Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
-
Chương 21: Đừng Chọc Giận Lăng Việt (2)
Mộc Tiểu Đồng ngồi ở một bên hồi tưởng lại chuyện cũ, bất giác cười ngây ngô. Lăng Tử Diêu nhìn gương mặt góc nghiêng khi cười của cô thì ngẩn người, đột nhiên anh lại cảm thấy mình thật bi thương. Lúc trước bên cạnh Mộc Tiểu Đồng có Tống Nho Thần, cho nên anh cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô cười.
Mà bây giờ cô lại trở thành em dâu của anh, nghĩ tới đây, ánh mắt của anh liền trở nên ảm đạm.
"Về sau nếu có việc gì cần anh giúp đỡ, thì em cứ tới tìm anh." Lăng Tử Diêu nhìn cô thật lâu, ánh mắt thâm thúy, ngữ khí trịnh trọng giống như đang lập lời thề.
Mộc Tiểu Đồng biết ý tốt của anh, nhưng cô đang muốn chạy trốn mà anh lại là con trai cả của Lăng gia thì sao có thể giúp đỡ cô được chứ? Cô cảm kích cười một tiếng, đứng dậy tìm cớ trở về phòng.
Mộc Tiểu Đồng vừa đi vừa nói thầm, tính cách Lăng Tử Diêu so với tính cách của Lăng Việt sao lại chênh lệch nhau nhiều như vậy chứ? Nếu Lăng Việt cũng tốt như anh thì có phải dễ nói chuyện rồi không.
Nhưng cô nghĩ người bị bệnh tự kỷ như Lăng Việt thì dù sao cũng khó nói chuyện hơn, tốt nhất là cô nên bớt trêu chọc tới anh ta, với cái tính tàn bạo ấy, anh ta thật sự có thể sẽ giết chết cô.
Ngay khi cô vừa bước vào đại sảnh, Tần Ngọc đã hốt hoảng chạy lại, bà trông thấy Mộc Tiểu Đồng liền nhanh chóng hỏi cô: "Cô có nhìn thấy Tam thiếu không?"
Mộc Tiểu Đồng nhìn bà lo lắng như thế, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó lắc đầu, thành thật trả lời: "Không có."
Tần Ngọc nhíu nhíu mày, Mộc Tiểu Đồng thấy bà hình như đang rất vội vã muốn tìm Lăng Việt, vừa định mở miệng hỏi thăm thì Thẩm Phong đã chạy đến.
"Tìm được Tam thiếu chưa?" Thẩm Phong trực tiếp hướng về phía Tần Ngọc mà hỏi.
Tần Ngọc thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Không có."
"Có lẽ là đi tới chỗ Lăng lão gia tử rồi!" Thẩm Phong suy đoán nói.
"Đều là do cô hầu gái kia, lẽ ra giữa trưa nên trực tiếp đánh chết cô ta, có phải bớt bao nhiêu việc không!" Tần Ngọc phẫn hận cắn răng nói.
Mộc Tiểu Đồng nghe thấy bọn họ nói chuyện, lập tức nhớ tới lúc dùng bữa vào buổi trưa, Tần Ngọc ra sức vung roi đánh cô gái kia máu me đầm đìa, sắc mặt lập tức biến đổi.
Thẩm Phong và Tần Ngọc đều không phải là người tốt gì, bọn họ quá độc ác!
Thẩm Phong lướt mắt nhìn Mộc Tiểu Đồng một chút, cũng không để ý cô vì chuyện gì mà đột nhiên sắc mặt trở nên quái dị, chỉ là lúc ông rời khỏi Đông Vũ Uyển có nhắc nhở cô một câu, "Nếu gặp được Tam thiếu thì không nên chọc giận cậu ấy, phải lập tức gọi cho chúng tôi."
Không biết vừa rồi Lăng Việt vì cái gì mà đột nhiên đi tìm cô hầu gái kia đánh một trận thật đau, kết quả còn không cẩn thận đả thương mình. Bọn họ vội vã tìm anh như vậy anh là muốn giúp anh xử lý vết thương, nếu chẳng may vào lúc này Mộc Tiểu Đồng lại chọc cho Lăng Việt nổi giận, e rằng cô có khả năng sẽ giống như cô hầu gái kia.
Mà bây giờ cô lại trở thành em dâu của anh, nghĩ tới đây, ánh mắt của anh liền trở nên ảm đạm.
"Về sau nếu có việc gì cần anh giúp đỡ, thì em cứ tới tìm anh." Lăng Tử Diêu nhìn cô thật lâu, ánh mắt thâm thúy, ngữ khí trịnh trọng giống như đang lập lời thề.
Mộc Tiểu Đồng biết ý tốt của anh, nhưng cô đang muốn chạy trốn mà anh lại là con trai cả của Lăng gia thì sao có thể giúp đỡ cô được chứ? Cô cảm kích cười một tiếng, đứng dậy tìm cớ trở về phòng.
Mộc Tiểu Đồng vừa đi vừa nói thầm, tính cách Lăng Tử Diêu so với tính cách của Lăng Việt sao lại chênh lệch nhau nhiều như vậy chứ? Nếu Lăng Việt cũng tốt như anh thì có phải dễ nói chuyện rồi không.
Nhưng cô nghĩ người bị bệnh tự kỷ như Lăng Việt thì dù sao cũng khó nói chuyện hơn, tốt nhất là cô nên bớt trêu chọc tới anh ta, với cái tính tàn bạo ấy, anh ta thật sự có thể sẽ giết chết cô.
Ngay khi cô vừa bước vào đại sảnh, Tần Ngọc đã hốt hoảng chạy lại, bà trông thấy Mộc Tiểu Đồng liền nhanh chóng hỏi cô: "Cô có nhìn thấy Tam thiếu không?"
Mộc Tiểu Đồng nhìn bà lo lắng như thế, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó lắc đầu, thành thật trả lời: "Không có."
Tần Ngọc nhíu nhíu mày, Mộc Tiểu Đồng thấy bà hình như đang rất vội vã muốn tìm Lăng Việt, vừa định mở miệng hỏi thăm thì Thẩm Phong đã chạy đến.
"Tìm được Tam thiếu chưa?" Thẩm Phong trực tiếp hướng về phía Tần Ngọc mà hỏi.
Tần Ngọc thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Không có."
"Có lẽ là đi tới chỗ Lăng lão gia tử rồi!" Thẩm Phong suy đoán nói.
"Đều là do cô hầu gái kia, lẽ ra giữa trưa nên trực tiếp đánh chết cô ta, có phải bớt bao nhiêu việc không!" Tần Ngọc phẫn hận cắn răng nói.
Mộc Tiểu Đồng nghe thấy bọn họ nói chuyện, lập tức nhớ tới lúc dùng bữa vào buổi trưa, Tần Ngọc ra sức vung roi đánh cô gái kia máu me đầm đìa, sắc mặt lập tức biến đổi.
Thẩm Phong và Tần Ngọc đều không phải là người tốt gì, bọn họ quá độc ác!
Thẩm Phong lướt mắt nhìn Mộc Tiểu Đồng một chút, cũng không để ý cô vì chuyện gì mà đột nhiên sắc mặt trở nên quái dị, chỉ là lúc ông rời khỏi Đông Vũ Uyển có nhắc nhở cô một câu, "Nếu gặp được Tam thiếu thì không nên chọc giận cậu ấy, phải lập tức gọi cho chúng tôi."
Không biết vừa rồi Lăng Việt vì cái gì mà đột nhiên đi tìm cô hầu gái kia đánh một trận thật đau, kết quả còn không cẩn thận đả thương mình. Bọn họ vội vã tìm anh như vậy anh là muốn giúp anh xử lý vết thương, nếu chẳng may vào lúc này Mộc Tiểu Đồng lại chọc cho Lăng Việt nổi giận, e rằng cô có khả năng sẽ giống như cô hầu gái kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook