Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất
-
Chương 257: Một cỗ quan tài
Editor: Waveliterature Vietnam
Sợi tơ màu bạc dần dần biến mất, khuôn mặt của Clark dần hiện rõ lên.
Trong ánh mắt của cô bé tỏa ra một sự bất lực, sợ hãi, oán hận…
Cô nhớ ra nguyên nhân gây ra cái chết cho mình.
"Đó là Công Tước bóng đêm! Anh ta là một ma cà rồng, hút hết máu của ta đến khi khô cạn." Clark phẫn nộ nói.
"CÔng Tước bóng đêm?" Anh ta là ai?" Daisy hỏi lần nữa.
"Anh ta là một người của tộc Simoore, cũng là một ma cà rồng tà ác. Cha ta từng tín nhiệm anh ấy, nhưng anh ta thừa dịp cha tôi không có phòng bị, mà sát hại cha ta."
Clark vật lộn với nỗi buồn và đau đớn.
Daisy không thể chịu đựng được, kéo tay áo của Ellen, một đôi mắt to đẹp đẫm nước mắt, nhìn Ellen, im lặng cầu xin tha cho Clark.
Ellen thấy vậy nên giải trừ cơ thể đang bất định của Clark.
« Simmoore là gì? » Daisy hỏi, ở cô có quá nhiều nghi vấn.
« Các nhóm thành viên ban đầu của Simoore là một nhóm các pháp sư luôn khao khát được sự sống vĩnh cửu. Họ không biết họ đã có được sự tương trợ từ sức mạnh gì, mà có khả năng hút máu thông qua thuật giả kim, ma thuật và máu của một trưởng làng. » Ellen giải thích, Daisy nghe xing sững sờ.
« Tuy nhiên họ đã sớm phát hiện ra rằng phép thuật của họ không còn mạnh mẽ nữa. Nhưng thông qua học tập và cống hiến, họ đã có một loại ma thuật mới. Loại ma thuật này nhờ vào máu để hoàn thành. Nhưng vì họ trở thành ma cà rồng theo cách riêng của họ nên họ đã trở thành kẻ thù của các bộ tộc ma cà rồng khác. »
"Em biết tất cả mọi thứ!" Daisy cảm thấy tốc độ tăng trưởng của em trai cô vượt quá sức tưởng tượng của cô, cô ngày càng không thể liên hệ đến một đứa trẻ luôn ở phía sau mình lúc trước mà bây giờ lại trưởng thành như thế này.
"ĐÚng vậy, Công Tước bóng đêm đã trở thành người bạn tốt của cha tôi khi mà ông đang ở ẩn. Cha tôi là một bậc thầy về kiến trúc, vì vậy ông đã cẩn thận cất giấu kho báu trong phòng bí mật, và Công TƯớc bóng đêm biết vấn đề này nên đã lợi dụng kho báu để thực hiện kế hoạch tà ác của mình."
Clark đã bình tĩnh trở lại đem tất cả những thông tin mình biết rồi nói ra, đối với cô chỉ khi dựa vào sức mạnh của người ngoài mới có thể trả thù được.
"Kế hoạch tà ác là gì?" Ellen bắt đầu hỏi Clark những trọng điểm.
"Ta chỉ biết rằng đó là một cách tà ác khi sử dụng máu tươi để tăng trưởng sức mạnh của ma cà rồng, và các phù thủy bình thường khó có thể sánh được."
Đối với vấn đề này, Clark không biết nhiều. "Trước khi tôi chết, tôi chỉ nghe anh ta nói qua như vậy."
"Anh ấy thực sự đã quyết định sử dụng vùng đất này làm căn cứ để hoàn thành thí nghiệm của mình khi biết rằng cha tôi muốn xây dựng một biệt thự." Clark phẫn nộ nói.
"Cô có biết anh ta ở đâu không?" Ellen hỏi.
Daisy vô cùng ngạc nhiên, cô từ trước đến giờ không nghĩ đến, em trai của mình lại có lòng nhiệt tình ấm áp đến như vậy!
Tất nhiên, Ellen đối với Clark trước mặt anh có chút thương cảm cho cô – nhưng nhưng cũng đã tạo cho anh một động lực mạnh mẽ đi tìm Công Tước bóng đêm, anh ta muốn mở mang kiến thức về phép thuật của ma cà rồng một chút.
Hơn nữa, kho báu của cha Clark cũng đáng để tìm kiếm, viên đá ma thuật có thể đổi đá thành vàng, nhưng nhiều loại tài nguyên khác không phải là đá ma thuật có thể thay – Có lẽ Nick Flamel biết nhiều công dụng về nó, nhưng rõ ràng trước mắt Ellen không hiểu sâu hơn về nhiều tác dụng hữu ích của viên đá ma thuật.
"Ta biết, ta có thể dẫn đường cho các bạn." Clark, người đã tìm thấy Công Tước bóng đêm đã không ngần ngại dẫn đường bọn người Ellen.
Nếu như không thể tiêu diệt ma cà rồng tà ác kia, nhưng cũng tốt khi mà tìm ra hắn - Clark hoàn toàn không nghĩ gì, nếu Allen thất bại, chuyện gì sẽ xảy ra.
Clark nhanh chóng bay về phía trước, Ellen và Daisy vội vàng đuổi theo, họ phải rẽ cua mấy lần, rồi cuối cùng cũng đi đến đường hầm cuối.
Một cánh cửa gỗ đỏ thẫm xuất hiện trước mắt họ.
Xa xa, Clark dừng lại.
"Vì vậy, chúc các bạn may mắn. Nếu như có thể thành công tiêu diệt Công Tước bóng đêm, ta đồng ý đem tất cả vị trí của kho báu cho các bạn."
Nói xong, Clark lập tức biến mất ở một khúc cua, và không còn nhìn thấy nữa.
Ellen cầm lấy tay cầm của cánh cửa.
Daisy không có ngăn cản Ellen, ""Có phải tốt hơn là đợi cha mẹ về nhà và khám phá lại không?"
"Vì vậy, dì Josephine sẽ ngăn cản chúng ta lại. Chúng ta phải khám phá những gì ở đằng sau cánh cửa này." Ellen nói một cách bình tĩnh, "Daisy, ta nghi ngờ rằng dì Josephine cũng đã bị Công Tước bóng đêm biến trở thành hậu duệ của ma cà rồng, như vậy cô không thể nào chống lại hắn, em lúc trước không báo cho họ biết cũng là vì nguyên nhân này – và tất nhiên dì Josephine sẽ không cho chúng ta biết sự thật, nhưng cô ấy sẽ luôn nói bóng nói gió với chúng ta, chúng ta phải cứu cô ấy…Em vẫn chưa nắm bắt được việc sử dụng các sinh vật bất tử để giam cầm một xác sống cao cấp."
Nói xong, không đợi Daisy phản ứng, Ellen liền chuyển động tay cầm cửa, kéo cánh cửa ra.
Cánh cửa này vô cùng nặng, khi mở phát ra một âm thanh rất cổ quái, giống như cánh cửa đầu tiên.
Ellen giơ đũa phép thuật lên, chiếu ánh sáng huỳnh quang của đũa phép về phía trước.
"Một căn phòng," Ellen nhẹ nói, "Một căn phòng ở đầu đường hầm."
Ánh sáng ở đũa phép thuật sáng loáng, chiếu sáng bức tường đen sì, bức tường trống rỗng, Ellen và Daisy cùng đi vào và nhìn xung quanh căn phòng.
"Có vẻ như không có gì lớn? Là một căn phòng trống" Daisy nói, "Đó chỉ là một căn phòng trống mà thôi."
« Đây không phải là căn phòng trống không. » Ellen nói nhỏ nhẹ, anh xoay cây đũa phép trên tay của mình về phía một vật lớn trên sàn nhà của căn phòng.
Sau đó hai chị em điều ngơ ngác nhìn qua, lặng lẽ đến gần nó.
"Đây là cái gì?" Daisy hỏi.
"Một cỗ quan tài." Ellen vẫn trả lời câu hỏi mà chị gái anh đã biết.
Nhận được sự chính xác từ em trai, trái tim của Daisy gần như ngừng đập.
Cô thật sự đã sợ hãi, nhưng toàn bộ cơ thể của cô lại bắt đầu đông cứng, rét run, và thắt chặt – Daisy nghĩ vì mình nhất thời quá hưng phấn.
Ellen dùng đũa phép của mình chiếu vào quan tài ở giữa phòng, và ở khe hở những vật đen sì không ngừng nhảy lên.
"Ta chưa từng gặp qua loại quan tài nào như vậy." Daisy thì thào nói.
Ellen không phản hồi của cô, mà cẩn thận nhìn vào quan tài trước mặt.
Ánh sáng rực rỡ của cây đũa phép chiếu vào tấm gỗ đen sì, anh nhìn thấy tay cầm bằng đồng ở hai đầu của quan tài có hình vuông.
"Thế nào?" Daisy cố gắng nhỏ lời hỏi. "Muốn mở ra không…"
"Công Tước bóng đêm mà Clark nói chắc hẳn đang nằm ở bên tròn." Ellen giơ đũa phép thuật lên, bốn bức tường trống rỗng, mặt tường bóng loáng, xám xịt, không có cửa sổ, không có tủ âm tường, chỉ vỏn vẹn có một cánh cửa dẫn đến đường hầm kia.
Ngay tại cuối đường hầm quanh co, có một căn phòng bí mật. Ngay trong căn phòng bí mật dưới lòng đất này, có một cỗ quan tài…Ellen hít thở thật sâu, đi về phía quan tài.
"Em muốn làm gì?" Daisy lo lắng hỏi, cô sợ hãi núp sau cánh cửa không dám tiến lên.
"Em chỉ muốn xem một chút," Ellen nhẹ nhàng kéo tay của Daisy ra, trả lời, "Yên tâm, không mở quan tài ra hắn không nghe thấy không thể tấn công được."
« "Ồ," Daisy hét lên. "Ta... ừm... ta không nghĩ chúng ta nên làm điều này."
Allen nhìn lại cô, và anh ta thắp sáng khuôn mặt của Daisy bằng ánh sáng của cây đũa phép.
Ellen nhìn thấy cằm của Daisy đang run rẩy, một đôi mắt xanh nheo lại rồi nhìn vào cỗ quan tài.
"Daisy, đừng sợ, nếu như chị sợ chị có thể đứng ở đây…" Ellen thoải mái và nhẹ nhàng an ủi, "Yên tâm, em có một lời nguyền để đối phó với xác sống."
"Không phải thế," Daisy phủ nhận. "Chị không sợ, nhưng chị nghĩ có lẽ chúng ta nên đến gặp bố, mẹ, Albert."
"Tại sao?" Ellen giữ khuôn mặt với cây đũa phép và anh thấy cằm của Daisy bắt đầu run rẩy trở lại.
"Bởi vì quan tài không thể tùy tiện mở ra." Daisy đáp, hai tay cô ôm chặt mình trước ngực.
"Daisy, không cần lo lắng," Ellen lắc đầu, cẩn thận từng li từng tí mà đi đến quan tài, "Tuy nhiên nếu có bất cứ điều gì, chị hãy dùng ảo ảnh di hình để dẫn ba mẹ đến cứu em, nhưng chúng ta bây giờ phải nhân cơ hội dì không khống chế hành động của chúng ta…"
Sợi tơ màu bạc dần dần biến mất, khuôn mặt của Clark dần hiện rõ lên.
Trong ánh mắt của cô bé tỏa ra một sự bất lực, sợ hãi, oán hận…
Cô nhớ ra nguyên nhân gây ra cái chết cho mình.
"Đó là Công Tước bóng đêm! Anh ta là một ma cà rồng, hút hết máu của ta đến khi khô cạn." Clark phẫn nộ nói.
"CÔng Tước bóng đêm?" Anh ta là ai?" Daisy hỏi lần nữa.
"Anh ta là một người của tộc Simoore, cũng là một ma cà rồng tà ác. Cha ta từng tín nhiệm anh ấy, nhưng anh ta thừa dịp cha tôi không có phòng bị, mà sát hại cha ta."
Clark vật lộn với nỗi buồn và đau đớn.
Daisy không thể chịu đựng được, kéo tay áo của Ellen, một đôi mắt to đẹp đẫm nước mắt, nhìn Ellen, im lặng cầu xin tha cho Clark.
Ellen thấy vậy nên giải trừ cơ thể đang bất định của Clark.
« Simmoore là gì? » Daisy hỏi, ở cô có quá nhiều nghi vấn.
« Các nhóm thành viên ban đầu của Simoore là một nhóm các pháp sư luôn khao khát được sự sống vĩnh cửu. Họ không biết họ đã có được sự tương trợ từ sức mạnh gì, mà có khả năng hút máu thông qua thuật giả kim, ma thuật và máu của một trưởng làng. » Ellen giải thích, Daisy nghe xing sững sờ.
« Tuy nhiên họ đã sớm phát hiện ra rằng phép thuật của họ không còn mạnh mẽ nữa. Nhưng thông qua học tập và cống hiến, họ đã có một loại ma thuật mới. Loại ma thuật này nhờ vào máu để hoàn thành. Nhưng vì họ trở thành ma cà rồng theo cách riêng của họ nên họ đã trở thành kẻ thù của các bộ tộc ma cà rồng khác. »
"Em biết tất cả mọi thứ!" Daisy cảm thấy tốc độ tăng trưởng của em trai cô vượt quá sức tưởng tượng của cô, cô ngày càng không thể liên hệ đến một đứa trẻ luôn ở phía sau mình lúc trước mà bây giờ lại trưởng thành như thế này.
"ĐÚng vậy, Công Tước bóng đêm đã trở thành người bạn tốt của cha tôi khi mà ông đang ở ẩn. Cha tôi là một bậc thầy về kiến trúc, vì vậy ông đã cẩn thận cất giấu kho báu trong phòng bí mật, và Công TƯớc bóng đêm biết vấn đề này nên đã lợi dụng kho báu để thực hiện kế hoạch tà ác của mình."
Clark đã bình tĩnh trở lại đem tất cả những thông tin mình biết rồi nói ra, đối với cô chỉ khi dựa vào sức mạnh của người ngoài mới có thể trả thù được.
"Kế hoạch tà ác là gì?" Ellen bắt đầu hỏi Clark những trọng điểm.
"Ta chỉ biết rằng đó là một cách tà ác khi sử dụng máu tươi để tăng trưởng sức mạnh của ma cà rồng, và các phù thủy bình thường khó có thể sánh được."
Đối với vấn đề này, Clark không biết nhiều. "Trước khi tôi chết, tôi chỉ nghe anh ta nói qua như vậy."
"Anh ấy thực sự đã quyết định sử dụng vùng đất này làm căn cứ để hoàn thành thí nghiệm của mình khi biết rằng cha tôi muốn xây dựng một biệt thự." Clark phẫn nộ nói.
"Cô có biết anh ta ở đâu không?" Ellen hỏi.
Daisy vô cùng ngạc nhiên, cô từ trước đến giờ không nghĩ đến, em trai của mình lại có lòng nhiệt tình ấm áp đến như vậy!
Tất nhiên, Ellen đối với Clark trước mặt anh có chút thương cảm cho cô – nhưng nhưng cũng đã tạo cho anh một động lực mạnh mẽ đi tìm Công Tước bóng đêm, anh ta muốn mở mang kiến thức về phép thuật của ma cà rồng một chút.
Hơn nữa, kho báu của cha Clark cũng đáng để tìm kiếm, viên đá ma thuật có thể đổi đá thành vàng, nhưng nhiều loại tài nguyên khác không phải là đá ma thuật có thể thay – Có lẽ Nick Flamel biết nhiều công dụng về nó, nhưng rõ ràng trước mắt Ellen không hiểu sâu hơn về nhiều tác dụng hữu ích của viên đá ma thuật.
"Ta biết, ta có thể dẫn đường cho các bạn." Clark, người đã tìm thấy Công Tước bóng đêm đã không ngần ngại dẫn đường bọn người Ellen.
Nếu như không thể tiêu diệt ma cà rồng tà ác kia, nhưng cũng tốt khi mà tìm ra hắn - Clark hoàn toàn không nghĩ gì, nếu Allen thất bại, chuyện gì sẽ xảy ra.
Clark nhanh chóng bay về phía trước, Ellen và Daisy vội vàng đuổi theo, họ phải rẽ cua mấy lần, rồi cuối cùng cũng đi đến đường hầm cuối.
Một cánh cửa gỗ đỏ thẫm xuất hiện trước mắt họ.
Xa xa, Clark dừng lại.
"Vì vậy, chúc các bạn may mắn. Nếu như có thể thành công tiêu diệt Công Tước bóng đêm, ta đồng ý đem tất cả vị trí của kho báu cho các bạn."
Nói xong, Clark lập tức biến mất ở một khúc cua, và không còn nhìn thấy nữa.
Ellen cầm lấy tay cầm của cánh cửa.
Daisy không có ngăn cản Ellen, ""Có phải tốt hơn là đợi cha mẹ về nhà và khám phá lại không?"
"Vì vậy, dì Josephine sẽ ngăn cản chúng ta lại. Chúng ta phải khám phá những gì ở đằng sau cánh cửa này." Ellen nói một cách bình tĩnh, "Daisy, ta nghi ngờ rằng dì Josephine cũng đã bị Công Tước bóng đêm biến trở thành hậu duệ của ma cà rồng, như vậy cô không thể nào chống lại hắn, em lúc trước không báo cho họ biết cũng là vì nguyên nhân này – và tất nhiên dì Josephine sẽ không cho chúng ta biết sự thật, nhưng cô ấy sẽ luôn nói bóng nói gió với chúng ta, chúng ta phải cứu cô ấy…Em vẫn chưa nắm bắt được việc sử dụng các sinh vật bất tử để giam cầm một xác sống cao cấp."
Nói xong, không đợi Daisy phản ứng, Ellen liền chuyển động tay cầm cửa, kéo cánh cửa ra.
Cánh cửa này vô cùng nặng, khi mở phát ra một âm thanh rất cổ quái, giống như cánh cửa đầu tiên.
Ellen giơ đũa phép thuật lên, chiếu ánh sáng huỳnh quang của đũa phép về phía trước.
"Một căn phòng," Ellen nhẹ nói, "Một căn phòng ở đầu đường hầm."
Ánh sáng ở đũa phép thuật sáng loáng, chiếu sáng bức tường đen sì, bức tường trống rỗng, Ellen và Daisy cùng đi vào và nhìn xung quanh căn phòng.
"Có vẻ như không có gì lớn? Là một căn phòng trống" Daisy nói, "Đó chỉ là một căn phòng trống mà thôi."
« Đây không phải là căn phòng trống không. » Ellen nói nhỏ nhẹ, anh xoay cây đũa phép trên tay của mình về phía một vật lớn trên sàn nhà của căn phòng.
Sau đó hai chị em điều ngơ ngác nhìn qua, lặng lẽ đến gần nó.
"Đây là cái gì?" Daisy hỏi.
"Một cỗ quan tài." Ellen vẫn trả lời câu hỏi mà chị gái anh đã biết.
Nhận được sự chính xác từ em trai, trái tim của Daisy gần như ngừng đập.
Cô thật sự đã sợ hãi, nhưng toàn bộ cơ thể của cô lại bắt đầu đông cứng, rét run, và thắt chặt – Daisy nghĩ vì mình nhất thời quá hưng phấn.
Ellen dùng đũa phép của mình chiếu vào quan tài ở giữa phòng, và ở khe hở những vật đen sì không ngừng nhảy lên.
"Ta chưa từng gặp qua loại quan tài nào như vậy." Daisy thì thào nói.
Ellen không phản hồi của cô, mà cẩn thận nhìn vào quan tài trước mặt.
Ánh sáng rực rỡ của cây đũa phép chiếu vào tấm gỗ đen sì, anh nhìn thấy tay cầm bằng đồng ở hai đầu của quan tài có hình vuông.
"Thế nào?" Daisy cố gắng nhỏ lời hỏi. "Muốn mở ra không…"
"Công Tước bóng đêm mà Clark nói chắc hẳn đang nằm ở bên tròn." Ellen giơ đũa phép thuật lên, bốn bức tường trống rỗng, mặt tường bóng loáng, xám xịt, không có cửa sổ, không có tủ âm tường, chỉ vỏn vẹn có một cánh cửa dẫn đến đường hầm kia.
Ngay tại cuối đường hầm quanh co, có một căn phòng bí mật. Ngay trong căn phòng bí mật dưới lòng đất này, có một cỗ quan tài…Ellen hít thở thật sâu, đi về phía quan tài.
"Em muốn làm gì?" Daisy lo lắng hỏi, cô sợ hãi núp sau cánh cửa không dám tiến lên.
"Em chỉ muốn xem một chút," Ellen nhẹ nhàng kéo tay của Daisy ra, trả lời, "Yên tâm, không mở quan tài ra hắn không nghe thấy không thể tấn công được."
« "Ồ," Daisy hét lên. "Ta... ừm... ta không nghĩ chúng ta nên làm điều này."
Allen nhìn lại cô, và anh ta thắp sáng khuôn mặt của Daisy bằng ánh sáng của cây đũa phép.
Ellen nhìn thấy cằm của Daisy đang run rẩy, một đôi mắt xanh nheo lại rồi nhìn vào cỗ quan tài.
"Daisy, đừng sợ, nếu như chị sợ chị có thể đứng ở đây…" Ellen thoải mái và nhẹ nhàng an ủi, "Yên tâm, em có một lời nguyền để đối phó với xác sống."
"Không phải thế," Daisy phủ nhận. "Chị không sợ, nhưng chị nghĩ có lẽ chúng ta nên đến gặp bố, mẹ, Albert."
"Tại sao?" Ellen giữ khuôn mặt với cây đũa phép và anh thấy cằm của Daisy bắt đầu run rẩy trở lại.
"Bởi vì quan tài không thể tùy tiện mở ra." Daisy đáp, hai tay cô ôm chặt mình trước ngực.
"Daisy, không cần lo lắng," Ellen lắc đầu, cẩn thận từng li từng tí mà đi đến quan tài, "Tuy nhiên nếu có bất cứ điều gì, chị hãy dùng ảo ảnh di hình để dẫn ba mẹ đến cứu em, nhưng chúng ta bây giờ phải nhân cơ hội dì không khống chế hành động của chúng ta…"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook