"Dật Thanh . . . . . . Bạn bè ?" Cúi đầu nhìn danh thiếp trong tay, Tổng giám đốc tập đoàn Vân thị. Chức danh để cho nàng treo lòng của thoáng nhẹ một hơi. Ít nhất người này không phải người xấu.

"Đúng, bây giờ cô có rảnh không?" Lăng Thiếu Dương nhíu mày hỏi.

"Thật xin lỗi, tôi không rảnh!" Thi Tĩnh lắc đầu, mặc dù cô rất vui vẻ có thể tìm được bạn Dật Thanh, nhưng cô cũng không có quên bây giờ đang chăm sóc bà Vân. Căn bản không có thời gian đi làm chuyện của mình.

"Cô ở đây chăm sóc mẹ Dật Thanh ?" Lăng Thiếu Dương khẽ nhướng mày.

"Không sai, cho nên tôi không có thời gian cùng anh đi ra ngoài! Lăng tiên sinh, tôi không thể đi ra quá lâu!" Thi Tĩnh khẽ gật đầu "Rất hân hạnh được biết anh. Hẹn gặp lại!" Dứt lời cũng không quay đầu lại xoay người đi vào trong viện dưỡng lão.

Nhìn chằm chằm bóng lưng Thi Tĩnh rời đi, Lăng Thiếu Dương càng ngày càng cảm giác cái nhìn trước của mình sai. Một người cong gái như vậy thấy thế nào cũng không phải là một người hám lợi ? Hơn nữa, Dật Thanh là người hoạt bát sáng sủa, nhưng cũng không là một người đàn ông hồ đồ. Không thể nào ngay cả phụ nữ cũng thấy không rõ.

Rốt cuộc là sai lầm chỗ nào? Hắn cư xử nhiệt tình một lần, làm sao lại như vậy?

Lăng Thiếu Dương mang theo nghi vấn lại một lần nữa tìm đến phòng làm việc của Vân Dật Bạch. Bên trong phòng làm việc Vân Dật Bạch đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày "Làm cái gì?"

"Hôm nay mình đi gặp cô gái kia!" Lăng Thiếu Dương nói thẳng.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch bỗng chốc đứng lên " Lăng Thiếu Dương!" Hắn cảnh cáo nói nhỏ. Không muốn giải thích nhiều như vậy chính là vì không muốn làm cho bạn tốt tham dự chuyện này. Không ngờ hắn thế nhưng bí mật đi tra xét.

Lăng Thiếu Dương giơ hai tay lên, "Hảo hảo hảo, mình biết rõ cậu nói, mình không nên đi tìm cô ta. Nhưng mình cũng là quan tâm a! Cậu không thể đối với mình như vậy!" Hắn không nhịn được nhíu mày nỉ non.

"Ai cho cậu tự tiện đi tìm cô ta?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nhướng mày nói.

"Mình là quan tâm cậu a, cho nên mình mới tìm người đi tra một chút. Chỉ là làm sao cậu chưa báo cáo cho mình biết cô ấy là một người con gái như vậy?" Lăng Thiếu Dương tức giận nói xong, "Mình thiếu chút nữa mắng cô ấy!"

Nghe nói, Vân Dật Bạch xem thường mắt chợt lóe sáng, hừ lạnh một tiếng "Chỉ gặp mặt một lần, cậu biết rõ cô ta là hạng người gì?"

Không phát hiện bạn tốt kỳ lạ, Lăng Thiếu Dương sờ lên cằm "Mình đây nói gì cũng không sai a! Cô gái kia vừa nhìn thì không phải là một cô gái điên khùng, là cậu nói gạt mình!"

"Mình không có nói quá cô ta!" Vân Dật Bạch để cây bút trong tay xuống, "Thấy, cậu có thể rời đi chứ? !" Hắn vẫn không có muốn cùng bạn tốt tiếp tục nói chuyện tính toán trời đất.

"Mình có câu hỏi, tại sao cô ấy phải ở cùng bác gái trong viện dưỡng lão?" Lăng Thiếu Dương hồ nghi mở miện, "Này không phải là cậu ra tay chứ?"

"Mắc mớ gì tới cậu?" Vân Dật Bạch tức giận nói, "Cậu là cảnh sát à!"

"Cái gì cảnh sát?"

"Quản thật rộng!"

Ngẩn người, Lăng Thiếu Dương mới phát hiện bạn tốt nhạo báng hắn, lên tiếng giác hắn buồn cười mà nói "Cậu chừng nào thì có cảm giác hài hước như vậy rồi hả ?"

Vân Dật Bạch giương môi kéo ra nhất mạt vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười "Cám ơn đã khen!"

"Mình không có đùa giỡn với cậu. Giữa cậu và Thi Tĩnh có cái thỏa thuận gì? !" Lăng Thiếu Dương nhạy cảm nói.

"Mặc kệ có cái gì? Mình chỉ có thể khẳng định là cậu và ngựa đực không có quan hệ!" Vân Dật Bạch nói thẳng "Mình mời cậu tới là vìcông việc."

"Tổng giám đốc, tôi bảo đảm tôi sẽ không làm trễ nãi tiến độ công việc. Nhưng cậu có thể hay không nói cho mình biết, tại sao thời điểm trở thành ngựa đực rồi hả ?" Điểm này hắn cần có một lời giải thích.

Vân Dật Bạch chỉ là quét bạn tốt một cái, thong thả ung dung nói xong, "Mỗi đêm một người phụ nữ khác nhau không giống ngựa đực là cái gì?"

Lăng thiếu dương nghe nói rất tổn thương, mặt bi thương nói, "Cậu không thể bởi vì cậu không có phụ nữ ôm mà nói mình như vậy?”

"Ân Hừ!"

"Cậu đừng cho là nét mặt cậu như này thì mình liền không có biện pháp ?" Lăng thiếu dương bĩu môi,"Mình sẽ hiểu cậu ghen tỵ với mình!"

"Mình sẽ không cùng một động vật tranh chấp cái vấn đề này!" Cuối cùng chuyển chủ đề bạn tốt đi chỗ khác rồi, Vân Dật Bạch thong thả ung dung nói qua.

"Cậu là đối với mình kỳ thị!" Lăng Thiếu Dương phẫn nộ nói.

"Tùy cậu nói! Cậu đã yêu thích phòng làm việc của mình, mình liền đem nó tặng cho cậu. Ngoài ra, những tài liệu này trên bàn đồng thời làm phiền cậu!" Vân Dật Bạch đột nhiên đứng dậy cầm lên áo khoác hướng cửa đi tới.

Lăng Thiếu Dương lập tức biến sắc mặt "Cậu có ý tứ gì?"

"Tôi có việc phải xử lý. Tổng giám đốc làm phiền anh!" Lộ ra nụ cười Vân Dật Bạch biến mất ở phía sau cửa.

"Này, cậu không thể đối với mình như vậy a! Mình. . . . . ." Trơ mắt nhìn bạn tốt rời đi, Lăng thiếu dương không nhịn được nỉ non ra tiếng, "Tại sao bị thương luôn là tôi à!" Tốt bụng quan tâm nhưng bây giờ phải ra sức lao động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương