Sau lần ra mắt nhà Cullen đó, Draco trở thành khách quen của họ, thạm chí như lời Edward nói thì đã là một thành viên của gia đình. Anh mỗi sáng đều đến tìm Draco, trông cậu ăn sáng, xong sẽ cùng cậu đến trường.

Nếu Draco còn có gì không hài lòng, thì chính là cuộc sống quá đỗi yên bình của cậu, làm cậu cảm thấy rất nhàm chán. Nhưng nếu Draco có thể đoán được việc sẽ xảy đến sau này, không chừng cậu sẽ hận không thể bóp chết suy nghĩ đó của mình.

==========================================

Một ngày bình thường như mọi ngày, vì trời đã lâu không mưa, từng cụm mây đục ngầu lại càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Draco ngồi trong chiếc Volvo tán gẫu với Edward, “Dạo này ở Forks có chuyện gì vậy? Cứ thấy mọi chuyện im ắng quá.”

Edward cưng chiều nhìn cậu, cười nói, “Sao vậy, thấy buồn chán phải không? Đợi khi nào trời nổi sét, anh dẫn em cùng nhà anh đi đánh bóng chày thế nào?”

“Bóng chày? Em không biết chơi, chắc phải về tìm hiểu một chút.” Draco cười rộ lên, “Em chỉ biết chơi Quidditch thôi.”

Edward nhìn cậu, nghĩ muốn vươn tay xoa đầu cậu, mà anh cũng làm thế thật, xúc cảm mềm mượt dưới tay không khác trong tưởng tượng mấy.

“A, Edward, tóc của em!” Draco bất mãn bĩu môi, lấy tay vuốt lại sợi tóc óng ánh như tơ bị làm rối. Edward dừng xe, cười cười nhìn cậu ngắm nghía mình trong gương chiếu hậu.

“Không cần soi nữa, Draco. Cậu thế nào cũng đẹp hết mà.” Draco xoay đầu qua nhìn, liền thấy Alice và Jasper đang mỉm cười nhìn cậu.

“Buổi sáng tốt lành, Alice, Jasper.” Draco ôm sách giáo khoa của mình, bước ra đóng cửa xe lại. Cậu nháy nháy mắt với Alice, “Gần đây có chuyện gì thú vị không?”

Edward thuận tay cầm sách giáo khoa giùm cậu, nói, “Khi nào trời sét đưa Draco đi chơi bóng chày đi, gần đây em ấy buồn chán muốn chết rồi.”

“Chơi bóng chày nha, Draco, cậu sẽ thích cho mà xem.” Alice ôm Draco một cái, lại chuyển đề tài, nói, “Chuyện thú vị thì không có, nhưng nghe nói con gái của cảnh sát trưởng Swan vừa chuyển tới đây, hôm nay không chừng có thể gặp cô ấy đó.”

Draco tùy ý để Edward dắt mình tới phòng học, nghe nói mới nhớ ra, “Hình như lúc trước khi cảnh sát trưởng đưa mình về nhà cũng nói con gái của ông ta sẽ chuyển trường đến đây. Nghe nói nhìn rất được nha.”

Jasper nháy mắt nhìn cậu một cái, “Draco, cậu không có cơ hội đâu.” Alice nghe thấy liền ngã vào lòng anh ta cười không ngừng.

Edward nhếch môi cười, “Cậu ấy tất nhiên không có cơ hội mà.”

Draco nhún vai, thờ ơ nói, “Được rồi, ai cũng không có cơ hội không đúng sao.”

=================================

Trước lúc ăn trưa, Draco vẫn không thấy bóng dáng của cô con gái ngài cảnh sát trưởng. Cậu bưng khay ngồi bên cạnh Edward, hỏi mọi người, “Ai thấy cô gái trong truyền thuyết kia rồi vậy, sao mình không gặp được nha?”

Edward đối với việc cậu dời lực chú ý sang người khác rất là bất mãn, “Sao em cứ muốn nhìn thấy cô ta thế?”

Emmett cầm ly nước uống một ngụm rồi cười nói, “Draco, em mà như vậy nữa Edward sẽ ghen đó. Ấy, không chừng là ghen thật rồi.”

“Em chỉ tò mò thôi mà.” Draco cắn một miếng bánh nhân thịt, chợt nghe có người gọi tên mình sau lưng, “Draco, lại đây một chút.”

Cậu quay đầu lại nhìn thì thấy Mike đang ngồi đằng kia vẫy vẫy tay, Draco thở dài một hơi, nói với mọi người, “Em qua kia một chút.”

Cậu rời bàn qua chỗ của Mike, ngồi ghế bên cạnh, trừng mắt nhìn cậu ta một cái, “Có chuyện gì? Mình còn đang ăn trưa…” Nếu lý do không chính đáng, cậu xử đẹp cậu ta luôn.

“Ối, Draco, đừng như vậy mà.” Mike nháy mắt nhìn cậu, sau đó chỉ vào một nữ sinh ngồi đối diện, nói, “Giới thiệu với cậu, Isabella Swan – con gái ngài cảnh sát trưởng, hôm nay vừa chuyển trường tới đây. Không phải cậu muốn gặp cô ấy sao?” Xét về mặt nào đó Mike quả là nhanh nhẹn, cậu muốn gặp ai, cậu ta liền đưa người tới giới thiệu.

Draco lườm Mike một cái, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi, “Rất vui được gặp cậu, Isabella.”

Cô gái đem tóc vén ra sau tai, lí nhí sửa lại, “Bella.”

“À, Bella…Nếu cậu không ngại, tôi về ăn trưa.” Draco đứng lên, vẫy tay chào bọn họ.

Lúc trở lại bàn Edward, cậu lại phát hiện ra anh đang nhíu mày nhìn sang bàn mà Mike đang ngồi. “Sao vậy?” Draco vừa xử lý cái bánh nhân thịt lúc nãy ăn dở, vừa chớp mắt hỏi.

Edward giật mình quay đầu nhìn Draco, biểu cảm có hơi xấu hổ, giống như bị bắt quả tang ấy, “Draco, anh…” Mới nói một nửa liền im bặt.

Draco nuốt xuống miếng bánh đã nguội lạnh, cũng buông dao nĩa, quyết định không ăn bữa trưa chán ngắt này nữa. Cậu nhìn thẳng vào mắt Edward, nói, “Được rồi, Edward, có gì không thể nói với em? Chỗ Mike có gì không đúng?” Cậu lại nhìn mấy người khác, biểu cảm của bọn họ cũng kỳ quái như vậy.

“Mọi người sao thế?” Draco híp mắt hỏi.

Edward nắm chặt tay cậu, cau mày nói, “Draco, tối qua nhà anh đi.”

Cùng lúc đó, Bella đang ngồi chung với Mike cũng tò mò nhìn qua bên này, “Mike, những người ngồi cùng với Draco là ai vậy?”

“À, đó là anh em nhà Cullen, gồm Edward, Emmett, Alice, và hai chị em Rosalie với Jasper Hale. Họ đều ở cùng với vợ chồng bác sĩ Cullen.” Mike thì thầm nói, “Draco là bạn thân của họ, nghe người ta nói, cậu ấy rất hay đến nhà đó làm khách.”

“Họ…nhìn đẹp nhỉ.” Bella cố gắng nói sao cho có vẻ bâng quơ tùy ý, cốt che giấu sự hâm mộ bên trong.

“Đúng!” Mike khanh khách cười rộ lên, tỏ vẻ tán đồng, “ Với lại bọn họ cũng thành đôi thành cặp hết rồi, như Emmett và Rosalie, hay Jasper và Alice. Gần đây nhất là Edward và Draco trông cũng thân mật lắm.”

“Nhưng không phải bọn họ là người một nhà sao?” Bella hỏi, “Mà nhìn cũng không giống nhau lắm…”

“Họ không phải con ruột nhà Cullen đâu. Bác sĩ Cullen thực ra rất trẻ, trông cứ như hai mấy ba mươi à. Bọn họ đều là con nuôi. Hai chị em nhà Hale là song sinh, tóc vàng đó thấy không, bọn họ cũng là được nhận nuôi đó.”

Trong suốt cuộc trò chuyện, Bella không chỉ một lần đưa mắt nhìn về phía bàn của Draco. Cậu cảm nhận được ánh mắt soi mói như thế rất rõ ràng, nên rất chán ghét, một phút đồng hồ cũng không chịu được, bèn đẩy ly nước qua một bên, bưng khay đứng dậy, “Nếu không có chuyện gì, vậy em đi trước đây. Ra ngoài hít thở không khí một lát.” Nói xong liền xoay người bước đi.

Edward thấy vậy hoảng sợ, vội đuổi theo nắm lấy khuỷu tay Draco, “Sao vậy Draco? Trông em không vui lắm.”

Mấy đốt ngón tay của Draco vì siết lấy cái khay mà trắng bệch ra, “Không có gì, chỉ là cảm thấy bực bội thôi.” Cậu cố nói chậm một chút, để chính mình có vẻ không quá khó chịu.

Dù sao Edward cũng không chọc cậu, cãi nhau với anh vì người khác là không đáng, hơn nữa anh có chuyện cũng đã hứa sẽ nói cậu nghe, Draco tự an ủi mình, cậu cũng sẽ không dại dột mà giận cá chém thớt anh đâu.

==========================================

Đến lúc vào lớp Sinh học, Draco mới xui xẻo phát hiện ra mình để sách giáo khoa ở ngăn tủ riêng. Cậu vội nói với Edward đã tìm được chỗ ngồi cho cả hai, “Em để quên sách rồi, đợi em đi lấy chút.”

Cậu vừa chạy ra khỏi lớp vừa chửi, thiệt muốn dùng bùa Triệu tập cho xong, mệt quá!

Draco vừa rời đi thì Bella liền tới, cô nhìn quanh phòng học, cuối cùng phát hiện ra chỉ có chỗ cạnh Edward là còn trống, bèn đi qua hỏi, “Tôi có thể ngồi đây không?” Nhưng nào ngờ anh liếc lại cô với ánh mắt rất thiếu thiện cảm, lúc cô sắp sửa ngồi xuống còn nhích hẳn người ngồi sang bên, mặt cũng quay đi, y như nghe được mùi gì kinh khủng lắm vậy.

Bella còn chưa kịp ngồi xuống, đã nghe giọng Draco nói bên tai, “Xin lỗi, Bella. Chỗ này là của tôi.” Edward thấy cậu về liền thả lỏng, còn quay đầu lại cười với cậu, nhưng vẻ mặt xem chừng vẫn khá cứng nhắc.

Bella thấy Edward quay đầu lại, nhìn anh mãi không chớp mắt.

“Bella? Vào học rồi.” Draco khó chịu nhắc nhở.

“Xin lỗi Draco, tôi không biết…” Cô lúng túng không biết làm sao, cuối cùng đành cúi đầu ngồi ở chỗ phía sau.

Draco ngồi vào chỗ của mình, lắc đầu cười tự giễu, “Xem ra mắt thẩm mỹ của em quá tốt mới chọn được anh, coi anh đó, chưa gì đã mê hoặc người ta như vậy.”

Edward cũng khôi phục như thường, cười dịu dàng mà quyến rũ nói với cậu, “Draco, anh có thể hiểu là em đang ghen không?” Anh lại cúi đầu nhỏ giọng nói, “Chuyện này hơi phức tạp, lát về nói em nghe sau.”

Draco cảm thấy tiết học này thời gian kéo dài thật lâu, không biết là ánh mắt từ phía sau thi thoảng tia đến, hay vì lời nói của Edward là nguyên nhân.

Rất vất vả đợi cho chuông hết tiết reo, Draco cảm thấy mệt y như mình và Potter vừa ném cả đống ác chú vào nhau vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương