Hào Môn: Trốn Gả 101 Lần
-
Chương 15: Cô Nhất Định Phải Làm Tam Thiếu Phu Nhân Của Lăng Gia (2)
Điều này khiến cho Thẩm Phong lúc ấy kinh ngạc không thôi, từ nhỏ Lăng Việt đã bị bệnh tự kỷ, không muốn nói chuyện cũng không muốn đi lại.
Mặc dù trong lòng không hiểu anh muốn làm gì, nhưng ông cũng chỉ có thể đi theo Lăng Việt đến Mộc gia một chuyến.
Ông là người nhìn Lăng Việt từ nhỏ đến lớn, mẹ đẻ của anh bị bệnh nên đã sớm qua đời từ khi anh mới mười tuổi.
Và khi đó ông bắt đầu trở thành người hầu thân cận nhất của anh, bảo vệ anh, đây là mệnh lệnh mà Lăng lão gia tử đã bí mật giao cho ông.
Nghĩ tới đây, Thẩm Phong ngẩng đầu lên, đánh giá Mộc Tiểu Đồng một cách tỉ mỉ.
Cô gái này có một ngoại hình rất đẹp, dáng người thanh mảnh, làn da trắng hơn tuyết, ngũ quan cân xứng, tinh xảo, đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu, nhẹ nhàng mà thuần túy.
Mộc Tiểu Đồng chính là một đại mỹ nhân, điều này không thể nghi ngờ.
Nhưng ở Lăng gia chưa bao giờ thiếu người xinh đẹp.
Cho nên việc vì sao Lăng Việt lại đặc biệt muốn Mộc Tiểu Đồng, thì Thẩm Phong vẫn chưa hiểu rõ.
"Mộc tiểu thư."
Thẩm Phong chậm rãi mở miệng, thanh âm rất nhỏ nhẹ chỉ đủ để hai người bọn họ nghe thấy.
"Lăng gia không đơn giản như cô tưởng tượng đâu!"
Nói xong câu này, ông liền xoay người đi về phía sảnh lớn.
Mộc Tiểu Đồng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hơi khom người của ông, vị đại quản gia của Lăng gia này… lời ông mới nói vừa rồi là có ý gì?
"Lăng gia không đơn giản như cô tưởng tượng."
Trong đầu Mộc Tiểu Đồng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói ấy, trái tim cô khẽ run lên từng nhịp như báo hiệu cho một tương lai tràn ngập bóng tối.
Không bao lâu sau, một hạ nhân tiến vào mời Mộc Tiểu Đồng đến phòng ăn dùng cơm trưa.
Mộc Tiểu Đồng nhìn xung quanh nơi này, chỗ nào cũng được bảo vệ nghiêm ngặt, trong lòng không khỏi bất lực. Cô nhìn người kia vẫn đứng đó, lặng lẽ thở dài một hơi.
Thôi được, ăn no rồi thì mới có sức lực nghĩ biện pháp chứ!
Không hiểu sao Mộc Tiểu Đồng cứ cảm thấy bất an nhưng vẫn đi theo người hạ nhân kia xuống dưới lầu. Khi cô còn chưa tới phòng ăn ở tầng một thì đã nghe thấy một tiếng vang lớn, vang vọng khắp đại sảnh.
Thanh âm này vừa lớn vừa gấp gáp dọa cho Mộc Tiểu Đồng sợ hãi.
Ánh mắt có chút do dự, cô lướt mắt nhìn về phía vừa phát ra âm thanh kinh khủng kia.
Đó là một bóng lưng hoàn mỹ, anh mặc một chiếc áo sơ mi dài tay sọc xanh đậm phối cùng quần tây màu xám bạc, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng có thể khiến cho người ta mê luyến không thôi.
Là anh, Lăng Việt.
Mặc dù trong lòng không hiểu anh muốn làm gì, nhưng ông cũng chỉ có thể đi theo Lăng Việt đến Mộc gia một chuyến.
Ông là người nhìn Lăng Việt từ nhỏ đến lớn, mẹ đẻ của anh bị bệnh nên đã sớm qua đời từ khi anh mới mười tuổi.
Và khi đó ông bắt đầu trở thành người hầu thân cận nhất của anh, bảo vệ anh, đây là mệnh lệnh mà Lăng lão gia tử đã bí mật giao cho ông.
Nghĩ tới đây, Thẩm Phong ngẩng đầu lên, đánh giá Mộc Tiểu Đồng một cách tỉ mỉ.
Cô gái này có một ngoại hình rất đẹp, dáng người thanh mảnh, làn da trắng hơn tuyết, ngũ quan cân xứng, tinh xảo, đôi mắt tĩnh lặng như nước mùa thu, nhẹ nhàng mà thuần túy.
Mộc Tiểu Đồng chính là một đại mỹ nhân, điều này không thể nghi ngờ.
Nhưng ở Lăng gia chưa bao giờ thiếu người xinh đẹp.
Cho nên việc vì sao Lăng Việt lại đặc biệt muốn Mộc Tiểu Đồng, thì Thẩm Phong vẫn chưa hiểu rõ.
"Mộc tiểu thư."
Thẩm Phong chậm rãi mở miệng, thanh âm rất nhỏ nhẹ chỉ đủ để hai người bọn họ nghe thấy.
"Lăng gia không đơn giản như cô tưởng tượng đâu!"
Nói xong câu này, ông liền xoay người đi về phía sảnh lớn.
Mộc Tiểu Đồng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hơi khom người của ông, vị đại quản gia của Lăng gia này… lời ông mới nói vừa rồi là có ý gì?
"Lăng gia không đơn giản như cô tưởng tượng."
Trong đầu Mộc Tiểu Đồng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói ấy, trái tim cô khẽ run lên từng nhịp như báo hiệu cho một tương lai tràn ngập bóng tối.
Không bao lâu sau, một hạ nhân tiến vào mời Mộc Tiểu Đồng đến phòng ăn dùng cơm trưa.
Mộc Tiểu Đồng nhìn xung quanh nơi này, chỗ nào cũng được bảo vệ nghiêm ngặt, trong lòng không khỏi bất lực. Cô nhìn người kia vẫn đứng đó, lặng lẽ thở dài một hơi.
Thôi được, ăn no rồi thì mới có sức lực nghĩ biện pháp chứ!
Không hiểu sao Mộc Tiểu Đồng cứ cảm thấy bất an nhưng vẫn đi theo người hạ nhân kia xuống dưới lầu. Khi cô còn chưa tới phòng ăn ở tầng một thì đã nghe thấy một tiếng vang lớn, vang vọng khắp đại sảnh.
Thanh âm này vừa lớn vừa gấp gáp dọa cho Mộc Tiểu Đồng sợ hãi.
Ánh mắt có chút do dự, cô lướt mắt nhìn về phía vừa phát ra âm thanh kinh khủng kia.
Đó là một bóng lưng hoàn mỹ, anh mặc một chiếc áo sơ mi dài tay sọc xanh đậm phối cùng quần tây màu xám bạc, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng có thể khiến cho người ta mê luyến không thôi.
Là anh, Lăng Việt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook