Harry Potter Đồng Nhân Nghịch Lân
-
Chương 2
Tiết học đầu tiên ở Hogwarts là tiết học Lịch sử Pháp thuật mà tất cả mọi người đều cảm thấy buồn tẻ, giáo sư Cuthbert Binns đang dùng giọng nói đơn điệu vô vị nói nội dung mà thầy đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, học sinh phía dưới phần lớn đã ngủ gật, đây là tiết mà Gryffindor và Hufflepuff cùng học chung, học sinh hai nhà cũng không yêu học tập lắm, mà giáo sư Binns có lẽ thật sự có chút già, cũng không quá chú ý đến lớp học của mnfh, ít nhất, nếu như thầy thử một lần nhìn học sinh ở phía dưới, chắc chắn sẽ phát hiện ra chỉ có một hai học sinh là đang nghe giảng.
Và tôi là một trong số ít đó.
Thật sự không phải là bởi vì tôi là một cô bé chăm chỉ, chẳng qua là tôi không hiểu lắm cái thế giới pháp thuật này, nhưng mà tôi cũng không muốn giống như tiểu thư Granger cầm một quyển sách thật dày đi qua đi lại trong thư viện.
Hiểu rõ thêm một thứ gì, vĩnh viễn sẽ có ích.
Chương trình học năm nhất cũng không khó, tiết học thứ hai môn Bùa chú đã học xong, tôi đang chuẩn bị quay về phòng nghỉ chung thì bỗng nhìn thấy một bóng dáng đang ngây người trên hành lang, Neville Longbottom, đàn anh của tôi.
Đương nhiên nếu như không phải tình cảnh như lúc này, tôi nhất định sẽ tiến đến lễ phép chào hỏi.
Ba người Malfoy còn có Pansy và một cô gái khác, đang đứng ở trước mặt anh ta.
Một tay Pansy đang xoa bả vai, vẻ mặt hung dữ nhìn về phía Neville, xem bộ dáng hiện tại chắc là trên trên hành lang bị Neville đâm vào rồi.
Thật đúng là phù hợp với tính bất cẩn của Neville.
Gregory Gaul dùng thân thể mập mạp của anh ta chắn ở trước mặt Neville: "Đây là giáo dục của nhà Gryffindor sao? Đụng vào người khác cũng không nói xin lỗi."A, thật đúng là ngoài ý muốn, trong ấn tượng của tôi, giọng nói của Gaul chắc sẽ rất khó nghe, nhưng rõ ràng không phải: "Không, không...Đúng, thực xin lỗi, mình, không nhìn thấy." Nếu không phải biết rõ cuối cùng Neville sẽ trở thành một vị nam tử hán, tôi tuyệt đối sẽ chất vấn cái mũ phân loại có phải già rồi nên hồ đồ không, rõ ràng anh ta giống học sinh nhà Hufflepuff hơn, tuyệt đối không hề dũng cảm như nhà Gryffindor.
"Sao thế, còn có một chú cừu non nhà Gryffindor lạc đường sao?" Âm thanh cay nghiệt Pansy vang lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía tôi, nhìn xung quanh đã sớm không có một bóng người, tôi chỉ có thể kiên trì trả lời: "Đây là hành lang đi đến phòng nghỉ của nhà Gryffindor." Hàm ý, cho dù các ngươi muốn gây chuyện, đứng ở địa bàn nhà Gryffindor, nhất định là không phù hợp.
"Nói chuyện cùng hai người Gryffindor đúng là chẳng có gì tốt." Malfoy vẫn luôn im lặng dựa người vào tường đột nhiên mở miệng, sau đó dẫn đầu đi về hướng tôi đứng, nhưng mà không biết có phải là tôi quá mức mẫn cảm hay không, thời điểm khi anh ấy đi qua bên cạnh tôi, vậy mà tôi lại lạnh run lên.
Mấy người Gaul cũng đi theo sau, chẳng qua là không quên vứt lại mấy ánh mắt khinh bỉ.
A, trời ạ, đây mà là trường học sao, tuy rằng biết là nhà Gryffindor và Slytherin không hợp nhau, nhưng mà đối với học sinh mới 12,13 tuổi mà đã có thù hận như vậy, có phải quá mức khoa trương hay không.
Bọn họ là kẻ địch không đội trời chung sao?
Tôi đi qua, vỗ vỗ vai Neville đã sớm bị dọa ngốc: "Đàn anh, em không thông thuộc đường đi lắm, anh có thể dẫn em đi không?" Anh ta phục hồi tinh thần gật gật đầu, vừa nói cảm ơn tôi, vừa nói cho tôi biết các tin tức của Hogwarts, thật là một người thân thiện.
Như vậy, vừa rồi tôi không có lùi bước, cũng coi như là đáng giá.
Thời điểm bữa tối, Neville nhiệt tình giới thiệu tôi với đám người Harry, cũng kể cả chuyện buổi trưa nữa: "Đáng ghét, lần sau mà để mình bắt được Malfoy, nhất định sẽ đánh cho cậu ta nằm bẹp dí luôn." Ron tức giận nói, mà Harry cũng đồng ý nhìn về phía Ron.
Đương nhiên vẫn có một người giữ vững được lý trí: "Ron, cậu không thể làm vậy, chẳng lẽ cậu muốn bị giáo sư Snape trừ điểm sao?" Hermione kịp thời phản bác bọn họ, nhưng mà, trừ điểm không phải chuyện quan trọng đâu.
"Slytherin có thù lớn không đội trời chung với chúng ta sao?" Tôi nhịn không được mở miệng.
Harry hình như rất vui khi được giải thích nghi hoặc của tôi: "Slytherin là một đám người cực kỳ chú trọng huyết thống, bọn họ luôn kỳ thị tất cả những người không có huyết thống thuần huyết, bọn họ là người ích kỷ như vậy đó.
Mà, các em đã học môn Độc dược cjiaw?"
"A, còn chưa học, nhưng mà, là tiết thứ nhất của ngày mai."
"Vậy nhất định nên lắng tai nghe, tốt nhất là phải chuẩn bị bài trước đi.
Snape sẽ không bỏ qua cơ hội làm xấu mặt nhà Gryffindor đâu."
Harry hình như cho rằng nhắc như vậy còn chưa đủ, lại bảo Hermione phụ đạo cho tôi cùng Ginny, vì phòng ngừa việc bị Snape "làm khó dễ".
Thực ra tôi rất muốn nói cho anh ta biết, ông ấy chỉ nhằm vào anh thôi, con trai James Potter ạ, còn đối với những học sinh khác của nhà Gryffindor, Snape chẳng qua chỉ hơi lạnh lùng chút thôi.
Nhưng nhìn ánh mắt thiết tha của anh ta, tôi vẫn lựa chọn yên lặng nghe, sau thời gian ăn cơm tối, tôi còn phải học phụ đạo thêm nữa.
"Thực ra cậu ấy vốn không nhiều lời như vậy, chỉ trừ khi nói về Malfoy và giáo sư Snape." Trên đường quay về ký túc xá, Hermione và Ginny cố gắng an ủi tôi.
Thực ra tôi cũng không quá để ý chuyện này, chẳng qua là, đối với thù hận của bọn họ, tôi thật sự là có chút không hiểu, đều là mấy đứa trẻ, chán ghét lẫn nhau cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là ánh mắt của bọn họ nhìn nhau đầy căm hận, bộc lộ ra mà không hề có chút che đậy như vậy, tôi thật sự là không thể hiểu được.
"Tất cả học sinh Slytherin và Gryffindor đều như vậy sao?"
"Cũng không hẳn, đó là chị nghĩ vậy." Hermione dừng lại một chút: "Nhưng ít ra, không phải bạn bè."
Thực tế như vậy, thật sự chính là một đả kích lớn, lúc tôi còn đi học, mặc dù có một vài người không đoàn kết, nhưng chỉ là do tính cách của họ khác người và không thích thân thiết với mọi người mà thôi, chứ không phải đối địch như vậy, có lẽ, thế giới pháp thuật không tốt đẹp giống suy nghĩ của tôi chút nào, mà trường Hogwarts thậm chí không nghiêm khắc bằng những trường học ở Trung Quốc mà tôi đã học.
Bởi vì ít nhất, học sinh mà đối địch như vậy, giáo viên chủ nhiệm nhất định sẽ không bỏ qua.
Toàn bộ cuộc đời Dumbledore đều dính vào sự nghiệp vĩ đại, thế cho nên, tuy rằng ông ta rất yêu học sinh, nhưng ông ta cũng không có thời gian mà quan tâm, nếu như, ông ta có thể dành một ít thời gian quan tâm học sinh, chắc sẽ không còn thời học sinh u ám của Snape, mà mối quan hệ giữa Slytherin và Gryffindor, cũng sẽ tốt hơn nhiều.
Đương nhiên, chưa bao giờ ông ta che dấu sự thiên vị dành cho Gryffindor, nhưng mà, tôi cho rằng, một vị giáo sư thật sự tốt phải như giáo sư McGonagall, đối xử với tất cả học sinh đều như nhau, dù cho có thiên vị, cũng không biểu hiện quá lộ liễu.
Mà rõ ràng, ông ta quá yêu mến Harry, chẳng phải là chuyện tốt gì, giống như ông ta đang nuôi một con ngỗng, dùng thức ăn ngon để dụ dỗ lúc nó đói, không ngừng cho ăn, cuối cùng lúc mà nó đã béo lên gấp đôi rồi, thì ông ta sẽ ăn nó.
Sự cưng chiều của Dumbledore chính là như thế, ông ta sẽ liên tục không ngừng cung cấp, chăm sóc cho Harry, cuối cùng, chính là để anh ta dũng cảm trở thành bữa tối cuối cùng của Voldemort.
Suy nghĩ đến đây, trường Hogwarts này làm cho tôi cảm thấy hết sức âm u lạnh lẽo, hình như tất cả đều bị âm mưu bao phủ, đành phải tự an ủi mình, tôi chỉ là một học sinh bình thường, là một nhân vật chưa từng xuất hiện trong truyện, tôi chỉ cần yên lặng sống qua mọi chuyện, như thế là được rồi.
Sau khi trở lại phòng ngủ, Hermione muốn mời tôi cùng Ginny đến phòng chị ấy làm bài tập, nhưng mà bởi vì một loạt suy nghĩ vừa rồi cho nên tinh thần tôi có chút không ổn định, liền nhẹ nhàng nói lời xin lỗi, mà Ginny cũng mang vẻ mặt kỳ dị chạy về phòng ngủ của chính mình.
Thậm chí còn không nói lấy một lời, thật là có chút không giống với một nữ sinh nhiệt tình ngày nhập học.
Thời điểm trở lại phòng ngủ Karen hình như vừa tắm xong, đang thay quần áo, chẳng qua là cậu ấy hình như không phải đang thay áo ngủ, mà là một bộ quần áo Muggle.
"Karen, cậu thay quần áo làm cái gì? Buổi tối không thể đi ra ngoài đâu."
Karen nhìn về phía tôi có chút do dự "Mình, nhận được một lời mời, hẹn gặp mình ở phòng học dưới tầng hầm lúc mười một giờ."
"Đối phương là ai?"
"Blaise Zabini."
Trong đầu tôi nhanh chóng xẹt qua vô số cái tên, nếu như tôi nhớ không lầm, đây chính là một học sinh nhà Slytherin.
"Anh ta là học sinh nhà Slytherin đấy?"
"Slytherin thì làm sao?" Đối với một học sinh xuất thân Muggle như Karen, cậu ấy hình như còn không hiểu lắm về tình huống giữa hai nhà, tôi cũng không muốn làm sâu sắc thêm sự thù địch giữa hai nhà.
"Chuyện này, thôi đi coi như là mình chưa nói gì, cậu nên biết buổi tối mà đi ra ngoài mà bị giáo sư bắt được sẽ bị trừ điểm, hơn nữa văn phòng giáo sư Snape cũng ở dưới đó mà."
Đối mặt với Karen vẫn giữ vững thái độ không sợ, tôi cảm thấy hay vẫn là mình nên đi cùng cậu ấy, dù sao hiểu biết của Karen với cái trường này hầu như là con số không.
Nhìn đi, đây tuyệt đối là tính cách của nhà Gryffindor, thích xen vào việc của người khác.
Chuyện duy nhất tôi muốn cầu nguyện bây giờ là đừng có gặp giáo sư Snape, dù sao sau mười một giờ, chắc cũng sẽ không có gặp học sinh nhà Slytherin khác, đương nhiên, ngoại trừ Blaise Zabini chết tiệt kia.
Tất nhiên, cho dù không có cách nào khuyên Karen không đi gặp Zabini, nhưng tôi lại thành công khuyên cậu ấy thay bộ váy Muggle mặc trên người, tuy rằng không phải không thừa nhận, váy này so với áo choàng phù thủy đẹp hơn rất nhiều, nhưng mà trong một trường học pháp thuật, lại còn đi gặp một vị Slytherin thuần huyết, quần áo Muggle không an toàn chút nào.
Karen rất không tình nguyện đi thay quần áo, mà tôi cũng bắt đầu hối hận vì đã đồng ý đi cùng cậu ấy đến chỗ hẹn, tôi cũng không có áo tàng hình của Harry, làm như vậy, quả thực chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nhưng mà tôi lại lo lằng cho cậu ấy nếu cậu ấy đi một mình.
Học sinh thế giới pháp thuật rốt cuộc trưởng thành sớm bao nhiêu, mặc dù nơi đây là Phương Tây, đối với người tiếp nhận tư tưởng phương Đông truyền thống mà lớn lên như tôi, vẫn có chút khó có thể tiếp nhận, con nít 12,13 tuổi, mà đã yêu sớm rồi! Nhất là, tôi thật sự không biết Karen có biết rõ Blaise Zabini là nguời như thế nào không, bọn họ chắc cũng mới gặp nhau lần đầu thôi!
Mang theo đủ loại bất an cùng nôn nóng, vào lúc mười một giờ kém mười phút, tôi cùng với Karen đi tới phòng học mà Blaise Zabini đã hẹn..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook