Hạo Vương Truy Thê
-
Chương 5: Thập Thất- Tiểu Sát?
Ôm nhẹ Nghĩa muội trong tay,lo lăng cho Thanh Thanh khiến Quân Viễn tỏ ra thiếu cảnh giác….Hắn không hề phát hiện, bản thân chính là mục tiêu của một nhóm sát thủ.
Tấn công bọn họ là một toán người mặc dạ phục đen, nhưng tất cả bọn họ đều không che khăn bịt mặt. Mỗi chiêu thức họ dùng tới đều hết sức hung hiểm muốn đoạt mạng người. Tấn công Quân Viễn và Uyển Uyển là người giỏi nhất trong số bọn họ. Vừa phải ôm Thanh Thanh còn chưa tỉnh trong tay vừa phải tránh những công kích từ phía kẻ địch khiến Quân viễn không kịp xoay trở.
- Tiểu Sát…mục tiêu chính là Ả giáo chủ kia…Giao cho muội….Tam ở một bên kêu to.
- Tỷ lo bên đó…Ta lo bên này…
Tiểu Sát trả lời nàng đồng thời dùng lực đâm về phía Nam nhân đang ôm giáo chủ ma giáo kia....Vì bất ngờ….Quân Viễn không tránh mà dùng tay bắt lấy lưỡi kiếm của nàng nhưng thanh kiếm kia xuyên qua tay hắn đâm vào ngực trái nữ nhân trên tay hắn, Quân Viễn thời lùi lại phía sau để giảm nhẹ đường kiếm đồng thời lo lắng cho nữ nhân trên tay. Tiểu Sát nhìn thấy phía sau chính là Quỷ vực, nhiêm vụ lần này buộc kẻ thi hành phải là một tử sĩ…dù thành công hay thất bại bọn họ cũng không có đường trở về. Ngay khi bọn họ ở sát bờ vực, Tiểu Sát nhìn thấy pháo hiệu thu mệnh do Ám ban ra. Đang định thu kiếm thì Uyển Uyển kia bỗng nhiên ở mắt. Nàng ta vung chưởng đanh về phía tiểu Sát,chưởng pháp kia kiến cả ba người đang chênh vênh ngay mép bờ vực, cùng rơi xuống Quỷ vực.
Tiểu Sát dùng kiếm đâm vào những phiếm đá trên vách núi,tay kia của nàng rút dải lụa ngang người bắt lấy Quân Viễn đang ôm chặt Uyển Uyển…Sức nặng ba người khiến cho lưỡi kiếm trượt trên phiếm đá. Cũng nhờ vậy mà giảm bớt phần nào lực rơi của bọn họ. Khi thấy bọn họ sắp tiếp đất, Tiểu Sát nhún mình dùng nội lực đẩy thân mình để bản thân nàng rơi xuống trước đồng thời vận khí về phía hai người kia giảm bớt lực rơi xuống phía dưới. Sát lệnh đã thu lại, nàng chỉ có thể tận lực sửa sai….cố hết sức giữ mạng của họ. Khi thấy cả hai người đã an toàn tiếp đất, lúc này nàng mới thật sự yên tâm. Bả vai bị Uyển Uyển đánh, đau như muốn xé toạc lồng ngực nàng, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, nàng phun ra một búng máu tươi, trước mắt tối sầm lại. Khi cả ba tiếp đất, tay của Quân Viễn buông lỏng khiến Uyển Uyển, hắn cùng rơi xuống phía dưới.
- Thanh Thanh…muội ở đâu?? có bị thương ở đâu không??? Đôi mắt hắn bị chướng khí thương tổn nên không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Quân Viễn cuống lên tìm Uyển Uyển.
- Ta không sao….Hạo ca ca…mắt huynh không sao chứ??Uyển Uyển lo lắng nhìn tình trạng của Quân Viễn.
- Mắt ta bị chướng khí là thương tổn…mắt muội không sao chứ?? Quân viễn lo lắng mò mẫm đến bên cạnh Uyển Uyển.
- Muội không sao, từ nhỏ muội đã ăn độc dược…chướng khí này không vấn đề gì…Quân Viễn ca ca, ngọc bội của huynh rơi nè….Uyển Uyển nhặt miếng ngọc trên đất lên đưa cho Quân Viễn. Quân Viễn cầm miếng ngọc bội trong tay một lúc sắc mặt chợt thay đổi…
- Thanh Thanh….muội nhặt được nó ở đâu thế??? Vị tiểu cô nương lúc nãy có ở gần nơi muội nhặt được nó hay không??? Quân Viễn có chút kích động hỏi…Lúc nãy giao chiến quá cấp bách, hắn cũng không nhớ rõ lắm khuôn mặt nàng, chỉ nhớ nàng còn rất trẻ….tầm tuổi … cũng cỡ tuổi của Thập Thất …
- Đúng là ở cạnh nàng ta…Huynh quen nàng ấy sao???Ngọc bội này rõ ràng là của hắn vậy vì sao trong tay vị cô nương kia???Uyển Uyển nghi ngờ hỏi….Nàng ta rõ ràng là sát thủ đến ám sát bọn họ…nhưng lại ra tay cứu họ khi họ rơi xuống…
- Thanh Thanh…muội cũng là sát thủ…muội….muội liệu có biết thân phận của nàng ấy hay không?Quân Viễn ở một bên gấp gáp hỏi…hắn đã tìm mười lăm năm rồi…hắn nhất định không để tuột mất cơ hội lần này.
- Nếu muội đoán không lầm thì nàng ấy là Tử sĩ của Thổ quốc cử đi ám sát muội….
- Là sát thủ của Thổ quốc sao??? Hèn gì mà Lăng Hàm không thể nào tìm ra nàng….Khoan đã muội nói nàng là Tử Sĩ???Quân Viễn như không thể tin vào những già hắn vừa nghe thấy…
- Phải… Ám sát mà không che mặt thì nhất định là Tử sĩ, Xem ra lần hành động này của nàng ấy dù thành công hay thất bại cũng sẽ chỉ có một con đường chết theo nhiệm vụ…
- Chết theo nhiệm vụ??? Quân Viễn nhíu chặt mày….
- Thanh Nhi, mắt ta tạm thời sẽ không thấy đường….muội nhìn xem ở đây có thể tạm thời ở lại…hoặc giả có nơi nào có thể dưỡng thương gần đây….Tuy mắt ta không thể nhìn, nhưng tay chân vẫn rất khỏe mạnh, ta có thể cõng Thập Thất…Nhưng đường đi thì phải nhờ vào muội. Tuy không thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng qua hơi thở hắn có thể cảm Nhận Thập Thất chưa chết, nàng chỉ tạm thời hôn mê. Vì chưởng pháp của Thanh Thanh và do phải vận khí cứu họ lúc nãy.
- Thập Thất?? Đúng là bọn họ có quen biết….
- Mười lăm năm trước mạng của ta là do nàng ấy cứu….Quân Viễn thở dài…mò mẫm trong bóng tối theo hơi thở của Thập thất tìm ra nàng.
-Ồ….Uyển Uyển ở một bên ồ lớn…
- Ra là ân nhân cừu mạng….
- Phải ….không chỉ vậy mà nàng ấy và ta còn có hôn ước…..Nàng là thê tử tương lai của ta….Quân Viễn ở một bên bổ sung thêm….
- Ồ……Nhưng tuổi của nàng…. làm con gái của huynh cũng còn được đó….
- Đừng có mà cười ta….Phu quân kia của muội cũng nhỏ hơn muội ít nhất chục tổi….
- Phải chính xác là mười một tuổi….Nhưng muội đã bỏ cuộc rồi….Không muốn vì chàng mà đau lòng nữa….
- Hắn là cha của đứa trẻ trong bụng muội à??? Theo ta thấy hắn cũng rất quan tâm đến muội chẳng qua hắn là loại người lời rắn lòng dạ mềm mà thôi….Vừa nói Quân Viễn vừa tìm cách nâng Thập Thất lên để cõng nàng.
- Muội không tin …huynh không biết chàng đã làm muội đau lòng đến thế nào đâu….Mà thôi đừng nhắc đến chuyện của muội nữa….ở đây gần với Mặc Huyền cốc chỗ muội….muội dẫn huynh và Thập thất cô nương này tới đó nhé….
- Vậy cũng được…
Ngay khi bọn họ chỉ vừa đi được một phần ba đoạn đường người con gái trên lưng Quân Viễn tỉnh lại. Quân Viễn mỉm cười khi cây thủy thủ béng kề sát cổ hắn….
- Lúc nãy nàng cứu ta không phải để bây giờ giết ta chứ??? Hăn không dám chắc vì sao nàng lại cứu hắn trong khi nhiệm vụ lại là ám sát bọn họ…
- Sát lệnh đã thu hồi….nên dĩ nhiên ta sẽ không giết các người nữa….Thả ta xuống….ngươi muốn đưa ta đi đâu???
- Tìm nơi trị thương…nàng đang bị thương….Quân Viễn vẫn từ tốn mỉm cười, không vì thái độ thiếu hòa nhã của nàng mà bực mình.
- Cũng chẳng quan trọng nữa….Nhiệm vụ đã kết thúc rồi…trị thương để làm gì nữa kia chứ….Tiểu Sát cười ….Nàng lấy ra từ thất lưng một viên thuốc màu đỏ định bò vào miệng thì lại nghe Quân Viễn nói:
- Phải nhiệm vụ của nàng đúng là kết thúc rồi…nhưng xem ra chủ tử của nàng sẽ mất mặt vì nàng….Hắn thở dài nói….câu nói của hắn khiến Viên thuốc đã đưa gần đến miệng cũng phải dừng lại.
- Ý của ngươi là gì? Nàng nghi ngờ nhìn hắn….
- Thu lại Sát lệnh tức là đổi ý….không còn muốn nàng giết ta cùng giáo chủ ngũ độc giáo nữa….
-Phải…., Thì sao???Tiểu Sát lại nhìn hắn đợi nhận được câu trả lời….
- Nhưng nàng nhìn xem….nàng đã làm gì bọn ta??….Nàng khiến mắt ta bị thương do chướng khí. Lại khiến nàng ấy và ta ngã xuống đây….đường ra không tìm được…vậy có khác nào lấy mạng ta và nàng ấy một cách từ từ???Ái chà…so với cho chúng ta một kiếm thì coi bộ bỏ bọn ta lại đây độc ác hơn …Cô nương hẳn là một sát thủ tệ của tổ chức nhỉ??? Quân Viễn tỏ ra kinh thường nói
- Ta là kẻ giỏi nhất….Cái tên Tiểu Sát….chỉ có người giỏi nhất mới được ban cho….Tiểu Sát bực mình cãi lại….
- Vậy sao?? Vậy cô nương chẳng phải nên chịu trách nhiệm vì khiến đôi mắt ta bị mù hay sao??? Nói không chừng nếu cả đời này mắt ta không sáng lại…cô phải chịu trách nhiệm với ta cả đời….Quân Viễn mỉm cười nói, thì ra câu nói “không chừng không còn mang tên Thập Thất nữa” mà ngày đó nàng nói chính là muốn trở thành người gỏi nhất???
- Không cần phiền phức như vậy…ta chết sẽ trả đôi mắt ta cho ngươi là được….Tiểu Sát có chút bực mình nói…
- Vậy nếu như nàng chết rồi mà mắt nàng vẫn không thể khiến mắt ta hồi phục…ta kiếm ai để đòi đây???Quân Viểm cũng không thua kém…
- Lại nói Thuật Hoán đổi nhãn quang là một y thuật cao siêu….không chắc đại phu thường có thể làm được…huống hồ nơi này đừng nói đại phu….một bóng người còn không có….
- Được rồi…ta tạm thời sẽ không chết….đến khi mắt ngươi bình phục…đến khi đưa hai người rời khỏi đây…được chưa hả….Tiểu Sát bực mình trả lời hắn….Nàng chẳng sợ Sát Ám sẽ truy cứu hay thất vọng gì về nàng…Thứ nàng sợ chỉ là Vệ sẽ cảm thấy hối hận vì ngày đó cứu nàng tại miếu hoang.
Akiaki: Miu Linh: vì nàng ngóng nên ta đạc biệt ưu đãi nàng thêm 1 chương cho tuần này....ha...ha,,,thật ra tuần này ta thi ít môn nên ta mới rộng rãi như vậy....
Tấn công bọn họ là một toán người mặc dạ phục đen, nhưng tất cả bọn họ đều không che khăn bịt mặt. Mỗi chiêu thức họ dùng tới đều hết sức hung hiểm muốn đoạt mạng người. Tấn công Quân Viễn và Uyển Uyển là người giỏi nhất trong số bọn họ. Vừa phải ôm Thanh Thanh còn chưa tỉnh trong tay vừa phải tránh những công kích từ phía kẻ địch khiến Quân viễn không kịp xoay trở.
- Tiểu Sát…mục tiêu chính là Ả giáo chủ kia…Giao cho muội….Tam ở một bên kêu to.
- Tỷ lo bên đó…Ta lo bên này…
Tiểu Sát trả lời nàng đồng thời dùng lực đâm về phía Nam nhân đang ôm giáo chủ ma giáo kia....Vì bất ngờ….Quân Viễn không tránh mà dùng tay bắt lấy lưỡi kiếm của nàng nhưng thanh kiếm kia xuyên qua tay hắn đâm vào ngực trái nữ nhân trên tay hắn, Quân Viễn thời lùi lại phía sau để giảm nhẹ đường kiếm đồng thời lo lắng cho nữ nhân trên tay. Tiểu Sát nhìn thấy phía sau chính là Quỷ vực, nhiêm vụ lần này buộc kẻ thi hành phải là một tử sĩ…dù thành công hay thất bại bọn họ cũng không có đường trở về. Ngay khi bọn họ ở sát bờ vực, Tiểu Sát nhìn thấy pháo hiệu thu mệnh do Ám ban ra. Đang định thu kiếm thì Uyển Uyển kia bỗng nhiên ở mắt. Nàng ta vung chưởng đanh về phía tiểu Sát,chưởng pháp kia kiến cả ba người đang chênh vênh ngay mép bờ vực, cùng rơi xuống Quỷ vực.
Tiểu Sát dùng kiếm đâm vào những phiếm đá trên vách núi,tay kia của nàng rút dải lụa ngang người bắt lấy Quân Viễn đang ôm chặt Uyển Uyển…Sức nặng ba người khiến cho lưỡi kiếm trượt trên phiếm đá. Cũng nhờ vậy mà giảm bớt phần nào lực rơi của bọn họ. Khi thấy bọn họ sắp tiếp đất, Tiểu Sát nhún mình dùng nội lực đẩy thân mình để bản thân nàng rơi xuống trước đồng thời vận khí về phía hai người kia giảm bớt lực rơi xuống phía dưới. Sát lệnh đã thu lại, nàng chỉ có thể tận lực sửa sai….cố hết sức giữ mạng của họ. Khi thấy cả hai người đã an toàn tiếp đất, lúc này nàng mới thật sự yên tâm. Bả vai bị Uyển Uyển đánh, đau như muốn xé toạc lồng ngực nàng, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, nàng phun ra một búng máu tươi, trước mắt tối sầm lại. Khi cả ba tiếp đất, tay của Quân Viễn buông lỏng khiến Uyển Uyển, hắn cùng rơi xuống phía dưới.
- Thanh Thanh…muội ở đâu?? có bị thương ở đâu không??? Đôi mắt hắn bị chướng khí thương tổn nên không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Quân Viễn cuống lên tìm Uyển Uyển.
- Ta không sao….Hạo ca ca…mắt huynh không sao chứ??Uyển Uyển lo lắng nhìn tình trạng của Quân Viễn.
- Mắt ta bị chướng khí là thương tổn…mắt muội không sao chứ?? Quân viễn lo lắng mò mẫm đến bên cạnh Uyển Uyển.
- Muội không sao, từ nhỏ muội đã ăn độc dược…chướng khí này không vấn đề gì…Quân Viễn ca ca, ngọc bội của huynh rơi nè….Uyển Uyển nhặt miếng ngọc trên đất lên đưa cho Quân Viễn. Quân Viễn cầm miếng ngọc bội trong tay một lúc sắc mặt chợt thay đổi…
- Thanh Thanh….muội nhặt được nó ở đâu thế??? Vị tiểu cô nương lúc nãy có ở gần nơi muội nhặt được nó hay không??? Quân Viễn có chút kích động hỏi…Lúc nãy giao chiến quá cấp bách, hắn cũng không nhớ rõ lắm khuôn mặt nàng, chỉ nhớ nàng còn rất trẻ….tầm tuổi … cũng cỡ tuổi của Thập Thất …
- Đúng là ở cạnh nàng ta…Huynh quen nàng ấy sao???Ngọc bội này rõ ràng là của hắn vậy vì sao trong tay vị cô nương kia???Uyển Uyển nghi ngờ hỏi….Nàng ta rõ ràng là sát thủ đến ám sát bọn họ…nhưng lại ra tay cứu họ khi họ rơi xuống…
- Thanh Thanh…muội cũng là sát thủ…muội….muội liệu có biết thân phận của nàng ấy hay không?Quân Viễn ở một bên gấp gáp hỏi…hắn đã tìm mười lăm năm rồi…hắn nhất định không để tuột mất cơ hội lần này.
- Nếu muội đoán không lầm thì nàng ấy là Tử sĩ của Thổ quốc cử đi ám sát muội….
- Là sát thủ của Thổ quốc sao??? Hèn gì mà Lăng Hàm không thể nào tìm ra nàng….Khoan đã muội nói nàng là Tử Sĩ???Quân Viễn như không thể tin vào những già hắn vừa nghe thấy…
- Phải… Ám sát mà không che mặt thì nhất định là Tử sĩ, Xem ra lần hành động này của nàng ấy dù thành công hay thất bại cũng sẽ chỉ có một con đường chết theo nhiệm vụ…
- Chết theo nhiệm vụ??? Quân Viễn nhíu chặt mày….
- Thanh Nhi, mắt ta tạm thời sẽ không thấy đường….muội nhìn xem ở đây có thể tạm thời ở lại…hoặc giả có nơi nào có thể dưỡng thương gần đây….Tuy mắt ta không thể nhìn, nhưng tay chân vẫn rất khỏe mạnh, ta có thể cõng Thập Thất…Nhưng đường đi thì phải nhờ vào muội. Tuy không thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng qua hơi thở hắn có thể cảm Nhận Thập Thất chưa chết, nàng chỉ tạm thời hôn mê. Vì chưởng pháp của Thanh Thanh và do phải vận khí cứu họ lúc nãy.
- Thập Thất?? Đúng là bọn họ có quen biết….
- Mười lăm năm trước mạng của ta là do nàng ấy cứu….Quân Viễn thở dài…mò mẫm trong bóng tối theo hơi thở của Thập thất tìm ra nàng.
-Ồ….Uyển Uyển ở một bên ồ lớn…
- Ra là ân nhân cừu mạng….
- Phải ….không chỉ vậy mà nàng ấy và ta còn có hôn ước…..Nàng là thê tử tương lai của ta….Quân Viễn ở một bên bổ sung thêm….
- Ồ……Nhưng tuổi của nàng…. làm con gái của huynh cũng còn được đó….
- Đừng có mà cười ta….Phu quân kia của muội cũng nhỏ hơn muội ít nhất chục tổi….
- Phải chính xác là mười một tuổi….Nhưng muội đã bỏ cuộc rồi….Không muốn vì chàng mà đau lòng nữa….
- Hắn là cha của đứa trẻ trong bụng muội à??? Theo ta thấy hắn cũng rất quan tâm đến muội chẳng qua hắn là loại người lời rắn lòng dạ mềm mà thôi….Vừa nói Quân Viễn vừa tìm cách nâng Thập Thất lên để cõng nàng.
- Muội không tin …huynh không biết chàng đã làm muội đau lòng đến thế nào đâu….Mà thôi đừng nhắc đến chuyện của muội nữa….ở đây gần với Mặc Huyền cốc chỗ muội….muội dẫn huynh và Thập thất cô nương này tới đó nhé….
- Vậy cũng được…
Ngay khi bọn họ chỉ vừa đi được một phần ba đoạn đường người con gái trên lưng Quân Viễn tỉnh lại. Quân Viễn mỉm cười khi cây thủy thủ béng kề sát cổ hắn….
- Lúc nãy nàng cứu ta không phải để bây giờ giết ta chứ??? Hăn không dám chắc vì sao nàng lại cứu hắn trong khi nhiệm vụ lại là ám sát bọn họ…
- Sát lệnh đã thu hồi….nên dĩ nhiên ta sẽ không giết các người nữa….Thả ta xuống….ngươi muốn đưa ta đi đâu???
- Tìm nơi trị thương…nàng đang bị thương….Quân Viễn vẫn từ tốn mỉm cười, không vì thái độ thiếu hòa nhã của nàng mà bực mình.
- Cũng chẳng quan trọng nữa….Nhiệm vụ đã kết thúc rồi…trị thương để làm gì nữa kia chứ….Tiểu Sát cười ….Nàng lấy ra từ thất lưng một viên thuốc màu đỏ định bò vào miệng thì lại nghe Quân Viễn nói:
- Phải nhiệm vụ của nàng đúng là kết thúc rồi…nhưng xem ra chủ tử của nàng sẽ mất mặt vì nàng….Hắn thở dài nói….câu nói của hắn khiến Viên thuốc đã đưa gần đến miệng cũng phải dừng lại.
- Ý của ngươi là gì? Nàng nghi ngờ nhìn hắn….
- Thu lại Sát lệnh tức là đổi ý….không còn muốn nàng giết ta cùng giáo chủ ngũ độc giáo nữa….
-Phải…., Thì sao???Tiểu Sát lại nhìn hắn đợi nhận được câu trả lời….
- Nhưng nàng nhìn xem….nàng đã làm gì bọn ta??….Nàng khiến mắt ta bị thương do chướng khí. Lại khiến nàng ấy và ta ngã xuống đây….đường ra không tìm được…vậy có khác nào lấy mạng ta và nàng ấy một cách từ từ???Ái chà…so với cho chúng ta một kiếm thì coi bộ bỏ bọn ta lại đây độc ác hơn …Cô nương hẳn là một sát thủ tệ của tổ chức nhỉ??? Quân Viễn tỏ ra kinh thường nói
- Ta là kẻ giỏi nhất….Cái tên Tiểu Sát….chỉ có người giỏi nhất mới được ban cho….Tiểu Sát bực mình cãi lại….
- Vậy sao?? Vậy cô nương chẳng phải nên chịu trách nhiệm vì khiến đôi mắt ta bị mù hay sao??? Nói không chừng nếu cả đời này mắt ta không sáng lại…cô phải chịu trách nhiệm với ta cả đời….Quân Viễn mỉm cười nói, thì ra câu nói “không chừng không còn mang tên Thập Thất nữa” mà ngày đó nàng nói chính là muốn trở thành người gỏi nhất???
- Không cần phiền phức như vậy…ta chết sẽ trả đôi mắt ta cho ngươi là được….Tiểu Sát có chút bực mình nói…
- Vậy nếu như nàng chết rồi mà mắt nàng vẫn không thể khiến mắt ta hồi phục…ta kiếm ai để đòi đây???Quân Viểm cũng không thua kém…
- Lại nói Thuật Hoán đổi nhãn quang là một y thuật cao siêu….không chắc đại phu thường có thể làm được…huống hồ nơi này đừng nói đại phu….một bóng người còn không có….
- Được rồi…ta tạm thời sẽ không chết….đến khi mắt ngươi bình phục…đến khi đưa hai người rời khỏi đây…được chưa hả….Tiểu Sát bực mình trả lời hắn….Nàng chẳng sợ Sát Ám sẽ truy cứu hay thất vọng gì về nàng…Thứ nàng sợ chỉ là Vệ sẽ cảm thấy hối hận vì ngày đó cứu nàng tại miếu hoang.
Akiaki: Miu Linh: vì nàng ngóng nên ta đạc biệt ưu đãi nàng thêm 1 chương cho tuần này....ha...ha,,,thật ra tuần này ta thi ít môn nên ta mới rộng rãi như vậy....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook