Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
Chương 71: Nghìn Người Chỉ Trỏ (1)

“Mộc Tiểu Đồng, tôi… muốn cô và mẹ cô mất hết thanh danh, chỉ còn hai bàn tay trắng.”

Ngữ khí của Mộc Tiểu Bội suy yếu, mang theo căm hận, đôi mắt nhìn Mộc Tiểu Đồng đầy ác ý. Mặc dù dưới thân cô ta có máu tươi chảy ra, nhưng trong mắt lại tràn ngập đắc ý.

Mộc Tiểu Đồng cau mày híp mắt lại, thì ra cô ta vẫn luôn cố ý chọc giận cô, khó trách trước đó cô tát cô ta một cái mà cô ta lại chịu để yên không hề kêu gào.

“Mộc Tiểu Đồng tôi muốn cô bị nghìn người chỉ trỏ.”

“Cô bị điên rồi! Cô thế mà dám dùng đứa con trong bụng để tính kế.”

Mộc Tiểu Bội cười kỳ quái, chỉ chốc lát sau, sắc mặt cô ta đại biến, bi thống kêu to: “Cứu với, ai đó mau tới cứu con tôi…… Mau cứu con tôi với. Chị à, Chị đừng đánh em, em sai rồi.”

Mộc Tiểu Đồng mở to hai mắt nhìn, còn chưa kịp nói gì thì một hình bóng quen thuộc vội vàng chạy vào.

“Sao lại thế này?” Giọng nói tỏ rõ sự kinh hoàng.

Tống Nho Thần chạy lại gần, anh liếc nhìn Mộc Tiểu Đồng đang đứng ngây ngốc ở đó một cái, cúi đầu bị máu tươi trên mặt đất làm cho kinh tâm động phách, vội vàng ngồi xổm xuống chăm sóc Mộc Tiểu Bội.

“Nho Thần, con của chúng ta...” Giọng cô ta nghẹn ngào, như là tự trách chính mình, “Nhất định phải cứu con của chúng ta.” Mộc Tiểu Bội ở trong lòng ngực anh ta run rẩy giống như đang rất sợ hãi.

“Đồng Đồng, từ khi nào mà em lại trở nên ác độc như vậy!” Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên lớn tiếng trách cứ, bàn tay to khẽ xoa gương mặt người ở trong lòng, nhẹ giọng an ủi.

“Đứa trẻ là vô tội, cho dù bọn anh có lỗi với em thì em cũng không thể ra tay với đứa nhỏ được, chỉ có mấy năm em đi Mỹ thôi mà sao lại thay đổi nhiều như vậy.”

Cho bây giờ, rốt cuộc ai mới là người thay đổi.

Mộc Tiểu Đồng không nói lời nào, cô gắt gao mà nhìn chằm chằm một đôi nam nữ trên mặt đất, người đàn ông kia cũng đã từng bảo vệ cô như thế, nhưng hiện tại…



Xe cứu thương đến rất nhanh, sắc mặt Mộc Tiểu Bội tái nhợt được đưa đi, mà người đàn ông kia vẫn luôn ở bên cạnh bên cô ta, đối với cô ta vạn phần thương yêu, động tác của anh ta ôn nhu khiến cho Mộc Tiểu Đồng càng nhìn càng chói mắt.

“Có bị thương không?” Một giọng nói dồn dập ở bên tai cô.

Nghe được âm thanh kia, cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần lại.

“Người phụ nữ ngốc, tôi hỏi cô có bị thương không?” Lăng Việt nhìn cô, trong mắt toàn là lửa giận cùng gấp gáp, truy hỏi.

Không biết vì cái gì mà khi thấy vẻ mặt tức giận của anh, lại thêm ngữ khí hung ác kia, đột nhiên sống mũi Mộc Tiểu Đồng cảm thấy chua xót. Duỗi tay ôm lấy eo anh, một người không dễ dàng rơi nước mắt như cô lúc này lại rơi xuống.

“Tôi hỏi cô có bị thương không, cô ôm tôi làm nũng cũng vô dụng, cô gái đáng chết này lập tức trả lời tôi, có nghe thấy không? Cô……” Anh muốn đẩy cô ra, định kiểm tra xem cô có sao không thì đột nhiên bả vai lại cảm thấy có chút ẩm ướt, anh bất động.

Cô thật sự rất thích khóc. Trong lòng Lăng Việt bối rối, anh không biết phải nói cái gì bây giờ?

Qua một hồi lâu, anh mới khó khăn mở miệng: “Đừng khóc.”

Nhưng lời vừa mới nói ra, thì cô gái trong lòng lại càng ôm anh chặt hơn, như là cô không muốn xa rời anh vậy.

Nếu là ngày thường, Lăng Việt đương nhiên sẽ cực kỳ vui vẻ vì được cô ôm chặt như vậy, chỉ là hiện tại, anh thật sự muốn trực tiếp kéo cô gái này ra, mang cô đến bệnh viện đi kiểm tra cẩn thận.

“Trên mặt đất nhiều máu như thế là của cô sao?” Anh đối với chuyện cô bị thương hay không, cực kỳ cố chấp.

Mộc Tiểu Đồng không trả lời anh, trong đầu hiện lên ánh mắt chán ghét của Tống Nho Thần nhìn mình, anh ta trước nay đều mang theo nụ cười sủng nịch mà nhìn cô.

Yêu nhau đã bao năm như thế, cũng không phải nói quên là có thể quên, cô rất muốn không để ý, chỉ là nước mắt vẫn không kìm được.

“Mộc Tiểu Đồng.” Đột nhiên Lăng Việt nghiêm túc gọi cô một tiếng.

Cô nức nở, khuôn mặt như cũ úp vào vai anh, ủ rũ trả lời.



“Cô khóc đủ chưa?” Anh vẫn dùng chất giọng nghiêm túc hỏi cô.

Nước mắt còn đọng trên khóe mắt, cô ngẩn người ra, EQ của Lăng Việt thật sự thấp đến vậy sao, trên đời này lại có người nghiêm túc hỏi người khác vấn đề như thế này à?

“Để làm gì?”

“Nếu cô khóc đủ rồi thì tôi cho cô đi bệnh viện.” Anh dựa trên logic của mình nói, “Nếu cô còn muốn khóc, vậy nhiều nhất cô chỉ có thể khóc thêm năm phút.”

Mộc Tiểu Đồng vừa nghe, vừa đẩy ra anh, giọng nói vẫn còn chút nức nở, nhưng lại tinh thần có vẻ đã tốt hơn, hướng anh trách móc: “Cho tôi dựa một chút sẽ chết sao? Anh thật sự là đồ đáng ghét!”

Lăng Việt không để ý đến cô, từ đầu đến cuối chỉ cẩn thận xem xét cô, không sao!

“Máu trên mặt đất này là của người kia?” Vừa rồi ở quán cafe đối diện, anh có thấy Mộc Tiểu Bội được đưa lên xe cứu thương.

Mộc Tiểu Đồng không nói lời nào, cô duỗi tay lau khô nước mắt, quật cường mím môi.

“Chúng ta đi thôi, nơi này quá bẩn.” Lăng Việt kéo cô, vẻ mặt ghét bỏ mà đưa cô rời đi.

Mộc Tiểu Đồng mặc kệ anh lôi kéo ra khỏi cửa hàng, nhưng khi cô đi ra cửa hàng, cô vẫn có thể nghe được mấy nhân viên cửa hàng nói chuyện với nhau.

“Chính là cô gái kia, không ngờ cô ta lại nhẫn tâm như thế, đẩy ngã thai phụ.”

“Tôi nghe thai phụ còn kêu cô ta là chị, như vậy họ chắc chắn là người thân, chỉ nghĩ thôi đã thấy lạnh tim rồi.”

“Chảy nhiều máu như thế, khẳng định là đứa trẻ kia giữ được.”

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương