[Harry Potter Đồng Nhân] Yêu Ngươi Đã Trở Thành Thiên Tính
-
Chương 1: Văn phòng độc dược
Harry, trong trận đấu Quidditch vừa rồi, ý thức vẫn bồi hồi trong sự sợ hãi, tới nay còn chưa tỉnh lại; như đang trong giấc mộng, Harry vẫn nhớ rõ cảm giác giá lạnh cùng tuyệt vọng khi bị Giám ngục Azkaban vây quanh. Gương mặt thanh tú sau khi được tháo mắt kính xuống, không còn chút huyết sắc, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi tinh mịn, ngủ cũng không an ổn.
“Albus! Đến bây giờ cụ giải thích thế nào về những việc vớ vẩn mà Bộ Pháp Thuật đang thực hiện đây? Mà cụ sao có thể đồng ý cho bọn người đó mang đám quái vật kia vào Hogwarts? Merlin biết tinh thần Harry đã phải nhận lấy bao nhiêu đả kích ···”
“Poppy!” Thanh âm già nua và mỏi mệt của cụ cắt ngang bà Pomfrey liên tục ném bom ” Đúng vậy Poppy, lần này tôi cũng rất tức giận ··· “
Mà cụ còn chưa nói xong đã bị một tiếng hừ lạnh không chút lưu tình cắt đứt: “Dumbledore, lúc trước cụ nên dùng đại não tràn đầy nước đường kia suy xét cho chu toàn, Kẻ Được Chọn của chúng ta cũng không kiên cường như cụ tưởng đâu… thậm chí còn yếu ớt không chịu nổi….”
Harry trong tiếng nói chuyện đứt quãng chìm vào hắc ám, cũng để tại sau đầu cuộc tranh luận của mấy người kia.
….. …..
Khi tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau, Harry hốt hoảng một hồi mới nhớ tới chuyện đã xảy ra trên người mình, ngẩn người nhìn lên trần nhà trắng muốt của bệnh xá, đôi mắt xanh lục ngày thường sáng ngời cũng bởi vì mới vừa tỉnh dậy mà bịt kín một tầng mù sương.
“Harry!!” Tiếng mở cửa đột ngột kéo Harry về thực tại. Nguyên lai là Ron và Hermione, lúc này Harry mới lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua, tuy rằng vẫn tái nhợt như trước. “Ron, Hermione, cô Pomfrey cho phép đến thăm bệnh rồi sao?”
“Ah, đúng thế Harry, bồ thoạt nhìn không ổn tẹo nào.” Ron tuỳ tiện ngồi lên giường bệnh của Harry khiến Hermione liếc xéo một cái, “Harry vừa mới tỉnh lại, đừng có lỗ mãng như vậy!!”
Harry nhìn hai người bạn thân trao đổi, trong lòng như có một dòng nước ấm, thời gian trôi đi trong buổi trò chuyện của ba người, đến khi Ron bình luận về vụ nguy hiểm mà Harry trải qua trong trận Quidditch kia thì bị bà Pomfrey tâm tình không tốt đuổi ra ngoài, đương nhiên Hermione cũng không ngoại lệ. Còn Harry, sau khi uống xong lọ độc dược mùi vị quỷ dị dưới sự đe doạ của bà Pomfrey thì lại nằm xuống nghỉ ngơi, Harry nghĩ thầm có lẽ sau này hẳn nên tránh đi một vài hành động nguy hiểm thì tốt hơn.
Ngày hôm sau, Harry liền trở về phòng nghỉ Gryfindor dưới sự cho phép của bà Pomfrey, nhận được sự quan tâm và hỏi han của học trò các cấp lớp, Harry tuy rất cảm động nhưng càng nhiều hơn chính là mỏi mệt, vẫn là dưới sự cẩn thận của Hermione đột phá vòng vây, lấy đủ sách vở cần thiết cho ngày hôm nay rồi ba người mới tới Đại sảnh.
“Harry, bồ vừa mới khỏi bệnh, nên ăn nhiều một chút.” Sau khi cảm ơn Hermione, Harry chuyển tầm mắt đến lịch học, hôm nay lớp Bùa chú, lớp Thảo dược còn có…. “Phụt!” Ron hoảng sợ dời lực chú ý từ bữa sáng qua “Merlin ơi, Harry bồ làm sao vậy?” Harry theo bản năng tiếp nhận tay khăn Hermione đưa cho, sắc mặt thê thảm nhìn sang bạn tốt.
“Ron, Hermione, thật xin lỗi, hôm nay mình không thể cùng mấy bồ làm bài tập được rồi, buổi chiều mình phải tới lao động phục vụ cho Snape.” Rồi cậu nhận được vẻ mặt thương cảm của Ron và Hermione “Chúc bồ may mắn”.
Đần độn hoàn thành lịch học của một ngày, qua loa ăn mấy miếng cơm liền ở dưới ánh mắt đồng tình của bạn tốt mà tiến về phía hầm. Buổi lao động phục vụ này còn phải quay ngược dòng đến tiết học Độc Dược, sau khi một lần nữa bị trừ điểm, dưới nụ cười ác ý của Snape mà bị cấm túc, Harry thậm chí nhớ như in ánh mắt hận ý của Snape quét nhìn mình, được rồi, lúc ấy cậu hẳn cũng như thế, tuy rằng không biết hai người căm hận nhau là bắt đầu từ đâu.
Dưới ánh nhìn soi mói đầy ý xấu của các học sinh Slytherin, thật vất vả mới tới được cánh cửa văn phòng độc dược, Harry theo bản năng sửa sang lại áo chùng, hít sâu một hơi đọc lên chú ngữ mở cửa “Sồ cúc cái”.
Đẩy cửa ra liền có một cỗ khí lạnh đập thẳng vào người, dù đã đến đây mấy lần nhưng Harry vẫn không quen nổi sự lạnh lẽo này, chắc cũng chỉ có dơi và Snape là có thể quen đi. Khi Harry đang khoái ý cong môi thì bỗng có một giọng nói như tơ lụa vang lên khiến cậu cứng ngắc ngay tại cửa.
“Cậu Potter, ta giả thuyết nụ hôn của Giám ngục Azkaban cũng không hút đi toàn bộ lý trí của trò chứ…. hay là trò càng thích càn rỡ trước mặt trưởng giả hơn.” Tiếng nói trầm thấp mềm mại vang lên bên tai, Harry như mọi khi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông toàn một màu đen bên bàn làm việc cũng màu đen nốt, gương mặt bởi vì bị châm chọc mà đỏ bừng, trong mắt ẩn hiện hận ý như mọi ngày.
Mà Snape chỉ quét mắt nhìn Harry một cái liền cúi đầu tiếp tục phê chữa đống bài tập của đám quỷ con bị quái khổng lồ giẫm hỏng đầu kia, Harry thậm chí cho rằng khoái ý chợt lóe trong mắt Snape vừa rồi chỉ là ảo giác, hắn mở miệng phân phó: “Chậu Thiềm thừ (cóc ba chân) trên bàn thí nghiệm bên kia, lột bỏ da của chúng, ta nghĩ Kẻ Được Chọn vĩ đại hẳn sẽ không ngay cả nhiệm vụ cấp thấp này cũng làm không được đi… “
“Vâng thưa giáo sư!” Nghiến răng ngắt ngang lời châm chọc của Snape, cậu đi tới bàn, mang theo biểu tình chán ghét không, không thuần thục bắt đầu công việc, thật sự là kinh tởm mà, cậu thấp giọng nguyền rủa rồi sau đó cả văn phòng khôi phục lại sự im lặng, đó là nếu bỏ qua tiếng cây bút trong tay Snape đang vạch lên những tấm da dê đáng thương cùng tiếng kêu thảm thiết của lũ Thiềm thừ.
“Albus! Đến bây giờ cụ giải thích thế nào về những việc vớ vẩn mà Bộ Pháp Thuật đang thực hiện đây? Mà cụ sao có thể đồng ý cho bọn người đó mang đám quái vật kia vào Hogwarts? Merlin biết tinh thần Harry đã phải nhận lấy bao nhiêu đả kích ···”
“Poppy!” Thanh âm già nua và mỏi mệt của cụ cắt ngang bà Pomfrey liên tục ném bom ” Đúng vậy Poppy, lần này tôi cũng rất tức giận ··· “
Mà cụ còn chưa nói xong đã bị một tiếng hừ lạnh không chút lưu tình cắt đứt: “Dumbledore, lúc trước cụ nên dùng đại não tràn đầy nước đường kia suy xét cho chu toàn, Kẻ Được Chọn của chúng ta cũng không kiên cường như cụ tưởng đâu… thậm chí còn yếu ớt không chịu nổi….”
Harry trong tiếng nói chuyện đứt quãng chìm vào hắc ám, cũng để tại sau đầu cuộc tranh luận của mấy người kia.
….. …..
Khi tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau, Harry hốt hoảng một hồi mới nhớ tới chuyện đã xảy ra trên người mình, ngẩn người nhìn lên trần nhà trắng muốt của bệnh xá, đôi mắt xanh lục ngày thường sáng ngời cũng bởi vì mới vừa tỉnh dậy mà bịt kín một tầng mù sương.
“Harry!!” Tiếng mở cửa đột ngột kéo Harry về thực tại. Nguyên lai là Ron và Hermione, lúc này Harry mới lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày qua, tuy rằng vẫn tái nhợt như trước. “Ron, Hermione, cô Pomfrey cho phép đến thăm bệnh rồi sao?”
“Ah, đúng thế Harry, bồ thoạt nhìn không ổn tẹo nào.” Ron tuỳ tiện ngồi lên giường bệnh của Harry khiến Hermione liếc xéo một cái, “Harry vừa mới tỉnh lại, đừng có lỗ mãng như vậy!!”
Harry nhìn hai người bạn thân trao đổi, trong lòng như có một dòng nước ấm, thời gian trôi đi trong buổi trò chuyện của ba người, đến khi Ron bình luận về vụ nguy hiểm mà Harry trải qua trong trận Quidditch kia thì bị bà Pomfrey tâm tình không tốt đuổi ra ngoài, đương nhiên Hermione cũng không ngoại lệ. Còn Harry, sau khi uống xong lọ độc dược mùi vị quỷ dị dưới sự đe doạ của bà Pomfrey thì lại nằm xuống nghỉ ngơi, Harry nghĩ thầm có lẽ sau này hẳn nên tránh đi một vài hành động nguy hiểm thì tốt hơn.
Ngày hôm sau, Harry liền trở về phòng nghỉ Gryfindor dưới sự cho phép của bà Pomfrey, nhận được sự quan tâm và hỏi han của học trò các cấp lớp, Harry tuy rất cảm động nhưng càng nhiều hơn chính là mỏi mệt, vẫn là dưới sự cẩn thận của Hermione đột phá vòng vây, lấy đủ sách vở cần thiết cho ngày hôm nay rồi ba người mới tới Đại sảnh.
“Harry, bồ vừa mới khỏi bệnh, nên ăn nhiều một chút.” Sau khi cảm ơn Hermione, Harry chuyển tầm mắt đến lịch học, hôm nay lớp Bùa chú, lớp Thảo dược còn có…. “Phụt!” Ron hoảng sợ dời lực chú ý từ bữa sáng qua “Merlin ơi, Harry bồ làm sao vậy?” Harry theo bản năng tiếp nhận tay khăn Hermione đưa cho, sắc mặt thê thảm nhìn sang bạn tốt.
“Ron, Hermione, thật xin lỗi, hôm nay mình không thể cùng mấy bồ làm bài tập được rồi, buổi chiều mình phải tới lao động phục vụ cho Snape.” Rồi cậu nhận được vẻ mặt thương cảm của Ron và Hermione “Chúc bồ may mắn”.
Đần độn hoàn thành lịch học của một ngày, qua loa ăn mấy miếng cơm liền ở dưới ánh mắt đồng tình của bạn tốt mà tiến về phía hầm. Buổi lao động phục vụ này còn phải quay ngược dòng đến tiết học Độc Dược, sau khi một lần nữa bị trừ điểm, dưới nụ cười ác ý của Snape mà bị cấm túc, Harry thậm chí nhớ như in ánh mắt hận ý của Snape quét nhìn mình, được rồi, lúc ấy cậu hẳn cũng như thế, tuy rằng không biết hai người căm hận nhau là bắt đầu từ đâu.
Dưới ánh nhìn soi mói đầy ý xấu của các học sinh Slytherin, thật vất vả mới tới được cánh cửa văn phòng độc dược, Harry theo bản năng sửa sang lại áo chùng, hít sâu một hơi đọc lên chú ngữ mở cửa “Sồ cúc cái”.
Đẩy cửa ra liền có một cỗ khí lạnh đập thẳng vào người, dù đã đến đây mấy lần nhưng Harry vẫn không quen nổi sự lạnh lẽo này, chắc cũng chỉ có dơi và Snape là có thể quen đi. Khi Harry đang khoái ý cong môi thì bỗng có một giọng nói như tơ lụa vang lên khiến cậu cứng ngắc ngay tại cửa.
“Cậu Potter, ta giả thuyết nụ hôn của Giám ngục Azkaban cũng không hút đi toàn bộ lý trí của trò chứ…. hay là trò càng thích càn rỡ trước mặt trưởng giả hơn.” Tiếng nói trầm thấp mềm mại vang lên bên tai, Harry như mọi khi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông toàn một màu đen bên bàn làm việc cũng màu đen nốt, gương mặt bởi vì bị châm chọc mà đỏ bừng, trong mắt ẩn hiện hận ý như mọi ngày.
Mà Snape chỉ quét mắt nhìn Harry một cái liền cúi đầu tiếp tục phê chữa đống bài tập của đám quỷ con bị quái khổng lồ giẫm hỏng đầu kia, Harry thậm chí cho rằng khoái ý chợt lóe trong mắt Snape vừa rồi chỉ là ảo giác, hắn mở miệng phân phó: “Chậu Thiềm thừ (cóc ba chân) trên bàn thí nghiệm bên kia, lột bỏ da của chúng, ta nghĩ Kẻ Được Chọn vĩ đại hẳn sẽ không ngay cả nhiệm vụ cấp thấp này cũng làm không được đi… “
“Vâng thưa giáo sư!” Nghiến răng ngắt ngang lời châm chọc của Snape, cậu đi tới bàn, mang theo biểu tình chán ghét không, không thuần thục bắt đầu công việc, thật sự là kinh tởm mà, cậu thấp giọng nguyền rủa rồi sau đó cả văn phòng khôi phục lại sự im lặng, đó là nếu bỏ qua tiếng cây bút trong tay Snape đang vạch lên những tấm da dê đáng thương cùng tiếng kêu thảm thiết của lũ Thiềm thừ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook