[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền
-
Quyển 1 - Chương 34: Chủ nhiệm Slytherin
Chờ khi tuyết tan, gió thổi tới, năm học này đã trôi qua hơn nửa. Mà toàn bộ Hogwarts lại tràn ngập căng thẳng. Năm thứ bảy và năm thứ năm càng tới gần hai cuộc thi cuối kỳ, dù giáo sư hay là học sinh, dù thư viện hay là phòng sinh hoạt chung hoặc cả dưới gốc cây bên hồ Đen, cũng đều có không khí nặng nề.
Người duy nhất không khẩn trương trong các giáo sư có lẽ chính là Harry. Tom thấy lúc nào anh cũng ở trạng thái vui vẻ, dường như không hề sốt ruột vì đợt thi này. Có một số học sinh thắc mắc vì sao anh lại không khẩn trương, nếu năm bảy và năm năm xảy ra sự cố gì thì sao?
Harry cười trả lời, “Nếu ngay lúc này họ đã khẩn trương, mỗi ngày đều lo cho kết quả thì đến khi thi, thầy tin chẳng cần phải chấm bài cũng có thể biết được thành tích của họ rồi.”
So với rất nhiều vị giáo sư lúc nào cũng nhắc nhở tầm quan trọng của cuộc thi – kể cả năm năm hay là năm bảy – cách Harry dạy học vẫn như cũ, chỉ là tăng thêm chương trình thực tiễn, mà lý thuyết thì chỉ có trong bài tập. Theo lời anh, ở trên lớp anh có thể nhận ra học trò nào có chỗ nào không tốt trong thực tiễn, mà trên lý luận, chỉ cần có thể nhận ra họ hiểu sai ở đâu qua bài tập là được rồi.
Vì dáng vẻ thả lỏng của Harry, khiến năm năm và năm bảy không còn căng chặt người mỗi khi trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa.
Cùng lúc đó, người dường như hoàn toàn không lo cho cuộc thi cuối năm của năm năm và năm bảy, còn có cả Dumbledore.
Hai người này hiện tại phải nói là giáo sư thoải mái nhất Hogwarts, câu trả lời của họ cũng gần như giống hệt nhau.
“Chúng giờ quá căng thẳng, đến lúc thi sẽ không được tốt.”
Nghe nói phương pháp thầy dạy năm năm và năm bảy cũng thay đổi chút ít, và khá giống với Harry. Harry biết, chỉ cười cười. Cậu được hiệu trưởng Dumbledore dạy dỗ, phương pháp mà cậu nghĩ được, Albus nghĩ ra, không phải là chuyện gì lạ.
Đương nhiên, cuộc thi năm năm và năm bảy cũng không ảnh hưởng gì đến các học trò khác, cùng lắm chỉ là hoàn cảnh của họ tốt hơn mà thôi, thư viện bây giờ đều là học trò năm năm năm bảy, phòng sinh hoạt chung cũng không ai nói ầm ĩ, ngay cả mặt cỏ bờ hồ Đen cũng không ai tới cười đùa.
Nơi Tom ngăn Harry lại trở thành phòng học, y luôn có những câu hỏi đa dạng phong phú mà không vượt qua phạm vi năm bảy, còn không hề để Harry ký tên sau khi hỏi xong như trước.
Harry không thể nào hiểu nổi, nhưng thấy Tom hiếu học như vậy, kỳ thật anh cũng vui mừng.
Tom cũng vừa lòng với hiện tại, nếu có thể tiếp tục đến khi y tốt nghiệp thì khỏi chê. Nhưng khổ nỗi Merlin không muốn y được thuận lợi, cứ làm ra những chuyện khiến y buồn bực
Nguyên nhân là một lớp độc dược của năm thứ năm Slytherin.
Vì bận bên Hiệp hội Độc dược, lại phải dạy học, nhất là năm thứ năm lại sắp phải thi, giáo sư Slughorn cũng bắt đầu stress. Vì tinh thần không tốt, nên ông chỉ để các học trò điều chế một ít độc dược, còn ông ngồi trên bục giảng, vì là độc dược cao cấp nên ông cũng không đi đi lại lại bên dưới như thường ngày. Sắp thi rồi, chúng cần tập trung suy nghĩ nên làm gì bước tiếp theo chứ không phải nghe ông bình luận đánh giá bên cạnh, đến cuộc thi không có giáo sư nào đi cảm thán cách làm rồi đề nghị cho bạn cả.
Học trò Slytherin có thể làm người ta yên lòng trên lĩnh vực độc dược, dù một số người cũng không có thiên phú, nhưng nếu thao tác dựa theo sách chỉ dẫn, Slughorn đã từng nói, vượt qua là không có vấn đề.
Nhưng mà quá khứ không có, hiện tại Slytherin lại có.
Khi Slughorn đang suy tư nhìn giáo án xem nên bổ sung cho đám học trò những gì trước khi thi, thì bên dưới ầm một tiếng, làm Slughorn suýt nữa nhảy dựng lên.
Có người nổ vạc! Slughorn gần như ngay lập tức cầm đũa phép đi xuống, một thần chú dọn sạch đám độc dược văng ra.
“Chuyện gì vậy… Roy…” Slughorn không ngờ, người đánh nổ vạc lại là đứa trẻ biểu hiện tốt nhất trong độc dược ngoài Tom, Roy Reginald.
Vì là vạc của mình nên khi nổ cậu bé bị ảnh hưởng trực tiếp nhất, nửa người bên trái gần như phủ đầy độc dược, quần áo ướt sũng, toát ra làn khói từ trong thân thể – độc dược chưa hoàn thành, tác dụng mạnh nhất. Nhưng tay cậu bé lại tóm chặt được tay một người khác, người kia chắc không nghĩ rằng Roy sẽ phản ứng nhanh như vậy, tay cậu ta còn chưa rụt về, vẫn giữ động tác ném đồ. Vừa nhìn đã biết, Roy bị nổ vạc là vì sao.
“Jo, trò lại làm chuyện này.” Slughorn tức giận nhìn cậu.
Jo có vẻ xấu hổ, nhưng không khủng hoảng, cả Slytherin đều biết cậu ta không thích Roy, Roy là một phù thủy máu lai, mà còn do người cha Muggle đã sớm qua đời nuôi lớn, mà Jo thì xuất thân máu trong – dù gia tộc cậu ta cũng không có thế lực lớn gì.
Trong Slytherin thực lực là tất cả, Tom có thể lấy thân phận phù thủy Muggle ngồi ở vị trí thủ tịch, không chỉ là huyết thống lộ ra sau này, mà còn do y có thực lực đủ mạnh. Nhưng Roy lại khác, từ khi nhập học tới giờ, ngoài việc có thành tích tốt ở độc dược thì những lớp khác chỉ thường thường, thậm chí còn không đi rất nhiều lớp, nhiều giáo sư cũng không biết có học trò này.
Mà người có sự hiện hữu gần như bằng không ấy, lại biểu hiện chói sáng nhiều lần trên lớp độc dược, khiến cho Jo có thiên phú độc dược cực kỳ khó chịu, nhất là mỗi một lần, Slughorn nói cậu ta làm độc dược không tồi, nhưng vẫn phải cần học theo Roy, cậu ta càng ghét Roy hơn.
“Chỉ là đưa cho cậu ta dược liệu, không cẩn thận rơi vào vạc thôi ạ.” Cậu ta giải thích không hề có thành ý.
Cậu ta cũng không phải Roy, ngoài độc dược thì không có sở trường gì, cậu ta có thành tích ưu tú trên lớp biến hình và thảo dược học, các lớp khác cũng không tồi, cậu ta tin mình có thể đạt được nhiều O hơn Roy trong cuộc thi O.W.L. Cậu ta biết giáo sư Slughorn thích học trò có năng lực, tuy giáo sư Slughorn coi trọng thiên phú độc dược của Roy, nhưng nếu chỉ xuất sắc ở một môn thôi, cũng không thể.
Quả nhiên như Jo nghĩ, Slughorn im lặng. Cậu ta mỉm cười khiêu khích Roy. Nhưng người kia coi như không thấy, vẫn nắm chặt tay cậu ta. Lúc này, nửa người trái của Roy đã chảy máu thấm ra ngoài. Slughorn mới vội vội vàng vàng đưa Roy tới bệnh thất.
Jo đứng tại chỗ, nhìn cái vạc nổ của Roy, lạnh lùng mỉm cười.
Thiên tài độc dược thì sao? Ngoài độc dược thì mày còn gì?
Bị độc dược cao cấp bán thành phẩm ăn mòn, không nghỉ ngơi một thời gian dài thì không lành được, kể cả giáo sư độc dược của họ là một bậc thầy độc dược đi chăng nữa. Cùng lắm cậu ta chỉ bị cấm túc một hai tháng, nhưng người ở bệnh thất – thậm chí có thể phải chuyển tới bệnh viện St Mungo – phải nghỉ ngơi hai ba tháng, đến lúc đó, cuộc thi O.W.L đã sớm qua rồi.
Một nhóc con do Muggle dạy dỗ, dám đấu với cậu ta sao? Slytherin xuất hiện một thủ tịch Riddle là đủ rồi, thủ tịch Riddle cũng không dễ bắt chước như vậy. Huống chi, dù thủ tịch Riddle xuất thân Muggle, nhưng trên người lại chảy dòng máu Slytherin vĩ đại, chỉ nói tới điều này đã còn tôn quý hơn bất kỳ quý tộc nào rồi. Đến lúc đó, vị thủ tịch này, có thể thay mặt mày một tên máu lai hay không còn chưa chắc chắn kìa.
Jo hoàn toàn không lo lắng vì tai nạn mình tạo ra, cậu ta đã giải thích rồi, mình chỉ muốn đưa nguyên liệu cho Roy thôi, không cẩn thận lỡ tay đánh rơi mất, cậu ta chỉ không cẩn thận, ai có thể trách cậu ta chứ? Cho nên cậu ta cực kỳ thoải mái tới lễ đường ăn trưa. Nhưng khi cậu ta vào lễ đường, lại nhận ra khác lạ.
Hầu hết mọi người, đều thương hại nhìn cậu ta.
Hửm? Gì vậy? Jo không hiểu đi tới cạnh các bạn thân của mình, nhìn họ. Nhưng mấy người đó không dám nói câu nào.
“Jo Mosars?” Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên ở đầu dãy bàn, cậu ta nghe thấy, không hiểu sao lại hơi run rẩy.
“Thủ tịch… Riddle.” Cậu ta cứng ngắc quay đầu.
Ở dãy bàn, thủ tịch Riddle đang nhìn cậu ta, trong mắt như mang theo ít trào phúng khinh thường.
“Trừng phạt của cậu.” Y lịch sự mỉm cười, nhưng không biết vì sao nụ cười này lại làm Jo cảm thấy nguy hiểm, “Chủ nhiệm Harry nói, học năm thứ năm rồi mà cậu còn không cầm chắc được dược liệu, vậy thì lớp độc dược và cuộc thi độc dược sau này, cậu không cần phải tham gia thì tốt hơn, để tránh… tiếp tục làm người khác bị thương.”
Ầm…
Lễ đường gần như nổ tung.
Bữa trưa hôm nay, Riddle sắc mặt không tốt hỏi Jo ở đâu, họ chỉ biết có người xui xẻo, nên rất nhiều người đang quan sát xem Jo sẽ bị cấm túc thế nào. Nhưng không ngờ, lời của Riddle khiến mọi người hoảng sợ.
Chủ nhiệm… Harry? Slytherin thừa nhận vị chủ nhiệm này? Mà vị chủ nhiệm này vừa ra tay, đã xóa bỏ tư cách lên lớp độc dược của Jo?
Học sinh Slytherin càng ngạc nhiên hơn, giáo sư Harry bình thường đều là người ôn hòa, sao giờ lại…
Tom nhìn Jo mặt trắng bệch, lạnh lùng nở nụ cười. Đương nhiên đây không phải nguyên lời của Harry, Harry chỉ nói cấm Jo đi học độc dược, để tránh cậu ta “không cẩn thận”, còn cuộc thi O.W.L hả? Để Jo tự lo đi. Chẳng qua Tom chỉ sửa chút ít mà thôi.
Tom còn nhớ rõ Harry đã tức giận thế nào khi nhìn thấy vết thương của Roy ở bệnh thất, đó là lần đầu tiên y thấy Harry không hề che dấu nỗi tức giận, dù khi y và Harry có mâu thuẫn cũng chưa từng như vậy. Điều này khiến Tom càng ghét Jo.
Jo không ngờ rằng, Slytherin bây giờ, không phải do Slughorn đang quản lý.
Người duy nhất không khẩn trương trong các giáo sư có lẽ chính là Harry. Tom thấy lúc nào anh cũng ở trạng thái vui vẻ, dường như không hề sốt ruột vì đợt thi này. Có một số học sinh thắc mắc vì sao anh lại không khẩn trương, nếu năm bảy và năm năm xảy ra sự cố gì thì sao?
Harry cười trả lời, “Nếu ngay lúc này họ đã khẩn trương, mỗi ngày đều lo cho kết quả thì đến khi thi, thầy tin chẳng cần phải chấm bài cũng có thể biết được thành tích của họ rồi.”
So với rất nhiều vị giáo sư lúc nào cũng nhắc nhở tầm quan trọng của cuộc thi – kể cả năm năm hay là năm bảy – cách Harry dạy học vẫn như cũ, chỉ là tăng thêm chương trình thực tiễn, mà lý thuyết thì chỉ có trong bài tập. Theo lời anh, ở trên lớp anh có thể nhận ra học trò nào có chỗ nào không tốt trong thực tiễn, mà trên lý luận, chỉ cần có thể nhận ra họ hiểu sai ở đâu qua bài tập là được rồi.
Vì dáng vẻ thả lỏng của Harry, khiến năm năm và năm bảy không còn căng chặt người mỗi khi trên lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nữa.
Cùng lúc đó, người dường như hoàn toàn không lo cho cuộc thi cuối năm của năm năm và năm bảy, còn có cả Dumbledore.
Hai người này hiện tại phải nói là giáo sư thoải mái nhất Hogwarts, câu trả lời của họ cũng gần như giống hệt nhau.
“Chúng giờ quá căng thẳng, đến lúc thi sẽ không được tốt.”
Nghe nói phương pháp thầy dạy năm năm và năm bảy cũng thay đổi chút ít, và khá giống với Harry. Harry biết, chỉ cười cười. Cậu được hiệu trưởng Dumbledore dạy dỗ, phương pháp mà cậu nghĩ được, Albus nghĩ ra, không phải là chuyện gì lạ.
Đương nhiên, cuộc thi năm năm và năm bảy cũng không ảnh hưởng gì đến các học trò khác, cùng lắm chỉ là hoàn cảnh của họ tốt hơn mà thôi, thư viện bây giờ đều là học trò năm năm năm bảy, phòng sinh hoạt chung cũng không ai nói ầm ĩ, ngay cả mặt cỏ bờ hồ Đen cũng không ai tới cười đùa.
Nơi Tom ngăn Harry lại trở thành phòng học, y luôn có những câu hỏi đa dạng phong phú mà không vượt qua phạm vi năm bảy, còn không hề để Harry ký tên sau khi hỏi xong như trước.
Harry không thể nào hiểu nổi, nhưng thấy Tom hiếu học như vậy, kỳ thật anh cũng vui mừng.
Tom cũng vừa lòng với hiện tại, nếu có thể tiếp tục đến khi y tốt nghiệp thì khỏi chê. Nhưng khổ nỗi Merlin không muốn y được thuận lợi, cứ làm ra những chuyện khiến y buồn bực
Nguyên nhân là một lớp độc dược của năm thứ năm Slytherin.
Vì bận bên Hiệp hội Độc dược, lại phải dạy học, nhất là năm thứ năm lại sắp phải thi, giáo sư Slughorn cũng bắt đầu stress. Vì tinh thần không tốt, nên ông chỉ để các học trò điều chế một ít độc dược, còn ông ngồi trên bục giảng, vì là độc dược cao cấp nên ông cũng không đi đi lại lại bên dưới như thường ngày. Sắp thi rồi, chúng cần tập trung suy nghĩ nên làm gì bước tiếp theo chứ không phải nghe ông bình luận đánh giá bên cạnh, đến cuộc thi không có giáo sư nào đi cảm thán cách làm rồi đề nghị cho bạn cả.
Học trò Slytherin có thể làm người ta yên lòng trên lĩnh vực độc dược, dù một số người cũng không có thiên phú, nhưng nếu thao tác dựa theo sách chỉ dẫn, Slughorn đã từng nói, vượt qua là không có vấn đề.
Nhưng mà quá khứ không có, hiện tại Slytherin lại có.
Khi Slughorn đang suy tư nhìn giáo án xem nên bổ sung cho đám học trò những gì trước khi thi, thì bên dưới ầm một tiếng, làm Slughorn suýt nữa nhảy dựng lên.
Có người nổ vạc! Slughorn gần như ngay lập tức cầm đũa phép đi xuống, một thần chú dọn sạch đám độc dược văng ra.
“Chuyện gì vậy… Roy…” Slughorn không ngờ, người đánh nổ vạc lại là đứa trẻ biểu hiện tốt nhất trong độc dược ngoài Tom, Roy Reginald.
Vì là vạc của mình nên khi nổ cậu bé bị ảnh hưởng trực tiếp nhất, nửa người bên trái gần như phủ đầy độc dược, quần áo ướt sũng, toát ra làn khói từ trong thân thể – độc dược chưa hoàn thành, tác dụng mạnh nhất. Nhưng tay cậu bé lại tóm chặt được tay một người khác, người kia chắc không nghĩ rằng Roy sẽ phản ứng nhanh như vậy, tay cậu ta còn chưa rụt về, vẫn giữ động tác ném đồ. Vừa nhìn đã biết, Roy bị nổ vạc là vì sao.
“Jo, trò lại làm chuyện này.” Slughorn tức giận nhìn cậu.
Jo có vẻ xấu hổ, nhưng không khủng hoảng, cả Slytherin đều biết cậu ta không thích Roy, Roy là một phù thủy máu lai, mà còn do người cha Muggle đã sớm qua đời nuôi lớn, mà Jo thì xuất thân máu trong – dù gia tộc cậu ta cũng không có thế lực lớn gì.
Trong Slytherin thực lực là tất cả, Tom có thể lấy thân phận phù thủy Muggle ngồi ở vị trí thủ tịch, không chỉ là huyết thống lộ ra sau này, mà còn do y có thực lực đủ mạnh. Nhưng Roy lại khác, từ khi nhập học tới giờ, ngoài việc có thành tích tốt ở độc dược thì những lớp khác chỉ thường thường, thậm chí còn không đi rất nhiều lớp, nhiều giáo sư cũng không biết có học trò này.
Mà người có sự hiện hữu gần như bằng không ấy, lại biểu hiện chói sáng nhiều lần trên lớp độc dược, khiến cho Jo có thiên phú độc dược cực kỳ khó chịu, nhất là mỗi một lần, Slughorn nói cậu ta làm độc dược không tồi, nhưng vẫn phải cần học theo Roy, cậu ta càng ghét Roy hơn.
“Chỉ là đưa cho cậu ta dược liệu, không cẩn thận rơi vào vạc thôi ạ.” Cậu ta giải thích không hề có thành ý.
Cậu ta cũng không phải Roy, ngoài độc dược thì không có sở trường gì, cậu ta có thành tích ưu tú trên lớp biến hình và thảo dược học, các lớp khác cũng không tồi, cậu ta tin mình có thể đạt được nhiều O hơn Roy trong cuộc thi O.W.L. Cậu ta biết giáo sư Slughorn thích học trò có năng lực, tuy giáo sư Slughorn coi trọng thiên phú độc dược của Roy, nhưng nếu chỉ xuất sắc ở một môn thôi, cũng không thể.
Quả nhiên như Jo nghĩ, Slughorn im lặng. Cậu ta mỉm cười khiêu khích Roy. Nhưng người kia coi như không thấy, vẫn nắm chặt tay cậu ta. Lúc này, nửa người trái của Roy đã chảy máu thấm ra ngoài. Slughorn mới vội vội vàng vàng đưa Roy tới bệnh thất.
Jo đứng tại chỗ, nhìn cái vạc nổ của Roy, lạnh lùng mỉm cười.
Thiên tài độc dược thì sao? Ngoài độc dược thì mày còn gì?
Bị độc dược cao cấp bán thành phẩm ăn mòn, không nghỉ ngơi một thời gian dài thì không lành được, kể cả giáo sư độc dược của họ là một bậc thầy độc dược đi chăng nữa. Cùng lắm cậu ta chỉ bị cấm túc một hai tháng, nhưng người ở bệnh thất – thậm chí có thể phải chuyển tới bệnh viện St Mungo – phải nghỉ ngơi hai ba tháng, đến lúc đó, cuộc thi O.W.L đã sớm qua rồi.
Một nhóc con do Muggle dạy dỗ, dám đấu với cậu ta sao? Slytherin xuất hiện một thủ tịch Riddle là đủ rồi, thủ tịch Riddle cũng không dễ bắt chước như vậy. Huống chi, dù thủ tịch Riddle xuất thân Muggle, nhưng trên người lại chảy dòng máu Slytherin vĩ đại, chỉ nói tới điều này đã còn tôn quý hơn bất kỳ quý tộc nào rồi. Đến lúc đó, vị thủ tịch này, có thể thay mặt mày một tên máu lai hay không còn chưa chắc chắn kìa.
Jo hoàn toàn không lo lắng vì tai nạn mình tạo ra, cậu ta đã giải thích rồi, mình chỉ muốn đưa nguyên liệu cho Roy thôi, không cẩn thận lỡ tay đánh rơi mất, cậu ta chỉ không cẩn thận, ai có thể trách cậu ta chứ? Cho nên cậu ta cực kỳ thoải mái tới lễ đường ăn trưa. Nhưng khi cậu ta vào lễ đường, lại nhận ra khác lạ.
Hầu hết mọi người, đều thương hại nhìn cậu ta.
Hửm? Gì vậy? Jo không hiểu đi tới cạnh các bạn thân của mình, nhìn họ. Nhưng mấy người đó không dám nói câu nào.
“Jo Mosars?” Một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên ở đầu dãy bàn, cậu ta nghe thấy, không hiểu sao lại hơi run rẩy.
“Thủ tịch… Riddle.” Cậu ta cứng ngắc quay đầu.
Ở dãy bàn, thủ tịch Riddle đang nhìn cậu ta, trong mắt như mang theo ít trào phúng khinh thường.
“Trừng phạt của cậu.” Y lịch sự mỉm cười, nhưng không biết vì sao nụ cười này lại làm Jo cảm thấy nguy hiểm, “Chủ nhiệm Harry nói, học năm thứ năm rồi mà cậu còn không cầm chắc được dược liệu, vậy thì lớp độc dược và cuộc thi độc dược sau này, cậu không cần phải tham gia thì tốt hơn, để tránh… tiếp tục làm người khác bị thương.”
Ầm…
Lễ đường gần như nổ tung.
Bữa trưa hôm nay, Riddle sắc mặt không tốt hỏi Jo ở đâu, họ chỉ biết có người xui xẻo, nên rất nhiều người đang quan sát xem Jo sẽ bị cấm túc thế nào. Nhưng không ngờ, lời của Riddle khiến mọi người hoảng sợ.
Chủ nhiệm… Harry? Slytherin thừa nhận vị chủ nhiệm này? Mà vị chủ nhiệm này vừa ra tay, đã xóa bỏ tư cách lên lớp độc dược của Jo?
Học sinh Slytherin càng ngạc nhiên hơn, giáo sư Harry bình thường đều là người ôn hòa, sao giờ lại…
Tom nhìn Jo mặt trắng bệch, lạnh lùng nở nụ cười. Đương nhiên đây không phải nguyên lời của Harry, Harry chỉ nói cấm Jo đi học độc dược, để tránh cậu ta “không cẩn thận”, còn cuộc thi O.W.L hả? Để Jo tự lo đi. Chẳng qua Tom chỉ sửa chút ít mà thôi.
Tom còn nhớ rõ Harry đã tức giận thế nào khi nhìn thấy vết thương của Roy ở bệnh thất, đó là lần đầu tiên y thấy Harry không hề che dấu nỗi tức giận, dù khi y và Harry có mâu thuẫn cũng chưa từng như vậy. Điều này khiến Tom càng ghét Jo.
Jo không ngờ rằng, Slytherin bây giờ, không phải do Slughorn đang quản lý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook