Harry đi theo Hagrid vào quán Cái Vạc Lủng (1) nổi tiếng. Quán rượu cũ nát và dơ bẩn kinh khủng, tiếng người cười nói ồn ào. Hagrid dường như rất thường đến đấy, hắn có vẻ rất rành rọt nơi này, đứng cạnh quầy rượu, chủ quán vừa nhìn thấy đã hỏi: “Tới làm một ly à Hagrid?”

Người khổng lồ liền đáp: “Không! Hôm nay tôi đi làm công sự cho Hogwarts, muốn mua cho Harry Potter ít đồ dùng để nhập học!”

Quán rượu trong nháy mắt trở nên yên lặng.

“Harry Potter?”

“Hắn ta nói là Harry Potter?”

“Đứa bé sống sót qua đại nạn đó?”

“A! Merlin ơi (2)!”

Mọi người nhìn xung quanh, hỏi: “Đâu?? Nó đâu??”

“Mau tới đây, Harry ~ Đến cho mọi người nhìn cháu ~ Bác không ngờ cháu lại nổi tiếng đến vậy ~” Hagrid cúi đầu nhìn cậu bé vẫn đi sau mình và nhận ra cậu ta đã không còn ở đấy nữa. Hắn nôn nóng nhìn khắp nơi, nhờ cao lớn nên hắn đã nhận ra đứa bé do hắn coi sóc hiện đã chẳng thấy đâu nữa. Hagrid bèn nhanh chóng đuổi theo.

Lúc tìm thấy Harry, đã thấy cậu ta đứng cạnh một bức tường sau quán.

“Harry, cháu làm bác sợ đấy~!” Hagrid cười cười, giơ cây gậy của hắn lên, gõ gõ lên mấy viên gạch trên bức tường: “Không nhìn thấy cháu, bác đã rất lo lắng đó, muốn biết…”

Câu nói kế tiếp của hắn đã bị những tiếng va động mạnh mẽ của bức tường át mất. Đợi đến khi cánh cửa hoàn toàn hiện ra trước mặt bọn họ, Hagrid bèn vui vẻ nói: “Chào mừng cháu đến với Hẻm Xéo(3), Harry!”

Đáng tiếc rằng, bao nhiêu nhiệt tình của hắn đều không được đáp lại, Harry chẳng nói gì, cậu ta chỉ ngẩng đầu nhìn ngã tư náo nhiệt hiện ra trước mắt, nhìn chán, cậu lại đem tầm mắt chuyển về cuốn sách trong tay mình.

Hắn đi theo Hagrid đi xuyên qua Hẻm Xéo vào Gringotts – Ngân hàng Phù Thủy(4). Dọc đường Hagrid không ngừng luyên huyên này nọ, nhưng Harry đều không để vào tai và cũng không thèm để ý đến những quầy hàng rực rỡ xung quanh. Cho dù lúc ngồi xe đẩy xuống Gringotts, chạy như bay trong đường hầm tối đen, cậu vẫn như cũ, ngồi thẳng tắp, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía trước. Hagrid vừa chịu đựng chiếc xe đẩy đầy ghê tởm, vừa ngạc nhiên nhìn một Harry Potter chẳng nói chẳng rằng.

Xe đẩy cuối cùng cũng dừng lại, tiểu yêu tinh mở ra két sắt của nhà Potter ra. Một trận khói mờ màu xanh lục quỷ dị phả ra, một đống kim tệ lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Xem này, Harry, đây là những gì cha mẹ cháu để lại cho cháu, số tiền này đủ cho 7 năm học phí của cháu đấy.” Hagrid mỉm cười, bàn tay to lớn đặt lên bả vai gầy còm của cậu. Harry kinh ngạc, vẻ mặt nghi hoặc nhìn đống tiền, trước mắt cậu quả thực là cả một gia tài, nhận lấy cái túi nhỏ Hagrid đưa cho, bỏ một ít tiền vàng vào đó.

“Kim tệ này được gọi là Galleons, màu bạc là Sickles, màu đồng là Knuts. Một Galleons thì bằng 17 Sickles, 29 Knuts thì lại bằng 1 Sickles(5), nhớ kỹ nhé, Harry~”

Hagrid đem một cái túi nhỏ bỏ vào ô số 713 theo yêu cầu gì đó của Dumbledore.

Sau đó, bọn họ liền trở về. “Harry!” Hagrid mặt mày tái nhợt, bày rạ bộ dạng sắp nôn đến nơi rồi, nói: “Cháu phải mua quần áo? Là chỗ này, Harry, quán quần áo Madam Malkin(6). Bác nghĩ bác nên trở về quán Cái Vạc Lủng uống một chén, bác sắp chịu không nổi cái xe đẩy của Gringotts này nữa rồi.”

Harry gật đầu, nghe rõ rồi cậu bắt đầu đi về phía quán quần áo.

Hagrid đi đến cánh cửa vào của Hẻm Xéo, hắn nghĩ nghĩ, chẳng lẽ Harry sẽ là một người nhà Ravenclaw?

Một tiếng chuông cửa thanh thúy văng lên, Harry bước vào cửa hàng, một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Xin chào! Cậu đến mua áo choàng của trường Hogwarts sao?”

Madam Malkin mỉm cười ngẩng đầu, nhìn cậu bé gầy yếu trước mặt, trong tay cầm một cuốn sách thật dày. Cậu ta vươn tay, đưa tờ giấy trong tay cho bà

Madam Malkin đi đến trước mặt cậu bé, nhận lấy mảnh giấy, đồng thời nhập danh sách, hỏi: “Cậu không định thử quần áo sao? Không được đâu. Quyển sách này trước hết cứ để tôi gữi cho, chờ sau khi cậu thử xong đồ tôi sẽ trả lại cho cậu. Nào nào, mau qua bên kia thử quần áo đi a ~”

Harry hạ mi mắt, nhu thuận bước đến nơi thử đồ.

“Nè, cậu cũng học ở Hogwarts sao?” Một cậu bé khác ngồi ghế bên cạnh không nhanh không chậm hỏi.

Harry nghe thấy nhưng không đáp lại.

“Cha tôi đi mua sách cho tôi và mẹ tôi giúp tôi đi mua đồ đó. Sau đó, tôi lại muốn họ cùng tôi đi xem chổi bay nữa. Thật không rõ vì sao trường học lại không chuẩn bị chổi bay cho học sinh năm nhất chứ!” Cậu bé vẫn kéo dài âm điệu nói như trước.

Harry nghiêng đầu đánh giá cậu bé đang tự mình luyên huyên. Cậu ta có một chiếc chằm nhọn và một mái tóc màu bạch kim. Có lẽ vì không được cậu đáp lại nên cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào cậu bằng đôi mắt màu lam xám.

Harry hơi hạ thấp thân người, xem như đã cúi chào, sau đó lại trở về với tư thế đứng thẳng tắp

Cậu bé tóc bạch kim nheo mắt lại nhìn. Tên này là hậu duệ của quý tộc sao? Hình như không phải a ~ Nó gầy yếu quá, 11 tuổi mà dáng vóc không bằng đứa trẻ lên mười. Nó luôn cúi đầu, hạ mi mắt, con ngươi màu xanh biếc bị hàng mi đen che khuất, hệt như nó đang bị bóng đêm kéo xuống vũng bùn lầy của sự bất hạnh vậy. Nhìn quần áo nó mà xem, rõ ràng là không được chăm sóc cẩn thận mà. Đương nhiên, chắc chắn nó cũng không phải là quý tộc thuần huyết. Có lẽ nó là một người nhà Weasley.

“Cậu biết đường tới trường chứ?” Cậu ta lại hỏi

Harry nghĩ nghĩ rồi lắc đầu.

“Hừm ~ Ngay cả đường tới cũng không biết. Nhất định tôi sẽ là người nhà Slytherin, cả nhà tôi đều thuộc Slytherin. Nếu bị phân vào nhà Hufflepuff, tôi sẽ nghỉ học. Cậu thì sao? ”

Harry chưa kịp trả lời, thì Madam Malkin đã nói: “Quần áo của cậu đây, thưa cậu. ”

Cậu định trở về, khẽ gật đầu một cái với chủ tiệm, khiến cho Madam Malkin thoáng đỏ mặt lên. Bên kia, cậu bé có mái tóc màu bạch kim nhìn cậu đầy hứng thú, cậu ta nói tiếp: “Tôi nghĩ, cậu hẳn cũng sẽ vào nhà Slytherin thôi, sẽ rất tuyệt nhỉ? Đương nhiên đó sẽ càng tuyệt hơn nếu cậu không phải ngoại tộc. Gặp lại sau!!”

Harry xoay người cúi đầu chào cậu ta, rồi nhận lấy túi đồ mà Madam Malkin đưa cho cùng với quyển sách kia của cậu, rồi từ từ rời khỏi cửa hàng.

Đợi ở cửa một lúc vẫn không thấy bóng dáng của Hagrid đâu, Harry cũng không thèm để ý, cậu thuận theo dòng người tìm đến hiệu sách [Flourish và Blotts].

Bước vào trong quán, giao cuốn sách cho nhân viên cửa hàng, cậu lượn một vòng quanh các kệ sách đồ sộ, mua thêm một số quyển sách bao gồm cuốn [Lịch sử trường Hogwarts] và [Những sự kiện trong hai mươi thế kỷ vừa qua của Giới Phép Thuật].

Đợi đến lúc cậu mang mấy vật phẩm vừa mua tới một góc đường có tên trong danh sách, cậu vẫn chưa mua đũa phép và Hagrid vẫn không xuất hiện, Harry ngẩng đầu, nhìn chung quanh một phen, cuối cùng tùy tiện chọn bừa một hướng, bắt đầu tìm kiếm quầy bán đũa phép.

Cuối cùng, cậu dừng lại ở một cửa hàng thoạt nhìn rất nhỏ hẹp và cũ nát. Harry thấy Hagrid một tay cầm một cây kem sữa, một tay một cái ***g sắt, bên trong là một con cú mèo màu trắng tuyệt đẹp đang say sưa ngủ.

“Vừa rồi, bác đi tìm cháu mãi, Harry.” Hagrid vừa nói vừa đưa cây kem cho cậu: “Nhưng bác nghĩ nhất định cháu sẽ tìm đến nơi này nên đứng đây đợi luôn! Đũa thần đối với một Phù Thủy là một vật vô cùng quan trọng. Đúng rồi!! Đây là quà dành cho cháu, Harry. Trường học có cho phép học viên mang theo một vật nuôi mà. Thôi, chúng ta mau vào thôi.” Nói xong, Hagrid nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Harry nhận lấy con cú mèo dành cho mình, nở một nụ cười cảm kích nhàn nhạt.

Lúc bọn họ vào trong cửa hàng, không biết từ chỗ nào trong quán vang lên một hồi tiếng chuông thanh thúy. Đó là một cửa hàng khá là nhỏ, ngoài một bộ bàn ghế dùng để tiếp khách thì khắp các xó xỉnh đều là những chiếc hộp nhỏ xếp ngổn ngang. Harry kéo tay áo Hagrid mấy cái, ý bảo ngồi xuống.

“Buổi chiều tốt lành!!” Một giọng nói nhu hòa vang lên. Một lão già xuất hiện trước mặt bọn họ, đôi mắt lão ta thâm thúy, sâu thăm thẳm.

Harry đứng lên, cúi đầu chào lão ta.

“Nga, ra là Harry.” Lão ta nói: “Ta biết ta sẽ sớm được nhìn thấy cháu mà. Harry Potter. Ánh mắt của cháu rất giống mẹ, lúc cô ấy tới đây mua đũa thần, ánh mắt cô ấy lúc đó giống hệt với ánh mắt của cháu ngày hôm này….

Cô ấy mua một cây đũa dài 10¼ inch, dùng phần đẹp nhất của cây liễu làm ra, một cây đũa phép thanh nhã và thích hợp cho việc luyện bùa chú.” Ollivander tiến lại gần Harry một chút.

“Cha cháu lại thích một cây đũa làm từ cây sao, dài 11 inch, vô cùng thuận tiện cho việc gấp khúc, thích hợp cho phép biến hình.”Ollivander vui vẻ tiến gần lại chỗ Harry đứng, giống như lão ta muốn mũi chạm mũi với Harry luôn.

“A ~~ Đó là… ”

Ollivander dùng ngón tay trắng trẻo của mình chạm vào trán Harry, sờ sờ vết sẹo hình tia chớp của cậu.

“Khổ ta quá, Harry, ta đã bán mất cây đũa đó.” Lão ta nhẹ nhàng nói: “Cây đũa đó dài 13½ inch, một cây đũa có uy lực vô cùng mạnh, nhưng đáng tiếc ta lại đưa cho nhầm người… Nếu ta biết hắn gây ra những chuyện tày trời như vậy, ta sẽ không bao giờ bán nó cho hắn…” Lão ta đau khổ liếc mắt nhìn Hagrid.

“Rubeus! Rubeus Hagrid! Nhìn thấy cậu ta vui quá! Cây đũa của cậu dài 6 inch, có vài chỗ bị loang đúng không?????”

“Không sai, thưa ông.” Hagrid nói.

“Đó là một cây đũa tốt, nhưng nếu ta đoán không nhầm thì hẳn bọn họ đã bẻ gãy nó làm hai rồi phải không?”

“Đúng, đúng vậy, bọn họ làm như vậy.” Hagris nói, chậm rãi bước tới “Nhưng mà tôi vẫn còn giữ lại được một mảnh.” Hắn ta vui sướng bổ sung.

“Ừ……” Ollivander nhìn nhìn Harry, nói: “Giờ, cậu Potter, lại đây cho ta xem cậu nào!” Ông ta lấy từ trong túi áo ra một chiếc thước đo màu bạc, hỏi “Cậu định dùng tay nào để sử dụng đũa phép?”

Harry nhìn ông ta trong chốc lát, rồi nâng lên tay phải.

“Mỗi khi ta chọn đũa phép đều đều dùng nhân tâm để chọn, đũa phép chỉ phát huy hết sức mạnh khi ở trong tay chủ nhân thực sự của nó mà thôi. Cậu Potter, ta dùng lông đuôi của kỳ lân, lông đuôi của Phượng Hoàng và xơ thịt tim Rồng làm lõi đũa. Chẳng có hai cây đũa nào giống nhau hoàn toàn cả. Nếu ngài dùng cây đũa không phải của mình, pháp lực của ngài sẽ giảm sút vô cùng.”Ollivander nói.

“Rồi.” Ông ta nói xong, cuộn thước lại: “Tiếp theo, cậu Potter, cậu thử nhắm mắt lại và tìm thử xem cây đũa của cậu đang ở đâu đi.”

Harry không chút chuyên tâm nhắm mắt lại, bằng cảm giác đi một vòng quanh cửa hàng. Cuối cùng, cậu dừng lại. Ollivander và Hagrid đều mở to mắt ra nhìn.

“A! Kỳ diệu thật, kỳ diệu quá!” Ollivander thì thào nói.

Harry mở to mắt nhìn, cậu đưa tay trái lên, ngoắc ngón tay một cái. Lật tức một chiếc hộp bay thẳng về phía cậu, hạ cánh đẹp đẽ, thẳng tắp, vững vàng trong lòng bàn tay cậu.

Harry mở chiếc hộp ra, bên trong là một cây đũa thần. Trong nháy mắt một ngọn lửa màu đỏ rực toát ra từ cây đũa, biến thành những ngọn lửa nhỏ bay khắp nơi.

Hagrid vỗ tay, còn Ollivander lại tấm tắc kêu to: “Qúa tuyệt! Quá tuyệt vời! Thật thần kỳ!! Thật đáng ngạc nhiên!!”

Ollivander gắt gao nhìn Harry bằng đôi mắt mông lung.

“Cây đũa này có sợi lông đuôi của Phượng Hoàng làm lõi, dài 11 inch. Ngài Potter. Cây đũa này chỉ còn lại có duy nhất một chiếc thôi. Cây đũa ta bán cho tên kia trước kia là “anh em” với nó. Có lẽ khi hắn đả thương cháu, hắn đã để lại trong con người cháu một cái gì đó, khiến cho cây đũa thần này chọn cháu làm chủ nhân ~”

“Đúng rồi. Hẳn cây đũa chọn cháu vì nó đang chờ đợi chuyện lớn do ngươi làm sau này. Cậu Harry. Cái kia, hẳn nó muốn cậu chống lại hắn ta. Hẳn là vậy! Cậu sẽ làm nên một việc vĩ đại a!!”

Harry nghe vậy nhưng vẫn không nói gì. Cậu cầm lấy cây đũa của mình, rồi lại cầm quyển Bách Khoa Toàn Thư. Lúc Ollivander nói xong, cùng Hagrid nhìn cậu, cậu lại vẫn như trước, không hề có một phản ứng gì.

“Harry vẫn như vậy.” Hagrid có chút xấu hổ nói, lấy từ trong túi áo Harry ra 7 đồng Galleons rồi đưa cho Ollivander.

“Harry, chúng ta về thôi.” Hagrid vỗ nhẹ vào vai cậu. Harry sửng sốt ngẩng đầu, bỏ cây đũa vào hộp rồi nhét vào trong chiếc túi to của mình, cậu cúi đầu chào hướng với Ollivander, rồi cùng Hagrid rời khỏi quán.

Qúa trưa, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu. Harry cùng Hagrid từ Hẻm Xéo trở về. Đưa Harry lên xe trở lại nhà Dursley rồi đưa cho cậu một phong thư.

“Đây là vé xe lửa đến trường Hogwarts.” Hắn nói: “Ngày 1 tháng 9 hãy đến sân ga 9 3/4. Nếu nhà Dursley gây bất cứ khó khăn gì cho cháu, hãy nhờ con cú mèo đó gửi cho bác một lá thư, nó biết nơi nào có thể tìm thấy bác rồi. Gặp lại sau nhé! Harry.”

Harry cầm lá thư trong tay, yên lặng nhìn Hagrid, xe cuối cùng cũng chậm rãi khởi hành, rời khỏi Hẻm Xéo.

Cậu lặng lẽ cúi đầu…

______________________

(1) Quán Cái Vạc Lủng: Là một quán rượu và nhà nghỉ phù thủy, nằm trên một con đường Muggle là Charing Cross – Luân Đôn. Tuy nhiên, nó vô hình với dân Muggle. Quán phục vụ thức ăn, nước uống và phòng cho thuê. Được xây dựng bởi Daisy Dodderidge (1467 – 1555) năm 1500, Quán là cầu nối giữa thế giới Phi Pháp Thuật với Hẻm Xéo.

(2) Merlin = Oh My God ~ Một hình thức cảm thán

(3) Hẻm Xéo: Hẻm xéo là một trung tâm kinh tế – thương mại lớn của thế giới phù thủy. Nó ẩn với Muggle (những người bình thường không có khả năng thực hiện phép thuật). Tuy nhiên, Muggle vẫn được phép vào Hẻm Xéo khi họ cần theo hộ tống con họ – những đứa trẻ phù thủy gốc Muggle đang theo học tại Hogwarts.

Khi một phù thủy hay pháp sư cần mua sắm bất cứ thứ gì, họ có thể tìm thấy chúng ở Hẻm Xéo. Để vào được Hẻm Xéo, họ phải đi ngang qua Quán Cái Vạc Lủng, đến một bức tường phía sau quán và gõ nhẹ vào một cục gạch (3 dọc, 2 ngang, bên phải), lối đi bí mật dẫn tới Hẻm Xéo sẽ được mở ra.

(4) Ngân hàng Phù Thủy Gringotts: Được điều hành bởi yêu tinh, là một tòa nhà bằng cẩm thạch trắng như tuyết và cao hơn tất cả các cửa tiệm lân cận. Nó nằm gần chỗ giao nhau giữa Hẻm Xéo và Hẻm Knockturn (nơi các phù thủy có thể tìm mọi thứ liên quan đến nghệ thuật hắc ám)

(6) Madam Malkin’s: Là một cửa hang quần áo gần với tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn. Nơi đây bán các loại quần áo khác nhau (bao gồm những bộ áo chùng đồng phục học sinh Hogwarts và các loại váy chùng…)

Phu nhân Malkin là một phù thủy mập, lùn, cười toe toét, mặc bộ đồ màu hoa cà.(Theo kí tự tiếng Anh cổ Malkin có nghĩa là một phụ nữ già khó tính). Những phụ tá của bà sẽ may áo chùng và trưng bày tại cửa hàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương