Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
-
Chương 51: Cô Chẳng Qua Chỉ Là Một Món Đồ Chơi (1)
"Mộc tiểu thư, từ hôm nay trở đi cô chỉ có thể ở trong phòng của Tam thiếu."
Mộc Tiểu Đồng vừa mới tới căn phòng mà Lăng gia sắp xếp cho mình trước đó, nhưng lại bị Tần Ngọc đứng đằng sau gọi lại.
"Vì cái gì chứ?" Mộc Tiểu Đồng quay người, nhíu mày nhìn bà.
Tần Ngọc cười nhạt một tiếng, một lúc sau bà mới chậm rãi nói ra: "Mộc tiểu thư, chỉ mới qua một đêm thôi mà cô đã quên hết những chuyện tốt mà mình làm rồi sao?"
Mộc Tiểu Đồng thấy rõ sự trào phúng ở trong lời nói của bà, cô mím chặt môi, không đáp lại.
Cũng không trách được, vừa rồi khi những người làm kia nhìn thấy cô, bọn họ đều gọi cô là Mộc tiểu thư, hoàn toàn không giống trước đó gọi cô Tam thiếu phu nhân.
Xưng hô như thế nào đối với cô cũng không quan trọng. Chỉ có điều...
"Vì cái gì mà tôi nhất định phải ở cùng một phòng với Lăng Việt chứ, tôi không muốn ở cùng với anh ta."
"Mộc Tiểu Đồng, cho não của cô hoạt động một chút đi, cô có biết bây giờ mình có thân phận và địa vị gì ở đây không?" Bà dừng lại, đánh giá cô một lượt rồi mới nói tiếp: "Nói trắng ra cô cũng chỉ là một món đồ chơi mà Lăng gia chúng tôi mua về mà thôi!"
Tần Ngọc bây giờ hoàn toàn không giống với trước đây đối với cô cung cung kính kính, trong giọng nói của bà tràn ngập sự trào phúng cùng khinh thường.
Mộc Tiểu Đồng không có tâm tình để ý thái độ của bà, trực tiếp hỏi lại: "Không phải là anh ta không thích ở một phòng với người khác sao? Với lại..." Cá tính của anh ta như tâm tình bất định ý vậy, tính khí thì nóng nảy.
Chỉ cần nghĩ đến về sau, mỗi ngày đều phải ở chung phòng với anh, Mộc Tiểu Đồng không khỏi khẩn trương.
"Thế nào? Cô còn dám ghét bỏ Tam thiếu gia nhà chúng tôi sao? Nếu không phải là Tam thiếu thích cô, thì cô nghĩ mình còn an ổn mà đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi à? Mấy người Mộc gia các người còn có thể được Lăng gia rót vốn 200 vạn tệ sao?"
"Mộc đại tiểu thư, về sau cô phải cư xử cho tốt vào, chẳng may đến một ngày nào đó Tam thiếu chán ghét cô rồi, thì cô cũng chẳng là gì cả!"
Tần Ngọc hất cằm lên, bộ dáng kiêu căng, trừng mắt nhìn cô một cái, rồi kéo lên một nụ cười lạnh, quay người trực tiếp rời đi.
Mộc Tiểu Đồng thất thần đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Tần Ngọc, trầm mặc một hồi lâu.
Mộc Kình Thiên mang cô đi bán rồi, còn người mà từ nhỏ cô đã tin tưởng tuyệt đối, mong ngóng anh ta sẽ tới cứu mình, nhưng hiện tại anh ta lại trở thành em rể của mình.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe môi đều là sự chua xót.
Vừa rồi khi nghe Tần Ngọc nói thì cô mới biết hóa ra cô chỉ là một món đồ chơi mà Lăng gia mua về để lấy lòng Lăng Việt mà thôi.
Mộc Tiểu Đồng một mình đi đến nhà ăn, nhìn người làm xung quanh bận bịu, rồi lại nhìn toàn bộ Đông Vũ Uyển rộng lớn, đột nhiên cô thấy trống trải, lạnh lẽo vô cùng.
Chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai của mình thì đôi mắt của cô liền trở nên ảm đạm.
Tinh thần Mộc Tiểu Đồng sa sút hẳn đi, cô ngồi ở trước bàn ăn, cầm thìa lên bắt đầu ăn bữa sáng.
"Ăn như thế, em không sợ bị phỏng sao?" Đột nhiên một giọng nói cởi mở truyền đến.
"Đại thiếu gia." Ngay sau đó người làm cũng cung kính chào anh.
Mộc Tiểu Đồng nhận ra tiếng nói này, nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ tiếp tục ăn cháo trong chén.
Anh là Đại thiếu gia của Lăng gia, còn cô tính là gì chứ? Không biết vì cái sao mà từ khi nghe những lời Tần Ngọc nói, cô cảm thấy mình trở nên thật hèn mọn khi ở trước mặt người của Lăng gia.
Lăng Tử Diêu nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của cô, tâm tình cũng bỗng nhiên trùng xuống. Bước chân chậm rãi đến gần cô, anh kéo ghế ra trực tiếp ngồi vào bên cạnh cô.
"Thân thể không thoải mái sao?" Thanh âm của anh rất ôn nhu, còn lộ ra sự lo lắng.
Bàn tay đang cầm thìa của Mộc Tiểu Đồng lập tức dừng lại.
Cô cúi thấp đầu, cắn chặt môi dưới, không nói gì.
Lăng Tử Diêu nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng liền nổi lên một trận đau đớn. Chỉ chốc lát sau, anh cố ý làm ra một tư thái thoải mái, một mặt mỉm cười nói.
"Hay là anh kể cho em một câu chuyện cười."
Anh thấy cô vẫn không có phản ứng gì, liền phối hợp nói.
"Có một ngày một mỹ nữ nọ đến chợ bán thức ăn, nhìn thấy một ông cụ đang bán dưa. Cô ta đi qua liền hỏi: "Ông chủ, dưa của ông có ngọt hay không?" Ông cụ tối sầm mặt lại, không nói gì. Mỹ nữ cảm thấy thái độ phục vụ của ông ta không tốt liền bất mãn mắng mỏ: "Dưa của nhà khác đều rất ngọt, nếu không ngọt thì sẽ không lấy tiền, mà ông đến một tiếng cũng không dám nói, chắc chắn là dưa có vấn đề." Vừa nghe đến đây, ông kia mới cáu gắt nói: "Cút! Cái tôi bán là mướp đắng!"
Nói xong Lăng Tử Diêu liền nở một nụ cười, định mở miệng nói cái gì đó thì lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Mộc Tiểu Đồng.
"Tôi không muốn nghe anh giả mù mưa sa quan tâm đâu!" Mộc Tiểu Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên cắt ngang lời anh nói, trên thế giới này căn bản sẽ không có người thật lòng quan tâm cô.
Lăng Tử Diêu nhất thời ngơ ngẩn, nhưng khi anh thấy trong mắt cô có chút ướt át, thì nụ cười trên mặt anh lập tức cứng đờ lại.
"Đồng Đồng." Anh nhỏ giọng gọi cô một tiếng, thanh âm rất nhẹ, chỉ anh mới có thể nghe được.
Nhất thời Mộc Tiểu Đồng không biết nên đối mặt với sự quan tâm của anh như thế nào, bởi cô cảm thấy thân phận của mình bây giờ rất xấu hổ, không còn giống như trước đây nữa. Cảm giác này khiến cô vô cùng xấu hổ và tự ti.
Quá khứ cô là một sinh viên, mà Lăng Tử Diêu lại là giáo sư dạy ở đại học, quan hệ của hai người bọn họ rất tốt. Hơn nữa Mộc Tiểu Đồng lại thường xuyên nịnh bợ anh, khiến anh phải tha cho những lỗi của mình.
Nhưng bây giờ...
Từng chuyện trong quá khứ cứ như thước phim lặp đi lặp lại trong đầu của cô khiến cô không muốn đối mặt với anh, ánh mắt liềm trở nên hoảng hốt.
"Thật xin lỗi!" Cô nhỏ giọng nói một câu, sau đó cuống quýt bỏ lên tầng.
Thật sự là bởi vì trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, không biết phải đối mặt với người thầy, người bạn này như thế nào?
Lăng Tử Diêu nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của cô, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, anh nhất định phải đưa cô trở về, lần này anh sẽ không do dự nữa!
...
Ngay khi cô đi đến khúc quanh tầng một.
"Mộc tiểu thư."
Mộc Tiểu Đồng nghe thấy tiếng ai gọi liền dừng chân lại, chỉ có điều cô cũng không quay đầu lại.
Thẩm Phong nhìn thấy thái độ của cô như vậy, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Cô gái này thật sự là quá quật cường, tính tình như vậy thật không thích hợp với Lăng gia.
Nhưng Thẩm Phong lại không muốn so đo quá nhiều lễ tiết với cô, dù sao cũng chỉ là món đồ chơi mà Tam thiếu nhất thời hưng thú coi trọng thôi.
"Mộc tiểu thư, thân thể của Tam thiếu bây giờ thế nào rồi? Hôm nay cậu ấy cũng không xuống dùng bữa sáng, có phải thân thể không được thoải mái không?" Thẩm Phong trực tiếp hỏi.
Mộc Tiểu Đồng trầm mặc một hồi, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Không biết."
Thẩm Phong nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, "Có thể là tối hôm qua Tam thiếu bị cảm lạnh nên cô chú ý một chút."
Mộc Tiểu Đồng cũng không để ý tới ông nữa, trực tiếp quay người muốn rời đi.
Mộc Tiểu Đồng vừa mới tới căn phòng mà Lăng gia sắp xếp cho mình trước đó, nhưng lại bị Tần Ngọc đứng đằng sau gọi lại.
"Vì cái gì chứ?" Mộc Tiểu Đồng quay người, nhíu mày nhìn bà.
Tần Ngọc cười nhạt một tiếng, một lúc sau bà mới chậm rãi nói ra: "Mộc tiểu thư, chỉ mới qua một đêm thôi mà cô đã quên hết những chuyện tốt mà mình làm rồi sao?"
Mộc Tiểu Đồng thấy rõ sự trào phúng ở trong lời nói của bà, cô mím chặt môi, không đáp lại.
Cũng không trách được, vừa rồi khi những người làm kia nhìn thấy cô, bọn họ đều gọi cô là Mộc tiểu thư, hoàn toàn không giống trước đó gọi cô Tam thiếu phu nhân.
Xưng hô như thế nào đối với cô cũng không quan trọng. Chỉ có điều...
"Vì cái gì mà tôi nhất định phải ở cùng một phòng với Lăng Việt chứ, tôi không muốn ở cùng với anh ta."
"Mộc Tiểu Đồng, cho não của cô hoạt động một chút đi, cô có biết bây giờ mình có thân phận và địa vị gì ở đây không?" Bà dừng lại, đánh giá cô một lượt rồi mới nói tiếp: "Nói trắng ra cô cũng chỉ là một món đồ chơi mà Lăng gia chúng tôi mua về mà thôi!"
Tần Ngọc bây giờ hoàn toàn không giống với trước đây đối với cô cung cung kính kính, trong giọng nói của bà tràn ngập sự trào phúng cùng khinh thường.
Mộc Tiểu Đồng không có tâm tình để ý thái độ của bà, trực tiếp hỏi lại: "Không phải là anh ta không thích ở một phòng với người khác sao? Với lại..." Cá tính của anh ta như tâm tình bất định ý vậy, tính khí thì nóng nảy.
Chỉ cần nghĩ đến về sau, mỗi ngày đều phải ở chung phòng với anh, Mộc Tiểu Đồng không khỏi khẩn trương.
"Thế nào? Cô còn dám ghét bỏ Tam thiếu gia nhà chúng tôi sao? Nếu không phải là Tam thiếu thích cô, thì cô nghĩ mình còn an ổn mà đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi à? Mấy người Mộc gia các người còn có thể được Lăng gia rót vốn 200 vạn tệ sao?"
"Mộc đại tiểu thư, về sau cô phải cư xử cho tốt vào, chẳng may đến một ngày nào đó Tam thiếu chán ghét cô rồi, thì cô cũng chẳng là gì cả!"
Tần Ngọc hất cằm lên, bộ dáng kiêu căng, trừng mắt nhìn cô một cái, rồi kéo lên một nụ cười lạnh, quay người trực tiếp rời đi.
Mộc Tiểu Đồng thất thần đứng yên tại chỗ, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Tần Ngọc, trầm mặc một hồi lâu.
Mộc Kình Thiên mang cô đi bán rồi, còn người mà từ nhỏ cô đã tin tưởng tuyệt đối, mong ngóng anh ta sẽ tới cứu mình, nhưng hiện tại anh ta lại trở thành em rể của mình.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe môi đều là sự chua xót.
Vừa rồi khi nghe Tần Ngọc nói thì cô mới biết hóa ra cô chỉ là một món đồ chơi mà Lăng gia mua về để lấy lòng Lăng Việt mà thôi.
Mộc Tiểu Đồng một mình đi đến nhà ăn, nhìn người làm xung quanh bận bịu, rồi lại nhìn toàn bộ Đông Vũ Uyển rộng lớn, đột nhiên cô thấy trống trải, lạnh lẽo vô cùng.
Chỉ cần vừa nghĩ tới tương lai của mình thì đôi mắt của cô liền trở nên ảm đạm.
Tinh thần Mộc Tiểu Đồng sa sút hẳn đi, cô ngồi ở trước bàn ăn, cầm thìa lên bắt đầu ăn bữa sáng.
"Ăn như thế, em không sợ bị phỏng sao?" Đột nhiên một giọng nói cởi mở truyền đến.
"Đại thiếu gia." Ngay sau đó người làm cũng cung kính chào anh.
Mộc Tiểu Đồng nhận ra tiếng nói này, nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ tiếp tục ăn cháo trong chén.
Anh là Đại thiếu gia của Lăng gia, còn cô tính là gì chứ? Không biết vì cái sao mà từ khi nghe những lời Tần Ngọc nói, cô cảm thấy mình trở nên thật hèn mọn khi ở trước mặt người của Lăng gia.
Lăng Tử Diêu nhìn dáng vẻ buồn bã ỉu xìu của cô, tâm tình cũng bỗng nhiên trùng xuống. Bước chân chậm rãi đến gần cô, anh kéo ghế ra trực tiếp ngồi vào bên cạnh cô.
"Thân thể không thoải mái sao?" Thanh âm của anh rất ôn nhu, còn lộ ra sự lo lắng.
Bàn tay đang cầm thìa của Mộc Tiểu Đồng lập tức dừng lại.
Cô cúi thấp đầu, cắn chặt môi dưới, không nói gì.
Lăng Tử Diêu nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng liền nổi lên một trận đau đớn. Chỉ chốc lát sau, anh cố ý làm ra một tư thái thoải mái, một mặt mỉm cười nói.
"Hay là anh kể cho em một câu chuyện cười."
Anh thấy cô vẫn không có phản ứng gì, liền phối hợp nói.
"Có một ngày một mỹ nữ nọ đến chợ bán thức ăn, nhìn thấy một ông cụ đang bán dưa. Cô ta đi qua liền hỏi: "Ông chủ, dưa của ông có ngọt hay không?" Ông cụ tối sầm mặt lại, không nói gì. Mỹ nữ cảm thấy thái độ phục vụ của ông ta không tốt liền bất mãn mắng mỏ: "Dưa của nhà khác đều rất ngọt, nếu không ngọt thì sẽ không lấy tiền, mà ông đến một tiếng cũng không dám nói, chắc chắn là dưa có vấn đề." Vừa nghe đến đây, ông kia mới cáu gắt nói: "Cút! Cái tôi bán là mướp đắng!"
Nói xong Lăng Tử Diêu liền nở một nụ cười, định mở miệng nói cái gì đó thì lại nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Mộc Tiểu Đồng.
"Tôi không muốn nghe anh giả mù mưa sa quan tâm đâu!" Mộc Tiểu Đồng đột nhiên ngẩng đầu lên cắt ngang lời anh nói, trên thế giới này căn bản sẽ không có người thật lòng quan tâm cô.
Lăng Tử Diêu nhất thời ngơ ngẩn, nhưng khi anh thấy trong mắt cô có chút ướt át, thì nụ cười trên mặt anh lập tức cứng đờ lại.
"Đồng Đồng." Anh nhỏ giọng gọi cô một tiếng, thanh âm rất nhẹ, chỉ anh mới có thể nghe được.
Nhất thời Mộc Tiểu Đồng không biết nên đối mặt với sự quan tâm của anh như thế nào, bởi cô cảm thấy thân phận của mình bây giờ rất xấu hổ, không còn giống như trước đây nữa. Cảm giác này khiến cô vô cùng xấu hổ và tự ti.
Quá khứ cô là một sinh viên, mà Lăng Tử Diêu lại là giáo sư dạy ở đại học, quan hệ của hai người bọn họ rất tốt. Hơn nữa Mộc Tiểu Đồng lại thường xuyên nịnh bợ anh, khiến anh phải tha cho những lỗi của mình.
Nhưng bây giờ...
Từng chuyện trong quá khứ cứ như thước phim lặp đi lặp lại trong đầu của cô khiến cô không muốn đối mặt với anh, ánh mắt liềm trở nên hoảng hốt.
"Thật xin lỗi!" Cô nhỏ giọng nói một câu, sau đó cuống quýt bỏ lên tầng.
Thật sự là bởi vì trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, không biết phải đối mặt với người thầy, người bạn này như thế nào?
Lăng Tử Diêu nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của cô, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, anh nhất định phải đưa cô trở về, lần này anh sẽ không do dự nữa!
...
Ngay khi cô đi đến khúc quanh tầng một.
"Mộc tiểu thư."
Mộc Tiểu Đồng nghe thấy tiếng ai gọi liền dừng chân lại, chỉ có điều cô cũng không quay đầu lại.
Thẩm Phong nhìn thấy thái độ của cô như vậy, trong lòng liền cảm thấy khó chịu. Cô gái này thật sự là quá quật cường, tính tình như vậy thật không thích hợp với Lăng gia.
Nhưng Thẩm Phong lại không muốn so đo quá nhiều lễ tiết với cô, dù sao cũng chỉ là món đồ chơi mà Tam thiếu nhất thời hưng thú coi trọng thôi.
"Mộc tiểu thư, thân thể của Tam thiếu bây giờ thế nào rồi? Hôm nay cậu ấy cũng không xuống dùng bữa sáng, có phải thân thể không được thoải mái không?" Thẩm Phong trực tiếp hỏi.
Mộc Tiểu Đồng trầm mặc một hồi, lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Không biết."
Thẩm Phong nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, "Có thể là tối hôm qua Tam thiếu bị cảm lạnh nên cô chú ý một chút."
Mộc Tiểu Đồng cũng không để ý tới ông nữa, trực tiếp quay người muốn rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook