Hạo Thiên Vương Phi
-
Chương 11: Ước mơ, hy vọng vào điều xa xăm
Khi mở mắt ra lần nữa, Uyển Nhã giật mình phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ. Sau một lúc lâu, Uyển Nhã mới định thần được, bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh. Đây chắc hẵn là một ngôi nhà hoang, dù đã được quét tước nhưng vẫn còn nhiều chỗ bừa bộn, còn nàng thì được cho nằm trên một tấm vải cũ kỹ lót bên dưới, rốt cuộc là ai đã cứu nàng sao?
Lại đảo mắt nhìn một lần, lúc này Uyển Nhã mới phát hiện ra còn một người trong nhà.
Đó là một người rất kỳ lạ, không phải, phải nói là đặc biệt!
Thiếu nữ đó chắc khoảng mười bảy, mười tám tuổi, không quá xinh đẹp nhưng nàng lại có một khí chất đặc biệt khiến người khác muốn ngắm nhìn. Nàng chăm chú vào trang giấy đặt trên chân, đôi mắt khẽ nhìn xuống, hàng lông mi dài in bóng trên khuôn mặt, mái tóc buộc lõng lẽo, mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, những sợi tóc lại bay lắt phắt.
Thiếu nữ không buồn để ý điều đó, cứ để những sợi tóc tùy ý rơi loạn trên mặt mình, nàng vẫn mãi mê tập trung vào trang giấy trước mặt, dường như nàng đang vẽ gì đấy.
Đây là lần đầu tiên Uyển Nhã gặp được người như thế, thật hài hòa, thật tĩnh lặng, lại như vô tâm với sự đời.
Mãi một lúc lâu sau, thiếu nữ mới rời mắt khỏi trang giấy, nhìn về phía Uyển Nhã.
– Đã tỉnh rồi?
Giọng nói của nàng vừa thờ ơ vừa vô cảm.
Uyển Nhã lúc này mới bất giác phát hiện mình đang nhìn người ta chăm chăm, thật sự rất thất lễ, lên tiếng nói:
– Xin lỗi… Là cô nương đã cứu ta sao?
Thiếu nữ nghe xong có vẻ suy tư một lúc rồi nói:
– Có thể nói như vậy! Dù sao cô cũng là người đầu tiên ta gặp ở đây, xem như chúng ta có duyên đi.
Nói rồi, thiếu nữ đứng dậy bước ra ngoài sân, sau đó mang vào một số trái cây tươi. Nàng nói:
– Ở đây chỉ có những thứ này, cô ăn lót dạ đi!
Uyển Nhã ấp úng trả lời:
– Cám… cám ơn.
Bây giờ nàng đã trở nên sa cơ thất thế, có người rũ lòng thương chứa chấp nàng đã là chuyện không dễ rồi, nàng làm sao dám có yêu cầu cao.
Vài ngày sau đó, Uyển Nhã tiếp tục sống tại căn nhà hoang ấy với thiếu nữ kỳ lạ ấy, à, thiếu nữ đã từng nói qua, tên của nàng gọi là: Tinh Yên.
————-
Căn nhà hoang nằm giữa một sơn cốc hẻo lánh, không một bóng người qua lại, may mắn là xung quanh đây có rất nhiều trái cây và rau dại nên trước mắt cuộc sống của hai người dù không quá đầy đủ cũng không tới mức bị đói khát.
Một đêm nọ, khi Uyển Nhã và Tinh Yên đang nằm trên giường, đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao qua cái lỗ thủng trên mái nhà.
– Tinh Yên, nhà của tỷ không phải ở nơi này sao?
Tinh Yên nhàn nhạt đáp:
– Phải.
Uyển Nhã tiếp tục hỏi:
– Vậy nó ở đâu? Có gần đây không?
Tinh Yên ngẫm nghĩ một một lúc rồi trả lời:
– Nó ở một nơi rất xa, có thể ta mãi mãi không thể quay về được…
– Ở đó, tỷ được học cách vẽ này sao?
– Ừ.
– Nữ nhân cũng có thể đến trường như nam nhân?
– Đúng vậy. Thậm chí có rất nhiều lúc nam nhân còn bị nữ nhân chèn ép kìa.
Đôi mắt Uyển Nhã vẫn hướng về bầu trời đầy sao ấy, càng lúc càng mơ mộng về nơi tuyệt diệu ấy.
– Tỷ, tỷ kể về nơi ở của tỷ cho muội nghe đi…
Tinh Yên chầm chậm bắt đầu kể lại:
– Nơi đó… rất khác ở đây. Những đứa trẻ đều được đến trường, người lớn nhất định phải cho chúng đi học, nếu không muốn bị phạt nặng. Những đứa trẻ được quyền hưởng lấy hạnh phúc, những khu vui chơi, học tập được dựng lên để dành cho chúng…
Còn gia đình của ta chỉ có hai người, ta và một người biểu muội, Vân Khánh. Đó là một người rất đáng yêu, dù đôi khi hơi ngốc một chút. Nàng lúc nào cũng có thể nở nụ cười rạng rỡ, lúc nào cũng cảm thấy cuộc sống thật vui vẻ…
Bất giác, Uyển Nhã bật câu cảm khái:
– Nơi ở của tỷ thật đáng ngưỡng mộ…
Nghe Uyển Nhã nói vậy, Tinh Yên trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ cảm thán:
– Vậy sao?
Uyển Nhã lúc này vẫn mải mê chìm trong trí tưởng tượng của mình, không hề phát hiện ra vẻ mặt bất đắc dĩ của Tinh Yên lúc này.
– Nếu như muội cũng được ở một nơi như thế, vậy muội không cần lúc nào cũng bị nhốt trong phòng, bị hứa hôn cho một người xa lạ rồi còn… gia đình của muội sẽ không gặp cảnh tượng như ngày hôm nay…
Những giọt nước mắt từ khóe mắt Uyển Nhã chảy dài xuống.
Tinh Yên lại hỏi:
– Muội thật sự muốn như vậy sao?
Uyển Nhã co người, lấy tay che kín mặt, bật khóc thê thảm.
– Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy… Gia đình muội phạm tội gì mà phải chịu kết cuộc như vậy, còn muội, muội thật vô dụng, chỉ biết trơ mắt nhìn mọi người bị giết chết, mẫu thân cũng vì muội mà bị giết… Muội lúc đó chỉ biết trốn tránh, sau đó cũng chỉ trốn tránh… Muội sợ muội cũng bị giết như vậy… Hu hu hu… Phụ thân, mẫu thân… Uyển Nhã có lỗi, Uyển Nhã có lỗi với mọi người… Tại sao lại cứu con chứ? Tại sao không để con chết lúc đó luôn…
Tinh Yên vẫn nằm im lặng bên cạnh, không hề có ý an ủi Uyển Nhã.
– Muội muốn trốn tránh sao?
Hồi lâu sau, đột ngột nghe Tinh Yên hỏi bất ngờ như vậy, Uyển Nhã kinh ngạc mở hai mắt nhìn Tinh yên.
Gương mặt của nàng vẫn như vậy, bình thản, lạnh nhạt xa cách cứ như nhìn thấu nổi đâu của thế gian...
- Muội không muốn chấp nhận hiện thực bây giờ? Muốn truy tìm hung thủ hại chết gia đình mình nhưng không có năng lực cũng không có lá gan đó?
Từng lời, từng lời do Tinh Yên thốt ra bây giờ tuy thật nhẹ nhàng như khi vào tai của Uyển Nhã lại giống như những lời ma mị, chạm vào nổi đau sâu thẩm trong tâm can người ta, khiến cho người nghe chúng sợ hãi nhưng vẫn phải đắm chìm vào trong đó.
- Muội đang muốn trốn tránh sao?
Trái tim Uyển Nhã khẽ đập lỗi nhịp.
- Muốn trốn tránh hiện thực bây giờ, trốn khỏi số phận của mình, tương lại mịt mờ trước mặt...
Hai mắt Uyển Nhã càng lúc càng mở trừng nhìn Tinh Yên.
- Phụ mẫu muội chấp nhận hy sinh để muội được sống, cũng không yêu cầu vì họ báo thù, họ chỉ muốn muội được sống. Còn muội? Muội lựa chọn như thế nào? Quyết tâm tìm ra hung thủ phía sau để trả thù cho họ, chấp nhận tương lai vo định không biết trước? Hay là... quên đi hét tất cả để tiếp tục sống?
Khi nói câu cuối cùng, Tinh Yên đã xoay mặt lại nhìn Uyển Nhã. Đôi mắt như hồ tĩnh lặng của Tinh Yên lúc này như trở thành bầu trời đầy sao kia, phát ra những ánh sáng rực rỡ như phản chiếu thâm tâm người đối diện.
Uyễn Nhã như cảm nhận được bản thân nhu nhược, hèn yếu của mình qua hình ảnh phàn chiếu trong đôi mắt của Tinh Yên. Nàng muốn phản bác nhưng âm thanh dã bỏ nàng lại, không thể phát nổi một tiếng ú ớ.
Đột ngột, Tinh Yên thu lại ánh mắt của mình. Giọng nói nàng như xa xa vang lại:
- Nếu như... muội muốn trốn tránh khỏi số phận hiện tại, ta có thể...
Đến lúc này, Uyển Nhã dường như đã không còn nghe được gì nữa, chỉ cảm thấy đôi môi Tinh Yên đang mấp máy nói:
“...ta sẽ cho muội thân phận của mình...”
Lại đảo mắt nhìn một lần, lúc này Uyển Nhã mới phát hiện ra còn một người trong nhà.
Đó là một người rất kỳ lạ, không phải, phải nói là đặc biệt!
Thiếu nữ đó chắc khoảng mười bảy, mười tám tuổi, không quá xinh đẹp nhưng nàng lại có một khí chất đặc biệt khiến người khác muốn ngắm nhìn. Nàng chăm chú vào trang giấy đặt trên chân, đôi mắt khẽ nhìn xuống, hàng lông mi dài in bóng trên khuôn mặt, mái tóc buộc lõng lẽo, mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua, những sợi tóc lại bay lắt phắt.
Thiếu nữ không buồn để ý điều đó, cứ để những sợi tóc tùy ý rơi loạn trên mặt mình, nàng vẫn mãi mê tập trung vào trang giấy trước mặt, dường như nàng đang vẽ gì đấy.
Đây là lần đầu tiên Uyển Nhã gặp được người như thế, thật hài hòa, thật tĩnh lặng, lại như vô tâm với sự đời.
Mãi một lúc lâu sau, thiếu nữ mới rời mắt khỏi trang giấy, nhìn về phía Uyển Nhã.
– Đã tỉnh rồi?
Giọng nói của nàng vừa thờ ơ vừa vô cảm.
Uyển Nhã lúc này mới bất giác phát hiện mình đang nhìn người ta chăm chăm, thật sự rất thất lễ, lên tiếng nói:
– Xin lỗi… Là cô nương đã cứu ta sao?
Thiếu nữ nghe xong có vẻ suy tư một lúc rồi nói:
– Có thể nói như vậy! Dù sao cô cũng là người đầu tiên ta gặp ở đây, xem như chúng ta có duyên đi.
Nói rồi, thiếu nữ đứng dậy bước ra ngoài sân, sau đó mang vào một số trái cây tươi. Nàng nói:
– Ở đây chỉ có những thứ này, cô ăn lót dạ đi!
Uyển Nhã ấp úng trả lời:
– Cám… cám ơn.
Bây giờ nàng đã trở nên sa cơ thất thế, có người rũ lòng thương chứa chấp nàng đã là chuyện không dễ rồi, nàng làm sao dám có yêu cầu cao.
Vài ngày sau đó, Uyển Nhã tiếp tục sống tại căn nhà hoang ấy với thiếu nữ kỳ lạ ấy, à, thiếu nữ đã từng nói qua, tên của nàng gọi là: Tinh Yên.
————-
Căn nhà hoang nằm giữa một sơn cốc hẻo lánh, không một bóng người qua lại, may mắn là xung quanh đây có rất nhiều trái cây và rau dại nên trước mắt cuộc sống của hai người dù không quá đầy đủ cũng không tới mức bị đói khát.
Một đêm nọ, khi Uyển Nhã và Tinh Yên đang nằm trên giường, đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao qua cái lỗ thủng trên mái nhà.
– Tinh Yên, nhà của tỷ không phải ở nơi này sao?
Tinh Yên nhàn nhạt đáp:
– Phải.
Uyển Nhã tiếp tục hỏi:
– Vậy nó ở đâu? Có gần đây không?
Tinh Yên ngẫm nghĩ một một lúc rồi trả lời:
– Nó ở một nơi rất xa, có thể ta mãi mãi không thể quay về được…
– Ở đó, tỷ được học cách vẽ này sao?
– Ừ.
– Nữ nhân cũng có thể đến trường như nam nhân?
– Đúng vậy. Thậm chí có rất nhiều lúc nam nhân còn bị nữ nhân chèn ép kìa.
Đôi mắt Uyển Nhã vẫn hướng về bầu trời đầy sao ấy, càng lúc càng mơ mộng về nơi tuyệt diệu ấy.
– Tỷ, tỷ kể về nơi ở của tỷ cho muội nghe đi…
Tinh Yên chầm chậm bắt đầu kể lại:
– Nơi đó… rất khác ở đây. Những đứa trẻ đều được đến trường, người lớn nhất định phải cho chúng đi học, nếu không muốn bị phạt nặng. Những đứa trẻ được quyền hưởng lấy hạnh phúc, những khu vui chơi, học tập được dựng lên để dành cho chúng…
Còn gia đình của ta chỉ có hai người, ta và một người biểu muội, Vân Khánh. Đó là một người rất đáng yêu, dù đôi khi hơi ngốc một chút. Nàng lúc nào cũng có thể nở nụ cười rạng rỡ, lúc nào cũng cảm thấy cuộc sống thật vui vẻ…
Bất giác, Uyển Nhã bật câu cảm khái:
– Nơi ở của tỷ thật đáng ngưỡng mộ…
Nghe Uyển Nhã nói vậy, Tinh Yên trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ cảm thán:
– Vậy sao?
Uyển Nhã lúc này vẫn mải mê chìm trong trí tưởng tượng của mình, không hề phát hiện ra vẻ mặt bất đắc dĩ của Tinh Yên lúc này.
– Nếu như muội cũng được ở một nơi như thế, vậy muội không cần lúc nào cũng bị nhốt trong phòng, bị hứa hôn cho một người xa lạ rồi còn… gia đình của muội sẽ không gặp cảnh tượng như ngày hôm nay…
Những giọt nước mắt từ khóe mắt Uyển Nhã chảy dài xuống.
Tinh Yên lại hỏi:
– Muội thật sự muốn như vậy sao?
Uyển Nhã co người, lấy tay che kín mặt, bật khóc thê thảm.
– Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy… Gia đình muội phạm tội gì mà phải chịu kết cuộc như vậy, còn muội, muội thật vô dụng, chỉ biết trơ mắt nhìn mọi người bị giết chết, mẫu thân cũng vì muội mà bị giết… Muội lúc đó chỉ biết trốn tránh, sau đó cũng chỉ trốn tránh… Muội sợ muội cũng bị giết như vậy… Hu hu hu… Phụ thân, mẫu thân… Uyển Nhã có lỗi, Uyển Nhã có lỗi với mọi người… Tại sao lại cứu con chứ? Tại sao không để con chết lúc đó luôn…
Tinh Yên vẫn nằm im lặng bên cạnh, không hề có ý an ủi Uyển Nhã.
– Muội muốn trốn tránh sao?
Hồi lâu sau, đột ngột nghe Tinh Yên hỏi bất ngờ như vậy, Uyển Nhã kinh ngạc mở hai mắt nhìn Tinh yên.
Gương mặt của nàng vẫn như vậy, bình thản, lạnh nhạt xa cách cứ như nhìn thấu nổi đâu của thế gian...
- Muội không muốn chấp nhận hiện thực bây giờ? Muốn truy tìm hung thủ hại chết gia đình mình nhưng không có năng lực cũng không có lá gan đó?
Từng lời, từng lời do Tinh Yên thốt ra bây giờ tuy thật nhẹ nhàng như khi vào tai của Uyển Nhã lại giống như những lời ma mị, chạm vào nổi đau sâu thẩm trong tâm can người ta, khiến cho người nghe chúng sợ hãi nhưng vẫn phải đắm chìm vào trong đó.
- Muội đang muốn trốn tránh sao?
Trái tim Uyển Nhã khẽ đập lỗi nhịp.
- Muốn trốn tránh hiện thực bây giờ, trốn khỏi số phận của mình, tương lại mịt mờ trước mặt...
Hai mắt Uyển Nhã càng lúc càng mở trừng nhìn Tinh Yên.
- Phụ mẫu muội chấp nhận hy sinh để muội được sống, cũng không yêu cầu vì họ báo thù, họ chỉ muốn muội được sống. Còn muội? Muội lựa chọn như thế nào? Quyết tâm tìm ra hung thủ phía sau để trả thù cho họ, chấp nhận tương lai vo định không biết trước? Hay là... quên đi hét tất cả để tiếp tục sống?
Khi nói câu cuối cùng, Tinh Yên đã xoay mặt lại nhìn Uyển Nhã. Đôi mắt như hồ tĩnh lặng của Tinh Yên lúc này như trở thành bầu trời đầy sao kia, phát ra những ánh sáng rực rỡ như phản chiếu thâm tâm người đối diện.
Uyễn Nhã như cảm nhận được bản thân nhu nhược, hèn yếu của mình qua hình ảnh phàn chiếu trong đôi mắt của Tinh Yên. Nàng muốn phản bác nhưng âm thanh dã bỏ nàng lại, không thể phát nổi một tiếng ú ớ.
Đột ngột, Tinh Yên thu lại ánh mắt của mình. Giọng nói nàng như xa xa vang lại:
- Nếu như... muội muốn trốn tránh khỏi số phận hiện tại, ta có thể...
Đến lúc này, Uyển Nhã dường như đã không còn nghe được gì nữa, chỉ cảm thấy đôi môi Tinh Yên đang mấp máy nói:
“...ta sẽ cho muội thân phận của mình...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook