[Harry Potter] Ma Vương
-
Chương 32: Dây chuyền slytherin
Harry đi đến cạnh bức tranh của bà Walburga – mẹ Sirius. Vừa thấy Harry bà lại bắt đầu la hét: "Thằng nhóc chết tiệt! Mày nên cút khỏi đây ngay, nơi này là gia tộc Black, kẻ như mày không được chào đón!.."
Harry làm như không nghe thấy, trong tay cậu cầm một cây bút lông. Mặc kệ người phụ nữ la hét, cậu vươn tay vẽ vào một góc nhỏ của bức tranh. Walburga hét toáng lên: "THẰNG NHÓC KIA!!! SAO MÀY DÁM PHÁ HỎNG BỨC TRANH CỦA TAO!!!"
Harry vẫn tiếp tục vẽ. Nửa phút sau một con rắn nhỏ xinh xuất hiện, nó hơi vặn vẹo thân mình, bò uốn éo đến cạnh Walburga. Bà ta giật mình liền muốn rời khỏi bức tranh trốn đi, nhưng, dù cố thế nào bà cũng không thể ra khỏi đây. Bà ta hét lên: "Thằng khốn!!! Kreacher! Kreacher! Mi ra đây!"
Dù bà ta la hét thế nào cũng không có ai xuất hiện, như thể không ai nghe thấy. Con rắn nhỏ bò đến cạnh bà ta, chui vào phần cánh tay lộ ra của bà. Walburga hét lên, lần này là vì đau. Bà có thể thấy con rắn kia bò dọc theo mạch máu từ tay lên vai rồi chui vào ngực. Tim bà một trận đau xót.
Harry cười đáng yêu: "Nước Z thời xưa có một loại thuật pháp gọi là "Cổ" chuyên dung để khống chế người khác, bà đã nghe bao giờ chưa?" Không đợi Walburga trả lời cậu nói tiếp: "Con rắn này là một loại cổ thuật tôi tạo ra, nếu bà không muốn tim đau như bị xé thành trăm mảnh thì đừng lại tiếp tục tra tấn lỗ tai người khác nữa. Nếu bà nói chuyện này cho người khác biết thì bà sẽ lập tức tan biến mất."
(Mei: Mới đầu tính ghi là Tây Vực... nhưng thôi ~^O^~)
Walburga run rẩy, trợn mắt há miệng muốn mắng thì tim trùng xuống, một cỗ đau đớn còn khủng khiếp hơn Crucio truyền đến làm mặt bà trắng bệt. Harry khẽ cười, chớp chớp đôi mắt to tròn nghiêng đầu nói: "Bà rất thông minh, bà biết nên làm thế nào mà ~" Nói xong liền quay về phòng. Tốt quá, yên tĩnh rồi.
- --------------------------------
Cậu ngồi trên sopha đọc sách, làn da trắng nõn, mái tóc đen xù xù, đôi mắt lục bích hơi cong lên sáng lấp lánh, đôi môi hồng nhuận hơi mím lại lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu. Ánh dương ngoài cửa rọi vào làm cậu trở nên mờ ảo, sau lưng như có một đôi cánh trắng thuần khiết như ẩn như hiện.
Kreacher ngơ ngác nhìn tiểu thiên sứ kia. Nó biết đó là tiểu chủ nhân, là con nuôi của tên khốn bất hiếu làm phu nhân đau lòng, nó đáng lẽ phải thật chán ghét cậu ta mới đúng. Nhưng mà... nó thật muốn lại gần chọt vào hai lúm đồng tiền kia, muốn xoa xoa mái tóc xù kia, muốn cậu nở nụ cười ngọt ngào với mình. Nó bị làm sao vậy?
"Kreacher." Một giọng nói mềm mại trẻ con, giọng điệu thân thiết vang lên. Kreacher ngẩn đầu nhìn tiểu thiên sứ hai mắt lấp lánh ánh sao cong cong nhìn mình. Nó cảm giác, mũi nó hơi ngứa. Theo phản xạ nó vươn tay quẹt mũi rồi tiến lại gần cậu, cúi người: "Vâng, tiểu chủ nhân."
Harry khẽ cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông: "Kreacher, mi đang giữ một sợi dây chuyền phải không?" Kreacher giật mình ấp úng: "Kreacher không biết, Kreacher không biết.."
Harry vươn tay vuốt ve lỗ tai nó: "Ta biết mi có, là cậu Regulus đưa cho mi, muốn mi phá hủy nó nhưng mi không làm. Mi không nghe lời." "Không phải!" Kreacher hét toáng lên: "Kreacher không phải không nghe lời, Kreacher chỉ là... chỉ là... không thể phá hủy nó... không hủy được.." Những giọt nước mắt to tròn chảy xuống.
Harry giọng mềm mại: "Kreacher, ta có thể giúp mi phá hủy vật kia, mi đưa nó cho ta được không?" Kreacher hai mắt mơ màng ngơ ngác chạy đi, một lúc sau nó trở lại đưa một cái hộp cho cậu.
Harry cầm cái hộp bỏ vào túi, rồi lấy một cái hộp khác giống hệt ra: "Kreacher, bây giờ ta sẽ hủy nó trước mặt mi." Rồi đốt sợi dây chuyền. Lửa tắt, sợi dây chuyền vẫn còn nguyên. Cậu cười ngọt ngào đưa cái hộp cho Kreacher: "Đây, ta đã hủy linh hồn xấu xa trong đây, bây giờ nó thuộc về mi."
Kreacher giật mình, hai mắt đẫm nước cảm động nhìn Harry: "Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân tặng cho Kreacher thật sao?" Harry gật đầu "Kreacher thật cảm động, Kreacher sẽ mãi mãi trung thành với tiểu chủ nhân Harry Potter. Không được, Kreacher phải dọn dẹp lại nơi này, làm sao có thể để tiểu chủ nhân sống trong nơi dơ bẩn như vầy được." Nó lầm bầm một lút rồi biến mất.
Harry híp mắt, lấy ra một chiếc nhẫn, khẽ vuốt mặt nhẫn hình rắn kia. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể đang di chuyển, khi đứng vững Harry mở mắt nhìn tòa biện thự trước mặt.
- ----------------------------------
Voldemort như cảm ứng, hai mắt phát sáng nhìn thẳng ra cửa. Tham lam nhìn người mới đến. Harry cười hướng chỗ Voldemort đi đến. Voldemort kéo tay cho cậu ngồi lên đùi mình, ôm hông cậu dịu dàng hỏi: "Sao lại rảnh rỗi đến đây thăm ta vậy?" Vừa hỏi vừa vươn tay xoắn mấy lọn tóc mềm mại của cậu.
Harry dựa vào lòng hắn, mặc kệ hắn chơi đùa mái tóc mình. Lấy sợi dây chuyền ra: "Có quà cho anh." Voldemort không thèm để ý, tùy tiện ném sợi dây chuyền qua một bên, cắn vành tai trắng nõn của Harry, cười khẽ: "Ta nhớ em."
Harry hơi nghiêng đầu, vành tai đỏ lên: "Tôi đi tìm bọn Barbara đây, anh dung hợp mảnh hồn kia đi." Đứng dậy đi mất. Voldemort nhìn cậu rời đi tiếc nuối thở dài, hắn còn muốn sờ thêm chút nữa. Rồi xoay người cầm lấy sợi dây chuyền Slytherin, híp mắt nhìn, như vậy chỉ còn chiếc cúp, để Bella đi lấy đi.
Mà Harry bên này vừa đi được một đoạn thì gặp một người phụ nữ tóc đen dợn sóng dài đến hông, cô đứng thẳng người, quý phái nhìn cậu. Harry cười ngọt ngào nhìn cô: "Bella ~" Bellatrix run lên, Barbara thường xuyên dùng nụ cười và ngữ điệu như vậy gọi cô. Cô nhìn vào đôi mắt mèo xanh lục to tròn của Harry, hơi khom người: "Harry Potter..."
Harry cười: "Cô biết Barbara đang ở đâu không?" Bellatrix hơi khựng lại rồi đáp: "Tiểu chủ nhân Barbara đang ở cùng tiểu chủ nhân Morriga, để tôi dẫn cậu đi." Nói xong liền xoay người đi, Harry cười nói cảm ơn rồi đi theo. Bellatrix cảm thán, cùng huyết thống có khác, cứu thế chủ cùng tiểu chủ nhân Barbara thật giống nhau, từ nụ cười đến ánh mắt.
Cô liếc nhìn Harry đang đi bên cạnh rồi dời mắt đi. Mặc dù đều là Harry Potter, nhưng cô thích cậu nhóc này hơn, tên nhóc đời trước thật sự là Gryffindor lỗ mãng, còn đối đầu với chủ nhân, mà cậu nhóc này thì nhìn sao cũng thấy là Slytherin chính tông, đặc biệt là khả năng giấu dao sau nụ cười này... thật đáng yêu. Không biết năng lực của cậu ta thế nào, cô mấp mấy môi: "Potter..." "Harry."
Bellatrix xoay đầu kinh ngạc, Harry cười: "Gọi tôi là Harry, Bella." Cô hơi ngẩn ra, rồi cười gật đầu: "Vậy Harry, có thể so đấu cùng ta một trận không?" Harry chớp chớp mắt, nghiêng đầu cười: "Được." Bellatrix nở nụ cười, cô có cảm giác thành tựu pháp thuật đời này của mình sẽ cao hơn đời trước rất nhiều. Cô quyết định, đời này trừ Harry Potter ra cô sẽ không chấp nhận bất kỳ kẻ nào khác làm vợ của chủ nhân. Gần đây có vài kẻ đang không biết tự lượng sức muốn quyến rũ chủ nhân, cô phải giúp phu nhân thu thập lũ này mới được.
(Mei: Ừ, quả nhiên là Bella của tui, vừa hiền vừa trung thành vừa biết loại bỏ kẻ địch cho phu nhân ~^O^~)
- --------------------------
Sắp thi rồi ~
Harry làm như không nghe thấy, trong tay cậu cầm một cây bút lông. Mặc kệ người phụ nữ la hét, cậu vươn tay vẽ vào một góc nhỏ của bức tranh. Walburga hét toáng lên: "THẰNG NHÓC KIA!!! SAO MÀY DÁM PHÁ HỎNG BỨC TRANH CỦA TAO!!!"
Harry vẫn tiếp tục vẽ. Nửa phút sau một con rắn nhỏ xinh xuất hiện, nó hơi vặn vẹo thân mình, bò uốn éo đến cạnh Walburga. Bà ta giật mình liền muốn rời khỏi bức tranh trốn đi, nhưng, dù cố thế nào bà cũng không thể ra khỏi đây. Bà ta hét lên: "Thằng khốn!!! Kreacher! Kreacher! Mi ra đây!"
Dù bà ta la hét thế nào cũng không có ai xuất hiện, như thể không ai nghe thấy. Con rắn nhỏ bò đến cạnh bà ta, chui vào phần cánh tay lộ ra của bà. Walburga hét lên, lần này là vì đau. Bà có thể thấy con rắn kia bò dọc theo mạch máu từ tay lên vai rồi chui vào ngực. Tim bà một trận đau xót.
Harry cười đáng yêu: "Nước Z thời xưa có một loại thuật pháp gọi là "Cổ" chuyên dung để khống chế người khác, bà đã nghe bao giờ chưa?" Không đợi Walburga trả lời cậu nói tiếp: "Con rắn này là một loại cổ thuật tôi tạo ra, nếu bà không muốn tim đau như bị xé thành trăm mảnh thì đừng lại tiếp tục tra tấn lỗ tai người khác nữa. Nếu bà nói chuyện này cho người khác biết thì bà sẽ lập tức tan biến mất."
(Mei: Mới đầu tính ghi là Tây Vực... nhưng thôi ~^O^~)
Walburga run rẩy, trợn mắt há miệng muốn mắng thì tim trùng xuống, một cỗ đau đớn còn khủng khiếp hơn Crucio truyền đến làm mặt bà trắng bệt. Harry khẽ cười, chớp chớp đôi mắt to tròn nghiêng đầu nói: "Bà rất thông minh, bà biết nên làm thế nào mà ~" Nói xong liền quay về phòng. Tốt quá, yên tĩnh rồi.
- --------------------------------
Cậu ngồi trên sopha đọc sách, làn da trắng nõn, mái tóc đen xù xù, đôi mắt lục bích hơi cong lên sáng lấp lánh, đôi môi hồng nhuận hơi mím lại lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu. Ánh dương ngoài cửa rọi vào làm cậu trở nên mờ ảo, sau lưng như có một đôi cánh trắng thuần khiết như ẩn như hiện.
Kreacher ngơ ngác nhìn tiểu thiên sứ kia. Nó biết đó là tiểu chủ nhân, là con nuôi của tên khốn bất hiếu làm phu nhân đau lòng, nó đáng lẽ phải thật chán ghét cậu ta mới đúng. Nhưng mà... nó thật muốn lại gần chọt vào hai lúm đồng tiền kia, muốn xoa xoa mái tóc xù kia, muốn cậu nở nụ cười ngọt ngào với mình. Nó bị làm sao vậy?
"Kreacher." Một giọng nói mềm mại trẻ con, giọng điệu thân thiết vang lên. Kreacher ngẩn đầu nhìn tiểu thiên sứ hai mắt lấp lánh ánh sao cong cong nhìn mình. Nó cảm giác, mũi nó hơi ngứa. Theo phản xạ nó vươn tay quẹt mũi rồi tiến lại gần cậu, cúi người: "Vâng, tiểu chủ nhân."
Harry khẽ cười, tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông: "Kreacher, mi đang giữ một sợi dây chuyền phải không?" Kreacher giật mình ấp úng: "Kreacher không biết, Kreacher không biết.."
Harry vươn tay vuốt ve lỗ tai nó: "Ta biết mi có, là cậu Regulus đưa cho mi, muốn mi phá hủy nó nhưng mi không làm. Mi không nghe lời." "Không phải!" Kreacher hét toáng lên: "Kreacher không phải không nghe lời, Kreacher chỉ là... chỉ là... không thể phá hủy nó... không hủy được.." Những giọt nước mắt to tròn chảy xuống.
Harry giọng mềm mại: "Kreacher, ta có thể giúp mi phá hủy vật kia, mi đưa nó cho ta được không?" Kreacher hai mắt mơ màng ngơ ngác chạy đi, một lúc sau nó trở lại đưa một cái hộp cho cậu.
Harry cầm cái hộp bỏ vào túi, rồi lấy một cái hộp khác giống hệt ra: "Kreacher, bây giờ ta sẽ hủy nó trước mặt mi." Rồi đốt sợi dây chuyền. Lửa tắt, sợi dây chuyền vẫn còn nguyên. Cậu cười ngọt ngào đưa cái hộp cho Kreacher: "Đây, ta đã hủy linh hồn xấu xa trong đây, bây giờ nó thuộc về mi."
Kreacher giật mình, hai mắt đẫm nước cảm động nhìn Harry: "Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân tặng cho Kreacher thật sao?" Harry gật đầu "Kreacher thật cảm động, Kreacher sẽ mãi mãi trung thành với tiểu chủ nhân Harry Potter. Không được, Kreacher phải dọn dẹp lại nơi này, làm sao có thể để tiểu chủ nhân sống trong nơi dơ bẩn như vầy được." Nó lầm bầm một lút rồi biến mất.
Harry híp mắt, lấy ra một chiếc nhẫn, khẽ vuốt mặt nhẫn hình rắn kia. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể đang di chuyển, khi đứng vững Harry mở mắt nhìn tòa biện thự trước mặt.
- ----------------------------------
Voldemort như cảm ứng, hai mắt phát sáng nhìn thẳng ra cửa. Tham lam nhìn người mới đến. Harry cười hướng chỗ Voldemort đi đến. Voldemort kéo tay cho cậu ngồi lên đùi mình, ôm hông cậu dịu dàng hỏi: "Sao lại rảnh rỗi đến đây thăm ta vậy?" Vừa hỏi vừa vươn tay xoắn mấy lọn tóc mềm mại của cậu.
Harry dựa vào lòng hắn, mặc kệ hắn chơi đùa mái tóc mình. Lấy sợi dây chuyền ra: "Có quà cho anh." Voldemort không thèm để ý, tùy tiện ném sợi dây chuyền qua một bên, cắn vành tai trắng nõn của Harry, cười khẽ: "Ta nhớ em."
Harry hơi nghiêng đầu, vành tai đỏ lên: "Tôi đi tìm bọn Barbara đây, anh dung hợp mảnh hồn kia đi." Đứng dậy đi mất. Voldemort nhìn cậu rời đi tiếc nuối thở dài, hắn còn muốn sờ thêm chút nữa. Rồi xoay người cầm lấy sợi dây chuyền Slytherin, híp mắt nhìn, như vậy chỉ còn chiếc cúp, để Bella đi lấy đi.
Mà Harry bên này vừa đi được một đoạn thì gặp một người phụ nữ tóc đen dợn sóng dài đến hông, cô đứng thẳng người, quý phái nhìn cậu. Harry cười ngọt ngào nhìn cô: "Bella ~" Bellatrix run lên, Barbara thường xuyên dùng nụ cười và ngữ điệu như vậy gọi cô. Cô nhìn vào đôi mắt mèo xanh lục to tròn của Harry, hơi khom người: "Harry Potter..."
Harry cười: "Cô biết Barbara đang ở đâu không?" Bellatrix hơi khựng lại rồi đáp: "Tiểu chủ nhân Barbara đang ở cùng tiểu chủ nhân Morriga, để tôi dẫn cậu đi." Nói xong liền xoay người đi, Harry cười nói cảm ơn rồi đi theo. Bellatrix cảm thán, cùng huyết thống có khác, cứu thế chủ cùng tiểu chủ nhân Barbara thật giống nhau, từ nụ cười đến ánh mắt.
Cô liếc nhìn Harry đang đi bên cạnh rồi dời mắt đi. Mặc dù đều là Harry Potter, nhưng cô thích cậu nhóc này hơn, tên nhóc đời trước thật sự là Gryffindor lỗ mãng, còn đối đầu với chủ nhân, mà cậu nhóc này thì nhìn sao cũng thấy là Slytherin chính tông, đặc biệt là khả năng giấu dao sau nụ cười này... thật đáng yêu. Không biết năng lực của cậu ta thế nào, cô mấp mấy môi: "Potter..." "Harry."
Bellatrix xoay đầu kinh ngạc, Harry cười: "Gọi tôi là Harry, Bella." Cô hơi ngẩn ra, rồi cười gật đầu: "Vậy Harry, có thể so đấu cùng ta một trận không?" Harry chớp chớp mắt, nghiêng đầu cười: "Được." Bellatrix nở nụ cười, cô có cảm giác thành tựu pháp thuật đời này của mình sẽ cao hơn đời trước rất nhiều. Cô quyết định, đời này trừ Harry Potter ra cô sẽ không chấp nhận bất kỳ kẻ nào khác làm vợ của chủ nhân. Gần đây có vài kẻ đang không biết tự lượng sức muốn quyến rũ chủ nhân, cô phải giúp phu nhân thu thập lũ này mới được.
(Mei: Ừ, quả nhiên là Bella của tui, vừa hiền vừa trung thành vừa biết loại bỏ kẻ địch cho phu nhân ~^O^~)
- --------------------------
Sắp thi rồi ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook