[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Ngươi Đã Trở Thành Thiên Tính
-
Chương 25: Ngoài ý muốn
Ngay khi Harry ngất đi, cậu cảm nhận được bụng mình nóng lên, một loại cảm giác khó nói xuất hiện, nhưng cảm giác này chỉ là xuất hiện trong nháy mắt, lập tức liền chìm vào bóng tối.
Bà Pomfrey là người không tán thành tổ chức cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật nhất, bởi vì mức độ nguy hiểm của nó đủ để lấy mạng người ta, nhưng bất luận giáo sư hay là học sinh nào đều vì việc này mà cảm thấy quang vinh.
“Merlin! Đây là làm sao?” Bà Pomfrey la to một tiếng, chỉ thấy Snape cả người ướt đẫm ôm Harry cũng ướt đẫm toàn thân hơn nữa bên hông còn chảy máu không dứt, vọt vào lều chữa bệnh.
Sau khi kinh ngạc qua đi, bà Pomfrey liền trợ giúp Snape đặt Harry lên giường.
“Tôi đã ếm bùa cầm máu, xin hãy nhanh chóng trị liệu.”
Bà Pomfrey mặc dù đối với Dumbledore có nhiều lời oán giận, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là chữa khỏi cho cậu bé.
Lưu loát đút cho cậu bé một bình dược bổ máu, Pomfrey dùng đũa phép quăng một đám thần chú lên người cậu. Snape đã không còn sự điềm tĩnh như mọi khi, hắn không buông bàn tay đang cầm lấy tay cậu bé, trong mắt là lửa giận cùng hối hận.
“Ôi, không, điều này sao có thể?” Đũa phép của bà Pomfrey bởi vì quá mức kinh ngạc mà bị trượt khỏi tay rơi xuống đất. Dumbledore lập tức tiến vào, “Chuyện gì mà khiến cô kinh ngạc như thế, Poppy?” Cụ chặn đám học trò muốn thăm ở ngoài cửa.
Bà Pomfrey cẩn thận nhặt đũa phép lên lại vung mấy câu thần chú, nhưng trên mặt kinh ngạc càng sâu.
“Albus, Severus, Harry Potter... trò ấy mang thai đã ba tháng!” Một câu này như đất bằng dậy sấm khiến hai nam phù thuỷ thành tựu phi phàm kia chết sững tại chỗ hồi lâu.
Snape toàn thân cứng ngắc quay đầu nhìn cậu bé gầy yếu tái nhợt trên giường bệnh.
“Mang... thai?!” Dumbledore có phản ứng lại trước tiên, nhưng biểu hiện trên mặt hết sức kỳ quái. “Poppy, cô khẳng định chứ?”
Bà Pomfrey quăng cho cụ một ánh mắt xem thường, ” Đừng có nghi ngờ mức độ chuyên nghiệp của tôi, còn nữa, bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này, cậu bé này đang mang thai! Không, tuy rằng nam phù thuỷ mang thai cũng không phải là không có, nhưng, các người lại để một nam phù thuỷ đang mang thai tham gia trận đấu nguy hiểm như vậy, ngay cả bản thân cậu bé cũng vẫn còn là một đứa trẻ!”
Dumbledore cười gượng thừa nhận lửa giận của nữ phù thủy, ánh mắt lại dao động qua lại giữa hai người Snape và Harry. Trong lòng Snape hệt như đang sóng cuộn biển gầm, không thể nào bình tĩnh nổi, Harry…. Harry mang thai? Ba tháng, chính là từ kỳ nghỉ hè đó, cậu bé có con của mình!?
Không, không! Hắn đã làm cái gì thế này? Để một đứa trẻ còn chưa trưởng thành mang thai! Nỗi thống khổ trong mắt Snape bị Dumbledore bắt gặp, cụ nói với nữ phù thủy còn đang oán hận nọ: “Poppy, tôi nghĩ tin tức này xin cô hãy giữ bí mật.”
“Cái gì? Chẳng lẽ cụ không tính tìm ra người cha thứ hai của đứa nhỏ?”
“Không, không phải thế Poppy, chuyện này tôi sẽ giải quyết, tôi muốn thảo luận với Severus để tìm biện pháp giải quyết.”
Bà Pomfrey tuy rất bất mãn nhưng cũng không muốn làm trái yêu cầu của hiệu trưởng mà ra khỏi cửa.
Dumbledore tới gần người đàn ông đang đơ người kia, “Severus, con của Harry, là của anh đúng không?” Quả nhiên thân thể Snape run lên một cái, thật lâu sau mới nghe hắn mở miệng: “Đúng, là của tôi.” Snape nói rồi, như thể đã dùng hết sức lực vậy, hắn ngồi dựa vào ghế, hai tay che mặt, mặc dù không lên tiếng, nhưng nỗi bi thương bất đắc dĩ trên người hắn ai cũng có thể cảm thụ được.
Sự yên tĩnh trong lều cũng không duy trì quá lâu, Harry rên rỉ một tiếng rồi tỉnh lại, vì không mang kính, tầm mắt mơ hồ đủ để cậu nhận ra hai người bên cạnh.
“Giáo sư Dumbledore, còn có, giáo sư Snape.” Thanh âm của cậu làm Snape theo phản xạ mà đứng lên tới gần, thế nhưng bàn tay vươn ra lại như bị điện giật mà thu về.
Harry khó hiểu nhìn động tác của người đàn ông ấy, sau đó chuyển tầm mắt qua Dumbledore.
“Khụ khụ! Harry, ta nghĩ trò nên biết chuyện này.” Snape yên lặng đứng một bên, ánh mắt trống rỗng, nhưng hai nắm tay siết chặt cho thấy hắn rất căng thẳng.
“Chuyện gì ạ? Hiệu trưởng, nghiêm trọng lắm sao?”
“À, trên ý nghĩa nào đó mà nói thì đúng là như thế.” Ánh mắt từ ái của cụ Dumbledore di động từ khuôn mặt cho tới bụng của cậu. “Harry, phải chúc mừng trò, trò mang thai!”
“Dạ?” Harry kinh ngạc há to miệng, biểu cảm cực kỳ vặn vẹo: “Cụ nói, mang thai? Nhưng con là con trai!”
“Ôi, trên thực tế nam phù thủy mang thai cũng không tính là ít, gia tộc Longbottom và gia tộc Malfoy cũng có tiền lệ này.”
“Thật sao? Đứa nhỏ...” Vẻ mặt không rõ tâm tư của cậu bé làm Snape tức giận quát lên: “Đủ rồi, Potter, nếu trò cảm thấy sự thật này làm trò khó chấp nhận....”
“Không!” Thanh âm của Harry lấn át lời người đàn ông đang nói, “Không, em không có, thậm chí...” Harry thật cẩn thận vuốt ve phần bụng bằng phẳng, “Em thật vui mừng, rất vui, Sev ơi.” Rốt cục em đã có một ràng buộc không thể cắt đứt với anh.
Snape thả lỏng hai nắm tay, run rẩy chạm vào cậu bé, nhưng hắn chợt nhớ tới trong phòng còn có người. Hắn lườm sang, cụ Dumbledore gượng cười vuốt vuốt chòm râu màu trắng, “Ha ha ha, thật chúc mừng hai người, Harry, Severus.” Harry lúc này mới chú ý tới việc còn có người khác tồn tại, đỏ mặt: “Giáo sư Dumbledore, ưm...”
“Ha ha, không cần giải thích đâu Harry ạ, ta nghĩ hai người cần một không gian riêng, không phải sao?”
Chớp chớp mắt, lúc gần đi còn thổn thức “Tuổi trẻ thật tốt!”
“Sev.” Sau khi trầm mặc thật lâu, Harry rốt cục nhịn không được mà mở miệng, “Em thật sự rất vui, Sev, đứa nhỏ...” Giọng Harry có chút nhạt nhoà, “Người thân thật sự của em, cùng đứa nhỏ của anh.”
Harry giãy dụa bước xuống giường đi tới trước mặt người đàn ông, hai mắt nhìn chăm chăm đôi mắt đen huyền của hắn. Nhẹ nhàng ôm eo Snape, nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống.
“Sev, vì sao anh không nói lời nào? Anh chán ghét đứa bé này sao?”
“Không...” Harry cảm nhận được hơi thở bất ổn của hắn.”Chỉ là quá bất ngờ.” Ngữ điệu khô cằn có chút run rẩy.
“Ha ha, Sev, em thật không thể tin nổi khi em biết tin em mang thai, cảm xúc đầu tiên của em là thật vui mừng, thậm chí quên mất chuyện này ở thế giới Muggle là không hợp lý.”
Người đàn ông ôm ngược lại cậu bé, dùng tư thế càng cẩn thận hơn so với ngày trước.
“Ta chưa bao giờ tham vọng quá đáng là ta sẽ có con, Harry. Em luôn cho ta rất nhiều kinh hỉ.” Trong lời nói của Snape ẩn lộ nỗi vui sướng và sợ hãi khiến lòng Harry căng thẳng, hiểu người đàn ông này càng nhiều, liền càng yêu càng đau lòng cho anh ấy.
“Vâng, đây là con của chúng ta, tuy nó tới không đúng thời điểm.” Ánh mắt sáng ngời của Harry đượm buồn. Chỉ là cậu bị đau đớn trên người dẫn dắt. Harry ngẩng đầu kêu đau một tiếng. Tình cảm kịch liệt trong mắt người đàn ông khiến cậu giật mình.
“Không, chỉ cần em nguyện ý, đứa con và em sẽ bình an vô sự.” Snape lần nữa ôm cậu bé lên giường. “Nghe đây, hiện tại em chỉ cần nghỉ ngơi, nếu để ta lại thấy em đi chân trần... Hừ!” Cái chữ cuối cùng kia cực kỳ nghiêm khắc, làm cậu bé bất giác chui vào trong chăn.
Harry, còn có đứa bé, vướng bận của hắn lại nhiều thêm một, Snape cách tấm chăn mà vuốt ve cậu bé. Harry Potter, cậu nhóc này đã kéo hắn lên từ địa ngục, hiện tại lại cho hắn hi vọng.
Bà Pomfrey là người không tán thành tổ chức cuộc thi đấu Tam Pháp Thuật nhất, bởi vì mức độ nguy hiểm của nó đủ để lấy mạng người ta, nhưng bất luận giáo sư hay là học sinh nào đều vì việc này mà cảm thấy quang vinh.
“Merlin! Đây là làm sao?” Bà Pomfrey la to một tiếng, chỉ thấy Snape cả người ướt đẫm ôm Harry cũng ướt đẫm toàn thân hơn nữa bên hông còn chảy máu không dứt, vọt vào lều chữa bệnh.
Sau khi kinh ngạc qua đi, bà Pomfrey liền trợ giúp Snape đặt Harry lên giường.
“Tôi đã ếm bùa cầm máu, xin hãy nhanh chóng trị liệu.”
Bà Pomfrey mặc dù đối với Dumbledore có nhiều lời oán giận, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là chữa khỏi cho cậu bé.
Lưu loát đút cho cậu bé một bình dược bổ máu, Pomfrey dùng đũa phép quăng một đám thần chú lên người cậu. Snape đã không còn sự điềm tĩnh như mọi khi, hắn không buông bàn tay đang cầm lấy tay cậu bé, trong mắt là lửa giận cùng hối hận.
“Ôi, không, điều này sao có thể?” Đũa phép của bà Pomfrey bởi vì quá mức kinh ngạc mà bị trượt khỏi tay rơi xuống đất. Dumbledore lập tức tiến vào, “Chuyện gì mà khiến cô kinh ngạc như thế, Poppy?” Cụ chặn đám học trò muốn thăm ở ngoài cửa.
Bà Pomfrey cẩn thận nhặt đũa phép lên lại vung mấy câu thần chú, nhưng trên mặt kinh ngạc càng sâu.
“Albus, Severus, Harry Potter... trò ấy mang thai đã ba tháng!” Một câu này như đất bằng dậy sấm khiến hai nam phù thuỷ thành tựu phi phàm kia chết sững tại chỗ hồi lâu.
Snape toàn thân cứng ngắc quay đầu nhìn cậu bé gầy yếu tái nhợt trên giường bệnh.
“Mang... thai?!” Dumbledore có phản ứng lại trước tiên, nhưng biểu hiện trên mặt hết sức kỳ quái. “Poppy, cô khẳng định chứ?”
Bà Pomfrey quăng cho cụ một ánh mắt xem thường, ” Đừng có nghi ngờ mức độ chuyên nghiệp của tôi, còn nữa, bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này, cậu bé này đang mang thai! Không, tuy rằng nam phù thuỷ mang thai cũng không phải là không có, nhưng, các người lại để một nam phù thuỷ đang mang thai tham gia trận đấu nguy hiểm như vậy, ngay cả bản thân cậu bé cũng vẫn còn là một đứa trẻ!”
Dumbledore cười gượng thừa nhận lửa giận của nữ phù thủy, ánh mắt lại dao động qua lại giữa hai người Snape và Harry. Trong lòng Snape hệt như đang sóng cuộn biển gầm, không thể nào bình tĩnh nổi, Harry…. Harry mang thai? Ba tháng, chính là từ kỳ nghỉ hè đó, cậu bé có con của mình!?
Không, không! Hắn đã làm cái gì thế này? Để một đứa trẻ còn chưa trưởng thành mang thai! Nỗi thống khổ trong mắt Snape bị Dumbledore bắt gặp, cụ nói với nữ phù thủy còn đang oán hận nọ: “Poppy, tôi nghĩ tin tức này xin cô hãy giữ bí mật.”
“Cái gì? Chẳng lẽ cụ không tính tìm ra người cha thứ hai của đứa nhỏ?”
“Không, không phải thế Poppy, chuyện này tôi sẽ giải quyết, tôi muốn thảo luận với Severus để tìm biện pháp giải quyết.”
Bà Pomfrey tuy rất bất mãn nhưng cũng không muốn làm trái yêu cầu của hiệu trưởng mà ra khỏi cửa.
Dumbledore tới gần người đàn ông đang đơ người kia, “Severus, con của Harry, là của anh đúng không?” Quả nhiên thân thể Snape run lên một cái, thật lâu sau mới nghe hắn mở miệng: “Đúng, là của tôi.” Snape nói rồi, như thể đã dùng hết sức lực vậy, hắn ngồi dựa vào ghế, hai tay che mặt, mặc dù không lên tiếng, nhưng nỗi bi thương bất đắc dĩ trên người hắn ai cũng có thể cảm thụ được.
Sự yên tĩnh trong lều cũng không duy trì quá lâu, Harry rên rỉ một tiếng rồi tỉnh lại, vì không mang kính, tầm mắt mơ hồ đủ để cậu nhận ra hai người bên cạnh.
“Giáo sư Dumbledore, còn có, giáo sư Snape.” Thanh âm của cậu làm Snape theo phản xạ mà đứng lên tới gần, thế nhưng bàn tay vươn ra lại như bị điện giật mà thu về.
Harry khó hiểu nhìn động tác của người đàn ông ấy, sau đó chuyển tầm mắt qua Dumbledore.
“Khụ khụ! Harry, ta nghĩ trò nên biết chuyện này.” Snape yên lặng đứng một bên, ánh mắt trống rỗng, nhưng hai nắm tay siết chặt cho thấy hắn rất căng thẳng.
“Chuyện gì ạ? Hiệu trưởng, nghiêm trọng lắm sao?”
“À, trên ý nghĩa nào đó mà nói thì đúng là như thế.” Ánh mắt từ ái của cụ Dumbledore di động từ khuôn mặt cho tới bụng của cậu. “Harry, phải chúc mừng trò, trò mang thai!”
“Dạ?” Harry kinh ngạc há to miệng, biểu cảm cực kỳ vặn vẹo: “Cụ nói, mang thai? Nhưng con là con trai!”
“Ôi, trên thực tế nam phù thủy mang thai cũng không tính là ít, gia tộc Longbottom và gia tộc Malfoy cũng có tiền lệ này.”
“Thật sao? Đứa nhỏ...” Vẻ mặt không rõ tâm tư của cậu bé làm Snape tức giận quát lên: “Đủ rồi, Potter, nếu trò cảm thấy sự thật này làm trò khó chấp nhận....”
“Không!” Thanh âm của Harry lấn át lời người đàn ông đang nói, “Không, em không có, thậm chí...” Harry thật cẩn thận vuốt ve phần bụng bằng phẳng, “Em thật vui mừng, rất vui, Sev ơi.” Rốt cục em đã có một ràng buộc không thể cắt đứt với anh.
Snape thả lỏng hai nắm tay, run rẩy chạm vào cậu bé, nhưng hắn chợt nhớ tới trong phòng còn có người. Hắn lườm sang, cụ Dumbledore gượng cười vuốt vuốt chòm râu màu trắng, “Ha ha ha, thật chúc mừng hai người, Harry, Severus.” Harry lúc này mới chú ý tới việc còn có người khác tồn tại, đỏ mặt: “Giáo sư Dumbledore, ưm...”
“Ha ha, không cần giải thích đâu Harry ạ, ta nghĩ hai người cần một không gian riêng, không phải sao?”
Chớp chớp mắt, lúc gần đi còn thổn thức “Tuổi trẻ thật tốt!”
“Sev.” Sau khi trầm mặc thật lâu, Harry rốt cục nhịn không được mà mở miệng, “Em thật sự rất vui, Sev, đứa nhỏ...” Giọng Harry có chút nhạt nhoà, “Người thân thật sự của em, cùng đứa nhỏ của anh.”
Harry giãy dụa bước xuống giường đi tới trước mặt người đàn ông, hai mắt nhìn chăm chăm đôi mắt đen huyền của hắn. Nhẹ nhàng ôm eo Snape, nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống.
“Sev, vì sao anh không nói lời nào? Anh chán ghét đứa bé này sao?”
“Không...” Harry cảm nhận được hơi thở bất ổn của hắn.”Chỉ là quá bất ngờ.” Ngữ điệu khô cằn có chút run rẩy.
“Ha ha, Sev, em thật không thể tin nổi khi em biết tin em mang thai, cảm xúc đầu tiên của em là thật vui mừng, thậm chí quên mất chuyện này ở thế giới Muggle là không hợp lý.”
Người đàn ông ôm ngược lại cậu bé, dùng tư thế càng cẩn thận hơn so với ngày trước.
“Ta chưa bao giờ tham vọng quá đáng là ta sẽ có con, Harry. Em luôn cho ta rất nhiều kinh hỉ.” Trong lời nói của Snape ẩn lộ nỗi vui sướng và sợ hãi khiến lòng Harry căng thẳng, hiểu người đàn ông này càng nhiều, liền càng yêu càng đau lòng cho anh ấy.
“Vâng, đây là con của chúng ta, tuy nó tới không đúng thời điểm.” Ánh mắt sáng ngời của Harry đượm buồn. Chỉ là cậu bị đau đớn trên người dẫn dắt. Harry ngẩng đầu kêu đau một tiếng. Tình cảm kịch liệt trong mắt người đàn ông khiến cậu giật mình.
“Không, chỉ cần em nguyện ý, đứa con và em sẽ bình an vô sự.” Snape lần nữa ôm cậu bé lên giường. “Nghe đây, hiện tại em chỉ cần nghỉ ngơi, nếu để ta lại thấy em đi chân trần... Hừ!” Cái chữ cuối cùng kia cực kỳ nghiêm khắc, làm cậu bé bất giác chui vào trong chăn.
Harry, còn có đứa bé, vướng bận của hắn lại nhiều thêm một, Snape cách tấm chăn mà vuốt ve cậu bé. Harry Potter, cậu nhóc này đã kéo hắn lên từ địa ngục, hiện tại lại cho hắn hi vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook