Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
-
Chương 39: Tình Yêu Tôi Muốn, Anh Không Đáp Ứng Nổi Đâu! (3)
Mộc Tiểu Đồng tát một cái thật mạnh lên trên mặt của Tống Nho Thần.
"Nói cho tôi biết đây không phải là sự thật, nhanh lên, nói cho tôi!"
Từng giọt nước mắt long lanh như những viên trân châu trào ra từ đôi mắt xinh đẹp.
Mộc Tiểu Đồng xưa nay không thích khóc, cho dù là bị bao nhiêu ủy khuất hay phải chịu hết nỗi sợ này đến nỗi sợ khác thì cô đều kiên cường, không dễ dàng khóc.
Thế nhưng lần này cô thật sự nhịn không được nữa rồi!
Tống Nho Thần đối với cô mà nói là ánh nắng, là hi vọng, là mái nhà ấm áp.
Tại sao anh ta lại lừa gạt cô?
"Tống Nho Thần, anh mau nói cho tôi, đây không phải là sự thật."
Nước mắt giống như không ngăn được, trào ra một cách mãnh liệt, mang tất cả những ủy khuất mà cô phải chịu trong bao năm qua lần lượt rửa trôi.
"Em đừng khóc."
Tay Tống Nho Thần không ngừng run rẩy, anh ta muốn giúp cô lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Anh ta rất sợ bởi vì đây là lần thứ hai anh ta trông thấy Mộc Tiểu Đồng khóc.
"Đồng Đồng, đừng khóc."
Tống Nho Thần đứng dậy muốn kéo lấy cô ôm vào trong ngực, nhưng lại bị một người phụ nữ khác nhanh chóng chạy tới, đẩy Mộc Tiểu Đồng ra.
"Chị, chị cũng đã gả đến Lăng rồi, tại sao chị còn muốn dây dưa với Nho Thần. Chẳng lẽ người của Lăng gia cho phép Tam thiếu phu nhân nhà họ, không biết thế nào là liêm sỉ quấn lấy người đàn ông khác sao?" Cô ta dùng những từ ngữ ác độc nói.
Mộc Tiểu Bội đứng chắn trước người Tống Nho Thần cản trở, không cho anh ta tiếp cận Mộc Tiểu Đồng.
"Ngậm miệng!" Tống Nho Thần không nhịn được Mộc Tiểu Bội lớn tiếng mỉa mai cô, nên anh ta lập tức quát lên.
Mộc Tiểu Bội ủy khuất nhìn về phía anh ta, đột nhiên hai hàng lệ mãnh liệt chảy ra.
"Nho Thần, sao anh có thể hung dữ với em như vậy, em mới chính là vị hôn thê của anh, anh đã nói là anh yêu em cơ mà!" Cô ta nức nở nói, bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Trong lúc nhất thời Tống Nho Thần rơi vào tình thế khó xử, anh ta ôm chầm lấy Mộc Tiểu Bội rồi trấn an cô ta, "Anh không có hung dữ với em, chỉ là..."
Anh ta quay đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Đồng đang nửa ngồi trên đất, đáy mắt đều là tội lỗi.
Đột nhiên Mộc Tiểu Đồng nở nụ cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Cô đang nhìn thấy cái gì vậy? Đây chính là tình yêu mà cô luôn một lòng chờ đợi sao?
Đúng là buồn cười, Mộc Tiểu Đồng, mày thật quá ngu ngốc!
Tất cả mọi người có mặt ở trong cửa hàng đều không dám lên tiếng, họ nhìn cô gái mặc trang phục bình thường kia có dáng dấp rất đẹp, nhưng bây giờ thấy cô nở nụ cười miễn cưỡng như vậy thật khiến cho người ta không khỏi sinh lòng thương hại.
Cô cười lạnh như vậy tựa như là đang tự giễu chính bản thân mình.
"Đồng Đồng."
"Nói cho tôi biết đây không phải là sự thật, nhanh lên, nói cho tôi!"
Từng giọt nước mắt long lanh như những viên trân châu trào ra từ đôi mắt xinh đẹp.
Mộc Tiểu Đồng xưa nay không thích khóc, cho dù là bị bao nhiêu ủy khuất hay phải chịu hết nỗi sợ này đến nỗi sợ khác thì cô đều kiên cường, không dễ dàng khóc.
Thế nhưng lần này cô thật sự nhịn không được nữa rồi!
Tống Nho Thần đối với cô mà nói là ánh nắng, là hi vọng, là mái nhà ấm áp.
Tại sao anh ta lại lừa gạt cô?
"Tống Nho Thần, anh mau nói cho tôi, đây không phải là sự thật."
Nước mắt giống như không ngăn được, trào ra một cách mãnh liệt, mang tất cả những ủy khuất mà cô phải chịu trong bao năm qua lần lượt rửa trôi.
"Em đừng khóc."
Tay Tống Nho Thần không ngừng run rẩy, anh ta muốn giúp cô lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
Anh ta rất sợ bởi vì đây là lần thứ hai anh ta trông thấy Mộc Tiểu Đồng khóc.
"Đồng Đồng, đừng khóc."
Tống Nho Thần đứng dậy muốn kéo lấy cô ôm vào trong ngực, nhưng lại bị một người phụ nữ khác nhanh chóng chạy tới, đẩy Mộc Tiểu Đồng ra.
"Chị, chị cũng đã gả đến Lăng rồi, tại sao chị còn muốn dây dưa với Nho Thần. Chẳng lẽ người của Lăng gia cho phép Tam thiếu phu nhân nhà họ, không biết thế nào là liêm sỉ quấn lấy người đàn ông khác sao?" Cô ta dùng những từ ngữ ác độc nói.
Mộc Tiểu Bội đứng chắn trước người Tống Nho Thần cản trở, không cho anh ta tiếp cận Mộc Tiểu Đồng.
"Ngậm miệng!" Tống Nho Thần không nhịn được Mộc Tiểu Bội lớn tiếng mỉa mai cô, nên anh ta lập tức quát lên.
Mộc Tiểu Bội ủy khuất nhìn về phía anh ta, đột nhiên hai hàng lệ mãnh liệt chảy ra.
"Nho Thần, sao anh có thể hung dữ với em như vậy, em mới chính là vị hôn thê của anh, anh đã nói là anh yêu em cơ mà!" Cô ta nức nở nói, bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Trong lúc nhất thời Tống Nho Thần rơi vào tình thế khó xử, anh ta ôm chầm lấy Mộc Tiểu Bội rồi trấn an cô ta, "Anh không có hung dữ với em, chỉ là..."
Anh ta quay đầu nhìn về phía Mộc Tiểu Đồng đang nửa ngồi trên đất, đáy mắt đều là tội lỗi.
Đột nhiên Mộc Tiểu Đồng nở nụ cười, nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Cô đang nhìn thấy cái gì vậy? Đây chính là tình yêu mà cô luôn một lòng chờ đợi sao?
Đúng là buồn cười, Mộc Tiểu Đồng, mày thật quá ngu ngốc!
Tất cả mọi người có mặt ở trong cửa hàng đều không dám lên tiếng, họ nhìn cô gái mặc trang phục bình thường kia có dáng dấp rất đẹp, nhưng bây giờ thấy cô nở nụ cười miễn cưỡng như vậy thật khiến cho người ta không khỏi sinh lòng thương hại.
Cô cười lạnh như vậy tựa như là đang tự giễu chính bản thân mình.
"Đồng Đồng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook