[Harry Potter Đồng Nhân] – Cứu Vớt Kẻ Được Chọn
-
Chương 18: Halloween – Ngày giỗ của giáo sư quirrel
Đông Phương Điểm Trần
o0o
Chuyện quyết đấu cứ như vậy mà dần chìm xuống rồi lặn mất tăm, Harry cũng giả ngây giả dại mình chẳng biết cái gì. Chỉ là đến hôm sau, cậu có đặc biệt cảm ơn cô rắn trên bức hoạ ở cửa ra vào một chút —— thật khéo sao, cô ấy lại là một số những cô bạn gái của ông rắn canh cửa hầm.
Bởi vì thiếu đi màn Draco cướp trái cầu Gợi nhớ, Harry cũng chẳng có đất mà thể hiện kĩ năng bay phi thường của mình. Snape cũng rất vui khi Harry không có tham gia vào trò Quidditch đầy nguy hiểm, dã man và vô cùng thiếu phong cách ấy.
Từng khoảnh khắc ở Hogwarts đều rất thú vị, nhưng dần dần, chẳng mấy chốc mà Harry đã rất quen thuộc với sinh hoạt nơi này. Bất tri bất giác, Harry đã tới trường hai tháng. Trong khoảng thời gian này, cậu thường xuyên làm giúp Snape những việc anh giao, như thu dọn sắp xếp lại kho dược liệu, chuẩn bị một số dược liệu cần dùng cho các buổi học. Thường thường, khi rảnh rỗi, Snape cũng ngầm đồng ý cho phép Harry cứ vài ngày được tới hầm hỏi han một số vấn đề, hoặc làm bài tập ngay tại hầm. Cứ mỗi lần nhìn Harry chăm chú nhoài người ra bàn làm bài tập, Snape lại cảm thấy trong lòng thật mềm mại.
Trong khoảng thời gian này, Snape rất hạn chế tiếp xúc với Quirrel, anh đã biết trước bước tiếp theo của gã là gã sẽ ra tay trong hôm Halloween, tìm cách dò la tung tích của Hòn đá phù thủy. Và để “đáp trả” cho tiết mục quỷ khổng lồ vô cùng hoành tráng, Snape đã đặc biệt cho Quirrel một phần quà đáp lễ.
Sau cùng thì ngày Halloween cũng đã tới. Sáng sớm hôm đó, bí đỏ thơm lừng dậy mùi khắp các hành lang, chẳng ai là không nhận ra.
Khi tan học, Harry trông thấy Weasley đang phàn nàn với Longbottom chuyện gì đó, kế đó cậu thấy Granger chen giữa hai người vội vọt qua, lập tức Weasley liền tỏ vẻ cau có. Harry có nhìn thấy, hình như trên gương mặt Granger còn có vệt nước mắt, bèn đoán chắc Weasley lại nói lời không lọt tai rồi.
Buổi tối, bữa tiệc đêm hội Halloween chính thức bắt đầu. Đại Sảnh Đường trang hoàng rực rỡ với hàng ngàn con dơi sống nhăn treo lủng lẳng trên trần và tường, đồng thời lại có cả ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn rồi tắt ngấm.
Các học sinh nhà Slytherin ai ai cũng ăn mặc như tham dự dạ hội, đâu đâu cũng thấy xúng xính quần là áo lượt đủ kiểu dáng. Bộ lễ phục Malfoy mặc hôm nay là do mẹ cậu ta đặc biệt gửi tới, là trang phục của Vampire với áo chùng dài may lớp lót đỏ bên trong, áo choàng. Thậm chí nó còn đeo thêm cả hai chiếc răng nanh dài nhọt hoắt. Chỉ có điều nhìn trang phục của cậu ta kết hợp với kiểu tóc vuốt keo chải hết về phía sau kia khiến Harry rất muốn phì cười. Thực ra thì mắt thẩm mỹ của Malfoy không tồi, chẳng qua nếu cậu ta có thể thả tóc được tự nhiên một chút trông lại càng bắt mắt hơn.
Harry vẫn chỉ mặc đồng phục bình thường, nên thoáng trông qua giữa đám người đua nhau diện trang phục dạ hội này vô tình lại rất nổi bật. Cậu vốn tưởng Malfoy sẽ móc mỉa mình một trận, không ngờ thằng bé chỉ nhìn cậu vài lần, nhưng cũng chẳng bảo sao.
Đang lúc mọi người đang say sưa trong hân hoan, thì Giáo sư Quirrel hớt hơ hớt hải chạy vào Đại Sảnh đường, chiếc khăn tím đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt. Gã vừa thở hổn hển vừa chạy đến bên cụ Dumbledore, tay chống bàn: “… Quỷ… Quỷ khổng lồ… sổ hầm ngục… thiết tưởng ngài nên biết…” Nói chưa dứt lời, gã đã lăn ra sàn chết giấc.
Lập tức, tiếng ồn ào xôn xao dậy lên khắp Sảnh đường. Cụ Dumbledore vội vàng vẩy cây đũa phép của mình bắn một tràng pháo hoa đỏ tía mới giữ được trật tự, xong cụ ra lệnh cho các Huynh trưởng dẫn học sinh nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.
Bất kể là có xem bao nhiêu lần thì đều cảm thấy diễn xuất của gã cũng rất được. Snape vô cùng bình tĩnh uống nốt hớp café cuối cùng rồi đứng dậy đi đến trước dãy bàn nhà Slytherin. Huynh trưởng đã chỉ huy học sinh nhà xếp thành hàng ngay ngắn.
“Các trò quay hết trở về phòng ngủ. Chuyện đã có các Giáo sư lo, không được phép tự ý trốn khỏi phòng ngủ.” Snape hạ giọng thì thầm, “Ta mong rằng các trò đây đều là những Slytherin thấy rõ hiểm nguy.” Anh cẩn thận liếc từng đứa học sinh với thâm ý sâu xa.
“Đi theo tôi!” Huynh trưởng ra lệnh. Các học sinh nối gót anh đi về phòng ngủ. Harry đi ở phía sau cùng. Khi đi ngang qua Snape, Snape đặt tay lên vai cậu, khẽ bảo: “Harry, đi theo ta.” Dứt lời, anh kéo cậu rời khỏi hàng ngũ. Cảnh tượng này, vừa vặn bị Zabini và Malfoy, hai đứa luôn chú ý đến Harry, trông thấy rõ mồn một.
Harry theo sát chân anh đầy nghi hoặc. Snape nắm chặt tay cậu, né đám người ngang qua. Hai người rẽ vào một hành lang vắng lặng, thẳng tiến về phía lầu ba.
ta là chuyện ở lầu ba phân cách tuyến
“Mr?” Harry theo sau chân anh hỏi, “Mr dẫn con tới lầu ba làm gì vậy ạ? Chỗ này là Khu vực Cấm mà.”
” Nhóc biết nơi đây là Khu vực Cấm, thế nhóc không thắc mắc rốt cuộc thì chỗ này che giấu cái gì sao?” Snape kéo cậu trốn sau ngã rẽ cầu thang, đoạn ếm cho hai người một bùa Tan Ảo ảnh.
“Chỉ có đám Gryffindor mới có thể cảm thấy hứng thú với chuyện này mà thôi…” Harry bĩu môi, “Mr, Mr dẫn con tới là vì…”
“Shhh… cứ nhìn đi đã.” Snape ra hiệu cho cậu nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, Quirrel với chiếc khăn tím bự chảng đội đầu đơn độc lấm la lấm lét đi về phía lầu ba. Gã hoàn toàn không có vẻ nhu nhược, nhát gan như bình thường, mà trái lại, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo, chân bước vững vàng, vừa đi vừa ngó chừng chung quanh.
Vừa lúc đó, một cái mùi hôi thối hỗn hợp của đống tất thối mấy năm trời chưa giặt lần nào và nhà vệ sinh công cộng chẳng ma nào cọ rửa xộc thẳng vào mũi Harry. Kế đến, là những tiếng giẫm thình thịch của những bước chân khổng lồ. Từ trong ngã rẽ, một bóng hình to khủng khiếp dần hiện ra: Cao tầm mười hai thước Anh, da dầy cui, xám ngoét. Thân hình to kệch xù xì như một tảng đá nhám với các đầu hói nhỏ xíu nhỏ lên như trái dừa khô. Chân nó ngắn và mập ú như những gốc cây với bàn chân dẹt lét, lởm chởm gai. Cái mùi phát ra từ con quỷ tởm lợm không thể nào tả nổi. Cánh tay dài của nó cầm một khúc cây, kéo lê trên sàn gây nên những tiếng động lớn.
“Đó là quỷ khổng lồ.” Snape thì thầm vào tai cậu, anh ôm siết chặt lấy cậu, hai người cùng núp trong góc tường. “Cố nhịn thở.” Harry nhìn con quỷ khổng lồ đi ngang qua hai người mà thấy hoảng sợ. Con quỷ khổng lồ kia tiến nhanh đến bên một cánh cửa dẫn vào một căn phòng ở lầu ba. Cái mũi nhỏ xíu tức cười của nó ngửi tới ngửi lui trên cánh cửa, giống như ngửi được mùi gì đó.
Snape đương nhiên biết rõ con quỷ khổng lồ này ngửi thấy mùi gì. Đó là mùi của quỷ khổng lồ cái tiết ra khi đến mùa động đực được anh đặc biệt tinh chế, bôi lên cánh cửa. Thứ mùi này ngoài quỷ khổng lồ đực ra thì không loài nào ngửi thấy được. Tuy nhiên anh muốn thử ngó bộ dạng của Quirrel khi chống lại con quỷ khổng lồ này một chút.
Vừa trông thấy con quái vật, hẳn nhiên Quirrel cực kì giật mình: “Tại sao lại mò lên đây được chứ? Rõ ràng ta đã thả bọn chúng xuống chỗ gần hầm rồi cơ mà!”
Rồi gã bắt đầu dùng tiếng quỷ khổng lồ, ra lệnh cho con quái vật kia bỏ đi, đến chỗ hầm. Tuy Harry nghe không hiểu lời gã nói, nhưng nhìn qua thì cậu cũng đoán được đại để phần nào. Chỉ là, rất hiển nhiên, con quỷ khổng lồ kia nhất quyết không chịu hợp tác. Nó còn chưa tìm được con quỷ khổng lồ cái đang động đực kia, thì làm sao mà dễ dàng nghe lệnh cho được.
Quirrel lảm nhảm thêm vài điều gì đó, nhưng đối với loài quỷ khổng lồ có bộ não cùng bé nhỏ kiểu này mà nói, về cơ bản là đàm phán không thể nào thành công được. Con quỷ khồng lồ vô cùng tức giận khi thấy thái độ xua đuổi của Quirrel, nó bèn giơ cây gậy trong tay lên, dường như muốn đập cho gã một cú trời giáng. Quirrel né được, gã bắt đầu nổi giận, bèn giơ đũa phép phóng một bùa nào đó về phía con quỷ khổng lồ. Thế nhưng bùa phép hoàn toàn chẳng xi – nhê gì với lớp da dày cui lại cứng như đá kia, mà ngược lại còn chọc cho con quỷ điên cuồng hơn. Nó ngúc ngoắc xoay người, trừng mắt nhìn một cách ngu ngốc, tay tiếp tục quơ quơ khúc gỗ bự chảng.
Quirrel cũng phát điên phát rồ. Gã không ngừng tung bùa chú, thế nhưng hành động kiểu này chẳng những không phát huy hiệu quả, mà trái lại còn khiến nó đã điên lại càng điên hơn. Con quỷ khổng lồ bắt đầu gầm rú, khúc gỗ trong tay nó vung loạn xạ, không ngừng đập về phía gã! Quirrel lập tức thấy hối hận. Quỷ khổng lồ bị chọc giận chẳng hề dễ dối phó chút nào. Gã vừa lúng túng né khúc gỗ, vừa vội vội vàng vàng chĩa đũa phép vào cánh cửa phòng hô lên: “Alohomora!” Cửa vừa bật mở, gã vội vàng lỉnh vào trong.
Snape thở dài: Quirrel, là mi tự chuốc lấy đấy nhé.
Từ sau cánh cửa vọng ra tiếng chó sủa gầm vang, lẫn trong đó có cả tiếng Quirrel thét lên đau đớn vội vàng mở cửa, lao ra ngoài. Nhưng vừa ra đến cửa, một cây gậy khổng lồ phang thẳng tới…
Snape che mắt Harry lại, lòng đầy tiếc rẻ: Lần này nếu đập vào đầu gã thì tốt biết bao, bản thân ta sẽ giảm được cả mớ rắc rối. Nhưng ngay lập tức, quái vật đã thỏa mãn nguyện vọng của anh, nó nhìn Quirrel đã bị dính một đòn nghiêm trọng chỗ ngực đang té nhào trên sàn, lập tức nhắm thẳng đầu gã mà giáng thêm cú chót.
Harry đang nép trong lòng anh đột nhiên rên lên một tiếng, Snape hạ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vết sẹo của con… đau quá…” Harry gỡ tay anh, xoa xoa trán của mình, nhìn ra thảm kịch trước mắt —— Hiển nhiên là thân xác Giáo sư Quirrel đã không còn ra hình thù nguyên vẹn. Con quỷ khổng lồ thấy chẳng được tích sự gì, gầm lên một tiếng, đi dọc theo cầu thang bên kia xuống lầu.
“Mr, có phải Giáo sư Quirrel, ông ấy…” Harry thì thầm hỏi, “Là ông ấy thả đám quỷ khổng lồ ra, phải không ạ?”
“Rõ là thế.” Snape nói, “Nhưng hắn lại đánh giá thấp khả năng của con quỷ khổng lồ…”
“Phải chăng ông ấy đang tìm kiếm cái gì đó, đúng không Mr?” Harry nhớ lại hành động vừa rồi của Quirrel, “Có phải trong gian phòng kia có thứ gì đó rất quan trọng, nên mới thả quỷ khổng lồ ra, nhân cơ hội đó mà lén kiếm tìm, hả chú?”
“Không sai.” Snape gật gật đầu. Lúc này, cả hai đều chú ý thấy, từ trên đầu Quirrel, một bụm khói đen thoát ra. Bụm khói dần dần kết hình, dạng như một cái đầu người. Cái đầu rú lên một tiếng gào, phóng xuống dưới lầu!
Chết tiệt, anh vốn cho là quái vật làm một kích mạnh như vậy, có thể thuận tiện đem chủ hồn tiêu diệt hết, nào biết được… Snape khẽ rủa thầm.
Harry rõ ràng cảm thấy vết sẹo của mình đau đớn, cậu kéo nhẹ vạt áo Snape: “Mr, đó là… Người kia ạ?”
“Nhóc cảm nhận được?” Snape nhìn được vết sẹo của nó đang sưng tấy đỏ lên, “Đau lắm sao?”
“Hắn đang cực kì phẫn nộ…” Harry bưng trán, “Hắn sẽ đi đâu hả Mr?”
“Ta cũng không biết.” Snape chìm trong suy tưởng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay hai chương…
o0o
Chuyện quyết đấu cứ như vậy mà dần chìm xuống rồi lặn mất tăm, Harry cũng giả ngây giả dại mình chẳng biết cái gì. Chỉ là đến hôm sau, cậu có đặc biệt cảm ơn cô rắn trên bức hoạ ở cửa ra vào một chút —— thật khéo sao, cô ấy lại là một số những cô bạn gái của ông rắn canh cửa hầm.
Bởi vì thiếu đi màn Draco cướp trái cầu Gợi nhớ, Harry cũng chẳng có đất mà thể hiện kĩ năng bay phi thường của mình. Snape cũng rất vui khi Harry không có tham gia vào trò Quidditch đầy nguy hiểm, dã man và vô cùng thiếu phong cách ấy.
Từng khoảnh khắc ở Hogwarts đều rất thú vị, nhưng dần dần, chẳng mấy chốc mà Harry đã rất quen thuộc với sinh hoạt nơi này. Bất tri bất giác, Harry đã tới trường hai tháng. Trong khoảng thời gian này, cậu thường xuyên làm giúp Snape những việc anh giao, như thu dọn sắp xếp lại kho dược liệu, chuẩn bị một số dược liệu cần dùng cho các buổi học. Thường thường, khi rảnh rỗi, Snape cũng ngầm đồng ý cho phép Harry cứ vài ngày được tới hầm hỏi han một số vấn đề, hoặc làm bài tập ngay tại hầm. Cứ mỗi lần nhìn Harry chăm chú nhoài người ra bàn làm bài tập, Snape lại cảm thấy trong lòng thật mềm mại.
Trong khoảng thời gian này, Snape rất hạn chế tiếp xúc với Quirrel, anh đã biết trước bước tiếp theo của gã là gã sẽ ra tay trong hôm Halloween, tìm cách dò la tung tích của Hòn đá phù thủy. Và để “đáp trả” cho tiết mục quỷ khổng lồ vô cùng hoành tráng, Snape đã đặc biệt cho Quirrel một phần quà đáp lễ.
Sau cùng thì ngày Halloween cũng đã tới. Sáng sớm hôm đó, bí đỏ thơm lừng dậy mùi khắp các hành lang, chẳng ai là không nhận ra.
Khi tan học, Harry trông thấy Weasley đang phàn nàn với Longbottom chuyện gì đó, kế đó cậu thấy Granger chen giữa hai người vội vọt qua, lập tức Weasley liền tỏ vẻ cau có. Harry có nhìn thấy, hình như trên gương mặt Granger còn có vệt nước mắt, bèn đoán chắc Weasley lại nói lời không lọt tai rồi.
Buổi tối, bữa tiệc đêm hội Halloween chính thức bắt đầu. Đại Sảnh Đường trang hoàng rực rỡ với hàng ngàn con dơi sống nhăn treo lủng lẳng trên trần và tường, đồng thời lại có cả ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn rồi tắt ngấm.
Các học sinh nhà Slytherin ai ai cũng ăn mặc như tham dự dạ hội, đâu đâu cũng thấy xúng xính quần là áo lượt đủ kiểu dáng. Bộ lễ phục Malfoy mặc hôm nay là do mẹ cậu ta đặc biệt gửi tới, là trang phục của Vampire với áo chùng dài may lớp lót đỏ bên trong, áo choàng. Thậm chí nó còn đeo thêm cả hai chiếc răng nanh dài nhọt hoắt. Chỉ có điều nhìn trang phục của cậu ta kết hợp với kiểu tóc vuốt keo chải hết về phía sau kia khiến Harry rất muốn phì cười. Thực ra thì mắt thẩm mỹ của Malfoy không tồi, chẳng qua nếu cậu ta có thể thả tóc được tự nhiên một chút trông lại càng bắt mắt hơn.
Harry vẫn chỉ mặc đồng phục bình thường, nên thoáng trông qua giữa đám người đua nhau diện trang phục dạ hội này vô tình lại rất nổi bật. Cậu vốn tưởng Malfoy sẽ móc mỉa mình một trận, không ngờ thằng bé chỉ nhìn cậu vài lần, nhưng cũng chẳng bảo sao.
Đang lúc mọi người đang say sưa trong hân hoan, thì Giáo sư Quirrel hớt hơ hớt hải chạy vào Đại Sảnh đường, chiếc khăn tím đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt. Gã vừa thở hổn hển vừa chạy đến bên cụ Dumbledore, tay chống bàn: “… Quỷ… Quỷ khổng lồ… sổ hầm ngục… thiết tưởng ngài nên biết…” Nói chưa dứt lời, gã đã lăn ra sàn chết giấc.
Lập tức, tiếng ồn ào xôn xao dậy lên khắp Sảnh đường. Cụ Dumbledore vội vàng vẩy cây đũa phép của mình bắn một tràng pháo hoa đỏ tía mới giữ được trật tự, xong cụ ra lệnh cho các Huynh trưởng dẫn học sinh nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.
Bất kể là có xem bao nhiêu lần thì đều cảm thấy diễn xuất của gã cũng rất được. Snape vô cùng bình tĩnh uống nốt hớp café cuối cùng rồi đứng dậy đi đến trước dãy bàn nhà Slytherin. Huynh trưởng đã chỉ huy học sinh nhà xếp thành hàng ngay ngắn.
“Các trò quay hết trở về phòng ngủ. Chuyện đã có các Giáo sư lo, không được phép tự ý trốn khỏi phòng ngủ.” Snape hạ giọng thì thầm, “Ta mong rằng các trò đây đều là những Slytherin thấy rõ hiểm nguy.” Anh cẩn thận liếc từng đứa học sinh với thâm ý sâu xa.
“Đi theo tôi!” Huynh trưởng ra lệnh. Các học sinh nối gót anh đi về phòng ngủ. Harry đi ở phía sau cùng. Khi đi ngang qua Snape, Snape đặt tay lên vai cậu, khẽ bảo: “Harry, đi theo ta.” Dứt lời, anh kéo cậu rời khỏi hàng ngũ. Cảnh tượng này, vừa vặn bị Zabini và Malfoy, hai đứa luôn chú ý đến Harry, trông thấy rõ mồn một.
Harry theo sát chân anh đầy nghi hoặc. Snape nắm chặt tay cậu, né đám người ngang qua. Hai người rẽ vào một hành lang vắng lặng, thẳng tiến về phía lầu ba.
ta là chuyện ở lầu ba phân cách tuyến
“Mr?” Harry theo sau chân anh hỏi, “Mr dẫn con tới lầu ba làm gì vậy ạ? Chỗ này là Khu vực Cấm mà.”
” Nhóc biết nơi đây là Khu vực Cấm, thế nhóc không thắc mắc rốt cuộc thì chỗ này che giấu cái gì sao?” Snape kéo cậu trốn sau ngã rẽ cầu thang, đoạn ếm cho hai người một bùa Tan Ảo ảnh.
“Chỉ có đám Gryffindor mới có thể cảm thấy hứng thú với chuyện này mà thôi…” Harry bĩu môi, “Mr, Mr dẫn con tới là vì…”
“Shhh… cứ nhìn đi đã.” Snape ra hiệu cho cậu nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, Quirrel với chiếc khăn tím bự chảng đội đầu đơn độc lấm la lấm lét đi về phía lầu ba. Gã hoàn toàn không có vẻ nhu nhược, nhát gan như bình thường, mà trái lại, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo, chân bước vững vàng, vừa đi vừa ngó chừng chung quanh.
Vừa lúc đó, một cái mùi hôi thối hỗn hợp của đống tất thối mấy năm trời chưa giặt lần nào và nhà vệ sinh công cộng chẳng ma nào cọ rửa xộc thẳng vào mũi Harry. Kế đến, là những tiếng giẫm thình thịch của những bước chân khổng lồ. Từ trong ngã rẽ, một bóng hình to khủng khiếp dần hiện ra: Cao tầm mười hai thước Anh, da dầy cui, xám ngoét. Thân hình to kệch xù xì như một tảng đá nhám với các đầu hói nhỏ xíu nhỏ lên như trái dừa khô. Chân nó ngắn và mập ú như những gốc cây với bàn chân dẹt lét, lởm chởm gai. Cái mùi phát ra từ con quỷ tởm lợm không thể nào tả nổi. Cánh tay dài của nó cầm một khúc cây, kéo lê trên sàn gây nên những tiếng động lớn.
“Đó là quỷ khổng lồ.” Snape thì thầm vào tai cậu, anh ôm siết chặt lấy cậu, hai người cùng núp trong góc tường. “Cố nhịn thở.” Harry nhìn con quỷ khổng lồ đi ngang qua hai người mà thấy hoảng sợ. Con quỷ khổng lồ kia tiến nhanh đến bên một cánh cửa dẫn vào một căn phòng ở lầu ba. Cái mũi nhỏ xíu tức cười của nó ngửi tới ngửi lui trên cánh cửa, giống như ngửi được mùi gì đó.
Snape đương nhiên biết rõ con quỷ khổng lồ này ngửi thấy mùi gì. Đó là mùi của quỷ khổng lồ cái tiết ra khi đến mùa động đực được anh đặc biệt tinh chế, bôi lên cánh cửa. Thứ mùi này ngoài quỷ khổng lồ đực ra thì không loài nào ngửi thấy được. Tuy nhiên anh muốn thử ngó bộ dạng của Quirrel khi chống lại con quỷ khổng lồ này một chút.
Vừa trông thấy con quái vật, hẳn nhiên Quirrel cực kì giật mình: “Tại sao lại mò lên đây được chứ? Rõ ràng ta đã thả bọn chúng xuống chỗ gần hầm rồi cơ mà!”
Rồi gã bắt đầu dùng tiếng quỷ khổng lồ, ra lệnh cho con quái vật kia bỏ đi, đến chỗ hầm. Tuy Harry nghe không hiểu lời gã nói, nhưng nhìn qua thì cậu cũng đoán được đại để phần nào. Chỉ là, rất hiển nhiên, con quỷ khổng lồ kia nhất quyết không chịu hợp tác. Nó còn chưa tìm được con quỷ khổng lồ cái đang động đực kia, thì làm sao mà dễ dàng nghe lệnh cho được.
Quirrel lảm nhảm thêm vài điều gì đó, nhưng đối với loài quỷ khổng lồ có bộ não cùng bé nhỏ kiểu này mà nói, về cơ bản là đàm phán không thể nào thành công được. Con quỷ khồng lồ vô cùng tức giận khi thấy thái độ xua đuổi của Quirrel, nó bèn giơ cây gậy trong tay lên, dường như muốn đập cho gã một cú trời giáng. Quirrel né được, gã bắt đầu nổi giận, bèn giơ đũa phép phóng một bùa nào đó về phía con quỷ khổng lồ. Thế nhưng bùa phép hoàn toàn chẳng xi – nhê gì với lớp da dày cui lại cứng như đá kia, mà ngược lại còn chọc cho con quỷ điên cuồng hơn. Nó ngúc ngoắc xoay người, trừng mắt nhìn một cách ngu ngốc, tay tiếp tục quơ quơ khúc gỗ bự chảng.
Quirrel cũng phát điên phát rồ. Gã không ngừng tung bùa chú, thế nhưng hành động kiểu này chẳng những không phát huy hiệu quả, mà trái lại còn khiến nó đã điên lại càng điên hơn. Con quỷ khổng lồ bắt đầu gầm rú, khúc gỗ trong tay nó vung loạn xạ, không ngừng đập về phía gã! Quirrel lập tức thấy hối hận. Quỷ khổng lồ bị chọc giận chẳng hề dễ dối phó chút nào. Gã vừa lúng túng né khúc gỗ, vừa vội vội vàng vàng chĩa đũa phép vào cánh cửa phòng hô lên: “Alohomora!” Cửa vừa bật mở, gã vội vàng lỉnh vào trong.
Snape thở dài: Quirrel, là mi tự chuốc lấy đấy nhé.
Từ sau cánh cửa vọng ra tiếng chó sủa gầm vang, lẫn trong đó có cả tiếng Quirrel thét lên đau đớn vội vàng mở cửa, lao ra ngoài. Nhưng vừa ra đến cửa, một cây gậy khổng lồ phang thẳng tới…
Snape che mắt Harry lại, lòng đầy tiếc rẻ: Lần này nếu đập vào đầu gã thì tốt biết bao, bản thân ta sẽ giảm được cả mớ rắc rối. Nhưng ngay lập tức, quái vật đã thỏa mãn nguyện vọng của anh, nó nhìn Quirrel đã bị dính một đòn nghiêm trọng chỗ ngực đang té nhào trên sàn, lập tức nhắm thẳng đầu gã mà giáng thêm cú chót.
Harry đang nép trong lòng anh đột nhiên rên lên một tiếng, Snape hạ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Vết sẹo của con… đau quá…” Harry gỡ tay anh, xoa xoa trán của mình, nhìn ra thảm kịch trước mắt —— Hiển nhiên là thân xác Giáo sư Quirrel đã không còn ra hình thù nguyên vẹn. Con quỷ khổng lồ thấy chẳng được tích sự gì, gầm lên một tiếng, đi dọc theo cầu thang bên kia xuống lầu.
“Mr, có phải Giáo sư Quirrel, ông ấy…” Harry thì thầm hỏi, “Là ông ấy thả đám quỷ khổng lồ ra, phải không ạ?”
“Rõ là thế.” Snape nói, “Nhưng hắn lại đánh giá thấp khả năng của con quỷ khổng lồ…”
“Phải chăng ông ấy đang tìm kiếm cái gì đó, đúng không Mr?” Harry nhớ lại hành động vừa rồi của Quirrel, “Có phải trong gian phòng kia có thứ gì đó rất quan trọng, nên mới thả quỷ khổng lồ ra, nhân cơ hội đó mà lén kiếm tìm, hả chú?”
“Không sai.” Snape gật gật đầu. Lúc này, cả hai đều chú ý thấy, từ trên đầu Quirrel, một bụm khói đen thoát ra. Bụm khói dần dần kết hình, dạng như một cái đầu người. Cái đầu rú lên một tiếng gào, phóng xuống dưới lầu!
Chết tiệt, anh vốn cho là quái vật làm một kích mạnh như vậy, có thể thuận tiện đem chủ hồn tiêu diệt hết, nào biết được… Snape khẽ rủa thầm.
Harry rõ ràng cảm thấy vết sẹo của mình đau đớn, cậu kéo nhẹ vạt áo Snape: “Mr, đó là… Người kia ạ?”
“Nhóc cảm nhận được?” Snape nhìn được vết sẹo của nó đang sưng tấy đỏ lên, “Đau lắm sao?”
“Hắn đang cực kì phẫn nộ…” Harry bưng trán, “Hắn sẽ đi đâu hả Mr?”
“Ta cũng không biết.” Snape chìm trong suy tưởng.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay hai chương…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook