Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
-
Chương 55: Quả Quyết Là Thê Nô (1)
Nhìn xem người đàn ông đang quy củ ngồi ăn mì trước mặt kia, chẳng biết tại sao trong lòng Mộc Tiểu Đồng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, có lẽ là cô chưa bao giờ thấy một Lăng Việt an tĩnh và… bình thường đến vậy?
Lúc trước anh cho cô ấn tượng là người ngang ngược, khiến cho cô không dám tiếp cận anh.
Lăng Việt vừa ăn mì vừa dùng ánh mắt đánh giá cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh mình.
Nhìn thấy đôi mắt trong như nước của cô chăm chú nhìn mình, liền cảm thấy không được tự nhiên, ngay cả khi ăn cũng không biết là nên để tay ở đâu mới tốt.
"Có phải anh phát sốt rồi không?" Mộc Tiểu Đồng đột nhiên thốt lên, cô nhìn gương mặt Lăng Việt ửng đỏ, nghi hoặc hỏi thăm.
Lăng Việt không để ý đến cô, bưng bát lên, quay người về phía khác.
Mắt Mộc Tiểu Đồng hơi cong lên, hành động này của anh thật giống như một cậu bé mới lớn bị người khác nhìn thấu tâm tư, một bộ dáng ngượng ngùng.
Làm sao anh có thể giữ khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo kia mà lại làm ra động tác trẻ con như thế!
Mộc Tiểu Đồng bỗng nhiên cảm thấy, tên Lăng Việt này cũng không phải là khó ở chung như vậy.
Không phải từ nhỏ anh đã bị bệnh tự kỷ sao, cô có thể thử lừa anh.
Một suy nghĩ nham hiểm xuất hiện trong đầu cô.
Mộc Tiểu Đồng đi đến trước mặt ngồi đối diện với Lăng Việt, dùng đôi mắt to tròn, sáng rực mà nhìn chằm chằm vào anh, "Lăng Việt." Thanh âm dịu dàng còn mang theo chút kiều mị.
Tiếng nói của cô vừa dứt, thân thể Lăng Việt bỗng nhiên cứng đờ, rốt cuộc cô gái này muốn làm cái gì? Sao đột nhiên đối với mình nhiệt tình như thế?
"Có phải anh thích tôi không?" Cô tiếp tục dụ dỗ anh hỏi.
Đôi mắt xanh thẳm của Lăng Việt trừng lớn, hai tay cầm đũa lập tức dừng lại, anh không nghĩ tới, cô thế mà lại hỏi thẳng anh như vậy.
"Hay là anh nói với Tần quản gia, để cho tôi trở về phòng ở trên tầng 3 lầu ba kia đi, có được không?" Thanh âm ngọt ngào như mật làm lòng anh ngứa ngáy.
Ngẩng đầu, một đôi mắt màu lam nhìn cô chăm chú, trên mặt vẫn như cũ là tư thái lạnh lùng thường ngày, anh buông đũa trong tay xuống.
Chậm rãi phun ra một chữ: "Không."
Ngữ khí kiên quyết, hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.
Mộc Tiểu Đồng tức giận đến khuôn mặt nhỏ cũng cau có, người này vậy mà không dễ bị cô lừa một chút nào?
Còn chưa chờ cô oán than xong, đột nhiên toàn thân cô cứng ngắc, kinh ngạc mở to mắt, ánh mắt gắt gao nhìn người đàn ông đối diện.
Anh đưa tay phải ra, nhẹ nhàng sờ vào gò má cô, nơi bị Mộc Kình Thiên đánh tới sưng đỏ.
Đột nhiên đôi mày tuấn tú của anh nhăn lại, mặc dù anh cũng không nói lời nào nhưng Mộc Tiểu Đồng có thể cảm giác được, sự tức giận khó hiểu tỏa ra từ người anh.
Anh nhìn cô thật lâu, trong ánh mắt mang theo thâm trầm khó lường.
Mộc Tiểu Đồng nuốt một ngụm nước bọt, cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Bàn tay lớn có chút chai sần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, một chút cảm giác kỳ quái truyền khắp đầu của cô, tê tê dại dại nhưng lại rất thoải mái.
Đôi mắt xanh kia hiện lên một tia hung dữ khó nắm bắt, chỉ trong chốc lát sau, lại khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày. Anh hạ tay xuống, đứng dậy đi về phía chiếc tủ.
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy có chút không hiểu, nhìn anh ngồi xổm trước ngăn tủ, không biết rốt cuộc anh đang muốn chơi đùa cái gì.
Chỉ chốc lát sau, anh cầm một lọ cao dược quay lại chỗ cô.
Bịch một tiếng, lọ cao bị anh đặt lên bàn.
Mộc Tiểu Đồng nhìn lọ cao, lại ngẩng đầu nhìn anh, anh mím chặt môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Đây là cho tôi sao?" Cô suy đoán hỏi.
Lăng Việt nhìn cô, gật đầu.
Trong nháy mắt, cô hướng anh nhoẻn miệng cười, cười đến rất là xán lạn, "Cảm ơn."
Thế mà lần này cô đã dọa Lăng Việt, cả người anh ngẩn ngơ, lần đầu tiên cô cười với anh như thế.
Mộc Tiểu Đồng đứng lên, nhìn thấy anh có bộ dạng này thì chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, mà quả thật bản thân Lăng Việt đã có mười phần tuấn khí, cho nên khi trên mặt anh biểu lộ sự ngơ ngác, thế nào nhìn cũng có cảm giác ngốc nghếch tự nhiên.
Cô nhón chân lên, vuốt vuốt tóc của anh, "Anh kỳ thật cũng rất đáng yêu nha!" Cô khẽ cười nói.
Lăng Việt bất mãn, anh cũng không thích bị người khác ca ngợi kiểu thế, nhưng mà thôi cũng được, đây là lần đầu tiên cô chủ động tiếp cận anh.
"Anh thế nào, có phải có chỗ nào không thoải mái?"
Mộc Tiểu Đồng nhìn anh có vẻ thất thần, càng xích lại gần anh hơn, quan tâm hỏi.
Trong lòng Lăng Việt cảm thấy bị thất bại, cô gái này thật sự coi anh là một kẻ ngốc, anh cảm thấy bản thân mình đang rất cố gắng kiềm chế.
Thật ra thì Lăng Việt nghĩ hoàn toàn sai, lúc này Mộc Tiểu Đồng không xem anh như đồ ngốc, mà là cảm thấy anh cực kỳ giống một con chó cỡ lớn.
"Trước kia ở Mộc gia tôi từng nuôi một con Husky." Cô nhìn anh mỉm cười nói, Lăng Việt hoài nghi nhìn về phía cô, rốt cuộc cô muốn nói cái gì.
Một giây sau, Mộc Tiểu Đồng hào hứng bổ sung nói: "Nhìn anh rất giống nó."
Lăng Việt: "..."
Cô nói anh và một con chó rất giống nhau!
Lăng Việt trừng cô, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không muốn nhìn cô nữa. Nếu không may cô gái chết tiệt không biết tốt xấu này lại khiêu khích quyền uy của anh, sợ rằng anh sẽ không nhịn được mà ra tay giáo huấn cô mất.
Mộc Tiểu Đồng thấy Lăng Việt lại bắt đầu giận dỗi, bưng bát đặt lên trên bàn, nhỏ giọng phàn nàn: "Lát nữa phải tìm hiểu xem làm thế nào để sống chung với người tự kỷ, haizz dù sao thì sống chung với Husky thì cũng tốt hơn là với anh ta."
Ngay khi cửa phòng bị cô đóng lại, Lăng Việt cúi đầu nhìn xuống hai tay mình đang nắm chặt thành quyền vì bị cô làm cho tức giận đến gân xanh nổi lên. Anh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình thật sự đã tăng lên không ít, dù sao thì anh cũng không túm lấy cô hung bạo bắt dừng lại.
...
Lăng Việt khó chịu đè nén cảm xúc, ban đêm anh liền không có nhân tính hành hạ đám người Tả Thiếu Hoài.
"Các cậu biết rõ Mộc Kình Thiên đến tìm cô gây phiền phức, tại sao không ngăn cản?" Lăng Việt nộ khí quở trách.
Lãnh Tiêu cảm thấy mình rất vô tội, "Lão đại, nếu như không có lần này, chúng ta cũng không biết trong lòng chị dâu có hướng về anh hay không?"
"Hửm?" Lăng Việt nhíu nhíu mày, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Tả Thiếu Hoài lúc nào cũng nở nụ cười đến gian trá, "Việt, anh đừng nói với em, anh dục cầu bất mãn cho nên mới như thế này đấy nhé!"
"Ngậm miệng!" Lăng Việt ánh mắt lạnh lùng trực tiếp ngắt lời.
Tả Thiếu Hoài cùng Lãnh Tiêu liếc nhau một cái, người này rõ ràng chính là bị bọn họ nói trúng tim đen mà. Cả ngày mỹ nhân ở trong ngực mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, xác thực cần nghị lực rất lớn.
"Lão đại, hôm nay anh không nhìn thấy chị dâu thật sự thật sự rất là uy phong. Chị ấy xoay người một cái, liền trực tiếp đem Mộc Kình Thiên đẩy ra xa, khiến ông ta va phải hòn non bộ ở phía sau. Em dám khẳng định chị ấy tuyệt đối là một con thỏ biết cắn người." Lãnh Tiêu thổi phồng nói.
Lăng Việt nghe anh ta nói như thế, đáy mắt hiện lên ý cười, phu nhân nhà anh dĩ nhiên không dễ bị bắt nạt như thế được.
Lãnh Tiêu thấy tâm tình của Lăng Việt không tệ, tiếp tục thổi phồng Mộc Tiểu Đồng, "Lão đại, hôm nay chị dâu rất giỏi nha, quả quyết nói không nghe theo lời Mộc Kình Thiên nữa!"
Lúc trước anh cho cô ấn tượng là người ngang ngược, khiến cho cô không dám tiếp cận anh.
Lăng Việt vừa ăn mì vừa dùng ánh mắt đánh giá cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh mình.
Nhìn thấy đôi mắt trong như nước của cô chăm chú nhìn mình, liền cảm thấy không được tự nhiên, ngay cả khi ăn cũng không biết là nên để tay ở đâu mới tốt.
"Có phải anh phát sốt rồi không?" Mộc Tiểu Đồng đột nhiên thốt lên, cô nhìn gương mặt Lăng Việt ửng đỏ, nghi hoặc hỏi thăm.
Lăng Việt không để ý đến cô, bưng bát lên, quay người về phía khác.
Mắt Mộc Tiểu Đồng hơi cong lên, hành động này của anh thật giống như một cậu bé mới lớn bị người khác nhìn thấu tâm tư, một bộ dáng ngượng ngùng.
Làm sao anh có thể giữ khuôn mặt lạnh lùng, cao ngạo kia mà lại làm ra động tác trẻ con như thế!
Mộc Tiểu Đồng bỗng nhiên cảm thấy, tên Lăng Việt này cũng không phải là khó ở chung như vậy.
Không phải từ nhỏ anh đã bị bệnh tự kỷ sao, cô có thể thử lừa anh.
Một suy nghĩ nham hiểm xuất hiện trong đầu cô.
Mộc Tiểu Đồng đi đến trước mặt ngồi đối diện với Lăng Việt, dùng đôi mắt to tròn, sáng rực mà nhìn chằm chằm vào anh, "Lăng Việt." Thanh âm dịu dàng còn mang theo chút kiều mị.
Tiếng nói của cô vừa dứt, thân thể Lăng Việt bỗng nhiên cứng đờ, rốt cuộc cô gái này muốn làm cái gì? Sao đột nhiên đối với mình nhiệt tình như thế?
"Có phải anh thích tôi không?" Cô tiếp tục dụ dỗ anh hỏi.
Đôi mắt xanh thẳm của Lăng Việt trừng lớn, hai tay cầm đũa lập tức dừng lại, anh không nghĩ tới, cô thế mà lại hỏi thẳng anh như vậy.
"Hay là anh nói với Tần quản gia, để cho tôi trở về phòng ở trên tầng 3 lầu ba kia đi, có được không?" Thanh âm ngọt ngào như mật làm lòng anh ngứa ngáy.
Ngẩng đầu, một đôi mắt màu lam nhìn cô chăm chú, trên mặt vẫn như cũ là tư thái lạnh lùng thường ngày, anh buông đũa trong tay xuống.
Chậm rãi phun ra một chữ: "Không."
Ngữ khí kiên quyết, hoàn toàn không có chỗ để thương lượng.
Mộc Tiểu Đồng tức giận đến khuôn mặt nhỏ cũng cau có, người này vậy mà không dễ bị cô lừa một chút nào?
Còn chưa chờ cô oán than xong, đột nhiên toàn thân cô cứng ngắc, kinh ngạc mở to mắt, ánh mắt gắt gao nhìn người đàn ông đối diện.
Anh đưa tay phải ra, nhẹ nhàng sờ vào gò má cô, nơi bị Mộc Kình Thiên đánh tới sưng đỏ.
Đột nhiên đôi mày tuấn tú của anh nhăn lại, mặc dù anh cũng không nói lời nào nhưng Mộc Tiểu Đồng có thể cảm giác được, sự tức giận khó hiểu tỏa ra từ người anh.
Anh nhìn cô thật lâu, trong ánh mắt mang theo thâm trầm khó lường.
Mộc Tiểu Đồng nuốt một ngụm nước bọt, cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì. Bàn tay lớn có chút chai sần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, một chút cảm giác kỳ quái truyền khắp đầu của cô, tê tê dại dại nhưng lại rất thoải mái.
Đôi mắt xanh kia hiện lên một tia hung dữ khó nắm bắt, chỉ trong chốc lát sau, lại khôi phục vẻ thờ ơ thường ngày. Anh hạ tay xuống, đứng dậy đi về phía chiếc tủ.
Mộc Tiểu Đồng cảm thấy có chút không hiểu, nhìn anh ngồi xổm trước ngăn tủ, không biết rốt cuộc anh đang muốn chơi đùa cái gì.
Chỉ chốc lát sau, anh cầm một lọ cao dược quay lại chỗ cô.
Bịch một tiếng, lọ cao bị anh đặt lên bàn.
Mộc Tiểu Đồng nhìn lọ cao, lại ngẩng đầu nhìn anh, anh mím chặt môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Đây là cho tôi sao?" Cô suy đoán hỏi.
Lăng Việt nhìn cô, gật đầu.
Trong nháy mắt, cô hướng anh nhoẻn miệng cười, cười đến rất là xán lạn, "Cảm ơn."
Thế mà lần này cô đã dọa Lăng Việt, cả người anh ngẩn ngơ, lần đầu tiên cô cười với anh như thế.
Mộc Tiểu Đồng đứng lên, nhìn thấy anh có bộ dạng này thì chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, mà quả thật bản thân Lăng Việt đã có mười phần tuấn khí, cho nên khi trên mặt anh biểu lộ sự ngơ ngác, thế nào nhìn cũng có cảm giác ngốc nghếch tự nhiên.
Cô nhón chân lên, vuốt vuốt tóc của anh, "Anh kỳ thật cũng rất đáng yêu nha!" Cô khẽ cười nói.
Lăng Việt bất mãn, anh cũng không thích bị người khác ca ngợi kiểu thế, nhưng mà thôi cũng được, đây là lần đầu tiên cô chủ động tiếp cận anh.
"Anh thế nào, có phải có chỗ nào không thoải mái?"
Mộc Tiểu Đồng nhìn anh có vẻ thất thần, càng xích lại gần anh hơn, quan tâm hỏi.
Trong lòng Lăng Việt cảm thấy bị thất bại, cô gái này thật sự coi anh là một kẻ ngốc, anh cảm thấy bản thân mình đang rất cố gắng kiềm chế.
Thật ra thì Lăng Việt nghĩ hoàn toàn sai, lúc này Mộc Tiểu Đồng không xem anh như đồ ngốc, mà là cảm thấy anh cực kỳ giống một con chó cỡ lớn.
"Trước kia ở Mộc gia tôi từng nuôi một con Husky." Cô nhìn anh mỉm cười nói, Lăng Việt hoài nghi nhìn về phía cô, rốt cuộc cô muốn nói cái gì.
Một giây sau, Mộc Tiểu Đồng hào hứng bổ sung nói: "Nhìn anh rất giống nó."
Lăng Việt: "..."
Cô nói anh và một con chó rất giống nhau!
Lăng Việt trừng cô, hừ lạnh một tiếng, quay đầu không muốn nhìn cô nữa. Nếu không may cô gái chết tiệt không biết tốt xấu này lại khiêu khích quyền uy của anh, sợ rằng anh sẽ không nhịn được mà ra tay giáo huấn cô mất.
Mộc Tiểu Đồng thấy Lăng Việt lại bắt đầu giận dỗi, bưng bát đặt lên trên bàn, nhỏ giọng phàn nàn: "Lát nữa phải tìm hiểu xem làm thế nào để sống chung với người tự kỷ, haizz dù sao thì sống chung với Husky thì cũng tốt hơn là với anh ta."
Ngay khi cửa phòng bị cô đóng lại, Lăng Việt cúi đầu nhìn xuống hai tay mình đang nắm chặt thành quyền vì bị cô làm cho tức giận đến gân xanh nổi lên. Anh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình thật sự đã tăng lên không ít, dù sao thì anh cũng không túm lấy cô hung bạo bắt dừng lại.
...
Lăng Việt khó chịu đè nén cảm xúc, ban đêm anh liền không có nhân tính hành hạ đám người Tả Thiếu Hoài.
"Các cậu biết rõ Mộc Kình Thiên đến tìm cô gây phiền phức, tại sao không ngăn cản?" Lăng Việt nộ khí quở trách.
Lãnh Tiêu cảm thấy mình rất vô tội, "Lão đại, nếu như không có lần này, chúng ta cũng không biết trong lòng chị dâu có hướng về anh hay không?"
"Hửm?" Lăng Việt nhíu nhíu mày, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.
Tả Thiếu Hoài lúc nào cũng nở nụ cười đến gian trá, "Việt, anh đừng nói với em, anh dục cầu bất mãn cho nên mới như thế này đấy nhé!"
"Ngậm miệng!" Lăng Việt ánh mắt lạnh lùng trực tiếp ngắt lời.
Tả Thiếu Hoài cùng Lãnh Tiêu liếc nhau một cái, người này rõ ràng chính là bị bọn họ nói trúng tim đen mà. Cả ngày mỹ nhân ở trong ngực mà chỉ có thể nhìn không thể ăn, xác thực cần nghị lực rất lớn.
"Lão đại, hôm nay anh không nhìn thấy chị dâu thật sự thật sự rất là uy phong. Chị ấy xoay người một cái, liền trực tiếp đem Mộc Kình Thiên đẩy ra xa, khiến ông ta va phải hòn non bộ ở phía sau. Em dám khẳng định chị ấy tuyệt đối là một con thỏ biết cắn người." Lãnh Tiêu thổi phồng nói.
Lăng Việt nghe anh ta nói như thế, đáy mắt hiện lên ý cười, phu nhân nhà anh dĩ nhiên không dễ bị bắt nạt như thế được.
Lãnh Tiêu thấy tâm tình của Lăng Việt không tệ, tiếp tục thổi phồng Mộc Tiểu Đồng, "Lão đại, hôm nay chị dâu rất giỏi nha, quả quyết nói không nghe theo lời Mộc Kình Thiên nữa!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook