Để Andy Difrena không bao giờ có thể cướp bánh kẹo ngay trước mắt mình, Basilisk rút kinh nghiệm xương máu, quyết định nhận lời kiến nghị của Hogwarts, học phép thuật hóa hình.

Sau khi Harry tốt nghiệp sớm, Basilisk bắt đầu đi theo Hogwarts học hóa hình vào ban ngày, đến tối mới về lâu đài nghỉ ngơi.

Lúc đầu, nó rất không quen, vừa không có Harry cho nó bánh kẹo, tối cũng không thể rời lâu đài, tiếp tục quấn lên cánh tay cậu ngủ.

Tuy nhiên, Basilisk cho rằng mình là một con rắn hiểu chuyện, cho nên nó sẽ không dùng việc nhỏ này đi quấy rầy Harry – giờ đã rất bận rộn.

Nhưng cái tên Andy đáng chết kia, hình như biết rõ khi nào nó sẽ từ Rừng Cấm về lâu đài vậy, ngày nào cũng đứng chờ nó ở cửa ra vào, hơn nữa mỗi lần đều cầm theo bánh kẹo mê người.

Hiện giờ chỉ cần nhắc tới cái tên Andy Difrena là có thể thấy bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Basilisk.

Ngay cả bốn Nhà Sáng Lập cũng kinh ngạc, chưa từng gặp qua người hay con vật nào có thể làm Basilisk chán ghét đến vậy, Salazar hoàn toàn không nghi ngờ, nếu Andy không phải là giáo sư của Hogwarts, Basilisk đã sớm cắn chết hắn rồi.

"Merlin, thật thần kỳ, Tử Xà cần ngủ ư?"
Basilisk vất vả lắm mới quyết định trở về phòng ngủ lạnh như băng dành cho thú cưng thì nghe thấy được giọng nói khiến nó theo phản xạ ngóc đầu lên, phun lưỡi.

"Vì sao luôn chán ghét tôi đến thế, Basilisk? Em có biết làm vậy khiến tôi đau lòng biết nhường nào không?" Hoàn toàn không để uy hiếp trong cặp mắt vàng dựng đồng kia ở trong lòng, Andy chỉ mãi nói chuyện, nhưng lại cẩn thận không tới gần phạm vi tấn công của Basilisk.

Tuy hắn biết mỗi một giáo sư đều có khế ước với lâu đài Hogwarts, được bảo vệ, tức là sẽ không bị trúng đòn trí mạng.

Nhưng Hóa Đá không nằm trong phạm vi tấn công trí mạng, huống chi lấy trình độ của giáo sư Snape, điều chế một liều Thuốc Phục Hồi thật sự là việc nhỏ.

"Andy, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Ngoài dự đoán của Andy, lúc này đây, Basilisk cũng không nổi giận, nhưng chất giọng bình tĩnh lại thanh lãnh khiến hắn lần đầu tiên nhận ra người mình đối mặt không phải một con người.

Loài rắn có làn điệu đặc trưng, kết hợp với giọng điệu hoàn toàn lãnh đạm của Basilisk, cho người ta cảm giác nguy hiểm lạ kỳ.

Có lẽ đây mới là gương mặt thật của Basilisk? Basilisk ngày thường cười nói với tụi nhỏ cũng không phải tư thế chiến đấu của em ấy?
"Xem ra em thật sự ghét tôi." Thu hồi bộ dạng hi hi ha ha ngày thường, Andy nháy mắt hóa về thủ lĩnh Robin ngày xưa, trong mắt chỉ có bình tĩnh.

"Tôi cũng không có ác ý gì, chỉ đơn thuần tò mò thôi.

Giới Phù Thủy không có nhiều Tử Xà, huống chi còn là Tử Xà sống hơn ngàn năm.

Đối với kiến thức mình không biết, tôi luôn tràn ngập lòng hiếu kỳ.

Nếu lòng hiếu kỳ này làm em bối rối, vậy thì tôi rất xin lỗi."
"Nhưng anh vẫn sẽ không duy trì khoảng cách, đúng không?" Con ngươi màu vàng dựng đồng lập lòe ánh sáng nguy hiểm, nó không ngờ cái tên khốn này lại vì nguyên nhân đó mới lặp đi lặp lại, quấy rầy mình nhiều lần.

Hừ, cũng phải, nó là Tử Xà, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi.

Cho dù bốn Nhà Sáng Lập và Harry chưa từng coi mình là quái vật thì cũng không đại biểu là ai ai cũng có thể coi thế.

"Andy Difrena, đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo anh.

Nếu anh không thể thu liễm sự tò mò của mình, vậy ta sẽ không bận tâm đến thân phận giáo sư Hogwarts của anh nữa.

Tôn nghiêm và kiêu ngạo của Slytherin không cho phép bị xâm phạm, như anh đã biết, ta là Tử Xà và Tử Xà trời sinh là vua của các loài rắn."
Nói xong, Basilisk rời khỏi phòng chứa qua cửa chuyên dụng, nó cảm thấy mình cần bình tĩnh, đã bao lâu rồi nó tức giận đến vậy.

Còn Andy thấy Basilisk rời đi không ngần ngừ, đột nhiên thấy rất không quen.

Hắn đã quen Basilisk xù lông giận mình, quen cặp mắt màu vàng dựng đồng kia hừng hực ngọn lửa vì bị mình trêu chọc, quen ngữ điệu hiền lành yêu chiều mỗi khi Basilisk chơi với bọn nhỏ.

Hiện giờ Basilisk an tĩnh như vậy, khiến cả người hắn khó chịu.

Đặc biệt không biết vì sao, cứ có cảm giác lúc rời đi, Basilisk có chút cô độc và đau thương, như em ấy đã bị mình tổn thương rất nặng.

- -
Ngày kế, Hogwarts cũng nhận ra Basilisk có gì đó không ổn, ngày thường huấn luyện, Basilisk luôn bừng bừng sức sống, đây cũng là chỗ đáng yêu và thú vị của nó.

Tuy Basilisk đã sống hơn ngàn năm, nhưng trong mắt Rồng Hoàng Kim gần như bất tử, nó vẫn là một đứa trẻ mà thôi.


"Basilisk, hôm nay trông ngươi không vui." Thừa dịp nghỉ ngơi, Hogwarts quyết định hỏi thăm đàn em.

Đều là sinh vật phép thuật nên họ rất thân cận với nhau.

"Không có gì, có lẽ ngủ say lâu quá nên quên mất ở trong mắt con người, ta vĩnh viễn không phải đồng loại mà thôi." Basilisk trả lời cho có, đồng thời âm thầm bổ sung, ngoại trừ bốn Nhà Sáng Lập và Harry ra.

"Hogwarts, ngươi nói đi, trên đời này còn có Tử Xà giống ta không? Có lẽ ta cũng có đồng loại chăng?"
"Sao thế, thấy cô đơn à? Ừ, cô đơn là điều chắc chắn rồi.

Chúng ta không phải nhân loại, cho dù có được bề ngoài như con người, nhưng thực chất vẫn không phải họ.

Tuổi thọ của chúng ta dài lâu quá mức, cho dù có nhân loại đã từng coi chúng ta là đồng loại thì cũng không có khả năng vĩnh viễn ở bên chúng ta.

Nhóc con, ta cũng đã từng mê mang giống ngươi hiện tại, thậm chí có thể coi là đau khổ.

Nhưng tuổi thọ lâu dài cũng có chỗ lợi, ít nhất chúng ta có đủ thời gian để suy nghĩ thông suốt, sẽ không vì mê mang trước mắt mà nghỉ chân không bước đi nữa.

Thời gian vĩnh viễn tiến về phía trước nên chúng ta cũng không có cơ hội lùi về phía sau."
Nhìn qua Hogwarts, Basilisk cảm nhận được nỗi cô đơn y hệt mình từ trên mặt người kia, thế là nó cũng nghĩ thoáng hơn.

"Hogwarts, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi muốn giúp Harry? Như ngươi đã nói, cuộc đời con người quá ngắn, cho dù là phù thủy thì cũng không thể nào có được tuổi thọ như chúng ta.

Vậy thì vì sao ngươi lại giúp cậu ấy?"
Nhìn lên trời xanh trong suốt, Hogwarts hơi hoảng hốt.

Cho dù đã qua lâu như vậy, cũng trằn trọc không ít lần, nhưng hóa ra mình vẫn chưa từng quên được đôi mắt giống bầu trời kia.

Cười cười tự giễu, nghĩ thông suốt gì chứ, chẳng qua chỉ là cho mình một lý do để không sa vào mà thôi.

"Harry rất giống với một người trong ký ức của ta, không phải bề ngoài, mà tính cách.

Bọn họ đều có thời thơ ấu khổ sở, không được người ta thấu hiểu và tiếp thu, không ngừng nỗ lực vì vận mệnh của mình, chiến đấu, bị thương hết lần này tới lần khác, rồi lại đứng lên hết sau mỗi lần vấp ngã.

Em ấy dành được thắng lợi nhưng mà cũng thất bại.

Thứ em ấy muốn nhất cũng không thể nào trở lại bên người em ấy.

Cuối cùng, em ấy chỉ có thể gánh trách nhiệm và kỳ vọng, giãy giụa sống tiếp, đến khi sinh mạng kết thúc."
"Ta không muốn thấy Harry đi vào bước xe đổ của em ấy, cuối cùng không chiếm được thứ mình muốn nhất, chỉ có thể chết trong đau khổ và tiếc nuối.

Thật ra ta đã chú ý tới Harry từ rất lâu rồi, vì tính cách của họ giống nhau, ta không thể nào không đi chú ý cậu ta.

Lúc đầu ta cũng đắn đo rất nhiều, có nên ra tay hay không, vì ta nhớ rõ ngày xưa, người kia cũng không chịu cho ta giúp.

Em ấy nói, đó là vận mệnh của em ấy, là thứ mà em ấy cần phải đối mặt và cõng trên lưng.

Nhưng khi Harry đánh đổi tính mạng vì nguyền rủa, ta đã ra tay, hành động nhanh hơn lý trí, sau đó là một loạt hành động và bố trí.

Chờ đến khi ta bình tĩnh lại, mọi thứ đã chuẩn bị xong."
"Ngươi yêu người đó, phải không? Cái người trong ký ức của ngươi ý." Thấy được hoài niệm và sự dịu dàng chưa từng được Hogwarts biểu lộ ra, Basilisk cảm thấy vào giây phút này, Hogwarts rất yếu ớt.

"Ta không biết, đó có tính là yêu hay không." Qua lâu như vậy, gương mặt của người kia vẫn in rõ ràng trong đầu, Hogwarts cho rằng mình lại miệng một đằng, tâm một nẻo lần nữa.

"Nhưng khi em ấy không vui, ta sẽ khó chịu, lúc em ấy bị thương, ta đau lòng và tức giận, ta muốn giết sạch những kẻ đã gây thương tổn lên người em ấy, đặc biệt là những kẻ phản bội làm tổn thương em ấy.

Vào giây phút cuối cùng, ta ở bên cạnh em ấy, muốn cứu em ấy, nhưng em ấy từ chối.

Em ấy nói em ấy mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, kêu ta nên đi thăm thú khắp nơi, sống cuộc sống cho riêng mình đi."
Hogwarts đột nhiên quay đầu qua, nghiêm túc nhìn đàn em của mình bằng vẻ mặt thận trọng xưa nay chưa từng có.

"Basilisk, nhớ kỹ, nếu có một ngày ngươi phải lòng ai đó, thì đừng mặc kệ người đó bị bất kỳ đau thương gì, cho dù người đó không yêu ngươi, ngươi cũng phải ở cạnh người đó.

Vì một khi ngươi rời đi, ngươi sẽ nhận ra, đời không có người kia, bất kỳ nơi nào cũng không phải nhà của ngươi."
Basilisk rất muốn hỏi, vì sao suốt thời gian dài như vậy, Hogwarts không tìm cho mình một người làm bạn.


Nhưng thấy nét đau thương trên khóe mắt y, Basilisk ngậm miệng lại.

Nó bỗng nhiên hiểu ra, vì sao khi biết Salazar bị thương nặng không thể trị được, Godric lại không màng tất cả chia sẻ tuổi thọ của mình với Salazar, vì sao Harry bằng lòng đánh đổi tất cả vì Draco, vì sao Hogwarts thà rằng cô đơn một mình còn hơn là tìm bạn đời.

Tình yêu, có lẽ là sự cực khổ ngọt ngào, nó làm bạn đau đến tan vỡ mà lại làm bạn cam tâm tình nguyện.

- -
Andy mờ mịt xuyên qua lâu đài, cuối cùng dừng lại ở cạnh Rừng Cấm.

Hắn không rõ sao mình lại tới đây, cũng không rõ vì sao cả ngày trong đầu chỉ có bóng lưng mà Basilisk để lại cho mình lúc rời đi.

Có cảm giác của hắn dành cho Basilisk đã từ lúc bắt đầu tò mò và tìm tòi nghiên cứu, chậm rãi biến chất rồi? Nhưng mà đã biến thành gì?
Trong lúc Andy ngây người suy ngẫm tâm trạng biến hóa của mình, Basilisk đã kết thúc huấn luyện, ra khỏi Rừng Cấm, đúng lúc thấy Andy đứng như phỗng ở đó.

Tuy có chút thắc mắc, Basilisk vẫn không định để ý tới hắn, đi thẳng về phía lâu đài.

"Basilisk." Đáng tiếc Andy hoàn toàn không muốn bị Basilisk làm lơ nên lớn tiếng gọi nó.

Basilisk quay đầu lại, mặt vẫn lạnh như băng, ngay cả ừ à cũng không muốn.

"Basilisk, tôi không biết tôi đã nói gì sai làm em giận đến vậy, nhưng tôi bằng lòng xin lỗi em.

Tôi thừa nhận lúc đầu tôi chỉ tò mò và muốn nghiên cứu em, nhưng giờ đã không còn như vậy nữa.

Ít nhất, ở trong mắt tôi, em không còn là một đề tài đáng giá nghiên cứu, mà là một người bạn có thể trò chuyện, trêu chọc, thậm chí chơi đùa."
Basilisk nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm túc của Andy chứng minh người này thật lòng.

Nhưng mà, đề tài nghiên cứu? Ha hả, thì ra từ đó tới giờ, trong mắt anh ta, mình chỉ là một đề tài nghiên cứu thôi sao? "Anh Difrena, anh không cần xin lỗi ta, Slytherin cũng sẽ không nổi giận vì một vấn đề không đáng.

Hơn nữa, đối với ta mà nói, anh chỉ là một giáo sư của Hogwarts, chỉ thế mà thôi."
"Basilisk, đừng vậy mà, được không?" Andy thật sự cảm giác được lòng mình chua xót và bực bội vì bị làm lơ.

Hắn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, làm cho mình trông bình tĩnh một chút.

"Đối với giáo sư, ta sẽ tôn trọng và bảo vệ.

Về phần khác, anh nên biết tim của Slytherin rất nhỏ, không chứa được quá nhiều người." Lạnh lùng ném xuống một câu, Basilisk nhanh chóng rời đi.

Nó có chút hoảng loạn, vừa rồi trong mắt Andy nháy mắt xuất hiện đau khổ làm nó rất bất an, thậm chí còn cảm thấy áy náy.

Đáng chết, rõ ràng là anh ta nhục nhã mình, coi mình là đề tài nghiên cứu, sao mình phải áy náy cơ chứ? Không ngừng thuyết phục bản thân, Basilisk rất mau quên mất cảm xúc dao động ngắn ngủi.

- -
Thật ra, cuộc trò chuyện giữa Andy và Basilisk hôm đó không tránh được đôi mắt của Hogwarts, y rất có hứng thú, nhìn chằm chằm Andy mất mát rồi lại kiên định trở lại, Hogwarts đoán có lẽ sắp có trò hay để xem rồi.

Đúng như Hogwarts đã đoán trước, Andy bắt đầu một vòng dây dưa mới, hắn luôn tự động xuất hiện ở chỗ Basilisk ra vào trong Rừng Cấm, hoặc trong phòng đá bí mật – nơi Basilisk ngủ.

Hành vi quấy rối này khiến Basilisk không thể không thường xuyên đổi chỗ ngủ mới, nhưng đổi ở đâu cũng sẽ luôn bị Andy tìm được.

Không thể nhịn được nữa, Basilisk dứt khoát không về lâu đài ngủ nữa, trực tiếp ở lại Rừng Cấm làm bạn với Hogwarts.

Hogwarts nhìn Basilisk buồn bực, nhịn không được cười trộm.

Kỳ thật Basilisk vẫn rất để ý Andy, Hogwarts hoàn toàn có thể xác nhận điểm này.

Bằng không vì sao mỗi lần Andy tìm được Basilisk, Basilisk chỉ bó tay, buồn bực nhưng không có ý định tấn công?
Về phần Andy, có nên khen hắn không hổ là cựu thủ lĩnh của Robin không, trong lâu đài, phàm là chỗ nào Basilisk có khả năng đi đều bị hắn nắm giữ trong đầu.

Ngoại trừ những con đường bí mật cần thiết phải dùng Xà Ngữ mới mở được, hầu như đường bí mật nào cũng bị hắn tìm ra, Dumbledore không khỏi ngạc nhiên cảm thán, cho rằng mình cuối cùng cũng tìm được một giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đủ tư cách cho học sinh.

Đáng tiếc, nơi ở của Hogwarts trong Rừng Cấm nằm ngoài năng lực của Andy, khi Andy phát hiện Basilisk không về lâu đài, hắn tức giận đi quanh Rừng Cấm vài vòng, cuối cùng vẫn nhịn xúc động muốn đốt sạch rừng.


Tùy tiện tìm một cái cây dựa vào, Andy nhanh chóng động não, mưu tính xem làm thế nào để dụ Basilisk ra.

Hogwarts đã sớm cảm giác được Andy đi lung tung trong rừng, muốn coi xem hắn làm thế nào phá phòng tuyến mình đặt ra nên đã đi ra kiểm tra.

Nhìn vẻ mặt xấu xa toàn tính kế của Andy, Hogwarts đồng tình với Basilisk một phen.

"Andy Difrena, ta có thể hỏi có phải ngươi đang tính xem làm thế nào phá được phòng ngự của ta không?"
Thấy là Hogwarts, Andy rất bất ngờ, hắn không nghĩ tới Rồng Hoàng Kim sẽ ra đây, nhưng chỉ cần không tính ngăn cản hắn là được.

Andy đứng thẳng người lại, hành lễ.

Ở trong mắt hắn, Basilisk theo học Hogwarts, vậy nếu được thầy em ấy hỗ trợ, hắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều sức lực, bởi vậy tuyệt đối không thể đắc tội con Rồng Hoàng Kim này.

"Cho dù tôi có toàn lực ứng phó thì cũng không thể nào lay động được hàng phòng ngự của ngài.

Ngay cả Hiệu Trưởng Dumbledore và ngài Grindelwald liên thủ mà vẫn không thể tìm ra được nơi ở của ngài, không phải sao?"
"Vậy ngươi ở đây tính kế chắc là vì Basilisk phải không? Ta không thể không nhắc nhở ngươi, thời gian gần đây đừng quấy rầy nó.

Basilisk đang ở thời điểm hóa hình mấu chốt, không được phép phân tâm.

Ta tin ngươi cũng không muốn Basilisk thất bại, thậm chí bị thương vì phân tâm đâu nhỉ?" Hogwarts híp mắt, nghiêm túc cảnh cáo Andy.

Gần đây Basilisk hay mất hồn làm y lo lắng vô cùng, hóa hình không phải phép thuật đơn giản, cho dù là Tử Xà sống hơn ngàn năm thì cũng gánh không nổi hậu quả nếu thất bại.

Lời cảnh cáo của Hogwarts làm sắc mặt Andy hơi đổi, hắn không nghĩ tới Basilisk đang ở thời điểm mấu chốt, cũng không ngờ hành vi của mình có khả năng tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng nghe Hogwarts kể, Basilisk hình như đã phân tâm.

Nói cách khác, thật ra em ấy có để ý tới mình, chỉ là ngại mặt mũi hoặc ngại mình đã từng tổn thương em ấy nên không chịu thừa nhận thôi.

Một khi đã như vậy, có lẽ mình không cần nóng nảy đến thế.

"Rất xin lỗi, tôi cũng không biết khoảng thời gian này quan trọng thế nào với Basilisk.

Tôi đảm bảo trước khi em ấy hóa hình thành công, tôi sẽ bảo trì an tĩnh và khoảng cách, nhưng tôi hy vọng khi nào em ấy thành công, ngài sẽ báo trước cho tôi một tiếng, tôi mong mình có thể trở thành người đầu tiên chúc mừng em ấy."
"Có thể, nếu ngươi kiên trì."
- -
Basilisk hóa hình rất thành công, ít nhất Hogwarts thấy nó là người làm được tốt nhất.

Andy được Hogwarts sắp xếp núp trong góc, nhìn chăm chú vào thiếu niên nhìn qua khoảng 17, 18 tuổi bên hồ, kích động hơn cả cái lần mình trở thành thủ lĩnh và khi đạt được tự do.

Mái tóc màu lam, đôi mắt màu vàng, làn da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn nhưng không bị nữ tính, ngược lại lại đẹp trai bừng bừng.

Thân hình thon dài trông rất có lực, chỉ là vòng eo có vẻ hơi nhỏ, có lẽ là vì Basilisk vốn là rắn.

"Hogwarts, ta thành công rồi!" Basilisk nhìn mình hồi lâu, lại chạy ra mặt hồ ngắm hình ảnh phản chiếu, vui mừng múa may hai tay.

Nó cuối cùng cũng đã có được đôi tay của nhân loại, không bao giờ phải cần Harry đút cho mình nữa, cái tên khốn kiếp Andy kia đừng mơ cướp bánh kẹo ngay trước mặt mình.

"Giỏi lắm, nhóc con.

Nhưng mà ta nghĩ có lẽ có người muốn làm người đầu tiên chúc mừng ngươi." Dùng mắt ra hiệu Andy đang nấp gần đó, Hogwarts sung sướng nhìn Basilisk nháy mắt đổi sắc mặt.

"Basilisk, chúc mừng em.

Tôi phải thừa nhận mình có chút ghen ghét vì hình người của em quá hoàn mỹ, thật đó." Khó nén kích động đi chúc mừng, Andy đột nhiên muốn giấu Basilisk đi.

Hiện tại, bề ngoài của Basilisk quá hấp dẫn, e là sẽ đưa tới rất nhiều ong bướm lả lơi.

Trải qua khoảng thời gian tôi theo em trốn này, Andy đã hiểu rõ tình cảm của mình.

Đúng vậy, hắn yêu Basilisk – cái người vừa kiêu ngạo nhưng sẽ có biểu cảm đáng yêu vì bánh kẹo này.

Basilisk mê mang nhìn Andy, cảm xúc kích động trong đôi mắt màu tím kia làm nó chẳng biết làm sao.

Nó tưởng khoảng thời gian này cũng đủ làm Andy rời xa mình, nhưng giờ nó mơ hồ cảm thấy rất khó thoát được người này.

Bất đắc dĩ trợn mắt, Basilisk quyết định thuận theo tự nhiên, mặc kệ chuyện gì xảy ra, Slytherin sẽ không từ bỏ tôn nghiêm và kiêu hãnh của mình, thế là đủ rồi.

Nó gật đầu, coi như đã nhận lời chúc mừng của Andy, nếu không phải Hogwarts còn đang ở đây, nó sẽ quay đầu đi thật.

"Basilisk, có lẽ ngươi sẽ muốn cho Salazar và những người khác thấy bộ dạng hiện tại của ngươi, ta cá là họ sẽ sốc lắm đấy.

Cả Harry nữa, ngươi có thể dùng Gương Hai Chiều báo cho cậu ấy, ngươi đã hóa hình thành công." Hogwarts chân thành kiến nghị, trên thực tế, y muốn xem không có y ở đây, Andy sẽ nói gì.


Dù sao đường từ Rừng Cấm về lâu đài cũng không hề ngắn, đủ cho họ nói chuyện.

- -
Đáng tiếc Basilisk đã nói rõ không muốn trò chuyện với Andy, dọc theo đường đi, nó vẫn im lặng, nhiều lắm chỉ có gật đầu hoặc dùng mắt ra hiệu.

Andy thấy có chút thất bại, nhưng chút thất bại này không thể mài mòn ý chí chiến đấu của hắn.

Một người có năng lực trở thành thủ lĩnh Robin như Andy sẽ không bị chút suy sụp nho nhỏ đánh bại.

Basilisk vốn định thoát khỏi Andy rồi đi gặp bốn Nhà Sáng Lập và liên lạc với Harry, đáng tiếc Andy dính như kẹo kéo, ném thế nào cũng ném không xong.

Basilisk đành phải dùng Xà Ngữ khống chế đường bí mật về hầm, để lại Andy giận đến run rẩy khóe mắt, nhìn con đường bị đóng ngay lập tức.

Hình thái con người của Basilisk rất nhanh đã được mọi người tiếp nhận.

Harry vui tới mức chạy về lâu đài chúc mừng Basilisk, Draco thấy Basilisk đã hóa thành người rồi mà vẫn thích ăn vạ Harry, âm thầm nghiến răng nghiến lợi một phen.

Ngày xưa, Basilisk luôn luôn chiến cứ vị trí bên cạnh Harry, việc này đã làm Draco trước sau vẫn không thoải mái.

Andy thấy Draco ghen tuông, thế là hai thanh niên chua lòm này âm thầm thống nhất trận tuyến, cố gắng vì người yêu của mình.

"Basilisk, hình như cậu đang phiền lòng chuyện gì đó, tôi có thể chia sẻ với cậu không?" Đến đêm, Basilisk ăn vạ Harry, ngồi cạnh cậu trên Tháp Thiên Văn.

Harry thấy Basilisk nhíu mày, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thăm.

"Không có gì đâu, chỉ là cái tên Andy kia làm ta phiền lòng mà thôi.

Ta cứ cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn ta tràn ngập mùi nguy hiểm, làm ta rất bất an.

Hơn nữa, chính anh ta cũng thừa nhận, hồi trước coi ta là một đề tài nghiên cứu, cho nên mới luôn đối nghịch với ta."
"À." Vỗ vai Basilisk, Harry cảm thấy hành vi của Andy rất quen.

"Ngày xưa Draco cũng luôn đối nghịch với tôi, tôi đang nói kiếp trước.

Lúc ấy, tôi rất khó hiểu, với gia thế và bề ngoài của anh ấy, vì sao cứ khó dễ tôi, tôi chẳng qua chỉ là đứa ngốc mới bước vào Giới Phù Thủy, cái gì cũng không biết mà thôi.

Sau này mới hiểu được, anh ấy tức vì bên cạnh tôi là Ron và Hermione, không có vị trí của anh ấy.

Anh ấy cho rằng người đứng cạnh tôi nên là anh ấy, chẳng qua hồi đó, anh ấy còn chưa nhận ra suy nghĩ này cất giấu lý do gì."
Harry nói làm Basilisk nhớ tới Salazar từng kể chuyện của họ ở kiếp trước, Basilisk cảm thấy Draco là đồ ngốc, Salazar và Godric đều đồng ý quan điểm này.

"Không giống nhau, anh ta còn lâu mới giống Draco.

Anh ta chỉ cảm thấy ta đáng giá nghiên cứu mà thôi hoặc có lẽ anh ta chưa từng gặp qua con Tử Xà nào, mà ta không thể nghi ngờ có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ và ham muốn nghiên cứu của anh ta."
Nghe thấy Basilisk rầu rĩ, hình như còn có chút không cam tâm nói, Harry cười.

"Có lẽ lúc đầu thầy ấy thế thật, nhưng tôi đảm bảo giờ thấy ấy thay đổi rồi.

Cậu không chú ý tới ánh mắt mỗi khi thầy ấy nhìn cậu sao, đặc biệt là khi cậu nói cười với tôi, y như ánh mắt Draco nhìn tôi vậy.

Đó là ghen, muốn độc chiếm.

Basilisk, Andy yêu cậu, tôi cá đó."
Nghi hoặc nhìn Harry, Basilisk nhìn nửa ngày mới xác nhận Harry không phải đang nói giỡn.

Nhưng mà Andy yêu nó, nó không tin đâu, cho dù người nói câu là Harry đi chăng nữa.

"Nhưng chính miệng anh ta từng nói, bởi vì ta có thể là Tử Xà ngàn năm còn sống duy nhất của Giới Phù Thủy, cho nên anh ta rất tò mò.

Harry, khi đó ta giận lắm luôn, thật muốn cắn chết anh ta.

Tuy ta là Tử Xà, nhưng ta vẫn luôn sống chung với Salazar và những người khác, ta không cảm thấy mình có gì khác với các cậu.

Anh ta làm ta cảm thấy ở trong mắt anh ta, ta là một quái vật vậy."
Thì ra Andy sai ở chỗ này, ha hả.

Harry cười chua xót, bản thân cậu cũng từng bị coi là quái vật, hơn nữa, người làm ra điều đó lại là người thân có cùng huyết mạch với mình.

Cậu hiểu cảm giác này, cho nên cậu có thể rõ nỗi đau và bi ai trong lòng Basilisk, càng hiểu cơn tức giận hận không thể cắn chết người kia.

Xem ra Andy còn phải tốn thời gian rất dài mới có thể dỗ được Basilisk, cũng tốt, đỡ gặp phải tình huống dễ dàng có được liền không biết quý trọng.

Harry hoàn toàn đứng về phe Basilisk, ai biểu cậu cũng ghét bị coi là quái vật chứ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương