Hấp Huyết Nga
Chương 10: Hấp huyết nga - Hồi 10

Sử Song Hà nói:

– Vậy phải đi hỏi gã.

Thường Hộ Hoa không ngờ đã nghe hết, quay đầu lại nói:

– Thứ hoa đó tịnh không có gì không ổn.

Sử Song Hà nói:

– Ta nguyên nhìn không ra có chỗ nào không ổn, chỉ lànãy thấy bộ dạng của ngươi cho nên nghĩ mình hoa mắt nhìn sơ hốt.

Thường Hộ Hoa lại không nói gì nữa, đầu cũng đã quay đi.

Sử Song Hà chỉ còn nước ngậm miệng.

Quách Phác cho dù có còn hy vọng, kết quả cũng chỉ có thất vọng.

Lời nói của Sử Song Hà toàn là sự thật.

Rất nhiều người trong thôn đều nhận ra Quách Phác, trong đó có vài người lòng hiếu kỳ đặc biệt nặng, luôn luôn lưu ý đến hành động của Quách Phác. Bọn họ khẳng định Quách Phác mỗi mười ngày lại đánh xe đến, dừng trước Vân Lai khách sạn, khiêng từ trong xe xuống mấy cái lồng đậy vải đen, lại mang vào khách sạn.

Bà vợ ông chủ trà điếm trước thôn còn nói lúc Quách Phác lần đầu tiên đến đây, là một cỗ xe ngựa đưa đến, còn ghé hỏi ả coi Vân Lai khách sạn nằm ở đâu.

Người trong thôn vô luận là nhìn ra sao, cũng chỉ là người trong thôn.

Bọn họ không giống như đồng đảng của Sử Song Hà, bởi vì Sử Song Hà vừa đi đến gần bọn họ, bọn họ lại tỏ vẻ sợ sệt hẳn.

Thứ biểu tình kinh hãi đó chân thật phi thường, tựa hồ không chỉ có con nít, mà cả người lớn cũng coi Sử Song Hà là yêu đạo.

Bọn họ giống như một đám thôn nhân nhiệt tình thuần phác, đối với người lạ thông thường rất thân thiện.

Người lạ hành động quỷ dị thì lại ngoại lệ, Quách Phác chính là hạng người lạ đó.

Cho nên bọn họ đối với Quách Phác giới phòng dữ lắm, cũng đặc biệt lưu ý.

Lời tự thuật của bọn họ còn tường tế hơn cả Sử Song Hà, lời tự thuật của hai bên tịnh không có gì khác biệt lắm.

Bọn họ, không còn nghi ngờ gì nữa, rất hợp tác.

Bởivì trong bọn họ không ít người vào thành từng gặp Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn.

Biết thân phận của Đỗ Tiếu Thiên, ít ra cũng có ba người.

Vậy là đủ quá rồi. Ba người, ba cái miệng. Địa phương này chỉ là một địa phương nhỏ, thôn nhân không nghi ngờ gì.

Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn trên mình vận quan phục.

Quan phục tượng trưng cho uy nghiêm, thôn nhân đều biết rõ. Lực lượng quan phủ, phô trương giữa làng xóm lại càng trầm trọng vô cùng.

Cho nên thôn nhân hễ hỏi là đáp. Dương Tấn thích nhất là gặp hạng người đó, Quách Phác tựa hồ khinh ghét cực kỳ.

Người của Quảng Phong Hiệu đối với Quách Phác mà nói lại càng thấy ghét hơn.

Tên chưởng quầy vừa gặp mặt đã nhận ra gã liền.

Bọn họ về thành tìm đến Quảng Phong Hiệu thì đã sắp đến hoàng hôn, trời lại vẫn còn sáng, tên chưởng quầy tịnh không khó gì thấy rõ mặt mày Quách Phác.

Quách Phác vừa bước vào điếm, tên chưởng quầy đã từ đằng sau quầy đứng bật dậy:

– Công tử ...

Hắn trầm ngâm, nói không hết câu, hiển nhiên là nhận ra Quách Phác, nhưng nhất thời lại không nhớ tên Quách Phác.

Dương Tấn một bên nhịn không được:

– Gã họ Quách.

Tên chưởng quầy liền ứng thanh:

– Đúng. Là Quách công tử.

Hắn giương tròn mắt, trừng trừng nhìn Dương Tấn:

– Nguyên lai là Dương tổng bộ đầu.

Dương Tấn hỏi:

– Ngươi cũng nhận ra ta?

Tên chưởng quầy đáp:

– Tổng bộ đầu tuy chưa từng vào đây, lại đã không dưới trăm lần đi ngang qua ngoài cửa.

Ngoài cửa là đường lớn, Dương Tấn nào chỉ trăm lần đi lại trên đường lớn, chưởng quầy không nhận ra y mới là kỳ quái.

Dương Tấn đương nhiên biết, y sờ sờ mũi, đang muốn nói gì, chưởng quầy lại đã nói tiếp:

– Không biết tổng bộ đầu đến đây có mục đích gì?

Dương Tấn đáp:

– Tra án.

Chưởng quầy hoang mang:

– Bọn tôi ở đây đâu có gì xảy ra.

Dương Tấn thốt:

– Vụ án này cũng không phải dính tới các ngươi.

Chưởng quầy hỏi:

– Vậy dính tới ai?

Dương Tấn đáp:

– Vị Quách công tử này.

Chưởng quầy ngạc nhiên nhìn Quách Phác.

Dương Tấn hỏi tiếp:

– Ngươi sao lại nhận ra vị Quách công tử này?

Chưởng quầy đáp:

– Gã là khách cũ của bọn tôi.

Dương Tấn hỏi:

– Có phải là khách thường ghé?

Chưởng quầy nghĩ ngợi:

– Nếu tôi không lầm thì gã chỉ từng đến một lần.

Dương Tấn hỏi:

– Lànào?

Chưởng quầy đáp:

– Đại khái khoảng hai ba tháng trước.

Dương Tấn hỏi:

– Đến hai tháng trước hay là ba tháng trước?

Chưởng quầy đáp:

– Không rõ nữa, Quảng Phong Hiệu tịnh không phải chỉ làm ăn với một người.

Dương Tấn hỏi:

– Ấn tượng của ngươi về gã có sâu sắc không?

Chưởng quầy đáp:

– Đối với khách nhân sộp mà bọn tôi từng giao dịch, bọn tôi thông thường đều tận hết khả năng nhớ lấy dung mạo của y, để khi lần thứ hai bước vào là chào đón, gây ấn tượng tốt với khách nhân, đó là bí quyết làm ăn.

Dương Tấn hỏi:

– Vậy lần đó số tiền giao dịch có nhiều không?

Chưởng quầy nghĩ ngợi:

– Ba ngàn lượng.

Dương Tấn gật đầu cười:

– Rất tốt.

Chưởng quầy ngạc nhiên:

– Rất tốt cái gì?

Dương Tấn đáp:

– Chứng minh được chuyện này tịnh không hoàn toàn là hư cấu.

Đỗ Tiếu Thiên bên cạnh tiếp lời:

– Nếu quả muốn chứng minh thêm một bước nữa, không thể không làm rõ chuyện ngày tháng.

Chưởng quầy hỏi:

– Đỗ bộ đầu?

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Ngươi không nhận lầm người.

Chưởng quầy nói:

– Kinh động đến hai vị bộ đầu, chuyện này tin rằng nghiêm trọng phi thường.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Cho nên các ngươi tốt hơn hết là tận lực trợ giúp.

Chưởng quầy nói:

– Không cần phải nói vậy, bọn tôi cũng biết phải nên làm sao.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Còn chưa thỉnh giáo ...

Chưởng quầy nói:

– Họ Thang, làm chưởng quầy ở đây.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Thang chưởng quầy, về phương diện ngày giờ ...

Chưởng quầy lên tiếng:

– Kỳ thực cũng đơn giản, lật sổ sách hai ba tháng trước có thể tra ra liền.

Hắn ngừng một chút:

– Đương nhiên tốt hơn hết là có tấm ngân phiếu đem đối chiếu.

Ngân phiếu đã hoàn lại cho Sử Song Hà.

Sử Song Hà tịnh không có theo bọn họ vào thành, bất quá số ngân phiếu và ngày tháng ngân phiếu xuất ra bọn họ đều đã từng đọc qua, đều ghi nhớ trong lòng.

Ngày tháng tấm ngân phiếu đó xuất ra là mười lăm tháng mười hai, số ngân phiếu là hai trăm bốn mươi chín.

Thang chưởng quầy lật tra sổ sách trong ngày mười lăm tháng mười hai, đối chiếu tìm ngân phiếu số hai trăm bốn mươi chín.

Tất cả đều phù hợp với lời nói của Sử Song Hà. Hoàn toàn là sự thật, tịnh không phải là hư cấu.

Quách Phác quả thật đã đến Quảng Phong Hiệu vào ngày mười lăm tháng mười hai, đã đổi bạc lấy tấm ngân phiếu ba ngàn lượng!

Sổ sách lật mở trên quầy, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn thấy rõ lắm rồi, Thường Hộ Hoa cũng vậy.

Quách Phác cũng không ngoại lệ, sắc mặt gã tái nhợt, mục quang ngưng kết, ngây ngốc nhìn sổ sách trên quầy.

Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn mục quang lại bắt đầu di động, quay về phía Quách Phác.

Thường Hộ Hoa không hẹn mà mục quang cũng cùng quay qua.

Quách Phác phảng phất hoàn toàn không có cảm giác.

Dương Tấn cười lạnh một tiếng:

– Ngươi nhìn thấy rồi?

Quách Phác gật đầu.

Dương Tấn cười lạnh:

– Chuyện này ngươi giải thích làm sao?

Quách Phác đáp:

– Tôi vô phương giải thích.

Dương Tấn hỏi:

– Ngươi nhận tội?

Quách Phác lắc đầu:

– Tôi không có phạm tội, đây là một âm mưu có dự bố, bọn chúng âm mưu hãm hại tôi!

Dương Tấn hỏi:

– Bọn chúng? Ai?

Quách Phác cười thảm:

– Tôi hy vọng mình cũng có thể biết được.

Dương Tấn thốt:

– Ngươi biết, bọn chúng kỳ thật cũng chỉ có một người -- chính ngươi!

Quách Phác cười thảm không nói gì.

Dương Tấn hỏi:

– Ngươi còn có gì để nói nữa?

Quách Phác không nói gì hết.

Dương Tấn liền kêu:

– Người đâu!

Không có ai đến. Y la lên xong mới nhớ đến bên mình chỉ có một thủ hạ là Đỗ Tiếu Thiên.

Đỗ Tiếu Thiên nghe tiếng bước lên:

– Chuyện gì?

Dương Tấn phất tay:

– Bắt gã lại, trước hết giải vào nhà lao.

Đỗ Tiếu Thiên cười.

Hắn nãy giờ vẫn nắm giữ vai Quách Phác, hiện tại lại tịnh không phải đang trong nha môn.

Dương Tấn nhớ lại mình vẫn đang ở Quảng Phong Hiệu, thở dài:

– Vụ án này thật làm cho ta hồ đồ rồi.

Thường Hộ Hoa điềm đạm lên tiếng:

– Vụ án này cũng thật làm cho người ta đau đầu.

Mục quang của chàng vẫn còn lưu lại trên mặt Quách Phác.

Quách Phác cũng đang nhìn chàng, nhãn thần phức tạp dị thường.

Thường Hộ Hoa thăm dò:

– Ngươi có phải có chuyện gì muốn nói với ta không?

Quách Phác đáp:

– Chỉ có một câu.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Nói đi.

Quách Phác nói:

– Tôi tịnh không có sát hại Thôi Bắc Hải.

Thường Hộ Hoa trân trân nhìn gã.

Quách Phác không tránh né nhãn quang của Thường Hộ Hoa, từ biểu tình của gã mà nhìn, tịnh không giống như đang nói láo.

Thường Hộ Hoa thở dài một tiếng, từ từ thốt:

– Đến nước này, ta thật khó có thể tin lời ngươi nói.

Quách Phác không nói gì.

Thường Hộ Hoa nói tiếp:

– Không những là ta, bất kỳ người nào e rằng cũng như vậy mà thôi, một chuyện, hai chuyện đều có thể nói là xảo hợp, chuyện nào cũng xảo hợp hết thì sao được.

Quách Phác vẫn không nói gì.

Thường Hộ Hoa lại nói:

– Cho dù thật sự là oan uổng, trước mắt cũng chỉ còn nước tạm thời chịu ủy khuất, đợi điều tra rõ ràng xem ngươi có liên quan hay không, nếu không quan phủ nhất định sẽ phóng thích ngươi.

Quách Phác thở dài một tiếng.

Thường Hộ Hoa còn nói:

– Là này hay là nọ, sự tình thủy chung quy sẽ có ngày minh bạch!

Quách Phác chung quy đã mở miệng:

– Tôi biết ông là một kiếm khách chính nghĩa!

Thường Hộ Hoa không nói gì.

Quách Phác từ từ nói tiếp:

– Tôi tịnh không cầu ai, chỉ mong ông chủ trì công đạo.

Thường Hộ Hoa gật đầu.

Đoàn người rời khỏi Quảng Phong Hiệu, về đến nha môn, hoàng hôn đã chợp tắt, bóng đêm đã giáng lâm.

“Cheng cheng cheng” ba tiếng trống canh, đêm đã khuya.

Bình nhật vào giờ này thái thú Cao Thiên Lộc đã đi nghỉ, đêm nay lại ngoại lệ, canh ba đã gần tàn, người thì vẫn còn ngoài thiên sảnh.

Trừ ông ta ra, còn có Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn, bọn họ vẫn đang đàm luận chuyện Hấp Huyết Nga.

Chuyện này cũng quả thật quá quỷ dị, khủng bố.

Cơn buồn ngủ của Cao Thiên Lộc đã hoàn toàn tiêu tán, bọn Thường Hộ Hoa ba người càng không nghĩ gì tới ngủ, thế gian có phải thật sự có yêu ma quỷ quái không?

Dịch Trúc Quân, Quách Phác có phải thật là hai nga tinh?

Nguyên hung sát hại Thôi Bắc Hải có thật là hai người bọn họ? Chuyện bọn họ đàm luận, trung tâm cũng là ba điểm đó.

Chợt một cơn gió đêm thổi lọt qua màn lụa của cửa sổ, bốn người không hẹn mà cùng phát lãnh rùng mình.

Cao Thiên Lộc khẽ vuốt râu:

– Đối với chuyện này, bọn ta nên có một kết luận.

Dương Tấn thốt:

– Ty chức đã có từ sớm.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Dương bộ đầu thấy sao?

Dương Tấn đáp:

– Ty chức nhận thấy nguyên hung là Dịch Trúc Quân, Quách Phác hai người!

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Dương bộ đầu có phải tin vào sự tồn tại của yêu ma quỷ quái?

Dương Tấn ngẫm nghĩ, gật đầu.

Cao Thiên Lộc quay sang nnhìn Đỗ Tiếu Thiên:

– Ý của Đỗ bộ đầu thì sao?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Ty chức lại tương phản.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Không tin?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Hoàn toàn không tin.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Nguyên nhân?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Thế gian tuy không ít truyền thuyết liên quan đến yêu ma quỷ quái, nhưng có ai thật sự thấy qua yêu ma quỷ quái chứ?

Dương Tấn ngắt lời:

– Thôi Bắc Hải!

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Bọn ta nghĩ Thôi Bắc Hải đã từng đụng phải yêu ma quỷ quái, hoàn toàn là vì đã đọc qua phần ký lục của y, tin mọi chuyện ghi chú trong phần ký lục đó đều toàn là sự thật, bị phần ký lục đó làm ảnh hưởng đến lý trí.

Dương Tấn hỏi:

– Như vậy ngươi hoài nghi phần ký lục đó là giả?

Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu:

– Trừ phi Thôi Bắc Hải cố lộng huyền hư, nếu không phần ký lục đó chắc là không có vấn đề.

Dương Tấn hỏi:

– Cố lộng huyền hư? Bắt lấy sinh mệnh của chính mình?

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Cho nên ta tin phần ký lục đó không có vấn đề.

Dương Tấn hỏi:

– Điều đó với chuyện tin vào sự tồn tại của yêu ma quỷ quái có gì khác biệt?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Có khác biệt chứ.

Dương Tấn hỏi:

– Khác biệt chỗ nào?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Ghi chú trong phần ký lục đó là sự thật, cái Thôi Bắc Hải thấy vị tất là sự thật.

Dương Tấn hỏi:

– Ngươi nói rõ thêm nữa có được không?

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Ý của ta muốn nói, lúc Thôi Bắc Hải viết phần ký lục đó, vị tất mỗi lần đều đang trong tình huống bình thường.

Dương Tấn nói:

– Ta vẫn không hiểu.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Lúc viết phần ký lục đó, ta nghĩ có mấy lần những gì y nhìn thấy có thể căn bản không tồn tại.

Dương Tấn bộ dạng có vẻ vẫn chưa minh bạch, lại không hỏi nữa, chuyển qua thoại đề khác:

– Theo ngươi nói thì yêu ma quỷ quái không tồn tại, vậy những chuyện đó làm sao có thể phát sinh?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Ta nghĩ là do người.

Dương Tấn hỏi:

– Người nào?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Hoặc giả là Quách Phác, Dịch Trúc Quân.

Dương Tấn hỏi:

– Tanãy không phải đã nói hung thủ thật sự là hai người bọn họ sao?

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Ta lại không khẳng định là họ, cũng tịnh không nghĩ bọn họ là hai nga tinh.

Dương Tấn nói:

– Theo ngươi nói, hai người bọn họ nếu quả là hung thủ, làm sao giết chết Thôi Bắc Hải?

Cao Thiên Lộc nói:

– Phải, ngươi hãy đem kiến giải của mình nói ra tường tận để mọi người cùng tham khảo.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Được.

Hắn đằng hắng một tiếng rồi nói tiếp:

– Ty chức nghĩ chuyện này vốn không có gì kỳ quái, sở dĩ biến thành quỷ dị như vậy, khúc chiết như vậy, hoàn toàn là do tác dụng tâm lý của Thôi Bắc Hải.

Cao Thiên Lộc ngạc nhiên:

– Tác dụng tâm lý?

Thường Hộ Hoa lộ vẻ ngạc nhiên, Dương Tấn càng không cần phải nói đến.

Đỗ Tiếu Thiên giải thích:

– Vô luận đối với người hay thú, cho tới bất kỳ vật gì, đều tất nhiên có hiềm ác hoặc hỉ ái, thí dụ bản thân ta mà nói, nhìn thấy một vài người là lập tức sản sinh ra một cảm giác khinh ghét.

Cao Thiên Lộc cười hỏi:

– Ngươi muốn nói để chủ tiệm cầm đồ Thiên Phát ở thành bắc, Trương Phú?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Chính thị.

Cao Thiên Lộc nói:

– Trương Phú tướng phúc hậu, cười nói hòa khí, lại từ tốn, vốn tịnh không có gì đáng khinh ghét.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Nhưng vừa nhìn thấy mặt gã, ta đã hận không đánh gã một trận nên thân.

Cao Thiên Lộc thốt:

– Đó là vì ngươi biết gã tiếu lý tàng đao, trên sự thật là một tên ác bá ăn thịt người không nhổ xương, lại tìm không được chứng cớ phạm tội, không bắt trói gã bằng luật pháp được.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Con người đó quả thật là giảo hoạt.

Cao Thiên Lộc thốt:

– Cho nên ngươi càng nhìn gã càng thấy khinh ghét.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Đó cũng là tác dụng tâm lý.

Cao Thiên Lộc Thường Hộ Hoa không hẹn mà cùng nhất tề gật đầu.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Tác dụng tâm lý tịnh không phải chỉ có một thứ khinh ghét đó.

Trên mặt của hắn bỗng lộ nét kinh sợ:

– Lại nói về ta, vừa nhìn thấy cắc kè, không tự chủ được sợ lên liền, thậm chí chỉ nhìn thấy màu sắc giống cắc kè, vật gì giống cắc kè, cảm giác sợ hãi liền dâng lên đầu, chỉ là chưa tới mức ói mửa thôi.

Dương Tấn nhịn không được hỏi:

– Chuyện đó có quan hệ gì tới cái chết của Thôi Bắc Hải?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Thôi Bắc Hải tin rằng cũng có một thứ khiến cho y sợ hãi phi thường.

Dương Tấn hỏi:

– Là thứ gì?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Nga!

Dương Tấn giật mình:

– Hấp Huyết Nga?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Vị tất là Hấp Huyết Nga, đối với bất cứ loại nga nào, y có lẽ cũng có thể sinh ra nỗi sợ hãi trong lòng.

Dương Tấn thốt:

– Ồ?

Đỗ Tiếu Thiên liếc nhìn Thường Hộ Hoa rồi mới quay đầu đối diện Dương Tấn, bỗng hỏi:

– Hình trạng và màu sắc của loại Hấp Huyết Nga đó có phải khiến cho người ta chú ý hơn những phi nga khác, làm cho người ta cảm thấy yêu dị?

Thường Hộ Hoa không khỏi gật đầu, Dương Tấn cũng nói:

– Nào chỉ là yêu dị, phải là khủng bố nữa.

Đỗ Tiếu Thiên gật đầu:

– Quả thật là khủng bố.

Dương Tấn lại hỏi:

– Vậy thì sao?

Đỗ Tiếu Thiên khôngđáp, lại hỏi:

– Trong bọn ta đại khái không có ai sợ phi nga.

Không aiđáp là sợ.

Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:

– Ngay cả bọn ta, những người hoàn toàn không cảm thấy sợ phi nga, nhìn thấy bầy Hấp Huyết Nga kia là sinh liền cảm giác khủng bố, một người nếu nghĩ cả một con phi nga bình thường đều có thể hại chết người, mình nghĩ khi người đó nhìn thấy bầy Hấp Huyết Nga sẽ có phản ứng gì?

Dương Tấn đáp:

– Đương nhiên là càng cảm thấy khủng bố hơn, kinh hoàng đến cực điểm.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Bất kỳ thứ tình cảm nào, một khi đạt đến cực hạn, đều đủ để khiến cho thần kinh thất thường.

Dương Tấn nói:

– Thôi Bắc Hải theo ta thấy tịnh chưa biến thành người điên.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Y không, bởi vì võ công của y cao cường, thần kinh kiên nhẫn hơn người thường, nhưng lúc nhìn thấy bầy Hấp Huyết Nga, kích thích cường liệt sản sinh từ sự sợ hãi cũng vị tất là thứ mà thần kinh của y có thể chịu đựng nổi.

Dương Tấn hỏi:

– Không thể chịu đựng được thì sao?

Đỗ Tiếu Thiên trầm giọng:

– Trong thời khắc đó, thần kinh của y không khó gì phát sinh sự thất thường tạm thời.

Giọng nói của hắn càng trầm xuống:

– Một người dưới trạng thái thần kinh thất thường, thông thường đều có thể nhìn thấy rất nhiều sự vật kỳ quái.

Dương Tấn hỏi:

– Sự vật kỳ quái đến mức nào?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Sự vật mà hiện thực không tồn tại, sự vật chỉ có y mới có thể nhìn thấy.

Dương Tấn hỏi:

– Làm sao có thứ chuyện đó xảy ra?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Những sự vật đó kỳ thực hoàn toàn xuất phát từ ảo tưởng của chính y, y gọi là nhìn thấy, kỳ thực chỉ là một thứ ảo tưởng.

Hắn cười cười, lại nói:

– Tình hình đó giống như bọn ta nằm mơ ban đêm vậy, đang trong mơ, bọn ta không phải thường hay nhìn thấy rất nhiều vật mà hiện thực không tồn tại, tao ngộ rất nhiều sự tình không có lý do phát sinh?

Cao Thiên Lộc gật đầu:

– Ta đêm hôm qua cũng đã từng có một giấc mơ, sau lưng mình mọc hai cánh, bay lên trời.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Tao ngộ của Thôi Bắc Hải trong đoạn ngày tháng qua, có lẽ là như vậy, lúc y ghi lại là lúc thần kinh của y đã hoàn toànphục lại như thường, lại không biết những gì mình cho là sự thật mà ghi xuống đều hoàn toàn là ảo tưởng giây phút thần kinh thất thường.

Hắn từ từ nói tiếp:

– Lúc thần kinh thất thường nhìn thấy sự vật đáng sợ, tới lúc khôi phục lại như thường lại hoàn toàn biến mất, cứ xảy ra hết lần này tới lần nọ, không nghĩ mình gặp phải yêu ma quỷ quái mới là lạ.

Lời giải thích đó không thể nói là chuyện không thể có. Miệng lưỡi của Đỗ Tiếu Thiên cũng rất giỏi, cho nên lời nói phát ra từ miệng hắn càng gia tăng thêm mấy phần cảm nhận là sự thật.

Thường Hộ Hoa Cao Thiên Lộc không khỏi gật đầu nhè nhè, chỉ có Dương Tấn là ngoại lệ, cười lạnh nhìn Đỗ Tiếu Thiên.

Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:

– Cho nênnãy ta nói ghi chú trong phần ký lục đó là sự thật, Thôi Bắc Hải đích xác đã viết tả sự vật mà y thấy, chỉ là cái y thấy tịnh không phải là sự thật.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Sao y có thể sinh ra ảo tưởng khủng bố như vậy?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Đại khái là do y nghe quá nhiều truyền thuyết khủng bố về Hấp Huyết Nga.

Dương Tấn nói:

– Nghe ngươi nói cũng có lý.

Đỗ Tiếu Thiên biết Dương Tấn còn chưa dứt lời, không nói gì thêm.

Dương Tấn lạnh lùng nói tiếp:

– Tác dụng tâm lý gì đó, thần kinh thất thường gì đó, thật là mới lạ, ngươi lấy ở đâu ra bao nhiêu danh từ mới lạ như vậy?

Cao Thiên Lộc cũng nói:

– Ta cũng là lần đầu tiên nghe được.

Ông ta dùng mục quang nghi ngờ nhìn Đỗ Tiếu Thiên.

Thường Hộ Hoa lại không động dung, phảng phất lời nói của hắn không phải là chuyện kỳ quái gì.

Đỗ Tiếu Thiên không hoang mang:

– Đại nhân tin rằng còn nhớ vì một vụ đại án mà ty chức phụng mệnh lên thành Bắc Kinh điều tra.

Cao Thiên Lộc gật đầu:

– Ta nhớ có chuyện đó.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Trên đường, ty chức có làm quen với một giáo sĩ từ Tây Dương đến truyền giáo, giáo sĩ truyền giáo đó vốn là một lang y.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Là giáo sĩ Tây Dương đó đã nói cho ngươi biết?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Chính thị.

Dương Tấn hừ khẽ:

– Mấy thứ của đám người ngoại quốc quỷ quái chỉ dùng cho đám người ngoại quốc quỷ quái thôi.

Thường Hộ Hoa một bên xen miệng:

– Vị tất là vậy.

Dương Tấn lại hừ một tiếng.

Thường Hộ Hoa không lý gì tới y, quay sang Đỗ Tiếu Thiên:

– Cho dù là như vậy, cũng phải đụng Hấp Huyết Nga y mới có thể thần kinh thất thường, bầy Hấp Huyết Nga đó phải tồn tại, không còn nghi ngờ gì nữa.

Đỗ Tiếu Thiên cười:

– Mắt của ngươi và ta tin rằng không có vấn đề.

Bọn họ đồng thời nhìn thấy, hơn nữa không chỉ nhìn thấy một, mà nhìn thấy cả bầy Hấp Huyết Nga.

Thường Hộ Hoa nói:

– Lúc thần kinh đang bình thường, mắt của Thôi Bắc Hải đương nhiên cũng không có vấn đề.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Nếu quả là sự thật, Thôi Bắc Hải chắc sau khi nhìn thấy bầy Hấp Huyết Nga mới thần kinh thất thường.

Thường Hộ Hoa nói:

– Y sợ phi nga, đương nhiên không thể nuôi bầy Hấp Huyết Nga trong nhà.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Bầy Hấp Huyết Nga chắc là do người nhất tâm muốn sát hại y nuôi.

Thường Hộ Hoa nói:

– Nói cách khác, chủ nhân của bầy Hấp Huyết Nga là hung thủ chân chính đã sát hại Thôi Bắc Hải.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Chắc là vậy.

Thường Hộ Hoa nói:

– Hung thủ đại khái không thể là một người tâm lý biến thái, thần kinh thác loạn.

Đỗ Tiếu Thiên cười:

– Làm sao mà tài tình như vậy được.

Thường Hộ Hoa nói:

– Đã không phải, hung thủ sát hại Thôi Bắc Hải chắc là có động cơ của y, có mục đích của y.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Nói như vậy là giết người có tính toán?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Ta tuyệt không nghĩ cái chết của Thôi Bắc Hải là do ngộ sát.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Ta cũng không nghĩ vậy.

Thường Hộ Hoa nói:

– Mọi thứ hiển nhiên đều là hành động có kế hoạch.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, động cơ sát nhân thường không ngoài mấy loại.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Mấy loại gì?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Báo thù là một ...

Thường Hộ Hoa nói:

– Theo ta biết, cừu gia của y đều đã chết hết dưới kiếm của y, căn bản không biết có còn cừu nhân nào hay không.

Chàng thở dài một tiếng, lại nói:

– Năm xưa y hành tẩu giang hồ, dưới kiếm chưa từng lưu lại một mạng sống.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Sử Song Hà lại ngoại lệ?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Có lẽ y nghĩ chuyện không có gì, không cần bằng vào võ lực giết Sử Song Hà tuyệt hậu hoạn mà giải quyết.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Có lẽ y căn bản không để Sử Song Hà trong mắt.

Thường Hộ Hoa bổ sung thêm một câu:

– Có lẽ y gần đây tính tình đã khác hẳn, không giống như ngày xưa.

Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:

– Xung đột ghê gớm là hai ...

Thường Hộ Hoa thốt:

– Cái này chắc các ngươi mới biết rõ.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Ở đây y tựa hồ không có bất cứ xung đột dữ dội gì với người ta.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Còn ba là gì?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Tài sắc rước họa.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Thôi Bắc Hải là một nam nhân.

Đỗ Tiếu Thiên cười khổ:

– Cho dù y có cải trang thành nữ nhân cũng không phải là một nữ nhân đẹp đẽ, cho nên nói về thấy sắc mà manh tâm, không toại lòng mà sát nhân thì tuyệt đối không có khả năng xảy ra trong trường hợp này, bất quá tài sản to tát của y đủ để dẫn dắt họa sát thân.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Trước khi vào địa thất đó, ngươi có biết y ôm bao nhiêu tài sản to tát đó không?

Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ngươi là hảo bằng hữu của y, nhưng ngươi hoàn toàn không biết, Thôi Nghĩa là thân tín của y cũng không biết, có ai có thể biết chứ?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Có một người ta nghĩ rất có thể biết được.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Dịch Trúc Quân?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Một nam nhân trước mặt nữ nhân mình yêu thương thông thường đều không giấu giếm gì hết.

Thường Hộ Hoa không phủ quyết câu nói của Đỗ Tiếu Thiên.

Bởi vì chàng cũng không phải chỉ một lần nhìn thấy nam nhân vì muốn nữ nhân mà mình yêu đương được vui lòng, vì muốn hấp dẫn sự chú ý của nữ nhân mà mình thương thích, thường thường cứ như một con khổng tước trống xoè linh mao mỹ lệ của nó ra múa may trước mặt con khổng tước mái vậy, tận lực phô trương hết mọi huyền diệu của mình.

Thôi Bắc Hải có phải là hạng nam nhân đó không? Chàng không dám khẳng định.

Lúc bọn họ còn là bằng hữu, Thôi Bắc Hải chưa từng có quan niệm gia thất, luôn luôn ăn chơi đây đó, hạng người như vậy không ngờ cũng chịu thành gia lập thất, cưới Dịch Trúc Quân, có yêu thích Dịch Trúc Quân hay không, căn bản bất tất phải nghị luận.

Cho đến phương pháp nào Thôi Bắc Hải dùng để đạt được sự vui thích của Dịch Trúc Quân, tin rằng cũng chỉ có hai người Thôi Bắc Hải và Dịch Trúc Quân mới rõ được.

Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:

– Bọn ta cứ giả định Dịch Trúc Quân biết tài sản bí mật của Thôi Bắc Hải, quan hệ giữa Dịch Trúc Quân và y mà phần ký lục của Thôi Bắc Hải đề cập đến cũng là sự thật ...

Thường Hộ Hoa thở dài một tiếng. Sự tình nếu như Đỗ Tiếu Thiên nói thì giản đơn nhiều rồi.

Đỗ Tiếu Thiên lại nói:

– Thôi Bắc Hải thương Dịch Trúc Quân, người Dịch Trúc Quân thương lại là Quách Phác, nàng nếu thèm muốn tài sản của Thôi Bắc Hải, lại không chịu hầu hạ Thôi Bắc Hải cả đời, biện pháp tốt hơn hết ngươi nghĩ là gì?

Thường Hộ Hoa không lên tiếng, Dương Tấn thoát miệng:

– Câu dẫn gian phu, mưu tài hại mệnh!

Cao Thiên Lộc nói:

– Đúng, Thôi Bắc Hải chết đi, tất cả tài sản liền thuộc về Dịch Trúc Quân.

Đỗ Tiếu Thiên noi:

– Vụ án loại này thật có quá nhiều, ta tịnh không nghĩ là chuyện không thể.

Thường Hộ Hoa vẫn trầm mặc.

Đỗ Tiếu Thiên tiếp tục nói:

– Bọn ta nếu giả thiết như vậy, bao nhiêu phát hiện trước đây vốn có thể chỉ ra lý do hành tội của Dịch Trúc Quân Quách Phác hai người, đầy đủ bằng chứng.

Hắn đằng hắng một tiếng, lại nói:

– Bọn ta cứ nghĩ thêm nữa, trừ Thôi Bắc Hải ra, người có thể tùy ý đi lại trong Tụ Bảo Trai, sai sử Hấp Huyết Nga xuất hiện là ai?

Dương Tấn lên tiếng:

– Dịch Trúc Quân!

Đỗ Tiếu Thiên lại nói:

– Người có thể đem Hấp Huyết Nga giấu bên trong tủ áo trong phòng ngủ, ém giữ trên ngực của Dịch Trúc Quân là ai?

Dương Tấn đáp:

– Chỉ có một mình Dịch Trúc Quân!

Thường Hộ Hoa trầm mặc cho đến bây giờ mới mở miệng:

– Dịch Trúc Quân biết tài sản bí mật của Thôi Bắc Hải có lẽ là chuyện ba năm trước.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Có lẽ, nhưng nàng có biết đi nữa thì cũng không thể lập tức hạ thủ.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Đợi ba năm?

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Ba năm vẫn không thể coi là một đoạn thời gian quá dài.

Thường Hộ Hoa nhìn Đỗ Tiếu Thiên:

– Nghe giọng điệu của ngươi, ta biết ngươi nhất định còn có lý do giải thích rất tốt.

Đỗ Tiếu Thiên thốt:

– Cho dù từ lúc đầu đã có ý niệm sát hại Thôi Bắc Hải, chưa xác định được vài chuyện, nàng nhất định không thể hạ thủ.

Thường Hộ Hoa nói:

– Ngươi cứ nói.

Đỗ Tiếu Thiên không làm trò làm trống, nói ra liền:

– Trước hết nàng phải hoàn toàn biết rõ chi tiết về Thôi Bắc Hải, xác định coi y có còn thê thiếp khác không, có con cháu gì không, tài sản sau khi chết nhất định phải hoàn toàn rơi hết vào tay nàng.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Còn gì nữa?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Nàng phải có một biện pháp thỏa đáng.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Còn hay không?

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Hai điểm đó đã tổn phí thời gian như vậy, hà huống giết chết Thôi Bắc Hải vị tất là chủ ý của nàng.

Hắn chợt thở dài một tiếng:

– Thành thật mà nói, ta cũng không tin nàng là người tâm ngoan thủ lạt như vậy.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ngươi hoài nghi mọi việc đều là do Quách Phác sai sử?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Ta quả hoài nghi như vậy.

Hắn lại thở dài một tiếng:

– Chỉ tiếc tiểu tử đó cũng không giống dạng người đó.

Thường Hộ Hoa cười.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Nếu hai người bọn họ thật là nguyên hung sát nhân, quá trình bọn họ sát hại Thôi Bắc Hải, theo suy đoán của ngươi, là sao đây?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Theo suy đoán của tôi, Dịch Trúc Quân có lẽ luôn luôn ngấm ngầm liên lạc với Quách Phác, sau khi nàng biết sự sợ hãi của Thôi Bắc Hải đối với phi nga, cả hai liền nghĩ định kế hoạch trục bộ tiến hành, chuẩn bị chờ thời cơ chín mùi sát hại Thôi Bắc Hải!

Cth hỏi:

– Kế hoạch đại khái ra sao?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Bước thứ nhất, Quách Phác tự nhiên là phải đi thu tóm Hấp Huyết Nga.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Tại sao nhất định phải thu tóm Hấp Huyết Nga?

Đỗ Tiếu Thiên trầm ngâm:

– Có lẽ Dịch Trúc Quân trong lúc nói chuyện hàng ngày với Thôi Bắc Hải đã phát hiện ra trong những loài nga, Thôi Bắc Hải sợ nhất là Hấp Huyết Nga, hoặc giả Quách Phác cũng đã từng đi qua vùng Tiêu Tương, từng thấy Hấp Huyết Nga, nghĩ Hấp Huyết Nga mới có thể làm cho Thôi Bắc Hải thần kinh thác loạn.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Bước thứ hai của kế hoạch là sao?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Tự nhiên là luyện tập thao túng bầy Hấp Huyết Nga đó.

Cth hỏi:

– Bầy Hấp Huyết Nga đó thật có thể thao túng sao?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Tin rằng cũng có thể, chính như thao túng ong mật, chịu khổ tâm nghiên cứu, hiểu rõ tập tính của chúng, trải qua một thời gian huấn luyện, thủy chung có thể thành công.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Bước kế tới ...

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Sau khi mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng, bọn họ liền bắt đầu tiến hành hành động sát hại Thôi Bắc Hải, trước tiên bọn họ lợi dụng sự sợ hãi của Thôi Bắc Hải đối với Hấp Huyết Nga, an bài Hấp Huyết Nga xuất hiện trước mặt Thôi Bắc Hải, tất cả hành động đều tận lực làm như trong truyền thuyết ở Tiêu Tương mà Thôi Bắc Hải từng nghe đến, khiến cho Thôi Bắc Hải tin rằng mình đã bị Nga Vương chọn làm đối tượng hút máu của quần nga.

Hắn ngưng một chút, lại nói tiếp:

– Vì để thuận tiện tiến hành kế hoạch, Quách Phác trước đó ba tháng đã mướn Vân Lai khách sạn của Sử Song Hà, nói là muốn đề luyện dược vật, đem bầy Hấp Huyết Nga mà gã sưu tập được nuôi trong khách sạn.

Dương Tấn nói:

– Đối với chuyện này, bọn ta cơ hồ có thể tìm nhiều chứng nhân trong thôn, căn bản không dung cho gã giảo biện.

Cao Thiên Lộc nói:

– Thang chưởng quầy của Quảng Phong Hiệu cùng mấy tên người làm cũng là chứng nhân rất tốt.

Dương Tấn nói:

– Tôi đã điều tra biết bọn Thang chưởng quầy đều là người thiện lương, tuyệt đối không có vấn đề, tuyệt đối không thể hồ ngôn loạn ngữ, cố ý vu hãm Quách Phác.

Cao Thiên Lộc nói:

– Còn có mấy người bán thỏ rong, cũng có thể chứng minh Quách Phác đã từng mua trăm ngàn con thỏ của họ.

Dương Tấn nói:

– Tôi cũng đã điều tra mấy người đó, đều không có vấn đề.

Trên đường Dương Tấn, Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên áp giải Quách Phác về nha môn, bọn họ đã có gặp mấy người bán thỏ rong.

Mấy người bán thỏ đó vừa gặp Quách Phác đã nhận ra liền, nói là bọn họ đã nuôi sẵn mấy trăm con thỏ cho Quách Phác.

Dương Tấn đương nhiên không thể bỏ qua mấy người bán thỏ đó.

Hỏi tra, liền hỏi ra Quách Phác trước sau đã mua trong tay mấy người bán thỏ rong đó hơn ngàn con thỏ.

Khách nhân như vậy, mấy tên bán thỏ làm sao mà không có ấn tượng sâu đậm cho được?

Quách Phác lúc mua thỏ còn phân phó kêu họ giữ bí mật.

Chuyện đó không cần Quách Phác phân phó, bọn họ cũng có thể giữ bí mật.

Quách Phác tịnh không trả giá cò kè với họ, trả tiền rất sảng khoái, số lượng mua lại không ít.

Khách nhân như vậy, bọn họ lần đầu tiên gặp được.

Những người bán thỏ quanh đây lại tịnh không chỉ có mấy người bọn họ.

Họ đương nhiên không hy vọng mối buôn bán ngon lành này lọt vào tay người khác. Cho nên bọn họ chỉ ngấm ngầm thu giữ đủ thỏ cho Quách Phác.

Mua bán đã kéo dài mười mấy lần, nhưng mười mấy ngày nay không còn gặp Quách Phác nữa.

Số thỏ bọn họ thu lại mười mấy ngày nay cũng đã lên tới mấy trăm con, vừa thấy Quách Phác là chạy ùa tới liền.

Dương Tấn đương nhiên không buông tha bọn họ.

Qua điều tra, bọn họ hiển nhiên đều không có vấn đề gì.

Bọn họ không ai biết Quách Phác mua bao nhiêu thỏ như vậy để làm gì. Có người nghi Quách Phác mở tiệm bán thỏ, chuyên môn thu đủ thỏ chuyển bán đến phương xa.

Có người nghi Quách Phác đang kinh doanh một tửu lâu chuyên bán thịt thỏ.

Mấy suy luận đó tự nhiên là hoàn toàn sai lầm.

Bầy thỏ đó kỳ thực đều đưa đến Vân Lai khách sạn, mỗi mười ngày lại đưa đến một lần cho Sử Song Hà, hàng ngày đưa vào phòng nuôi trăm ngàn con Hấp Huyết Nga.

Bầy thỏ đó là Quách Phác dùng làm thức ăn cho Hấp Huyết Nga.

Dương Tấn cười lạnh một tiếng, nói tiếp:

– Nhân chứng vật chứng đều có đủ, họ Quách không ngờ vẫn không chịu nhận tội, cũng không biết có chủ ý gì.

Không aiđáp.

Quách Phác có chủ ý gì, tin rằng chỉ có mình gã mới biết rõ.

Cao Thiên Lộc mục quang quét một vòng, lại hỏi Đỗ Tiếu Thiên:

– Nói tiếp đi.

Đỗ Tiếu Thiên gật đầu.

– Có Dịch Trúc Quân làm nội ứng, kế hoạch đương nhiên tiến hành thuận lợi phi thường. Dịch Trúc Quân không những an bài cho bầy Hấp Huyết Nga xuất hiện trước mặt Thôi Bắc Hải, hơn nữa mỗi lần Thôi Bắc Hải nhìn thấy Hấp Huyết Nga, hỏi nàng có nhìn thấy hay không, nàng luôn nói là không nhìn thấy.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Làm vậy có tác dụng gì?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Làm vậy khiến cho Thôi Bắc Hải tin rằng bầy Hấp Huyết Nga đó là ma quỷ hóa thân. Thôi Bắc Hải đối với Hấp Huyết Nga vốn tồn tâm sợ sệt, cứ như vậy lại càng sợ đến phát điên.

Hắn chầm chậm nói tiếp:

– Bọn họ càng ngày càng tăng cường cảm giác khủng bố của Thôi Bắc Hải đối với Hấp Huyết Nga. Dịch Trúc Quân đem Hấp Huyết Nga giấu trong tủ áo trong phòng ngủ, giấu trong y phục của mình, xuất kỳ bất ý hù dọa Thôi Bắc Hải, tiến tới mượn việc tìm Quách Phác đến chẩn trị, ở lại dùng cơm, giúp Quách Phác bằng vào tư thái người thứ ba mà xuất hiện, cường điệu sự không tồn tại của Hấp Huyết Nga, làm cho Thôi Bắc Hải tin rằng đầu óc mình đã hoàn toàn băng hội, đến nước đó, Thôi Bắc Hải nhất định thần kinh thác loạn, dưới tình trạng sợ hãi cực độ không khó gì tự hủy diệt mình.

Cao Thiên Lộc thốt:

– Quả thật là không khó gì.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Bản ý của bọn họ tất là như vậy, bởi vì Thôi Bắc Hải nếu thật vì vậy mà chết đi, tuyệt đối không có ai hoài nghi đến bọn họ, cho dù là có, cũng không thể tìm chứng cớ bọn họ phạm tội.

Cao Thiên Lộc gật đầu:

– Bởi vì Thôi Bắc Hải nếu quả tự sát, hung thủ sát nhân chính là bản thân Thôi Bắc Hải, không liên quan gì đến một ai khác.

Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:

– Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính.

Cao Thiên Lộc thốt:

– Ồ?

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Lần thứ nhì Hấp Huyết Nga xuất hiện, bọn họ không tưởng được Thôi Bắc Hải lại đi tìm tôi, cũng vì tôi có mặt, cho nên cũng nhìn thấy hai con Hấp Huyết Nga kia, còn chộp được một con trong tay.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Vậy có ảnh hưởng gì?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Chứng minh Hấp Huyết Nga đích xác tồn tại, củng cố lòng tin của Thôi Bắc Hải, sau đó Dịch Trúc Quân nói không nhìn thấy Hấp Huyết Nga tồn tại, Thôi Bắc Hải tịnh không tin, hoài nghi Dịch Trúc Quân nói láo, y vốn là một con người đa nghi, lại hay lo lắng, vừa động niệm tự nhiên tạp niệm kéo tới, lúc thần kinh thất thường, toàn thân hãm nhập trong ảo cảnh, nhìn thấy Dịch Trúc Quân Quách Phác thành hai nga tinh, sinh ra ý niệm muốn giết chết hai người.

Hắn giọng điệu hùng hồn, lại nói tiếp:

– Dịch Trúc Quân, Quách Phác tất cũng phát giác Thôi Bắc Hải có ý đồ đó, cho nên thủ tiêu kế hoạch ban đầu, thực hành tự tay động thủ sát hại Thôi Bắc Hải.

Cao Thiên Lộc thốt:

– Có thể lắm.

Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:

– Thôi Bắc Hải võ công cao cường, bọn họ đương nhiên cũng biết, nếu quả chính diện cùng Thôi Bắc Hải phát sinh xung đột, không còn nghi ngờ gì nữa là tự tìm đường chết, cho nên chỉ còn nước lợi dụng Hấp Huyết Nga đến hù Thôi Bắc Hải. Cho đến cái ngày mười lăm, Thôi Bắc Hải đã trải qua liên tiếp mười bốn ngày sống trong sợ hãi kinh tâm động phách, thần kinh đã đến ranh giới vỡ liệt, lúc thanh tỉnh thì tỉnh táo lại, thần kinh vừa thất thường là biến thành một người khác, trong tâm mục chỉ có Hấp Huyết Nga tồn tại.

Hắn hít một hơi:

– Do vậy y nhất tâm nghĩ rằng đến đêm mười lăm trăng tròn Nga Vương tất sẽ xuất hiện, bầy nga tất sẽ đến hút cạn huyết dịch của y, đến đêm hôm đó, vừa thấy phi nga, tinh thần liền hoàn toàn băng hội.

Dương Tấn hỏi:

– Không phải đã nói các ngươi đêm đó tịnh không thấy Hấp Huyết Nga bay vào thư trai sao?

Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu:

– Chỉ có yêu ma quỷ quái mới có thể xuyên tường nhập vách, bọn ta đã phủ nhận bầy Hấp Huyết Nga đó là hóa thân của yêu ma quỷ quái.

Dương Tấn hỏi:

– Nói như vậy hoàn toàn là do ảo tưởng của y mà ra?

Đỗ Tiếu Thiên lắc đầu:

– Cũng không phải.

Dương Tấn trợn mắt nhìn hắn. Đỗ Tiếu Thiên chầm chậm giải thích:

– Dịch Trúc Quân dĩ nhiên biết tài phú bí mật của Thôi Bắc Hải, tự nhiên cũng biết chỗ Thôi Bắc Hải giấu giữ tài phú. Địa thất đó tuy có cơ quan trùng trùng, đối với nàng có lẽ hoàn toàn không phát sinh tác dụng.

Dương Tấn hỏi:

– Ả cũng hiểu rành cách khống chế cơ quan?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Ta tịnh không có ý đó.

Dương Tấn hỏi:

– Vậy thì là ý gì?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Nàng là người Thôi Bắc Hải yêu thương nhất, chiếu theo lời nói của ngươi, nếu quả nàng lập chí lung lạc tìm cơ quan khống chế của địa thất, trải qua thời gian ba năm, có phải là hoàn toàn không thể có thu hoạch sao?

Dương Tấn đáp:

– Ta nói không phải không thể.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Nàng biết làm sao để khống chế cơ quan của địa thất, tất nhượng cho Quách Phác biết, trước cái ngày mười lăm, ta đoán Quách Phác đã lén vào thư trai, mở cánh cửa ngầm đó, tiềm phục bên trong địa thất, chực chờ cơ hội, từ bên trong mở cửa ngầm, thả Hấp Huyết Nga bay ra.

Dương Tấn hỏi:

– Sau đó?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Thôi Bắc Hải vừa thấy Hấp Huyết Nga xuất hiện trong thư trai, tất nhiên nghĩ đại hạn đã đến, tinh thần chung quy đã hoàn toàn băng hội, còn có sự tình khủng bố gì mà không tưởng tượng ra được chứ? Sinh tử quan đầu, bất cứ người nào e rằng cũng khó tránh khỏi hai thứ phản ứng.

Dương Tấn hỏi:

– Hai thứ?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Một là liều mạng, một là chạy thục mạng.

Dương Tấn “ồ” lên.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Có thể liều mạng thì liều mạng, không thể liều mạng thì chạy thục mạng, Thôi Bắc Hải tịnh không ngoại lệ. Trước tiên y bạt kiếm xuất kích liều mạng, phát giác không hữu hiệu, đương nhiên là chạy thục mạng.

Hắn dừng một chút rồi mới nói tiếp:

– Toàn thư trai chỗ an toàn nhất, không còn nghi ngờ gì nữa, là địa thất, bởi vì bên trong có cơ quan mà y hết lòng thiết kế, cho nên trừ phi y không muốn chạy thục mạng, nếu không nhất định sẽ tiến vào địa thất, mà Quách Phác đã chực chờ bên trong!

Dương Tấn nói:

– Đó đương nhiên là chuyện ngoài ý liệu của Thôi Bắc Hải.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Thêm vào dưới ánh đèn mờ mịt, tinh thần thác loạn, Thôi Bắc Hải làm sao có thể tránh được sự tập kích của Quách Phác, chung quy đã chết trong tay Quách Phác.

Dương Tấn hỏi:

– Quách Phác giết được y sao?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Không sai, võ công của y cao cường, bất quá đang lúc đó mà nói, e rằng y không khác gì người thường.

Dương Tấn hỏi:

– Quách Phác dùng cái gì để giết y?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Có lẽ là dụng độc, có lẽ là dùng vật nặng đánh y gục trước rồi mới siết chết y, vô luận nguyên nhân thật sự của cái chết là gì đi nữa, bọn ta hiện tại đều không có cách nào tìm ra dấu tích trên thi thể của y.

Dương Tấn rùng mình. Y tịnh chưa quên thi thể của Thôi Bắc Hải ra sao.

Đầu đã biến thành khô lâu, thân người cũng chỉ còn dư lại xương cốt, da thịt đã bắt đầu thúi rữa, muốn từ một thi thể như vậy mà tìm ra nguyên nhân cái chết thì thật là khốn khó.

Đỗ Tiếu Thiên cũng rùng mình:

– Đến lúc ta cùng Truyện Tiêu, Diêu Khôn phá cửa xông vào, Quách Phác đã đóng cửa ngầm lại, cho nên bọn ta hoàn toàn không phát hiện.

Hắn trầm giọng nói tiếp:

– Đó có lẽ là nguyên nhân Thôi Bắc Hải thất tung một cách thần bí trong thư trai vào cái đêm mười lăm trăng tròn.

Dương Tấn hỏi:

– Như vậy sao gã không lưu thi thể của Thôi Bắc Hải lại dưới địa thất?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Có lẽ gã lo bọn ta tìm ra địa thất đó, tìm ra thi thể của Thôi Bắc Hải, phát hiện nguyên nhân cái chết của Thôi Bắc Hải.

Dương Tấn nói:

– Do đó gã chỉ còn nước tìm cơ hội, thừa lúc bọn ngươi ly khai mà đem thi thể ra ngoài.

Đỗ Tiếu Thiên gật đầu:

– Nếu quả y đem thi thể ra khỏi Tụ Bảo Trai, không khó gì bị người ta phát giác, cho nên y đem lên căn gác trong gian tiểu thất đằng sau phòng ngủ của Dịch Trúc Quân, có Dịch Trúc Quân hợp tác, chuyện đó tự nhiên là dễ như trở bàn tay.

Dương Tấn hỏi:

– Tụ Bảo Trai rộng lớn, sao gã không chọn chỗ nào khác?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Có chỗ nào có thể bí mật như địa thất của thư trai, cả địa thất mà gã cũng không an tâm, còn có chỗ nào có thể an tâm.

Dương Tấn nói:

– Bọn ta cũng sẽ tìm đến cái phòng ngủ đó.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Trước khi xem phần ký lục kia, bọn ta e rằng căn bản không nghi ngờ gì tới căn phòng ngủ đó.

Dương Tấn nói:

– Vị tất là vậy.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi ngược:

– Trước đó, bọn ta có hoài nghi Dịch Trúc Quân là hung thủ sát nhân, là hung thủ giết chồng không?

Dương Tấn không thể không lắc đầu.

Đỗ Tiếu Thiên nói tiếp:

– Bọn ta đương nhiên càng không thể nghĩ đến thi thể của Thôi Bắc Hải lại giấu bên trong phòng ngủ của vợ chồng bọn họ, bọn ta căn bản không thể tiến vào lục lọi.

Dương Tấn chỉ còn nước gật đầu.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Tới lúc bọn ta tiến vào, theo tính toán của Quách Phác, thi thể của Thôi Bắc Hải đã bị bầy Hấp Huyết Nga ăn sạch.

Dương Tấn nói:

– Thi thể của Thôi Bắc Hải tịnh không ...

Đỗ Tiếu Thiên ngắt lời:

– Đó là vì gã đã tính toán sai lầm, cũng trở thành vết thương trí mệnh của toàn bộ sự kiện!

Hắn dựa mình vào lưng ghế:

– Lúc gã phát giác mình tính toán sai lầm, bọn ta đã bắt Dịch Trúc Quân đi.

Dương Tấn nói:

– Kỳ thực gã đã chuẩn bị dùng Hấp Huyết Nga ăn sạch thi thể của Thôi Bắc Hải, tại sao không để thi thể lưu lại trong địa thất? Làm như vậy không những có thể tránh cho Dịch Trúc Quân bị liên lụy, hơn nữa cho dù bọn ta mau chóng tìm vào địa thất, phát hiện thi thể của Thôi Bắc Hải, đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Bằng vào suy luận của ta, đó có lẽ có quan hệ tới châu bảo trong địa thất.

Dương Tấn “ồ” một tiếng.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Bản thân của Hấp Huyết Nga có khi bài tiết ra chất gì đó có thể làm tổn hại đến châu bảo dưới địa thất.

Dương Tấn sờ sờ mũi:

– Mọi chuyện ngươi nói tựa hồ đầy đủ phi thường, chuyện này lẽ nào là thật như vậy?

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Đó hoàn toàn đều là suy đoán, sự thật vị tất đã vậy.

Cao Thiên Lộc liền nói:

– Đỗ bộ đầu, ngươi suy luận rất hay.

Mục quang của ông ta từ từ quay sang Thường Hộ Hoa:

– Thường huynh!

Vô luận là lời nói, thái độ, cách xưng hô, ông ta đối với Thường Hộ Hoa giữ hòa khí phi thường.

Bởi vì ông ta tuy trước đây chưa từng gặp Thường Hộ Hoa, đối với danh tánh của Thường Hộ Hoa lại cũng không lạ gì, ít nhiều gì cũng biết về con người của Thường Hộ Hoa. Ông ta kính trọng hiệp khách.

Những năm gần đây, hiệp khách trên giang hồ, đặc biệt là hiệp khách chân chính, thật còn quá ít.

Thường Hộ Hoa nghe tiếng nghiêng người:

– Cao đại nhân ...

Cao Thiên Lộc lập tức cắt ngang lời nói của Thường Hộ Hoa:

– Thời thanh niên, ta cũng từng xông pha giang hồ, tuy chỉ một thời gian ngắn ngủi, miễn cưỡng cũng có thể coi một nửa là người giang hồ.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Không nói đâu biết được.

Cao Thiên Lộc nói:

– Trừ khi ở công đường ra, Thường huynh có thể coi ta một nửa là người giang hồ, bất tất phải quá câu thúc.

Thường Hộ Hoa cười thốt:

– Cho dù là trên công đường, thứ người như ta cũng không thể câu thúc như vậy.

Cao Thiên Lộc nói:

– Vậy nên đổi cách xưng hô.

Thường Hộ Hoa lập tức đổi cách xưng hô:

– Cao huynh có gì chỉ giáo?

Cao Thiên Lộc nói:

– Ngược lại, ta muốn thỉnh giáo Thường huynh.

Thường Hộ Hoa cười:

– Người giang hồ nói chuyện đâu có khách khí như bọn ta vậy.

Cao Thiên Lộc cười một tiếng:

– Thường huynh có đồng ý với lối kiến giải của Đỗ bộ đầu không?

Thường Hộ Hoa không do dự:

– Không đồng ý.

Cao Thiên Lộc nói:

– Ồ?

Thường Hộ Hoa thốt:

– Suy đoán của Đỗ huynh không tệ, lý do đầy đủ, lại sơ hốt vài điểm.

Cao Thiên Lộc nói:

– Xin cứ nói.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Võ công cao cường, cho dù là thần kinh thác loạn, độc dược cũng tuyệt đối khó mà hạ gục y tại đương trường.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Quách Phác nghề nghiệp có dính dáng đến phương diện này, nếu gã sử dụng độc dược, nhất định không phải là độc dược bình thường.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Không phải bình thường thì là độc dược cực kỳ lợi hại.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Có lẽ lợi hại đến mức Thôi Bắc Hải vừa trúng phải là chết liền.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Có độc dược lợi hại như vậy, gã lúc nào chỗ nào cũng đều có thể hạ độc giết Thôi Bắc Hải, hà tất phải phiền toái như vậy?

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Gã vị tất đã dụng độc dược.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Đánh gục sau đó mới siết chết tin rằng còn khó hơn, trên đường đến nha môn, ta đã ngấm ngầm thử Quách Phác.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Có phát hiện gì?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Gã không khác gì người bình thường, cho dù gã đã từng tập võ, cũng không thể mạnh đến mức đáng lo tới, đối với phương diện này, kỳ thực từ chuyện Sử Song Hà bằng vào thiết hoàn đánh quỵ gã cũng có thể biết được.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Ta còn sơ hốt chỗ nào nữa?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Nếu quả Quách Phác, Dịch Trúc Quân hai người là hung thủ sát hại Thôi Bắc Hải, không có lý do gì đem thi thể lưu giữ trên căn gác đó, phải biết rằng không phát giác thì không sao, nếu phát giác, Dịch Trúc Quân liền không thoát khỏi quan hệ ...

Đỗ Tiếu Thiên ngắt lời:

– Nguyên nhânnãy ta cũng đã giải thích rất rõ ràng.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ngươi chưa giải thích một chuyện.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Chuyện gì?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Quách Phác tại sao lại dẫn bọn ta đến chỗ Sử Song Hà? Gã làm vậy có khác gì là tự đào mồ chôn mình?

Đỗ Tiếu Thiên trầm ngâm:

– Chuyện này ta cũng đã từng nghĩ tới, theo suy đoán của ta, gã vốn đã có an bài thỏa đáng, giá họa cho Sử Song Hà -- Sự kết oán giữa Sử Song Hà và Thôi Bắc Hải tịnh không phải là một bí mật, nếu nói Sử Song Hà sát hại Thôi Bắc Hải, cho dù không có chứng cớ, tin rằng cũng có không ít người tin.

Hắn lại ngừng một chút:

– Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, không biết đã xảy ra vấn đề gì đó, không những chuyện giá họa Sử Song Hà thất bại, mà còn để lộ hết tội trạng của bản thân.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Cho dù là vậy, từ việc mướn nhà cho tới mua thỏ, đem thỏ đến Vân Lai khách sạn, gã đều tự tay động thủ, không sợ người khác nhận ra diện mục của gã, sau này làm chứng chống lại gã sao? Làm như vậy, hoàn toàn khác hẳn với một tội phạm, có phải là có nhiều nghi vấn không?

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Có lẽ gã lần đầu phạm tội, còn chưa biết làm sao để che giấu tội hành của mình, hơn nữa dưới tâm tình khẩn trương, không lo được gì nhiều, đó cũng đâu phải là chuyện kỳ lạ.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ta thấy gã là một người thông minh, lại thêm đã có kế hoạch hành động, mỗi một bộ sậu trước khi làm đều đã đắn đo sâu sắc -- Hồi nãy không phải ngươi cũng đã nói như vậy sao?

Đỗ Tiếu Thiên cười khổ:

– Có lẽ vì nghĩ quá độ, gã cũng thần kinh thác loạn, rất nhiều chuyện vi phạm đến quy củ bình thường.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Đó mới là giải thích tốt nhất.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Ta chỉ sơ hốt một điểm đó?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Còn có một điểm, cũng là điểm trọng yếu nhất.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Điểm nào?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Quách Phác nếu đã từng nằm phục trong địa thất, tai sao không hủy đi di thư và phần ký lục Thôi Bắc Hải lưu lại trên bàn?

Đỗ Tiếu Thiên đáp:

– Có khi gã không để ý tới.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Phần ký lục đó mà gã không để ý tới mới là lạ, bởi vì viết tới mấy cuộn giấy, phong di thư đặt riêng, hơn nữa còn đặt sờ sờ trên bàn.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Hoặc gã lúc đó tâm tình quá khẩn trương, tịnh không phát giác.

Hắn thở dài một hơi, lại nói:

– Hoặc giả gã chỉ tiềm phục trong bóng tối, căn bản chưa đạp chân vào địa lao.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Hoặc giả?

Đỗ Tiếu Thiên lại thở dài:

– Giải thích như vậy lại không tránh khỏi quá miễn cưỡng.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Bằng không Quách Phác tuyệt đối không có lý do không hủy đi phong thư đó.

Nói tới đây, mục quang của chàng lạc trên bàn.

Hai phong di thư của Thôi Bắc Hải đều đã mở ra trên bàn.

Di thư tuy có hai phong, nội dung lại hoàn toàn tương đồng, như Thôi Bắc Hải đã nói.

Chữ của Thôi Bắc Hải, Thường Hộ Hoa đương nhiên quen thuộc, Cao Thiên Lộc cũng tịnh không lạ gì, ấn giám trên di thư cũng không có vấn đề.

Không còn nghi ngờ gì nữa, là di thư của Thôi Bắc Hải.

Mục quang của Cao Thiên Lộc cũng rơi trên di thư:

– Nói tới di thư, thật là rất kỳ quái.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Kỳ quái chỗ nào?

Cao Thiên Lộc đáp:

– Trong hai phong di thư đều kèm theo một danh sach, liệt kê hết tài sản của y.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ông thấy lạ là tài sản của y nhiều như vậy?

Cao Thiên Lộc lắc đầu:

– Ta thấy lạ ở hai chuyện.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Hai chuyện gì?

Cao Thiên Lộc đáp:

– Chuyện thứ nhất, bao nhiêu tài sản như vậy, khôngg ngờ lại không lưu cấp cho vợ y Dịch Trúc Quân tới một chút ít.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Y đã nhận định Dịch Trúc Quân và Quách Phác là yêu tinh, hợp mưu sát hại y, làm vậy tịnh không khó lý giải.

Cao Thiên Lộc thốt:

– Không cho tới một chút ít, đó cũng là thái quá, chuyện đến mức đó chỉ là suy đoán còn chưa thể chứng thật mà.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Còn chuyện thứ hai là gì?

Cao Thiên Lộc đáp:

– Ba người mà y tuyển chọn để thừa kế di sản.

Thường Hộ Hoa trầm mặc.

Cao Thiên Lộc nói tiếp:

– Long Ngọc Ba, Nguyễn Kiếm Bình, Chu Hiệp -- trước khi đọc qua phần di chúc này, ta hoàn toàn không biết có ba người này tồn tại, y cũng chưa từng đề cập tới ba người này trước mặt ta, do đó có thể thấy mối quan hệ giữa ba người này với y tịnh không mật thiết gì, vậy mà y lại đem tài sản to tát như vật chia đều cho ba ngươi đó.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ta biết ông và y là bằng hữu rất tốt.

Cao Thiên Lộc nói:

– Ta quen biết y cũng suýt soát không tới bốn năm.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Trong bốn năm đó Cao huynh có từng nghe thấy y đề cập đến ta không?

Cao Thiên Lộc không do dự:

– Không có.

Ông ta liền hỏi:

– Các ngươi quen biết nhau đã bao nhiêu năm?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Cho dù không tới hai chục năm, thì cũng mười tám năm.

Chàng tựa hồ cảm khái vô hạn, thở dài một hơi rồi mới nói tiếp:

– Lúc bọn ta quen biết nhau vẫn còn rất trẻ.

Cao Thiên Lộc nói:

– Có giao tình lâu năm như vậy, tin rằng các ngươi nhất định là bằng hữu rất tốt.

Thường Hộ Hoa đáp:

– Vốn là vậy.

Cao Thiên Lộc nói:

– Trước khi Thôi Bắc Hải thất tung, cũng từng đề cập với Đỗ bộ đầu là ngươi sẽ đến, tựa hồ cũng từng có nói y và ngươi là bằng hữu rất tốt.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Một bằng hữu như vậy, y không ngờ lại chưa từng đề cập với các người, có phải rất kỳ quái không?

Cao Thiên Lộc gật đầu.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Kỳ thực cũng không kỳ quái chút nào.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Ồ?

Thường Hộ Hoa thốt:

– Bởi vì cách đây ba năm, bọn ta đã không còn là bằng hữu.

Cao Thiên Lộc nói:

– Nhưng ...

Thường Hộ Hoa quay sang nói:

– Cho dù là như vậy, lúc y gặp nạn, ta không biết, nếu không ta cũng nhất định sẽ đến, y cũng biết ta nhất định sẽ đến.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Tại sao?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Bởi vì y biết ta tuyệt không phải là một người vong ân phụ nghĩa.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Y có ân với ngươi?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Ân cứu mạng.

Chàng ngưng một chút, lại nói:

– Cho dù không có quan hệ đó, chỉ cần bọn ta từng là bằng hữu, biết sinh mệnh của y gặp nguy hiểm, ta cũng tuyệt không thể tụ thủ bàng quan, trừ phi bên sai là y, sai lại phải là sai thật sự không thể tha thứ được.

Cao Thiên Lộc nói:

– Ta biết ngươi là một kiếm khách chính nghĩa.

Ông ta nhìn vào mắt Thường Hộ Hoa, hỏi thăm dò:

– Các ngươi thật ra tại sao lại ngoảnh mặt?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Đốivới chuyện đó, ta nghĩ không cần phải kể tới.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Có quan hệ gì tới vụ án hiện tại không?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Tin rằng không liên quan gì tới.

Cao Thiên Lộc nói:

– Vậy thì bất tất phải nói ra -- Ta tịnh không thích nghe chuyện riêng tư của người khác.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ta cũng không thích bộc lộ chuyện riêng tư của người khác.

Cao Thiên Lộc nói:

– Ta cũng vậy.

Ông ta cười một tiếng, chuyển sang hỏi:

– Long Ngọc Ba, Nguyễn Kiếm Bình, Chu Hiệp ba người có phải cũng là bằng hữu của Thôi Bắc Hải?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Tịnh không phải, cho nên y trước mặt ông chưa từng đề cập đến ba người đó, đó không phải là một chuyện kỳ quái.

Cao Thiên Lộc lại hỏi:

– Bọn họ có quan hệ thân thích gì với Thôi Bắc Hải không?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Thôi Bắc Hải cùng bọn họ tuyệt đối không có quan hệ thân thích gì.

Cao Thiên Lộc kinh ngạc:

– Nếu không tại sao Thôi Bắc Hải lại đem tài sản lớn lao như vậy cho bọn họ?

Thường Hộ Hoa trầm mặc.

Cao Thiên Lộc hỏi truy:

– Ngươi cũng không biết?

Thường Hộ Hoa chợt thở dài:

– Ta biết.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Tại sao vậy?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Y làm như vậy là để chuộc tội.

Cao Thiên Lộc nói:

– Nói như vậy, y đã từng làm chuyện không đúng với ba người đó?

Thường Hộ Hoa mặc nhận.

Cao Thiên Lộc liền hỏi tiếp:

– Sự tình là sao?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Chuyện đó với cái chết của y ta thấy cũng không có quan hệ.

Cao Thiên Lộc nói:

– Cho nên ngươi tịnh không muốn kể.

Thường Hộ Hoa gật đầu.

Cao Thiên Lộc trầm ngâm:

– Đem tài sản lớn lao như vậy đi chuộc tội, sự kiện đó nghĩ tất nghiêm trọng phi thường.

Thường Hộ Hoa không nói gì.

Cao Thiên Lộc nói tiếp:

– Bọn họ đối với Thôi Bắc Hải nhất định hận đến thấu xương.

Thường Hộ Hoa vẫn không nói gì.

Cao Thiên Lộc chợt hỏi:

– Lẽ nào bọn họ một mực không có hành động báo thù chống lại Thôi Bắc Hải?

Thường Hộ Hoa tới giờ mới lên tiếng:

– Theo ta biết, một mực không có.

Cao Thiên Lộc nói:

– Nghĩ chắc là vì Thôi Bắc Hải võ công cao cường, bọn họ đối với Thôi Bắc Hải không có biện pháp, mới để yên cho Thôi Bắc Hải, chờ thời cơ báo phục.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Đó là nhân gian thường tình.

Cao Thiên Lộc nói:

– Cái chết của Thôi Bắc Hải có lẽ có quan hệ với bọn họ.

Thường Hộ Hoa lắc đầu:

– Tin rằng không.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Ngươi bằng vào gì mà tin?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Bởi vì bản thân của chuyện này là một bí mật. Ba người bọn họ có lẽ hiện tại còn chưa biết chân tướng.

Cao Thiên Lộc nói:

– Có lẽ chính ngươi kỳ thực cũng không dám khẳng định.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ta là một người phàm, tịnh không phải là thiên tiên không có cái gì là không biết.

Cao Thiên Lộc nói:

– Bí mật có lẽ hiện tại đã không còn là bí mật.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Cho dù là vậy, chuyện Hấp Huyết Nga với bọn họ tin rằng cũng tuyệt đối không có quan hệ.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Tuyệt đối?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Bọn họ muốn giết Thôi Bắc Hải, căn bản không cần làm như vậy.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Ngươi muốn nói bọn họ đều có bản lãnh, không cần dùng đến thuật bàng môn tả đạo cũng có thể giết chết Thôi Bắc Hải?

Thường Hộ Hoa gật đầu:

– Theo ta thấy thì Nguyễn Kiếm Bình cùng Chu Hiệp liên thủ với nhau, Thôi Bắc Hải cũng khó lòng chống đỡ nổi.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Còn Long Ngọc Ba thì sao?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Một mình có thể đánh gục Thôi Bắc Hải.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Long Ngọc Ba thật lợi hại như vậy?

Thường Hộ Hoa không đáp, hỏi ngược:

– Ông hoài nghi lời nói của ta?

Cao Thiên Lộc lắc đầu:

– Ta chỉ là thấy lạ, theo ta biết Thôi Bắc Hải là một cao thủ.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Long Ngọc Ba lại là cao thủ trong cao thủ.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Làm sao được? Sao ta lại chưa từng nghe nói đến con người này?

Đỗ Tiếu Thiên cũng nói:

– Tôi cũng vậy.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Long Tam công tử đại khái chắc nghe nói đến.

Cao Thiên Lộc sắc mặt lập tức biến hẳn.

Đỗ Tiếu Thiên rúng động:

– Giang Nam Long Tam công tử?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Chính thị.

– Long Ngọc Ba cùng Long Tam công tử có quan hệ gì?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Long Ngọc Ba chính là Long Tam công tử!

Đỗ Tiếu Thiên ngây người tại đương trường.

Cao Thiên Lộc tiếp miệng:

– Truyền thuyết Long Tam công tử giàu nhất Giang Nam, võ công cũng độc bộ Giang Nam.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Truyền thuyết đó là sự thật.

Cao Thiên Lộc nói:

– Nghe nói hắn đã từng tay không liên tiếp đánh bại bảy trong số Giang Nam thập đại cao thủ.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Chín.

Cao Thiên Lộc nói:

– Thêm hai đại cao thủ bị bại dưới tay y, đại khái chắc là chuyện mấy năm gần đây.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Kim Tiên Úy Trì Tín, ba năm trước bị hắn đánh gục, Độc Đồng Tử bị đánh bại là chuyện năm ngoái.

Cao Thiên Lộc nghe nói gật đầu cười:

– Cả hai chuyện đó ta đều không biết, xem ra ta đã ba bốn năm trời không hỏi tới chuyện trên giang hồ.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Đó là xu thế tự nhiên, ngược lại, Cao huynh nếu vẫn còn trên giang hồ, cho dù không hỏi tới, cũng có ngươi kể cho Cao huynh biết.

Cao Thiên Lộc nói:

– Mười đã bại hết chín, Giang Nam thập đại cao thủ, còn chưa bại dưới tay hắn chỉ có một người, nếu quả ta nhớ không lầm, người đó chắc là Song Đao Vô Địch Mã Độc Hành.

Thường Hộ Hoa đáp:

– Ký ức của ông không lầm.

Cao Thiên Lộc nói:

– Tin rằng hắn sớm muộn gì cũng đến tìm Mã Độc Hành.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Hắn đã đến tìm từ sớm.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Lẽ nào hắn đã chết dưới song đao của Mã Độc Hành?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Hắn tìm đến Mã Độc Hành trước khi đánh bại Úy Trì Tín.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Lẽ nào Mã Độc Hành không giao thủ với hắn?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Mã Độc Hành có muốn giao thủ với hắn cũng không được.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Chuyện này là sao?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Lúc hắn đến tìm Mã Độc Hành, Mã Độc Hành đã gần chết.

Cao Thiên Lộc “ồ” lên.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Mã Độc Hành lúc đó đang nằm trên giường bệnh.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Bệnh rất nặng?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Rất nặng, nghe nói sau khi Long Ngọc Ba bỏ đi không lâu, gã đã chết bệnh.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Long Ngọc Ba như vậy đã thật sự độc bộ võ lâm Giang Nam?

Thường Hộ Hoa thốt:

– Nếu quả võ lâm Giang Nam thật chỉ có thập đại cao thủ, thì chắc là vậy.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Võ công của Thôi Bắc Hải so với Giang Nam thập đại cao thủ ra sao?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Nửa cân tám lượng.

Cao Thiên Lộc nói:

– Đó nếu là sự thật, Long Ngọc Ba sát hại Thôi Bắc Hải đích xác là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Cho nên ta mới nói như vậy.

Cao Thiên Lộc nói:

– Bất quá trong vòng hai ba năm, Thôi Bắc Hải có thể đóng cửa khổ luyện, võ công đã hơn trước xa.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Cũng có thể.

Cao Thiên Lộc nói:

– Thậm chí còn có thể võ công của y đã vượt trên Long Ngọc Ba.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ý của ông là võ công của Thôi Bắc Hải thật có thể đã cao đến mức Long Ngọc Ba nhất định phải dùng âm mưu quỷ kế mới có thể giết chết y?

Cao Thiên Lộc gật đầu.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ta không dám nói đó là chuyện không thể.

Cao Thiên Lộc nói:

– Có phải là như vầy? Long Ngọc Ba có lẽ biết ngươi là hảo bằng hữu của Thôi Bắc Hải, sợ giết y thì ngươi sẽ biết, không khó gì chết dưới kiếm của ngươi, cho nên không dám ra mặt.

Thường Hộ Hoa không nói gì.

Cao Thiên Lộc nói tiếp:

– Cho tới tài sản của Thôi Bắc Hải, hắn có lẽ không có thời gian mang đi, hoặc giả hắn đã xem qua di thư của Thôi Bắc Hải, biết số tài sản đó sớm muộn gì cũng lọt vào tay mình, mới không động đến y.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Hai phong di thư đó đều có dùng sáp nến dán lại.

Cao Thiên Lộc nói:

– Sáp nến mới dán, hai phong di thư lại hiển nhiên không phải viết cùng một lúc.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ta thấy được.

Mục quang của chàng bất giác rơi trên hai phong di thư.

Nội dung của hai phong di thư đều như nhau, bao thư giấy viết cũng vậy, nhưng từ bút tích mà xem, lại vẫn có thể phân biệt được tịnh không phải viết cùng một lúc, tất phải cách nhau một đoạn thời gian.

Cao Thiên Lộc nói:

– Thôi Bắc Hải viết xong một phong di thư có lẽ là đầu tháng ba, Long Ngọc Ba có lẽ đã xem lén phong di thư đó trước khi dán bao thư.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Long Ngọc Ba xem lén được phong di thư đó, Quách Phác Dịch Trúc Quân chắc cũng có thể xem lén.

Cao Thiên Lộc nói:

– Nếu quả hai phong di thư còn tồn tại, không còn nghi ngờ gì nữa, là lý do tốt nhất để Quách Phác và Dịch Trúc Quân sát hại Thôi Bắc Hải.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Hai phong di thư lại không bị hủy đi.

Cao Thiên Lộc nói:

– Cho nên Long Ngọc Ba bị hiềm nghi cũng không nhẹ hơn hai người bọn họ.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Còn có Chu Hiệp, Nguyễn Kiếm Bình.

Cao Thiên Lộc nói:

– Không sai.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Nói như vậy, cả ta cũng bị hiềm nghi.

Cao Thiên Lộc ngẩn người.

Thường Hộ Hoa nói tiếp:

– Trên di thư không phải đã viết rất rõ, sau khi Thôi Bắc Hải chết, tất cả tài sản chia đều cho Long Ngọc Ba, Chu Hiệp, Nguyễn Kiếm Bình ba người? Nếu quả ba người đó chết đi, sẽ truyền cho con cháu của ba người, nếu ba người tịnh không còn con cháu, tất cả tài sản hoàn toàn giao cho ta?

Cao Thiên Lộc nói:

– Trên di thư của Thôi Bắc Hải có viết như vậy, bất quá Long Ngọc Ba, Chu Hiệp, Nguyễn Kiếm Bình ba người hiện tại đâu có xảy ra chuyện.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Ông làm sao biết được?

Cao Thiên Lộc lại ngây người:

– Đây chỉ là suy luận, ta tịnh không biết.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Ông biết đến ba cái tên Long Ngọc Ba, Chu Hiệp, Nguyễn Kiếm Bình là vì chuyện đêm nay.

Cao Thiên Lộc gật đầu:

– Ta chỉ mới biết ba cái tên đó.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Cho nên ba người bọn họ hiện tại có chuyện gì hay không, ông căn bản không thể khẳng định.

Cao Thiên Lộc chỉ còn nước gật đầu.

Thường Hộ Hoa từ từ nói tiếp:

– Ta hiện tại hy vọng ba người bọn họ vẫn hoàn toàn bình an vô sự, nếu không ta sẽ bị hiềm nghi nặng lắm.

Cao Thiên Lộc trầm ngâm:

– Suy luậnnãy của Đỗ bộ đầu ta vốn cũng đồng ý, nhưng hiện tại ta thấy không thể không đắn đo kỹ càng.

Đỗ Tiếu Thiên nói theo:

– Đại nhân lo cái chết của Thôi Bắc Hải có liên quan tới Long Ngọc Ba, Nguyễn Kiếm Bình, Chu Hiệp ba người?

Cao Thiên Lộc nói:

– Không sợ nhất vạn thì cũng sợ vạn nhất.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Chứng cớ phạm tội của Dịch Trúc Quân, Quách Phác hai người không phải là quá đầy đủ sao?

Cao Thiên Lộc đáp:

– Vì quá đầy đủ cho nên ta mới lo.

Đỗ Tiếu Thiên hội ý:

– Sự tình cũng quả thật không tránh khỏi quá xảo hợp.

Cao Thiên Lộc nói:

– Cho nên ta hoài nghi bên trong có thể có ẩn tình.

Dương Tấn không nhịn được xen miệng:

– Vậy theo ý của đại nhân, bọn ta hiện tại nên làm sao để xử lý vụ án này?

Cao Thiên Lộc đáp:

– Trước hết là tìm Long Ngọc Ba, Nguyễn Kiếm Bình, Chu Hiệp ba người thừa kế di sản, điều tra rõ ràng xem bọn họ có liên can gì đến cái chết của Thôi Bắc Hải hay không rồi mới định đoạt.

Dương Tấn nói:

– Làm như vậy e rằng phải tốn nhiều thời gian.

Cao Thiên Lộc thở dài một hơi:

– Không có cách nào khác thì phải vậy.

Ông ta quay sang nhìn Thường Hộ Hoa:

– Thường huynh đương nhiên quen biết ba người bọn họ.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Tình cờ gặp mặt, nhờ có người bên cạnh chỉ điểm mới biết là ai.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Cả ba người đều vậy?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Đều vậy.

Cao Thiên Lộc nói:

– Như vậy các người đều không quen biết nhau?

Thường Hộ Hoa gật đầu.

Cao Thiên Lộc nói:

– Cũng không có gì, chỉ cần Thường huynh biết bọn họ đang trú ngụ ở đâu là được rồi.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Chỗ trú ngụ cặn kẽ tuy không biết rõ, bất quá bọn họ toàn là danh nhân, tới phụ cận mà hỏi thì không khó gì có người biết rõ.

Cao Thiên Lộc nói:

– Thường huynh viết xuống cho ta, ta sẽ sai người đi thông tri cho bọn họ biết.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Vậy thì dễ mà.

Cao Thiên Lộc quay sang hỏi:

– Đối với vụ án này, Thường huynh còn có gì cần bổ sung không?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Không có.

Cao Thiên Lộc lại hỏi:

– Thường huynh hiện tại chuẩn bị làm sao?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Ở lại, luôn cho đến khi toàn bộ vụ án đã sáng tỏ.

Cao Thiên Lộc nói:

– Rất tốt.

Ông ta gật gật đầu, lại nói:

– Vụ án này ta thấy tuyệt không đơn giản, có rất nhiều chỗ phải nhờ vào võ công và cơ trí của Thường huynh.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Cao huynh quá lời.

Cao Thiên Lộc cười một tiếng:

– Chỗ của ta cũng rộng, Thường huynh ở lại đây được chứ?

Thường Hộ Hoa cười nói:

– Cửa quan cảnh vệ sâm nghiêm, không tiện vào ra, ta nên trú bên ngoài cho tiện.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Thường huynh định trú ở đâu?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Tụ Bảo Trai.

Cao Thiên Lộc “ồ” lên.

Thường Hộ Hoa nói:

– Ta chuẩn bị lục tìm triệt để chỗ đó một lần nữa.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Huynh lo cuộc lục tìm hôm nay có chỗ sơ sót?

Thường Hộ Hoa đáp:

– Quá vội thì cũng không tránh khỏi sơ sót.

Cao Thiên Lộc nói:

– Vậy cũng được, nếu phát hiện manh mối gì, xin thông tri cho ta một tiếng.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Đương nhiên.

Cao Thiên Lộc nói:

– Ta ở đây nếu cần sự giúp đỡ của ngươi, cũng sẽ sai người đến Tụ Bảo Trai tìm ngươi.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Nếu ta có chuyện ra ngoài, cứ nhắn lại cho Thôi Nghĩa.

Đỗ Tiếu Thiên xen lời:

– Một mình vị tất có thể lo hết, ta sai Diêu Khôn theo hầu để ngươi sai khiến có được không?

Thường Hộ Hoa thốt:

– Không dám.

Cao Thiên Lộc nói:

– Chủ ý của Đỗ bộ đầu rất hay, Thường huynh bên cạnh cũng cần có người để sai khiến.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Vậy ...

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Thường huynh bất tất phải chối từ mà.

Thường Hộ Hoa cười ưng thuận, chàng tịnh không phải là một người õng ẹo như đàn bà.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Diêu Khôn tin rằng cũng nhất định rất cao hứng đi theo Thường huynh xuất nhập.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Sai khiến, đi theo gì chứ, thật đảm đương không được đâu.

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Vây thì nói là Diêu Khôn hiệp trợ Thường huynh điều tra, chắc được chứ hả.

Thường Hộ Hoa thốt:

– Nói vậy mới được.

Chàng chợt nhớ tới gì đó:

– Quách Phác, Dịch Trúc Quân hiện tại ra sao?

Dương Tấn lên tiếng trả lời:

– Hai người bọn họ đã bị nhốt vào đại lao.

Thường Hộ Hoa hỏi:

– Đại lao?

Dương Tấn bổ sung:

– Đại lao là chỗ tù cấm trọng phạm, thủ vệ sâm nghiêm, ta còn đặc biệt phái hai thủ vệ canh gác ngoài cửa của hai người bọn họ.

Cao Thiên Lộc chợt hỏi:

– Hai thủ vệ nào?

Dương Tấn đáp:

– Trương Đại Chủy, Hồ Tam Bôi.

Cao Thiên Lộc nói:

– Lại là bọn chúng!

Dương Tấn nói:

– Bọn chúng kỳ thực cũng không tệ.

Cao Thiên Lộc hỏi:

– Ngươi nói về phương diện uống rượu?

Dương Tấn bẽn lẽn đáp:

– Bọn chúng nghề đao kiếm cũng có chút công phu ...

Cao Thiên Lộc nói:

– Chỉ tiếc bọn chúng vừa uống rượu là cả đao cũng cầm không nổi.

Dương Tấn nói:

– Tôi đã nghiêm lệnh bắt bọn chúng không được uống rượu.

Cao Thiên Lộc nói:

– Theo ta biết, hai người đó luôn luôn rất mau quên.

Dương Tấn nói:

– Lần này tin rằng bọn chúng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.

Cao Thiên Lộc nói:

– Tốt hơn hết là vậy.

Ông ta lắc đầu nói tiếp:

– Trương miệng bự uống là không thể không say, Hồ ba chén hễ ba chén là gục, hai người bọn chúng không phải là lần đầu làm hư sự.

Dương Tấn ấp úng:

– Chúng ...

Cao Thiên Lộc ngắt lời:

– Ta biết bọn chúng là hảo bằng hữu của ngươi, nhưng công vẫn là công, tư vẫn là tư, đâu thể công tư bất phân?

Dương Tấn nói:

– Bất quá đại lao là tường đồng vách sắt, cho dù hai người bọn chúng có uống say đi nữa, cũng không có ảnh hưởng gì lắm.

Cao Thiên Lộc nói:

– Nói thì nói vậy.

Dương Tấn nói:

– Đại nhân an tâm, nhốt trong đại lao, Quách Phác, Dịch Trúc Quân hai người cho dù có mọc cánh cũng khó mà bay ra!

Cao Thiên Lộc thốt:

– Biến thành hai con nga thì có thể bay ra chứ.

Câu đó vừa ra khỏi miệng, cả ông ta cũng không khỏi rùng mình.

Dương Tấn đương nhiên đang biến sắc tại đương trường.

Thường Hộ Hoa, Đỗ Tiếu Thiên hai người sắc mặt cũng rất khó coi. Đêm khuya như vầy, Cao Thiên Lộc nói nghe đặc biệt khủng bố.

Im lặng khôn tả.

Đỗ Tiếu Thiên phá cơn im lặng:

– Đại nhân, ông cũng nghĩ hai người bọn họ có thể là hóa thân của hai nga tinh?

Cao Thiên Lộc thở dài:

– Phải hay không phải, trước mắt mà nói, ai dám khẳng định chứ?

Không ai dám khẳng định.

Cao Thiên Lộc thở dài nói tiếp:

– Thà tin là có, không nên tin là không, trước khi sự tình có giải đáp, bọn ta nên coi hai người bọn họ như hóa thân của nga tinh, cũng không hề hấn gì.

Đỗ Tiếu Thiên, Dương Tấn nhất tề gật đầu.

Thường Hộ Hoa lại không có biểu thị gì.

Cao Thiên Lộc lại nói:

– Cho nên ta hiện tại có chút lo lắng.

Đỗ Tiếu Thiên hỏi:

– Đại nhân lo lắng cái gì?

Cao Thiên Lộc lại rùng mình:

– Lo bọn họ biến thành hai phi nga, bay ra khỏi cửa sổ.

Đỗ Tiếu Thiên biến sắc:

– Ý của đại nhân là bây giờ nên vào lao xem thử?

Cao Thiên Lộc đáp:

– Chính thị!

Đỗ Tiếu Thiên nói:

– Tôi cũng có ý đó.

Cao Thiên Lộc quay sang hỏi Thường Hộ Hoa:

– Ý Thường huynh ra sao?

Thường Hộ Hoa nghĩ ngợi:

– Đi xem cũng được.

Cao Thiên Lộc nói:

– Không xem thì không an tâm.

Ông ta là người đầu tiên cất bước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương