Harry Potter: The Girl Who Lived
-
Chương 32: Cảm xúc rối loạn (2)
Laura ngại ngùng nhìn bàn tay trắng nõn của Draco nhẹ nhàng, từng li từng tí băng lại vết thương cho mình. Trong lòng chậm rãi và mơ hồ dâng lên một cảm giác hạnh phúc. Thật may mắn, tại nơi hỗn loạn đến đáng sợ này, ít nhất cô cũng có một chỗ dựa, có người nguyện ý giang rộng đôi cánh của mình để bảo hộ. Khi bị thương thì sẽ có người băng bó, khi không hiểu sẽ có người nguyện ý giảng giải, hơn nữa, khi cô đơn cũng có người ở bên.
Nguyên tác “Harry Potter” vốn là tiểu thuyết dành cho thiếu nhi, vẫn luôn phảng phất một hương vị trong sáng, nổi bật lên tình bạn đẹp đẽ và yêu thương đáng trân trọng. Song, mọi thứ xấu xa cùng khủng khiếp đều dễ dàng bị nhấn chìm xuống. Harry từ khi sinh ra cho đến trưởng thành đều luôn có người thầm lặng bảo hộ, bởi vậy cuộc đời em ấy cũng chỉ vấp phải những bước ngã nhỏ bé. Chỉ khi trụ cột lớn nhất của giới phù thủy - Dumbledore biến mất, câu chuyện mới bắt đầu hé lộ một phần tàn khốc.
Phép thuật chính là thứ vô cùng nguy hiểm, thiên biến vạn hóa lại bất quy tắc. Chỉ cần tùy tiện vung vẩy cái đũa đã dễ dàng đoạt đi tính mạng kẻ yếu, những người không biết cách sử dụng phép thuật, ngoài ra còn rất khó để tìm ra thủ phạm. Thế giới từ trước đến nay đều là trắng đen lẫn lộn, ngoại trừ những sinh linh vừa ra đời thì có ai là trắng thuần như tờ giấy? Mà những sinh linh ấy cũng sẽ dần dần bị cuộc sống nhúng chàm.
Kẻ mang theo đôi cánh trắng xuất hiện ở trên thế gian này sớm muộn cũng sẽ bị bẻ gãy đôi cánh, nơi thiên thần thuộc về chính là ở trên thiên đường, chứ không phải trần thế. Bởi vì, người phàm luôn là những kẻ dễ ghen tị.
Rốt cuộc, thế nào mới là đúng? Thế nào mới là sai? Đâu mới là công lý? Có phải kẻ đối tốt với ngươi chính là người tốt, mà kẻ ảnh hưởng tới lợi ích của tập thể mới xứng đáng làm tội nhân thiên cổ?
Laura không biết, không phân biệt được, mà cũng chẳng hề bận tâm. Nếu đã chắc chắn không thể nào hiểu được, cô cũng sẽ không dây dưa, đúng sai cũng sẽ mặc kệ, chỉ là nhất định, nhất định sẽ bảo vệ gia đình mình. Cô từ trước đến giờ chưa từng tự nhận là khôn ngoan, chẳng qua là nhiều hơn một phần bí mật, cho nên chỉ có thể hướng tất cả thứ quý giá phía trước mắt mà cố gắng cứu vớt.
“Laura” Cô nàng ngẩng đầu, thoát ngay khỏi suy nghĩ của chính mình khi nghe thấy tiếng Draco, giương đôi mắt thắc mắc nhìn cậu ta “Tôi và họ luôn tin tưởng em, cũng tôn trọng quyền giữ bí mật của em. Nhưng chúng ta là gia đình. Em có thể tin tưởng, cũng có thể an tâm chia sẻ, vì gia đình chắc chắn sẽ không làm tổn thương lẫn nhau.”
“Gia đình? Không phản bội?” Laura có phần mơ hồ lẩm bẩm nhắc lại lời nói của Draco tựa như vừa bị niệm chú.
Giống như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng miên man, rối rắm, lại giống như tháo ra mọi xiềng xích, gông cùm. Khóe môi vốn dĩ đang mím chặt vì căng thẳng dãn ra, nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Ngay sau đó, cô nàng nhào vào lòng cậu, lực mạnh đến nỗi khiến thân thể cậu ta lảo đảo suýt ngã. Cô ôm thật chặt, cũng mặc kệ bộ dáng xộc xệch của người trong lòng. Cánh tay nhỏ bé, trắng ngần như ngó sen choàng qua cổ Draco, từng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc màu bạch kim xinh đẹp, cô rướn người, đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Đó là một nụ hồn thuần khiến, chân thật cùng vô vàn yêu thương.
“Cám ơn.”
“Khụ... được rồi. Ngài Snape có lẽ vẫn còn dọn dược trong tầng hầm.” Draco ngại ngùng quay mặt sang hướng khác nhắc nhở.
Laura hồn nhiên hoàn toàn không phát hiện ra vành tai đỏ ửng của cậu, cô nói tạm biệt một tiếng rồi vội vàng chạy khỏi căn phòng của mình. Sau tiếng đóng cửa, con mèo White ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam thờ ơ nhìn về phía Draco, phiền muộn phe phẩy đuôi.
Meo, chủ nhân ngốc của nó rốt cuộc có hiểu được vấn đề quan trọng là không được để con trai tùy tiện vào phòng không vậy?
***
Laura vén gấu áo choàng dài chấm đất, thở hồng hộc chạy xuống hành lang.
Ánh sáng xanh nhạt yếu ớt len lỏi qua cánh cửa gỗ khép hờ, chiếu lên bức tường đá lạnh lẽo đối diện. Cô có phần thẫn thờ nhìn giáo sư Snape tỉ mỉ cất từng dụng cụ vào trong tủ, nhanh chóng cùng chính xác xử lí ma dược. Thuần thục như thể mỗi hành động đều khắc sâu vào trong máu thịt, khiến người ta không kìm được kính trọng.
Cô bỗng cảm thấy thật buồn cười, sẽ ổn chứ? Nếu ngài tiếp tục cưng chiều bản thân như vậy, mọi người tiếp tục bảo hộ mình như vậy. Hiện tại, tin đồn rằng Voldemort vẫn còn sống đã lan truyền đến tai mọi người, vậy mà cô vẫn chưa nghe thấy tên “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó” vang lên bên tai mình.
Rõ ràng, Snape là một Tử thần thực tử được trọng dụng, Lucius chức cao vọng trọng, Draco thân là con cưng của gia tộc lớn, không thể nào không phát hiện ra được những động tĩnh loáng thoáng.
Kỳ thật, cho dù cô không mạnh mẽ như bản thân mình vẫn nghĩ, cô cũng không yếu ớt như mọi người tưởng tượng. Bằng không, nếu biết trước kết cục của mỗi người, biết trước sự nguy hiểm rập rình phía trước, cô đã không quyết định làm phù thủy, không lựa chọn vung vẩy đũa phép để chiến đấu thay vì cả đời ngơ ngác giả thành Muggle.
Một ngày nào đó, Laura nhất định sẽ đuổi kịp bước chân của mọi người, nhất định trở thành chỗ dựa vững chắc.
Nặng nề đẩy cánh cửa bằng gỗ cổ xưa, cô bước vào.
Nếu như loài hoa Ly xinh đẹp nở rộ trong trái tim ngài, liệu nơi ấy còn chỗ trống cho một cây nguyệt quế? Nếu như hoa Ly héo tàn không thể làm ngài nở thêm nụ cười nào nữa, liệu bông hoa nguyệt quế có thể thay thế, vào một ngày nào đó, con có thể che chở cho ngài?
Nguyên tác “Harry Potter” vốn là tiểu thuyết dành cho thiếu nhi, vẫn luôn phảng phất một hương vị trong sáng, nổi bật lên tình bạn đẹp đẽ và yêu thương đáng trân trọng. Song, mọi thứ xấu xa cùng khủng khiếp đều dễ dàng bị nhấn chìm xuống. Harry từ khi sinh ra cho đến trưởng thành đều luôn có người thầm lặng bảo hộ, bởi vậy cuộc đời em ấy cũng chỉ vấp phải những bước ngã nhỏ bé. Chỉ khi trụ cột lớn nhất của giới phù thủy - Dumbledore biến mất, câu chuyện mới bắt đầu hé lộ một phần tàn khốc.
Phép thuật chính là thứ vô cùng nguy hiểm, thiên biến vạn hóa lại bất quy tắc. Chỉ cần tùy tiện vung vẩy cái đũa đã dễ dàng đoạt đi tính mạng kẻ yếu, những người không biết cách sử dụng phép thuật, ngoài ra còn rất khó để tìm ra thủ phạm. Thế giới từ trước đến nay đều là trắng đen lẫn lộn, ngoại trừ những sinh linh vừa ra đời thì có ai là trắng thuần như tờ giấy? Mà những sinh linh ấy cũng sẽ dần dần bị cuộc sống nhúng chàm.
Kẻ mang theo đôi cánh trắng xuất hiện ở trên thế gian này sớm muộn cũng sẽ bị bẻ gãy đôi cánh, nơi thiên thần thuộc về chính là ở trên thiên đường, chứ không phải trần thế. Bởi vì, người phàm luôn là những kẻ dễ ghen tị.
Rốt cuộc, thế nào mới là đúng? Thế nào mới là sai? Đâu mới là công lý? Có phải kẻ đối tốt với ngươi chính là người tốt, mà kẻ ảnh hưởng tới lợi ích của tập thể mới xứng đáng làm tội nhân thiên cổ?
Laura không biết, không phân biệt được, mà cũng chẳng hề bận tâm. Nếu đã chắc chắn không thể nào hiểu được, cô cũng sẽ không dây dưa, đúng sai cũng sẽ mặc kệ, chỉ là nhất định, nhất định sẽ bảo vệ gia đình mình. Cô từ trước đến giờ chưa từng tự nhận là khôn ngoan, chẳng qua là nhiều hơn một phần bí mật, cho nên chỉ có thể hướng tất cả thứ quý giá phía trước mắt mà cố gắng cứu vớt.
“Laura” Cô nàng ngẩng đầu, thoát ngay khỏi suy nghĩ của chính mình khi nghe thấy tiếng Draco, giương đôi mắt thắc mắc nhìn cậu ta “Tôi và họ luôn tin tưởng em, cũng tôn trọng quyền giữ bí mật của em. Nhưng chúng ta là gia đình. Em có thể tin tưởng, cũng có thể an tâm chia sẻ, vì gia đình chắc chắn sẽ không làm tổn thương lẫn nhau.”
“Gia đình? Không phản bội?” Laura có phần mơ hồ lẩm bẩm nhắc lại lời nói của Draco tựa như vừa bị niệm chú.
Giống như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng miên man, rối rắm, lại giống như tháo ra mọi xiềng xích, gông cùm. Khóe môi vốn dĩ đang mím chặt vì căng thẳng dãn ra, nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp mắt.
Ngay sau đó, cô nàng nhào vào lòng cậu, lực mạnh đến nỗi khiến thân thể cậu ta lảo đảo suýt ngã. Cô ôm thật chặt, cũng mặc kệ bộ dáng xộc xệch của người trong lòng. Cánh tay nhỏ bé, trắng ngần như ngó sen choàng qua cổ Draco, từng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc màu bạch kim xinh đẹp, cô rướn người, đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Đó là một nụ hồn thuần khiến, chân thật cùng vô vàn yêu thương.
“Cám ơn.”
“Khụ... được rồi. Ngài Snape có lẽ vẫn còn dọn dược trong tầng hầm.” Draco ngại ngùng quay mặt sang hướng khác nhắc nhở.
Laura hồn nhiên hoàn toàn không phát hiện ra vành tai đỏ ửng của cậu, cô nói tạm biệt một tiếng rồi vội vàng chạy khỏi căn phòng của mình. Sau tiếng đóng cửa, con mèo White ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh lam thờ ơ nhìn về phía Draco, phiền muộn phe phẩy đuôi.
Meo, chủ nhân ngốc của nó rốt cuộc có hiểu được vấn đề quan trọng là không được để con trai tùy tiện vào phòng không vậy?
***
Laura vén gấu áo choàng dài chấm đất, thở hồng hộc chạy xuống hành lang.
Ánh sáng xanh nhạt yếu ớt len lỏi qua cánh cửa gỗ khép hờ, chiếu lên bức tường đá lạnh lẽo đối diện. Cô có phần thẫn thờ nhìn giáo sư Snape tỉ mỉ cất từng dụng cụ vào trong tủ, nhanh chóng cùng chính xác xử lí ma dược. Thuần thục như thể mỗi hành động đều khắc sâu vào trong máu thịt, khiến người ta không kìm được kính trọng.
Cô bỗng cảm thấy thật buồn cười, sẽ ổn chứ? Nếu ngài tiếp tục cưng chiều bản thân như vậy, mọi người tiếp tục bảo hộ mình như vậy. Hiện tại, tin đồn rằng Voldemort vẫn còn sống đã lan truyền đến tai mọi người, vậy mà cô vẫn chưa nghe thấy tên “Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó” vang lên bên tai mình.
Rõ ràng, Snape là một Tử thần thực tử được trọng dụng, Lucius chức cao vọng trọng, Draco thân là con cưng của gia tộc lớn, không thể nào không phát hiện ra được những động tĩnh loáng thoáng.
Kỳ thật, cho dù cô không mạnh mẽ như bản thân mình vẫn nghĩ, cô cũng không yếu ớt như mọi người tưởng tượng. Bằng không, nếu biết trước kết cục của mỗi người, biết trước sự nguy hiểm rập rình phía trước, cô đã không quyết định làm phù thủy, không lựa chọn vung vẩy đũa phép để chiến đấu thay vì cả đời ngơ ngác giả thành Muggle.
Một ngày nào đó, Laura nhất định sẽ đuổi kịp bước chân của mọi người, nhất định trở thành chỗ dựa vững chắc.
Nặng nề đẩy cánh cửa bằng gỗ cổ xưa, cô bước vào.
Nếu như loài hoa Ly xinh đẹp nở rộ trong trái tim ngài, liệu nơi ấy còn chỗ trống cho một cây nguyệt quế? Nếu như hoa Ly héo tàn không thể làm ngài nở thêm nụ cười nào nữa, liệu bông hoa nguyệt quế có thể thay thế, vào một ngày nào đó, con có thể che chở cho ngài?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook