Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
-
Chương 122: Thật Đúng Là Có Mắt Như Mù (4)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nhưng cô không hề muốn khi bản thân làm ra chuyện tổn thương hai ông cháu nhà họ Viên, có những người không liên quan đứng nhìn nỗi đau khi bị phản bội của bọn họ.
Thế nhưng bị tổ chức thúc giục và uy hiếp, cô không có sự lựa chọn nào khác.
Đây chính là hạn chót cô có thể kéo dài.
Cho nên kế hoạch nhất định phải thực hiện vào hôm nay.
Hứa Mễ Nặc âm thầm hạ quyết tâm.
Sở Thiến Thiến ở bên quan sát kỹ, nhận ra sự khác biệt trong thần sắc của Hứa Mễ Nặc.
Lần trước khi nhìn người phụ nữ này, vẫn còn là dáng vẻ chợ búa vô lại, cả người không ra gì, lần này nhìn lại, cảm thấy cô ta đẹp lên không ít.
Ngồi yên không nói gì nhưng vẫn rất có khí chất. Kết hợp với quần áo phụ kiện đắt tiền, thật sự rất ra dáng.
Sở Thiến Thiến rất bất mãn, vốn tất cả những thứ đó nên thuộc về cô ta!
Thế mà một nha đầu quê mùa như Hứa Mễ Nặc không biết từ đâu đến chiếm tiện nghi, thật là phung phí của trời!
Sở Thiến Thiến vô cùng bất mãn, Viên lão gia lại rất hài lòng với biểu hiện Hứa Mễ Nặc!
Đây mới đúng là con dâu nhà họ Viên, địch không động ta không động, không hạ thấp bản thân mình.
Mà Ninh Tiệp ngồi đó không thèm để ý rốt cuộc những người kia đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng cậu ta dừng mắt trên Hứa Mễ Nặc, những thời gian khác thì ngồi yên nhu tượng Phật.
Đang mải suy nghĩ Hứa Mễ Nặc không chú ý có người đang quan sát mình, cô chỉ một lòng một dạ nghĩ, lát nữa nên làm thế nào để xong chuyện nhanh nhất, mau chóng rời khỏi hiện trường!
Hàn huyên hồi lâu, ông cụ Viên nói tới nói lui cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Thế là ông để Hứa Mễ Nặc tiếp hai người, bản thân đi lên lầu nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên trước khi đi, ông lén nói với Hứa Mễ Nặc, nếu như Sở Thiến Thiến có làm hành động gì quá khích, không cần khách khí, lập tức đuổi cô ta ra ngoài.
Ninh Tiệp thì không sao, dù sao cậu ta cũng chỉ là con nít, vẫn nên mời cậu ta ở lại ăn cơm tối.
Không thể không nói, lời nói của lão gia tử khiến cô ấm áp.
Hứa Mễ Nặc tất nhiên biết Ninh Tiệp đặc biệt, chuyện của Ninh Nhược Phồn, đã sớm làm sôi sục nơi nhỏ bé này.
Trước đó, Viên Diệp Đình không chỉ đề cập qua một lần, Ninh Nhược Phồn mới là ngườivợ duy nhất trong lòng hắn.
Cho nên đối với người em trai Ninh Tiệp này, Viên Diệp Đình đã nhường nhịn nhiều lần.
Nhưng lúc này rõ ràng ông cụ Viên coi trọng Hứa Mễ Nặc hơn Ninh Tiệp, thậm chí hơn cả Ninh Nhược Phồn.
Sao Hứa Mễ Nặc có thể không cảm động?
Nhưng cô không biểu hiện khoa trương, chỉ nghịch ngợm nhìn ông cụ, bày tỏ bản thân biết chừng mực.
Viên lão gia thích sự thông minh này của Hứa Mễ Nặc, yêm tâm đi lên lầu.
Lão gia cẩn thận bảo vệ từng li từng tí, Sở Thiến Thiến lại không phải người tốt, người nhà họ Viên đều thấy rõ, cho nên mọi người không tự chủ đều trong tư thế chuẩn bị chiến đấu, sẵn sàng quang vinh chịu chết vì Thiếu phu nhân!
Khụ khụ, chịu chết thì hơi nghiêm trọng, nhưng xông pha chiến đấu thì vẫn có thể!
Nhưng cô không hề muốn khi bản thân làm ra chuyện tổn thương hai ông cháu nhà họ Viên, có những người không liên quan đứng nhìn nỗi đau khi bị phản bội của bọn họ.
Thế nhưng bị tổ chức thúc giục và uy hiếp, cô không có sự lựa chọn nào khác.
Đây chính là hạn chót cô có thể kéo dài.
Cho nên kế hoạch nhất định phải thực hiện vào hôm nay.
Hứa Mễ Nặc âm thầm hạ quyết tâm.
Sở Thiến Thiến ở bên quan sát kỹ, nhận ra sự khác biệt trong thần sắc của Hứa Mễ Nặc.
Lần trước khi nhìn người phụ nữ này, vẫn còn là dáng vẻ chợ búa vô lại, cả người không ra gì, lần này nhìn lại, cảm thấy cô ta đẹp lên không ít.
Ngồi yên không nói gì nhưng vẫn rất có khí chất. Kết hợp với quần áo phụ kiện đắt tiền, thật sự rất ra dáng.
Sở Thiến Thiến rất bất mãn, vốn tất cả những thứ đó nên thuộc về cô ta!
Thế mà một nha đầu quê mùa như Hứa Mễ Nặc không biết từ đâu đến chiếm tiện nghi, thật là phung phí của trời!
Sở Thiến Thiến vô cùng bất mãn, Viên lão gia lại rất hài lòng với biểu hiện Hứa Mễ Nặc!
Đây mới đúng là con dâu nhà họ Viên, địch không động ta không động, không hạ thấp bản thân mình.
Mà Ninh Tiệp ngồi đó không thèm để ý rốt cuộc những người kia đang suy nghĩ gì, thỉnh thoảng cậu ta dừng mắt trên Hứa Mễ Nặc, những thời gian khác thì ngồi yên nhu tượng Phật.
Đang mải suy nghĩ Hứa Mễ Nặc không chú ý có người đang quan sát mình, cô chỉ một lòng một dạ nghĩ, lát nữa nên làm thế nào để xong chuyện nhanh nhất, mau chóng rời khỏi hiện trường!
Hàn huyên hồi lâu, ông cụ Viên nói tới nói lui cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.
Thế là ông để Hứa Mễ Nặc tiếp hai người, bản thân đi lên lầu nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên trước khi đi, ông lén nói với Hứa Mễ Nặc, nếu như Sở Thiến Thiến có làm hành động gì quá khích, không cần khách khí, lập tức đuổi cô ta ra ngoài.
Ninh Tiệp thì không sao, dù sao cậu ta cũng chỉ là con nít, vẫn nên mời cậu ta ở lại ăn cơm tối.
Không thể không nói, lời nói của lão gia tử khiến cô ấm áp.
Hứa Mễ Nặc tất nhiên biết Ninh Tiệp đặc biệt, chuyện của Ninh Nhược Phồn, đã sớm làm sôi sục nơi nhỏ bé này.
Trước đó, Viên Diệp Đình không chỉ đề cập qua một lần, Ninh Nhược Phồn mới là ngườivợ duy nhất trong lòng hắn.
Cho nên đối với người em trai Ninh Tiệp này, Viên Diệp Đình đã nhường nhịn nhiều lần.
Nhưng lúc này rõ ràng ông cụ Viên coi trọng Hứa Mễ Nặc hơn Ninh Tiệp, thậm chí hơn cả Ninh Nhược Phồn.
Sao Hứa Mễ Nặc có thể không cảm động?
Nhưng cô không biểu hiện khoa trương, chỉ nghịch ngợm nhìn ông cụ, bày tỏ bản thân biết chừng mực.
Viên lão gia thích sự thông minh này của Hứa Mễ Nặc, yêm tâm đi lên lầu.
Lão gia cẩn thận bảo vệ từng li từng tí, Sở Thiến Thiến lại không phải người tốt, người nhà họ Viên đều thấy rõ, cho nên mọi người không tự chủ đều trong tư thế chuẩn bị chiến đấu, sẵn sàng quang vinh chịu chết vì Thiếu phu nhân!
Khụ khụ, chịu chết thì hơi nghiêm trọng, nhưng xông pha chiến đấu thì vẫn có thể!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook