[Harry Potter/TomHar] Turn Back The Clock
-
Chương 2
[HP] TURN BACK THE CLOCK – CHƯƠNG 2
Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
Harry nghĩ rằng sống cùng một bầy con nít đầy nước mắt và nước mũi đã đủ xui xẻo rồi, nhưng còn xui hơn đó là việc trở thành bạn cùng phòng với kẻ thù của đời mình – Dark Lord. Bây giờ Harry đang nghĩ xem có nên cho vị Dark Lord nhỏ này một cái Avada Kedavra luôn cho rồi hay không, đắn đo tới mức mất bình tĩnh liên tục vò vò đầu mình.
Tom đặt chén nước xuống, nhướn mày nhìn Harry với mái tóc bù xù như tổ quạ, cố ý ẹ hèm một tiếng.
Harry tàn nhẫn trừng lại phía đó.
Tom ngẩn người ho hai cái, thong thả nói: "Cái đó... Cám ơn cậu."
"Cái gì cơ?" Harry quát lại, nhưng ngay khi ý thức được cái mà mình vừa thốt ra thì cũng ngây ngẩn cả người.
Chúa Tể Hắc Ám – mặc dù vẫn chưa là – Tom Riddle, đã nói cám ơn với cậu á? Merlin trong thế giới này khùng luôn rồi hả?
Hiển nhiên Tom cũng không thể thừa nhận một bản thân như vậy, nên đã quay người đi, nhanh chóng chôn mình vào giữa đống sách, không để ý tới kẻ đang ngồi trên giường đối diện mà vò đầu bứt tai nghĩ ngợi kia nữa.
Harry vẫn đang đấu tranh tư tưởng, vừa phẫn nộ vừa uể oải, khi một đã kẻ ảnh hưởng tới cậu trong mười bảy năm đột nhiên xuất hiện một cách không hề phòng bị như vậy trước mặt cậu, cảm giác thật chả khác mấy so với lần đối mặt với cái mặt rắn trong trận đánh kia.
Không thể nghi ngờ rằng cậu hận Voldemort, bởi vì Voldemort đã giết chết cha mẹ cậu, bởi vì hắn chết tiệt đã để lại cho cậu một cái thẹo trên trán, sau đó cậu lại vì cái thẹo đó mà trở thành Chúa Cứu Thế của Thế giới phép thuật, đồng thời cũng ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu tròn mười bảy năm. Cuối cùng thậm chí bọn họ đã chết trên tay đối phương.
Nếu như hiện tại giết chết Tom Riddle, vậy thì phải chăng sẽ không xuất hiện một Voldemort trên đời?
Ý nghĩ đó quả là quá quyến rũ, khiến Harry hầu như đã bị dao động, nguyên nhân duy nhất ngăn bản thân cậu lại đó là vì trong tay cậu chẳng hề có một cái đũa phép nào. Không có đũa phép, sẽ không thể dùng bùa phép cao tay ấn, bao gồm Lời nguyền Không-thể-tha-thứ. Thật là khiến người ta buồn bực.
Muốn mua đũa phép thì chỉ có thể tới Hẻm Xéo, cậu hiện tại chưa có khả năng đó. Đồng thời Harry không biết cậu có còn có thể trở thành một Phù thủy hay không. Liệu sự tồn tại của cậu ở thế giới này có được Pháp thuật thừa nhận hay không chứ?
Bây giờ nói tới việc đó có vẻ còn quá sớm, hiện tại Harry còn chưa đủ mười một tuổi. Cậu không rõ danh sách nhập học Hogwarts có tên của cậu hay không, rồi thậm chí cậu còn chẳng biết liệu mình có ở đây tới lúc mười một tuổi hay không nữa. Hoặc có lẽ vào sáng sớm ngày mai, mở mắt ra là cậu đã trở về thời đại của mình rồi, tính là cậu có thực sự chết đi, thì việc có thể biến thành Hồn ma nhìn mọi người mà cậu yêu mến vẫn là sự hấp dẫn không nhỏ với cậu.
Harry ngẩng đầu lên mới phát hiện là Tom ở đối diện đã ngủ.
Bất giác đã vào đêm, ánh sao trên bầu trời ngoài cửa sổ sáng lấp lánh, đó là cảnh đẹp mà Harry chưa từng được ngắm nhìn, ở thời đại của cậu, cảnh đêm đã bị ánh đèn xung quanh ảnh hưởng lấn át hết cả.
Tom bây giờ cũng chưa tới mười một tuổi, còn chưa nhận được thư tuyển sinh của Hogwarts, có nghĩa là tất cả đều còn kịp. Chỉ cần Harry đủ cẩn thận, thì có thể, cậu Tom này sẽ không trở thành Voldemort.
Cuối cùng Harry cũng tạm yên tâm nằm xuống, kéo kéo cái tấm chăn mỏng gần-như-chả-có-tác-dụng-gì kia đắp lên người, nhắm mắt lại.
Gần đây cô nhi viện liên tục gặp được những chuyện kỳ lạ, lúc đầu Viện trưởng luôn cho rằng đó là do thằng nhóc quái dị Tom kia quậy phá, nhưng lạ lùng là, mấy chuyện xui xẻo đó đều xảy ra với Tom, khiến viện trưởng còn nghĩ rằng quả báo của Tom cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Cảm xúc của Tom Riddle lúc này cực kỳ gắt gỏng, nó không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mỗi lần nó muốn dùng khả năng thần kỳ của nó làm hại ai, thì mấy chuyện xui xẻo đó đều trở lại người nó. Ví dụ như nó muốn đập bể cái chậu hoa của một thằng nhãi vô phép, hay khiến một đứa nhỏ ồn ào nào đó ngã xuống cầu thang,... Tới bây giờ chân nó còn đau đớn cực kỳ, nó không rõ vì sao... những khả năng thần kỳ kia đều trở nên vô dụng.
"A! Hi, Tom, cậu về rồi hả." Harry lệch người nằm trên giường lật lật một quyển sách, vẻ mặt sung sướng một cách rõ ràng, cái miệng ngoác ra cười trông cực kỳ ngu xuẩn.
Tom khinh bỉ liếc mắt một cái, trở về ngồi lên giường mình nghỉ ngơi. Mặc dù lúc ngã xuống cầu thang không hề bị trật chân, nhưng đùi với cẳng chân đều có vết xanh tím rõ rệt, khiến tâm tình của nó càng thêm tối tăm.
"Cậu bị làm sao thế? Bị thương à?"
"Ừm." Tom không kiên nhẫn đáp, xắn ống quần lên xoa xoa chỗ bị đau.
Harry chớp chớp mắt, chôn mặt phía sau cuốn sách, che đi nụ cười sáng lạn trên mặt, ánh mắt hấp háy vui sướng do thực hiện thành công trò đùa dai của mình.
Đúng vậy, không sai. Đúng là cậu đã ngăn cản bùa phép của Tom. Ngay khi Harry biết Tom là Voldemort, cậu mới phát hiện ra Tom xài phép cực kỳ thuần thục. Tuy rằng cậu ta chẳng hề được học qua, nhưng lại biết làm thế nào có thể sử dụng những phép thuật ấy. Mỗi khi Tom phản cảm với một người nào, thì sẽ vô ý thức mà sử dụng bùa phép, điều này làm Harry cảm thấy không vui, bởi vậy nên cậu đã làm cho mấy bùa phép đó đều chuyển hướng, khiến Tom cũng nếm thử cái cảm giác bị bắt nạt đó là như thế nào, để cậu ta có thể đừng dùng năng lực của mình mà làm điều sai ác.
Rõ ràng là, việc đó khá thành công đấy chứ?
Sâu trong lòng Harry lặng lẽ ca hát, mỉm cười nhìn về phía Tom: "Cần giúp cái gì không?"
"Không cần, cút đi!" Tom ném cho cậu một ánh nhìn căm ghét, nghiêng người kéo chăn lên, giả bộ ngủ.
Thế là tâm trạng của Harry càng trở lên tốt đẹp hơn.
Thời gian từ từ trôi tới cái mùa nóng nực nhất, Harry và Tom vẫn may mắn bình an vô sự tới hiện tại, điều này khiến bà Kohl có chút kinh ngạc nói không nên lời. Dù sao mấy đứa bạn cùng phòng trước đây của Tom thì đều chả ở được bao lâu sẽ xin đổi phòng ngay tắp lự. Có thể thấy Harry không hề hay biết gì chuyện đó, cậu chỉ đối xử với Tom rất tự nhiên. Dù Chúa Tể Hắc Ám có một lần nữa vực dậy, thì bây giờ cũng chỉ là một đứa nhóc con, một thanh niên tuổi tâm sinh lý đã tới hai mươi là Harry tuyệt đối chẳng thể nào sợ hãi vị Phù thủy nhỏ ngay cả đũa phép cũng không biết là gì này được.
Được rồi, rõ ràng là Harry mang tâm tính đùa dai thôi.
Cậu hưởng thụ cái cảm giác trêu cợt Chúa tể Hắc Ám đằng sau lưng này, sau đó lại làm bộ quan tâm trước mặt cậu ta. Khó có dịp mà Harry lại trở thành phía đi bắt nạt, nên cậu vô cùng trân trọng hưởng thụ cái sự sung sướng ấy.
Hôm nay Luân Đôn đổ mưa, khiến người phụ trách làm cỏ ở mặt sân là Harry chẳng có việc để làm. Cậu lang thang xung quanh, cuối cùng đi tới tầng hầm. Cậu chưa từng tới nơi này, nhưng tựa hồ cũng chưa từng thấy người nào khác đi vào, Harry đoán rằng, ở đây chắc là giống kiểu như nhà kho chuyên để mấy thứ vụn vặt.
Nhân lúc xung quanh không có ai, Harry đẩy cửa ra, lén lút chui vào.
Đúng như cậu đoán, đây là một căn phòng chứa đầy đồ linh tinh, ghế hỏng, máy may cũ, đàn đứt dây, còn có rất nhiều sách... những quyển sách nằm lộn xộn, có quyển nằm ở góc tường, có quyển đặt ở trên một cái bàn đã hỏng một nửa, còn có mấy quyển nằm trong ngăn tủ cũ.
Harry bước về phía trước rút lấy xem một quyển sách.
Những thứ này rất giống loại sách mà Tom hay coi, làm Harry nghĩ ngợi rằng có phải Tom vẫn lấy sách từ chỗ này hay không, dù sao thì tới bây giờ cậu vẫn chẳng thấy một căn phòng chứa sách nào khác ở cô nhi viện cả, nên cậu khá tò mò không biết sách của Tom là từ đâu mà có.
Harry vuốt quyển sách còn dính bụi trên tay, nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh. Chỗ này là một nơi bí mật hoàn hảo, không có sự lải nhải của bà Kohl, không có sự làm ồn ầm ỹ và cười nhạo của đám nhóc.
Harry thừ người đứng một lúc, sau một hồi mới như là tỉnh giấc, thả quyển sách về lai chỗ cũ. Cậu nghĩ có lẽ mình đã xâm phạm vào lãnh địa của người nào đó rồi, đây là một bí mật mà người khác không nên phát hiện, Harry tin là mình xông vào như vậy cũng sẽ khiến người ta cảm giác chẳng hề vui vẻ gì đâu.
Harry xoay người định rời khỏi, nhưng khi ngẩng đầu thì phát hiện ở cầu thang có một người đang đứng. Gương mặt chìm một nửa trong bóng tối, không phát ra tiếng động nào, Harry cảm thấy hơi nguy hiểm mà lùi lại hai bước.
"Mày vào bằng cách nào?" Là giọng của Tom Riddle.
Harry còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, thì Tom đã đi ra phía trước, rời khỏi bóng tối phía sau, Harry mới phát hiện ra mặt cậu ta không có cảm xúc nào, không có sự giễu cợt căm ghét lúc trước, mà chỉ là bình tĩnh. Lúc này Harry cũng không dám nhìn thằng ánh mắt của Tom, cậu cuống quýt xoay mặt đi.
"Tôi chỉ là không cẩn thận phát hiện chỗ này thôi."
"Thật kỳ lạ." Tom lại bước về phía trước một bước, thanh âm khô khốc nhưng bình ổn, "Từ khi tao phát hiện chỗ này lần đầu tiên tới bây giờ, tuyệt sẽ không có kẻ nào khác bén mảng tới đây, tao có thể khẳng định là chỗ này sẽ không bị phát hiện."
"A? Vậy hiển nhiên là chỗ này nó tự nguyện để cho tôi vào đó, không phải sao?" Harry nhún nhún vai, nở một nụ cười cứng ngắc.
Tom nhìn Harry chằm chằm, sắc thái trong ánh mắt có chút thay đổi, cuối cùng chuyển thành âm trầm, bỗng nhiên cậu ta nhào về phía trước bắt được hai tay của Harry. Harry kinh ngạc muốn tránh né, nhưng phát hiện cái tay kia nắm thật sự chặt quá, móng tay thậm chí đã đâm vào cả làn da, khiến cậu cảm thấy đau đớn.
"Tom Riddle!"
"Là mày, đúng không? Là mày!" Tom trừng Harry, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, hung mãnh và điên cuồng, trong đó lại có xen lẫn cả chút sung sướng và phẫn nộ mà Harry không thể hiểu được.
Harry cáu gắt kéo kéo tay, khiến móng tay của Tom để lại vết trên đó, hô to: "Tôi chả hiểu cậu đang nói cái gì cả! Buông ra!"
"Mày giống tao, Harry Potter," Tom nhìn Harry, dùng một giọng nói như là đang nghiến răng nghiến lợi mà thầm thì: "Chúng ta giống nhau, không phải sao? Vậy nên mày mới đi vào được chỗ này. Bởi vì tao đã mong muốn rõ ràng là sẽ không có bất luận kẻ nào phát hiện nó! Nhưng nó không có tác dụng với mày!"
Harry ngẩn ra, mới biết thì ra chỗ này bị yếm bùa xua đuổi Muggle.
"Harry Potter, mày vẫn luôn giấu rất kỹ, tao vậy mà tới giờ mới biết. Mày và tao giống nhau, chúng ta đều là "đứa trẻ kỳ quái ghê tởm", "ác ma", "quái thai" không phải sao?" Tom túm lấy Harry hét.
"Câm miệng! Tao với mày không giống nhau!" Harry hét trở lại.
"Chúng ta rõ ràng là giống nhau – ánh mắt của những kẻ ngu xuấn nhìn chúng ta đó, mày chẳng lẽ không hiểu sao? Đó là sự sợ hãi và căm ghét với những thứ mà chúng không biết!"
"Im đi ── " Harry cuối cùng đẩy Tom ra, gào lên lấy tay che kín lỗ tai, trần nhà bắt đầu lắc lư, làm hai ba con thạch sùng rớt xuống, mấy cái bàn ghế vốn đã liêu xiêu cũng sập xuống, sách vở thì vì thế mà rớt xuống đầy đất. Tâm trạng của Harry ảnh hưởng tới pháp lực của cậu, là hiện tượng bùng nổ phép thuật thường thấy ở những Phù thủy nhỏ tuổi.
Harry thở hổn hển, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, kinh ngạc nhìn Tom đang ngồi trên sàn nhà, xung quanh thì trông như vừa bị bão quét qua, cậu phát ra một tiếng nghẹn ngào ủ rũ uể oải, sau đó bỏ qua Tom chạy lên phía thang lầu.
Tom lê bước về tới phòng đẩy cửa ra thì thấy người nào đó đang rúc dưới chăn như một quả cầu, trông ngu si cực điểm. Tom đứng đó vài giây mới đóng cửa lại, đi tới ngồi lên giường của mình rồi mới mở miệng chậm rãi: "Harry Potter, mấy cái việc đó là mày làm phải không? Để sức mạnh của tao bắn ngược lại lên chính người tao..."
Đống chăn giật giật, nhưng chỉ càng rúc sang phía bức tường thêm một chút.
Tom nhịn xuống sự phẫn nộ bốc lên trong lòng, hít một hơi thật sâu: "Vì sao muốn làm như vậy? Vì sao che chở mấy người đó? Mày biết rõ bọn họ đáng ghét cỡ nào, đến lúc họ mà biết được mày cũng có thứ năng lực đó thì chúng sẽ xa lánh mày, căm ghét mày, bài xích mày, chỉ vào mày rồi nói mấy lời rất khó nghe đó, bọn họ đều là kẻ nhát gan, nhu nhược tới mức không dám nhìn thẳng vào năng lực mạnh mẽ này của chúng ta."
Harry đột nhiên xốc lên chăn bông, cái gọng kính méo mó treo trên mặt, khuôn mặt cậu tức giận vặn vẹo, cậu quát Tom: "Được rồi! Im đi, đừng có hòng đem cái mớ quan niệm của cậu mà ép lên người tôi. Đúng vậy, bọn họ đúng là thỉnh thoảng sẽ làm một số chuyện ngu xuẩn, nhưng chúng nó cũng như ta chỉ là những đứa nhỏ mà thôi, tôi không bao giờ có thể chấp nhận việc cậu muốn làm hại bọn chúng như vậy."
Tom bình tĩnh nhìn Harry, thong thả đáp: "Bọn nó cũng làm tổn thương tao, chỉ là mày không nhìn tới những vết thương đó mà thôi."
Harry há miệng, nhưng không thể phản bác lại, cậu không thể ngờ nhận được một câu trả lời như vậy. Harry nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Tom, thanh âm mắc tại cổ họng không thể nào phát ra nổi.
Harry không muốn thừa nhận rằng, Tom nói không sai. Mấy đứa nhóc đó đều là những đứa trẻ vô tri, nhưng những thứ mà bọn nó nói ra miệng vẫn có thể khiến người khác bị tổn thương. Harry nghĩ tới mình khi còn bé, lúc còn bị Dudley và đám bạn đầu gấu của nó bắt nạt, khi đó Harry cũng hận không thể giết phứt chúng nó. Huống chi những lời nói và chửi rủa này còn không chỉ từ đám con nít, những ánh mắt coi thường xa lánh của người lớn cũng là một loại thương tổn.
Miệng Harry hé mở thật lâu, nhưng cuối cùng chỉ chán nản cúi đầu.
Không thể bác bỏ lời nói của Tom, có lẽ, nếu cụ Dumbledore ở đây thì có lẽ còn có thể khuyên bảo Tom. Nhưng trong ký ức của Dumbledore mà Harry từng thấy, cụ chỉ luôn đề phòng thằng bé ấy.
Cụ Dumbledore luôn nói, Harry và Voldemort có một sự khác biệt quyết định, đó là cậu hiểu được đồng thời cũng được yêu, thế nhưng Harry bây giờ mới phát hiện, bên người Tom chẳng hề có ai nguyện ý cho Tom sự yêu thương ấy.
"Không nên lại làm những việc đó nữa, Tom Riddle. Phô ra sức mạnh của bản thân cũng không thể khiến cậu được thừa nhận đâu." Cuối cùng Harry mệt mỏi nói, "Cậu biết không? Ba mẹ tôi đã bị người ta giết chết, vậy nên tôi hận nhất là việc người khác không coi trọng sự quý giá của sinh mạng. Tom, làm ơn dù thế nào cũng đừng trở nên như vậy nhé."
Tom hoảng hốt nhìn Harry, ánh mắt mờ mịt mà không hiểu làm sao.
Harry tháo kính, nằm nghiêng trên giường. "Ngủ đi, đừng nghĩ tới việc đó nữa."
Tom nhìn vào bóng dáng nhỏ gầy không khác gì mình kia, ánh mắt cậu ta có một thoáng trở nên xa xăm. Cậu ta nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy ánh sao, thở dài một hơi, cùng với một câu nhẹ bẫng như không có.
"Tôi còn tưởng, cậu hẳn là sẽ ủng hộ tôi... "
Ánh mắt Harry trống rỗng nhìn bức tường, cho tới tận khi nghe được tiếng sột soạt, cậu bé kia cũng đã nằm xuống, mới chầm rãi nhắm mắt lại.
Mặc kệ là trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, thì mọi việc vẫn diễn ra theo quỹ đạo nó nên có. Tom không còn dùng khả năng của cậu ta làm tổn thương người khác, Harry cũng không cố ý chuyển hướng bùa phép của Tom, hai người vẫn sinh hoạt tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tất nhiên vẫn có chút gì đó thay đổi. Ngày nào đó, Harry lại mượn sách của Tom, thì Tom nói, Harry có thể trực tiếp đi xuống hầm ngầm lấy. Harry không biết liệu đó có phải là một loại thái độ công nhận của Tom với mình hay không, nhưng khi Tom nói ra câu đó, không thể phủ nhận là trong lòng Harry đã sinh ra dao động.
Hiện tại Tom còn chưa phải Voldemort. Tuy rằng Tom đã giết một con thỏ, nhưng vẫn chưa giết người, cậu ta vẫn chưa trở thành Chúa Tể Hắc Ám – kẻ đã để lại vết theo trên trán cậu. Đối mặt với tất cả, Harry vốn không giỏi suy luận bắt đầu trở nên hoang mang, cậu mong muốn cỡ nào rằng lúc này vị bạn thân cực kỳ thông minh Hermione của cậu có thể hiện thân ở đây để giải đáp câu đố này cho cậu.
So với việc lo đầu lo đuôi của Harry, thì ý nghĩ của Tom kỳ thực rõ ràng đơn giản hơn nhiều.
Tom tựa như tìm được tri kỷ, vui sướng vì tìm được một người có năng lực giống cậu ta, tuy rằng cậu ta vẫn luôn không được tự nhiên nên nói chẳng lên lời, mà Harry kém nhạy bén nên cũng chẳng bắt được những cảm xúc đó. Tom đang dùng cách thức của riêng cậu ta để cố gắng lấy lòng Harry, đương nhiên, một cách rất ngốc nghếch. Như là nói cho cậu có thể tới tầng hầm đọc sách, hay đến giờ cơm sẽ nhắc nhở cậu, hoặc khi Harry quên quy tắc ở cô nhi viện mà chuẩn bị gặp rắc rối thì Tom sẽ đánh lạc hướng mọi người.
Những việc đó đều là những việc nhỏ vụn vặt, nhỏ tới mức Harry chưa từng phát hiện ra.
Một ngày, khi Harry ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên nghĩ tới bây giờ đã sắp tới cuối tháng bảy. Cậu vĩnh viễn sẽ không quên tháng bảy năm mười một tuổi đó, khi lần đầu tiên cậu biết đến sự tồn tại của Thế giới phép thuật, lần đầu tiên tiếp xúc tới phép thuật, lần đầu tiên tiếp xúc với lòng tốt mà người khác dành cho mình. Đó là lần đầu tiên, cậu có cảm giác sinh nhật đúng là sinh nhật, sau đó, mỗi một năm, những người mà cậu yêu thương sẽ giúp cậu tổ chức chúc mừng sinh nhật, những thứ mà cậu muốn có, kỳ thực cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Bây giờ, sinh nhật của cậu, nhưng sẽ không lại có người giúp cậu chúc mừng nó nữa.
Mang tậm trạng gần như hờn dỗi như vậy, Harry thừa dịp một buổi ngồi cùng Tom dưới tầng hầm đã nói cho cậu ta biết chuyện này.
"À ờm này... Ngày mốt là sinh nhật của tôi rồi." Harry quay lưng về phía Tom, lật lật sách, chầm chậm nói.
Tom ban đầu còn chưa hiểu Harry đang nói gì, bởi cậu ta chưa từng tự chúc mừng sinh nhật mình bao giờ cả, qua một hồi lâu mới hiểu được, cậu ta nhìn bóng lưng Harry hồi lâu mới nheo mắt.
"Cậu muốn có quà hả?"
Harry lẩm bẩm hai tiếng, thay đổi một tư thế khác, đem sách kéo cao hơn một chút, mới trả lời: "Mới không có đâu."
"A... " Tom nhướn mày, đặt sách xuống, nghĩ nghĩ mấy giây, "Vậy thì, sinh nhật vui vẻ nhé?"
"Là ngày mốt cơ!"
Thật là dễ ngại ngùng, Tom lắc lắc đầu, nhìn bóng dáng co người lại kia, tới lỗ tai hơi hơi ửng hồng, cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười. Tom chưa từng chúc mừng chức nhật, bởi cậu ta không thích sinh nhật của mình, đó là ngày giỗ của mẹ cậu ta, mà cũng là ngày mà cậu ta bị vứt bỏ.
Harry ngó quyển sách chằm chằm, thật muốn đem mình của mấy giây trước gõ bất tỉnh cho rồi, cậu ngu xuẩn tới mức nào mới có thể đi đòi quà sinh nhật từ Chúa tể Hắc Ám cơ cứ?
Tuy rằng Harry chỉ là vô tâm nhắc tới, nhưng Tom vẫn quyết định chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, trong suy nghĩ của Tom, đây chỉ là một thủ đoạn lôi kéo, cùng là một người có năng lực giống mình, đương nhiên phải nhận được một thái độ đãi ngộ khác rồi, cậu ta tự nhủ trong lòng như vậy.
Tom thừa dịp bà Kohl ra ngoài mua đồ lúc buổi trưa lén chuồn ra ngoài cô nhi viện, trong tay cậu ta không có tiền, nhưng cậu ta chẳng coi đó là một vấn đề, tuy rằng dùng thủ đoạn không trong sáng lấy đồ thì một người như Harry sẽ cảm thấy không vui. Thực tế là Tom không biết phải đối phó với người như Harry như thế nào, nhưng kỳ lạ là cho tới bây giờ cậu ta vẫn không từ bỏ ý định muốn tiếp cận Harry.
Tom muốn tìm chỗ làm thêm một ngày, bình thường sẽ chẳng có người nào chịu bỏ tiền ra thuê một đứa trẻ mười tuổi làm việc, vậy nhưng cậu ta có thể sử dụng một vài kĩ năng kéo léo của mình.
Tom tìm được việc làm của mình tại một tiệm kẹo, cậu ta xin ông chủ cho cậu ta một cơ hội, rằng muốn tặng một món quà sinh nhật cho đứa em gái yêu quý của cậu, ông chủ rõ ràng rất cảm động, ông ta hứa rằng chỉ cần Tom bán được hết một giỏ kẹo, thì ông ta sẽ vui lòng cho Tom một túi kẹo để trả công.
Xét cho cùng thì bộ dạng của Tom cũng không xấu, mà có thể nói là vừa đẹp trai vừa đáng yêu, một đứa trẻ mười tuổi cười ngọt ngào mong người qua đường có thể mua một hai viên kẹo, chiêu này ứng dụng với mấy bà mấy cô thì không thể hữu dụng hơn, phần lớn bọn họ sẽ đều vui lòng mà lọt vào tay Tom.
Chẳng mấy chốc, Tom đã có được một túi kẹo.
Thứ nho nhỏ này làm quà sinh nhật thì đúng là có vẻ hơi bèo chút, nhưng Tom không có khả năng chỉ trong vài ngày mà nghĩ ra được một món nào khác đặc biệt hơn. Trong suy nghĩ của cậu ta, hầu như tất cả trẻ con đều thích ăn kẹo.
Lúc Tom mang kẹo về tới cô nhi viện thì ngạc nhiên phát hiện Harry không có ở chỗ làm việc, không ở trong phòng mà cũng không trong tầng hầm luôn. Tom phát hiện ra bầu không khí có gì đó bất thường, trong lòng xuất hiện một sự lo lắng hiếm thấy.
Tom ra lệnh cho một đứa trẻ còn nhỏ nói cho cậu ta chuyện gì đã xả ra, đứa trẻ e ngại kể lại một lượt sự việc đã xảy ra trong lúc Tom ra ngoài.
Có một đứa trẻ con trong lúc lau cầu thang đã ngã xuống, trong lúc nó còn đang hoảng sợ bám chặt vế thang thì Harry vừa vặn đi ngang qua, Harry chỉ dùng một tay đã có thể kéo được đứa bé đó. Mà lúc đó bà Kohl ở gần đó vừa vặn bắt gặp, bà ta chưa kịp hô lên tìm người giúp đỡ thì đã bị hành động của Harry làm cho sợ ngây người.
Một đứa trẻ nhỏ gầy nhom nhem không thể nào mà dùng một tay có thể kéo được đứa trẻ bự con hơn nó được, mà huống chi vẻ mặt của Harry lại cực kỳ ung dung như thế.
Đứa trẻ được cứu thì còn phản ứng kịch liệt hơn, nó gào thét giật tay Harry ra, sau đó quát mắng Harry cút đi. Đứa nhóc đó Tom nhớ rõ là, đã từng vì sự ngu muội của nó mà cậu ta đã phạt nó bị con chuột đuổi tròn ba ngày, khiến nó có bóng ma tâm lý không nhỏ với mấy việc như vậy.
Bà Kohl quyết định giam Harry lại, dù là thực tế Harry đã cứu một người.
Ngu xuẩn cỡ nào. Đây là cảm giác của Tom sau khi nghe xong câu chuyện, cậu ta không rõ đang cười nhạt, hay tức giận bởi Harry ngu ngốc, vì một người xa lạ mà để lộ năng lực của bản thân. Tom biết rõ, Harry không giống cậu ta, đối với chuyện đó Harry luôn trốn tránh, không muốn bị người khác coi là ngoại tộc.
Như vậy xem ra, sinh nhật mười một tuổi của Harry Potter đành phải bi thảm mà vượt qua trong phòng tạm giam rồi.
*** Hết chương 2 ***
Tác giả: Băng Hô
Editor: Rin
Harry nghĩ rằng sống cùng một bầy con nít đầy nước mắt và nước mũi đã đủ xui xẻo rồi, nhưng còn xui hơn đó là việc trở thành bạn cùng phòng với kẻ thù của đời mình – Dark Lord. Bây giờ Harry đang nghĩ xem có nên cho vị Dark Lord nhỏ này một cái Avada Kedavra luôn cho rồi hay không, đắn đo tới mức mất bình tĩnh liên tục vò vò đầu mình.
Tom đặt chén nước xuống, nhướn mày nhìn Harry với mái tóc bù xù như tổ quạ, cố ý ẹ hèm một tiếng.
Harry tàn nhẫn trừng lại phía đó.
Tom ngẩn người ho hai cái, thong thả nói: "Cái đó... Cám ơn cậu."
"Cái gì cơ?" Harry quát lại, nhưng ngay khi ý thức được cái mà mình vừa thốt ra thì cũng ngây ngẩn cả người.
Chúa Tể Hắc Ám – mặc dù vẫn chưa là – Tom Riddle, đã nói cám ơn với cậu á? Merlin trong thế giới này khùng luôn rồi hả?
Hiển nhiên Tom cũng không thể thừa nhận một bản thân như vậy, nên đã quay người đi, nhanh chóng chôn mình vào giữa đống sách, không để ý tới kẻ đang ngồi trên giường đối diện mà vò đầu bứt tai nghĩ ngợi kia nữa.
Harry vẫn đang đấu tranh tư tưởng, vừa phẫn nộ vừa uể oải, khi một đã kẻ ảnh hưởng tới cậu trong mười bảy năm đột nhiên xuất hiện một cách không hề phòng bị như vậy trước mặt cậu, cảm giác thật chả khác mấy so với lần đối mặt với cái mặt rắn trong trận đánh kia.
Không thể nghi ngờ rằng cậu hận Voldemort, bởi vì Voldemort đã giết chết cha mẹ cậu, bởi vì hắn chết tiệt đã để lại cho cậu một cái thẹo trên trán, sau đó cậu lại vì cái thẹo đó mà trở thành Chúa Cứu Thế của Thế giới phép thuật, đồng thời cũng ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu tròn mười bảy năm. Cuối cùng thậm chí bọn họ đã chết trên tay đối phương.
Nếu như hiện tại giết chết Tom Riddle, vậy thì phải chăng sẽ không xuất hiện một Voldemort trên đời?
Ý nghĩ đó quả là quá quyến rũ, khiến Harry hầu như đã bị dao động, nguyên nhân duy nhất ngăn bản thân cậu lại đó là vì trong tay cậu chẳng hề có một cái đũa phép nào. Không có đũa phép, sẽ không thể dùng bùa phép cao tay ấn, bao gồm Lời nguyền Không-thể-tha-thứ. Thật là khiến người ta buồn bực.
Muốn mua đũa phép thì chỉ có thể tới Hẻm Xéo, cậu hiện tại chưa có khả năng đó. Đồng thời Harry không biết cậu có còn có thể trở thành một Phù thủy hay không. Liệu sự tồn tại của cậu ở thế giới này có được Pháp thuật thừa nhận hay không chứ?
Bây giờ nói tới việc đó có vẻ còn quá sớm, hiện tại Harry còn chưa đủ mười một tuổi. Cậu không rõ danh sách nhập học Hogwarts có tên của cậu hay không, rồi thậm chí cậu còn chẳng biết liệu mình có ở đây tới lúc mười một tuổi hay không nữa. Hoặc có lẽ vào sáng sớm ngày mai, mở mắt ra là cậu đã trở về thời đại của mình rồi, tính là cậu có thực sự chết đi, thì việc có thể biến thành Hồn ma nhìn mọi người mà cậu yêu mến vẫn là sự hấp dẫn không nhỏ với cậu.
Harry ngẩng đầu lên mới phát hiện là Tom ở đối diện đã ngủ.
Bất giác đã vào đêm, ánh sao trên bầu trời ngoài cửa sổ sáng lấp lánh, đó là cảnh đẹp mà Harry chưa từng được ngắm nhìn, ở thời đại của cậu, cảnh đêm đã bị ánh đèn xung quanh ảnh hưởng lấn át hết cả.
Tom bây giờ cũng chưa tới mười một tuổi, còn chưa nhận được thư tuyển sinh của Hogwarts, có nghĩa là tất cả đều còn kịp. Chỉ cần Harry đủ cẩn thận, thì có thể, cậu Tom này sẽ không trở thành Voldemort.
Cuối cùng Harry cũng tạm yên tâm nằm xuống, kéo kéo cái tấm chăn mỏng gần-như-chả-có-tác-dụng-gì kia đắp lên người, nhắm mắt lại.
Gần đây cô nhi viện liên tục gặp được những chuyện kỳ lạ, lúc đầu Viện trưởng luôn cho rằng đó là do thằng nhóc quái dị Tom kia quậy phá, nhưng lạ lùng là, mấy chuyện xui xẻo đó đều xảy ra với Tom, khiến viện trưởng còn nghĩ rằng quả báo của Tom cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Cảm xúc của Tom Riddle lúc này cực kỳ gắt gỏng, nó không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì, mỗi lần nó muốn dùng khả năng thần kỳ của nó làm hại ai, thì mấy chuyện xui xẻo đó đều trở lại người nó. Ví dụ như nó muốn đập bể cái chậu hoa của một thằng nhãi vô phép, hay khiến một đứa nhỏ ồn ào nào đó ngã xuống cầu thang,... Tới bây giờ chân nó còn đau đớn cực kỳ, nó không rõ vì sao... những khả năng thần kỳ kia đều trở nên vô dụng.
"A! Hi, Tom, cậu về rồi hả." Harry lệch người nằm trên giường lật lật một quyển sách, vẻ mặt sung sướng một cách rõ ràng, cái miệng ngoác ra cười trông cực kỳ ngu xuẩn.
Tom khinh bỉ liếc mắt một cái, trở về ngồi lên giường mình nghỉ ngơi. Mặc dù lúc ngã xuống cầu thang không hề bị trật chân, nhưng đùi với cẳng chân đều có vết xanh tím rõ rệt, khiến tâm tình của nó càng thêm tối tăm.
"Cậu bị làm sao thế? Bị thương à?"
"Ừm." Tom không kiên nhẫn đáp, xắn ống quần lên xoa xoa chỗ bị đau.
Harry chớp chớp mắt, chôn mặt phía sau cuốn sách, che đi nụ cười sáng lạn trên mặt, ánh mắt hấp háy vui sướng do thực hiện thành công trò đùa dai của mình.
Đúng vậy, không sai. Đúng là cậu đã ngăn cản bùa phép của Tom. Ngay khi Harry biết Tom là Voldemort, cậu mới phát hiện ra Tom xài phép cực kỳ thuần thục. Tuy rằng cậu ta chẳng hề được học qua, nhưng lại biết làm thế nào có thể sử dụng những phép thuật ấy. Mỗi khi Tom phản cảm với một người nào, thì sẽ vô ý thức mà sử dụng bùa phép, điều này làm Harry cảm thấy không vui, bởi vậy nên cậu đã làm cho mấy bùa phép đó đều chuyển hướng, khiến Tom cũng nếm thử cái cảm giác bị bắt nạt đó là như thế nào, để cậu ta có thể đừng dùng năng lực của mình mà làm điều sai ác.
Rõ ràng là, việc đó khá thành công đấy chứ?
Sâu trong lòng Harry lặng lẽ ca hát, mỉm cười nhìn về phía Tom: "Cần giúp cái gì không?"
"Không cần, cút đi!" Tom ném cho cậu một ánh nhìn căm ghét, nghiêng người kéo chăn lên, giả bộ ngủ.
Thế là tâm trạng của Harry càng trở lên tốt đẹp hơn.
Thời gian từ từ trôi tới cái mùa nóng nực nhất, Harry và Tom vẫn may mắn bình an vô sự tới hiện tại, điều này khiến bà Kohl có chút kinh ngạc nói không nên lời. Dù sao mấy đứa bạn cùng phòng trước đây của Tom thì đều chả ở được bao lâu sẽ xin đổi phòng ngay tắp lự. Có thể thấy Harry không hề hay biết gì chuyện đó, cậu chỉ đối xử với Tom rất tự nhiên. Dù Chúa Tể Hắc Ám có một lần nữa vực dậy, thì bây giờ cũng chỉ là một đứa nhóc con, một thanh niên tuổi tâm sinh lý đã tới hai mươi là Harry tuyệt đối chẳng thể nào sợ hãi vị Phù thủy nhỏ ngay cả đũa phép cũng không biết là gì này được.
Được rồi, rõ ràng là Harry mang tâm tính đùa dai thôi.
Cậu hưởng thụ cái cảm giác trêu cợt Chúa tể Hắc Ám đằng sau lưng này, sau đó lại làm bộ quan tâm trước mặt cậu ta. Khó có dịp mà Harry lại trở thành phía đi bắt nạt, nên cậu vô cùng trân trọng hưởng thụ cái sự sung sướng ấy.
Hôm nay Luân Đôn đổ mưa, khiến người phụ trách làm cỏ ở mặt sân là Harry chẳng có việc để làm. Cậu lang thang xung quanh, cuối cùng đi tới tầng hầm. Cậu chưa từng tới nơi này, nhưng tựa hồ cũng chưa từng thấy người nào khác đi vào, Harry đoán rằng, ở đây chắc là giống kiểu như nhà kho chuyên để mấy thứ vụn vặt.
Nhân lúc xung quanh không có ai, Harry đẩy cửa ra, lén lút chui vào.
Đúng như cậu đoán, đây là một căn phòng chứa đầy đồ linh tinh, ghế hỏng, máy may cũ, đàn đứt dây, còn có rất nhiều sách... những quyển sách nằm lộn xộn, có quyển nằm ở góc tường, có quyển đặt ở trên một cái bàn đã hỏng một nửa, còn có mấy quyển nằm trong ngăn tủ cũ.
Harry bước về phía trước rút lấy xem một quyển sách.
Những thứ này rất giống loại sách mà Tom hay coi, làm Harry nghĩ ngợi rằng có phải Tom vẫn lấy sách từ chỗ này hay không, dù sao thì tới bây giờ cậu vẫn chẳng thấy một căn phòng chứa sách nào khác ở cô nhi viện cả, nên cậu khá tò mò không biết sách của Tom là từ đâu mà có.
Harry vuốt quyển sách còn dính bụi trên tay, nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh. Chỗ này là một nơi bí mật hoàn hảo, không có sự lải nhải của bà Kohl, không có sự làm ồn ầm ỹ và cười nhạo của đám nhóc.
Harry thừ người đứng một lúc, sau một hồi mới như là tỉnh giấc, thả quyển sách về lai chỗ cũ. Cậu nghĩ có lẽ mình đã xâm phạm vào lãnh địa của người nào đó rồi, đây là một bí mật mà người khác không nên phát hiện, Harry tin là mình xông vào như vậy cũng sẽ khiến người ta cảm giác chẳng hề vui vẻ gì đâu.
Harry xoay người định rời khỏi, nhưng khi ngẩng đầu thì phát hiện ở cầu thang có một người đang đứng. Gương mặt chìm một nửa trong bóng tối, không phát ra tiếng động nào, Harry cảm thấy hơi nguy hiểm mà lùi lại hai bước.
"Mày vào bằng cách nào?" Là giọng của Tom Riddle.
Harry còn đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, thì Tom đã đi ra phía trước, rời khỏi bóng tối phía sau, Harry mới phát hiện ra mặt cậu ta không có cảm xúc nào, không có sự giễu cợt căm ghét lúc trước, mà chỉ là bình tĩnh. Lúc này Harry cũng không dám nhìn thằng ánh mắt của Tom, cậu cuống quýt xoay mặt đi.
"Tôi chỉ là không cẩn thận phát hiện chỗ này thôi."
"Thật kỳ lạ." Tom lại bước về phía trước một bước, thanh âm khô khốc nhưng bình ổn, "Từ khi tao phát hiện chỗ này lần đầu tiên tới bây giờ, tuyệt sẽ không có kẻ nào khác bén mảng tới đây, tao có thể khẳng định là chỗ này sẽ không bị phát hiện."
"A? Vậy hiển nhiên là chỗ này nó tự nguyện để cho tôi vào đó, không phải sao?" Harry nhún nhún vai, nở một nụ cười cứng ngắc.
Tom nhìn Harry chằm chằm, sắc thái trong ánh mắt có chút thay đổi, cuối cùng chuyển thành âm trầm, bỗng nhiên cậu ta nhào về phía trước bắt được hai tay của Harry. Harry kinh ngạc muốn tránh né, nhưng phát hiện cái tay kia nắm thật sự chặt quá, móng tay thậm chí đã đâm vào cả làn da, khiến cậu cảm thấy đau đớn.
"Tom Riddle!"
"Là mày, đúng không? Là mày!" Tom trừng Harry, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, hung mãnh và điên cuồng, trong đó lại có xen lẫn cả chút sung sướng và phẫn nộ mà Harry không thể hiểu được.
Harry cáu gắt kéo kéo tay, khiến móng tay của Tom để lại vết trên đó, hô to: "Tôi chả hiểu cậu đang nói cái gì cả! Buông ra!"
"Mày giống tao, Harry Potter," Tom nhìn Harry, dùng một giọng nói như là đang nghiến răng nghiến lợi mà thầm thì: "Chúng ta giống nhau, không phải sao? Vậy nên mày mới đi vào được chỗ này. Bởi vì tao đã mong muốn rõ ràng là sẽ không có bất luận kẻ nào phát hiện nó! Nhưng nó không có tác dụng với mày!"
Harry ngẩn ra, mới biết thì ra chỗ này bị yếm bùa xua đuổi Muggle.
"Harry Potter, mày vẫn luôn giấu rất kỹ, tao vậy mà tới giờ mới biết. Mày và tao giống nhau, chúng ta đều là "đứa trẻ kỳ quái ghê tởm", "ác ma", "quái thai" không phải sao?" Tom túm lấy Harry hét.
"Câm miệng! Tao với mày không giống nhau!" Harry hét trở lại.
"Chúng ta rõ ràng là giống nhau – ánh mắt của những kẻ ngu xuấn nhìn chúng ta đó, mày chẳng lẽ không hiểu sao? Đó là sự sợ hãi và căm ghét với những thứ mà chúng không biết!"
"Im đi ── " Harry cuối cùng đẩy Tom ra, gào lên lấy tay che kín lỗ tai, trần nhà bắt đầu lắc lư, làm hai ba con thạch sùng rớt xuống, mấy cái bàn ghế vốn đã liêu xiêu cũng sập xuống, sách vở thì vì thế mà rớt xuống đầy đất. Tâm trạng của Harry ảnh hưởng tới pháp lực của cậu, là hiện tượng bùng nổ phép thuật thường thấy ở những Phù thủy nhỏ tuổi.
Harry thở hổn hển, một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, kinh ngạc nhìn Tom đang ngồi trên sàn nhà, xung quanh thì trông như vừa bị bão quét qua, cậu phát ra một tiếng nghẹn ngào ủ rũ uể oải, sau đó bỏ qua Tom chạy lên phía thang lầu.
Tom lê bước về tới phòng đẩy cửa ra thì thấy người nào đó đang rúc dưới chăn như một quả cầu, trông ngu si cực điểm. Tom đứng đó vài giây mới đóng cửa lại, đi tới ngồi lên giường của mình rồi mới mở miệng chậm rãi: "Harry Potter, mấy cái việc đó là mày làm phải không? Để sức mạnh của tao bắn ngược lại lên chính người tao..."
Đống chăn giật giật, nhưng chỉ càng rúc sang phía bức tường thêm một chút.
Tom nhịn xuống sự phẫn nộ bốc lên trong lòng, hít một hơi thật sâu: "Vì sao muốn làm như vậy? Vì sao che chở mấy người đó? Mày biết rõ bọn họ đáng ghét cỡ nào, đến lúc họ mà biết được mày cũng có thứ năng lực đó thì chúng sẽ xa lánh mày, căm ghét mày, bài xích mày, chỉ vào mày rồi nói mấy lời rất khó nghe đó, bọn họ đều là kẻ nhát gan, nhu nhược tới mức không dám nhìn thẳng vào năng lực mạnh mẽ này của chúng ta."
Harry đột nhiên xốc lên chăn bông, cái gọng kính méo mó treo trên mặt, khuôn mặt cậu tức giận vặn vẹo, cậu quát Tom: "Được rồi! Im đi, đừng có hòng đem cái mớ quan niệm của cậu mà ép lên người tôi. Đúng vậy, bọn họ đúng là thỉnh thoảng sẽ làm một số chuyện ngu xuẩn, nhưng chúng nó cũng như ta chỉ là những đứa nhỏ mà thôi, tôi không bao giờ có thể chấp nhận việc cậu muốn làm hại bọn chúng như vậy."
Tom bình tĩnh nhìn Harry, thong thả đáp: "Bọn nó cũng làm tổn thương tao, chỉ là mày không nhìn tới những vết thương đó mà thôi."
Harry há miệng, nhưng không thể phản bác lại, cậu không thể ngờ nhận được một câu trả lời như vậy. Harry nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Tom, thanh âm mắc tại cổ họng không thể nào phát ra nổi.
Harry không muốn thừa nhận rằng, Tom nói không sai. Mấy đứa nhóc đó đều là những đứa trẻ vô tri, nhưng những thứ mà bọn nó nói ra miệng vẫn có thể khiến người khác bị tổn thương. Harry nghĩ tới mình khi còn bé, lúc còn bị Dudley và đám bạn đầu gấu của nó bắt nạt, khi đó Harry cũng hận không thể giết phứt chúng nó. Huống chi những lời nói và chửi rủa này còn không chỉ từ đám con nít, những ánh mắt coi thường xa lánh của người lớn cũng là một loại thương tổn.
Miệng Harry hé mở thật lâu, nhưng cuối cùng chỉ chán nản cúi đầu.
Không thể bác bỏ lời nói của Tom, có lẽ, nếu cụ Dumbledore ở đây thì có lẽ còn có thể khuyên bảo Tom. Nhưng trong ký ức của Dumbledore mà Harry từng thấy, cụ chỉ luôn đề phòng thằng bé ấy.
Cụ Dumbledore luôn nói, Harry và Voldemort có một sự khác biệt quyết định, đó là cậu hiểu được đồng thời cũng được yêu, thế nhưng Harry bây giờ mới phát hiện, bên người Tom chẳng hề có ai nguyện ý cho Tom sự yêu thương ấy.
"Không nên lại làm những việc đó nữa, Tom Riddle. Phô ra sức mạnh của bản thân cũng không thể khiến cậu được thừa nhận đâu." Cuối cùng Harry mệt mỏi nói, "Cậu biết không? Ba mẹ tôi đã bị người ta giết chết, vậy nên tôi hận nhất là việc người khác không coi trọng sự quý giá của sinh mạng. Tom, làm ơn dù thế nào cũng đừng trở nên như vậy nhé."
Tom hoảng hốt nhìn Harry, ánh mắt mờ mịt mà không hiểu làm sao.
Harry tháo kính, nằm nghiêng trên giường. "Ngủ đi, đừng nghĩ tới việc đó nữa."
Tom nhìn vào bóng dáng nhỏ gầy không khác gì mình kia, ánh mắt cậu ta có một thoáng trở nên xa xăm. Cậu ta nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy ánh sao, thở dài một hơi, cùng với một câu nhẹ bẫng như không có.
"Tôi còn tưởng, cậu hẳn là sẽ ủng hộ tôi... "
Ánh mắt Harry trống rỗng nhìn bức tường, cho tới tận khi nghe được tiếng sột soạt, cậu bé kia cũng đã nằm xuống, mới chầm rãi nhắm mắt lại.
Mặc kệ là trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, thì mọi việc vẫn diễn ra theo quỹ đạo nó nên có. Tom không còn dùng khả năng của cậu ta làm tổn thương người khác, Harry cũng không cố ý chuyển hướng bùa phép của Tom, hai người vẫn sinh hoạt tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Tất nhiên vẫn có chút gì đó thay đổi. Ngày nào đó, Harry lại mượn sách của Tom, thì Tom nói, Harry có thể trực tiếp đi xuống hầm ngầm lấy. Harry không biết liệu đó có phải là một loại thái độ công nhận của Tom với mình hay không, nhưng khi Tom nói ra câu đó, không thể phủ nhận là trong lòng Harry đã sinh ra dao động.
Hiện tại Tom còn chưa phải Voldemort. Tuy rằng Tom đã giết một con thỏ, nhưng vẫn chưa giết người, cậu ta vẫn chưa trở thành Chúa Tể Hắc Ám – kẻ đã để lại vết theo trên trán cậu. Đối mặt với tất cả, Harry vốn không giỏi suy luận bắt đầu trở nên hoang mang, cậu mong muốn cỡ nào rằng lúc này vị bạn thân cực kỳ thông minh Hermione của cậu có thể hiện thân ở đây để giải đáp câu đố này cho cậu.
So với việc lo đầu lo đuôi của Harry, thì ý nghĩ của Tom kỳ thực rõ ràng đơn giản hơn nhiều.
Tom tựa như tìm được tri kỷ, vui sướng vì tìm được một người có năng lực giống cậu ta, tuy rằng cậu ta vẫn luôn không được tự nhiên nên nói chẳng lên lời, mà Harry kém nhạy bén nên cũng chẳng bắt được những cảm xúc đó. Tom đang dùng cách thức của riêng cậu ta để cố gắng lấy lòng Harry, đương nhiên, một cách rất ngốc nghếch. Như là nói cho cậu có thể tới tầng hầm đọc sách, hay đến giờ cơm sẽ nhắc nhở cậu, hoặc khi Harry quên quy tắc ở cô nhi viện mà chuẩn bị gặp rắc rối thì Tom sẽ đánh lạc hướng mọi người.
Những việc đó đều là những việc nhỏ vụn vặt, nhỏ tới mức Harry chưa từng phát hiện ra.
Một ngày, khi Harry ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đột nhiên nghĩ tới bây giờ đã sắp tới cuối tháng bảy. Cậu vĩnh viễn sẽ không quên tháng bảy năm mười một tuổi đó, khi lần đầu tiên cậu biết đến sự tồn tại của Thế giới phép thuật, lần đầu tiên tiếp xúc tới phép thuật, lần đầu tiên tiếp xúc với lòng tốt mà người khác dành cho mình. Đó là lần đầu tiên, cậu có cảm giác sinh nhật đúng là sinh nhật, sau đó, mỗi một năm, những người mà cậu yêu thương sẽ giúp cậu tổ chức chúc mừng sinh nhật, những thứ mà cậu muốn có, kỳ thực cũng chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Bây giờ, sinh nhật của cậu, nhưng sẽ không lại có người giúp cậu chúc mừng nó nữa.
Mang tậm trạng gần như hờn dỗi như vậy, Harry thừa dịp một buổi ngồi cùng Tom dưới tầng hầm đã nói cho cậu ta biết chuyện này.
"À ờm này... Ngày mốt là sinh nhật của tôi rồi." Harry quay lưng về phía Tom, lật lật sách, chầm chậm nói.
Tom ban đầu còn chưa hiểu Harry đang nói gì, bởi cậu ta chưa từng tự chúc mừng sinh nhật mình bao giờ cả, qua một hồi lâu mới hiểu được, cậu ta nhìn bóng lưng Harry hồi lâu mới nheo mắt.
"Cậu muốn có quà hả?"
Harry lẩm bẩm hai tiếng, thay đổi một tư thế khác, đem sách kéo cao hơn một chút, mới trả lời: "Mới không có đâu."
"A... " Tom nhướn mày, đặt sách xuống, nghĩ nghĩ mấy giây, "Vậy thì, sinh nhật vui vẻ nhé?"
"Là ngày mốt cơ!"
Thật là dễ ngại ngùng, Tom lắc lắc đầu, nhìn bóng dáng co người lại kia, tới lỗ tai hơi hơi ửng hồng, cảm thấy vừa thú vị vừa buồn cười. Tom chưa từng chúc mừng chức nhật, bởi cậu ta không thích sinh nhật của mình, đó là ngày giỗ của mẹ cậu ta, mà cũng là ngày mà cậu ta bị vứt bỏ.
Harry ngó quyển sách chằm chằm, thật muốn đem mình của mấy giây trước gõ bất tỉnh cho rồi, cậu ngu xuẩn tới mức nào mới có thể đi đòi quà sinh nhật từ Chúa tể Hắc Ám cơ cứ?
Tuy rằng Harry chỉ là vô tâm nhắc tới, nhưng Tom vẫn quyết định chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, trong suy nghĩ của Tom, đây chỉ là một thủ đoạn lôi kéo, cùng là một người có năng lực giống mình, đương nhiên phải nhận được một thái độ đãi ngộ khác rồi, cậu ta tự nhủ trong lòng như vậy.
Tom thừa dịp bà Kohl ra ngoài mua đồ lúc buổi trưa lén chuồn ra ngoài cô nhi viện, trong tay cậu ta không có tiền, nhưng cậu ta chẳng coi đó là một vấn đề, tuy rằng dùng thủ đoạn không trong sáng lấy đồ thì một người như Harry sẽ cảm thấy không vui. Thực tế là Tom không biết phải đối phó với người như Harry như thế nào, nhưng kỳ lạ là cho tới bây giờ cậu ta vẫn không từ bỏ ý định muốn tiếp cận Harry.
Tom muốn tìm chỗ làm thêm một ngày, bình thường sẽ chẳng có người nào chịu bỏ tiền ra thuê một đứa trẻ mười tuổi làm việc, vậy nhưng cậu ta có thể sử dụng một vài kĩ năng kéo léo của mình.
Tom tìm được việc làm của mình tại một tiệm kẹo, cậu ta xin ông chủ cho cậu ta một cơ hội, rằng muốn tặng một món quà sinh nhật cho đứa em gái yêu quý của cậu, ông chủ rõ ràng rất cảm động, ông ta hứa rằng chỉ cần Tom bán được hết một giỏ kẹo, thì ông ta sẽ vui lòng cho Tom một túi kẹo để trả công.
Xét cho cùng thì bộ dạng của Tom cũng không xấu, mà có thể nói là vừa đẹp trai vừa đáng yêu, một đứa trẻ mười tuổi cười ngọt ngào mong người qua đường có thể mua một hai viên kẹo, chiêu này ứng dụng với mấy bà mấy cô thì không thể hữu dụng hơn, phần lớn bọn họ sẽ đều vui lòng mà lọt vào tay Tom.
Chẳng mấy chốc, Tom đã có được một túi kẹo.
Thứ nho nhỏ này làm quà sinh nhật thì đúng là có vẻ hơi bèo chút, nhưng Tom không có khả năng chỉ trong vài ngày mà nghĩ ra được một món nào khác đặc biệt hơn. Trong suy nghĩ của cậu ta, hầu như tất cả trẻ con đều thích ăn kẹo.
Lúc Tom mang kẹo về tới cô nhi viện thì ngạc nhiên phát hiện Harry không có ở chỗ làm việc, không ở trong phòng mà cũng không trong tầng hầm luôn. Tom phát hiện ra bầu không khí có gì đó bất thường, trong lòng xuất hiện một sự lo lắng hiếm thấy.
Tom ra lệnh cho một đứa trẻ còn nhỏ nói cho cậu ta chuyện gì đã xả ra, đứa trẻ e ngại kể lại một lượt sự việc đã xảy ra trong lúc Tom ra ngoài.
Có một đứa trẻ con trong lúc lau cầu thang đã ngã xuống, trong lúc nó còn đang hoảng sợ bám chặt vế thang thì Harry vừa vặn đi ngang qua, Harry chỉ dùng một tay đã có thể kéo được đứa bé đó. Mà lúc đó bà Kohl ở gần đó vừa vặn bắt gặp, bà ta chưa kịp hô lên tìm người giúp đỡ thì đã bị hành động của Harry làm cho sợ ngây người.
Một đứa trẻ nhỏ gầy nhom nhem không thể nào mà dùng một tay có thể kéo được đứa trẻ bự con hơn nó được, mà huống chi vẻ mặt của Harry lại cực kỳ ung dung như thế.
Đứa trẻ được cứu thì còn phản ứng kịch liệt hơn, nó gào thét giật tay Harry ra, sau đó quát mắng Harry cút đi. Đứa nhóc đó Tom nhớ rõ là, đã từng vì sự ngu muội của nó mà cậu ta đã phạt nó bị con chuột đuổi tròn ba ngày, khiến nó có bóng ma tâm lý không nhỏ với mấy việc như vậy.
Bà Kohl quyết định giam Harry lại, dù là thực tế Harry đã cứu một người.
Ngu xuẩn cỡ nào. Đây là cảm giác của Tom sau khi nghe xong câu chuyện, cậu ta không rõ đang cười nhạt, hay tức giận bởi Harry ngu ngốc, vì một người xa lạ mà để lộ năng lực của bản thân. Tom biết rõ, Harry không giống cậu ta, đối với chuyện đó Harry luôn trốn tránh, không muốn bị người khác coi là ngoại tộc.
Như vậy xem ra, sinh nhật mười một tuổi của Harry Potter đành phải bi thảm mà vượt qua trong phòng tạm giam rồi.
*** Hết chương 2 ***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook