa, cô ta tay chân rất vụng về, trước đây một ngày ta dệt được hai xấp vải, vừa dày vừa đẹp, còn nữ nhân kia bây giờ một ngày chưa dệt xong một xấp, lại thường xuyên làm đứt chỉ và dệt lỗi, khiến nam nhân thối tha kia tức phát điên, có đánh chửi cũng không ăn thua.”
“Vậy bà nói với y thế nào?”
Trong mắt Mạc Ngôn bừng lên một tia sáng lạnh lùng. “Ta chỉ nói với y một câu thôi, trả lại tính mạng con gái ta cho ta. Chỉ cần nó có thể sống lại, ta sẽ theo y quay về. Gã nam nhân thối tha không còn gì để nói, đành ngượng ngùng quay về.” Giọng bà ta chợt trở nên dịu dàng và bi thương. “Cô không biết đâu, đứa con gái nhỏ đó của ta đáng yêu vô cùng, ta yêu thương nó lắm. Chỉ đáng tiếc, nó sống trên đời chưa đủ ba ngày.” Bốn phía xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá, như than như khóc, kết hợp với nỗi thương tâm của Mạc Ngôn khiến lòng người thổn thức.
Mạc Ngôn gạt mạnh nước mắt, nói: “Gã nam nhân thối tha đó đúng là nằm mơ, muốn gọi ta về để hắn được trái ôm phải ấp, đừng hòng ta chiều ý hắn. Ta mang theo con gái sống bên ngoài tự do tự tại, việc gì phải về nhà hắn mà chịu khổ. Đứa con gái nhỏ kia của ta không thể chết một cách vô ích được.”
Tôi ngẩn ngơ nhớ lại, trong tập Kinh Thi từng đọc ngày xưa có một bài thơ thế này:
Lên núi hái my vu,
Xuống núi gặp chồng xưa.
Bái chào và thăm hỏi:
“Người vợ mới ra sao?”
“Người mới tuy rằng tốt,
Nhưng chẳng bằng người xưa.
Nhan sắc so sánh được,
Tay nghề lại kém thua.
Người mới về tới cửa,
Người cũ rời nhà đi.
Người mới dệt lụa vàng,
Người cũ dệt lụa trắng.
Lụa vàng ngày một tấm,
Lụa trắng năm thước dư.
Lụa vàng so lụa trắng,
Người mới chẳng bằng xưa[2].”
[2] Đây là bài Lên núi hái my vu, thực ra là một bài thơ Nhạc phủ, dịch thơ Điệp Luyến Hoa, người dịch có sửa chữa một chút – ND.
Qua đó có thể thấy nam tử bạc tình, nữ tử bạc mệnh, từ xưa đã vậy rồi, đến giờ vẫn chẳng hề thay đổi. Còn Mạc Ngôn, tất nhiên kiên cường, dũng cảm hơn cô gái hái my vu kia nhiều.
Tôi nắm chặt bàn tay Mạc Ngôn, an ủi: “Không sao, dù gì cũng đã qua rồi.”
Mạc Ngôn nở nụ cười thê thảm. “Cô biết tại sao ta lại nói với cô những lời này không?”
Tôi lắc đầu, cười mỉm. “Chắc là vì bà cảm thấy ta mồm miệng kín đáo.”
Bà ta cười lặng lẽ, nắm lại bàn tay tôi. “Bởi vì ta nhìn ra được, nỗi đau khổ trong lòng cô không hề ít hơn ta.”
Tôi chỉ khẽ mỉm cười, một làn gió thổi nhẹ qua bàn tay ẩm ướt, mang tới cảm giác mát lạnh. Thế nhưng, tôi có thể nói gì được đây? Rốt cuộc, tôi chỉ đành im lặng.
Cận Tịch ôm theo đống quần áo vừa phơi khô bước vào, thấy tôi đang ngồi thẫn thờ thì im lặng, chỉ đứng trước giường, cẩn thận gấp quần áo, động tác thuần thục mà nhanh nhẹn.
Gấp xong, nàng ta thổn thức nói: “Bộ dạng của Ôn đại nhân lúc bước ra ngoài vừa rồi thật khiến người ta cảm thấy buồn bã.”
Tôi đưa tay chống cằm, bình tĩnh hỏi: “Có rất nhiều người nhìn thấy sao?”
Nàng ta khẽ gật đầu. “Ôn đại nhân thương tâm quá độ, trông cứ như người mất hồn, đâu còn biết che giấu sắc mặt, mà lúc này lại là thời gian đi tụng niệm dịp chiều tối, có rất nhiều người qua lại.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng rồi lại tiếp tục trầm tư. Trong căn phòng mờ tối, ánh nến bập bùng khiến mắt người ta cay cay. Tôi đổi sang thắp đèn dầu, ngọn lửa nhỏ sáng lên, tỏa ra những tia sáng mông lung.
Theo lệ thường, tôi mở kinh văn ra xem, bắt đầu tụng niệm. Cận Tịch nghe được một lát, liền dịu dàng cất tiếng: “Tiếng niệm kinh của nương tử hôm nay hình như không còn nhiều tâm sự như hai ngày trước nữa.”
Tôi khẽ cười hờ hững, chỉ nói: “Thuyết phục được y cũng coi như tâm nguyện của ta đã đạt thành, nếu không, sau này gặp mặt sẽ rất khó xử, đây là điều mà ta không muốn thấy.”
Cận Tịch im lặng, lát sau mới nói: “Với tính cách của Ôn đại nhân, nếu nương tử cứng rắn quá, chỉ e sẽ làm trái tim y thương tổn, còn ảnh hưởng đến tình nghĩa nhiều năm, dù sao lâu nay Ôn đại nhân vẫn luôn ôm mối tình si với nương tử, mọi người đều thấy rõ, mà sau này Lung Nguyệt Công chúa và Thẩm Tiệp dư cũng cần có y chăm sóc; nhưng nếu mềm mỏng quá, chỉ sợ y sẽ nghe không lọt tai, luôn ôm một chút hy vọng, như thế thực chẳng tốt cho bất cứ ai. Lần này để khuyên nhủ được Ôn đại nhân, nương tử nhất định đã phải hao tổn rất nhiều tâm sức.”
Tôiấp cuốn kinh thư lại, cười nói: “Ngươi nói đúng lắm, tâm ý của y bao năm nay ta vẫn luôn cảm kích. Để có thể khiến y dễ chấp nhận một chút, ta đã phải vắt óc suy nghĩ, lục tìm trong ký ức tất cả những chuyện thuở xưa.”
Cận Tịch khẽ cười. “Hai ngày trước nhìn nương tử cứ ngồi ngẩn ngơ, Hoán Bích còn tưởng là nương tử sẽ đồng ý với Ôn đại nhân nữa đấy!”
Tôi bật cười, nói: “Sao có thể chứ? Nếu ta đồng ý, trước đây đã không vào cung. Dù thời thế thay đổi nhưng bản tính con người cũng không bao giờ đổi thay.”
Cận Tịch nói: “Quả thực Ôn đại nhân không phải người thích hợp nhất với nương tử. Bởi vì…” Nàng ta khẽ cười, nói tiếp: “Tình ý của y cứ luôn không đúng lúc như thế.”
“Không đúng lúc?” Tôi tỉ mỉ nghĩ lại rồi cũng cười, nói: “Lần thứ nhất là trước khi vào cung, đợi đến khi ta được chọn đi tham dự tuyển tú, y mới tới bảo ta đừng đi, muốn thành thân với ta; hai lần sau thì là ở trong cung, lại càng không có chút khả năng nào; còn một lần nữa chính là lúc này đây…” Nói tới đây, tôi không khỏi thầm chua xót. “Với tâm trạng của ta bây giờ, sao có thể nghĩ tới mấy việc này được?”
Cận Tịch tỏ vẻ thấu hiểu. “Do đó, Ôn đại nhân vốn không nên nói ra, như thế khi hai bên gặp nhau còn dễ nói chuyện. Y không hiểu rằng nếu nương tử thật sự thích y, ngay từ sớm đã có hôn ước với y rồi, chẳng cần phải đi tham dự tuyển tú làm gì.”
Tôi không kìm được tò mò, hỏi: “Vậy tại sao hôm đó ngươi còn nói là tình ý của Ôn Thực Sơ với ta hết sức hiếm có?”
Cận Tịch cụp mắt, khẽ nở nụ cười. “Nô tỳ chẳng qua chỉ nói sự thực mà thôi. Có điều cả nương tử và nô tỳ đều hiểu rõ, cảm động là một nhẽ, còn tình cảm lại là một nhẽ khác, vốn chẳng liên quan đến nhau. Nương tử không thích tức là không thích, sẽ không vì cảm động mà miễn cưỡng bản thân.”
Tôi lại hỏi: “Hoán Bích đâu?”
“Biết buổi chiều Ôn đại nhân sẽ tới, Hoán Bích cô nương cũng giống như nô tỳ, đã tìm cớ ra ngoài rồi.”
Tôi hơi nhướng mày. “Lần này nha đầu đó hình như đã đoán nhầm rồi, có lẽ cô nàng cho rằng ta sẽ đồng ý với Ôn Thực Sơ.”
Cận Tịch nở nụ cười dịu dàng mà điềm tĩnh. “Nô tỳ biết nương tử nhất định sẽ không đồng ý với Ôn đại nhân. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình là thứ nhất, quan trọng hơn là nếu vì né tránh sự vất vả nhất thời mà làm việc trái với lòng mình, đó sẽ không phải là Chân nương tử mà Cận Tịch biết.” Đôi mắt nàng ta trong veo và sáng rực. “Nương tử vô cùng kiên trì và xem trọng chuyện tình cảm, đây chính là chỗ đáng quý nhất của nương tử.”
Tôi khẽ cười, nói: “Cha mẹ sinh ra ta nhưng hiểu ta nhất chính là Cận Tịch ngươi.”
Lời còn chưa dứt, Hoán Bích đã bước từ cửa vào, nhìn thấy tôi và Cận Tịch đều ở đây liền tò mò hỏi: “Ôn đại nhân đi rồi sao? Tiểu thư đã trả lời y thế nào?”
Tôi và Cận Tịch đưa mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười hiểu ý.
Mấy ngày sau, tôi lại đi giặt quần áo, thấy những lời đồn thổi đã giảm đi nhiều. Hôm ấy, nhân dịp thời tiết ấm áp, tôi ôm một sọt quần áo lớn tới bên bờ suối giặt giũ. Sau khi nói rõ ràng mọi việc với Ôn Thực Sơ, tôi bất giác cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, như thể trong lòng có một tảng đá lớn vừa được buông xuống.
Khi đến bên bờ suối, chỉ nghe nước chảy róc rách êm tai, bọt nước bắn đi tung tóe nhưng xung quanh lại chỉ có một mình Mạc Ngôn.
Bà ta thấy tôi một mình đi tới, liếc mắt nhìn qua, hờ hững nói: “Hôm nay hình như tâm trạng cô không tệ.”
Tôi bất giác đưa tay lên vuốt má, cười nói: “Vsao? Thế mà ta chẳng biết gì đấy.”
Bà ta “ừm” một tiếng, cởi giày và tất ra, nhảy luôn xuống dòng suối. Tôi kinh hãi kêu lên: “Có lạnh không? Mau lên đây, chớ nên đứng trong nước lạnh như thế!”
Mạc Ngôn cười sang sảng. “Sợ cái gì! Làm thế này đâu có vi phạm quy định của nhà chùa.” Sau đó lại đưa tay kéo tôi. “Tới đây nào, cô cũng xuống đây đi, mát lắm!”
Tôi cười khúc khích một hồi, cuối cùng vì sức yếu hơn nên bị Mạc Ngôn kéo xuống. Dòng nước suối lạnh băng mơn trớn trên da thịt, tựa như vô số con cá nhỏ há miệng rỉa vào chân tôi, vừa ngứa ngáy vừa thoải mái, dễ chịu. Dù gì bây giờ vẫn là đầu xuân, sau một thoáng ngâm nước, tôi liền không chịu được nữa, liền cùng Mạc Ngôn tươi cười vui vẻ dắt tay nhau leo lên bờ.
Mạc Ngôn phủi nhẹ tà áo, cười tủm tỉm, nói: “Gã thái y trong cung kia đã mấy ngày không tới rồi, cô thành ra lại không còn tâm sự gì nữa thì phải.”
Tôi mỉm cười, bình thản đáp: “Tâm sự của ta vốn không phải vì y.”
Bà ta chẳng buồn ngẩng lên, chỉ buông một câu: “Ta thấy tâm sự của cô nằm ở chỗ phải ứng phó với y thế nào. Bây giờ y không tới nữa, cô không cần phải ứng phó với y, tất nhiên không còn tâm sự nữa.”
Tôi thấy bà ta mau mồm mau miệng như vậy, không kìm được bật cười, coi như thừa nhận. Rồi tôi tiện tay lấy quần áo ra, rắc lên một nắm bột bồ kết, bắt đầu chuyên tâm giặt giũ.
Mạc Ngôn xưa nay vẫn luôn độc lai độc vãng, không qua lại với các ni cô trong chùa, khuôn mặt lại có vẻ lạnh lùng, hung dữ, thành ra các ni cô không dám gây khó dễ với bà ta, lại càng không dám bắt bà ta đi làm những việc nặng, do đó Mạc Ngôn chỉ cần lo cho bản thân là được.
Mạc Ngôn rất nhanh đã giặt xong chỗ quần áo của mình, thế nhưng lại không đi ngay mà tiện tay cầm lấy quần áo trong sọt của tôi, đặt lên tảng á lớn trước mặt, giơ chày đập từng nhát. Động tác của bà ta hết sức thuần thục, lực đập vừa phải, không mạnh không nhẹ, cũng không hề làm nước bắn lên, dường như đã rất quen với công việc này.
Tôi không để ý đến, nhìn xuống dòng suối trong veo, cảm thấy giống như một dải lụa mềm uốn lượn đung đưa, nhẹ nhàng chảy qua bờ cỏ xanh biếc, tâm trạng bỗng thư thái hơn nhiều.
Cứ ngồi lặng im như vậy được một lát, Mạc Ngôn đột nhiên cúi đầu, thấp giọng nói: “Cô rất tốt!”
Tôi nhất thời không hiểu ý bà ta, buột miệng hỏi: “Gì cơ?”
Bà ta dừng động tác, liếc nhìn tôi, nói: “Cô không thích gã thái y kia, rất tốt.”
Tôi không kìm được, bật cười. “Tại sao lại nói vậy?”
Mạc Ngôn thoáng ngẩn ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng mà hung dữ, từ trong kẽ răng bật ra mấy từ đầy vẻ hằn học, tựa như một bãi đờm nhầy nhụa khiến người ta buồn nôn, chỉ muốn nhổ đi thật xa. “Lũ nam nhân thối tha đều chẳng tốt đẹp gì!”
Tôi “a” lên một tiếng nhưng lại không dám cười, càng không biết nên trả lời thế nào.
Mạc Ngôn nói thẳng: “Giống như gã thái y kia vậy, hắn tới thăm cô không phải là tới thăm một vị chủ nhân đã thất sủng, điều này tự cô hiểu rõ. Nam nhân ấy mà, khi chưa có được cô thì sẽ tìm trăm phương ngàn kế mong chiếm được trái tim cô, nhưng một khi chiếm được rồi thì sẽ sinh lòng chán ghét, vứt bỏ cô như một đôi giày rách, chẳng quan tâm xem trước đây đã vì cô mà phải hao tâm tổn sức thế nào.” Bà ta nói liền một hơi, sau khi nói xong liền thở hồng hộc một hồi.
Tôi không nói gì, ngón tay vạch nhẹ xuống nước, cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua da thịt truyền vào tận trái tim. Tôi ngơ ngẩn nhìn Mạc Ngôn, cất giọng nghi hoặc: “Bà…”
Bà ta khẽ vỗ tay một cái, ngẩng đầu nhìn ánh dương rạng rỡ màu vàng kim, những tia nắng chói chang khiến bà ta hơi nheo mắt, giọng nói yếu ớt như ngưng kết thành một cây kim nhỏ, lập lòe phát ra những tia sáng lạnh ngắt khiến người ta phải rùng mình. “Không ngại nói thật với cô, ta là người nửa đường xuất gia đấy!”
Tôi khẽ gật đầu. “Ta biết chứ, nếu là người xuất gia từ nhỏ, ắt sẽ không bất hòa với các ni cô trong chùa, tính cách cũng không nóng nảy, bộp chộp như bà.”
Mạc Ngôn nhướng mày, lớn tiếng nói: “Không sai, ta đã từng lấy chồng, đã từng sinh con, rồi sau đó mới tới chùa Cam Lộ này tu hành.” Nhìn dòng nước suối đến ngẩn ngơ, Mạc Ngôn thỉnh thoảng lại móc một nắm rêu xanh trong khe đá lên, thứ màu xanh sẫm âm trầm ấy giống hệt như tâm cảnh của bà ta lúc này. “Tính tình ta đúng là thô lỗ, nóng nảy nhưng hồi trẻ chưa gả chồng, có ai không phải là một cô gái tốt, tính tình ngoan ngoãn, hiền lành. Chỉ có điều, sau khi lấy chồng, chưa xét tới tinh thần hao tổn, chẳng may gặp phải một người chồng không tốt, mẹ chồng lại cay nghiệt, e rằng dù có là hòn ngọc tốt đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ trở nên sứt mẻ tả tơi.”
Kỳ thực, nhìn kĩ thì dung mạo Mạc Ngôn cũng không tính là khó coi, xấu xí, dù những nếp hằn của thời gian cùng vẻ hung dữ nơi khóe mắt đã không thể che giấu được, nhưng những đường cong mềm mại trên khuôn mặt kia vẫn toát ra một sức hút riêng. Có thể tưởng tượng nếu thời gian lui về hai mươi năm trước, dung mạo của bà ta nhất định là thanh tú, đáng yêu vô cùng, chắc hẳn cũng từng được rất nhiều nam tử ái mộ.
“Vậy tại sao bà lại xuất gia?”
Mạc Ngôn không chút nghĩ ngợi đáp ngay: “Vì lấy nhầm người thôi! Ta và y vốn môn đăng hộ đối, đều xuất thân từ gia đình làm nông bình thường, lại ở hai thôn gần nhau, từ nhỏ đã quen biết. Khi ta chưa được gả cho y, y đối xử với ta rất tốt, ta lại giỏi kéo sợi dệt vải, có thể giúp đỡ lo liệu việc nhà, thế là y bèn mừng rỡ cưới ta về. Sau này ta ngày một già đi, lại sinh liền hai đứa con gái, gã nam nhân thối tha đó liền chê ta, nói ta không thể sinh cho y đứa con trai nối dõi, lại không nuôi nổi hai cô con gái, thế là đứa nhỏ vừa mới ra đời đã bị y dìm nước đến chết. Ta giận quá, lại thêm thương tâm, bèn tranh cãi với y mấy câu, y liền đuổi ta ra khỏi cửa. Mẹ chồng với em chồng không những không khuyên, còn thêm dầu vào lửa, nói là sẽ tìm cho y một người vợ mới vừa trẻ trung vừa biết sinh đẻ. Trong cơn giận dữ, ta liền mang theo đứa con gái lớn bỏ đi, ngay đến giấy bỏ cũng chẳng cần. Một nữ nhân không thể sinh được con trai đã là cái cớ lớn nhất để người ta chê cười, giễu cợt rồi, ta lại không có bản lĩnh gì, đành mang con gái vào chùa xin miếng cơm ăn thôi.”
Bà ta nói xong, nơi khóe mắt đã thấp thoáng ánh lệ, thế nhưng giọng nói lại toát ra vẻ hờ hững và xa cách, ngay đến sự phẫn nộ và không cam tâm của bản thân cũng đã rất nhạt nhòa. Bà ta bình tĩnh đến vậy, chắc hẳn là đã thương tâm tới tột độ rồi. Tôi nghe mà tim đập chân run, đó là một nam nhân như thế nào mà lại có thể tự tay giết chết đứa con gái vừa mới ra đời của mình, thật tàn nhẫn biết bao! Tôi thầm buồn bã, nhưng cũng chỉ cất tiếng khuyên nhủ: “Bà đừng thương tâm…”
Mạc Ngôn đột ngột ngẩng lên, lau vội giọt nước mắt, cắt ngang lời tôi, phỉ phui một tiếng bằng giọng khinh miệt: “Phì! Gã nam nhân thối tha đó mà xứng để ta thương tâm sao! Y cứ nằm mơ giữa ban ngày đi!”
Lòng tôi thầm thương cảm, đồng thời cũng có chút vui mừng. Mạc Ngôn sinh liền hai người con gái, bị nhà chồng ruồng bỏ, đuổi ra khỏi cửa, còn tôi lại cảm thấy may mắn vì Lung Nguyệt của mình là thân con gái, nhờ thế mới có thể sống yên ổn trong cung, không phải đối mặt với sự ám hại của bao người. Nhưng nếu tôi còn ở trong cung, còn là Hoàn Quý tần và đang hưởng phúc một cách yên ổn, chỉ e tôi cũng sẽ thầm tiếc nuối vì Lung Nguyệt của mình là con gái.
Tôi cố kìm nén những tâm sự trong lòng, chợt nghĩ tới một việc, hỏi: “Bà nói là con gái bà cũng đi theo bà sao?”
Mạc Ngôn khẽ “ừm” một tiếng, cười lạnh, nói: “Cô nghĩ chùa Cam Lộ là nơi tốt đẹp lắm sao, đám ni cô đó đều xem thường ta xuất thân bần hàn, có thể thu nhận ta đã là một việc không dễ dàng gì rồi, ta liền tìm mọi cách sắp xếp cho con gái ta một công việc ở dưới núi, hai bên cũng coi như có thể giúp đỡ lẫn nhau. Khi ta mới tới, tính khí còn khá tốt, bọn họ thường ngày dù có chê bai, giễu cợt, gây khó dễ thế nào ta cũng nhịn, nhưng có một ngày ta rốt cuộc không nhịn được nữa, liền đập vỡ một vại nước nặng chừng trăm cân trong chùa, từ đó không còn ai dám ức hiếp ta nữa, quả đúng như câu hồng mềm dễ nắn, người hiền dễ bị bắt nẮ” Bà ta khẽ thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi. “Tính khí cô cũng tốt quá đấy, do đó mới hay bị bọn họ ức hiếp.”
Tôi khẽ cười, nói: “Bà còn có một người con gái đã trưởng thành để mà nương tựa, lại chỉ có một thân một mình trong chùa, chẳng phải sợ ai. Nhưng còn ta, ta là người từ trong cung ra, chùa Cam Lộ này là chốn dung thân cuối cùng của ta, nếu rời khỏi đây, ta thực sự không còn nơi nào để đi. Huống chi còn có hai người Hoán Bích và Cận Tịch, ta thực không muốn làm liên lụy đến họ thêm nữa.”
Mạc Ngôn suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu, nói: “Cũng có lý, cô đúng là đã phải chịu nhiều ấm ức rồi!”
Tôi cười gượng, nói: “Chẳng qua là sống tạm qua ngày mà thôi, nếu nói tới ấm ức, sống ở đâu mà không phải chịu ấm ức cơ chứ?”
Mạc Ngôn nói: “Kể ra cũng phải, cô cứ nhìn cái đám ni cô trong chùa Cam Lộ này thì biết, thường ngày chỉ vì chút chuyện cỏn con mà không ngừng đấu đá nhau, giở đủ trò đủ kiểu. Trước đây, cô là quý nhân trong cung, nữ nhân ở đó nhiều hơn chùa Cam Lộ này nhiều, mà phàm là việc gì dính dáng đến nam nhân, dính dáng đến tiền tài và quyền lực, có nữ nhân nào không trở nên hung ác, điên cuồng, giở đầy thủ đoạn, trước đây cô nhất định đã phải chịu không ít ấm ức.”
Bà ta vốn là người thô lỗ, có thể nói ra những lời quan tâm chu đáo thế này thực không dễ dàng gì, tôi bất giác có chút cảm động. Đưa mắt nhìn khắp chùa Cam Lộ, ngoài Hoán Bích và Cận Tịch ra, có ai chịu nói với tôi những lời như vậy nữa chứ?
Vành mắt tôi hoe đỏ nhưng rốt cuộc vẫn cố kìm nén, không để Mạc Ngôn thấy mình rơi nước mắt, sau đó lại cúi đầu mân mê mép áo, khẽ nói: “Bà quả đã có cái nhìn thấu triệt.”
Mạc Ngôn khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Có gì mà không thấu triệt chứ, đưa mắt nhìn khắp thế gian này, kẻ hưởng phúc luôn là nam nhân. Còn nữ nhân chúng ta, bất kể là con nhà giàu hay con nhà nghèo, ai cũng phải chịu khổ như nhau.” Bà ta thở dài than: “Giống như cô với ta vậy, nếu không vì bị ép tới đường cùng, có ai lại muốn bỏ nhà bỏ con nửa đường xuất gia chứ?”
Lời này như một nhát búa nặng nề đánh vào trái tim tôi, làm tôi thầm chấn động. Nhưng dù chấn động đến thế nào đi nữa, bề ngoài tôi vẫn chỉ mỉm cười, không nói năng gì.
Mạc Ngôn thấy tôi ngây người, biết là tôi đang buồn, liền khẽ cười, nói: “Ta có câu chuyện cười kể cho cô nghe này.”
Tôi miễn cưỡng phấn chấn lên một chút, cười hỏi: “Câu chuyện gì vậy?”
Mạc Ngôn nở một nụ cười thần bí, thản nhiên nói: “Tháng trước gã nam nhân kia vừa mới tới tìm ta.”
Tôi “a” lên một tiếng, hỏi: “Vậy bà có theo y quay về không?”
Bà ta đưa mắt lườm tôi một cái, nói: “Y muốn ta quay về, nhưng nếu ta chịu theo y quay về, bây giờ đã không còn ở đây nữa rồi.” Sau đó bà ta lại cười, nói tiếp: “Cô vợ mà gã nam nhân thối tha đó mới cưới cũng sinh được con gái, hơn nữa y còn nói với ta, cô vợ mới của y trẻ thì trẻ thật, nhưng tướng mạo lại không bằng ta hồi trẻ. Hơn nữa, cô ta tay chân rất vụng về, trước đây một ngày ta dệt được hai xấp vải, vừa dày vừa đẹp, còn nữ nhân kia bây giờ một ngày chưa dệt xong một xấp, lại thường xuyên làm đứt chỉ và dệt lỗi, khiến nam nhân thối tha kia tức phát điên, có đánh chửi cũng không ăn thua.”
“Vậy bà nói với y thế nào?”
Trong mắt Mạc Ngôn bừng lên một tia sáng lạnh lùng. “Ta chỉ nói với y một câu thôi, trả lại tính mạng con gái ta cho ta. Chỉ cần nó có thể sống lại, ta sẽ theo y quay về. Gã nam nhân thối tha không còn gì để nói, đành ngượng ngùng quay về.” Giọng bà ta chợt trở nên dịu dàng và bi thương. “Cô không biết đâu, đứa con gái nhỏ đó của ta đáng yêu vô cùng, ta yêu thương nó lắm. Chỉ đáng tiếc, nó sống trên đời chưa đủ ba ngày.” Bốn phía xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá, như than như khóc, kết hợp với nỗi thương tâm của Mạc Ngôn khiến lòng người thổn thức.
Mạc Ngôn gạt mạnh nước mắt, nói: “Gã nam nhân thối tha đó đúng là nằm mơ, muốn gọi ta về để hắn được trái ôm phải ấp, đừng hòng ta chiều ý hắn. Ta mang theo con gái sống bên ngoài tự do tự tại, việc gì phải về nhà hắn mà chịu khổ. Đứa con gái nhỏ kia của ta không thể chết một cách vô ích được.”
Tôi ngẩn ngơ nhớ lại, trong tập Kinh Thi từng đọc ngày xưa có một bài thơ thế này:
Lên núi hái my vu,
Xuống núi gặp chồng xưa.
Bái chào và thăm hỏi:
“Người vợ mới ra sao?”
“Người mới tuy rằng tốt,
Nhưng chẳng bằng người xưa.
Nhan sắc so sánh được,
Tay nghề lại kém thua.
Người mới về tới cửa,
Người cũ rời nhà đi.
Người mới dệt lụa vàng,
Người cũ dệt lụa trắng.
Lụa vàng ngày một tấm,
Lụa trắng năm thước dư.
Lụa vàng so lụa trắng,
Người mới chẳng bằng xưa[2].”
[2] Đây là bài Lên núi hái my vu, thực ra là một bài thơ Nhạc phủ, dịch thơ Điệp Luyến Hoa, người dịch có sửa chữa một chút – ND.
Qua đó có thể thấy nam tử bạc tình, nữ tử bạc mệnh, từ xưa đã vậy rồi, đến giờ vẫn chẳng hề thay đổi. Còn Mạc Ngôn, tất nhiên kiên cường, dũng cảm hơn cô gái hái my vu kia nhiều.
Tôi nắm chặt bàn tay Mạc Ngôn, an ủi: “Không sao, dù gì cũng đã qua rồi.”
Mạc Ngôn nở nụ cười thê thảm. “Cô biết tại sao ta lại nói với cô những lời này không?”
Tôi lắc đầu, cười mỉm. “Chắc là vì bà cảm thấy ta mồm miệng kín đáo.”
Bà ta cười lặng lẽ, nắm lại bàn tay tôi. “Bởi vì ta nhìn ra được, nỗi đau khổ trong lòng cô không hề ít hơn ta.”
Tôi chỉ khẽ mỉm cười, một làn gió thổi nhẹ qua bàn tay ẩm ướt, mang tới cảm giác mát lạnh. Thế nhưng, tôi có thể nói gì được đây? Rốt cuộc, tôi chỉ đành im lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook