EDITOR: ALISIA
BETA: KIU
- o0o-
"Có phải em tái xanh vì mệt mỏi
Bám trời cao soi mặt đất mơ màng
Mang cô đơn để dạo bước lang thang
Giữa ngàn sao khác cội nguồn tinh tú
Với ánh mắt đượm buồn hoang sơ ủ rũ
Không tìm được ai để lưu luyến nhớ thương"*
041
Harry buồn buồn dựa vào bia mộ có màu sắc thâm trầm kia, cậu quá mệt mỏi, mỗi ngày đều sống giữa ảo giác và hiện thực, cậu không bao giờ có thể thật sự thả lỏng, thậm chí một giấc ngủ ngắn cũng không có.

Nhắm mắt lại là ác mộng quấn thân, mở mắt ra lại không nhìn thấy vết thương trước mắt.

Ở nơi này cũng nửa tỉnh nửa mê, Harry dường như biết rất rõ việc Snape đã ly thế, rồi lại luôn không thể chấp nhận sự thật Snape đã rời bỏ cậu.

Ảo giác và hiện thực liên tục đan xen, Chúa Cứu Thế thường xuyên đắm chìm vào cái ảo giác khi có khi không này.

Hình như trước đó một giây, bóng dáng người kia hình như còn quanh quẩn bên người cậu, rồi lại trong một cái chớp mắt, bỗng nhiên biến mất.

Giống như đang có......sự mất mát trong nháy mắt đó, gần như làm trái tim cậu vỡ vụn.

Oà khóc.


(Alisia: làm đoạn này tui tưởng tượng tiểu Har chơi đồ nhiều quá nên sốc thuốc chưa tỉnh.

haha)
042
Bốn năm sau ở thung lũng Godric.

Trong một căn phòng rách nát âm u, sương mù dày đặc bao phủ thung lũng xanh ngắt.

"Cậu hối hận không?" Lucifer hỏi Harry.

Harry nhìn sương mù bao quanh phế tích và cảnh vật hoang vắng trước mắt.

Cậu gật gật đầu, có lẽ cậu không mạnh mẽ như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng trước nay cậu luôn rất kiên định.

"Severus Snape, tôi muốn anh ấy trở về."
"Tất cả đều có cái giá của nó, cậu chắc chắn mình muốn làm điều này chứ?"
"Tôi chắc chắn."
Theo lời ông nói, tôi nguyện ý dùng tất cả những gì tôi có, đổi người kia trở về.

043
"Giao cho tôi sinh mệnh của cậu?"
Gương mặt giữa không trung dường như rõ ràng hơn một chút, đẹp kinh người, tựa như không ai có thể miêu tả được khuôn mặt này.

Nếu là bốn năm trước, Harry cảm thấy mình gần như sẽ lập tức say mê với ảo giác như vậy, đáng tiếc, cậu của bốn năm sau từ lâu đã hiểu được, bề ngoài như vậy cũng chỉ là lừa người mà thôi.

"Được."
Không có một chút do dự nào, giọng điệu Harry vô cùng chắc chắn, giống như quyết định này đã được quyết định hàng nghìn lần trước đó vậy, căn bản không cần suy nghĩ.

Harry biết đây là một cái bẫy hấp dẫn, nhưng Harry vẫn đồng ý, không hề có một câu oán hận.

Bởi vì tất cả đều đáng giá, cám dỗ này quá mức quyến rũ, cậu cúi đầu nhìn hoa văn gai nhọn khắc trên bia mộ, lại nghĩ về người đàn ông từ trước tới nay luôn bao đầy gai nhọn xung quanh mình.

Cậu giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, khi ánh bình minh đã gần ngay trước mắt, còn mấy ai sẽ để ý tới kết cục hồn bay phách tán chứ.

"Cậu còn thời gian ba năm."
Hình ảnh Lucifer tươi cười trong chớp mắt dần dần tan đi.

Bước ngoặt đã xuất hiện, cho nên chuyện xưa chân chính sắp bắt đầu.

Gió nhẹ ban mai thổi làn tóc thiếu niên bay phất phơ, nụ cười tươi trong nháy mắt kia, tựa như hoa nở xuân về.


044
Có lẽ đã rất lâu cậu không có đến Bộ Pháp Thuật, Harry nhìn cái Bộ Pháp Thuật rách nát trước mặt mà nhịn không được chửi thầm mấy câu trong miệng, có cái gì trong thế giới phép thuật mà không phải là đồ cũ không, rõ ràng là phép thuật diệu kì đến thế, sao cứ nhất nhất phải để mấy thứ này cũ nát trầm trọng này, quán bar, tiệm cà phê, khách sạn, Bộ Pháp Thuật, cái nào cái nấy đều nhìn như sắp sập đến nơi.

"Thưa ngài, thưa ngài...."
Ở cửa Bộ Pháp Thuật, nhờ nhân viên lễ tân nhắc nhở nên Harry mới phục hồi tinh thần lại.

"Xin lỗi."
Harry nhã nhặn xin lỗi làm nữ viên chức đỏ mặt.

Mái tóc rối trước kia nay đã dài đến gương mặt, vết sẹo phiền toái bị che mất, nên trong lúc nhất thời nữ viên chức kia cũng chưa nhận ra người thiếu niên đang đứng trước mặt là Chúa Cứu Thế tiếng tăm lừng lẫy.

"Xin hỏi mục đích ngài đây là...?"
"Tôi tìm bà Hermione Weasley."
"Ngài không có hẹn trước sao?" Nghe Harry muốn tìm Hermione, nữ viên chức không khỏi nhíu mi.

"Tôi nghĩ đúng vậy, không biết có vấn đề gì không?" Harry cũng không đề cập tới thân phận của mình.

Là Chúa Cứu Thế, dù cậu có muốn gặp bộ trưởng Bộ Pháp Thuật thì cũng không cần phải hẹn trước.

Bởi vì, cho dù là toàn bộ thế giới phù thuỷ thì cũng không có ai quan trọng hơn so với Chúa Cứu Thế.

045
Nhưng mà Harry lại hiểu nhầm ý của nữ nhân viên.

"Thưa ngài, ngài hiểu lầm, thật ra vấn đề không phải ở chỗ ngài, mà là mấy ngày nay bà Weasley không tới Bộ Pháp Thuật."
Cô gái lật lịch làm việc mấy ngày gần đây của Bộ Pháp Thuật rồi chắc chắn nói cho Harry kết luận cuối cùng.

"Cô ấy làm sao vậy?" Harry có chút hụt hẫng khi nghe tin bạn tốt đã mấy ngày không đi làm.

Hermione cũng không phải là một người tuỳ ý nghỉ làm nên Harry không khỏi có chút sốt ruột, không biết tình huống của Hermione thế nào rồi?

Nữ nhân viên kia mỉm cười, "Không cần lo lắng, bởi vì mang thai nên bà Weasley có chút không thoải mái, vậy nên mấy ngày này vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi."
Harry có vẻ khá kinh ngạc, sau đó gật đầu và cười với cô gái, "Vậy vô cùng cảm ơn, tôi nghĩ tôi không cần đăng ký nữa."
"Hẹn gặp lại."
Nói xong Harry lập tức rời đi, trong khi hai cô gái nhỏ vừa rồi lại lập tức khe khẽ thì thầm sau khi Harry rời khỏi.

Nhìn cậu đi, cô gái vừa nói chuyện vui vẻ với Harry nói với đồng nghiệp đứng bên cạnh "Vị vừa tới tìm bà Weasley thật đẹp trai nha."
"Tìm bà Weasley......" Cô gái bên cạnh hình như nghĩ tới cái gì đó.

"Làm sao vậy?"
"Cậu biết vì sao vợ chồng bà Weasley có danh vọng cao như vậy không."
"Vì chúa cứu thế......"
Cô gái trẻ sửng sốt, nhìn về phía đồng nghiệp, thanh âm run rẩy nói.

"Ý của cậu là, vị vừa cùng tớ nói chuyện là vị kia.....là!!!! Harry Potter!"
*Bảng gốc phần I của bài thơ To the moon, tác giả nhà thơ Shelley
"Art thou pale for weariness
Of climbing heaven and gazing on the earth,
Wandering companionless
Among the stars that have a different birth, --
And ever changing, like a joyless eye
That finds no object worth its constancy?"
Trong bảng edit, editor lấy bảng dịch thơ của dịch giả Hoàng Nguyên Chương.
HẾT CHƯƠNG 5.1.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương