Harry Potter Đồng Nhân - Salgod Chuyện Xưa Ngàn Năm Trước
-
7: Ra Cửa Gặp Khắc Tinh
EDITOR: YURI OZAKI
BETA-ER: BĂNG
- o0o-
Godric vốn là cô nhi, sau đó được Alger mang về nuôi nấng dạy phần lớn là kỹ năng pháp thuật, đọc sách viết chữ cũng coi như đã dạy, chủ yếu lại là để tiện cho mình đọc sách.
Đôi thầy trò này thường ngày đều ít lui tới với phù thủy khác, thư từ gì đó tất nhiên là dư thừa, hai người phân công nhau đi ra ngoài mạo hiểm đôi khi cũng có viết thư báo bình an, chẳng qua viết tới viết lui đều là một từ y chang vẽ bùa: Bình an.
Lão sư thế nào sẽ dạy ra học trò thế đó, trước kia Godric không thấy chữ mình khó coi, nhưng nét chữ này căn bản không so nổi, nhìn từ đơn Ariel viết, có lăng có giác, mềm mại xinh đẹp, bỏ xa mình mấy con phố, không phải, là bỏ xa mấy vạn con phố.
Godric quẫn bách, vành tai nóng lên.
Muốn chết, Rowena không phải luôn nói cậu là tên mặt dày vô sỉ sao, sao lúc này da mặt lại mỏng dính thế, Godric nhanh chóng liếc Ariel, lại thấy nụ cười của người sau thay đổi, mắt đơn giản híp thành một đường, nhìn gian xảo muốn chết.
Lần này thật là ra cửa gặp khắc tinh, trong lòng Godric nói, nếu trước khi xuất phát nhờ Rowena bói cho mình một quẻ, chắc chắn là vận đen, nhưng dù thật sự nhờ Rowena bói, người phụ nữ kia chắc chắn càng vui vẻ phấn chấn đưa cậu đi.
Tưởng tượng như vậy, Godric ủ rũ thở dài, cúi đầu nhìn tấm da dê, lại càng thêm buồn bực.
Tuổi lớn hơn mình một chút, ma lực mạnh hơn mình một chút, đầu cao hơn mình một chút, nói năng hơn mình......!Không chỉ một chút, không nói lời nào cũng có thể làm mình luôn nhanh mồm dẻo miệng liên tục nín lặng, tên này không phải khắc tinh thì là cái gì?
Godric không còn nháo lên muốn giải thần chú, cầm tấm da dê sinh hờn dỗi đi nhanh về phía trước.
Ariel híp mắt đuổi theo, không nhanh không chậm vừa lúc sóng vai Godric, không bị bỏ lại.
Godric thỉnh thoảng liếc qua —— Cười! Cười! Cười! Cười chết cậu nha!
Cũng không phải là, nụ cười này lại thay đổi kiểu, khóe mắt chỉ hơi cong cong, mang ý tứ sâu xa.
Avis và Helga đằng sau căn bản không hiểu gì, chỉ đi nhanh hơn đuổi theo.
Bốn người lẳng lặng cùng đi, khoảng ba giờ sau, Godric là người thỏa hiệp đầu tiên, biểu thị ra bộ dạng yếu đuối, chẳng qua điểm yếu làm cậu có chút nuốt không trôi, cậu sờ sờ bụng, quay đầu nhìn Avis, vì sao đại thúc dáng người cường tráng còn đói chậm hơn mình.
Đúng vậy, cậu lại đói.
Godric thiệt tình nhớ lão sư, ở phương diện này, độ ăn ý của hai thầy trò là tối cao, không cần nói gì, hai người sẽ đột nhiên dừng lại, một người cầm dao nĩa một người bày đồ ăn, giây tiếp theo lập tức ngồi xếp bằng ai ăn bao nhiêu thì ăn.
Đang nghĩ ngợi, một mùi thơm nức mũi bay qua.
Godric sửng sốt, đã thấy Ariel lấy ra tai thỏ từ túi không gian, vẫn còn nóng, Godric chớp chớp mắt —— Dùng thần chú giữ ấm?
Ariel gật đầu.
Godric nháy mắt cảm động, lập tức quên giận, bắt đầu ăn.
Lại nói tiếp, cậu cũng không phải không thắng Ariel, sức ăn của cậu có thể bỏ xa Ariel mấy vạn con phố, à, đúng rồi, còn có nhận biết phương hướng, có thể vứt xa Ariel mấy vạn vạn con phố!
Ừm, đặc biệt là khả năng nhận biết phương hướng, loại cảm giác này là bẩm sinh, chữ viết có là gì, cậu có thể luyện tập nhiều hơn là ăn đứt, nhưng đời này Ariel chính là tên mù đường, cực kỳ mù đường.
Godric tự mình phát tiết xong, hoàn toàn thoải mái.
Thật ra từ góc độ người xem, sức ăn của Godric cũng không phải quá lớn, chỉ có thể xem như nhiều hơn người bình thường chút thôi, mà sức ăn của Ariel ít hơn người bình thường, đối lập mà nói nhìn có vẻ Godric là một cái thùng cơm.
Avis đi đằng sau thấy Godric ăn ngon, đương nhiên cũng cảm thấy đói bụng theo, thế nhưng, toàn bộ thịt nướng đều ở trong túi không gian của Ariel, thật là......!
Helga còn xem như người tốt rất biết nhìn mặt đoán ý, lập tức đưa qua một "Cái chày gỗ" lớn.
Elvis tập trung nhìn vào, một cây cải trắng lớn.
Mặt nổi đầy hắc tuyến nhìn Helga.
"Cậu muốn xin hắn?" Helga nhìn Ariel, Avis đỡ trán, Helga buông tay: "Hoặc là gặm rau dại của cậu?"
Avis nhận lấy cải trắng, được rồi, củ cải là được.
Helga vỗ vỗ vai Avis, lấy ra một đoạn đuôi thỏ thơm lừng từ túi không gian bắt đầu ăn.
Avis há to miệng.
"Tớ lặng lẽ giữ lại một ít." Helga cười hiền lành vô tội.
Avis lập tức thấy đau đầu, căn cứ vào bản năng cùng điều kiêng kị nào đó, hai người họ đều hết sức tránh tiếp xúc với thiếu niên tóc đen, đặc biệt là khi họ hoàn toàn không biết gì về đối phương, thêm việc đối phương rất lãnh đạm với họ, càng như thế, việc này cũng coi như là tôn trọng nhau, cho nên chủ động đi xin đồ ăn, Avis sẽ không làm, chỉ là......!
Hừ một tiếng, Elvis hung hăng nhai cải trắng, lần sau ông nhất định phải hủy một cái chân thỏ!
......!
Buổi tối, Godric vẫn không nói được, nhưng cậu cũng không bận tâm, nhóm chút lửa, cậu lập tức chạy tới ngồi cạnh Ariel.
Godric chớp mắt nhìn Ariel.
Ariel nhướng mày —— Chuyện gì?
Godric lấy tấm da dê ra, lần này cậu chuyên tâm viết rất lâu, nhưng chữ vẫn không được như mong muốn: Luyện tập?
Chữ viết tốt mới có thể luyện ra một tay chữ tốt, Godric hoàn toàn không trông cậy vào lão sư vẽ bùa quỷ kia của cậu có thể dạy được gì.
Ariel nghiêng nghiêng đầu, nhưng không từ chối, cầm lấy bút lông chim, lần này viết là cái một tên, mềm mại nhưng không mất nét thanh toát: Godric Gryffindor.
Godric trừng mắt, tên mình người khác viết còn đẹp hơn mình tự viết, không có thiên lý, Godric càng cảm thấy chữ mình rất không ổn rồi, vì thế cậu lấy bút cúi đầu, nhìn theo chữ này viết lại.
Ariel nhìn Godric chuyên chú phân cao thấp với tên của mình, ngay cả tóc rũ xuống cũng không để ý, Ariel vươn tay chuẩn bị vén lại, dừng một chút, lại thu tay về.
Hôm nay bầu trời không có trăng, độ sáng đống lửa có chút lờ mờ, Godric đang cúi đầu lại xuống thấp hơn nữa, còn dụi dụi mắt, đột nhiên, tấm da dê trở nên sáng hơn, Godric ngẩng đầu liền thấy Ariel giơ đũa phép, phần đầu đũa phép lóe sáng.
Người này quả thật không tệ, Godric âm thầm đánh giá, sau đó lại tập trung vào tấm da dê.
Dưới một thân cây cách đó không xa, Avis đứng dựa vào thân cây, Helga chống cằm như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Cậu nói là đứa nhỏ kia kỳ lạ, hay Godric kỳ lạ hơn?" Avis đột nhiên mở miệng.
Helga không nói lời nào.
"Có chút tò mò không biết hai người này gặp nhau như thế nào, luôn cảm thấy ai cũng đánh không nổi đứa nhóc tóc đen kia." Avis lười biếng tiếp tục.
"Godric chưa từng kêu tên người này." Helga cuối cùng nói.
"Đúng vậy, chúng ta đến bây giờ còn không biết gọi đứa nhỏ kia là gì." Ánh mắt Avis trầm đi: "Hơn nữa cậu ta quen với việc làm lơ chúng ta."
"Không phải làm lơ, mà là phòng bị." Helga nhàn nhạt nói: "Chỗ hắn ngồi hiện tại vừa lúc bị ngọn lửa ngăn trở, hắn cũng không nghĩ rằng đang bị chúng ta quan sát, dọc đường đi cũng thế này."
Avis thoáng nhìn, chỉ có thể thấy hai thiếu niên dựa vào nhau viết cái gì đó, Avis từ từ thở dài, nếu người không dễ ở chung thì tránh xa một chút, không chọc vào là được.
Avis cũng lười nghĩ nhiều, ông dựa ra sau làm mình thoải mái hơn, thuận miệng trêu ghẹo: "Vậy đừng quan sát, chúng ta đều già rồi, khác đám trẻ 15-16 tuổi, cũng đừng cậy mạnh đi lên trước."
Helga bị chọc cười: "Cút ngay, tớ còn trẻ."
Avis cười cười hai tiếng, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
......!
Godric trước giờ luôn hoạt bát không chịu ngồi yên, nhưng một khi cậu nấu độc dược có thể ba ngày ba đêm không ngủ.
Việc này đủ để chứng minh Godric hiếu động nhưng không hấp tấp, nếu thật sự muốn làm gì là trầm tĩnh kiên trì cũng chịu được yên ắng.
Vì thế, Godric suốt đêm ngồi luyện từng nét bút tên mình, hết sức chăm chú đến mức không nhìn người bên cạnh, ánh sáng trên tấm da dê vẫn sáng đều đặn suốt một đêm.
Khi bầu trời trở nên trắng xóa, Godric rốt cuộc ngẩng đầu cười rạng rỡ với Ariel: "Cậu xem, xong rồi!" Hả? Cậu có thể nói được? Godric sờ sờ yết hầu, có vẻ thời hạn thần chú đã qua.
Cái gọi là xong rồi, là chỉ viết không bị xiên xiên vẹo vẹo, lại còn mượt mà, tiêu sái, phần đầu cong cong liền mạch lưu loát, nhắm mắt cũng có thể viết ra cổ khí thế kia.
Ariel cúi đầu nhìn, quả nhiên là giống nhau như đúc.
Godric đắc ý xong mới cảm thấy thân thể rất mỏi mệt, cậu duỗi người vươn vai, ngáp to: "Buồn ngủ quá......" Lẩm bẩm.
"Cả đêm không ngủ sao?" Hai người bên kia tinh thần thoải mái dễ chịu, Avis đi tới hỏi.
Godric gãi gãi đầu, nhìn nhìn Avis, nói: "Hai người đi trước đi, tôi còn muốn ngủ."
Avis sửng sốt, Helga thấy thế lên tiếng: "Được, chúng tôi đi trước."
Chỉ một câu đơn giản, cứ thế đường ai nấy đi.
Thấy Avis và Helga rời đi, Godric quay đầu kéo Ariel: "Cậu cũng cả đêm không ngủ sao? Nghỉ ngơi một lúc chúng ta cùng đi." Godric cười tủm tỉm, trong lòng nói người này tuy khắc tinh chút, nhưng không có ý xấu, còn rất thú vị, quan trọng nhất là, tay nghề nướng thịt kia cực kỳ tuyệt vời, tuyệt đối không thể bỏ qua.
Tác giả có lời muốn nói: Đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày, lời này thật sự rất có lý.
Hơn nữa, động đến sư tổ, ma lực của người nào đó không chỉ cao hơn cậu một chút nha.
HẾT CHƯƠNG 7.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook