Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
-
Chương 137: Viên Diệp Đình Kinh Diễm (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau sự kiện tranh phong hôm trước, Viên Diệp Đình và Hứa Mễ Nặc náo loạn với nhau, đã mấy ngày đều không cho đối phương sắc mặt tốt.
Hứa Mễ Nặc cảm thấy, người đàn ông này đúng là người nhỏ mọn, không kiên nhẫn, nhìn rất ngứa đòn.
Viên Diệp Đình lại bất mãn, Hứa Mễ Nặc rất đần, còn không để cho người ta nói, mình tốt bụng dạy cô, cô còn không thèm học, đúng là hết thuốc chữa!
Tóm lại, hai người vừa nhìn thấy mặt đối phương, ai cũng đều hất cằm thật cao, không ai thèm nhìn ai.
Điều này làm cho Viên lão gia đứng xem ở bên cạnh lo lắng, nếu hai người cứ tiếp tục như thế này, sao ông có thể ôm chắt nội mập mạp được.
Vì vậy, ông đi tìm Viên Diệp Đình trò chuyện trước, ai biết ông còn chưa nói ra khỏi miệng, Viên Diệp Đình đã nói: “Ông nội, đây là chuyện giữa cháu và tiểu Nặc, ông đừng quan tâm, nha đầu kia, không dễ quản chút nào, chỉ muốn tạo phản thôi!”
Nghe vậy, Viên lão gia cũng chỉ có thể im miệng.
Quay đầu đi tìm Hứa Mễ Nặc, ai biết cô cứng đầu, thái độ cũng cực kỳ cương quyết.
Viên lão gia khó xử muốn nói thêm lúc nữa, chỉ thấy Hứa Mễ Nặc khóc như lê hoa đái vũ(*), rưng rưng nước mắt nhìn ông.
(*)Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Được rồi, lão già đây không quản được chuyện này, trời phải mưa, con gái phải lập gia đình(*), cứ mặc kệ bọn họ vậy.
(*)“Trời phải mưa, con gái phải lấy chồng”: là một câu tục ngữ về sự kính trọng trời đất, thuận theo tự nhiên tức là: Thiên ý đã như vậy, con người không có cách nào thay đổi được.
Tuy nhiên, trên đời này đúng là có nhiều chuyện trùng hợp, vào lúc Viên lão gia không muốn làm gì nữa, chuẩn bị phất tay áo mặc kệ, ông đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của người bạn cũ đã lâu không gặp mặt.
Người bạn này của Viên lão gia cũng được coi là một truyền kỳ.
Lúc tuổi còn trẻ, đã tung hoành cả một góc trời, có vợ đẹp con ngoan, có thể nói ông có cuộc sống cực kỳ hạnh phúc. Nhưng sau đó không biết tại sao, ông ta buông tha tất cả chỉ trong một đêm, ngoài để lại một phần gia sản trcho vợ con, còn lại ông ta quyên góp tất cả làm từ thiện.
Còn về ông ta, cũng bắt đầu bay nhảy khắp nơi trên thế giới, đi chu du khắp nơi, bảo là muốn đi tìm ý nghĩa của cuộc sống gì đó, vừa đi là hơn mấy chục năm.
Kỳ quái là, vợ con của ông ta đều hết sức ủng hộ, Viên lão gia không hiểu nhất điểm này, nhưng đây cũng là chuyện nhà người ta, hỏi thăm cũng không hay lắm.
Tuy nhiên, mấy thập niên đi du lịch này, ông ta cũng không hoàn toàn không có thu hoạch, bây giờ người bạn này của ông đã trở thành địa sứ thiện chí của Liên hiệp quốc, hàng năm đều hỗ trợ giúp đỡ hơn mười triệu người.
Không biết liệu ông ta có được tính là tìm ra ý nghĩa cuộc sống hay không.
Sau sự kiện tranh phong hôm trước, Viên Diệp Đình và Hứa Mễ Nặc náo loạn với nhau, đã mấy ngày đều không cho đối phương sắc mặt tốt.
Hứa Mễ Nặc cảm thấy, người đàn ông này đúng là người nhỏ mọn, không kiên nhẫn, nhìn rất ngứa đòn.
Viên Diệp Đình lại bất mãn, Hứa Mễ Nặc rất đần, còn không để cho người ta nói, mình tốt bụng dạy cô, cô còn không thèm học, đúng là hết thuốc chữa!
Tóm lại, hai người vừa nhìn thấy mặt đối phương, ai cũng đều hất cằm thật cao, không ai thèm nhìn ai.
Điều này làm cho Viên lão gia đứng xem ở bên cạnh lo lắng, nếu hai người cứ tiếp tục như thế này, sao ông có thể ôm chắt nội mập mạp được.
Vì vậy, ông đi tìm Viên Diệp Đình trò chuyện trước, ai biết ông còn chưa nói ra khỏi miệng, Viên Diệp Đình đã nói: “Ông nội, đây là chuyện giữa cháu và tiểu Nặc, ông đừng quan tâm, nha đầu kia, không dễ quản chút nào, chỉ muốn tạo phản thôi!”
Nghe vậy, Viên lão gia cũng chỉ có thể im miệng.
Quay đầu đi tìm Hứa Mễ Nặc, ai biết cô cứng đầu, thái độ cũng cực kỳ cương quyết.
Viên lão gia khó xử muốn nói thêm lúc nữa, chỉ thấy Hứa Mễ Nặc khóc như lê hoa đái vũ(*), rưng rưng nước mắt nhìn ông.
(*)Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Được rồi, lão già đây không quản được chuyện này, trời phải mưa, con gái phải lập gia đình(*), cứ mặc kệ bọn họ vậy.
(*)“Trời phải mưa, con gái phải lấy chồng”: là một câu tục ngữ về sự kính trọng trời đất, thuận theo tự nhiên tức là: Thiên ý đã như vậy, con người không có cách nào thay đổi được.
Tuy nhiên, trên đời này đúng là có nhiều chuyện trùng hợp, vào lúc Viên lão gia không muốn làm gì nữa, chuẩn bị phất tay áo mặc kệ, ông đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của người bạn cũ đã lâu không gặp mặt.
Người bạn này của Viên lão gia cũng được coi là một truyền kỳ.
Lúc tuổi còn trẻ, đã tung hoành cả một góc trời, có vợ đẹp con ngoan, có thể nói ông có cuộc sống cực kỳ hạnh phúc. Nhưng sau đó không biết tại sao, ông ta buông tha tất cả chỉ trong một đêm, ngoài để lại một phần gia sản trcho vợ con, còn lại ông ta quyên góp tất cả làm từ thiện.
Còn về ông ta, cũng bắt đầu bay nhảy khắp nơi trên thế giới, đi chu du khắp nơi, bảo là muốn đi tìm ý nghĩa của cuộc sống gì đó, vừa đi là hơn mấy chục năm.
Kỳ quái là, vợ con của ông ta đều hết sức ủng hộ, Viên lão gia không hiểu nhất điểm này, nhưng đây cũng là chuyện nhà người ta, hỏi thăm cũng không hay lắm.
Tuy nhiên, mấy thập niên đi du lịch này, ông ta cũng không hoàn toàn không có thu hoạch, bây giờ người bạn này của ông đã trở thành địa sứ thiện chí của Liên hiệp quốc, hàng năm đều hỗ trợ giúp đỡ hơn mười triệu người.
Không biết liệu ông ta có được tính là tìm ra ý nghĩa cuộc sống hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook