Hào Quang Mặt Trời
-
Chương 447: Hạng I là dành cho nàng
“Đừng nói nhảm, Chu Tước Thập Kiệt chúng ta không phải là hạng người yếu kém như thế. Các huynh đệ, bày trận Hỏa Diệm Sơn, liều chết với hắn”
Đối mặt với lời nói ngông cuồng của Đăng Dương, Thành Khê cắn răng quát lên, khí thế Võ Tướng sơ cấp mãnh liệt trào dâng như tường giang đại hải, Hỏa hệ đấu khí ào ạt phóng xuất ra ngoài, cuộn tròn trên trường kiếm nơi tay, nháy mắt biến nó thành một thanh Liệt Hỏa Kiếm hừng hực nhiệt nóng, lại kết hợp với sức mạnh chín người còn lại, tạo thành đại trận hỏa diệm khổng lồ, tựa như một ngọn núi lửa đang cháy rực lên, trực diện lao thẳng vào Đăng Dương.
“Thất sư đệ cẩn thận, đây trận pháp Hỏa Diệm Sơn nổi tiếng của Chu Tước Thập Kiệt, uy lực có thể sánh ngang với Địa giai trung cấp võ kỹ!” Vũ Văn Lập đẩy mắt kiến, kinh hô
“Lục sư huynh không cần lo lắng”
Nghe vậy, Đăng Dương chỉ nhàn nhạt cười, đơn giản là tung tay chưởng mạnh, đem toàn bộ lôi điện tử sắc đang cuộn trào trên hai cánh tay, mạnh mẽ phóng ra.
“Nếu các ngươi đã không chịu tự mình lăng xuống, vậy thì để Đăng Dương ta giúp các ngươi một tay”
“Biến đi, Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”
ẦM… sấm sét rền vang
GRAOOOOOOO… sư tử gầm thét
Chỉ thấy, hai con sư tử lôi điện to bự nháy mắt phóng ra từ hai bàn tay Đăng Dương, mang trong mình hơi thở hủy diệt không gì sánh kịp, trực diện đối đầu với Hỏa Diệm Sơn hừng hực bốc cháy
Và rồi… ĐÙNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, nhấn chìm toàn bộ võ đài tại đỉnh tháp trong một cơn bão Lôi Hỏa khổng lồ, điên cùng thiêu đốt, oanh tạc khắp bốn phương, nhất thời khiến cho sáu người, Diệt Thiên Hồng, Diệp Khắc Linh, Diệt Vân Hà, Vũ Văn Lập, Bạch Sư, Hắc Sư phải lùi về sau để tránh né, duy chỉ có mỗi một mình Đăng Dương đứng yên bất động, Long Thần Vũ Khải một lần nữa bao phủ cả người, hoàn mỹ bảo vệ hắn khỏi lượng sát thương khủng bố mà cơn bão Lôi Hỏa có thể gây ra.
Vài giây trôi qua, ánh lửa tàn lụi, lôi điện tan biến, toàn bộ võ đài đỉnh tháp đã cháy đen một mảnh xám xịt, bên trên um xùm lổ to lổ nhỏ, tựa như da mặt bị rỗ, vô cùng hoang tàn
Mà Chu Tước Thập Kiệt chính là nằm một đống trong chốn hoang tàn đó, người nào người nấy đều được bao phủ bởi ánh sáng bảo vệ của Vòng Hộ Mệnh, đồng thời cũng đã bất tĩnh nhân sự, không còn biết trời đất là gì.
Tiếp đó, mười chiếc Vòng Hộ Mệnh đồng loạt bay đi, chắc là mang Chu Tước Thập Kiệt đến vị trí xếp hạng xứng đáng dành cho bọn hắn, còn về phần xếp hạng bao nhiêu là xứng đáng sau cú thua chóng vánh vừa rồi, Đăng Dương hoàn toàn không biết và cũng không có hơi sức đâu mà quan tâm.
Hắn đưa mắt nhìn võ đài cháy đen giờ đây đã hoàn toàn trống trải, quay lại nhìn sáu người đằng sau, lần lượt gọi tên tường người
“Tam sư huynh, Tứ suy huynh, Ngũ sư huynh, Hắc Hổ, Bạch Sư, vị trí xếp hạng từ ba đến bảy là của mọi người, cứ tự nhiên mà phân chia với nhau”
“Được!”
“Ta biết rồi!”
Năm người Diệt Thiên Hồng, Vũ Văn Lập nghe vậy thì cũng không có dị nghị gì, lập tức gật đầu chấp nhận. Dù sao thì hiên tại, Đăng Dương đã là người mạnh nhất ở đây, hắn nói cái gì mà không đúng chứ?
Có ai dám bắt bẻ sao, nếu dám thì cứ đi lên mà tay bo với hắn, còn nếu không thì phải yên phận mà nhận mệnh thôi.
Thế là năm người Diệt Thiên Hồng bắt đầu chia ra, mất không đến vài giây liền tìm được vị trí của mình tại bậc thang thứ hai mươi chín, theo thứ tự lần lược là
Hạng III, Diệt Thiên Hồng
Hạng IV, Diệt Vân Hà
Hạng V, Vũ Văn Lập
Hạng VI, Hắc Hổ
Hạng VII, Bạch Sư
Thật ra, lực chiến của Hắc Hổ là không thua gì Diệt Thiên Hồng, còn Diệt Thiên Hồng hình như lại có phần e ngại Vũ Văn Lập khi hắn nổi giận, nói chung là rất khó để phân biệt ai mạnh hơn ai khi chưa thật sự đánh nhau.
Tuy nhiên, bởi vì vị trí xếp hạng là được Đăng Dương một tay ban tặng, cho nên bọn họ cũng không muốn đánh nhau tranh giành làm gì, cuối cùng thì hoàn toàn dựa theo thứ bậc của mình mà phân hạng.
Diệp Thiên Hồng, Diệt Vân Hà và Vũ Văn Lập vốn là sư huynh đệ đồng môn, thứ bậc đã vô cùng rõ ràng. Còn Hắc Hổ và Bạch Sư thì vì đã trở thành thuộc hạ dưới trương Đăng Dương, cho nên càng không có ý do để chen lấn với ba người còn lại, thế nên vô cùng biết điều lấy hai hạng cuối.
Từ đó, việc phân chia thứ hạng đã thành công mỹ mãn và tất cả mọi người, ai ai cũng hài lòng về thứ hạng của mình
Lúc này, trong ‘quân đoàn’ của Đăng Dương chỉ còn lại hai người là chưa có vị trí xếp hạng của mình, cũng chính là Đăng Dương và Diệp Khắc Linh
Với Phong Nguyên Thể cường đại đã được thức tỉnh hoàn toàn, Diệp Khắc Linh vô cùng tự tin vào sức mạnh của bản thân.
Bên cạnh đó, trước khi sự kiện Đại Môn Nội Chiến diễn ra hai ngày, lúc vừa mới hoàn thành xong quá trình bế quan, cũng cố tu vi, nàng cũng đã tìm Diệt Thiên Hồng giao thủ qua một lần, kết quả không ngờ lại là bất phân thắng bại.
Diệt Thiên Hồng một đường luyện thể nên da thịt đều rắn chắc như sắt thép, quyền cước uy mãnh, lực đạo vô song. Bất quá, tốc độ của hắn tuy rằng cũng nhanh nhưng lại không thể nào bì kịp với tốc độ tuyệt thế Diệp Khắc Linh, cho nên trăm quyền đánh, vạn cước đá đều không trúng bất kỳ cái nào.
Ngược lại, Diệp Khắc Linh tốc độ kinh người, phong đao sắc bén, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn xuyên thủng được vòng phòng ngự kiên cố của Diệt Thiên Hồng, mười thành lực đạo đánh ra, chỉ có duy nhất một thành uy lực, do vậy cho nên cũng chẳng đánh hạ được Diệt Thiên Hồng.
Có điều, nếu xét về mặt tổng thể, Diệp Khắc Linh đã gây được sát thương lên người Diệt Thiên Hồng, dù không nhiều lắm, còn Diệt Thiên Hồng thì hoàn toàn không đánh trúng Diệp Khắc Linh cái nào, từ đó có thể xem như, lần tỷ thí này, Diệp Khắc Linh là người dành chiến thắng.
Vì thế nên, khi năm người còn lại đã yên vị và Diệp Thiên Hồng xếp hạng thứ ba, Diệp Khắc Linh không hề ngần ngại tiến đến vị trí dành cho hạng hai của nàng, bởi nàng cảm thấy, thực lực của nàng hoàn toàn xứng đáng với nó.
Thế nhưng, có một người lại không hề nghĩ như vậy, ngay khi nhìn thấy Diệp Khắc Linh hướng về vị trí dành cho hạng hai, Đăng Dương đã vô cùng dứt khoát giữ tay nàng lại
“Lục sư tỷ, chờ đã”
“Chuyện gì?” Diệp Khắc Linh quay đầu, nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay Đăng Dương, nhíu mi nói, giọng điệu phi thường lạnh lùng
“Không lẽ, ngươi không muốn ta đứng ở vị trí thứ hai? Không cảm thấy ta xứng đáng?”
Năm người còn lại nghe thấy vậy, nét mặt tên nào tên nấy cũng đều biến hóa đủ mọi sắc thái khác thường, tuy nhiên không có một ai lên tiếng.
Có vài người không dám xen vào chuyện của Đăng Dương, lại có một số người muốn xem thử, Đăng Dương lại đang giở trò gì, cũng có người chỉ đơn giản là đã hài lòng với vị trí hiện tại, cho nên hoàn toàn không quan tâm bất kỳ việc gì khác.
Đăng Dương thấy Diệp Khắc Linh lạnh lùng với mình như vậy, trong lòng thầm nghĩ chắc là nàng ta vẫn còn giận chuyện tỏ tình thất bại hôm qua, hay nói theo cách của AI thì chính là nàng đang cực… cực… cực kỳ ghen.
Mà một khi phụ nữ đã ghen lên rồi, thì tốt nhất là đứng nên nói lý lẽ hay tranh biện cãi nhau với họ, lại càng không nên đặt điều nói dối, mà tốt nhất là cứ nghĩ gì thì nói nấy thôi, chỉ cần không chọc tức các nàng là được. Đây là một trong rất nhiều chân ngôn tình yêu mà AI đã tư vấn cho Đăng Dương.
Đăng Dương có thể thuần phục đùa bỡn nữ nhân, cũng có thể thoải mái vào ra, rong chơi trong chốn phong trần tuyệt kỹ, chọc cho vô số mĩ nữ cười vui không ngớt, thế nhưng hắn cũng là một kẻ hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong tình yêu.
Hắn giỏi chơi bời, bởi vì hắn tôn trọng nhân cách nhưng lại không hề thật sự quan tâm đến bọn họ. Đối với hắn, những người đó đều chỉ là cuộc vui qua đường, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Còn đối với Diệp Khắc Linh thì khác, hắn tôn trọng nàng và cũng rất quan tâm đến nàng. Nàng là tính yêu của hắn, là bến đỗ nơi hắn tìm về, là cả thế giới, là hi vọng, là niêm tin và cũng là mục đích sống của hắn, vậy nên, khi nàng từ chối hắn, hắn rất đau, để rồi khi được AI tư vấn rõ nguyên do, hắn lại vui mừng khôn siết.
Hắn biết hắn còn hi vọng, hắn biết chỉ cần hắn cố gắng theo đuổi thì đến một lúc nào đó, nàng cũng sẽ sa vào vòng tay của hắn thôi.
Và giờ, ngay thời khắc này, trước cái nhìn lạnh lùng của Diệp Khắc Linh, chính là lúc hắn bắt đầu cuộc hành trình đầy gian nan và gập ghềnh này.
Đăng Dương xê dịch nửa bước chân, để cho hắn chính diện mặt đối mặt với nàng, dùng đôi mắt sâu thẳm như đại dương vô tận của mình, in bóng khuôn mặt lạnh lùng của người con gái gần trong gan tất, vô cùng chân thành và thật tâm nói
“Không phải là chuyện xứng đáng hay không, mà vị trí đó là dành cho ta, chẳng lẽ nàng lại nhẫn tâm cướp đi vị trí của ta sao?”
“Nói vậy là ý gì?” Diệp Khắc Linh nhíu mày khó hiểu
Đám người còn lại phía dưới thì lúc này đã mắt chữ O, miệng chữ A, nhìn Diệp Khắc Linh như nhìn một quái vật.
‘Chị gái à, ý trên mặt chữ rồi đó!’
Biểu cảm của Đăng Dương thì không có khoa trương như mấy người kia, tuy nhiên hành động của hắn thì phô trương gấp cả vạn lần.
Chỉ thấy Đăng Dương đặt một tay lên ngực, nhẹ nhàn nghiên người, tay còn lại mở rộng ra, hướng về phía võ đài xám đen, giống như một quý ông lịch thiệp, dịu dàng, tình cảm nói
“Ý là, hạng nhất mà ta cực khổ đoạt được, chính là để dành cho nàng, Khắc Linh!”
Đối mặt với lời nói ngông cuồng của Đăng Dương, Thành Khê cắn răng quát lên, khí thế Võ Tướng sơ cấp mãnh liệt trào dâng như tường giang đại hải, Hỏa hệ đấu khí ào ạt phóng xuất ra ngoài, cuộn tròn trên trường kiếm nơi tay, nháy mắt biến nó thành một thanh Liệt Hỏa Kiếm hừng hực nhiệt nóng, lại kết hợp với sức mạnh chín người còn lại, tạo thành đại trận hỏa diệm khổng lồ, tựa như một ngọn núi lửa đang cháy rực lên, trực diện lao thẳng vào Đăng Dương.
“Thất sư đệ cẩn thận, đây trận pháp Hỏa Diệm Sơn nổi tiếng của Chu Tước Thập Kiệt, uy lực có thể sánh ngang với Địa giai trung cấp võ kỹ!” Vũ Văn Lập đẩy mắt kiến, kinh hô
“Lục sư huynh không cần lo lắng”
Nghe vậy, Đăng Dương chỉ nhàn nhạt cười, đơn giản là tung tay chưởng mạnh, đem toàn bộ lôi điện tử sắc đang cuộn trào trên hai cánh tay, mạnh mẽ phóng ra.
“Nếu các ngươi đã không chịu tự mình lăng xuống, vậy thì để Đăng Dương ta giúp các ngươi một tay”
“Biến đi, Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”
ẦM… sấm sét rền vang
GRAOOOOOOO… sư tử gầm thét
Chỉ thấy, hai con sư tử lôi điện to bự nháy mắt phóng ra từ hai bàn tay Đăng Dương, mang trong mình hơi thở hủy diệt không gì sánh kịp, trực diện đối đầu với Hỏa Diệm Sơn hừng hực bốc cháy
Và rồi… ĐÙNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa, nhấn chìm toàn bộ võ đài tại đỉnh tháp trong một cơn bão Lôi Hỏa khổng lồ, điên cùng thiêu đốt, oanh tạc khắp bốn phương, nhất thời khiến cho sáu người, Diệt Thiên Hồng, Diệp Khắc Linh, Diệt Vân Hà, Vũ Văn Lập, Bạch Sư, Hắc Sư phải lùi về sau để tránh né, duy chỉ có mỗi một mình Đăng Dương đứng yên bất động, Long Thần Vũ Khải một lần nữa bao phủ cả người, hoàn mỹ bảo vệ hắn khỏi lượng sát thương khủng bố mà cơn bão Lôi Hỏa có thể gây ra.
Vài giây trôi qua, ánh lửa tàn lụi, lôi điện tan biến, toàn bộ võ đài đỉnh tháp đã cháy đen một mảnh xám xịt, bên trên um xùm lổ to lổ nhỏ, tựa như da mặt bị rỗ, vô cùng hoang tàn
Mà Chu Tước Thập Kiệt chính là nằm một đống trong chốn hoang tàn đó, người nào người nấy đều được bao phủ bởi ánh sáng bảo vệ của Vòng Hộ Mệnh, đồng thời cũng đã bất tĩnh nhân sự, không còn biết trời đất là gì.
Tiếp đó, mười chiếc Vòng Hộ Mệnh đồng loạt bay đi, chắc là mang Chu Tước Thập Kiệt đến vị trí xếp hạng xứng đáng dành cho bọn hắn, còn về phần xếp hạng bao nhiêu là xứng đáng sau cú thua chóng vánh vừa rồi, Đăng Dương hoàn toàn không biết và cũng không có hơi sức đâu mà quan tâm.
Hắn đưa mắt nhìn võ đài cháy đen giờ đây đã hoàn toàn trống trải, quay lại nhìn sáu người đằng sau, lần lượt gọi tên tường người
“Tam sư huynh, Tứ suy huynh, Ngũ sư huynh, Hắc Hổ, Bạch Sư, vị trí xếp hạng từ ba đến bảy là của mọi người, cứ tự nhiên mà phân chia với nhau”
“Được!”
“Ta biết rồi!”
Năm người Diệt Thiên Hồng, Vũ Văn Lập nghe vậy thì cũng không có dị nghị gì, lập tức gật đầu chấp nhận. Dù sao thì hiên tại, Đăng Dương đã là người mạnh nhất ở đây, hắn nói cái gì mà không đúng chứ?
Có ai dám bắt bẻ sao, nếu dám thì cứ đi lên mà tay bo với hắn, còn nếu không thì phải yên phận mà nhận mệnh thôi.
Thế là năm người Diệt Thiên Hồng bắt đầu chia ra, mất không đến vài giây liền tìm được vị trí của mình tại bậc thang thứ hai mươi chín, theo thứ tự lần lược là
Hạng III, Diệt Thiên Hồng
Hạng IV, Diệt Vân Hà
Hạng V, Vũ Văn Lập
Hạng VI, Hắc Hổ
Hạng VII, Bạch Sư
Thật ra, lực chiến của Hắc Hổ là không thua gì Diệt Thiên Hồng, còn Diệt Thiên Hồng hình như lại có phần e ngại Vũ Văn Lập khi hắn nổi giận, nói chung là rất khó để phân biệt ai mạnh hơn ai khi chưa thật sự đánh nhau.
Tuy nhiên, bởi vì vị trí xếp hạng là được Đăng Dương một tay ban tặng, cho nên bọn họ cũng không muốn đánh nhau tranh giành làm gì, cuối cùng thì hoàn toàn dựa theo thứ bậc của mình mà phân hạng.
Diệp Thiên Hồng, Diệt Vân Hà và Vũ Văn Lập vốn là sư huynh đệ đồng môn, thứ bậc đã vô cùng rõ ràng. Còn Hắc Hổ và Bạch Sư thì vì đã trở thành thuộc hạ dưới trương Đăng Dương, cho nên càng không có ý do để chen lấn với ba người còn lại, thế nên vô cùng biết điều lấy hai hạng cuối.
Từ đó, việc phân chia thứ hạng đã thành công mỹ mãn và tất cả mọi người, ai ai cũng hài lòng về thứ hạng của mình
Lúc này, trong ‘quân đoàn’ của Đăng Dương chỉ còn lại hai người là chưa có vị trí xếp hạng của mình, cũng chính là Đăng Dương và Diệp Khắc Linh
Với Phong Nguyên Thể cường đại đã được thức tỉnh hoàn toàn, Diệp Khắc Linh vô cùng tự tin vào sức mạnh của bản thân.
Bên cạnh đó, trước khi sự kiện Đại Môn Nội Chiến diễn ra hai ngày, lúc vừa mới hoàn thành xong quá trình bế quan, cũng cố tu vi, nàng cũng đã tìm Diệt Thiên Hồng giao thủ qua một lần, kết quả không ngờ lại là bất phân thắng bại.
Diệt Thiên Hồng một đường luyện thể nên da thịt đều rắn chắc như sắt thép, quyền cước uy mãnh, lực đạo vô song. Bất quá, tốc độ của hắn tuy rằng cũng nhanh nhưng lại không thể nào bì kịp với tốc độ tuyệt thế Diệp Khắc Linh, cho nên trăm quyền đánh, vạn cước đá đều không trúng bất kỳ cái nào.
Ngược lại, Diệp Khắc Linh tốc độ kinh người, phong đao sắc bén, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn toàn xuyên thủng được vòng phòng ngự kiên cố của Diệt Thiên Hồng, mười thành lực đạo đánh ra, chỉ có duy nhất một thành uy lực, do vậy cho nên cũng chẳng đánh hạ được Diệt Thiên Hồng.
Có điều, nếu xét về mặt tổng thể, Diệp Khắc Linh đã gây được sát thương lên người Diệt Thiên Hồng, dù không nhiều lắm, còn Diệt Thiên Hồng thì hoàn toàn không đánh trúng Diệp Khắc Linh cái nào, từ đó có thể xem như, lần tỷ thí này, Diệp Khắc Linh là người dành chiến thắng.
Vì thế nên, khi năm người còn lại đã yên vị và Diệp Thiên Hồng xếp hạng thứ ba, Diệp Khắc Linh không hề ngần ngại tiến đến vị trí dành cho hạng hai của nàng, bởi nàng cảm thấy, thực lực của nàng hoàn toàn xứng đáng với nó.
Thế nhưng, có một người lại không hề nghĩ như vậy, ngay khi nhìn thấy Diệp Khắc Linh hướng về vị trí dành cho hạng hai, Đăng Dương đã vô cùng dứt khoát giữ tay nàng lại
“Lục sư tỷ, chờ đã”
“Chuyện gì?” Diệp Khắc Linh quay đầu, nhanh chóng rút tay mình ra khỏi tay Đăng Dương, nhíu mi nói, giọng điệu phi thường lạnh lùng
“Không lẽ, ngươi không muốn ta đứng ở vị trí thứ hai? Không cảm thấy ta xứng đáng?”
Năm người còn lại nghe thấy vậy, nét mặt tên nào tên nấy cũng đều biến hóa đủ mọi sắc thái khác thường, tuy nhiên không có một ai lên tiếng.
Có vài người không dám xen vào chuyện của Đăng Dương, lại có một số người muốn xem thử, Đăng Dương lại đang giở trò gì, cũng có người chỉ đơn giản là đã hài lòng với vị trí hiện tại, cho nên hoàn toàn không quan tâm bất kỳ việc gì khác.
Đăng Dương thấy Diệp Khắc Linh lạnh lùng với mình như vậy, trong lòng thầm nghĩ chắc là nàng ta vẫn còn giận chuyện tỏ tình thất bại hôm qua, hay nói theo cách của AI thì chính là nàng đang cực… cực… cực kỳ ghen.
Mà một khi phụ nữ đã ghen lên rồi, thì tốt nhất là đứng nên nói lý lẽ hay tranh biện cãi nhau với họ, lại càng không nên đặt điều nói dối, mà tốt nhất là cứ nghĩ gì thì nói nấy thôi, chỉ cần không chọc tức các nàng là được. Đây là một trong rất nhiều chân ngôn tình yêu mà AI đã tư vấn cho Đăng Dương.
Đăng Dương có thể thuần phục đùa bỡn nữ nhân, cũng có thể thoải mái vào ra, rong chơi trong chốn phong trần tuyệt kỹ, chọc cho vô số mĩ nữ cười vui không ngớt, thế nhưng hắn cũng là một kẻ hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nào trong tình yêu.
Hắn giỏi chơi bời, bởi vì hắn tôn trọng nhân cách nhưng lại không hề thật sự quan tâm đến bọn họ. Đối với hắn, những người đó đều chỉ là cuộc vui qua đường, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Còn đối với Diệp Khắc Linh thì khác, hắn tôn trọng nàng và cũng rất quan tâm đến nàng. Nàng là tính yêu của hắn, là bến đỗ nơi hắn tìm về, là cả thế giới, là hi vọng, là niêm tin và cũng là mục đích sống của hắn, vậy nên, khi nàng từ chối hắn, hắn rất đau, để rồi khi được AI tư vấn rõ nguyên do, hắn lại vui mừng khôn siết.
Hắn biết hắn còn hi vọng, hắn biết chỉ cần hắn cố gắng theo đuổi thì đến một lúc nào đó, nàng cũng sẽ sa vào vòng tay của hắn thôi.
Và giờ, ngay thời khắc này, trước cái nhìn lạnh lùng của Diệp Khắc Linh, chính là lúc hắn bắt đầu cuộc hành trình đầy gian nan và gập ghềnh này.
Đăng Dương xê dịch nửa bước chân, để cho hắn chính diện mặt đối mặt với nàng, dùng đôi mắt sâu thẳm như đại dương vô tận của mình, in bóng khuôn mặt lạnh lùng của người con gái gần trong gan tất, vô cùng chân thành và thật tâm nói
“Không phải là chuyện xứng đáng hay không, mà vị trí đó là dành cho ta, chẳng lẽ nàng lại nhẫn tâm cướp đi vị trí của ta sao?”
“Nói vậy là ý gì?” Diệp Khắc Linh nhíu mày khó hiểu
Đám người còn lại phía dưới thì lúc này đã mắt chữ O, miệng chữ A, nhìn Diệp Khắc Linh như nhìn một quái vật.
‘Chị gái à, ý trên mặt chữ rồi đó!’
Biểu cảm của Đăng Dương thì không có khoa trương như mấy người kia, tuy nhiên hành động của hắn thì phô trương gấp cả vạn lần.
Chỉ thấy Đăng Dương đặt một tay lên ngực, nhẹ nhàn nghiên người, tay còn lại mở rộng ra, hướng về phía võ đài xám đen, giống như một quý ông lịch thiệp, dịu dàng, tình cảm nói
“Ý là, hạng nhất mà ta cực khổ đoạt được, chính là để dành cho nàng, Khắc Linh!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook