Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
-
Chương 9: Tôi Muốn Cô Tỉnh Lại!
"Mau tỉnh lại, tôi muốn cô tỉnh lại!"
Toàn thân quần áo ẩm ướt, cứ dính nhơn nhớt khiến Mộc Tiểu Đồng rất không thoải mái, cả người cô nóng ran, vết thương lại đau nhói. Bên tai giống như có âm thanh, nhưng cô lại không thể nghe rõ.
Mộc Tiểu Đồng thở gấp, dùng sức giãy dụa muốn cởi trang phục của mình ra.
Lăng Việt thấy cô hoàn toàn không để ý tới mình mà chỉ nhăm nhăm cởi quần áo trên người xuống, anh bất mãn nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó, thống khổ vì chịu đựng, anh lại cố gắng đè nén tâm trạng của mình xuống.
Anh lẩm bẩm trách cứ vài câu rồi xoay người lại, cúi đầu giúp cô cởi đồ.
Nhưng một giây sau Lăng Việt kinh ngạc, mở to hai mắt ra nhìn.
Mộc Tiểu Đồng lăn lộn trên giường hai vòng, sau đó cởi bỏ cái váy cưới đang trói buộc mình xuống, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lông mày khẽ dãn ra, khóe môi còn hơi cong lên, thoải mái cười một tiếng.
Lăng Việt gắt gao nhìn người đang nằm trên giường, dù sao cô cũng không mở mắt, anh yên lặng một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
"Đáng ghét!"
Người phụ nữ này luôn biết cách chọc giận anh.
Lăng Việt bất mãn hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác rồi mím chặt môi, trong đầu anh vẫn hiện lên bộ dáng mê người của cô.
Nội tâm không ngừng giãy giụa, anh nhíu mày, hít sâu một hơi, rồi lại nhẹ nhàng thở ra.
Lăng Việt cầm lấy chăn bông quấn người cô lại, sau đó ấn chuông phục vụ trong phòng, rất nhanh quản gia của Đông Vũ Uyển là Tần Ngọc đã gõ cửa.
Lăng Việt nhìn lướt qua Tần Ngọc, phun ra hai chữ, "Bị bệnh."
Tần Ngọc vừa bước vào phòng đã thấy chiếc váy cưới tinh xảo bị xé rách, rơi ngổn ngang ở trên mặt sàn, trong lòng liền căng thẳng. Cho đến khi anh nói là “bị bệnh” thì bà mới hoảng hốt mà nhìn về phía giường ngủ.
Người đang nằm trên giường chắc là Mộc đại tiểu thư, cô bị chăn mền bọc kín thành một khối, ngay cả đầu của cô cũng bị bọc kín bưng.
Tần Ngọc cẩn thận đến gần cô, mới vừa rồi Tam thiếu nói bị bệnh chắc là chỉ Mộc tiểu thư rồi.
Nhưng Tần Ngọc lại hơi nghi ngờ, Mộc tiểu thư sẽ không phải bị Tam thiếu tra tấn đến chết chứ!
"Nhanh!" Lăng Việt khá bất mãn với thao tác chậm chạp của bà, anh hướng bà mà quát to.
Tần Ngọc không dám chần chừ, lập tức đi đến bên giường, nhẹ nhàng xốc Mộc Tiểu Đồng ra khỏi chăn mền.
May mắn cô ấy còn thở, vẫn còn sống.
"Tam thiếu, Mộc tiểu thư là bị cảm lạnh rồi phát sốt, còn có vết thương bị nhiễm trùng rồi!" Tần Ngọc cẩn thận kiểm tra cho Mộc Tiểu Đồng, sau đó lại cung kính giải thích tình trạng của cô cho Lăng Việt nghe.
Mặc dù Lăng Việt bị chứng tự kỷ nhưng anh vẫn hiểu ý tứ trong lời nói của người khác. Anh đã có một khoảng thời gian sống trong thế giới của mình, hoàn toàn không để người khác vào mắt, cho nên tư tưởng của anh cũng đặc biệt quái dị.
Anh mà cảm thấy hứng thú với một món đồ chơi nào đó, thì anh sẽ rất cố chấp với nó.
Rất rõ ràng, Mộc đại tiểu thư đã bị Tam thiếu chọn trúng rồi!
Lăng Việt nhìn Mộc Tiểu Đồng đang nằm ngủ ở trên giường, trầm mặc một hồi lâu.
"Ra ngoài!" Anh đột nhiên quát to một tiếng.
Tần Ngọc nghe xong muốn nhanh chân rời khỏi đây, nhưng bà lại hơi do dự, suy nghĩ đắn đo hồi lâu bà mới mở miệng nói: "Tam thiếu, bệnh của Mộc tiểu thư thật sự rất nghiêm trọng, có cần gọi bác sĩ tới không?" Bà cẩn thận xin chỉ thị.
Lăng Việt nhíu mày, chậm rãi quay người lại nhìn về phía bà, ánh mắt thâm sâu không mang theo một tia tình cảm nào.
Trong lòng của Tần Ngọc run lên bần bật, bà chỉ cảm thấy trên người anh đang tỏa ra một loại sát khí, rất nguy hiểm khiến bà vô ý thức muốn lùi lại.
"Là Tam thiếu phu nhân!" Đột nhiên anh quát lên một câu.
Tần Ngọc nghe xong chỉ biết kinh ngạc, còn không có kịp phản ứng.
Lăng Việt cầm lấy một bên của cuốn tạp chí hướng về phía Tần Ngọc nặng nề mà đập xuống.
"Cút!" Anh cực kỳ khó chịu mà gầm lên.
Cuốn tạp chí đập mạnh vào vai của bà, rất nhanh sự đau đớn đã lan truyền khắp toàn thân, bà lảo đảo lùi lại mấy bước, rụt rè mà ngẩng đầu lên nhìn anh, đáy lòng không ngừng sợ hãi.
Bà vội vàng cúi người về phía anh, hốt hoảng mà chạy ra ngoài, không dám lưu lại ở đây thêm một giây nào nữa.
Toàn thân quần áo ẩm ướt, cứ dính nhơn nhớt khiến Mộc Tiểu Đồng rất không thoải mái, cả người cô nóng ran, vết thương lại đau nhói. Bên tai giống như có âm thanh, nhưng cô lại không thể nghe rõ.
Mộc Tiểu Đồng thở gấp, dùng sức giãy dụa muốn cởi trang phục của mình ra.
Lăng Việt thấy cô hoàn toàn không để ý tới mình mà chỉ nhăm nhăm cởi quần áo trên người xuống, anh bất mãn nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó, thống khổ vì chịu đựng, anh lại cố gắng đè nén tâm trạng của mình xuống.
Anh lẩm bẩm trách cứ vài câu rồi xoay người lại, cúi đầu giúp cô cởi đồ.
Nhưng một giây sau Lăng Việt kinh ngạc, mở to hai mắt ra nhìn.
Mộc Tiểu Đồng lăn lộn trên giường hai vòng, sau đó cởi bỏ cái váy cưới đang trói buộc mình xuống, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lông mày khẽ dãn ra, khóe môi còn hơi cong lên, thoải mái cười một tiếng.
Lăng Việt gắt gao nhìn người đang nằm trên giường, dù sao cô cũng không mở mắt, anh yên lặng một hồi lâu rồi mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ.
"Đáng ghét!"
Người phụ nữ này luôn biết cách chọc giận anh.
Lăng Việt bất mãn hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác rồi mím chặt môi, trong đầu anh vẫn hiện lên bộ dáng mê người của cô.
Nội tâm không ngừng giãy giụa, anh nhíu mày, hít sâu một hơi, rồi lại nhẹ nhàng thở ra.
Lăng Việt cầm lấy chăn bông quấn người cô lại, sau đó ấn chuông phục vụ trong phòng, rất nhanh quản gia của Đông Vũ Uyển là Tần Ngọc đã gõ cửa.
Lăng Việt nhìn lướt qua Tần Ngọc, phun ra hai chữ, "Bị bệnh."
Tần Ngọc vừa bước vào phòng đã thấy chiếc váy cưới tinh xảo bị xé rách, rơi ngổn ngang ở trên mặt sàn, trong lòng liền căng thẳng. Cho đến khi anh nói là “bị bệnh” thì bà mới hoảng hốt mà nhìn về phía giường ngủ.
Người đang nằm trên giường chắc là Mộc đại tiểu thư, cô bị chăn mền bọc kín thành một khối, ngay cả đầu của cô cũng bị bọc kín bưng.
Tần Ngọc cẩn thận đến gần cô, mới vừa rồi Tam thiếu nói bị bệnh chắc là chỉ Mộc tiểu thư rồi.
Nhưng Tần Ngọc lại hơi nghi ngờ, Mộc tiểu thư sẽ không phải bị Tam thiếu tra tấn đến chết chứ!
"Nhanh!" Lăng Việt khá bất mãn với thao tác chậm chạp của bà, anh hướng bà mà quát to.
Tần Ngọc không dám chần chừ, lập tức đi đến bên giường, nhẹ nhàng xốc Mộc Tiểu Đồng ra khỏi chăn mền.
May mắn cô ấy còn thở, vẫn còn sống.
"Tam thiếu, Mộc tiểu thư là bị cảm lạnh rồi phát sốt, còn có vết thương bị nhiễm trùng rồi!" Tần Ngọc cẩn thận kiểm tra cho Mộc Tiểu Đồng, sau đó lại cung kính giải thích tình trạng của cô cho Lăng Việt nghe.
Mặc dù Lăng Việt bị chứng tự kỷ nhưng anh vẫn hiểu ý tứ trong lời nói của người khác. Anh đã có một khoảng thời gian sống trong thế giới của mình, hoàn toàn không để người khác vào mắt, cho nên tư tưởng của anh cũng đặc biệt quái dị.
Anh mà cảm thấy hứng thú với một món đồ chơi nào đó, thì anh sẽ rất cố chấp với nó.
Rất rõ ràng, Mộc đại tiểu thư đã bị Tam thiếu chọn trúng rồi!
Lăng Việt nhìn Mộc Tiểu Đồng đang nằm ngủ ở trên giường, trầm mặc một hồi lâu.
"Ra ngoài!" Anh đột nhiên quát to một tiếng.
Tần Ngọc nghe xong muốn nhanh chân rời khỏi đây, nhưng bà lại hơi do dự, suy nghĩ đắn đo hồi lâu bà mới mở miệng nói: "Tam thiếu, bệnh của Mộc tiểu thư thật sự rất nghiêm trọng, có cần gọi bác sĩ tới không?" Bà cẩn thận xin chỉ thị.
Lăng Việt nhíu mày, chậm rãi quay người lại nhìn về phía bà, ánh mắt thâm sâu không mang theo một tia tình cảm nào.
Trong lòng của Tần Ngọc run lên bần bật, bà chỉ cảm thấy trên người anh đang tỏa ra một loại sát khí, rất nguy hiểm khiến bà vô ý thức muốn lùi lại.
"Là Tam thiếu phu nhân!" Đột nhiên anh quát lên một câu.
Tần Ngọc nghe xong chỉ biết kinh ngạc, còn không có kịp phản ứng.
Lăng Việt cầm lấy một bên của cuốn tạp chí hướng về phía Tần Ngọc nặng nề mà đập xuống.
"Cút!" Anh cực kỳ khó chịu mà gầm lên.
Cuốn tạp chí đập mạnh vào vai của bà, rất nhanh sự đau đớn đã lan truyền khắp toàn thân, bà lảo đảo lùi lại mấy bước, rụt rè mà ngẩng đầu lên nhìn anh, đáy lòng không ngừng sợ hãi.
Bà vội vàng cúi người về phía anh, hốt hoảng mà chạy ra ngoài, không dám lưu lại ở đây thêm một giây nào nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook