Harry Potter Đồng Nhân - Salgod Chuyện Xưa Ngàn Năm Trước
-
9: Có Chút Ngốc
EDITOR: YURI OZAKI
BETA: KIU
- o0o-
Godric không còn rối rắm về cái nồi dược kia nữa, thậm chí sau đó cũng không nhắc lại nửa câu.
Mà hành động của Ariel cũng không vì cánh tay phải bị thương mà bị ảnh hưởng chút nào, tới buổi tối, hắn còn như mọi ngày lấy tấm da dê ra dạy Godric viết.
"Tốt hơn hết là thời gian tới cậu đừng dùng tay nữa." Godric ngăn động tác của Ariel, cậu thật sự khó có thể tưởng tượng được vì sao lại có người gần như đã bị phế mất tay phải mà mặt còn có thể không đổi sắc như thế, như thể chuyện đó cũng không có gì ghê gớm vậy.
Ariel nghĩ nghĩ, rồi chuyển sang tay trái, lưu loát viết một lát, hiệu quả không khác gì dùng tay phải viết, viết xong một câu, hắn nhìn Godric, ý tứ rất rõ ràng: Như vậy được chứ?
Godric bất lực lắc đầu, đồng thời lấy lại bút lông chim trong tay Ariel, thuận tiện cất tấm da dê đi: "Hiện tại cậu đang bị thương, việc cậu cần làm là ngủ một giấc, hiểu không?" Godric nâng cao giọng, nhấn mạnh.
Ariel nheo mắt.
"Cậu rốt cuộc là từ đâu ra vậy......" Godric một mặt cảm thấy người này có thể sống đến bây giờ quả thực là kỳ tích, mặt khác lại cảm thấy lo lắng với cách sống lúc trước của Ariel, thiếu niên này dù xấp xỉ bằng tuổi cậu, nhưng lại không biết phải chăm sóc mình như thế nào.
Thiếu niên nghe vậy quay mặt đi, mím môi thành một đường thẳng tinh tế, sắc mặt âm u cho thấy hắn đang suy tư cái gì đó, đột nhiên, mặt Godric đột nhiên để sát vào tầm mắt hắn, Ariel theo phản xạ có điều kiện muốn lui ra sau, nhưng giây tiếp theo lại lập tức nhịn xuống không nhúc nhích.
Chóp mũi Godric gần như chạm vào mặt Ariel: "......!Cậu sao vậy?"
Ariel chỉ nhìn Godric, không nhúc nhích, nhưng sắc mặt u tối kia đã biến mất.
Giữa lúc hai người giằng co, Godric bỗng cảm thấy hoảng hốt, bởi vì đôi mắt màu đen không chút né tránh kia.
Có người nói, từ đôi mắt một người có thể nhìn thấu linh hồn người đó, Godric không biết lời này có căn cứ hay không, nhưng con ngươi Ariel là sắc thái thuần túy nhất cậu từng thấy, chỉ có đơn giản, sạch sẽ, bình thản, không có mưu mô quỷ quyệt dư thừa ẩn chứa trong đó.
Hơi thở nóng hổi rải rác giữa hai người, Godric đột nhiên hoàn hồn lui lại, cậu thất lễ rồi.
Một thoáng im lặng vụt qua.
Godric không có việc gì làm bèn khảy đống lửa hai cái, qua một hồi lâu, cậu quay đầu lại thì thấy Ariel đang ngơ ngác nhìn đống lửa, cậu nghĩ nghĩ, ngồi trở lại cạnh Ariel, cẩn thận nâng cánh tay bị thương của người kia để kiểm tra một phen: "Coi chừng, đừng đè nặng tay......!Ừ, ngủ đi." Godric dặn dò xong, lập tức nheo mắt đi ngủ.
Khi ngủ, Godric thích giữ chút khoảng cách với người khác, vai dựa vai luyện chữ cùng một người và vai sát vai ngủ cùng một người là hai chuyện khác nhau, cho nên tối nay Godric có chút không quen, cậu vốn định kéo giãn khoảng cách, nhưng do vết thương của Ariel nên cậu không làm, nhưng thành thật mà nói, thật ra giữa hai bên cũng không có liên hệ nhân quả gì.
Ban đêm không có gió, tuy đã nhắm hai mắt nhưng Godric vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ, cậu phát hiện ra các giác quan của mình trở nên cực kì rõ ràng và mẫn cảm, nhiệt độ cơ thể không thuộc về mình nơi bả vai cùng với tiếng hít thở dài mà nhẹ nhàng đều đang nhắc nhở cậu về sự tồn tại của một người khác ở bên cạnh.
Godric mở mắt, hơi hơi nghiêng đầu.
Hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy Ariel ngủ? Godric đột nhiên nhận ra cho tới nay Ariel đều ngủ muộn hơn cậu, dậy sớm hơn cậu, cậu chưa bao giờ thấy dáng vẻ lơi lỏng không đề phòng của đối phương.
Giống một con mèo.
Trong đầu Godric không tự chủ được hiện ra hình ảnh một con mèo đen cuộn tròn lại ngủ dưới ánh mặt trời, thật sự rất giống, Godric lại nhìn thoáng qua, lông mi Ariel cũng rất dài.
Qua thật lâu, Godric mới thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhắm mắt lại.
Bên cạnh có thêm một người thật sự không quen, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng, Godric mơ mơ hồ hồ nghĩ, dần dần tiến vào mộng đẹp.
......!
Vết thương của Ariel khiến hai người đi chậm lại nhiều hơn, tần suất nghỉ ngơi cũng cao lên.
Dù Ariel không để ý vết thương của mình, nhưng Godric vẫn khăng khăng muốn lấy nghỉ ngơi là chủ, cậu cũng tích cực giảng giải cách chính xác để chăm sóc bản thân cho đối phương.
"Tay cậu còn đau không?" Vừa đổi băng gạc cho Ariel, Godric vừa hỏi.
Cậu không biết sao lại thế này, tốc độ khôi phục vết thương của Ariel khá chậm, sau khi rửa sạch, Godric phát hiện miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại, nhưng tốt xấu gì cũng không xuất hiện tình huống sưng mủ nhiễm trùng.
Ariel chăm chú nhìn Godric băng bó, không có phản ứng.
Godric thắt một cái nơ xinh đẹp, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ariel, có chút bối rối, một lúc lâu sau mới xoay người cắt một miếng thịt thỏ từ trên giá thịt nướng rồi đưa qua: "Nếm thử đi, xem tớ nướng có mặn không?"
Từ sau khi Ariel bị thương, việc nướng thịt cũng bị Godric ôm đồm, đương nhiên, gia vị vẫn là do Ariel cung cấp.
Ariel nhận lấy không chút do dự rồi bắt đầu ăn một cách thanh nhã, ngay sau đó Godric cũng cắt cho mình một phần, cắn một miếng, nhíu nhíu mi, quay đầu lại hỏi: "Cậu thấy chín chưa?"
Ariel nghe vậy ngẩng đầu, trả lời cậu chính là một gương mặt ngơ ngác.
Godric sờ sờ cằm, trong đầu có cái gì chợt lóe lên, một lát sau, cậu móc khoai tây đã lâu không ăn từ trong túi ra, đưa cho Ariel: "Cậu nếm thử."
Ariel theo lời cắn một cái.
"Thấy nhạt không?" Godric lập tức hỏi.
Ariel rốt cuộc cũng nhận ra điều gì đó, đầu tiên là nhìn khoai tây, sau đó lại nhìn thịt nướng chưa ăn xong trong tay, cuối cùng là nhìn Godric.
Godric trợn to mắt, cậu cuối cùng cũng hiểu cảm giác quái quái trong lòng là cái gì rồi, hỏi Ariel vết thương có đau không, đối phương cần phải nghĩ nửa ngày mới có thể đưa ra đáp án, thịt cậu nướng chưa chín, nhưng đối phương ăn xong một lúc lâu cũng không đưa ra dị nghị, hương vị do cậu vô tình làm quá mặn, cũng không thấy có chút phản ứng nào, thay bằng khoai tây về cơ bản là không có vị gì, đối phương cũng không có phản ứng.
Có đau không, mặn không, chín không, nhạt không, dường như rất khó đánh giá hoặc là không biết nên đánh giá thế nào.
Godric gãi gãi đầu, lần thứ hai chỉ thịt nướng, hỏi: "Ăn ngon không?"
Ánh mắt Ariel nhìn đồ ăn trong tay, lắc đầu.
Khóe miệng Godric giật giật, lại chỉ cánh tay bị thương của Ariel, hỏi: "Cảm thấy vết thương không nặng?"
Ariel gật đầu.
Godric cắn môi, giây tiếp theo lấy ra tấm da dê trong túi, chỉ vào chữ viết như vẽ bùa quỷ của mình lúc trước: "Lực dùng bút không đều?"
Ariel trả lời bằng một gương mặt mờ mịt.
Godric nhìn chằm chằm thiếu niên tóc đen, sau đó yên lặng cất tấm da dê.
Cậu đã hiểu.
Ở phương diện tự mình cảm giác, Ariel chỉ biết dùng bản năng để phán đoán trong phạm vi lớn, cho nên hắn có thể phán đoán ra đồ ăn ăn ngon không, nhưng không thể nhận xét chi tiết về độ mặn nhạt, có thể phán đoán vết thương nghiêm trọng với hắn hay không, nhưng không phân biệt rõ mức độ đau đớn, có thể chỉ ra chữ viết đẹp hay không, nhưng không nhận xét được không tốt ở đâu.
Thế nhưng, tại sao lại như vậy?
Godric cầm lấy một bình gia vị trong đó, rắc thật nhiều muối ăn lên khoai tây, đưa cho Ariel cắn một miếng.
Ariel cắn một miếng, vẻ mặt bình thường.
"Ăn ngon không?" Godric hỏi.
Ariel sửng sốt, sau đó lắc đầu.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
"Vị này là mặn, quá mặn đương nhiên sẽ không thể ăn." Godric giải thích cặn kẽ, sau đó lại chỉ thịt nướng: "Cậu cảm thấy thịt mặn không?"
Lần này, Ariel gật đầu rất nhanh chóng.
Hóa ra không phải là phản ứng trì độn, mà là do không ai dạy cậu ấy, trái tim Godric run rẩy, đây rõ ràng là kiến thức thông thường mà trẻ nhỏ nên học, không phải sao?
"Đưa thịt cho tớ đi, nó còn chưa chín." Godric rầu rĩ nói, lấy đồ trong tay Ariel về, đặt lên giá, Ariel đờ đẫn nhìn đống lửa.
Godric chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhìn thiếu niên tóc đen an tĩnh kỳ cục gần như không có cảm giác tồn tại kia, sau một lúc lâu lại hỏi: "Nếu không ngon, tại sao lại ăn?"
Ánh mắt thiếu niên tóc đen rất thản nhiên, mang theo lẽ đương nhiên nào đó nhìn Godric —— không phải cậu bảo tớ ăn sao?
Godric xem hiểu, cậu hơi há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.
HẾT CHƯƠNG 9
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook