Hạo Thiên Vương Phi
-
Chương 4: Tinh Yên
– Này, kể cho mọi người nghe về vị hôn thê của ngươi đi, để còn biết mà nhận dạng!
Vân Khánh đột ngột yêu cầu, Thụ Nhân nghe lời đề nghị của Vân Khánh liền hồi tưởng về Uyển Nhã, vừa nghĩ đến, mặt hắn lại tiếp tục đỏ bừng, lí nhí nói:
– Nàng… nàng… là một cô nương rất tốt, dịu dàng… lúc nào cũng đối xử tốt với người khác…
Vân Khánh đưa mắt nhìn Thụ Nhân, nhàm chán hỏi:
– Chỉ vậy thôi?
Thụ Nhân xấu hỗ, dồn hết sức gật đầu. Vân Khánh phê bình:
– Ít nhất ngươi phải tả hình dạng của nàng ta chứ! Cao hay thấp, mập hay gầy, mặt mũi thế nào… Chứ ngươi nói chung chung như vậy, làm sao biết mà tìm chứ!
Nghe lời Vân Khánh nói, mặt Thụ Nhân càng đỏ dữ dội, luôn tay xua xua:
– Không được! Không được! Thánh nhân đã dạy…
Vân Khánh nghi ngờ từ trước tới giờ tên thư sinh vô dụng này còn chưa từng một lần đối mặt với vị hôn thê của mình. Sao lại có nam nhân vô dụng như vậy chứ? Vị hôn thê của mình mà còn không dám nhìn cho kỹ???
Kiến Văn từ đầu chẳng mong chờ gì ở Thụ Nhân, vẫn bình thản ngồi yên một chỗ.
Xong, Kiến Văn nói:
– Nàng cũng chưa từng nói về tỷ tỷ của mình.
Vân Khánh nghe thấy lời của Kiến Văn liền trố mắt ra nhìn, vẻ mặt không tin được.
– Thật ư? Ta chưa kể về tỷ tỷ của mình sao? Sao lại có sự thiếu sót như vậy chứ?
Kiến Văn đã quá quen với những hành động và ngôn từ quá khích của Vân Khánh nên cảm thấy rất bình thường, chỉ có Thụ Nhân lúc này mới được mở rộng tầm mắt.
Vân Khánh bắt đầu mơ tưởng:
– Tỷ tỷ của ta tên gọi là Tinh Yên, chính xác nàng là biểu tỷ của ta, ta từ nhỏ mồ côi được gia gia thúc thúc mang về nuôi. Nàng là một người rất xinh đẹp, nàng có ánh mắt rất đầm ấm, luôn nở nụ cười nhẹ trên môi, không những vậy, mái tóc đen dài xõa sau lưng, mỗi lần gió thổi qua làm tung bay như một tiên nữ vậy…
Kiến Văn đen mặt khi nghe Vân Khánh miêu tả tỷ tỷ của mình, nếu hắn không hiểu tính cách của nàng chắc chắn sẽ nghĩ rằng nàng và người tỷ tỷ đó có mối quan hệ không bình thường!
Thụ Nhân ngây thơ hơn, gật gù theo từng câu nói của Vân Khánh, không suy nghĩ sâu xa.
– … không những nàng xinh đẹp hơn người, tính tình tốt, mà nàng còn rất có tài năng hội họa. Lúc nào, lúc nào nàng cũng cầm viết vẽ vẽ, những lúc đó trong nàng thật bình yên, tinh khiết như sương vậy…
Thụ Nhân gật đầu đồng ý.
– Tỷ tỷ của nàng thật tài giỏi.
Kiến Văn chịu hết nổi hai kẻ dỡ hơi này, hắn cắt ngang lời của Vân Khánh:
– Rốt cuộc vì sao nàng và nàng ta lạc nhau? Hai người lạc ở đâu?
Nghe đến đây, Vân Khánh ngừng nói, cảm thấy buồn bã.
– Ta đã từng nói, nhà của ta ở một nơi rất xa, rất xa nơi này, ta cũng không biết làm cách nào mới có thể quay về nữa. Có thể nói ra mọi người sẽ không tin, nhưng thật sự ta và tỷ tỷ là người của một thế giới khác, nơi đó rất khác với ở đây… Hơn một năm trước, thúc thúc và bá mẫu của ta gặp tai nạn qua đời, kể từ lúc đó, ta cảm thấy tỷ tỷ dần dần thay đổi, nàng càng lúc càng ít nói cười, thu hẹp mình lại. Có lúc, ta sợ hãi tỷ tỷ vì đau buồn mà suy nghĩ quẫn, nhưng tỷ tỷ đã trấn an ta, bảo rằng nàng không sao đâu. Rồi cách đây mấy ngày, khi về nhà, ta thấy tỷ tỷ bước vào một đám sương kỳ lạ, dù ta gọi thế nào nàng cũng không nghe thấy, ta liền đuổi theo nàng và khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang ở đây, còn tung tích của tỷ tỷ hoàn toàn không biết…
Kiến Văn cau mày, câu chuyện Vân Khánh kể còn kỳ dị hơn tất cả những câu chuyện thần tiên, ma quỷ mà hắn đã từng nghe.
Thụ Nhân thì bị câu chuyện của Vân Khánh làm xúc động đến rơi lệ, hắn an ủi:
– Nàng đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách tìm lại tỷ tỷ của nàng thôi…
Vân Khánh gượng cười nói:
– Ừ, ta biết! Nàng là một người tốt, tốt nhất mà ta từng gặp, nhất định nàng sẽ được bình an.
Vân Khánh và Thụ Nhân bốn mắt nhìn nhau, nhớ tới cảnh ngộ của mỗi người mà thở dài, lòng càng nặng trịch.
Chỉ có Kiến Văn đang âm thầm sắp xếp lại những thông tin mà Vân Khánh đã kể, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hơn nữa, dù vô tình nhưng Vân Khánh đã nói, chính Tinh Yên là người tự bước vào đám sương mù kỳ lạ kia, vậy có thể chính nàng là người tự ý muốn bỏ đi?
Hắn không nghĩ rằng Vân Khánh nói dối, rốt cuộc Tinh Yên có đơn thuần như trong lời nói của Vân Khánh?
——————-
Ở một ngôi làng nhỏ nọ.
– Bá mẫu, ta mang bức thêu đến đây!
Một thiếu nữ đứng trước cửa một ngôi nhà nhỏ, lên tiếng gọi.
Từ trong nhà, một phụ nhân khoảng bốn, năm mươi tuổi bước ra, thân thiết lôi kéo thiếu nữ vào nhà
cười cười nói nói:
– Cám ơn cô nương, nhờ cô nương giúp đỡ mà y phục cưới của con gái ta mới có thể hoàn thành kịp.
Thiếu nữ nghe lời khách sáo của phụ nhân, thì cười nhẹ nói:
– Bá mẫu đừng ngại, nhờ bá mẫu giúp đỡ nếu không Tinh Yên đã không có chốn dung thân rồi.
Phụ nhân khoát tay không đồng ý:
– Bây giờ thời buổi loạn lạc, không biết chiến tranh xảy ra lúc nào, rất nhiều gia đình bị ly tán, trong giúp khó khăn, giúp đỡ nhau một chút có là gì. Đúng rồi, nàng thật sự không còn người thân nào ở đây sao?
Thiếu nữ tên gọi “Tinh Yên”, nhẹ nhàng đáp:
– Tinh Yên mồ côi, nói người thân thì chỉ có một người biểu muội, nhưng nàng đang ở một nơi rất xa…
Phụ nhân sợ Tinh Yên buồn tủi, lên tiếng an ủi:
– Nàng đừng sợ! Nếu không còn nơi nào để đi thì cứ ở lại đây với ta!
Tinh Yên nhẹ nở nụ cười đáp ứng:
– Dạ, bá mẫu!
Vân Khánh đột ngột yêu cầu, Thụ Nhân nghe lời đề nghị của Vân Khánh liền hồi tưởng về Uyển Nhã, vừa nghĩ đến, mặt hắn lại tiếp tục đỏ bừng, lí nhí nói:
– Nàng… nàng… là một cô nương rất tốt, dịu dàng… lúc nào cũng đối xử tốt với người khác…
Vân Khánh đưa mắt nhìn Thụ Nhân, nhàm chán hỏi:
– Chỉ vậy thôi?
Thụ Nhân xấu hỗ, dồn hết sức gật đầu. Vân Khánh phê bình:
– Ít nhất ngươi phải tả hình dạng của nàng ta chứ! Cao hay thấp, mập hay gầy, mặt mũi thế nào… Chứ ngươi nói chung chung như vậy, làm sao biết mà tìm chứ!
Nghe lời Vân Khánh nói, mặt Thụ Nhân càng đỏ dữ dội, luôn tay xua xua:
– Không được! Không được! Thánh nhân đã dạy…
Vân Khánh nghi ngờ từ trước tới giờ tên thư sinh vô dụng này còn chưa từng một lần đối mặt với vị hôn thê của mình. Sao lại có nam nhân vô dụng như vậy chứ? Vị hôn thê của mình mà còn không dám nhìn cho kỹ???
Kiến Văn từ đầu chẳng mong chờ gì ở Thụ Nhân, vẫn bình thản ngồi yên một chỗ.
Xong, Kiến Văn nói:
– Nàng cũng chưa từng nói về tỷ tỷ của mình.
Vân Khánh nghe thấy lời của Kiến Văn liền trố mắt ra nhìn, vẻ mặt không tin được.
– Thật ư? Ta chưa kể về tỷ tỷ của mình sao? Sao lại có sự thiếu sót như vậy chứ?
Kiến Văn đã quá quen với những hành động và ngôn từ quá khích của Vân Khánh nên cảm thấy rất bình thường, chỉ có Thụ Nhân lúc này mới được mở rộng tầm mắt.
Vân Khánh bắt đầu mơ tưởng:
– Tỷ tỷ của ta tên gọi là Tinh Yên, chính xác nàng là biểu tỷ của ta, ta từ nhỏ mồ côi được gia gia thúc thúc mang về nuôi. Nàng là một người rất xinh đẹp, nàng có ánh mắt rất đầm ấm, luôn nở nụ cười nhẹ trên môi, không những vậy, mái tóc đen dài xõa sau lưng, mỗi lần gió thổi qua làm tung bay như một tiên nữ vậy…
Kiến Văn đen mặt khi nghe Vân Khánh miêu tả tỷ tỷ của mình, nếu hắn không hiểu tính cách của nàng chắc chắn sẽ nghĩ rằng nàng và người tỷ tỷ đó có mối quan hệ không bình thường!
Thụ Nhân ngây thơ hơn, gật gù theo từng câu nói của Vân Khánh, không suy nghĩ sâu xa.
– … không những nàng xinh đẹp hơn người, tính tình tốt, mà nàng còn rất có tài năng hội họa. Lúc nào, lúc nào nàng cũng cầm viết vẽ vẽ, những lúc đó trong nàng thật bình yên, tinh khiết như sương vậy…
Thụ Nhân gật đầu đồng ý.
– Tỷ tỷ của nàng thật tài giỏi.
Kiến Văn chịu hết nổi hai kẻ dỡ hơi này, hắn cắt ngang lời của Vân Khánh:
– Rốt cuộc vì sao nàng và nàng ta lạc nhau? Hai người lạc ở đâu?
Nghe đến đây, Vân Khánh ngừng nói, cảm thấy buồn bã.
– Ta đã từng nói, nhà của ta ở một nơi rất xa, rất xa nơi này, ta cũng không biết làm cách nào mới có thể quay về nữa. Có thể nói ra mọi người sẽ không tin, nhưng thật sự ta và tỷ tỷ là người của một thế giới khác, nơi đó rất khác với ở đây… Hơn một năm trước, thúc thúc và bá mẫu của ta gặp tai nạn qua đời, kể từ lúc đó, ta cảm thấy tỷ tỷ dần dần thay đổi, nàng càng lúc càng ít nói cười, thu hẹp mình lại. Có lúc, ta sợ hãi tỷ tỷ vì đau buồn mà suy nghĩ quẫn, nhưng tỷ tỷ đã trấn an ta, bảo rằng nàng không sao đâu. Rồi cách đây mấy ngày, khi về nhà, ta thấy tỷ tỷ bước vào một đám sương kỳ lạ, dù ta gọi thế nào nàng cũng không nghe thấy, ta liền đuổi theo nàng và khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang ở đây, còn tung tích của tỷ tỷ hoàn toàn không biết…
Kiến Văn cau mày, câu chuyện Vân Khánh kể còn kỳ dị hơn tất cả những câu chuyện thần tiên, ma quỷ mà hắn đã từng nghe.
Thụ Nhân thì bị câu chuyện của Vân Khánh làm xúc động đến rơi lệ, hắn an ủi:
– Nàng đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách tìm lại tỷ tỷ của nàng thôi…
Vân Khánh gượng cười nói:
– Ừ, ta biết! Nàng là một người tốt, tốt nhất mà ta từng gặp, nhất định nàng sẽ được bình an.
Vân Khánh và Thụ Nhân bốn mắt nhìn nhau, nhớ tới cảnh ngộ của mỗi người mà thở dài, lòng càng nặng trịch.
Chỉ có Kiến Văn đang âm thầm sắp xếp lại những thông tin mà Vân Khánh đã kể, hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Hơn nữa, dù vô tình nhưng Vân Khánh đã nói, chính Tinh Yên là người tự bước vào đám sương mù kỳ lạ kia, vậy có thể chính nàng là người tự ý muốn bỏ đi?
Hắn không nghĩ rằng Vân Khánh nói dối, rốt cuộc Tinh Yên có đơn thuần như trong lời nói của Vân Khánh?
——————-
Ở một ngôi làng nhỏ nọ.
– Bá mẫu, ta mang bức thêu đến đây!
Một thiếu nữ đứng trước cửa một ngôi nhà nhỏ, lên tiếng gọi.
Từ trong nhà, một phụ nhân khoảng bốn, năm mươi tuổi bước ra, thân thiết lôi kéo thiếu nữ vào nhà
cười cười nói nói:
– Cám ơn cô nương, nhờ cô nương giúp đỡ mà y phục cưới của con gái ta mới có thể hoàn thành kịp.
Thiếu nữ nghe lời khách sáo của phụ nhân, thì cười nhẹ nói:
– Bá mẫu đừng ngại, nhờ bá mẫu giúp đỡ nếu không Tinh Yên đã không có chốn dung thân rồi.
Phụ nhân khoát tay không đồng ý:
– Bây giờ thời buổi loạn lạc, không biết chiến tranh xảy ra lúc nào, rất nhiều gia đình bị ly tán, trong giúp khó khăn, giúp đỡ nhau một chút có là gì. Đúng rồi, nàng thật sự không còn người thân nào ở đây sao?
Thiếu nữ tên gọi “Tinh Yên”, nhẹ nhàng đáp:
– Tinh Yên mồ côi, nói người thân thì chỉ có một người biểu muội, nhưng nàng đang ở một nơi rất xa…
Phụ nhân sợ Tinh Yên buồn tủi, lên tiếng an ủi:
– Nàng đừng sợ! Nếu không còn nơi nào để đi thì cứ ở lại đây với ta!
Tinh Yên nhẹ nở nụ cười đáp ứng:
– Dạ, bá mẫu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook